Cực Phẩm Thánh Y
-
8: Ông Vua Thành Phố Quảng Dương
Diệp Lâm trở lại y dược Khánh Nguyên! Hạ lão không ở nơi này nhưng người trong tiệm đối Diệp Lâm rất là cung kính.
Trong phòng bệnh, tình huống Diệp Minh rất tốt! Hạ lão chuyên môn phái hai người y tá ở đây trông coi nàng.
Anh chưa ngồi được bao lâu thì bên ngoài truyền đến dồn dập tiếng bước chân! Tiếp theo là bóng dáng lái xe tiểu Lưu của Hạ lão chạy vào, vội vã la lên: "Cậu Lâm! Ngài.
.
.
Ngài cuối cùng đến rồi!"
"Thế nào rồi?" Diệp Lâm ngạc nhiên nói.
"Thời gian có chút gấp gáp, ngài có thể hay không đi với tôi một chuyến, chúng ta vừa đi vừa nói."
Tiểu Lưu vội la lên: "Hạ lão xảy ra chuyện!"
Diệp Lâm lập tức đứng lên, Hạ lão đối với hắn tốt.
Hạ lão sự tình, hắn không có khả năng ngồi yên không lý đến.
"Đi!" Diệp Lâm đi theo Tiểu Lưu đi ra ngoài! Tiểu Lưu lái xe, cấp tốc hướng ngoại ô thành phố chạy tới.
Trên đường, Tiểu Lưu cũng đại khái cùng Diệp Lâm nói một lần tình huống cụ thể! Nguyên lai mọi chuyện đều do Trần Khánh Nguyên gây ra.
Phía sau Trần Khánh Nguyên có một đại ca tên là Nam Bá Thiên, danh xưng ông vua thành phố Quảng Dương! Tại thành phố Quảng Dương, cho dù gia chủ của thập đại gia tộc thì khi nhìn thấy Nam Bá Thiên cũng phải cúi đầu thần phục.
Nam Bá Thiên có một quý nữ nhưng năm ngoái bị một trận tai nạn xe cộ biến thành người thực vật! Nam Bá Thiên mời vô số danh y đều không thể trị khỏi cho cô ấy.
Trần Khánh Nguyên ăn tiểu Quy Nguyên đan mà Hạ lão cho thấy được hiệu quả rất tốt! Liền lập tức tìm Hạ lão cầu một viên đưa cho Nam Bá Thiên để ông ta cho con gái của ông ăn vào.
Tiểu Quy Nguyên Đan hiệu quả khẳng định không thể chê! Sau khi ái nữ của Nam Bá Thiên ăn đan dược vào cũng hoàn toàn chính xác có thần hiệu! Nhưng là cô ấy từ đầu đến cuối không có tỉnh lại.
Trần Khánh Nguyên liền đem Hạ lão gọi tới để ông tự thân vì con gái của Nam Bá Thiên trị liệu.
Hạ lão biết năng lực của mình, nguyên bản còn chối từ nhưng lúc đó còn có một thần y ở đây, mở miệng tướng kích! Hạ lão trong cơn tức giận ra châm trị liệu, kết quả không thể đem con gái của Nam Bá Thiên cứu tỉnh mà tương phản làm bệnh tình cô ấy trực tiếp nguy kịch.
Mà cái thần y thừa cơ nói cho Nam Bá Thiên là do Hạ lão là cái lang băm! Trước đó đan dược là từ ông ta nơi đó trộm đi.
Nam Bá Thiên trong cơn tức giận, liền muốn gϊếŧ Hạ lão! Hạ lão vội vàng nói ra Diệp Lâm.
Nam Bá Thiên cho ông ấy một cơ hội! Trong vòng hai giờ phải tìm được Diệp Lâm nếu không Hạ lão nhất định phải chết!
Tiểu Lưu chạy về đến, chờ nửa giờ mới đợi được Diệp Lâm đến! Đương nhiên, không có thời gian tại hiện trường cùng Diệp Lâm nói tỉ mỉ.
"Cậu Lâm! Thần y tên là Tạ Phương Minh! Là người của Tạ gia, một trong thập đại gia tộc tại thành phố Quảng Dương, y thuật có thể xếp vào thứ nhất!"
Tiểu Lưu thấp giọng nói: "Hạ lão nói! Người này khả năng ngấp nghé phương thuốc trong tay cậu cho nên mới một mực khẳng định đan dược là chúng ta trộm của ông ta! Cho nên, một hồi, ngài nhất thiết phải cẩn thận người này!"
Diệp Lâm nhíu mày...!đã đến lúc này rồi mà Tạ Phương Minh còn nghĩ đến thuốc Tiểu Quy Nguyên Đan, người như vậy thật đáng giận mà.
Vừa nói xong câu này thì tiểu Lưu đã chở Diệp Lâm đến nơi ở của Nam Bá Lộc.
Nơi ở của Nam Bá Lộc là một biệt thự rất lớn có diện tích hơn trăm mẫu, bên trong đều trồng những loại cây cối quý hiếm.
Mỗi tầng lầu đều nhìn giống như cung điện vậy, trang hoàng cực kỳ hoa lệ.
Trong một căn phòng ở trên lầu hai, Diệp Lâm nhìn thấy một đám người trong đó có Hạ lão! Bên cạnh Hạ lão còn có một người sắc mặt trắng bệch là Trần Khánh Nguyên.
Bên kia, một người đàn ông trung niên vạm vỡ cường tráng đang ngồi với khí thế mạnh mẽ! Đôi mắt ông ta sáng quắc, lông mày dài tới tận thái dương khiến người khác nhìn vào thấy hơi sợ vì sự uy nghiêm của ông ta.
Không cần giới thiệu thì Diệp Lâm cũng biết người này chính là “ông vua của thành phố Quảng Dương" Nam Bá Lộc.
"Cậu Diệp Lâm..." vừa nhìn thấy Diệp Lâm thì Hạ lão nhất thời kích động nói: “Cậu...!cậu tới rồi..."
Nam Bá Lộc cũng quan sát Diệp Lâm, nhìn thấy Diệp Lâm còn trẻ như vậy lại còn mặc một bộ đồ bán ở vỉa hè nữa chứ nên không khỏi nhíu mày: “Cậu ta chính là thần y mà ông nói đó hả?"
"Đúng vậy." Hạ lão gật gật đầu.
"Ha ha ha! Nếu vậy thì con chó con mèo cũng có thể làm thần y được rồi."
Lúc này, một ông già râu tóc bạc phơ bên cạnh Nam Bá Lộc nở một nụ cười: "Ông với tôi cũng coi như cùng nghề vậy chắc hẳn ông phải hiểu được một đạo lý này chứ? Đó là trên con đường hành nghề y không có lối đi tắt! Phàm là những người có tay nghề giỏi thì cần phải tích lũy kinh nghiệm trong thời gian lâu dài."
“Ông tìm một tên nhóc con hỉ mũi còn chưa sạch đến đây liền dám tự mạo nhận là thần y à? Lão Hạ à! Có phải ông cảm thấy ông Bá Lộc đây quá khoan dung với ông nên muốn lừa gạt sao?"
Chắc chắn ông già râu tóc bạc phơ này là Tạ Phương Minh, người tự xưng là thần y giỏi nhất thành phố Quảng Dương rồi.
Bỗng nhiên Diệp Lâm nói: “Nếu số tuổi có thể quyết định tay nghề chữa bệnh thì tìm một con rùa chẳng phải giỏi hơn ông nhiều sao?"
Tạ Phương Minh giận dữ nói: “Cậu nói cái gì?"
Diệp Lâm lạnh lùng nói: “Tôi nói ông là cái thứ này nọ đó, sống tới từng tuổi này rồi thì thật uổng phí."
"Cậu thật to gan." Tạ Phương Minh hét lên: “Cậu chỉ là một tên giang hồ bịp bợm mà cũng dám nói xắng nói bậy ở đây! Người đâu mau lôi cậu ta ra ngoài."
Diệp Lâm hỏi lại: “Lôi tôi ra ngoài hả? Vậy có phải ông sẽ cứu được mạng sống của cô gái đây phải không?"
"Tôi..." Tạ Phương Minh nhất thời cứng họng, ông ta cũng không có bản lĩnh cứu người.
"Nói như vậy thì cậu có thể cứu con gái của tôi hả?” Nam Bá Lộc hạ giọng.
"Cứu cô ấy không khó." Diệp Lâm liếc nhìn Nam Bá Lộc rồi lạnh lùng nói: “Quan trọng nhất là phải chữa trị bệnh căn bệnh không thể nói ra được của cô ta đã! Chuyện này hơi khó giải quyết một chút.”
"Cậu...!cậu nói gì..." Sắc mặt Nam Bá Lộc biến đổi, nhất thời kích động.
Lâm Mạc Huy nói: “Tôi nói gì thì trong lòng ông tự biết rõ! Lúc cô ấy vừa sinh ra thì chưa nặng quá một kí rưỡi, mẹ của cô ấy cũng vì khó sinh mà chết."
“Cậu nói bậy cái gì vậy hả nhóc con?" Tạ Phương Minh cười với vẻ mặt châm biếm: "Trời ơi cái tên nhóc này, sao lại thiếu hiểu biết như vậy chứ? Nặng chưa đến một kí rưỡi lại khó sinh mà chết hả? Cậu cho là mười kí hay sao vậy?"
Hạ lão cũng sợ hãi thầm nghĩ chuyện này sao có thể chứ?
“Ông câm miệng đi." Đột nhiên Nam Bá Lộc tức giận gầm lên khiến Tạ Phương Minh giật mình sợ hãi.
"Ông Bá Lộc! Tên nhóc này rõ ràng là gạt người mà! Ngay cả khám cũng chưa khám qua mà lại dám nói cô chủ có bệnh khó nói là sao?"
Tạ Phương Minh lạnh lùng nhìn Diệp Lâm: “Nhóc con! Đừng tưởng cậu giả thần giả quỷ là có thể khiến người khác nghĩ mình giỏi!
Ha ha ha! Bây giờ bọn bịp bợm trên giang hồ đều không chuyên nghiệp như vậy sao?"
Nam Bá Lộc lạnh lùng liếc Tạ Phương Minh rồi nghiến răng nói: "Cậu Lâm nói không sai chữ nào! Con gái của tôi lúc mới sinh ra chỉ nặng có một kí ba lạng.
Hơn nữa mẹ của con bé cũng vì khó sinh mà chết."
“Cái gì?” Tạ Phương Minh và Hạ lão cùng kêu lên đầy vẻ kinh ngạc, thật là ngoài sức tưởng tượng mà.
"Tại sao lại như vậy chứ?” Tạ Phương Minh nghi hoặc hỏi.
Nam Bá Lộc nghiến răng, hạ giọng nói: "Vợ của tôi bị bệnh máu không đông bẩm sinh, một khi bị vết thương chảy máu thì máu sẽ chảy không ngừng rồi chết! Lúc sinh đứa bé thì bị xuất huyết nên không qua khỏi.”
Tạ Phương Minh và Hạ lão liếc nhìn nhau, cả hai đều bị chấn động mạnh! Chuyện như vậy mà Diệp Lâm vừa nhìn là có thể biết được sao?
Nam Bá Lộc nhìn Diệp Lâm mà giống như nhìn thấy vị cứu tinh liền run run nói: "Cậu...!Thật sự cậu có thể cứu sống con gái của tôi sao?"
"Tôi nói cứu cô ấy không khó." Diệp Lâm bình tĩnh nói: “Bệnh khó nói hơi khó chữa một chút nhưng cũng không là gì cả."
Đột nhiên Nam Bá Lộc hít sâu một hơi rồi khom người bái lạy: “Nếu cậu có thể cứu con gái của tôi thì tôi sẽ chia cho cậu một nửa gia tài này."
"Cái gì?"
Mọi người xung quanh đều ngạc nhiên, Nam Bá Lộc được mệnh danh là vua của thành phố Quảng Dương lại chia cho anh một nửa gia tài sao?
Chia cho Diệp Lâm một nửa gia tài thì cũng thật là mạnh tay rồi.
"Ha ha.." Diệp Lâm cười lạnh lùng nói: “Tôi không cần mấy thứ này! Nhưng nhìn thấy ông vì con gái rượu mà sốt ruột như vậy thì tôi sẽ giúp ông một lần."
Nam Bá Lộc sững sờ, đây là lần đầu tiên ông ta thấy một người không xem trọng tiền bạc như vậy.
“Giả bộ! Tiếp tục giả bộ nữa đi." Trong ánh mắt của Tạ Phương Minh lóe lên sự đố kỵ đầy nham hiểm: “Hôm nay cậu không cứu được cô chủ thì phải đem cách thức điều chế thuốc Tiểu Quy Nguyên Đan của nhà tôi trả lại cho tôi.".
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook