Sau khi mẹ Diệc Tuyết – Diệc Thiên Quang nghe Diệc Tuyết nói một hồi liền tức giận vỗ bàn: “Cái gì? Nha đầu kia lại dám đối xử với con như thế?”

Bởi vì tức giận, khuôn mặt xinh đẹp của Diệc Thiên Quang trở lên vặn vẹo: “Dám khi dễ bảo bối của ta, nhất định phải khiến cô ta hối hận! Không phải chỉ là bạn gái trước kia Nghiêm Tuấn Trạch thích sao, hiện tại Nghiêm Tuấn Trạch là của con, cô ta có cái gì tốt mà kiêu ngạo?”

Diệc Tuyết thấy mẹ mình nói như thế thì rất hưng phấn, cô ta biết chỉ cần trở về nói cho bà. Mẹ cô ả nhất định sẽ giúp ả trút giận, chỉ cần mẹ ra tay, vậy đối phó với Dương Hiểu Đồng không phải rất dễ dàng sao? Hiện tại ả chỉ muốn xé nát mặt của cô ta, để cô ta phải cầu xin mình tha thứ.

Mỗi khi nghĩ tới cô ta lúc nào cũng toát ra khí chất cao quý, ả đố kị tới mức muốn phá hủy hoàn toàn, dựa vào cái gì, Diệc Đồng ở trước mặt ả luôn tỏ vẻ cao quý còn chưa tính, nữ nhân kia dựa vào cái gì mà cũng như vậy?

Tại sao ả không thể có cảm giác đó? Chỉ có bản thân ả mới biết trong lòng mình cũng rất hi vọng ả có thể có khí chất như vậy, chỉ nhẹ nhàng thoáng nhìn lập tức khiến cho người khác không thể dời mắt, nhưng vô luận làm như thế nào ả cũng không làm được, đương nhiên trên mặt ả cho tới bây giờ cũng không thể hiện ra chính mình hâm mộ điều đó.

“Mẹ, cô ta luôn dùng mọi biện pháp muốn câu dẫn Nghiêm Tuấn Trạch. Trước kia dù sao Nghiêm Tuấn Trạch cũng có cảm tình với cô ta, con sợ…” Diệc Tuyết giả vờ khó xử nói, chỉ có điều, sâu trong mắt lại hiện lên vẻ đắc ý khi âm mưu thực hiện được.

“Cái gì? Cô ta lại còn không biết xấu hổ như vậy? Mẹ đi xử lí cô ta, dám phá hoại hạnh phúc của con gái mẹ là tội không thể tha thứ!” Diệc Thiên Quang bá đạo nói. “Bảo bối, con hi vọng mẹ xử lí cô ta thế nào?”

Biểu tình của Diệc Thiên Quang giống như đó là điều đương nhiên, căn bản không hề nghĩ tới là con gái của bà ta đã phá hoại hạnh phúc của người khác, cho rằng thu thập người khác là điều hiển nhiên, không khó coi chút nào.

“Bà xã, chuyện này em cũng đừng nhúng tay vào.” Diệc Thiên Hựu nhíu mày nói, con gái của mình là hạng người gì hắn còn không rõ ràng sao? Lúc nào cũng là cô đi bắt nạt người khác, thành công thì cười đắc ý, nếu thất bại sẽ trở lại tìm bọn họ, nhiều năm như vậy hắn đã sớm hiểu rõ rồi.

Diệc Thiên Quang xoay người nhìn Diệc Thiên Hựu: “Ông xã, con gái của chúng ta bị khi dễ, anh còn nói muốn em mặc kệ? Rốt cuộc anh có thương con gái hay không vậy?”

“Tôi không phải ý này. Đây đều là chuyện nhỏ của mấy đứa trẻ, em làm như vậy là chuyện gì xảy ra, hiện tại Tuyết nhi cũng không còn nhỏ nên để cho nó học cách tự xử lý mọi việc, huống hồ không bao lâu nữa nó phải kết hôn, đến lúc đó cũng không thể hơi chút xảy ra chuyện gì lại chạy về nhà mẹ đẻ.”

Nghe ông nói, Diệc Thiên Quang chống nạnh hỏi ngược lại: “Vậy thì có cái gì không được?”

“Thôi… Tùy hai người vậy.” Thấy mình nói như thế nào họ cũng không hiểu, Diệc Thiên Hựu cũng buông tha, nếu không đến lúc đó bọn họ lại gây chuyện với mình còn phiền toái hơn.

Diệc Thiên Hựu cũng chỉ có một đứa con gái là Diệc Tuyết, đương nhiên ông hết sức yêu thương. Diệc Tuyết dưỡng thành tính cách cao ngạo, tự cho là đúng một phần nguyên nhân rất lớn là do Diệc Thiên Quang, bởi vì bản thân Diệc Thiên Quang vốn là một người như thế. Diệc Tuyết vẫn đi theo bên người Diệc Thiên Quang, dần dần cũng biến thành như vậy.

Mỗi khi có việc Diệc Thiên Quang đều sẽ ra mặt giải quyết giúp cô ta, do vậy cũng trở thành một loại thói quen. Diệc Thiên Hựu cũng hiểu đây là thói quen xấu, chỉ có điều ngại Diệc Thiên Quang nên cũng tùy ý bọn họ tiếp tục như vậy. Bọn họ là người Diệc gia, dù sao ở bên ngoài người dám đắc tội Diệc gia rất ít, cho nên cũng không cần lo lắng quá mức.

Diệc Thiên Hựu nói xong thì xoay người rời khỏi, dù sao ở lại đó cũng không có tác dụng gì. Diệc Tuyết và Diệc Thiên Quang bắt đầu thương lượng kế hoạch tiếp theo.

“Mẹ, Dương Hiểu Đồng kia cũng là người tu chân, hơn nữa thực lực còn cao hơn so với con.” Diệc Tuyết nhớ tới vấn đề này vội vàng nói.

“Cô ta cũng là người tu chân? Thực lực cao hơn con bao nhiêu?” Diệc Thiên Quang kinh ngạc.

Dương Hiểu Đồng cũng không phải người của mấy tu chân thế gia như Nghiêm gia kia, cũng không phải người nhà bọn họ, sao có thể tu chân, hơn nữa, thực lực còn cao hơn so với Diệc Tuyết?

Mặc dù Dương Hiểu Đồng tu chân, điểm ấy có chút kinh ngạc, lại cũng có thể thoải mái, dù sao ở Trung Quốc người tu chân rất ít nhưng cũng không phải trừ mấy thế gia bọn họ ra sẽ không có những người khác, vẫn có một vài người tu luyện phân tán, chỉ có điều những người đó cũng không thể có thành tựu gì, dần dần càng ngày càng ít, tốc độ bọn họ tu luyện so với Diệc gia bọn họ tất nhiên không bằng.

Tuổi của Dương Hiểu Đồng cũng không kém mấy tháng so với Diệc Tuyết, cô ta có thể dựa vào chính mình một đường tu luyện tới thực lực cao hơn so với Diệc Tuyết. Chuyện này không chỉ khiến người kinh ngạc, mặc dù thiên phú của Diệc Tuyết không tính rất mạnh nhưng cũng là trung đẳng, mà cô ta…

Trừ phi người có thiên phú dị thường kinh khủng mới có thể làm được như vậy.

“Con cũng không biết cụ thể cô ta mạnh hơn con bao nhiêu, chỉ có điều uy áp cô ta phát ra khiến con thở không nổi, không thể phản kháng.” Diệc Tuyết nhíu mày nói, trên mặt còn hiện lên vẻ không cam lòng, phải biết, ngày hôm đó ả cũng không nghĩ tới Dương Hiểu Đồng là người tu chân và có thực lực cao hơn mình. Vốn ả còn chuẩn bị để Dương Hiểu Đồng biết mình là người tu chân khiến cô ta hiểu chênh lệch giữa mình và cô ta thế nào.

Không ngờ tất cả dự định đều ngâm nước nóng, từ sau khi chuyện xấu xảy ra trên yến hội, Dương Hiểu Đồng chính là một chuyện xấu lớn nhất, chiêu số bách phát bách trúng của ả đều mất đi hiệu lực …

“Nói như vậy, thực lực của cô ta ít nhất cao hơn con một cấp, không có việc gì, Diệc gia chúng ta còn không chỉnh được cô ta sao? Bảo bối, con vừa trở về, trước nghỉ ngơi hai ngày, đến lúc đó mẹ với con đi tìm cô ta?” Lần này Diệc Tuyết đã mấy ngày không trở về, bà thực sự rất nhớ cô.

“Đương nhiên được, mẹ.” Diệc Tuyết cười hì hì ôm lấy Diệc Thiên Quang, ở trong lòng nói thầm: Dương Hiểu Đồng, dám khi dễ tôi sẽ phải trả giá thật nhiều, chờ xem, nhìn xem tới lúc đó cô phải cầu xin tôi tha thứ thế nào?

Chỉ cần nghĩ đến một ngày đó, khóe miệng Diệc Tuyết lại không nhịn được khẽ giương lên.

Dương Hiểu Đồng lại hoàn toàn không biết sắp tới có nhiều người muốn tìm mình… Lúc này cô đang ở bang Hải Diễm xử lý công việc, hiện tại thế lực bang Hải Diễm gần như lớn gấp đôi so với trước cho nên lượng công việc cũng nhiều hơn.

Đương nhiên lượng công việc đó đối với Dương Hiểu Đồng chỉ bằng một bữa ăn sáng. Người khác làm việc sẽ cảm thấy mệt mỏi nhưng tố chất thân thể Dương Hiểu Đồng mạnh hơn người bình thường rất nhiều, đương nhiên sẽ không có cảm giác này. Hơn nữa việc này không hề phức tạp, trong bang Hải Diễm có kế toán giúp tính sổ sách, rất nhiều chuyện có thể giao cho Trần Vĩ và ba anh em Trương Vân, nếu không hiện tại cô sẽ bận tới đầu óc choáng váng.

Công việc ở bang Hải Diễm tuy nhiều nhưng giải quyết rất nhanh, trên cơ bản Dương Hiểu Đồng chỉ cần xác định một chút là được rồi. Hiện tại vừa mới thôn tính bang Cuồng Lang không lâu, nội bộ còn chưa đủ ổn định, Dương Hiểu Đồng chuẩn bị chờ sau khi nội bộ ổn định lại, từng bước một khiến cả Thụy Thành chỉ tồn tại một bang Hải Diễm!

Huấn luyện võ học Dương Hiểu Đồng đã tìm được, hiện tại buổi trưa mỗi ngày các thành viên bang Hải Diễm đều luyện võ, hơn nữa Dương Hiểu Đồng còn thiết lập chế độ thưởng để bọn họ có động lực, mỗi một người đều liều mạng huấn luyện, bọn họ có ai không hi vọng mình có thể trổ hết tài năng trước nhiều người?

Chỉ cần đứng đầu, cuộc sống kia cũng không phải thân phận tiểu đệ hiện tại có thể sánh bằng, làm lão đại ai mà không muốn? Bọn họ đã có thể làm được, loại cuộc sống có thể bỏ mạng bất cứ lúc nào tất nhiên cũng có dã tâm.

Lúc Dương Hiểu Đồng tới luyện võ trường liền nhìn thấy cảnh tượng tất cả mọi người đổ mồ hôi như mưa, trong lòng cô cảm thấy rất vui vẻ. Tin rằng chỉ cần tiếp tục như vậy, không cần bao lâu nữa thực lực bang Hải Diễm tuyệt đối sẽ tăng mạnh trên diện rộng, cái cô muốn không phải là một đám đám ô hợp, mà là một nhóm có thực lực tinh anh.

Mỗi tháng khảo hạch một lần, vừa lúc có thể tìm ra nhân tài kiệt xuất từ nhóm người đó, giúp đỡ việc quản lý bang Hải Diễm, mà tuyển ra nhân tài cũng là mỗi tháng khảo hạch một lần, do những người khác khiêu chiến, một khi thất bại sẽ phải giao ra quyền hành trong tay ra, như vậy cũng bảo đảm mọi người đều sẽ không ngừng nỗ lực, loại động thái cân bằng đó hiển nhiên là khởi đầu tốt.

Việc làm ăn của Ám Kim Mai Côi luôn rất tốt, Dương Hiểu Đồng không cần lo lắng quá nhiều. Hiện tại cô đã thành công luyện chế đan dược trị liệu ung thư não, cô chuẩn bị hai ngày nữa sẽ bắt đầu bán ra, mượn cơ hội này từng bước đề cao địa vị của Ám Kim Mai Côi.

Công ty chi nhánh ở S thành đã xây dựng gần như hoàn thành hết, khoảng chừng mười ngày sau đã có thể tiến hành cắt băng khai trương. Dương Hiểu Đồng đã bắt đầu tìm người chuẩn bị chuyển hàng qua đó, bởi vì công ty phát triển rất nhanh, cho nên bên A thành ở Thụy Thành cũng bắt đầu xây dựng công ty chi nhánh, mục tiêu đầu tiên của cô là khống chế toàn bộ thị trường Trung Quốc, sau đó sẽ tiến quân ra nước ngoài. Tuy rằng cần thời gian không ngắn nhưng chỉ cần Dương Hiểu Đồng nguyện ý thì thời gian tuyệt đối có thể rút ngắn.

Dù sao người khác mở công ty, vấn đề lớn nhất là tiền vốn nhưng đối với Dương Hiểu Đồng điều không cần lo lắng nhất chính là tiền vốn.

Dương Hiểu Đồng vừa mới trở lại Ám Kim Mai Côi, Tuệ Mẫn đã nói cho cô biết Tống Nhã Thiến tới, lúc này đang đợi mình trong phòng làm việc. Cô vừa mở cửa đã thấy Tống Nhã Thiến một thân trang phục mùa thu, hôm nay Tống Nhã Thiến hấp dẫn hơn nhiều so với trước kia, vẻ xinh đẹp thoạt nhìn cơ trí mà lại ôn nhu, có lẽ bởi vì có tình yêu, sắc mặt cô nhìn qua hồng nhuận và hạnh phúc hơn rất nhiều.

Chỉ có điều nhìn thấy cô ấy như vậy tâm tình Dương Hiểu Đồng đặc biệt phức tạp, trước kia Nhã Thiến cùng Nghiêm Tuấn Minh trở về, sau đó từ chỗ Nghiêm Tuấn Trạch cô có nghe được hai người bọn họ đã thành công được ở cùng một chỗ. Hiển nhiên lần này Nhã Thiến qua đây có quan hệ tới Nghiêm Tuấn Trạch, dù cho không phải quan hệ trực tiếp cũng là quan hệ gián tiếp.

Tống Nhã Thiến nghe thấy tiếng cửa mở lập tức cao hứng xoay người lại, quả nhiên nhìn thấy Dương Hiểu Đồng. Hôm nay Dương Hiểu Đồng mặc áo khoác màu xanh kiểu Hàn đáng yêu, bên dưới mặc kết hợp một chiếc quần ngố, cùng đôi bốt màu đen khiến cô càng thêm xinh đẹp.

Trang phục đơn giản lại toát ra một phen phong tình khác biệt, Tống Nhã Thiến không khỏi cảm khái: Phật dựa vào kim trang, người dựa vào ăn mặc, nhưng dường như bất cứ trang phục nào mặc trên người Hiểu Đồng đều đẹp như vậy, cô thầm nghĩ, cho dù Hiểu Đồng mặc trên người là hàng vỉa hè cũng sẽ giống như mặc hàng hiệu.

“Nhã Thiến, chị từ Yên Kinh trở về lúc nào?” Dương Hiểu Đồng cười nói, trên mặt không có lộ ra chút cảm xúc nào.

“Đương nhiên là tới thăm em một chút, gần đây thế nào?”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương