Cực Phẩm Song Tu
-
Chương 16
Nghe hắn buông lời khiêu khích, rốt cuộc một gã đệ tử của Lạc Thần Môn không nhịn được lửa giận liền lập tức phi thân lên thạch đài ứng chiến.
Đáng tiếc là gã đệ tử này chỉ có tu vi Luyện Khí Kỳ tầng 14, còn chưa kịp mở miệng nói năng gì đã bị Công Vinh một chiêu đánh bại, may mắn là không gặp kết cục thê thảm như Bá Duy.
Ba ngàn người Lạc Thần Môn lâm vào trạng thái trầm mặc.
Đám chưởng môn và trưởng lão sắc mặt cực kỳ khó coi.
Chính vào thời khắc đó.
Chí Kiên đệ tử thân truyền của chưởng môn Võ Văn Đông rốt cuộc cũng thượng đài.
Mọi người trở nên sục sôi.
Những tiếng cổ vũ từ trong miệng đám đệ tử Lạc Thần Môn liên tục phát ra.
Hoàng mập siết chặt nắm đấm, huých khủy tay vào Trần Phong nói:
“Này này… Mau xem Chí Kiên sư huynh đã lên đài, lần này nhất định sẽ đánh bại tên Công Vinh chó chết kia.”
Trần Phong cảm giác tò mò, cũng theo đó mà hướng mắt nhìn lên.
Chí Kiên sử dụng một thanh kiếm có chuôi khảm ngọc màu xanh, trên thân kiếm phát ra ánh hào quang chói mắt, vừa nhìn đã biết không phải là phàm vật.
Hai bên nhanh chóng triển khai linh lực, thi triển chiêu thức tấn công đối phương.
Giao đấu chừng hơn chục hiệp, chợt thấy Chí Kiên toàn thân bạo phát, kiếm thế biến hóa loang loáng chém tới mang khí thế bức người.
Công Vinh thầm kêu không ổn, chỉ kịp vung tay thi triển một bức màn ánh sáng bảo vệ.
“Phanh.”
Kiếm quang điểm trúng.
Đôi chân Công Vinh loạng choạng, thân thể nặng nề bị ép lui hơn chục bước mới miễn cưỡng dừng lại.
Hắn đau đến mắt nổ đom đóm, cố nhẫn nhịn nuốt vội ngụm máu vừa trào đến cổ họng xuống bụng.
Thấy người phe mình áp đảo đệ tử Bạch Xà Cốc, đám đệ tử Lạc Thần Môn tinh thần hưng phấn vỗ tay rần rần, miệng không ngừng khen “đánh hay lắm, đánh hay lắm!”
Gã Công Vinh nén đau, cả giận nói:
“Khá lắm! Có thể khiến ta chật vật như vậy coi như ngươi cũng xứng đáng với danh xưng thiên kiêu.”
Dứt lời bỗng hắn gầm vang một tiếng, linh lực từ trong cơ thể ầm ầm bạo tuôn.
Chưởng môn Võ Văn Đông đang ngồi trên ghế thần sắc chấn động.
“Luyện Khí Kỳ viên mãn?”
Công Vinh nhe hàm răng trắng ởn cười lạnh, hai tay bắt quyết đánh ra một thức kỳ lạ.
Cuồng phong nổi lên.
Không khí trên thạch đài như bị phá vỡ từng tấc một truyền ra những âm thanh trầm thấp, làm người ta sởn cả tóc gáy.
Chí Kiên cả kinh, vội vàng thu kiếm về phòng ngự nhưng không quá ba nhịp thở thì gương mặt trở nên xám như tro tàn, một chưởng ấn bá đạo hung hăng tống thẳng vào người hắn, cảm giác như bị búa tạ nện trúng.
“Bồng.”
Thân thể Chí Kiên văng lên không, theo đường cánh cung nện thẳng xuống mặt đất.
Bụi mù tan đi.
Chí Kiên gắng gượng đứng dậy nhưng chỉ kiên trì được giây lát đôi chân run rẩy khụy xuống, cùng lúc đó, cổ họng mằn mặn, một ngụm máu tươi nặng nề phun ra.
“Phụt.”
Nhìn một màn này đám người Lạc Thần Môn không dám thở mạnh, trong đầu không thể nào tin nổi, vị sư huynh thiên tài bậc nhất của Lạc Thần Môn lại dễ dàng bị đánh bại như vậy sao?
Đối phương từ đầu đến giờ còn chưa thèm dùng đến người thứ hai, vậy thì Lạc Thần Môn làm sao mà đánh đây?
Lão già Tôn La vân vê chòm râu bạc, gương mặt tỏ vẻ rất hài lòng trước biểu hiện của đệ tử.
Trong lòng lão thầm nghĩ:
“Kế sách này của cốc chủ quả nhiên cao minh! Bạch Xà Cốc ta không tổn hao một binh một tốt liền dễ dàng thâu tóm Lạc Thần Môn.”
Chiến thắng mấy trận liên tiếp, gã Công Vinh càng tỏ ra vẻ càn rỡ quét nhìn hết thảy đám môn hạ đệ tử Lạc Thần Môn gào rống:
“Đệ tử thiên kiêu của Lạc Thần Môn chỉ có vậy thôi sao? Thật khiến ta thất vọng? Ta cho phép các ngươi mười người cùng lên một lượt đó. Ha ha…”
Đây chính là một sự sỉ nhục trắng trợn!
Mọi người trong Lạc Thần Môn giận lắm nhưng ngay cả Chí Kiên cũng là bại tướng thì liệu trong thế hệ trẻ còn ai có thể chống lại gã đây?
Trước ánh mắt ngông cuồng của gã, đám nội môn ngoại môn đệ tử chỉ biết cúi đầu khuất phục.
Khinh thường đảo hết một lượt, Công Vinh liền chuyển hướng qua mấy đệ tử thân truyền bên cạnh chư vị trưởng lão Lạc Thần Môn.
Bỗng nhiên đôi mắt gã sáng rực lên, chằm chằm nhìn về một nữ đệ tử vô cùng xinh đẹp, từ vóc dáng, gương mặt, mái tóc đều toát lên vẻ quyến rũ pha lẫn khí chất của một thiếu nữ đang độ xuân sắc.
Nàng khoác trên mình bộ y phục mỏng manh, phần trên ôm sát thân, hai tà xẻ đến vòng eo thấp thoáng lộ ra da thịt trắng nõn nà.
Mái tóc đen nhánh, gọn gàng ôm lấy gương mặt đầy đặn, đôi mắt lấp lánh như sao, chiếc mũi cao cao cân xứng với khuôn mặt.
Nhìn tà áo dài thướt tha khêu gợi, hai mắt gã như bốc hỏa, dục vọng trong nháy mắt bùng lên.
Hắn đưa tay chỉ thẳng vào nữ đệ tử đó rồi giở giọng dâm tà nói:
“Vị sư muội này! Hay là theo bổn công tử về Bạch Xà Động hưởng lạc, ta đảm bảo sẽ khiến cho nàng sung sướng thỏa mãn như tiên. Hắc hắc…”
Lan Ngọc trưởng lão vỗ tay phát lực làm vỡ vụn thành ghế, tức giận quát:
“Hỗn đản!”
Nữ đệ tử kia không ai khác chính là Hoàng Linh, đệ tử của nàng.
Lan Ngọc trưởng lão tức đến độ bộ ngực to lớn phập phồng lên xuống hồi lâu.
Đang định vươn tay phát ra một chưởng bóp chết tên cặn bã kia thì bỗng âm thanh của lão già Tôn La chen ngang:
“Lan Ngọc đạo hữu sao phải nóng nảy? Đệ tử của ta ưu tú như vậy, nói không chừng môn hạ của đạo hữu cùng rất mong được nó sủng ái đó. Ha ha…”
Lan Ngọc trưởng lão kìm nén cơn giận nói:
“Tôn La đạo hữu là tiền bối Nguyên Anh, tại sao lại dạy dỗ đồ đệ mình mang những ý nghĩ dơ bẩn như thế?”
Lão già Tôn La cười phá lên, chẳng chút kiêng kị mà nói:
“Yểu điệu thục nữ quân tử hảo cầu. Đó là đạo lý xưa nay! Sao đạo hữu lại cho là dơ bẩn? Hay là Lan Ngọc đạo hữu vẫn chưa từng trải qua chuyện đó nên mới cho rằng như vậy?”
Lan Ngọc trưởng lão vốn băng thanh ngọc khiết, bao năm tu luyện vẫn bảo trì nguyên âm vững vàng, giờ phút này bị Tôn La nói lời khinh bạc thì không nhịn nổi nữa.
“Ngươi… khinh người quá đáng! Có giỏi thì đấu với ta một trận?”
Lão già Tôn La ánh mắt băng hàn lạnh lẽo khiến cho lòng người phát sợ, trầm giọng nói:
“Ha ha… Chỉ là một Nguyên Anh trung kỳ nho nhỏ mà dám khiêu chiến lão phu? Cho rằng Bạch Xà Cốc không thể tắm máu Lạc Thần Môn hay sao?”
Trước tình huống song phương căng thẳng, chưởng môn Võ Văn Đông thở dài một tiếng rồi mau chóng truyền âm can ngăn Lan Ngọc trưởng lão.
Chứng kiến cảnh sư phụ vì mình mà bị vũ nhục, rốt cuộc Hoàng Linh cũng không nhịn nổi, bèn bước ra nói:
“Sư phụ! Con xin được lên đài ứng chiến!”
Lan Ngọc trưởng lão trừng mắt nạt:
“Không được làm càn!”
Hoàng Linh hai mắt nhòe đi, quỳ xuống mà khóc rằng:
“Sư phụ! Con ở Lạc Thần Môn nhiều năm, đây cũng chính là nhà của con. Hôm nay Lạc Thần Môn bị người ta đến cửa nhà khinh bạc nếu con hèn nhát trốn tránh thì tuyệt không xứng đáng làm người!”
Thấy đứa đệ tử chỉ mới thu nhận chưa đầy một năm mà lại có nghĩa khí như vậy trong lòng Lan Ngọc trưởng lão vô cùng cảm động, liền dịu giọng khuyên bảo:
“Con mặc dù linh căn tư chất thượng phẩm nhưng tu vi mới chỉ là Luyện Khí Kỳ tầng 14, không phải đối thủ của hắn.”
Hoàng Linh cắn răng kiên định nói:
“Lạc Thần Kiếm người truyền thụ con đã tu luyện đến tầng cảnh giới thứ hai, nếu cảm thấy có nguy hiểm con sẽ lập tức xuống đài.”
Chưởng môn Vũ Văn Đông than thở:
“Ài… Đứa nhỏ này thật có cốt khí! Đáng tiếc, đáng tiếc…”
Chư vị trưởng lão ai ai cũng trầm mặc thở dài.
Nghĩ đến chuyện sau hôm nay Lạc Thần Môn có lẽ sẽ chẳng còn tồn tại, Lan Ngọc trưởng lão càng thêm phiền muộn, cũng không ngăn cản nữa mà quan tâm dặn dò:
“Tâm ý của con ta đã hiểu! Con lên đài phải cẩn trọng, chớ nên sính cường khiến mình bị thương!”
Hoàng Linh khóc như mưa, dập đầu bái lạy sư phụ rồi phi thân bay thẳng về phía thạch đài.
Phía bên này, Trần Phong nhìn thấy Hoàng Linh xuất chiến thì trong lòng hốt hoảng.
“Linh muội, nàng muốn làm gì?”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook