Cực Phẩm Thảo Căn Thái Tử
-
Chương 239: Tập kích tiệc rượu (Trung)
Một đám người mặc áo đen không nhanh không chậm đi lên cầu thang .
Vẻ mặt bọn họ phiêu hãn , mắt lạnh lẽo như điện, trong mắt bắn ra tia sáng lạnh lẽo giống như lưỡi hái tử thần chuẩn bị gặt hái đầu người. Bọn họ tới chỗ tiệc rượu ở tầng mười, người phụ trách an ninh cùng với vài tên cận vệ ngăn cản bọn họ bên ngoài cửa.
“ Nơi này là tiệc rượu từ thiện, người nào không có giấy mời đều không được đi vào, xin mời rời đi. ” Người phụ trách an ninh lễ độ đưa tay ra cản .
Cầm đầu nhóm là một người trung niên khoảng ba - bốn mươi tuổi không nói gì chỉ toét miệng cười một tiếng.
Trả lời an ninh là một chuỗi tiếng súng chói tai.
Tạch Tạch Tạch! ……
Người phụ trách trợn to hai mắt ngã xuống vũng máu, mấy người an ninh cùng bọn cận vệ ở xung quanh ngẩn người. Bọn họ chưa kịp phản ứng, mười mấy tên áo đen vén áo khoác ngoài ra, mười mấy họng súng C-TAR 21 toát ra tia lửa .
Tạch Tạch Tạch! Tạch Tạch Tạch! ……
Ngoài cửa chính, tất cả người phụ trách an ninh cùng cận vệ toàn bộ ngã xuống, không một ai sống sót .
Tên cầm đầu toét miệng lạnh lùng cười một tiếng, nói:
“ Tôi cũng tới đây tham gia tiệc rượu. ”
Trong khi nói chuyện, mười mấy tên áo đen tựa như đã lên kế hoạch sẵn, lưu lại bốn người chia ra giữ được lối đi thoát hiểm, thang máy mở ra, mấy người còn lại vọt thật nhanh vào bên trong đại sảnh. Tên trung niên cầm đầu bình tĩnh bước vào cửa liền ngửa mặt lên trời, khẩu súng trong tay gã phát ra một loạt đạn. Trong tiệc rượu, các doanh nhân, phú thương vẫn còn ở nâng chén vui sướng nói chuyện với nhau, nhất thời bị tiếng súng chói tai này làm cho khiếp sợ .
Tiếng nhạc ưu nhã cũng ngưng bặt đi, mọi người đang nói chuyện với nhau cũng ngừng lại, đại sảnh yên tĩnh như chết, tất cả mọi người chăm chăm nhìn mấy tên đột nhiên vọt vào đại sảnh, trên mặt của mỗi người tràn đầy vẻ khó tin cùng khiếp sợ.
Trong đại sảnh tĩnh mịch không tiếng động, gã trung niên toét miệng cười một tiếng, dùng tiếng phổ thông cứng nhắc nói :
“ Các vị, buổi tối vui vẻ! Rất xin lỗi khi tôi là một kẻ không mời mà đến quấy rầy mọi người, mong các vị giữ yên lặng, không nên huyên náo, ồn ào, lại càng không nên thử báo cảnh sát , nếu không bọn tôi sẽ chọn lựa một vài người không biết nghe lời ……”…
Một người đàn ông dáng vẻ uy nghiêm, quý phái tiến lên một bước, cau mày nói :
“ Chúng mày là ai ? Ai cho chúng mày tiến vào ? An ninh, an ninh đâu ? Mau báo cảnh sát ……”
Lời còn chưa dứt, một loạt tiếng súng vang lên…cạch cạch cạch cạch… Người quý tộc đó trúng đạn ngã xuống đất, trước khi chết không cam lòng, cả người co quắp rên rỉ .
Tiếng súng làm cho tất cả mọi người trong đại sảnh lộn xộn, một người đang sống sờ sờ cứ như vậy mà chết trước mắt bọn họ, chưa bao giờ trải qua việc này khiến cho từ sâu trong đáy lòng bọn họ cảm nhận được sợ hãi, run rẩy .
Giết một người để răn trăm người, mục đích đã đạt được, gã đàn ông lộ ra nụ cười hài lòng.
“ Tôi mới vừa nói qua, đừng có lớn tiếng ồn ào, cũng đừng cố gắng báo cảnh sát, thật đáng tiếc, vị tiên sinh này lại phạm vào cả hai điều, bây giờ, quý ông quý bà tôn quý, tất cả đều đến phòng nghỉ bên trong đại sảnh tập trung, giao ra tất cả di động trên người của các vị, còn nữa ……”
Gã mỉm cười, ánh mắt như lưỡi đao lướt qua đám người một lượt .
“…… còn nữa, xin hỏi Diệp Hoan tiên sinh ở chỗ này phải không ? ”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook