Cực Phẩm Thái Tử Lưu Luyến Hồng Trần
Chương 121: Quyết định phóng khí (Quyết định từ bỏ)

Thân Vô Kỵ tựa vào bên cạnh ao lần nữa nhắm mắt lại, mà Mạc Nhiễm Thiên khóe miệng lộ ra nụ cười tà ác, nhìn ra ngoài cửa sổ, sắc trời tối dần, một cuộc chính biến sinh tử đã sắp tới.

Vì phòng ngừa vạn nhất, Mạc Nhiễm Thiên bỏ đi y phục, cũng nhảy vào trong ao, từ từ đi về phía Thân Vô Kỵ, nội tâm hi vọng chính hắn có thể từ bỏ, bởi vì nhìn gương mặt anh tuấn này, mình sao có thể xuống tay được.

Thân Vô Kỵ nghe được tiếng nước chảy tự nhiên trợn to hai mắt, nhìn gương mặt tuyệt sắc của Mạc Nhiễm Thiên đang từ từ nhích tới gần hắn.

"Đại nhân, ngươi đang làm gì vậy?" Trên tay Mạc Nhiễm Thiên có một chiếc đinh nhỉ màu lam phát ra ánh sáng quỷ dị, hắn cho Thân Vô Kỵ nhìn, Mạc Nhiễm Thiên dĩ nhiên đã đoán được vật này dùng làm gì, vòng tai xinh đẹp như vậy đương nhiên là dùng làm trang sức.

"A, vật này, để đùa thôi, không dùng làm gì cả!" Thân Vô Kỵ nhìn thấy, lập tức gương mặt tuấn tú biến sắc.

"Rất đẹp, đại nhân, Tiểu Thiên đeo cho ngươi làm kỉ niệm nhé." Mạc Nhiễm Thiên tiến tới gần hắn.

"Không, không, đây là cho nam thị đeo, không được." Thân Vô Kỵ nhìn mặt Tiểu Thiên, lập tức khoát tay nói.

"Hắc hắc, ngươi đi theo Tiểu Thiên rồi thì cũng chính là nam thị của Tiểu Thiên, Tiểu Thiên không để ý, ngoan." Mạc Nhiễm Thiên đùa dai.

"Tiểu Thiên, đừng, đừng đùa, đại nhân không muốn đeo." Thân Vô Kỵ đẩy hắn ra.

Mạc Nhiễm Thiên sao có thể để hắn phản kháng, chỉ dùng một tay, đã khống chế được thân thể hắn, nhất thời đôi mắt Thân Vô Kỵ mở lớn, cực kỳ hoảng sợ.

"Í, Tiểu Thiên nên đeo cái này ở tai trái hay tai phải đây?" Mạc Nhiễm Thiên dùng một tay thay phiên nắm chặt hai lỗ tai hắn.

"Tiểu Thiên, van ngươi, ngươi muốn đại nhân sau này làm sao đi ra ngoài gặp người a?" Thân Vô Kỵ vẻ mặt đưa đám.

"Vậy ngươi có từ bỏ tranh đoạt ngôi vị hoàng đế hay không, có chịu nghe Tiểu Thiên không?" Mạc Nhiễm Thiên dĩ nhiên đã có chuẩn bị.

Thân Vô Kỵ sửng sốt, sau đó bất đắc dĩ nói: "Đại nhân từ bỏ, từ bỏ được chưa? Đừng đính vào." Thân Vô Kỵ rất sợ bị người hiểu lầm là nam thị, tôn nghiêm của hắn a.

Mạc Nhiễm Thiên cười, nhìn gương mặt tuấn tú của hắn mà cười đến rực rỡ, còn Thân Vô Kỵ nhìn nụ cười của hắn thất thần.

"A." Thân Vô Kỵ bỗng nhiên hét thảm, còn Mạc Nhiễm Thiên thì cười đến càng thêm tà ác.

"Làm gì? Không phải là xuyên qua lỗ tai ngươi." Mạc Nhiễm Thiên dọa dẫm, Thân Vô Kỵ sợ đến lập tức cúi đầu xuống, chỉ thấy Mạc Nhiễm Thiên đem đinh tai màu lam đính vào trước ngực hắn.

"Ngươi nhìn, thật đẹp, hồng lam giao nhau, đẹp đẽ vô song." Đôi mắt Mạc Nhiễm Thiên phát ra tia tán thưởng, hắn phát hiện mình cũng có khuynh hướng biến thái.

"A." Thân Vô Kỵ hậu tri hậu giác hét thảm. (phát hiện tai vạ đến nơi)

Tia máu lưu lại, đầu lưỡi Mạc Nhiễm Thiên khẽ liếm, vỗ về chu quả đau đớn, đinh tai màu lam lấp lánh, dưới sự vỗ về của hắn nhất khởi nhất phục (khởi là lên, phục là xuống), Thân Vô Kỵ cúi đầu nhìn một cách u mê, cũng không thấy đau, thay vào đó gương mặt bắt đầu ửng hồng, Cự Long trong nước bắt đầu thức tỉnh.

"A...ư..." Thân Vô Kỵ bị Mạc Nhiễm Thiên dùng một tay kéo nhẹ chu quả bên kia, vừa khẽ liếm lấy bên này, cảm giác vừa đau vừa tê dại khiến hắn không nhịn được kêu lên.

Mạc Nhiễm Thiên ngẩng đầu lên, nhìn Thân Vô Kỵ ánh mắt mị hoặc mê ly, không khỏi động tình, nhìn đôi môi mỏng khêu gợi, hung hăng cắn.

"Ưm." Đầu lưỡi Thân Vô Kỵ lập tức vươn ra, kịch liệt dây dưa cùng đầu lưỡi Mạc Nhiễm Thiên.

Mạc Nhiễm Thiên tiện tay điểm huyệt đạo của hắn, Thân Vô Kỵ người mềm xuống, Mạc Nhiễm Thiên lập tức ôm lấy, đặt hắn bên cạnh ao, ngoài miệng mãnh liệt hôn, phía dưới tay đưa đến sau PP hắn cứng rắn chen vào, cự long cũng chen giữa hai chân hắn.

"A...ưm...." Mạc Nhiễm Thiên thở hồng hộc, Thân Vô Kỵ cũng ôm chặt lấy hắn, rối loạn vô cùng.

"Như thế này, có muốn hay không?" Mạc Nhiễm Thiên nhìn hắn tình dục đầy mặt, chợt đẩy ra hỏi hắn.

"Muốn." Thân Vô Kỵ đưa tay muốn kéo hắn.

"Vậy có bằng lòng đi theo Tiểu Thiên không." Mạc Nhiễm Thiên đưa tay nhéo chiếc đinh màu lam trước ngực hắn

"A." Thân Vô Kỵ lại bị đau nhũn người.

"Nói, có theo hay không? Cuộc sống như vậy không tốt sao? Làm hoàng đế mệt chết ngươi. Nói mau, nói sẽ làm cho ngươi thoải mái hơn." Mạc Nhiễm Thiên vô cùng tà ác.

"A, ta, ta, ta." Thân Vô Kỵ trong đầu kịch liệt đấu tranh.

"A. Nha. Tiểu Thiên!" Mạc Nhiễm Thiên hung hăng cắm sâu vào, khiến thân thể hắn vừa đứng thẳng lên lại mềm xuống.

"Nói! Có theo hay không?" Mạc Nhiễm Thiên quả thực tựa như một kẻ tàn bạo, lại hung hăng đâm vào.

"A, Tiểu Thiên. Nha." Thân Vô Kỵ vẫn không nói.

Mạc Nhiễm Thiên phát hỏa, một tay nắm cự long dưới người hắn, sau đó buông ra nói: "Một mình ngươi tự làm đi, ông đây không phụng bồi nữa."

"Tiểu Thiên!" Thân Vô Kỵ muốn khóc, tên tiểu tử này đột nhiên lúc này còn bảo chính hắn tự làm xong? Hắn làm sao làm được, cả người ngứa ngáy khó chịu, cự long lại càng muốn được giải phóng.

Mạc Nhiễm Thiên lau khô thân thể nằm lại trên giường, hắn cũng không tin mình còn không thu phục được Thân Vô Kỵ.

Quả nhiên Thân Vô Kỵ cả người lửa đỏ chạy tới, cũng chưa lau khô liền nhào tới Mạc Nhiễm Thiên trên giường, giường quá lớn, Mạc Nhiễm Thiên nghiêng người, hắn liền chụp vào khoảng không, cự long đụng vào ván giường, đau đến nhe răng.

"Tiểu Thiên, đại nhân van ngươi, thật khó chịu thật khó chịu a." Thân Vô Kỵ lật mình nằm trên giường, cả người ngứa ngáy khó chịu, Mạc Nhiễm Thiên nghe xong, lập tức đi nhặt kia roi mềm về, quất lên người hắn.

"A, thoải mái!" Thân Vô Kỵ quả nhiên là muốn bị ngược, vừa đánh hắn hắn đã cảm thấy trên người đỡ ngứa ngáy.

Mạc Nhiễm Thiên đánh vài roi xong có chút không đành lòng, ai ngờ Thân Vô Kỵ cầu xin: "Tiểu Thiên, nơi này, nơi này." Hắn lại chỉ vào PP.

Mạc Nhiễm Thiên khóe miệng mãnh liệt co rút, không thể làm gì khác hơn là đánh thêm vài roi, cuối cùng đương nhiên là bị Thân Vô Kỵ áp trên giường, vừa động liền đi vào, nhưng Mạc Nhiễm Thiên cũng sớm bị hắn kích thich khiến cho tình dục dâng cao, huống chi trong cơ thể mỵ dược vẫn chưa hoàn toàn trừ hết, hai người vui vẻ ở trên mặt giường lớn giằng co.

Trời tối, đèn đã được thắp lên, ngoài cửa truyền tới thanh âm của Cừu Phát.

"Đại nhân, Thượng tướng quân đến."

Mạc Nhiễm Thiên quay đầu nhìn Thân Vô Kỵ đã ngủ say, khóe miệng kéo một nụ cười, hôn lên mặt hắn một cái sau đó xuống giường mặc quần áo mở cửa, mà lúc này, đôi mắt Thân Vô Kỵ bỗng nhiên mở ra.

"Cừu Phát, đại nhân còn đang ngủ, ngươi để Thượng tướng quân chờ, đúng rồi bảo Dạ thị vệ tới gặp ta." Mạc Nhiễm Thiên không thể rời khỏi Thân Vô Kỵ, để phòng ngừa vạn nhất, mặc dù Thân Vô Kỵ cuối cùng không phản đối, nhưng hắn vẫn phải cẩn thận một chút mới được, chuyện này quan hệ đến tính mạng rất nhiều người, không thể qua loa.

"A, đại nhân còn đang ngủ? Đã đến trưa rồi mà?" Cừu Phát hai lần không gặp Thân Vô Kỵ, có chút lo lắng.

"Thì làm sao? Tiểu Thiên còn có thể lừa ngươi được hả?" Mạc Nhiễm Thiên liếc mắt.

"Có thể hay không thì cứ để nô tài vào xem một chút." Cừu Phát cũng rất khôn khéo.

Mạc Nhiễm Thiên sửng sốt nói: "Được rồi, đánh thức đại nhân, ngươi đừng trách Tiểu Thiên, phải biết rằng vận động nhiều, dĩ nhiên là mệt mỏi."

Cừu Phát mặt già đỏ lên hỏi: "Vì sao Mạc phi ngươi không mệt?" Cừu Phát quả nhiên là người thận trọng.

"A, he he, đó là do Tiểu Thiên không cần dùng sức, đại nhân thì phải dùng lực, ngươi không hiểu à?" Mạc Nhiễm Thiên cười nhạo lão.

Khóe miệng Cừu Phát mãnh liệt co rút: "Mạc phi, ngài thật đúng là khác biệt so với những người khác." Thật ra thì lão càng muốn nói hắn không biết thẹn.

"Cừu quản gia quá khen, Tiểu Thiên là phi tử của đại nhân, dĩ nhiên đại nhân thích như thế nào thì làm cái đó, ngươi muốn xem cũng nhanh chút đi. Chẳng lẽ Tiểu Thiên còn có thể giết đại nhân được hay sao." Mạc Nhiễm Thiên tránh khỏi cửa.

Cừu Phát nhìn hắn một cái rồi đi vào.

"Đại nhân?" Cừu Phát đi tới trước giường gọi một tiếng.

Mạc Nhiễm Thiên vội vàng đi tới trước giường, sau đó che miệng cười lên, bởi vì hắn mới vừa nhớ tới Thân Vô Kỵ không đắp chăn, đinh tai trước ngực kia cũng sẽ bị Cừu Phát thấy được, hiện tại nhìn lại thì thấy Thân Vô Kỵ đã đắp chăn lên, thì ra là hắn cũng đã tỉnh, không lên tiếng, chẳng lẽ còn dám tính kế gì.

"Đại nhân, tỉnh chưa, Cừu Phát tới thăm ngươi, hắn sợ ngươi bị Tiểu Thiên giết đó." Mạc Nhiễm Thiên cười xong lập tức lớn tiếng nói.

Thân Vô Kỵ bất đắc dĩ không thể làm gì khác hơn là mở mắt ra, đầu tiên là liếc mắt nhìn Mạc Nhiễm Thiên một cái.

"Cừu Phát, làm theo Mạc phi là được, bổn tướng hơi mệt chút, nghỉ một lát." Thân Vô Kỵ cũng không dám nói lung tung, sợ Mạc Nhiễm Thiên thật sự tàn nhẫn giết cả hai người họ, nếu hắn thú nhận tất cả mọi chuyện với mình, thì nhất định sẽ không để mình có cơ hội chống lại.

"Vâng, đại nhân!" Cừu Phát nhận lệnh rời đi, Mạc Nhiễm Thiên đóng cửa lại cười ngồi ở mép giường nhìn Thân Vô Kỵ.

Thân Vô Kỵ bị hắn nhìn thì gương mặt càng ngày càng hồng, bèn hỏi: "Ngươi nhìn cái gì?"

"Ha ha, đương nhiên là nhìn đại nhân càng ngày càng tuấn mỹ, khiến Tiểu Thiên động tâm không dứt." Mạc Nhiễm Thiên cũng thật buồn nôn.

"A." Thân Vô Kỵ nhìn Mạc Nhiễm Thiên càng thêm thẹn thùng, muốn chạy trốn, đời này còn chưa từng nghe câu nói dễ nghe như vậy, dĩ nhiên gương mặt tuấn tú đỏ lên càng thêm tuấn tú.

"A cái gì mà a? Tiểu Thiên nói thật mà, Tiểu Thiên đau lòng ngươi biết chưa? Cho nên ngươi nhất định phải từ bỏ bóng ma trong lòng mình, sau này sống thật vui vẻ với Tiểu Thiên." Mạc Nhiễm Thiên kéo tay hắn, được thôi, cứng rắn đã dùng rồi, bây giờ là mềm dẻo.

Thân Vô Kỵ không nói lời nào, mắt ưng nhìn Mạc Nhiễm Thiên, nhưng lại chứa nhu tình.

"Ngươi nhìn này, ngươi đã là người của Mạc Nhiễm Thiên ta, còn muốn chạy trốn đi nơi nào?" Mạc Nhiễm Thiên kéo chăn của hắn ra, động vào chiếc đinh trước ngực hắn.

"A, Tiểu Thiên, vậy thái tử có thể bỏ qua cho ta không?" Thân Vô Kỵ đột nhiên hỏi.

"Yên tâm, ngươi cũng là người của ta, Tiểu Thiên dĩ nhiên bảo vệ ngươi, không ai có thể động tới ngươi, nếu có, ta giết hắn, Thân Liệt cũng là người của Tiểu Thiên, ngươi không cần sợ, bằng không sau này không để hắn thị tẩm, nhịn chết hắn." Mạc Nhiễm Thiên nghĩ nghĩ rồi cười.

Sắc mặt Thân Vô Kỵ lại khó coi, Mạc Nhiễm Thiên biết hắn vừa rồi thật mất mặt, lập tức nói: "Tiểu Thiên đã có chín người, chín người này là phu quân của Tiểu Thiên sau này, không, là thê tử, hì hì, dù sao bọn họ cũng muốn ở cùng Tiểu Thiên, mỗi người trong các ngươi Tiểu Thiên đều yêu, mọi người có thể thật vui vẻ ở chung một chỗ. Vô Kỵ, như vậy được không?" Trong mắt Mạc Nhiễm Thiên tràn ngập thâm tình nhìn hắn, lần này hắn còn không đồng ý, vậy cứ để hắn ta buồn bực tới chết đi.

"Vô Kỵ, ngươi cũng biết Tiểu Thiên đã hai mươi tuổi rồi, ở Mạc quốc thì có nhị Mạc Nghị Thần, Tứ đệ Mạc Tử Viêm, Lục đệ Mạc Hiên, sau khi bị đưa tới Tề quốc lại có Tề vương Quân Hành, tướng quốc Thượng Quan Nghi, lại tới đây có Thanh Phong và Thân Liệt, dĩ nhiên Tiểu Thiên còn có Dạ đại ca, cộng thêm ngươi chính là chín người, bọn họ cũng đối với Tiểu Thiên trung thành hết mực, sau này cũng sẽ sống cùng Tiểu Thiên, nếu như ngươi bằng lòng, Tiểu Thiên sẽ trị lành ung thư não cho ngươi, để mỗi ngày sống thật vui vẻ." Mạc Nhiễm Thiên từ từ kể rõ, cho hắn cơ hội tiêu hóa.

"Thật ra thì Tiểu Thiên tuy là nam thị, nhưng có khác gì nam nhân, các ngươi có thể có nhiều nam thị như vậy, ngược lại Tiểu Thiên cũng có thể có nhiều như vậy, đạo lý giống nhau, chỉ tùy thuộc suy nghĩ của người thôi." Mạc Nhiễm Thiên bổ sung một câu nữa.

Thân Vô Kỵ vẫn không nhúc nhích, cứ đứng nhìn Mạc Nhiễm Thiên, Mạc Nhiễm Thiên cũng không biết hắn suy nghĩ điều gì, cuối cùng lại quyết liệt nói: "Bỏ di, nói thật cho ngươi biết, Tiểu Thiên muốn thống nhất tam quốc, làm hoàng đế duy nhất!"

Mặt Thân Vô Kỵ trắng bệch không có huyết sắc, miệng hé ra rồi lại khép lại.

"Vô Kỵ bằng lòng giúp đỡ Tiểu Thiên không? Tiêu Hương Hương muốn thống nhất tam quốc làm nữ vương, Mạc Nhiễm Thiên ta không thể để nàng được như ý, đến lúc đó, Tiểu Thiên còn muốn dựa vào đại nhân giúp Tiểu Thiên phê duyệt tấu chương, đứng đằng sau giải nạn đó."

"Tiêu Hương Hương? Tiêu thái hậu? Tiểu Thiên có thù hận gì với nàng ư?" Thân Liệt tò mò.

"Thù giết cha, mối hận lừa gạt, việc này sau này Tiểu Thiên sẽ nói cho các ngươi biết, Vô Kỵ, Tiểu Thiên nói đã đến nước này, ngươi tự lựa chọn đi? Thượng tướng quân đã chờ lâu rồi." Mạc Nhiễm Thiên hạ tối hậu thư.

"Nếu đại nhân không đáp ứng, Tiểu Thiên sẽ như thế nào?" Thân Vô Kỵ còn thử dò xét.

"Vô Kỵ, ai, vậy thì Tiểu Thiên chỉ có thể giết ngươi, mặc dù Tiểu Thiên sẽ rất đau lòng, nhưng Tiểu Thiên cũng không thể hại mọi người, ngươi hẳn là hiểu được." Mạc Nhiễm Thiên đau khổ nhìn Thân Vô Kỵ.

Lòng Thân Vô Kỵ phát run, lại hỏi tiếp: "Vậy Tiểu Thiên để Thượng tướng quân đến đây là vì cớ gì?"

"Hiện giờ ta muốn giết hắn!" Trong mắt Mạc Nhiễm Thiên hiện lên sát ý.

"Cái gì? Tại sao? Thượng tướng quân võ công cao cường, Tiểu Thiên ngươi?" Thân Vô Kỵ sốt ruột đến mức nhảy dựng lên.

"Là hắn, là hắn giết đại ca của ta, ta sớm muộn gì cũng sẽ báo thù cho đại ca, võ công cao thì sao, ta đã để Dạ đại ca hạ nhuyễn cốt tán rồi, chúng ta không cần võ công, dùng đầu óc!" Mạc Nhiễm Thiên khóe miệng lộ ra vẻ cười lạnh, Thân Vô Kỵ quả nhiên cả người lạnh lẽo, rùng mình một cái, hắn cảm thấy Mạc Nhiễm Thiên đáng sợ vô cùng.

"Ngoan, đứng lên đi, mặc quần áo vào, cùng Tiểu Thiên đi ra ngoài, đừng suy nghĩ, chờ mọi chuyện kết thúc, Tiểu Thiên sẽ trị lành bệnh đau đầu của ngươi, thương yêu ngươi cả đời." Mạc Nhiễm Thiên bọc chăn quanh người hắn, sau đó kéo vào trong ngực mình.

Thân Vô Kỵ đầu dựa vào bả vai Mạc Nhiễm Thiên, nghĩ đến hình tượng lúc trước hoàn toàn thay đổi, không khỏi thổn thức, song biết Mạc Nhiễm Thiên địch nhân như thế, nhất định rất đáng sợ, phải hành động nhanh chóng, không chừa thủ đoạn nào, giả như mình đối lập với hắn, cũng sẽ thất bại thảm hại, huống chi Thân Vô Kỵ phát hiện mình đã yêu tên tiểu tử này, hắn dịu dàng, hắn làm nũng, hắn hung ác, hắn dũng mãnh, hắn lớn gan, hắn thông minh, không có dạng nào không khiến mình khâm phục, cho nên quyết định từ bỏ, muốn ở bên cạnh hắn cả đời.

Mạc Nhiễm Thiên ôm hắn một hồi rồi buông ra, thấy thâm tình trong mắt Thân Vô Kỵ, Mạc Nhiễm Thiên biết mình đã đả động được người này, thuyết phục hắn, trong lòng không khỏi vui vẻ, hôn một cái lên gương mặt hắn, khiến Thân Vô Kỵ một lần nữa mặt đỏ.

Mạc Nhiễm Thiên buông hắn ra, đi tới giữa gian phòng lấy ra y phục của Thân Vô Kỵ, lúc này hắn không chọn màu đen ánh vàng, mà chọn một bộ trang phục màu trắng nhẹ nhàng thoải mái, đích thân mặc vào cho Thân Vô Kỵ.

"Đẹp hơn nhiều đó." Mạc Nhiễm Thiên nhìn hắn, lộ ra nụ cười xán lạn, còn Thân Vô Kỵ nhìn bản thân trong gương thấy không còn bạo ngược lãnh khốc, trên mặt hơi có vẻ ngượng ngùng, trong lòng thì lại có ý nghĩ "yêu một người, sẵn lòng thay đổi vì người đó".

"Đi thôi! Đại nhân!" Mạc Nhiễm Thiên kéo bàn tay to của hắn, hai người cùng đi ra khỏi cửa, lần này, Thân Vô Kỵ không yêu cầu đi ở phía trước, mà nắm chặt tay Tiểu Thiên, làm Tiểu Thiên hiểu rằng dù miệng chưa nói, nhưng trong lòng hắn đã hoàn toàn đáp ứng.

"Tiểu Thiên" Dạ Tích Tuyết ở cửa kêu lên.

"Dạ đại ca, thế nào?" Mạc Nhiễm Thiên buông tay Thân Vô Kỵ ra, đi tới hỏi, Thân Vô Kỵ cũng đi theo.

Dạ Tích Tuyết nhìn Thân Vô Kỵ một thân bạch y, mặt không thay đổi thì sửng sốt, nhìn về phía Mạc Nhiễm Thiên, trong mắt có ý dò hỏi.

"Dạ đại ca, không có chuyện gì, hiện tại đại nhân thương Tiểu Thiên rồi." Mạc Nhiễm Thiên rất cho Thân Vô Kỵ mặt mũi.

Dạ Tích Tuyết nhếch miệng, nghĩ thầm mỵ công của Tiểu Thiên càng ngày càng lợi hại.

"Khương Chính không uống chén trà thả nhuyễn cốt tán kia." Dạ Tích Tuyết lo lắng nói.

Mặt Mạc Nhiễm Thiên biến sắc: "Sao hắn không uống?"

"Tiểu Thiên, Thượng tướng quân luôn luôn không uống trà." Thân Vô Kỵ nghe xong liền giải thích.

"nnd, ngươi không nói sớm!" Mạc Nhiễm Thiên trừng hắn một cái, sau đó nói: "Đi, xem tình huống rồi nói sau." Mạc Nhiễm Thiên nhăn mày lại.

"Đại nhân, ngươi đừng để lòi đuôi đấy, đi phía trước đi, Tiểu Thiên là Mạc phi." Mạc Nhiễm Thiên kéo hắn ra đằng trước.

Thân Vô Kỵ nhìn hắn một cái, khóe miệng vẽ nên một nụ cười kì quái, thì ra là tên tiểu tử này cũng có thời điểm lo lắng a, còn tưởng là hắn "sét đánh cũng không sợ" chứ.

Dạ Tích Tuyết gật đầu với Mạc Nhiễm Thiên một cái rồi rời đi, Thân Vô Kỵ kéo Mạc Nhiễm Thiên đến đại điện đèn đuốc rực rỡ.

"Tham kiến Thừa tướng đại nhân!" Thượng tướng quân Khương Chính thấy Thân Vô Kỵ một thân bạch y, sững sờ một thoáng, sau đó lập tức hành lễ, ngẩng đầu lên, trừng mắt với Mạc Nhiễm Thiên phía sau.

"Thượng tướng quân khỏe không, để ngài chờ lâu thật ngại quá, xin mời uống trà." Mạc Nhiễm Thiên cầm chén trà trước mặt mình đưa cho hắn.

Khương Chính sửng sốt, hắn cũng không biết tiểu tử này từ lúc nào đã khách khí như vậy rồi, hai người có thù giết huynh đệ, hắn cũng không tránh khỏi cảm thấy kì lạ.

"Mạt tướng luôn luôn không uống trà, thật ngại quá, Mạc Tam vương gia." Khương Chính lạnh lùng từ chối.

Mạc Nhiễm Thiên thấy không thành công, đem chén trà để xuống và nói: "He he, ngại ghê, Tiểu Thiên không biết." Sau đó trở về bên cạnh Thân Vô Kỵ, giờ phút này Thân Vô Kỵ đã ngồi xuống, Mạc Nhiễm Thiên chỉ có thể đứng ở bên cạnh hắn xoa bóp vai.

Thân Vô Kỵ khóe miệng co quắp nói: "Được rồi, ngồi xuống đi, nói xem ngươi gọi Thượng tướng quân tới rốt cuộc là vì chuyện gì?"

Khương Chính kinh hãi, thì ra là người gọi hắn tới không phải là Thừa tướng đại nhân, mà là Mạc Nhiễm Thiên, nhất thời há to mồm nhìn Mạc Nhiễm Thiên, trong lòng có dự cảm xấu.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương