Đó là axit sunfuric, không phải nước cất

Hôm sau ngủ thẳng đến hơn chín giờ, Đường Vi đến nhà ăn mua bữa sáng, vừa ăn vừa lê lết đi đến phòng thí nghiệm.

Đẩy cửa phòng thí nghiệm ra, đã thấy Lục Cảnh Hiên đang đứng viết chữ trên bảng đen, nam sinh mặc một thân áo khoác trắng, bóng lưng nhìn qua cao dỏng hơi gầy, đầu ngón tay anh cầm một viên phấn trắng, xoạt xoạt vài nét trôi chảy viết ra một đống công thức phức tạp trên bảng đen, chữ viết cũng vô cùng phóng khoáng.

Đường Vi không nhịn được mà nghĩ, bạn học Lục Cảnh Hiên thực ra rất đẹp trai, nam sinh nghiêm túc viết công thức cũng rất có sức quyến rũ, chỉ có điều tính khí anh ấy rất cổ quái, cộng thêm miệng quá độc, những sinh vật ở gần anh ấy trong vòng một mét vuông đều rất khó sinh tồn, người thích anh, nhất định là tự ngược đãi tự chịu tội.

Đường Vi khẽ thở dài trong lòng, cách xa anh ba mét rồi ngồi xuống, lẳng lặng cúi đầu cắn bánh bao trong tay.

Kỳ quái ở chỗ, cô luôn cảm thấy trên đỉnh đầu có một luồng ánh mắt mơ hồ đang nhìn chằm chằm vào mình, có điều cô cũng chẳng có tâm trạng mà để ý, cơn ác mộng tối qua bị người ta đuổi giết khiến cho cô vô cùng mệt mỏi, sáng ra tinh thần không được tốt lắm.

“Thất thần làm cái gì? Chuẩn bị thí nghiệm đi.” Bên tai đột nhiên truyền đến một giọng nói lãnh đạm.

Đường Vi vội vàng đứng dậy, quay đầu lại nói: “Đàn anh, phải chuẩn bị những gì?”

Lục Cảnh Hiên lười phải nói chuyện, ném thẳng cho cô một tờ danh sách.

Đường Vi là học viên của viện Hóa học, bình thường khi làm thí nghiệm những hóa chất cần thiết đều do giáo viên chuẩn bị trước, nghiên cứu khoa học trong thời gian nghỉ hè thì coi như học sinh tự mình tổ chức thí nghiệm, tất cả hóa chất và dụng cụ đều phải tự mình đi lấy.

“Em đi lấy hóa chất đi, anh lấy dụng cụ, nhìn cho rõ đừng có cầm nhầm.” Lục Cảnh Hiên nhàn nhạt nói.

“Dạ!”

Đường Vi gật đầu một cái, cầm danh sách đi qua phòng hóa chất bên cạnh, theo những gì viết bên trên lấy ra từng lọ một, lúc quay lại phòng thí nghiệm, đã thấy anh mang theo rất nhiều ống nghiệm, lọ thủy tinh, dụng cụ thí nghiệm linh tinh đi tới.

“Cho anh mười mili axit sunfuric đặc.” Lục Cảnh Hiên vừa đổ hóa chất vào lọ thủy tinh, vừa nói.

Đường Vi vội vàng tìm ống buret để lấy dung dịch, đột nhiên phát hiện, cái ống hút kia hình như bị nứt, chất lỏng trong suốt còn nhỏ lên mặt bàn.

Cũng không biết là do nhức đầu hay nhất thời mơ hồ, Đường Vi đột nhiên lại lấy tay chạm vào.

“Em ngớ ngẩn à?” Còn chưa kịp phản ứng lại, cổ tay đã bị anh túm được, Lục Cảnh Hiên kéo cô đi như kéo một cái xác đến bên cạnh bồn rửa, mở nước xối lên ngón tay cô, rửa xong thấy không bị thương nặng, lại cầm thuốc chống acid một bên rửa lại một lần nữa.

Đường Vi kinh ngạc nhìn gương mặt bên lạnh lùng của anh, há miệng muốn nói lại thôi.

“Đây là axit sunfuric, không phải nước cất, ai nói với em là có thể dùng tay để chạm vào?!” Xử lý xong tất cả, Lục Cảnh Hiên nhìn cô, trong ánh mắt có tức giận, có trách cứ, dường như cũng có rất nhiều thứ kỳ quái.

“Ách…” Đường Vi không biết nói sao cho phải, cổ tay bị anh nắm vẫn còn lưu lại cảm giác nóng bỏng, cái người hung dữ này còn in hẳn một loạt vết ngón tay trên cổ tay cô…

Sau khi trầm mặc một lát, Đường Vi mới nhỏ giọng nói, “Đàn, đàn anh, thực ra thì lúc nãy cái em vừa mới hút là natri clorua, không phải axit….” Chữ “sunfuric” cuối cùng sau khi nhìn thấy ánh mắt thoáng cái trở nên lạnh lùng của anh đã bị lúng túng nuốt xuống.

Lục Cảnh Hiên mặt lạnh liếc nhìn cô một cái, xoay người bỏ đi.

Đường Vi gãi gãi mũi, cảm thấy hình như mình không nên nói ra sự thật đả kích anh ấy này?

Mặt anh ấy hình như đỏ….

Là do tức đúng không?

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương