Cực Phẩm Nữ Tiên
-
Chương 58: Tán thưởng
Dựa vào tu vi Luyện Khí kỳ tầng thứ tư của Hứa Tử Yên, đương nhiên có thể thật nhẹ nhàng thông qua khí cơ của mình cảm ứng được phương hướng chân khí vận hành trong cơ thể Hứa Thanh Tuyết.
Trong thời gian một khắc, Hứa Tử Yên đã tra xét ra chân khí đang vận hành trong cơ thể Hứa Thanh Tuyết xuất hiện lệch lạc. Loại lệch lạc này sẽ không mang đến cho thân thể và việc tu luyện của Hứa Thanh Tuyết tổn hại gì lớn, nhưng lại phân tán chân khí trong cơ thể Hứa Thanh Tuyết, khiến lúc nàng đánh sâu vào vách chướng, chân nguyên vốn đã đủ thuần hậu sẽ dần bị phân tán trong lúc nàng vận chuyển khắp kinh mạch, tạo thành kết quả lực lượng dự trữ không đủ.
Kỳ thực mấy kiến thức này đều có ghi chép trong sách ở tàng thư lâu, đặc biệt trong bút ký tu luyện do mấy tiền bối để lại, miêu tả càng thêm kỹ càng. Có điều tàng thư lâu quá lớn, chỉ mỗi tầng thứ nhất thôi đã có một đống sách không đếm nổi, chắc rằng những ngoại đường đệ tử này sợ hao phí thời gian tu luyện của mình, nên không nghiêm túc đi đọc. Cho dù có tới tàng thư lâu, chỉ sợ cũng là đi tìm một vài kỹ thuật chiến đấu lợi hại, không ai đi nghiên cứu kiến thức căn bản nhất, nhưng cố tình điều căn bản nhất này mới là nền tảng tu luyện.
Hiểu rõ nguyên nhân trong cơ thể Hứa Thanh Tuyết, Hứa Tử Yên nhẹ giọng nói với Hứa Thanh Tuyết: “Thanh Tuyết, lúc muội vận hành chân nguyên, ở trong kinh mạch có chút lệch lạc. Hiện tại muội chú ý, ta sẽ dùng chân khí của ta dẫn đường cho lộ tuyến vận hành chân khí của muội, muội hãy nhớ kỹ lộ tuyến này.”
Nói xong, Hứa Tử Yên liền đẩy một tia chân nguyên trong cơ thể mình tiến vào cơ thể Hứa Thanh Tuyết. Dẫn đường cho chân nguyên vận hành trong cơ thể Hứa Thanh Tuyết.
Sau một chu thiên (*), Hứa Tử Yên nhẹ giọng hỏi: “Nhớ kỹ chưa?”
(*) Một chu thiên: Là hình thức chu thiên tu luyện trong thiền định. Nó vận chuyển bên trong cơ thể, từ nê hườn đi xuống, đi một vòng tròn bên trong cơ thể xuống đến đan điền, làm một vòng rồi trở lên như là một vòng nội chuyển.
Gương mặt Hứa Thanh Tuyết hiện lên vẻ kích động khẽ gật đầu. Hứa Tử Yên nhẹ giọng nói: “Được rồi, bây giờ muội dựa theo lộ tuyến mà ta dẫn đường vận hành một chu thiên để ta xem thử.”
Hứa Thanh Tuyết nhẹ nhàng gật đầu, ổn định tâm trạng đang kích động của mình, đợi đến lúc tâm trạng tĩnh lặng không còn dao động nữa, liền bắt đầu chậm rãi vận chuyển chân nguyên trong cơ thể.
Tân đệ tử xung quanh đều ngừng thở nhìn chằm chằm Hứa Thanh Tuyết, muốn xem thử nàng sau khi được Hứa Tử Yên chỉ bảo, sẽ có kết quả thế nào.
Tay Hứa Tử Yên luôn không rời khỏi sau lưng Hứa Thanh Tuyết, rất nhanh, Hứa Thanh Tuyết liền vận hành một chu thiên. Hứa Tử Yên cảm giác được chân nguyên trong cơ thể Hứa Thanh Tuyết kích động di chuyển, tràn ngập sinh cơ hừng hực. Hứa Tử Yên lập tức biết đây là dấu hiệu đột phá, vội vàng mở miệng nhẹ giọng nói: “Nghe thấy không, vận chuyển chân nguyên đánh sâu vào vách chướng!”
Thân thể Hứa Thanh Tuyết giật mình chấn động rất nhỏ, trên mặt lóe lên một chút mừng rỡ. Nhưng nàng lập tức khống chế tâm trạng của mình, liên tục vận chuyển chân nguyên trong cơ thể đánh sâu vào vách chướng Hậu Thiên tầng thứ bảy.
Nửa canh giờ sau, thân thể Hứa Thanh Tuyết bộc phát khí cơ ùn ùn từ trong ra ngoài. Vẻ mặt Hứa Tử Yên hàm chứa ý cười rút bàn tay luôn đặt sau lưng Hứa Thanh Tuyết lại, lẳng lặng nhìn Hứa Thanh Tuyết.
Lúc này linh khí thiên địa hội tụ về phía Hứa Thanh Tuyết, quần áo trên người Hứa Thanh Tuyết không gió mà tự bay. Những tân đệ tử xung quanh đều khiếp sợ nhìn Hứa Thanh Tuyết ngồi khoanh chân trên giường, sau đó đồng loạt chuyển ánh mắt sang phía Hứa Tử Yên, trong mắt tràn ngập vẻ tôn kính, là loại ánh mắt chỉ khi nhìn thấy trưởng bối mới xuất hiện.
Hai khắc sau, khí tức dao động trên người Hứa Thanh Tuyết dần dần bình ổn lại. Hứa Thanh Tuyết chậm rãi mở hai mắt ra, trên mặt tràn ngập vẻ kích động. Trong lòng nàng lúc này hết sức cảm kích Hứa Tử Yên, thế nhưng tôn kính càng nhiều thêm, là một loại tôn kính đối với cường giả và trưởng bối.
Xoay người lại, quỳ rạp trên giường, nghiêm túc dập đầu một cái với Hứa Tử Yên, nhẹ giọng nói một tiếng: “Cám ơn!”
Hứa Tử Yên vươn tay đỡ Hứa Thanh Tuyết đứng dậy, nàng thật vừa lòng về thái độ của Hứa Thanh Tuyết. Một người biết cảm ơn là người đáng để tín nhiệm, Hứa Tử Yên suy nghĩ, mình có nên thu Hứa Thanh Tuyết thành tâm phúc của mình, cho nàng một ít đan dược mình luyện chế hay không.
Có điều Hứa Tử Yên vẫn tạm thời bỏ qua ý tưởng này, bởi vì tốc độ tu luyện hiện tại của nàng ở trong mắt người khác đã là thiên tài, hơn nữa cao tầng trong gia tộc còn có người biết nàng là một thiên tài chế phù. Nếu lại để người khác biết nàng còn là một thiên tài luyện đan, chẳng biết sẽ tạo ra chấn động cỡ nào. Thất phu vô tội, hoài bích có tội (*). Đạo lý này Hứa Tử Yên hiểu, vào lúc bản thân còn chưa đủ thực lực tự bảo vệ mình, nàng quyết định vẫn nên khiêm tốn một chút mới tốt.
(*) Kẻ vô tri không có tội, chỉ vì có bảo ngọc mà mang tội.
Sau khi bảo Hứa Thanh Tuyết đi xuống, Hứa Tử Yên lại kiểm tra từng phương thức tu luyện của từng tân đệ tử, hơn nữa còn giúp dẫn đường. Đến lúc xong tất cả, Hứa Tử Yên lại giải thích kỹ càng kiến thức căn bản và kinh nghiệm tu luyện cho mọi người một lượt. Cuối cùng khuyên mọi người, đừng nên mãi tu luyện, mà phải thường xuyên đi tàng thư lâu xem sách. Cũng đừng vào tàng thư lâu rồi chỉ chọn xem những bộ sách về kỹ năng võ thuật, mà nên xem những loại sách tu luyện cơ bản, đặc biệt là bút ký tu luyện của mấy vị tiền bối.
Lúc này, thời gian đã gần đến giữa khuya. Hứa Tử Yên cũng nói đến miệng lưỡi khô khan, liền nhẹ nhàng phất tay nói: “Được rồi, hôm nay đến đây thôi!”
Hai mươi bốn tân đệ tử ngồi đối diện Hứa Tử Yên, lúc này đã hoàn toàn vui lòng phục tùng Hứa Tử Yên. Sau khi được Hứa Tử Yên chỉ bảo, bọn họ đều cảm giác rõ ràng được sự tiến bộ của bản thân. Sau này Hứa Tử Yên lại giảng giải cho bọn họ thêm một bước, làm cho những điều mà bọn họ không hiểu đã lâu bỗng chốc thông suốt, giúp tâm cảnh của mọi người đều tăng lên.
Mỗi người đồng loạt trang nghiêm đứng lên từ trên ghế, cung kính hành lễ với Hứa Tử Yên giống như cư xử với sư trưởng, sau đó ngăn nắp có trật tự chuyển ghế của mình, im lặng rời khỏi phòng Hứa Tử Yên. Ngay cả Hứa Lệ luôn thân cận với Hứa Tử Yên, lúc này trên mặt cũng không có ý vui cười, mà chỉ cung kính rời khỏi phòng Hứa Tử Yên.
Nhìn bóng lưng mọi người rời đi, Hứa Tử Yên không khỏi bất đắc dĩ cười khổ. Những tân đệ tử này cung kính với nàng như thế, làm cho lòng nàng rất không thoải mái. Quan hệ vốn giống như bằng hữu lại thay đổi, nhưng trong lòng Hứa Tử Yên cũng biết, loại tình huống này không phải mình muốn là có thể thay đổi, một khi trong lòng bọn họ đã tồn tại lòng cung kính, nếu muốn trở về quan hệ bằng hữu trước kia thì không có khả năng.
Ánh nến lay động một trận, trong phòng chợt lóe bóng người, Hứa Hạo Bác xuất hiện trước mặt Hứa Tử Yên. Hứa Tử Yên bước xuống giường, thi lễ thật sâu, nhẹ giọng nói: “Nhị bá, người đã đến!”
“Ta đã đến lâu rồi, ha ha!” Ánh mắt Hứa Hạo Bác nhìn Hứa Tử Yên tràn ngập tán thưởng. Lúc hắn và tộc trưởng nghe đám người Hứa Kỳ kể lại, đã biết Hứa Tử Yên là vì ngăn cản bọn họ và Lý Nộ tranh đấu, trong lòng vô cùng tán thưởng Hứa Tử Yên. Hắn lần này đến để khen ngợi Hứa Tử Yên, cũng là vì dặn dò Hứa Tử Yên gần đây đừng cùng phủ thành chủ, Tiêu gia và Ngô gia phát sinh xung đột một lần nữa. Mọi chuyện đều phải đợi gia tộc đưa ra quyết định.
Nhưng lúc hắn ở bên ngoài nhìn thấy hành vi của Hứa Tử Yên, trong lòng lại càng thêm tán thưởng. Một nhân tài như vậy, không chỉ là thiên tài trên phương diện tu luyện và chế phù, mà còn là một người thầy giỏi, đây không chỉ là vấn đề trong gia tộc xuất hiện một thiên tài, mà sẽ làm cho gia tộc càng được lợi nhiều hơn. Do đó, ánh mắt Hứa Hạo Bác nhìn về phía Hứa Tử Yên ngoại trừ tán thưởng vẫn là tán thưởng!
Trong thời gian một khắc, Hứa Tử Yên đã tra xét ra chân khí đang vận hành trong cơ thể Hứa Thanh Tuyết xuất hiện lệch lạc. Loại lệch lạc này sẽ không mang đến cho thân thể và việc tu luyện của Hứa Thanh Tuyết tổn hại gì lớn, nhưng lại phân tán chân khí trong cơ thể Hứa Thanh Tuyết, khiến lúc nàng đánh sâu vào vách chướng, chân nguyên vốn đã đủ thuần hậu sẽ dần bị phân tán trong lúc nàng vận chuyển khắp kinh mạch, tạo thành kết quả lực lượng dự trữ không đủ.
Kỳ thực mấy kiến thức này đều có ghi chép trong sách ở tàng thư lâu, đặc biệt trong bút ký tu luyện do mấy tiền bối để lại, miêu tả càng thêm kỹ càng. Có điều tàng thư lâu quá lớn, chỉ mỗi tầng thứ nhất thôi đã có một đống sách không đếm nổi, chắc rằng những ngoại đường đệ tử này sợ hao phí thời gian tu luyện của mình, nên không nghiêm túc đi đọc. Cho dù có tới tàng thư lâu, chỉ sợ cũng là đi tìm một vài kỹ thuật chiến đấu lợi hại, không ai đi nghiên cứu kiến thức căn bản nhất, nhưng cố tình điều căn bản nhất này mới là nền tảng tu luyện.
Hiểu rõ nguyên nhân trong cơ thể Hứa Thanh Tuyết, Hứa Tử Yên nhẹ giọng nói với Hứa Thanh Tuyết: “Thanh Tuyết, lúc muội vận hành chân nguyên, ở trong kinh mạch có chút lệch lạc. Hiện tại muội chú ý, ta sẽ dùng chân khí của ta dẫn đường cho lộ tuyến vận hành chân khí của muội, muội hãy nhớ kỹ lộ tuyến này.”
Nói xong, Hứa Tử Yên liền đẩy một tia chân nguyên trong cơ thể mình tiến vào cơ thể Hứa Thanh Tuyết. Dẫn đường cho chân nguyên vận hành trong cơ thể Hứa Thanh Tuyết.
Sau một chu thiên (*), Hứa Tử Yên nhẹ giọng hỏi: “Nhớ kỹ chưa?”
(*) Một chu thiên: Là hình thức chu thiên tu luyện trong thiền định. Nó vận chuyển bên trong cơ thể, từ nê hườn đi xuống, đi một vòng tròn bên trong cơ thể xuống đến đan điền, làm một vòng rồi trở lên như là một vòng nội chuyển.
Gương mặt Hứa Thanh Tuyết hiện lên vẻ kích động khẽ gật đầu. Hứa Tử Yên nhẹ giọng nói: “Được rồi, bây giờ muội dựa theo lộ tuyến mà ta dẫn đường vận hành một chu thiên để ta xem thử.”
Hứa Thanh Tuyết nhẹ nhàng gật đầu, ổn định tâm trạng đang kích động của mình, đợi đến lúc tâm trạng tĩnh lặng không còn dao động nữa, liền bắt đầu chậm rãi vận chuyển chân nguyên trong cơ thể.
Tân đệ tử xung quanh đều ngừng thở nhìn chằm chằm Hứa Thanh Tuyết, muốn xem thử nàng sau khi được Hứa Tử Yên chỉ bảo, sẽ có kết quả thế nào.
Tay Hứa Tử Yên luôn không rời khỏi sau lưng Hứa Thanh Tuyết, rất nhanh, Hứa Thanh Tuyết liền vận hành một chu thiên. Hứa Tử Yên cảm giác được chân nguyên trong cơ thể Hứa Thanh Tuyết kích động di chuyển, tràn ngập sinh cơ hừng hực. Hứa Tử Yên lập tức biết đây là dấu hiệu đột phá, vội vàng mở miệng nhẹ giọng nói: “Nghe thấy không, vận chuyển chân nguyên đánh sâu vào vách chướng!”
Thân thể Hứa Thanh Tuyết giật mình chấn động rất nhỏ, trên mặt lóe lên một chút mừng rỡ. Nhưng nàng lập tức khống chế tâm trạng của mình, liên tục vận chuyển chân nguyên trong cơ thể đánh sâu vào vách chướng Hậu Thiên tầng thứ bảy.
Nửa canh giờ sau, thân thể Hứa Thanh Tuyết bộc phát khí cơ ùn ùn từ trong ra ngoài. Vẻ mặt Hứa Tử Yên hàm chứa ý cười rút bàn tay luôn đặt sau lưng Hứa Thanh Tuyết lại, lẳng lặng nhìn Hứa Thanh Tuyết.
Lúc này linh khí thiên địa hội tụ về phía Hứa Thanh Tuyết, quần áo trên người Hứa Thanh Tuyết không gió mà tự bay. Những tân đệ tử xung quanh đều khiếp sợ nhìn Hứa Thanh Tuyết ngồi khoanh chân trên giường, sau đó đồng loạt chuyển ánh mắt sang phía Hứa Tử Yên, trong mắt tràn ngập vẻ tôn kính, là loại ánh mắt chỉ khi nhìn thấy trưởng bối mới xuất hiện.
Hai khắc sau, khí tức dao động trên người Hứa Thanh Tuyết dần dần bình ổn lại. Hứa Thanh Tuyết chậm rãi mở hai mắt ra, trên mặt tràn ngập vẻ kích động. Trong lòng nàng lúc này hết sức cảm kích Hứa Tử Yên, thế nhưng tôn kính càng nhiều thêm, là một loại tôn kính đối với cường giả và trưởng bối.
Xoay người lại, quỳ rạp trên giường, nghiêm túc dập đầu một cái với Hứa Tử Yên, nhẹ giọng nói một tiếng: “Cám ơn!”
Hứa Tử Yên vươn tay đỡ Hứa Thanh Tuyết đứng dậy, nàng thật vừa lòng về thái độ của Hứa Thanh Tuyết. Một người biết cảm ơn là người đáng để tín nhiệm, Hứa Tử Yên suy nghĩ, mình có nên thu Hứa Thanh Tuyết thành tâm phúc của mình, cho nàng một ít đan dược mình luyện chế hay không.
Có điều Hứa Tử Yên vẫn tạm thời bỏ qua ý tưởng này, bởi vì tốc độ tu luyện hiện tại của nàng ở trong mắt người khác đã là thiên tài, hơn nữa cao tầng trong gia tộc còn có người biết nàng là một thiên tài chế phù. Nếu lại để người khác biết nàng còn là một thiên tài luyện đan, chẳng biết sẽ tạo ra chấn động cỡ nào. Thất phu vô tội, hoài bích có tội (*). Đạo lý này Hứa Tử Yên hiểu, vào lúc bản thân còn chưa đủ thực lực tự bảo vệ mình, nàng quyết định vẫn nên khiêm tốn một chút mới tốt.
(*) Kẻ vô tri không có tội, chỉ vì có bảo ngọc mà mang tội.
Sau khi bảo Hứa Thanh Tuyết đi xuống, Hứa Tử Yên lại kiểm tra từng phương thức tu luyện của từng tân đệ tử, hơn nữa còn giúp dẫn đường. Đến lúc xong tất cả, Hứa Tử Yên lại giải thích kỹ càng kiến thức căn bản và kinh nghiệm tu luyện cho mọi người một lượt. Cuối cùng khuyên mọi người, đừng nên mãi tu luyện, mà phải thường xuyên đi tàng thư lâu xem sách. Cũng đừng vào tàng thư lâu rồi chỉ chọn xem những bộ sách về kỹ năng võ thuật, mà nên xem những loại sách tu luyện cơ bản, đặc biệt là bút ký tu luyện của mấy vị tiền bối.
Lúc này, thời gian đã gần đến giữa khuya. Hứa Tử Yên cũng nói đến miệng lưỡi khô khan, liền nhẹ nhàng phất tay nói: “Được rồi, hôm nay đến đây thôi!”
Hai mươi bốn tân đệ tử ngồi đối diện Hứa Tử Yên, lúc này đã hoàn toàn vui lòng phục tùng Hứa Tử Yên. Sau khi được Hứa Tử Yên chỉ bảo, bọn họ đều cảm giác rõ ràng được sự tiến bộ của bản thân. Sau này Hứa Tử Yên lại giảng giải cho bọn họ thêm một bước, làm cho những điều mà bọn họ không hiểu đã lâu bỗng chốc thông suốt, giúp tâm cảnh của mọi người đều tăng lên.
Mỗi người đồng loạt trang nghiêm đứng lên từ trên ghế, cung kính hành lễ với Hứa Tử Yên giống như cư xử với sư trưởng, sau đó ngăn nắp có trật tự chuyển ghế của mình, im lặng rời khỏi phòng Hứa Tử Yên. Ngay cả Hứa Lệ luôn thân cận với Hứa Tử Yên, lúc này trên mặt cũng không có ý vui cười, mà chỉ cung kính rời khỏi phòng Hứa Tử Yên.
Nhìn bóng lưng mọi người rời đi, Hứa Tử Yên không khỏi bất đắc dĩ cười khổ. Những tân đệ tử này cung kính với nàng như thế, làm cho lòng nàng rất không thoải mái. Quan hệ vốn giống như bằng hữu lại thay đổi, nhưng trong lòng Hứa Tử Yên cũng biết, loại tình huống này không phải mình muốn là có thể thay đổi, một khi trong lòng bọn họ đã tồn tại lòng cung kính, nếu muốn trở về quan hệ bằng hữu trước kia thì không có khả năng.
Ánh nến lay động một trận, trong phòng chợt lóe bóng người, Hứa Hạo Bác xuất hiện trước mặt Hứa Tử Yên. Hứa Tử Yên bước xuống giường, thi lễ thật sâu, nhẹ giọng nói: “Nhị bá, người đã đến!”
“Ta đã đến lâu rồi, ha ha!” Ánh mắt Hứa Hạo Bác nhìn Hứa Tử Yên tràn ngập tán thưởng. Lúc hắn và tộc trưởng nghe đám người Hứa Kỳ kể lại, đã biết Hứa Tử Yên là vì ngăn cản bọn họ và Lý Nộ tranh đấu, trong lòng vô cùng tán thưởng Hứa Tử Yên. Hắn lần này đến để khen ngợi Hứa Tử Yên, cũng là vì dặn dò Hứa Tử Yên gần đây đừng cùng phủ thành chủ, Tiêu gia và Ngô gia phát sinh xung đột một lần nữa. Mọi chuyện đều phải đợi gia tộc đưa ra quyết định.
Nhưng lúc hắn ở bên ngoài nhìn thấy hành vi của Hứa Tử Yên, trong lòng lại càng thêm tán thưởng. Một nhân tài như vậy, không chỉ là thiên tài trên phương diện tu luyện và chế phù, mà còn là một người thầy giỏi, đây không chỉ là vấn đề trong gia tộc xuất hiện một thiên tài, mà sẽ làm cho gia tộc càng được lợi nhiều hơn. Do đó, ánh mắt Hứa Hạo Bác nhìn về phía Hứa Tử Yên ngoại trừ tán thưởng vẫn là tán thưởng!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook