Cực Phẩm Thảo Căn Thái Tử
-
Chương 271: Khách quý
"Phá huỷ toàn bộ Thẩm gia?" Giọng nói Diệp Hoan lộ ra ý lạnh, nhìn chằm chằm vào Tống Giai nói: "Có ý tứ gì?"
Tống Giai bị ánh mắt của Diệp Hoan nhìn chằm chằm một hồi thì trở nên bối rối, cô hít sâu một hơi nhằm khôi phục lại bình tĩnh.
"Chị vẫn cảm thấy Lâm San không phải là một cô gái tốt, Thẩm Duệ ở chung một chỗ với cô ta cũng lâu rồi, cho nên tính cách của anh ấy cũng trở nên độc ác hơn. . ." Tống Giai dừng lại một chút, giọng nói cũng trở nên đặc biệt ác độc: ". . . Tất cả chuyện này chắc chắn là do người phụ nữ Lâm San kia ở sau lưng châm ngòi thổi gió!"
"Chị dâu, trước tiên chị có thể đừng nhắc đến chuyện cá nhân của chị cùng Thẩm Duệ và Lâm San được không? Chị nói Thẩm Duệ muốn phá hủy toàn bộ Thẩm gia là có ý gì? Chính miệng anh ta nói với chị sao?"
Không thể không nói, những lời này của Tống Giai đã thành công đưa tới sự chú ý của Diệp Hoan, lại liên hệ với sự kiện bản thân mình năm lần bảy lượt bị người ta ám sát, trong đầu Diệp Hoan bỗng nhiên nảy sinh một ý niệm mơ hồ, ý niệm trong đầu rất tản mát, muốn bắt rồi lại hụt
Ánh mắt của Tống Giai dần dần trở nên trốn tránh, sau khi do dự nửa ngày mới nói: "Thẩm Duệ . . . Dù sao thì tất cả đều là lỗi của Lâm San, không biết người phụ nữ kia đã cho Thẩm Duệ uống thuốc gì, mà bộ dạng hiện tại của anh ấy cùng trước kia hoàn toàn khác biệt, ở trước mặt người ngoài thì luôn luôn bày ra khuôn mặt tươi cười lịch sự, nhưng khi ở nhà lại khắp nơi bực mình cáu gắt với mẹ con chị, nhắc tới Thẩm gia thì anh ấy cũng mang bộ dáng nghiến răng nghiến lợi. . ."
Trong lòng Diệp Hoan cũng hiểu ra vài phần.
Thẩm Duệ vốn là con cưng của trời, trước khi Diệp Hoan chưa có xuất hiện, bất kể trước kia Thẩm gia có bao nhiêu ân oán, nhưng mà ở thế hệ này cũng chỉ có một mình y là con trai, khẳng định gia nghiệp của Thẩm gia sẽ thuộc về y, gia nghiệp đấy không chỉ có tài sản khổng lồ, quan trọng hơn là quyền lực được tích lũy từ nhiều năm của các thế hệ con cháu Thẩm gia, tất cả những thứ này đều là của Thẩm Duệ, cho nên bất luận hai mươi năm trước Thẩm Đốc Lễ và cha của y đã xảy ra chuyện gì, đến cùng cha y chết như thế nào, thì đối với Thẩm Duệ mà nói đều không quan trọng. Thẩm Duệ có thể đợi đến khi Thẩm Đốc Lễ già đi, chờ quyền lực của Thẩm gia về tay mình, y còn trẻ, lại có bằng cấp cao, những thứ này đã định sẽ là của y, cho nên trước kia y đặc biệt có kiên nhẫn, vì Thẩm Duệ biết mình có thể lấy được những thứ vốn thuộc về y.
Nhưng mà sự xuất hiện Diệp Hoan, lại giống như một con dao sắc bén, hung hăng đâm vào kế hoạch mà Thẩm Duệ tỉ mỉ chuẩn bị hơn hai mươi năm qua, đột nhiên những thứ vốn thuộc về mình trở nên thật mơ hồ, bất luận là thân phận hay thứ tự kế thừa, Diệp Hoan đều đứng trước y7, huống hồ người đứng đầu thế hệ này của Thẩm gia lại là cha ruột của Diệp Hoan, trước khi cha của Thẩm Duệ chết đã từng xảy ra xung đột kịch liệt với cha của Diệp Hoan, mãi cho đến chết mới thôi, điểm chết người nhất chính là, Thẩm Đốc Lễ mơ hồ biết được việc Thẩm Duệ âm thầm sai người đi Ninh Hải ám sát Diệp Hoan, nếu không cũng sẽ không đưa đày y đến tận Tây Bắc. . .
Tất cả mọi yếu tố bất lợi cộng lại, Thẩm Duệ đã cảm thấy nguy cơ tứ phía, ngày đêm lo lắng bất an, mối hận giết cha năm đó, cùng với việc không cam lòng từ trên thiên đường rớt xuống địa ngục, nên khi những thứ này cộng lại, tự nhiên hận ý của Thẩm Duệ đối với Thẩm gia và Diệp Hoan ngày càng sâu nặng.
Diệp Hoan thở dài trong lòng, Thẩm Duệ quả nhiên hận hắn, hận Thẩm gia, như vậy mấy lần hắn bị ám sát trước kia, chỉ sợ Thẩm Duệ cũng không thoát khỏi liên quan rồi, từ mấy câu ngắn ngủi của Tống Giai đã chứng minh được những nghi vấn bấy lâu nay của Diệp Hoan.
Nghĩ lại cũng đúng, cha chết trong cuộc chiến tranh chấp quyền lực, bác cả lại cầm quyền, mặc dù Thẩm Duệ từ nhỏ đã ăn sung mặc sướng lớn lên nhưng cũng không thoát khỏi phải phụ thuộc vào người khác, thậm chí còn ngưỡng mộ người đã từng là kẻ thù giết cha của mình. Hiện tại tự nhiên lại lòi thêm một đối thủ uy hiếp đến lợi ích của y, thử hỏi Thẩm Duệ sao có thể không hận cho được?
"Chị dâu, chị làm sao mà biết được Thẩm Duệ muốn hủy diệt Thẩm gia?" Diệp Hoan nhìn chằm chằm vào mắt của Tống Giai hỏi.
Tống Giai bỗng nhiên lùi về sau vài bước, ấp a ấp úng nói: "Chị. . . Chị không biết, chị cũng không nhớ nữa. . . Chị chỉ biết Lâm San là một người phụ nữ xấu xa, em là anh em của Thẩm Duệ thì nên giúp anh ấy một chút, bằng không thì. . ."
"Chị dâu!" Diệp Hoan bỗng nhiên lớn tiếng hét lên một tiếng:
"Hiện tại là lúc nào rồi, tại sao chị vẫn cố chấp tranh giành tình cảm với người phụ nữ bên ngoài kia? Chị rốt cuộc là vì sao biết được Thẩm Duệ muốn hủy diệt Thẩm gia hả?"
Tống Giai bị Diệp Hoan la hét đến toàn thân run rẩy, khuôn mặt trắng bệch, giọng nói mang theo nức nở: "Trước khi anh ấy đi Bắc Phi, có một lần chị ở bên ngoài thư phòng nghe lén được anh ấy và người phụ nữ Lâm San kia gọi điện thoại. Anh ấy nói muốn Thẩm gia diệt vong, sau đó cùng Lâm San cao chạy xa bay. . . Chị cũng không rõ những lời anh ấy nói là thật hay giả, chị chỉ là. . .chẳng qua là chị không muốn mất chồng, cũng không muốn đứa trẻ mất đi cha nó, lại càng không muốn để cho Tống gia ở Bắc Kinh trở thành trò cười. Gia đình này tuy nói bằng mặt mà không bằng lòng nhưng cũng không thể để nó tan vỡ được!"
"Anh ta chỉ nói một câu này thôi sao?" Diệp Hoan gấp gáp hỏ lại.
"Chị chỉ nghe được một câu này, anh ấy mắc bệnh đa nghi rất nặng, chị cũng không dám đứng ở bên ngoài thư phòng anh ấy tiếp tục nghe lén. . ."
Diệp Hoan gật gật đầu, những nghi ngờ trong lòng lâu nay đã dần dần tìm được đáp án.
Thẩm Duệ, cuối cùng thì trong lòng của y chôn dấu bao nhiêu cừu hận, dưới bề ngoài nho nhã lễ độ đó cất giấu một gương mặt như thế nào?
Tất cả đang dần dần được vén lên.
Mặt Diệp Hoan lạnh tanh đi ra khỏi nhà của Tống Giai, trong lúc vô ý quay đầu lại, bắt gặp đôi mắt sợ hãi của Tống Giai, ánh mắt mờ mịt vô tội mà nhìn hắn.
Diệp Hoan lắc đầu, người phụ nữ này quá đơn thuần rồi, đơn thuần đến đáng thương, chị ta vĩnh viễn sẽ không biết được đằng sau chuyện này cất giấu bao nhiêu âm mưu thủ đoạn. Nhưng mà, dù sao thì chị ta cũng chỉ là một người phụ nữ đáng thương muốn bảo vệ gia đình nhỏ của mình mà làm ra những hành động liều lĩnh.
Sau khi đi ra ngoài, Diệp Hoan lập tức lấy điện thoại ra, gọi cho Chu Mị.
"Chu Mị, anh nhớ được Thẩm Duệ đã từng bị cha anh điều đến một khu nghèo khó làm chủ tịch huyện, có chuyện này không?"
Chu Mị nói: "Xác thực là có, mà làm sao vậy?"
"Là ai điều anh ta trở lại thủ đô?"
"Là chú ba của anh."
Trong mắt Diệp Hoan hiện lên một tia sáng khó lường: "Thẩm Đốc Nghĩa. . . Lại là Thẩm Đốc Nghĩa, lão già đó sao cứ như phân heo thế, chỗ nào cũng chõ mũi vào"
"Đã xảy ra chuyện gì vậy Diệp Hoan?"
Diệp Hoan cười ha ha hai tiếng: "Không có gì, chẳng qua là anh đột nhiên nhớ tới một món nợ rất lâu trước kia thôi. Anh nhớ rõ đã từng cho người ta mượn hai mươi khối tiền, nhưng lại luôn luôn không nhớ đến tột cùng là cho ai mượn, cuối cùng thì hôm nay cũng nghĩ ra. . ."
Chu Mị cười khổ nói: "Anh lại nói hươu nói vượn cái gì đó?"
"Nợ tiền không trả người ta, cho dù là chú cháu trong nhà cũng không hay. . . Tình huống lúc ấy của chú ba kia như thế nào, tại sao lại phải điều Thẩm Duệ trở lại Bắc Kinh?"
"Tình huống lúc ấy như thế nào anh không biết sao? Nam Kiều Mộc bị ông ta ép rời đi, anh châm lửa đốt ông ta rồi còn đập gạch vào đầu ông ta khiến ông ấy phải nhập viện. Về sau Thẩm gia họp, Thẩm lão gia quyết định tạm thời cách hết chức vụ của chú ba trên danh nghĩa để ông ấy an tâm tĩnh dưỡng. Cha anh thừa cơ tiếp nhận toàn bộ mạng lưới quyền lực của ông ấy. Trận chiến này bởi vì có anh mà kết quả hoàn toàn xoay chuyển, chú ba anh thất bại. Trong tình huống nửa tĩnh dưỡng nửa giam cầm ở bệnh viện, ông ấy đã thỉnh cầu cha anh điều Thẩm Duệ trở lại Bắc Kinh như là một sự bồi thường tổn thất cho ông ấy. Cha anh đã đồng ý"
Diệp Hoan bĩu môi: "Hai lão già đen tối. Tốt xấu gì anh cũng là người trong cuộc, lúc bọn họ thực hiện giao dịch này cũng nên hỏi qua anh một câu chứ?"
Chu Mị khẽ cười: "Đây là giao dịch giữa tầng lớp cao tầng, Diệp Hoan à, anh tạm thời còn chưa có tư cách theo hầu bọn họ đâu. Cha anh sau khi hớt hết quyền lực của chú ba Thẩm thì suốt nửa năm nay đều bận rộn tiêu hóa những thế lực này, khiến nó thực sự nằm trong tầm kiểm soát của cha anh. Những ngày này, cha anh vất vả nhiều lắm đó Diệp Hoan, anh đừng chọc ông ấy tức giận."
Dừng một chút, Chu Mị hơi nghi ngờ: "Mà sao tự nhiên anh lại nhắc tới Thẩm Duệ?"
Diệp Hoan cười lấp liếm: "Anh em mà, cũng nên hiểu rõ nhau một chút. Cái này cũng giống như thi uống rượu trong quán ấy. Em phải biết tửu lượng của đối phương thế nào thì em mới quyết định được mình có nên đấu hay không?"
"Diệp Hoan, mấy lời anh nói hôm nay...có vẻ rất thâm ảo"
"À thì, năm sau anh định tham gia thi trạng nguyên nên tư tưởng cũng thâm sâu hơn rất nhiều.... Chu Mị này, giúp anh một chuyện, em phái người tặng cho chú ba anh ít đồ, nói với ông ta rằng ngày mai anh sẽ đến thăm người chú thân thiết này"
Bốn từ "người chú thân thiết" được Diệp Hoan nhấn mạnh rõ ràng.
"Anh định làm gì? Sẽ không đập ông ta một gạch nữa đấy chứ? Chú ba anh gần đây đâu có trêu chọc gì anh đâu?"
"Chú cháu ôn chuyện mà thôi, làm gì đến nỗi giương cung bạt kiếm như em nói"
....
Nói chuyện với Chu Mị xong, Diệp Hoan cầm điện thoại do dự thật lâu không biết có nên nói cho cha hắn biết những chuyện của Thẩm Duệ không? Chưa nói đến thủ phạm đứng sau mấy vụ ám sát hắn có phải là Thẩm Duệ hay không thì trước mắt, y vẫn là một tai họa với Thẩm gia, là một quả bom hẹn giờ không biết lúc nào sẽ phát nổ phá nát cả Thẩm gia.
Diệp Hoan chần chừ hồi lâu, cuối cùng vẫn nhét điện thoại vào túi. Không phải hắn không muốn nói mà những chuyện này đều chỉ là suy luận, không có chứng cứ. Con người cứng nhắc bảo thủ chỉ tin tưởng vào những gì nhìn thấy trước mắt kia liệu sẽ tin tưởng hắn sao?
Rồi lại nói, Diệp Hoan gặp chuyện không tốt liền hốt hoảng chạy tới mách cha mình thì còn là đàn ông đàn ang nữa sao? Chuyện của thế hệ này thì cứ để thế hệ này giải quyết đi.
....
Buổi chiều không có việc gì, Diệp Hoan trở về bệnh viện định bụng ngồi tán gẫu với bọn Hầu Tử, Trương Tam
Hành lang bệnh viện hôm nay hơi bất thường, chẳng thấy bóng dáng vị bác sĩ, y tá nào đi lại, ngược lại có mấy người đàn ông ngoại quốc mặc thường phục, có cả vài người trông như là cấp lãnh đạo Trung Quốc.
Mấy người lãnh đạo Trung Quốc thấy Diệp Hoan đến gần, dường như biết rõ thân phận của Diệp Hoan nên đều lộ ra nụ cười nịnh nọt. Còn mấy tên ngoại quốc kia thì chẳng e ngại gì, giơ tay ngăn cản hắn, xổ ra một tràng tiếng Anh Diệp Hoan nghe không hiểu.
Diệp Hoan nghe không hiểu nhưng không có nghĩa là không còn cách nào khác. Phòng bệnh này vốn là phòng VIP dành riêng cho Trương Tam, một đám đàn ông ngoại quốc đứng chặn trước cửa vào là có chuyện gì?
Diệp Hoan tức giận rồi. Cánh tay vươn ra như thiểm điện bắt lấy khuỷu tay của hai gã đứng trước, kéo về phía mình, đồng thời mũi chân phải lắc trái phải, đá mạnh vào mắt cá chân của hai gã đó
Rầm!
Hai tên ngoại quốc to như quả núi ngã nhào xuống.
Mấy tên còn lại thấy đồng bọn bị hành hung liền nhao nhao xông về phía này.
Diệp Hoan giận dữ: "Mẹ kiếp! Dám khiêu chiến với tao ở Trung Quốc hả? Bọn da trắng chúng mày tưởng rằng đây vẫn là thời kỳ chiến tranh nha phiến* đấy à?"
* Chiến tranh nha phiến hay còn gọi là cuộc chiến Anh-Trung là hai cuộc chiến xảy ra giữa thế kỷ 19 (1840 - 1843 và 1856 - 1860) gây nên xung đột kéo dài giữa Trung Quốc dưới triều Mãn Thanh và đế quốc Anh. Trong cuộc chiến lần thứ hai, Pháp, Nga và Hoa Kỳ đã kề vai sát cánh cùng Anh để đánh Trung Quốc
Diệp Hoan nói xong, xắn tay áo chuẩn bị đánh nhau, đám lãnh đạo kia vội vàng chạy tới can ngăn hắn.
“Diệp tiên sinh, mấy vị này là vệ sĩ, chỉ là hiểu lầm thôi, hiểu lầm thôi, anh đừng xúc động"
"Bọn hắn là vệ sĩ của ai? Lão tử sẽ trói con tin đòi tiền chuộc" Diệp Hoan cả giận nói.
Mấy người lãnh đạo lau mồ hôi: "Bên trong có khách quý, anh cứ đi vào sẽ biết"
Diệp Hoan bừng bừng lửa giận đẩy cửa bước vào, nhìn thấy Kiều Mộc đang trò chuyện vui vẻ với một cô gái trông hơi quen quen. Hầu Tử, Trương Tam ngồi trên giường bệnh cứ ngơ ngác nhìn hai người.
Diệp Hoan nhìn kỹ, cô gái xa lạ kia là người nước ngoài, tóc vàng mắt xanh, da trắng, môi đỏ, sóng mắt lưu chuyển đầy quyến rũ, hệt như một con mèo Ba Tư xinh đẹp.
Mắt Diệp Hoan dại ra, còn chưa kịp phản ứng thì đôi mắt xanh biếc của con mèo Ba Tư kia bỗng sáng lên: "Ồ, dũng sĩ của chúng ta đã trở về rồi"
Hầu Tử, Trương Tam nhìn hắn đầy ghét bỏ. Trương Tam ghen tức nói: "Anh Hoan ngay cả lừa còn không biết cưỡi, sao mà là kỵ sĩ được chứ?"
Hầu Tử thêm vào: "Ai nói cứ cưỡi lừa, cưỡi ngựa mới được gọi là kỵ sĩ. Phụ nữ phương Tây cởi mở lắm, hễ tên đàn ông nào từng cưỡi họ cũng đều được gọi chung là kỵ sĩ hết"
Diệp Hoan mặc xác hai con hàng kia, từ câu nói đầu tiên, Diệp Hoan đã nhận ra cô gái kia chính là công chúa Jiny của hoàng gia Anh.
Đêm đó tại thánh đường ở Prague, trời tối đen như mực nên Diệp Hoan không nhìn được rõ vẻ ngoài của cô ấy nhưng vẫn nhớ kỹ giọng nói đó.
Sao tự nhiên cô công chúa này lại đến Trung Quốc?
Diệp Hoan nở nụ cười: "Hóa ra là công chúa, lần trước nhờ có cô ra tay giúp đỡ cứu được Kiều Mộc, sau đó chúng tôi vội vàng về nước luôn, tôi còn chưa kịp cảm ơn cô"
Công chúa Jiny nháy mắt tinh nghịch, vẻ mặt vô tội, ngọng ngịu nói tiếng Trung: “Giúp đỡ gì? Diệp tiên sinh nói gì tôi nghe không hiểu?"
Diệp Hoan ngậm miệng, biết mình nói lỡ lời. Một người là hoàng tử tiền nhiệm, một người là công chúa, đều là những thành viên hiển hách trong hoàng gia. Chốn cung đình có đủ loại bí mật xấu xa, lôi cô ấy vào chuyện của Edward có lẽ sẽ làm cho cô ấy bị phiền toái.
Jiny thì đang hăng hái đánh giá Diệp Hoan, ánh mắt sáng rỡ chẳng thèm che dấu
"Thật khó tưởng tượng anh lại có thể cứu được Kiều Mộc ra khỏi cái lâu đài canh phòng nghiêm ngặt đó. Thượng Đế ơi, một câu chuyện cổ tích sống đang diễn ra ngay trước mắt tôi. Hoàng tử oai hùng tay cầm bảo kiếm chém giết ác long để cứu công chúa bị nhốt trong lâu đài ác quỷ, từ đó về sau hai người chung sống vui vẻ, hạnh phúc"
Jiny quay đầu nhìn Nam Kiều Mộc, cười toe toét:
"Kiều Mộc à, cô biết không, tôi thật sự rất hâm mộ cô đấy. Phụ nữ chúng ta sống trên đời chỉ ước có một kỷ niệm khó quên như vậy"
Nam Kiều Mộc mỉm cười nhìn Diệp Hoan, ánh mắt dịu dàng yêu thương: "Jiny, tôi rất hạnh phúc vì đã được trải qua những khoảnh khắc khó quên đó cùng với anh ấy"
Diệp Hoan cười ha ha, vẻ mặt đắc ý.
Hắn không phải người nông cạn, chẳng qua...được công chúa ngoại quốc tán dương thẳng thắn như vậy, lại còn dùng thái độ của fan hâm mộ cuồng nhiệt khi nhìn thấy thần tượng, khiến lòng hư vinh của Diệp Hoan vô cùng thỏa mãn. Loại thỏa mãn này khiến hắn thật hận không thể giết thêm một con ác long nữa ngay trước mặt cô công chúa này, không có long thì dùng tạm lươn cũng được.
Jiny cười khanh khách: "Diệp tiên sinh, tuy rằng anh đã làm ra một hành động rất hoành tráng ở Châu Âu nhưng mà không thể không nói cho anh nghe một tin tức rất đáng tiếc. Hiện giờ đại đa số các nước Châu Âu đều đã xếp anh vào danh sách từ chối nhập cảnh rồi. Sau này anh muốn đi du lịch thì phải loại trừ các nước Châu Âu ra thôi"
Diệp Hoan nhún vai, chẳng hề để ý, không đi cũng chẳng sao, dù sao hắn không có hứng thú gì với nước ngoài. Nếu như không phải vì đi tìm Kiều Mộc thì có mời anh đây cũng chẳng thèm.
Đương nhiên, mặc dù Jiny chưa nói nguyên nhân nhưng Diệp Hoan rất hiểu, e là bà già nữ hoàng Anh kia chính là kẻ đứng sau chuyện này. Chuyện ở Prague lần trước hắn đã hoàn toàn đắc tội với chính phủ CH Sec và hoàng gia Anh rồi, bà già đó không thể công khai trả đũa nên liền dùng cách này để thể hiện sự phẫn nộ.
Ài, cái này cũng chẳng khác lắm việc ngồi xổm trong góc tường vẽ vòng tròn nguyền rủa hắn.
...Cũng tốt, người già thường biết rõ giới hạn của mình, không bồng bột gióng trống khua chiêng chém chém giết giết như người trẻ tuổi. Dù biện pháp trả thù có hơi AQ* nhưng miễn lòng mình thoải mái là được. Cho dù lúc này bà lão đó đang ngồi trong cung điện vừa mắng vừa chửi hắn thì hắn cũng chẳng thể phản đối được mà.
* Ai đã từng đọc qua tác phẩm “AQ chính truyện” của Lỗ Tấn đều sẽ thấy được hình ảnh phong cách sống đã được lạc quan hóa đến mức tiêu cực của một con người - Nhân vật AQ. Và các nhà phân tích văn học gọi đó là phép thắng lợi tinh thần. Cụm từ đó sâu sắc đến mức chỉ cần nhắc đến nhân vật AQ là người ta lại nghĩ đến ngay nó và ngược lại. Có thể hiểu một cách nôm na “Phép thắng lợi tinh thần” là một sự tự an ủi bản thân, tự huyền hoặc bản thân, tự thôi miên bản thân để giúp bản thân dễ dàng chấp nhận, bỏ qua cái thất bại để có thể mỉm cười sống tiếp. Trong tác phẩm, Lỗ Tấn đã phóng đại cái sự tự an ủi bản thân đó lên mức mù quáng, khiến nhân vật của mình có một kết cục đáng buồn
Jiny lại cười nói: "Nhưng mà không sao, tôi cũng mang tới cho anh một tin tức tốt. Mấy bộ trưởng bộ ngoại giao Châu Âu đang đề nghị trao tặng anh giải thưởng Nobel vì hòa bình năm sau đó"
Hai mắt Diệp Hoan trợn to, vẻ mặt không dám tin, những người khác trong phòng bệnh cũng trợn mắt nhìn Diệp Hoan.
Giải Nobel vì hòa bình?
Có nên mắng mấy ông bộ trưởng bộ ngoại giao kia bị mù hay không? Hay là khoa trương khen một câu 'các vị thật có mắt nhìn người' ?
Dù da mặt Diệp Hoan dày như tường thành cũng phải đỏ lên, cố gắng che giấu sự vui sướng trong lòng, hắn gãi đầu ngượng ngùng nói: "Ha ha, ánh mắt mấy bộ trưởng đó thật là sáng như tuyết. Năm nay tôi vẫn chưa làm được điều gì hữu ích cho hòa bình thế giới, nhận giải thưởng luôn thì có hơi xấu hổ. Sang năm tôi sẽ cố gắng đánh bom Nhà Trắng, để cho thế giới tràn ngập hòa bình. Đúng rồi, sao bọn họ lại trao tặng giải thưởng Nobel cho tôi thế?"
Jiny nháy mắt: "Mấy vị bộ trưởng đều đã thống nhất cho rằng chỉ cần sang năm anh cứ chết dí ở Trung Quốc, không làm cái gì cả đã là cống hiến lớn nhất cho hòa bình thế giới rồi"
Vừa dứt lời, ba người Nam Kiều Mộc, Hầu Tử, Trương Tam đều ôm bụng cười nghiêng ngả.
Diệp Hoan vẫn cho rằng mấy kẻ ngoại quốc chỉ biết nói mấy chuyện bông đùa, ai biết bọn họ nói lời châm chọc cũng sâu cay như vậy.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook