Cực Phẩm Song Tu
Chương 2

Xuân qua hạ về, thu đi đông đến…

Thoáng cái đã qua 3 năm.

Trần Phong cũng đã trở thành một đứa nhóc 3 tuổi, dáng vẻ vô cùng hoạt bát đáng yêu.

Đáng nói là hắn rất thông minh nhanh nhẹn nên được cha mẹ vô cùng cưng chiều, còn có người dân trong làng ai ai cũng yêu quý đứa nhỏ này.

Trần Tam thấy con trai mình cốt cách thanh tú, thiên tư hơn người thì rất hãnh diện: “Con trai ta nhất định là tiên nhân giáng trần đây.”

Vợ chồng Trần Tam đều làm nông, cuộc sống không mấy khá giả, tuy có phần kham khổ nhưng cửa nhà luôn đầy ắp niềm vui và tiếng cười hạnh phúc.

Lại nói, Trần Phong mặc dù được chuyển thế đầu thai nhưng vẫn giữ được ký ức. Chỉ là, kiếp trước hắn không cha không mẹ cho nên kiếp này giống như ông trời đang bù đắp lại cho hắn.

“Hệ thống từng nói cha mẹ có nhân duyên với ta từ kiếp trước, chẳng lẽ là bọn họ sao?”

Trần Phong thầm nhủ, cũng không quá để ý đến chuyện này, dù sao thì hắn cũng không còn là Trần Phong của kiếp trước nữa rồi.

Vì đây là sắp xếp của hệ thống nên dĩ nhiên Trần Phong cũng không để lộ bí mật của bản thân mình, yên ổn trưởng thành.

Trước khi truyền tống vào nhân gian hệ thống đã thông báo quá trình khai mở cần 10 năm, cho nên 10 năm này hắn không vội mà còn vui vẻ tận hưởng hương vị tình thân, gia đình.

Ngày tháng trôi mau như bóng câu qua cửa sổ.

Lại thêm 5 năm.

Trần Phong đã tròn 8 tuổi.

Càng lớn Trần Phong càng trở nên nổi bật, dung mạo đẹp như ngọc, mắt sáng như sao, anh tuấn bất phàm.

Trong lòng hắn hiểu rõ đây chính là mị lực tuyệt thế vô song biểu hiện ra ngoài.

“Còn 2 năm nữa sao?”

Trần Phong cảm khái, mặc dù hắn trân quý cuộc sống trước mắt này nhưng mục tiêu truy cầu vẫn chưa bao giờ thay đổi.

. . .

Cho đến một ngày, bỗng nhiên xuất hiện một người đàn ông tiên phong đạo cốt, toàn thân mặc áo bào trắng từ trên trời bay xuống ngôi làng.

Dân làng trông thấy cảnh này thì vô cùng kính sợ, liền tụ họp lại trước sân đình bày lễ ra mắt “tiên nhân”.

Hỏi ra mới biết, vị tiên nhân này xưng hiệu là Phạm Vân Chân Nhân, là ngoại môn trưởng lão của Lạc Thần Môn.

Lạc Thần Môn cũng chính là môn phái tu tiên nổi danh tại vùng đất Giao Chỉ, ở nước Văn Lang có thể liệt vào hàng ngũ tứ cường.

Đây cũng không phải lần đầu Phạm Vân Chân Nhân xuất hiện mà cứ cách 10 năm hắn sẽ đến đây, mục đích là tìm kiếm hạt giống tốt đem về Lạc Thần Môn dồi dưỡng, hay nói trắng ra là thu nhận đệ tử.

Trong mắt phàm nhân thì những người tu tiên chính là nhân vật cao cao tại thượng, là thần tiên chân chính trong lòng bọn họ. Cho nên gia đình nào có con cháu được thần tiên điểm trúng thì chẳng khác nào cá vượt long môn, vô cùng hãnh diện oai phong.

Đáng tiếc là Phạm Vân Chân Nhân đã đến đây hai lần nhưng chưa từng thu nhận ai, xem ra yêu cầu của Lạc Thần Môn rất cao.

Lúc này, dân làng già trẻ lớn bé đã tập trung đông đủ, Phạm Vân Chân Nhân quét nhìn một lượt trong lòng thầm nghĩ:

“Ài… Trận đại chiến mấy chục năm trước khiến cho nguyên khí của Lạc Thần Môn bị thương tổn nặng nề, nếu không sao đến mức phải đi ra ngoài tìm kiếm đệ tử như vậy chứ?”

Điều chỉnh lại tâm tình, hắn cất giọng nói:

“Lần này cũng giống như mười năm trước, ta đến để tìm kiếm người có tiên duyên với Lạc Thần Môn. Những đứa nhỏ kiểm tra nếu phù hợp sẽ được thu nhận mang về núi tiên.”

Mặc dù đã sớm có chuẩn bị nhưng nghe xong dân làng vẫn vô cùng kích động, liền lập tức kêu gọi những đứa nhỏ mới được sinh ra trong vòng mười năm trở lại đây tiến lên ra mắt.

Phạm Vân Chân Nhân sau hồi lâu kiểm tra vẫn không tìm được ai có linh căn thì trong lòng buồn bực, thầm nghĩ vận khí dân làng này quá kém đi, đã mấy chục năm rồi mà không có nổi một người sở hữu linh căn.

Trong đám nhóc con, Trần Phong cũng được cha mẹ đưa đến nhưng hắn lại không chút hứng thú.

“Ta có hệ thống bảo kê, cần quái gì đến Lạc Thần Môn chịu khổ. Yên ổn ở đây đợi thêm 2 năm nữa là tốt rồi.”

Trong lúc hắn còn đang suy nghĩ thì bỗng nghe thấy Phạm Vân Chân Nhân “a” lên một tiếng, sự chú ý tập trung lên người một bé gái xinh xắn, nước da trắng trẻo chừng 6,7 tuổi.

Một lúc lâu sau gương mặt hắn giãn ra, cười nói: “Ngươi tên là gì?”

Bé gái tỏ vẻ sợ hãi, toàn thân co dúm lại, hai hàm răng dính chặt vào nhau không thốt lên lời.

Ba mẹ cô bé ở phía sau thấy biểu hiện của Phạm Vân Chân Nhân liền biết con gái mình có cơ hội được điểm trúng thì cực kỳ kích động, vội quỳ xuống run rẩy nói.

“Bẩm thượng tiên, con gái ta là Hoàng Linh, năm nay 7 tuổi.”

Phạm Vân Chân Nhân khẽ gật đầu, hài lòng nói:

“Không ngờ lại là tam hệ linh căn thổ thuộc tính, mộc thuộc tính, thủy thuộc tính. Rất tốt! Rất tốt!... Chờ ở đó, xong việc theo ta về Lạc Thần Môn.”

Phạm Vân Chân Nhân trong lòng kinh hỉ, xét trong Lạc Thần Môn tư chất bậc này cũng vô cùng hiếm gặp, coi như chuyến này hắn đi không uổng công sức.

Cha mẹ Hoàng Linh vội vàng dập đầu cảm tạ.

Mọi người chung quanh thì tỏ vẻ hâm mộ không ngừng.

Phàm nhân không hiểu ý nghĩa câu nói của Phạm Vân Chân Nhân nhưng Trần Phong ở trong hệ thống rút thăm 10 năm nên rất rõ ràng.

“Thượng phẩm linh căn sao? Không ngờ con nhóc này lại may mắn đến vậy.”

Hắn khẽ đưa mắt nhìn về Hoàng Linh tỏ vẻ hiếu kỳ, nhận ra con bé này từng nhiều lần theo cha mẹ đến nhà hắn chơi, mỗi lần đều quấn chặt lấy hắn không rời.

Kế đó, cha mẹ mấy đứa nhỏ liên tục đưa con cái của mình đến trước mặt Phạm Vân Chân Nhân để kiểm tra, nhưng đáng tiếc là không xuất hiện thêm ai có “tiên duyên”.

Thấy thời gian không còn sớm, Phạm Vân Chân Nhân nóng lòng đang định đưa Hoàng Linh về núi thì bỗng nghe một tiếng gọi.

“Thượng tiên, xin hãy chờ chút kiểm tra cho con trai của ta.”

Trần Phong giật mình, rõ ràng người vừa lên tiếng là cha hắn.

“Phong, con mau bước lên cho thượng tiên kiểm tra tiên duyên.”

Trần Phong dở khóc dở cười, lắc đầu nói:

“Cha, con không muốn gia nhập Lạc Thần Môn.”

Trần Tam liền mắng: “Không được nói bậy! Nếu có thể vào được cánh cửa tiên nhân chính là đại phúc cho con.”

Trần Phong thầm nghĩ, chẳng lẽ đây là do hệ thống sắp xếp cho ta sao?

Mặc dù hắn không quá hứng thú nhưng trông thấy ánh mắt kỳ vọng của Trần Tam thì lại không đành lòng, rốt cuộc cũng chậm rãi bước lên.

Phạm Vân Chân Nhân nhìn thấy diện mạo Trần Phong thì trong lòng ngạc nhiên lắm, không ngờ chốn nhân gian này lại có thể hạ sinh được một đứa con trai có khí chất phi phàm đến như vậy.

Trong lòng hắn bỗng nổi lên một sự kỳ vọng, liền nhanh chóng sử dụng bí thuật kiểm tra linh căn.

Trần Phong thầm khinh bỉ:

“Hừ! Ông đây là linh căn hoàn mỹ, nhất định sẽ hù chết ngươi.”

Phạm Vân Chân Nhân kiểm tra hồi lâu, thở dài thất vọng nói:

“Không có tiên duyên!”

Trần Phong thừ người ra, cái mặt ngây ngốc đến xuất trần.

Không có tiên duyên?

Mẹ kiếp! Đây là ý gì?

Không phải là linh căn hoàn mỹ sao?

Còn có thể chất Tuyệt thế Cửu Dương Thần Thể nữa chứ?

Không lẽ hệ thống dám lừa ta?

Hay là phải đợi khi hệ thống khởi động xong mới có thể kích hoạt?

Mặc dù không có linh căn nhưng Phạm Vân Chân Nhân lại thấy rất có hảo cảm trước diện mạo đẹp đẽ như ngọc của đứa nhỏ này.

“Ngươi tên là gì?”

Trần Phong đang ngẩn ngơ suy nghĩ, nghe Phạm Vân Chân Nhân hỏi liền đáp.

“Trần Phong.”

“Ngươi năm nay bao nhiêu tuổi.”

“Năm nay ta tám tuổi.”

Phạm Vân Chân Nhân cảm thấy Trần Phong quả là một đứa trẻ có cốt cách, không ngờ đứng trước mặt hắn lại không hề cảm thấy sợ hãi chút nào, đáng tiếc là không có linh căn…

Nếu không có tiên duyên thì kết thiện duyên.

“Được! Chỗ ta đang thiếu một tiểu đồng, như vậy đi, ngươi sẽ cùng theo ta về Lạc Thần Môn.”

Nói đoạn Phạm Vân Chân Nhân quét nhìn dân làng thông báo:

“Ta sẽ đưa hai đứa nhỏ này về Lạc Thần Môn. Tiên phàm có sự khác biệt, dù các ngươi là cha mẹ cũng không được phép quấy nhiễu. Khi nào có thành tựu bọn chúng sẽ tự khắc trở về.”

Làm tiểu đồng hầu hạ cho ngươi sao? Ta thèm vào…

Trần Phong đang muốn từ chối bỗng cảm thấy toàn thân nhẹ bẫng, không ngờ đã bị Phạm Vân Chân Nhân túm lấy cưỡi mây bay đi.

Bên tai hắn nghe vọng đến tiếng gọi lớn của cha mình.

“Phong, nhớ chăm sóc cho bản thân mình! Chăm sóc cho Linh nhi…”

. . .

Nửa ngày sau, hiện lên trước mắt ba người là cảnh sắc núi sông mỹ lệ.

Chung quanh đều là mây mù mờ nhạt, núi non trùng điệp vẽ nên đường chân trời, mang hơi thở bàng bạc.

Phạm Vân Chân Nhân nhanh chóng đáp xuống một ngọn núi.

Trải qua một chặng đường dài, Trần Phong nghĩ thông suốt: “Dẫu sao ta cũng sẽ phải bước lên con đường tu tiên, không thể ở phàm gian mãi. Chỉ 2 năm nữa là hệ thống khởi động hoàn tất, cũng nên tranh thủ tìm hiểu xem thế giới tu tiên ra sao.”

Nhớ đến cha mẹ kiếp này, Trần Phong thầm nhủ có cơ hội trở về thăm bọn họ là được rồi.

Ba người đứng chờ chốc lát liền có một gã thân hình to béo xuất hiện, trông thấy Phạm Vân Chân Nhân thì hết hồn, vội vã dập đầu chào hỏi.

“Bái kiến Vân trưởng lão!”

Phạm Vân Chân Nhân chỉ vào Trần Phong nói: “Người này là tiểu đồng ta mới thu nhận, sau này sẽ theo ngươi chăm sóc dược viên. Chiếu cố hắn cho tốt!”

Dứt lời, hắn cũng không để ý đến hai người mà mang Hoàng Linh nhanh chóng rời đi.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương