Cực Phẩm Thiên Vương
-
Chương 7: Nam nhân Trần gia
Mừng Giáng Sinh, Tặng Ngay 15% Giá Trị Nạp. Chương Trình Khuyến Mãi Kéo Dài Từ 24/12 Đến Hết 27/12, Nhanh Tay Lên Các Bạn Ơi!!
Màn đêm buông xuống, hắc ám bao phủ khắp nơi, trong thành phố ánh đèn ne - ong thắp sáng chưng, gió đêm thổi xuy xuy, cảnh tượng liêu nhân, giống như một tòa mê huyễn chi thành, khiến cho rất nhiều người không kiềm chế nồi, mà phải hãm sâu vào trong quang cảnh này.
Là thành phố phát triển nhất đại lục, trị an thành phố Đông Hải vẫn tương đối ổn định, trong lúc Tô San cùng Trần Phàm đang tranh cãi nhau, thì vài người mặc chế phục cảnh sát đã chạy tới nơi này. Sau khi cảnh sát biết chuyện tình. Tô San lấy một đánh hai, chế phục băng cướp móc túi này, thì trong ánh mắt nhìn Tô San đã tràn ngập thần sắc kính nể.
Những người làm nghề cảnh sát, tiền lương mỗi tháng không cao, cho nên đạo đức nghề nghiệp cũng không quá cao. Nếu họ gặp những kè dùng dao uy hiếp người dân bình thường, ở dưới tình huống chi có một mình, họ sẽ không vì số tiền lương ít ỏi đó mà đứng ra liều mạng.
Mà Tô San vì một người đi đường xa lạ, ngay cả một lời cám ơn cũng không có. đã bước ra cùng hai tên cướp sinh tử triền đấu. Chuyện này có thé không làm cho bọn hắn tâm phục hay sao?
Đối với ánh mắt kính nể của nhóm cảnh sát, diễn cảm trên mặt Tô San phi thường đắc chí. đôi môi kia chi hận không thể vểnh lên tận trời, nhãn tình nhìn về phía Trần Phàm tràn ngập khiêu khích, cảm giác tựa như đang nói:
- Tên nhát gan, ngàn vạn lằn không cần hâm mộ bổn tiểu thư. Ngươi đời này sẽ không bao giờ có được sự đãi ngộ như thế đâu!
Chửng kiến nhãn tình khiêu khích của Tô San. Trần Phàm có điểm dở khóc dờ cười. Khoảng mười phút sau, nhóm cảnh sát liền mang theo hai tên cướp đi. Trần Phàm cũng lái xe đưa Tô San về nhà.
Cha của Tô San. Tô Thanh Hải, tuy rằng không thể chen chân bài danh vào tạp chí Forbes, nhưng trong giới thương nhân ở Đông Hài cũng là một nhân vật có danh tiếng lẫy lừng, tài sản
Là con gái độc nhất trong gia đình. Tô San đích thực là một thiên kim tiểu thư nhà giàu đúng nghĩa, cho nên nhiều ít nàng cũng mang tính khí của tiểu thư, nhưng nàng không hề thích khoe khoang, ngay cà ô tô nàng đi cũng không phải là xe hơi thể thao trị giá mấy trăm vạn, mà là một chiếc Volkswagen cc bình thường.
Có lẽ do biểu chiều tiêu hao rất nhiều thể lực, cho nên vừa bước lên xe không bao lâu, thì Tô San đã lãn ra ngủ mất rồi. Trong khi ngủ. Tô San không còn hoạt bát như lúc thanh tinh, mà nàng giống như một con mèo hoang dựa đầu vào phía sau, lông mày kẻ đen thon dài cong vút hơi giãn ra. đôi mắt đẹp khép hờ, chìm đắm vào trong cơn mộng mị.
Giao thông trong thành phố Đông Hải tuy rằng bốn phía thông suốt, nhưng lại nhiều xe không chịu nổi, tới giờ cao điểm, vẫn xuất hiện tình trạng tắc đường như cơm bữa. Vì không muốn đánh thức Tô San. Trần Phàm cũng không muốn sử dụng tới kĩ thuật lái xe biến thái của mình để vượt đường, mà trầm ổn đạp chân ga thong thà đi. Khoảng bốn mươi phút sau, thì ô tô mới chạy về tiểu khu mà Trần Phàm cùng Tô San sinh sống
Đây là một tiểu khu giá nhà rất cao, tuy rằng không có nồi danh bằng khu Canh Thần Nhất Phẩm, nhưng giá thành mua một căn hộ cũng không hề nhỏ, những người sinh hoạt trong tiểu khu này không phải giàu có thì cũng là quý nhân. Đem ô tô dừng trong bãi đậu xe xong. Trần Phàm mới nhẹ nhàng vồ vai Tồ San đánh thức nàng.
Trong lúc mơ màng. Tô San khẽ nhíu mày, vươn tay của mình lên, gạt tay Trần Phàm xuống, tiếp tục chìm vào trong cơn mộng đẹp.
- Ngủ như heo!
Tuy nói như vậy, nhưng Trần Phàm cũng không miễn cường. : biết rõ, người đang ngủ, nếu như đột nhiên bừng tinh, đối với cơ thể sẽ có tồn thương rất lớn, nhất là đối với trái tim. Bời rất nhiều người có tiền sử bệnh tim chết vào sáng sớm, phần lớn cũng là do cái nguyên nhân này.
Nửa phút đồng hồ sau. Tô San mới chậm rãi mở hai mắt ra, phong tình vạn chi khẽ duỗi lưng một cái. đồng thời cũng đánh một cái ngáp mê chết người không thường mạng, đôi nhũ phong trước ngực theo hành động của nàng, cũng không ngừng run rẩy.
- Về đến nhà rồi sao?
Tô San cười hì hì, liếc mắt nhìn Trần Phàm, dường như đối với chuyện Trần Phàm không làm phiền mình dọc đường đi, nàng phi thường hài lòng.
Trần Phàm mim cười gật đầu:
- Ưm.
- Cưng ơi. đồ đạc trong xe liền giao cho anh nhé!
Tô San phân phó một câu ngọt lịm như đường, nàng mờ cửa xe bước ra, ném trả cho Trần Phàm một cái bóng lưng tiêu sái.
Trần Phàm dờ khóc dờ cười, xách những túi đồ mà Tô San mua buổi chiều, bước xuống xe. đuổi theo Tô San.
- ủa, trong nhà bật đèn sáng kìa, phải chăng là có trộm hay sao?
Vừa ra khỏi bãi đậu xe. Tô San liếc mắt nhìn lên căn hộ của mình, thì không khỏi kinh hô. I
Trần Phàm hai tay xách túi đồ, nghe thanh âm kinh ngạc của Tô San, liền tức giận nói:
- Trộm cái đầu cô! Tôi xem hôm nay cô bắt được hai tên trộm, nên trong lòng đã suy nghĩ quá nhiều rồi! Cô nghĩ rằng, có tên trộm nào sẽ bật điện sáng trong thời gian đột nhập vào nhà của người khác không?
- Chẳng lẽ Điền di. đã quay về rồi ư?
Trải qua lời nhắc nhờ của Trần Phàm. Tô San giống như đã minh bạch hết thảy rồi, diễn cảm vui mừng nói.
Nguyên bàn, cha mẹ Tô San biết chuyện Trần Phàm muốn tới Đông Hải học, liền bức ép Tô San khổ luyện tài nấu bếp, nhưng Tô San quả thật là không có thiên phú về phương diện này. Dưới tình huống bất đắc dĩ, thương con, cha mẹ Tô San đành phải thuê một bảo mẫu đến cho hai người.
Điền di trong miệng Tô San chính là bảo mẫu của hai người, sẽ đặt biệt phụ trách chăm lo cơm nước sinh hoạt thường ngày cho Tô San cùng Trần Phàm.
Hai ngày trước, con gái của Điền di bỗng nhiên mắc bệnh sốt cao không giảm. Trần Phàm liền kêu Điền di về nhà chăm sóc cho con gái của bà, nhưng không ngờ chi mới hai ngày mà Điền di đã trở lại.
- Tiểu thư. Trần thiếu, tôi đánh điện thoại cho hai người, nhưng không thông. Trong lúc rảnh rồi tôi đã làm cơm chiều, hai người đã ăn cơm chưa?
Điền di nghe thấy thanh âm mở cửa, liền vội vàng chạy ra khỏi phòng bếp, xoa mồ hôi trên trán, khẽ mim cười nói. Lúc này trong phòng bếp đang tản mát ra hương thơm nứt mũi, trên bàn ăn đã bày sẵn cơm canh gọn gàng.
Tô San vô cùng bất nhã. đem chiếc xăng đan dưới chân đá bay ra, bước vào trong nhà, thần tình hoan hi nói:
- Điền di, cô quay trờ về là tốt rồi. Cô không biết đâu, cồ đi hai ngày qua. Trần Phàm làm cơm quả thực là không thể nào ăn nồi.
- Điền di, thật xin lỗi, máy điện thoại của cháu và Tô San vừa hết pin. Đúng rồi, con gái của cô đã hết bệnh chưa?
Lúc này Trần Phàm không thèm tranh cãi cùng Tô San, mà hơi quan tâm nhìn Điền di hòi.
Mẹ của Tô San vì muốn tuyển chọn bào mẫu cho hai người, nên đã lo lắng không ít, trải qua nhiều lần đắn đo, cuối cùng mới tuyển chọn Điền di. Theo như lời mẹ Tô San nói, trước mắt Điền di đang sống độc thân, bên người chi có một con gái. đang theo học một ngôi trường quý tộc ờ Đông Hải. Chuyện này cũng không phải là Điền di có lắm tiền nhiều của, tương phản, nhà Điền di rất nghèo khó, con gái Điền di tới ngôi trường kia học, hoàn toàn là bời vì ban giám hiệu nhà trường không thu tiền học phí của con gái nàng.
Dưới ánh đèn. Điền di giống như không ngờ rằng Trần Phàm sẽ quan tâm hỏi han như vậy, khiến cho nàng ngần người. Trên khuôn mặt che kín nếp nhăn đã hoàn toàn lộ ra biểu tình kinh ngạc.
Tuy năm tháng vô tình đã cướp mất dung mạo xinh đẹp nguyên bản của Điền di, nhưng Trằn Phàm có thể nhìn ra, thời gian còn trẻ, nàng tuyệt đối là một mỹ nhân. Một nữ nhân khi còn trẻ có dung mạo xinh đẹp, nhưng không muốn kết hôn, mà sống lẻ loi một mình nuôi con. Chuyện này không cần phải suy nghĩ nhiều. Trần Phàm cũng biết nàng có uẩn khúc trong lòng, bất quá Điền di không kể. Trần Phàm hiển nhiên là sẽ không hỏi đến.
- Cảm tạ Trằn thiếu quan tâm, bệnh tình của con gái tôi đã tốt hơn rồi.
Trầm ngâm hồi lâu sau, trong đôi mắt lo âu của Điền di, liền trào ra một tia cảm động không tên. Đã lâu rồi không có người nào quan tâm, hòi thăm nàng một câu như thế.
Trần Phàm khẽ mỉm cười, cũng không nói thêm gì nữa.
Cơm chiều qua đi, Trần Phàm một mình bước tới thư phòng, còn Tô San đang muốn đi tắm rửa, thì lại nhận được điện thoại của Tô Thanh Hài.
- Cha, ngài còn nhớ gọi điện cho con gái ngài hay sao? Con tưởng rằng cha đã quên mất con rồi chứ!
Điện thoại vừa liên thông. Tô San liền làm nũng giống như thường ngày.
Đầu dây bên kia. Tô Thanh Hái cười ha ha nói:
- Không phải có Trần Phàm làm bạn với con rồi hay sao?
- Cha, ngài không nhắc tới tên hỗn đản này thì thôi, nhưng vừa nhắc tới hắn, con liền cảm thấy tức giận ah!
Tô San thờ phì phì nói.
Tô Thanh Hải ngẩn ra:
- Có chuyện gì sao? Chẳng lẽ hai đứa mới cãi nhau ư?
- Cãi nhau? Cha, con và tên hỗn đản kia cãi nhau như cơm bữa, con sớm đã quen rồi.
Tô San chúm chím đôi môi nhò nhắn lên, hậm hực nói. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://qtruyen.net
Tô Thanh Hải nhất thời hồ nghi:
- Vậy con gái ta đang tức giận chuyện gì?
- Ngày mai nhà trường chúng con sẽ khai giảng, buổi chiều hôm nay cùng hắn dạo phố mua chút đồ dùng. Lúc quay về gặp hai tên cướp, con liền xông ra bắt cướp, kết quả hắn nhát gan trốn ờ phía sau. đứng xem náo nhiệt ah!
Tô San nói tới đây, thì giống như hận không thể phóng sang bên thư phòng đạp cho Trần Phàm hai cước. Lúc này chỉ nghe nàng thở phì phì nói tiếp:
- Ngài không biết tình huống lúc đó nguy hiểm cỡ nào đâu. Sau khi con đánh ngã một tên cướp, thì tên đồng bọn của hắn liền cầm dao găm xông ra uy hiếp, muốn hủy dung nhan của con. Thiếu chút nữa còn chém đứt chân của con ah!
Nghe Tô San nói như thế. đầu dây bên kia điện thoại. Tô Thanh Hải khẽ biến sắc chất vấn: 'Thiếu chút nữa con đã bị tên cướp kia chém đứt chân ư?
- Ưm, con dùng một cú đá sườn, nhắm vào cổ tay của tên cướp kia, nhưng hắn đã kịp phản ứng, liền dùng chùy thủ chém xuống. Bất quá không hiểu vì sao. đao của hắn bông nhiên rời tay, kết quả bị con đá một cước gãy luôn cổ tay ah!
Hồi tường đến tình huống lúc đó. Tô San mới kịp phản ứng, lúc ấy thanh chùy thủ trong tay tên cướp kia bị rơi xuống trước khi trúng cước của nàng.
Vừa nghe Tồ San mới như thế. Tô Thanh Hải nhíu mày suy nghĩ một lúc, cuối cùng đã minh bạch hết thảy chuyện tình xảy ra rồi. Hai hàng lông mày đang nhíu chặt, thoáng buông lỏng xuống, cười ha hà nói:
- Tên trộm kia nhất định là đã hoảng sợ trước khí thế Triệt Quyền Đạo của con gái ta rồi!
- Phải ah! Cha, ngài còn không biết, lúc ấy hơn mười người đứng vây xung quanh xem náo nhiệt, mà không người nào dám bước ra ngăn cản. Con tùy tiện dùng hai chiêu, liền đã đánh cho hai tên cướp kia thần tình nở hoa đầy mặt rồi.
Tô San nghe thấy Tồ Thanh Hài kích lệ mình, trong lòng lâng lâng khó tả, hồi tưởng đến tư thế kia, giống như mình chính là cao thủ võ lâm tái thế không bằng!
Tô Thanh Hải lẳng lặng nghe con gái rượu ba hoa, cũng không nói chen vào. Chờ sau khi cúp điện thoại, hắn mới châm một điếu thuốc lá cho mình.
Khói thuốc nồng đậm vờn quanh khuôn mặt của Tô Thanh Hải, khiến cho người ta không thể nào nhìn rõ được diễn cảm lúc này trên gương mặt của hắn, tựa như hắn đang chìm vào trong kí ức xa xưa bình thường.
Không biết trải qua bao nhiêu lâu, trong tay truyền đến cảm giác bỏng rát. Tô Thanh Hài cúi đầu nhìn xuống, mới phát hiện ra điếu thuốc đã cháy tàn rồi. Nhẹ nhàng dụi tóp thuốc vào trong chiếc gạt tàn. Tô Thanh Hải chậm rãi đứng lên. đi tới gằn bên cửa sổ, ngắm nhìn sao trời ờ phương bắc, khẽ lẩm bẩm nói:
- Con à, nam nhân Trần gia làm sao có thể là người nhát gan được chứ?
Là thành phố phát triển nhất đại lục, trị an thành phố Đông Hải vẫn tương đối ổn định, trong lúc Tô San cùng Trần Phàm đang tranh cãi nhau, thì vài người mặc chế phục cảnh sát đã chạy tới nơi này. Sau khi cảnh sát biết chuyện tình. Tô San lấy một đánh hai, chế phục băng cướp móc túi này, thì trong ánh mắt nhìn Tô San đã tràn ngập thần sắc kính nể.
Những người làm nghề cảnh sát, tiền lương mỗi tháng không cao, cho nên đạo đức nghề nghiệp cũng không quá cao. Nếu họ gặp những kè dùng dao uy hiếp người dân bình thường, ở dưới tình huống chi có một mình, họ sẽ không vì số tiền lương ít ỏi đó mà đứng ra liều mạng.
Mà Tô San vì một người đi đường xa lạ, ngay cả một lời cám ơn cũng không có. đã bước ra cùng hai tên cướp sinh tử triền đấu. Chuyện này có thé không làm cho bọn hắn tâm phục hay sao?
Đối với ánh mắt kính nể của nhóm cảnh sát, diễn cảm trên mặt Tô San phi thường đắc chí. đôi môi kia chi hận không thể vểnh lên tận trời, nhãn tình nhìn về phía Trần Phàm tràn ngập khiêu khích, cảm giác tựa như đang nói:
- Tên nhát gan, ngàn vạn lằn không cần hâm mộ bổn tiểu thư. Ngươi đời này sẽ không bao giờ có được sự đãi ngộ như thế đâu!
Chửng kiến nhãn tình khiêu khích của Tô San. Trần Phàm có điểm dở khóc dờ cười. Khoảng mười phút sau, nhóm cảnh sát liền mang theo hai tên cướp đi. Trần Phàm cũng lái xe đưa Tô San về nhà.
Cha của Tô San. Tô Thanh Hải, tuy rằng không thể chen chân bài danh vào tạp chí Forbes, nhưng trong giới thương nhân ở Đông Hài cũng là một nhân vật có danh tiếng lẫy lừng, tài sản
Là con gái độc nhất trong gia đình. Tô San đích thực là một thiên kim tiểu thư nhà giàu đúng nghĩa, cho nên nhiều ít nàng cũng mang tính khí của tiểu thư, nhưng nàng không hề thích khoe khoang, ngay cà ô tô nàng đi cũng không phải là xe hơi thể thao trị giá mấy trăm vạn, mà là một chiếc Volkswagen cc bình thường.
Có lẽ do biểu chiều tiêu hao rất nhiều thể lực, cho nên vừa bước lên xe không bao lâu, thì Tô San đã lãn ra ngủ mất rồi. Trong khi ngủ. Tô San không còn hoạt bát như lúc thanh tinh, mà nàng giống như một con mèo hoang dựa đầu vào phía sau, lông mày kẻ đen thon dài cong vút hơi giãn ra. đôi mắt đẹp khép hờ, chìm đắm vào trong cơn mộng mị.
Giao thông trong thành phố Đông Hải tuy rằng bốn phía thông suốt, nhưng lại nhiều xe không chịu nổi, tới giờ cao điểm, vẫn xuất hiện tình trạng tắc đường như cơm bữa. Vì không muốn đánh thức Tô San. Trần Phàm cũng không muốn sử dụng tới kĩ thuật lái xe biến thái của mình để vượt đường, mà trầm ổn đạp chân ga thong thà đi. Khoảng bốn mươi phút sau, thì ô tô mới chạy về tiểu khu mà Trần Phàm cùng Tô San sinh sống
Đây là một tiểu khu giá nhà rất cao, tuy rằng không có nồi danh bằng khu Canh Thần Nhất Phẩm, nhưng giá thành mua một căn hộ cũng không hề nhỏ, những người sinh hoạt trong tiểu khu này không phải giàu có thì cũng là quý nhân. Đem ô tô dừng trong bãi đậu xe xong. Trần Phàm mới nhẹ nhàng vồ vai Tồ San đánh thức nàng.
Trong lúc mơ màng. Tô San khẽ nhíu mày, vươn tay của mình lên, gạt tay Trần Phàm xuống, tiếp tục chìm vào trong cơn mộng đẹp.
- Ngủ như heo!
Tuy nói như vậy, nhưng Trần Phàm cũng không miễn cường. : biết rõ, người đang ngủ, nếu như đột nhiên bừng tinh, đối với cơ thể sẽ có tồn thương rất lớn, nhất là đối với trái tim. Bời rất nhiều người có tiền sử bệnh tim chết vào sáng sớm, phần lớn cũng là do cái nguyên nhân này.
Nửa phút đồng hồ sau. Tô San mới chậm rãi mở hai mắt ra, phong tình vạn chi khẽ duỗi lưng một cái. đồng thời cũng đánh một cái ngáp mê chết người không thường mạng, đôi nhũ phong trước ngực theo hành động của nàng, cũng không ngừng run rẩy.
- Về đến nhà rồi sao?
Tô San cười hì hì, liếc mắt nhìn Trần Phàm, dường như đối với chuyện Trần Phàm không làm phiền mình dọc đường đi, nàng phi thường hài lòng.
Trần Phàm mim cười gật đầu:
- Ưm.
- Cưng ơi. đồ đạc trong xe liền giao cho anh nhé!
Tô San phân phó một câu ngọt lịm như đường, nàng mờ cửa xe bước ra, ném trả cho Trần Phàm một cái bóng lưng tiêu sái.
Trần Phàm dờ khóc dờ cười, xách những túi đồ mà Tô San mua buổi chiều, bước xuống xe. đuổi theo Tô San.
- ủa, trong nhà bật đèn sáng kìa, phải chăng là có trộm hay sao?
Vừa ra khỏi bãi đậu xe. Tô San liếc mắt nhìn lên căn hộ của mình, thì không khỏi kinh hô. I
Trần Phàm hai tay xách túi đồ, nghe thanh âm kinh ngạc của Tô San, liền tức giận nói:
- Trộm cái đầu cô! Tôi xem hôm nay cô bắt được hai tên trộm, nên trong lòng đã suy nghĩ quá nhiều rồi! Cô nghĩ rằng, có tên trộm nào sẽ bật điện sáng trong thời gian đột nhập vào nhà của người khác không?
- Chẳng lẽ Điền di. đã quay về rồi ư?
Trải qua lời nhắc nhờ của Trần Phàm. Tô San giống như đã minh bạch hết thảy rồi, diễn cảm vui mừng nói.
Nguyên bàn, cha mẹ Tô San biết chuyện Trần Phàm muốn tới Đông Hải học, liền bức ép Tô San khổ luyện tài nấu bếp, nhưng Tô San quả thật là không có thiên phú về phương diện này. Dưới tình huống bất đắc dĩ, thương con, cha mẹ Tô San đành phải thuê một bảo mẫu đến cho hai người.
Điền di trong miệng Tô San chính là bảo mẫu của hai người, sẽ đặt biệt phụ trách chăm lo cơm nước sinh hoạt thường ngày cho Tô San cùng Trần Phàm.
Hai ngày trước, con gái của Điền di bỗng nhiên mắc bệnh sốt cao không giảm. Trần Phàm liền kêu Điền di về nhà chăm sóc cho con gái của bà, nhưng không ngờ chi mới hai ngày mà Điền di đã trở lại.
- Tiểu thư. Trần thiếu, tôi đánh điện thoại cho hai người, nhưng không thông. Trong lúc rảnh rồi tôi đã làm cơm chiều, hai người đã ăn cơm chưa?
Điền di nghe thấy thanh âm mở cửa, liền vội vàng chạy ra khỏi phòng bếp, xoa mồ hôi trên trán, khẽ mim cười nói. Lúc này trong phòng bếp đang tản mát ra hương thơm nứt mũi, trên bàn ăn đã bày sẵn cơm canh gọn gàng.
Tô San vô cùng bất nhã. đem chiếc xăng đan dưới chân đá bay ra, bước vào trong nhà, thần tình hoan hi nói:
- Điền di, cô quay trờ về là tốt rồi. Cô không biết đâu, cồ đi hai ngày qua. Trần Phàm làm cơm quả thực là không thể nào ăn nồi.
- Điền di, thật xin lỗi, máy điện thoại của cháu và Tô San vừa hết pin. Đúng rồi, con gái của cô đã hết bệnh chưa?
Lúc này Trần Phàm không thèm tranh cãi cùng Tô San, mà hơi quan tâm nhìn Điền di hòi.
Mẹ của Tô San vì muốn tuyển chọn bào mẫu cho hai người, nên đã lo lắng không ít, trải qua nhiều lần đắn đo, cuối cùng mới tuyển chọn Điền di. Theo như lời mẹ Tô San nói, trước mắt Điền di đang sống độc thân, bên người chi có một con gái. đang theo học một ngôi trường quý tộc ờ Đông Hải. Chuyện này cũng không phải là Điền di có lắm tiền nhiều của, tương phản, nhà Điền di rất nghèo khó, con gái Điền di tới ngôi trường kia học, hoàn toàn là bời vì ban giám hiệu nhà trường không thu tiền học phí của con gái nàng.
Dưới ánh đèn. Điền di giống như không ngờ rằng Trần Phàm sẽ quan tâm hỏi han như vậy, khiến cho nàng ngần người. Trên khuôn mặt che kín nếp nhăn đã hoàn toàn lộ ra biểu tình kinh ngạc.
Tuy năm tháng vô tình đã cướp mất dung mạo xinh đẹp nguyên bản của Điền di, nhưng Trằn Phàm có thể nhìn ra, thời gian còn trẻ, nàng tuyệt đối là một mỹ nhân. Một nữ nhân khi còn trẻ có dung mạo xinh đẹp, nhưng không muốn kết hôn, mà sống lẻ loi một mình nuôi con. Chuyện này không cần phải suy nghĩ nhiều. Trần Phàm cũng biết nàng có uẩn khúc trong lòng, bất quá Điền di không kể. Trần Phàm hiển nhiên là sẽ không hỏi đến.
- Cảm tạ Trằn thiếu quan tâm, bệnh tình của con gái tôi đã tốt hơn rồi.
Trầm ngâm hồi lâu sau, trong đôi mắt lo âu của Điền di, liền trào ra một tia cảm động không tên. Đã lâu rồi không có người nào quan tâm, hòi thăm nàng một câu như thế.
Trần Phàm khẽ mỉm cười, cũng không nói thêm gì nữa.
Cơm chiều qua đi, Trần Phàm một mình bước tới thư phòng, còn Tô San đang muốn đi tắm rửa, thì lại nhận được điện thoại của Tô Thanh Hài.
- Cha, ngài còn nhớ gọi điện cho con gái ngài hay sao? Con tưởng rằng cha đã quên mất con rồi chứ!
Điện thoại vừa liên thông. Tô San liền làm nũng giống như thường ngày.
Đầu dây bên kia. Tô Thanh Hái cười ha ha nói:
- Không phải có Trần Phàm làm bạn với con rồi hay sao?
- Cha, ngài không nhắc tới tên hỗn đản này thì thôi, nhưng vừa nhắc tới hắn, con liền cảm thấy tức giận ah!
Tô San thờ phì phì nói.
Tô Thanh Hải ngẩn ra:
- Có chuyện gì sao? Chẳng lẽ hai đứa mới cãi nhau ư?
- Cãi nhau? Cha, con và tên hỗn đản kia cãi nhau như cơm bữa, con sớm đã quen rồi.
Tô San chúm chím đôi môi nhò nhắn lên, hậm hực nói. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://qtruyen.net
Tô Thanh Hải nhất thời hồ nghi:
- Vậy con gái ta đang tức giận chuyện gì?
- Ngày mai nhà trường chúng con sẽ khai giảng, buổi chiều hôm nay cùng hắn dạo phố mua chút đồ dùng. Lúc quay về gặp hai tên cướp, con liền xông ra bắt cướp, kết quả hắn nhát gan trốn ờ phía sau. đứng xem náo nhiệt ah!
Tô San nói tới đây, thì giống như hận không thể phóng sang bên thư phòng đạp cho Trần Phàm hai cước. Lúc này chỉ nghe nàng thở phì phì nói tiếp:
- Ngài không biết tình huống lúc đó nguy hiểm cỡ nào đâu. Sau khi con đánh ngã một tên cướp, thì tên đồng bọn của hắn liền cầm dao găm xông ra uy hiếp, muốn hủy dung nhan của con. Thiếu chút nữa còn chém đứt chân của con ah!
Nghe Tô San nói như thế. đầu dây bên kia điện thoại. Tô Thanh Hải khẽ biến sắc chất vấn: 'Thiếu chút nữa con đã bị tên cướp kia chém đứt chân ư?
- Ưm, con dùng một cú đá sườn, nhắm vào cổ tay của tên cướp kia, nhưng hắn đã kịp phản ứng, liền dùng chùy thủ chém xuống. Bất quá không hiểu vì sao. đao của hắn bông nhiên rời tay, kết quả bị con đá một cước gãy luôn cổ tay ah!
Hồi tường đến tình huống lúc đó. Tô San mới kịp phản ứng, lúc ấy thanh chùy thủ trong tay tên cướp kia bị rơi xuống trước khi trúng cước của nàng.
Vừa nghe Tồ San mới như thế. Tô Thanh Hải nhíu mày suy nghĩ một lúc, cuối cùng đã minh bạch hết thảy chuyện tình xảy ra rồi. Hai hàng lông mày đang nhíu chặt, thoáng buông lỏng xuống, cười ha hà nói:
- Tên trộm kia nhất định là đã hoảng sợ trước khí thế Triệt Quyền Đạo của con gái ta rồi!
- Phải ah! Cha, ngài còn không biết, lúc ấy hơn mười người đứng vây xung quanh xem náo nhiệt, mà không người nào dám bước ra ngăn cản. Con tùy tiện dùng hai chiêu, liền đã đánh cho hai tên cướp kia thần tình nở hoa đầy mặt rồi.
Tô San nghe thấy Tồ Thanh Hài kích lệ mình, trong lòng lâng lâng khó tả, hồi tưởng đến tư thế kia, giống như mình chính là cao thủ võ lâm tái thế không bằng!
Tô Thanh Hải lẳng lặng nghe con gái rượu ba hoa, cũng không nói chen vào. Chờ sau khi cúp điện thoại, hắn mới châm một điếu thuốc lá cho mình.
Khói thuốc nồng đậm vờn quanh khuôn mặt của Tô Thanh Hải, khiến cho người ta không thể nào nhìn rõ được diễn cảm lúc này trên gương mặt của hắn, tựa như hắn đang chìm vào trong kí ức xa xưa bình thường.
Không biết trải qua bao nhiêu lâu, trong tay truyền đến cảm giác bỏng rát. Tô Thanh Hài cúi đầu nhìn xuống, mới phát hiện ra điếu thuốc đã cháy tàn rồi. Nhẹ nhàng dụi tóp thuốc vào trong chiếc gạt tàn. Tô Thanh Hải chậm rãi đứng lên. đi tới gằn bên cửa sổ, ngắm nhìn sao trời ờ phương bắc, khẽ lẩm bẩm nói:
- Con à, nam nhân Trần gia làm sao có thể là người nhát gan được chứ?
Mừng Giáng Sinh, Tặng Ngay 15% Giá Trị Nạp. Chương Trình Khuyến Mãi Kéo Dài Từ 24/12 Đến Hết 27/12, Nhanh Tay Lên Các Bạn Ơi!!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook