Cực Phẩm Thái Tử Phi
-
Chương 3: Chuyện buồn cười nhất trên đời cùng lắm cũng chỉ như thế này thôi!
“Phì!” Phó Du Nhiên không ngừng phun đất cát trong miệng, phun hết cả nước bọt vẫn cảm thấy miệng khó chịu, nhưng mà quên đi, người ta cũng chỉ là có ý tốt, ta cũng không phải là người không biết đạo lý.
“Điện công tử, vừa rồi đa tạ ngươi đã giúp.” Vừa nói xong, Phó Du Nhiên bỗng cảm thấy có chỗ không đúng, giọng nói này…
“————–A a, a, a !”
Sau khi thử nói vài câu, Phó Du Nhiên có cảm giác run rẩy, giọng nói trong trẻo của mình đi đâu rồi? Làm sao có thể biến thành âm trầm khàn thế này được… Đây là giọng của nam nhân mà?
Quay người lại, nhìn về phía vị huynh đài dê béo từ nãy giờ vẫn im hơi lặng tiếng…
“A —— “
Một nam một nữ cùng lúc thét lên, âm thanh bay tận trời cao, kinh động vô số chim bay thú chạy. Tiếng thét đinh tai nhức óc ấy ước chừng duy trì trong thời gian một nửa chén trà nhỏ, dần dần mới bình ổn, sau đó là cảnh một đôi nam nữ hoảng hốt chạy tới bờ sông.
Đến bờ sông, hai người đều tự nhìn bóng mình soi xuống dòng nước, lại ngẩng đầu nhìn qua đối phương, nuốt nước bọt, vẫn không dám tin nhìn về phía mặt sông…
Cái thế giới gì thế này? Vì sao chuyện nực cười như vậy lại có thể phát sinh? Phó Du Nhiên mở to hai mắt, nhìn chằm chằm vào bóng mình dưới nước, lại liên tục làm các động tác mặt quỷ khác nhau, giữa mặt sông trong suốt rõ ràng lộ ra —— hắn —— nhất cử nhất động, đúng vậy, đều là “Hắn”, hiện ra trong mắt Phó Du Nhiên, rõ ràng là một nam nhân, một khuôn mặt tuấn tú mang theo khí ichất cao quý, một bộ quần áo gọn gàng, đầu đội mũ —— nam nhân! Mà nam nhân này, dù có chết nàng vẫn nhận ra, chính là chú dê béo siêu cấp nàng vừa cướp xong.
Phó Du Nhiên khóe miệng giật giật, một lần nữa nhìn bóng mình đang giơ tay lên trong mặt nước…
Bên kia, tình trạng Tề Diệc Bắc cũng tương tự, từ lúc bắt đầu lăn vòng tròn cùng với Phó Du Nhiên, hắn liền trơ mắt nhìn “Chính mình” cách đó không xa đứng lên, lại nhìn “Chính mình” quay đầu… Tề Diệc Bắc muốn té xỉu, không ngừng nhéo vào mặt mình, hy vọng hắn mau chóng tỉnh lại, là mơ rồi, nhất định là giấc mơ, lại là một ác mộng kinh hoàng.
Đột nhiên một bàn tay to lớn bóp chặt lấy cổ Tề Diệc Bắc: “Yêu nghiệt! Ngươi mau trả lại cơ thể của ta đâyy!”
Tề Diệc Bắc bị bóp đến trợn mặt, muốn phản kháng, này thân thể này khí lực yếu ớt, trước lúc sắp tắt thở, Tề Diệc Bắc rốt cục thành công phun ra một câu: “Của cô… Thân thể…”
Bàn tay to lập tức bỏ ra, Tề Diệc Bắc ho vài cái, sắc mặt trắng bệch nhìn vẻ mặt giết người chưa toại nguyện của kẻ hung ác trước mắt, lại là… Chính mình!
“Cô phát điên cái gì vậy!” Tề Diệc Bắc không nhịn được hô to, “Thiếu chút nữa bóp chết ta rồi!”
Phó Du Nhiên chỉ vào Tề Diệc Bắc nói: “Đến tột cùng ngươi đã dùng yêu pháp gì? Mau đem thân thể đổi trở về đi!”
“Cô muốn ta nói cái gì cho cô chứ?”
Tề Diệc Bắc quả thực phát điên mất, không biết là trúng yêu pháp gì đây? Hay là do đời trước đã tạo nghiệt gì? Cuộc đời mới chỉ bắt đầu, chẳng lẽ hắn sẽ phải biến thành nữ nhân đến lúc chết sao? Làm sao hắn có thể đối diện với người trong thiên hạ? Nghĩ đến đây, không biết có phải thân thể nữ nhân đặc biệt thích khóc hay không, Tề Diệc Bắc chỉ cảm thấy cổ nghẹn đắng, mũi chua xót, hốc mắt nóng lên…
“Này!”
Tiếng quát vang lên bên tai đem Tề Diệc Bắc sắp rơi nước mắt tươi lập tức tỉnh táo, Tề Diệc Bắc ngẩng đầu, thấy bộ dạng “Chính mình” đang trợn mắt nhìn hắn.
Phó Du Nhiên vẻ mặt giận dữ trừng mắt Tề Diệc Bắc, “Ngươi không phải muốn khóc đấy chứ?”
Tề Diệc Bắc hoảng sợ, chưa kịp nói chuyện, Phó Du Nhiên đã hét lớn: “Ngươi là một đại nam nhân nha! Khóc cái gì mà khóc! Muốn khóc cũng không được dùng thân thể của ta để khóc!” Phó Du Nhiên chán ghét đi vòng quanh, khóc ư! Bây giờ nam nhân thật vô dụng!
Tề Diệc Bắc bị quát sửng sốt nửa ngày mới hồi phục tinh thần nhắm hai mắt lại, hít sâu thêm mấy lần, rồi đột nhiên mở to mắt nhìn về bóng mình đang in dưới mặt sông… Tề Diệc Bắc thực sự muốn tát mình một cái, bất luận hắn nhìn như thế nào đi nữa, thì giữa sông vẫn hiện ra một người tuổi mười sáu, mười bảy, mặc nam trang, bố y kinh sai “Nữ” sơn tặc.
Loại tình trạng này rất thần bí, theo cách giải thích của linh hồn học đó là, linh hồn của Phó Du Nhiên đang ở trong thân thể Tề Diệc Bắc, mà linh hồn Tề Diệc Bắc lại chạy vào thân thể Phó Du Nhiên.
“Đúng rồi, ” sau khi hai người trầm mặc một lúc lâu, Phó Du Nhiên đang đi dạo quanh bờ sông bỗng vỗ mạnh trán nói: “Thời điểm chúng ta đụng vào nhau, có phải chuyện xảy ra lúc đó không? Linh hồn chúng ta đồng thời thoát ra ngoài, rồi Tá Thi Hoàn Hồn.”
Hai mắt Tề Diệc Bắc cũng sáng lên, “Không sai, nhất định là thời điểm đó, tuy nhiên xin cô đừng dùng bốn chữ ‘Tá Thi Hoàn Hồn’ ấy nữa, chẳng thích hợp chút nào.”
Phó Du Nhiên đổi giọng kinh thường, “Phải, thời điểm trở lại thân xác đã vào lầm cửa.” (Ý của chị là hai người nhầm thân xác í mà ^^)
Sau khi tìm được mấu chốt vấn đề, hai người quyết định va vào nhau một lần, nói không chừng sẽ có khả năng trở lại như cũ.
Nửa canh giờ sau…
Nếu có người nào đi dọc bờ sông, sẽ thấy một nam một nữ không ngừng tách ra, chạy lấy đà, đụng vào nhau! Lại tách ra, lại chạy lấy đà, lại đụng… Trong miệng không ngừng hô to : lại một lần nữa!
Đang ở bên bờ gặm cỏ, đôi vợ chồng ngựa ngẩng đầu lên nhìn, tư thế tao nhã, “Hí híí…”
“Chồng à, bọn họ lại làm gì thế?”
“Tập thể hình…”
” Hí híí…”
… … …
Một lúc lâu sau…
Hai người cùng sóng vai nằm trên mặt đất, đầu đầy mồ hôi, thẫn thờ nhìn bầu trời, sau khi yên lặng nửa ngày lại không hẹn mà cùng kêu lên: “Ngựa!”
Hai người cũng không nói nhiều, nhảy dựng lên chạy tới lũ ngựa bên cạnh đang đứng phơi nắng, Phó Du Nhiên nói: “Lúc nãy là ta cưỡi ngựa chạy tới, sau đó ngươi đỡ được ta, hiện tại chúng ta diễn lại một lần nữa đi.”
Tuy nhiên lũ ngựa đã ăn no cỏ, uống no nước rồi nên dù thế nào cũng không còn kích động vui mừng như trước nữa, bất luận hai người có đụng vào nhau như thế nào đi chăng nữa, cũng không còn tự nhiên như lúc đầu, lại một canh giờ trôi qua…
Hai người mặt mày xám ngoét ngồi dưới tàng cây, nhìn sắc trời dần tối, Phó Du Nhiên thở dài, “Ta nói lão điện a, ngươi nghĩ biện pháp nào đi, nếu không nghĩ ra được cũng nên kêu một tiếng, đừng buồn như vậy, ta chịu không nổi.”
Tề Diệc Bắc ngẩng đầu lên, trong lòng u ám, bản thân đang là nam nhân, thế mà lại mất đi, nhìn sang”Chính mình” ở bên cạnh, Tề Diệc Bắc đã từng có ý nghĩ muốn chết, kêu một tiếng sao? Tốt thôi.
“Kêu.”
Phó Du Nhiên nghe thấy Tề Diệc Bắc đã thật sự “kêu” một tiếng, theo thói quen định giơ tay đánh một chưởng, con mẹ ngươi, dám đùa giỡn ta à?
Nhưng chưởng vừa đánh ra một nửa, lại miễn cưỡng dừng lại, thân thể kia chính là của nàng, đả thương nó rồi thì biết tính sao? Bây giờ cũng không phải là lúc cãi nhau với hắn, nhanh chóng nghĩ ra biện pháp đổi trở lại mới phải.
“Lão điện…”
Phó Du Nhiên vừa mở miệng, Tề Diệc Bắc đã khoát tay làm động tác “Dừng lại”: “Vừa rồi cô không ngừng gọi “Lão điện”, là chỉ ta sao?”
Phó Du Nhiên đổi giọng khinh thường: “Nơi này chỉ có hai người chúng ta, ta không gọi ngươi, chẳng lẽ kêu ngựa à?”
Tề Diệc Bắc thản nhiên trả lời: “Ta không phải họ Lão, cũng chẳng phải họ Điện, mời cô đừng gọi ta là lão Điện, khó nghe muốn chết.”
Phó Du Nhiên tỉ mỉ ngắm nhìn người đối diện, có chút choáng váng, có lẽ đoán chừng đây là hiện tượng bình thường, bất luận là người nào, nhìn thấy rõ ràng “Chính mình” đang nói chuyện, hẳn là đều có cảm giác hơi choáng váng,vỗ vỗ mặt để tỉnh táo lại, Phó Du Nhiên nói: “Ngươi không phải họ Điện sao?”
“Ta nói mình họ Điện lúc nào?” Tề Diệc Bắc tức nghẹn, vô duyên vô cớ lại biến thành nữ nhân. Hiện tại ngay cả họ hắn đều muốn sửa sao?
“Ngươi chưa nói, nhưng người đi theo ngươi làm con tin cho chúng ta nói a, không tin ngươi xem lại Chương 2 đi, hắn rõ ràng gọi ngươi là ‘Điện công tử” mà.
Lời của Phó Du Nhiên đúng là sự thật, Tề Diệc Bắc khẽ thở dài, cũng không còn tinh thần cãi lại Phó Du Nhiên, mệt mỏi nói: “Ta họ Tề, Tề Diệc Bắc.”
“Điện công tử, vừa rồi đa tạ ngươi đã giúp.” Vừa nói xong, Phó Du Nhiên bỗng cảm thấy có chỗ không đúng, giọng nói này…
“————–A a, a, a !”
Sau khi thử nói vài câu, Phó Du Nhiên có cảm giác run rẩy, giọng nói trong trẻo của mình đi đâu rồi? Làm sao có thể biến thành âm trầm khàn thế này được… Đây là giọng của nam nhân mà?
Quay người lại, nhìn về phía vị huynh đài dê béo từ nãy giờ vẫn im hơi lặng tiếng…
“A —— “
Một nam một nữ cùng lúc thét lên, âm thanh bay tận trời cao, kinh động vô số chim bay thú chạy. Tiếng thét đinh tai nhức óc ấy ước chừng duy trì trong thời gian một nửa chén trà nhỏ, dần dần mới bình ổn, sau đó là cảnh một đôi nam nữ hoảng hốt chạy tới bờ sông.
Đến bờ sông, hai người đều tự nhìn bóng mình soi xuống dòng nước, lại ngẩng đầu nhìn qua đối phương, nuốt nước bọt, vẫn không dám tin nhìn về phía mặt sông…
Cái thế giới gì thế này? Vì sao chuyện nực cười như vậy lại có thể phát sinh? Phó Du Nhiên mở to hai mắt, nhìn chằm chằm vào bóng mình dưới nước, lại liên tục làm các động tác mặt quỷ khác nhau, giữa mặt sông trong suốt rõ ràng lộ ra —— hắn —— nhất cử nhất động, đúng vậy, đều là “Hắn”, hiện ra trong mắt Phó Du Nhiên, rõ ràng là một nam nhân, một khuôn mặt tuấn tú mang theo khí ichất cao quý, một bộ quần áo gọn gàng, đầu đội mũ —— nam nhân! Mà nam nhân này, dù có chết nàng vẫn nhận ra, chính là chú dê béo siêu cấp nàng vừa cướp xong.
Phó Du Nhiên khóe miệng giật giật, một lần nữa nhìn bóng mình đang giơ tay lên trong mặt nước…
Bên kia, tình trạng Tề Diệc Bắc cũng tương tự, từ lúc bắt đầu lăn vòng tròn cùng với Phó Du Nhiên, hắn liền trơ mắt nhìn “Chính mình” cách đó không xa đứng lên, lại nhìn “Chính mình” quay đầu… Tề Diệc Bắc muốn té xỉu, không ngừng nhéo vào mặt mình, hy vọng hắn mau chóng tỉnh lại, là mơ rồi, nhất định là giấc mơ, lại là một ác mộng kinh hoàng.
Đột nhiên một bàn tay to lớn bóp chặt lấy cổ Tề Diệc Bắc: “Yêu nghiệt! Ngươi mau trả lại cơ thể của ta đâyy!”
Tề Diệc Bắc bị bóp đến trợn mặt, muốn phản kháng, này thân thể này khí lực yếu ớt, trước lúc sắp tắt thở, Tề Diệc Bắc rốt cục thành công phun ra một câu: “Của cô… Thân thể…”
Bàn tay to lập tức bỏ ra, Tề Diệc Bắc ho vài cái, sắc mặt trắng bệch nhìn vẻ mặt giết người chưa toại nguyện của kẻ hung ác trước mắt, lại là… Chính mình!
“Cô phát điên cái gì vậy!” Tề Diệc Bắc không nhịn được hô to, “Thiếu chút nữa bóp chết ta rồi!”
Phó Du Nhiên chỉ vào Tề Diệc Bắc nói: “Đến tột cùng ngươi đã dùng yêu pháp gì? Mau đem thân thể đổi trở về đi!”
“Cô muốn ta nói cái gì cho cô chứ?”
Tề Diệc Bắc quả thực phát điên mất, không biết là trúng yêu pháp gì đây? Hay là do đời trước đã tạo nghiệt gì? Cuộc đời mới chỉ bắt đầu, chẳng lẽ hắn sẽ phải biến thành nữ nhân đến lúc chết sao? Làm sao hắn có thể đối diện với người trong thiên hạ? Nghĩ đến đây, không biết có phải thân thể nữ nhân đặc biệt thích khóc hay không, Tề Diệc Bắc chỉ cảm thấy cổ nghẹn đắng, mũi chua xót, hốc mắt nóng lên…
“Này!”
Tiếng quát vang lên bên tai đem Tề Diệc Bắc sắp rơi nước mắt tươi lập tức tỉnh táo, Tề Diệc Bắc ngẩng đầu, thấy bộ dạng “Chính mình” đang trợn mắt nhìn hắn.
Phó Du Nhiên vẻ mặt giận dữ trừng mắt Tề Diệc Bắc, “Ngươi không phải muốn khóc đấy chứ?”
Tề Diệc Bắc hoảng sợ, chưa kịp nói chuyện, Phó Du Nhiên đã hét lớn: “Ngươi là một đại nam nhân nha! Khóc cái gì mà khóc! Muốn khóc cũng không được dùng thân thể của ta để khóc!” Phó Du Nhiên chán ghét đi vòng quanh, khóc ư! Bây giờ nam nhân thật vô dụng!
Tề Diệc Bắc bị quát sửng sốt nửa ngày mới hồi phục tinh thần nhắm hai mắt lại, hít sâu thêm mấy lần, rồi đột nhiên mở to mắt nhìn về bóng mình đang in dưới mặt sông… Tề Diệc Bắc thực sự muốn tát mình một cái, bất luận hắn nhìn như thế nào đi nữa, thì giữa sông vẫn hiện ra một người tuổi mười sáu, mười bảy, mặc nam trang, bố y kinh sai “Nữ” sơn tặc.
Loại tình trạng này rất thần bí, theo cách giải thích của linh hồn học đó là, linh hồn của Phó Du Nhiên đang ở trong thân thể Tề Diệc Bắc, mà linh hồn Tề Diệc Bắc lại chạy vào thân thể Phó Du Nhiên.
“Đúng rồi, ” sau khi hai người trầm mặc một lúc lâu, Phó Du Nhiên đang đi dạo quanh bờ sông bỗng vỗ mạnh trán nói: “Thời điểm chúng ta đụng vào nhau, có phải chuyện xảy ra lúc đó không? Linh hồn chúng ta đồng thời thoát ra ngoài, rồi Tá Thi Hoàn Hồn.”
Hai mắt Tề Diệc Bắc cũng sáng lên, “Không sai, nhất định là thời điểm đó, tuy nhiên xin cô đừng dùng bốn chữ ‘Tá Thi Hoàn Hồn’ ấy nữa, chẳng thích hợp chút nào.”
Phó Du Nhiên đổi giọng kinh thường, “Phải, thời điểm trở lại thân xác đã vào lầm cửa.” (Ý của chị là hai người nhầm thân xác í mà ^^)
Sau khi tìm được mấu chốt vấn đề, hai người quyết định va vào nhau một lần, nói không chừng sẽ có khả năng trở lại như cũ.
Nửa canh giờ sau…
Nếu có người nào đi dọc bờ sông, sẽ thấy một nam một nữ không ngừng tách ra, chạy lấy đà, đụng vào nhau! Lại tách ra, lại chạy lấy đà, lại đụng… Trong miệng không ngừng hô to : lại một lần nữa!
Đang ở bên bờ gặm cỏ, đôi vợ chồng ngựa ngẩng đầu lên nhìn, tư thế tao nhã, “Hí híí…”
“Chồng à, bọn họ lại làm gì thế?”
“Tập thể hình…”
” Hí híí…”
… … …
Một lúc lâu sau…
Hai người cùng sóng vai nằm trên mặt đất, đầu đầy mồ hôi, thẫn thờ nhìn bầu trời, sau khi yên lặng nửa ngày lại không hẹn mà cùng kêu lên: “Ngựa!”
Hai người cũng không nói nhiều, nhảy dựng lên chạy tới lũ ngựa bên cạnh đang đứng phơi nắng, Phó Du Nhiên nói: “Lúc nãy là ta cưỡi ngựa chạy tới, sau đó ngươi đỡ được ta, hiện tại chúng ta diễn lại một lần nữa đi.”
Tuy nhiên lũ ngựa đã ăn no cỏ, uống no nước rồi nên dù thế nào cũng không còn kích động vui mừng như trước nữa, bất luận hai người có đụng vào nhau như thế nào đi chăng nữa, cũng không còn tự nhiên như lúc đầu, lại một canh giờ trôi qua…
Hai người mặt mày xám ngoét ngồi dưới tàng cây, nhìn sắc trời dần tối, Phó Du Nhiên thở dài, “Ta nói lão điện a, ngươi nghĩ biện pháp nào đi, nếu không nghĩ ra được cũng nên kêu một tiếng, đừng buồn như vậy, ta chịu không nổi.”
Tề Diệc Bắc ngẩng đầu lên, trong lòng u ám, bản thân đang là nam nhân, thế mà lại mất đi, nhìn sang”Chính mình” ở bên cạnh, Tề Diệc Bắc đã từng có ý nghĩ muốn chết, kêu một tiếng sao? Tốt thôi.
“Kêu.”
Phó Du Nhiên nghe thấy Tề Diệc Bắc đã thật sự “kêu” một tiếng, theo thói quen định giơ tay đánh một chưởng, con mẹ ngươi, dám đùa giỡn ta à?
Nhưng chưởng vừa đánh ra một nửa, lại miễn cưỡng dừng lại, thân thể kia chính là của nàng, đả thương nó rồi thì biết tính sao? Bây giờ cũng không phải là lúc cãi nhau với hắn, nhanh chóng nghĩ ra biện pháp đổi trở lại mới phải.
“Lão điện…”
Phó Du Nhiên vừa mở miệng, Tề Diệc Bắc đã khoát tay làm động tác “Dừng lại”: “Vừa rồi cô không ngừng gọi “Lão điện”, là chỉ ta sao?”
Phó Du Nhiên đổi giọng khinh thường: “Nơi này chỉ có hai người chúng ta, ta không gọi ngươi, chẳng lẽ kêu ngựa à?”
Tề Diệc Bắc thản nhiên trả lời: “Ta không phải họ Lão, cũng chẳng phải họ Điện, mời cô đừng gọi ta là lão Điện, khó nghe muốn chết.”
Phó Du Nhiên tỉ mỉ ngắm nhìn người đối diện, có chút choáng váng, có lẽ đoán chừng đây là hiện tượng bình thường, bất luận là người nào, nhìn thấy rõ ràng “Chính mình” đang nói chuyện, hẳn là đều có cảm giác hơi choáng váng,vỗ vỗ mặt để tỉnh táo lại, Phó Du Nhiên nói: “Ngươi không phải họ Điện sao?”
“Ta nói mình họ Điện lúc nào?” Tề Diệc Bắc tức nghẹn, vô duyên vô cớ lại biến thành nữ nhân. Hiện tại ngay cả họ hắn đều muốn sửa sao?
“Ngươi chưa nói, nhưng người đi theo ngươi làm con tin cho chúng ta nói a, không tin ngươi xem lại Chương 2 đi, hắn rõ ràng gọi ngươi là ‘Điện công tử” mà.
Lời của Phó Du Nhiên đúng là sự thật, Tề Diệc Bắc khẽ thở dài, cũng không còn tinh thần cãi lại Phó Du Nhiên, mệt mỏi nói: “Ta họ Tề, Tề Diệc Bắc.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook