Cực Phẩm Nữ Tiên
-
Chương 5: Phong ba
Vừa nghe Hứa Tử Yên đồng ý gia nhập gia tộc của mình, trong lòng Hứa Hạo Bác lập tức vui vẻ, chỉ là lo lắng Hứa Tử Yên đưa ra yêu cầu muốn làm nhục tứ đệ của mình, trên mặt lộ vẻ khó xử. Hứa Tử Yên nhìn thấy vẻ mặt khó xử của Hứa Hạo Bác, đương nhiên biết hắn đang suy nghĩ gì, trong lòng không khỏi cảm thấy buồn cười. Mình vốn chỉ muốn yêu cầu một hoàn cảnh tu luyện tốt, đương nhiên sẽ không làm khó Hứa Hạo Miểu, cho dù muốn báo thù, cũng phải đợi đến lúc bản thân có thực lực kia. Nhưng ngoài mặt Hứa Tử Yên đương nhiên không thể biểu hiện ra, chỉ hờ hững nói: “Muốn ta gia nhập Hứa gia, vậy không biết có lợi ích gì? Hơn nữa ta không muốn bị trói buộc quá nhiều.”
Hứa Hạo Bác vừa nghe Hứa Tử Yên không nhắc tới tứ đệ của mình, trong lòng liền xác định, trên mặt lộ ra nụ cười chân thành tha thiết, nhiệt tình nói: “Đại sư, chỉ cần người đồng ý gia nhập Hứa gia chúng ta, ta có thể thỉnh cầu tộc trưởng cho người chức vị khách khanh trưởng lão (*), hưởng thụ mọi điều kiện và sự tôn trọng của cấp bậc trưởng lão. Mà người chỉ cần hàng tháng chế tác cho gia tộc một ít phù là được.”
(*) Khách khanh: Thời xưa dùng để chỉ những người ở các nước chư hầu làm quan ở bản quốc.
Nói tới đây, lại đánh giá Hứa Tử Yên một cái, mới nhẹ giọng nói tiếp: “Đương nhiên, đợi đến lúc tu vi của đại sư cao thâm, nếu gia tộc gặp nguy hiểm, hy vọng đại sư có thể đưa tay giúp đỡ, còn hiện tại, gia tộc có thể phái cao thủ bảo vệ người.”
Nghe Hứa Hạo Bác nói như thế, Hứa Tử Yên biết đối phương đã nhìn ra tu vi của mình, trong lòng không khỏi thầm than tu vi của mình quá thấp. Nhưng mà nàng cũng nhìn ra Hứa Hạo Bác coi trọng mình, hơn nữa lại không hề trói buộc mình. Liền thoáng suy nghĩ một chút rồi gật đầu đáp: “Cũng được!”
Thấy Hứa Tử Yên đáp ứng, Hứa Hạo Bác vui mừng quá đỗi, vội vàng cười ha hả nói: “Đi, đại sư, cùng ta đi gặp tộc trưởng.”
Dưới sự dẫn dắt của Hứa Hạo Bác, đi qua tầng tầng lớp lớp sân viện, rốt cuộc gặp được gia chủ hiện nay của Hứa gia, Hứa Hạo Nhiên. Ban đầu khi Hứa Hạo Nhiên nhìn thấy nhị đệ của mình dẫn theo một tiểu cô nương mười mấy tuổi tiến vào, còn hơi nhíu mày một cái, kết quả đợi đến lúc nghe Hứa Hạo Bác kể lại mọi chuyện, đầu mày còn hơi nhíu của Hứa Hạo Nhiên lập tức giãn ra, trên mặt cũng hiện lên vẻ tươi cười nhàn nhạt. Ánh mắt nhìn Hứa Tử Yên cũng nhu hòa hơn nhiều, nhưng bên trong nhu hòa lại ẩn chứa tia sắc bén, ánh mắt giống như lợi kiếm vô hình quan sát Hứa Tử Yên từ trên xuống dưới. Hứa Tử Yên lập tức cảm thấy bản thân ở dưới ánh mắt của Hứa Hạo Nhiên, giống như bị lột bỏ từng lớp quần áo, không chút che đậy lộ rõ trước mặt đối phương.
Điều này làm cho tâm lý Hứa Tử Yên rất không thoải mái, vừa gặp phải áp lực cực lớn, trong lòng cũng đồng thời dâng lên một cơn tức giận và bất đắc dĩ.
“Đây chính là sự chênh lệch giữa thực lực!”
Sau gáy đổ một lớp mồ hôi mỏng. ‘Tách’ một tiếng, một giọt mồ hôi trượt xuống từ chóp mũi, rớt trên mặt đất. Ngay lúc Hứa Tử Yên sắp sụp đổ dưới áp lực của Hứa Hạo Nhiên, Hứa Hạo Nhiên thu hồi ánh mắt ẩn chứa tia nhìn sắc bén. Hứa Tử Yên lập tức cảm thấy thân thể được thả lỏng, vậy mà không kiềm chế được lung lay một cái, mới ổn định trụ vững thân hình của mình lần nữa, trong lòng không khỏi hoảng sợ: “Đây là uy lực của cao thủ ư?”
Có điều, dù sao Hứa Tử Yên cũng từng làm người hai kiếp, nên chỉ thất thố vài giây, rồi lập tức khôi phục vẻ bình tĩnh. Hứa Hạo Nhiên luôn luôn quan sát nàng, ánh mắt xẹt qua một tia tán thưởng. Sau đó chuyển ánh mắt về phía Hứa Hạo Bác, bên trong ánh mắt lộ ra vẻ tìm tòi nghiên cứu, biểu lộ ý dò hỏi, tiểu cô nương trẻ tuổi kỳ quái trước mắt này thật sự có thể luyện chế phù?
Hứa Hạo Bác lập tức hiểu rõ ý của đại ca, không chút chần chừ, kiên định dứt khoát gật gật đầu. Hứa Hạo Nhiên hết sức bình tĩnh, tuy rằng trong lòng có hơi giật mình, nhưng cũng vô cùng mừng rỡ. Cô gái trước mắt đây trẻ tuổi như thế, chỉ cần gia tộc hỗ trợ nàng đầy đủ, như vậy nàng nhất định sẽ nhanh chóng trưởng thành. Đang muốn mở miệng nói chuyện, lại nghe thấy một trận tiếng bước chân từ ngoài cửa truyền đến, đưa mắt nhìn lại, khóe miệng Hứa Hạo Nhiên không khỏi xẹt qua một tia cười khổ. Người vừa vào không phải ai khác, đúng là cung phụng trưởng lão Lâm Bình Hải của Phù đường gia tộc. Lâm Bình Hải này vốn chẳng phải người trong gia tộc Hứa gia, là nhân tài Hứa Hạo Nhiên mất công sức và giá tiền thật cao mời tới, là người duy nhất hiện nay trong Hứa gia có thể chế ra thượng đẳng nhất phẩm phù chân chính. Hứa Hạo Bác chỉ có thể miễn cưỡng chế ra thượng đẳng nhất phẩm phù, chất lượng so sánh với thượng đẳng nhất phẩm phù chân chính có không ít chênh lệch, mà Lâm Bình Hải lại khác, hắn là người có thể chế ra thượng đẳng nhất phẩm phù chân chính. Cho nên, nguyên do Hứa Hạo Bác có thể làm đường chủ Phù đường, đó là bởi vì hắn là đệ tử trực hệ của Hứa gia. Nhưng địa vị cao nhất ở trong Phù đường lại là Lâm Bình Hải, hắn là cung phụng trưởng lão duy nhất của Phù đường Hứa gia.
Ở Hứa gia, ngoại trừ đường chủ phải là người của Hứa gia ra, xét về địa vị cao nhất chính là cung phụng trưởng lão, tiếp theo là trưởng lão, sau đó mới là khách khanh trưởng lão. Nhưng cung phụng trưởng lão và trưởng lão chân chính là người của gia tộc Hứa gia, bất kể ngươi có phải họ Hứa hay không, nếu quả có một ngày ngươi rời khỏi Hứa gia, vậy sẽ bị xem là phản đồ của gia tộc, sẽ bị toàn bộ gia tộc đuổi giết, đương nhiên chỉ cần ngươi không phản bội gia tộc, sẽ có được địa vị và lợi ích cực kỳ to lớn trong gia tộc. Nhưng khách khanh trưởng lão thì lại khác, khách khanh trưởng lão có thể miễn dốc sức cho gia tộc bất cứ lúc nào, có điều địa vị và lợi ích trong gia tộc đương nhiên không thể so sánh với cung phụng trưởng lão và trưởng lão.
Hôm nay, Lâm Bình Hải nghe nói Hứa Hạo Bác dẫn theo một cô gái rất trẻ tới gặp gia chủ, hơn nữa nghe nói cô gái kia còn có thể chế ra đỉnh cấp nhất phẩm chỉ phù, hắn lập tức đứng ngồi không yên, nhấc chân đi tới Nghị Sự điện. Vừa tiến vào Nghị Sự điện, ánh mắt lập tức dừng ở trên người Hứa Tử Yên. Đây cũng không có cách nào, ai bảo trong cả Nghị Sự điện chỉ có mình Hứa Tử Yên là thiếu nữ trẻ tuổi đứng đó. Mắt thấy cô gái trước mặt chỉ khoảng mười lăm mười sáu tuổi, hơn nữa chỉ có tu vi Luyện Khí kỳ tầng thứ nhất, mặt Lâm Bình Hải liền sa sầm, ánh mắt cũng trở nên cực kỳ lãnh đạm, thậm chí mang theo phẫn nộ và châm biếm, lạnh giọng quát: “Ngươi là con cái nhà ai? Dám chạy đến đây lừa gạt gia chủ! Ngươi cho rằng Hứa gia không có người hay sao?” Nói xong lời này, lại bước hai bước, đi đến trước mặt Hứa Tử Yên, vươn ngón tay chỉ vào mũi Hứa Tử Yên, bày ra tư thế trưởng bối, không khách khí quát: “Còn tuổi nhỏ không lo học hành cho giỏi, lại dám lừa đến trên đầu Hứa gia, ngươi không biết chữ chết viết như thế nào hả?”
Lâm Bình Hải vừa thốt ra lời này, nét mặt những người trong Nghị Sự điện đều xuất hiện vẻ khác nhau. Khuôn mặt Hứa Hạo Nhiên có một tia chờ mong, hắn cũng rất muốn xem thử bản lĩnh thật sự của Hứa Tử Yên, để coi Hứa Tử Yên phải chăng thật sự có thể luyện chế ra đỉnh cấp nhất phẩm phù, dù sao tai nghe là giả, mắt thấy mới thật. Mà trên mặt Hứa Hạo Bác lại lộ ra biểu cảm bất đắc dĩ, hắn biết Lâm Bình Hải trên lĩnh vực chế phù thuật luôn là người đứng số một trong Hứa gia, bình thường cực kỳ cao ngạo, có đôi khi thậm chí còn chẳng nể mặt đại ca. Trong lòng hắn cũng biết chế phù thuật là một môn học vấn thâm ảo, đừng nói đến Lâm Bình Hải, cho dù bản thân lúc trước cũng tuyệt đối không tin cô gái trước mắt này có thể chế ra đỉnh cấp nhất phẩm phù. Hiện tại Lâm Bình Hải kia rõ ràng không tin Hứa Tử Yên có thể chế ra đỉnh cấp nhất phẩm phù, càng quá đáng hơn chính là hắn nói rất nặng lời, căn bản không giữ cho Hứa Tử Yên chút mặt mũi nào, Hứa Hạo Bác cũng không muốn bởi vì nguyên nhân từ Lâm Bình Hải mà mất đi bảo bối Hứa Tử Yên này. Nhưng hắn cũng biết tính cách Lâm Bình Hải một khi đã khởi xướng, thì dù có là mặt mũi của ai cũng sẽ không cho. Do đó, trên mặt hắn chỉ có thể lộ vẻ bất đắc dĩ. Hơn nữa trong lòng hắn cũng tồn tại suy nghĩ muốn xem biểu cảm của Lâm Bình Hải sau khi Hứa Tử Yên lộ ra bản lĩnh, lại nhớ đến trước kia Lâm Bình Hải kiêu ngạo không xem mình ra gì, trong lòng tự dưng có vài phần mừng thầm.
Mà lúc này Hứa Tử Yên cũng không rõ thân phận của Lâm Bình Hải, nhưng nàng có thể khẳng định trong lòng rằng, người trước mắt nhất định biết chế phù, hơn nữa trình độ hẳn là không thấp, bằng không sẽ không thể đến chất vấn mình như thế. Có điều giọng điệu của hắn lại làm Hứa Tử Yên khó chịu, rất khó chịu, vô cùng khó chịu! Đổi lại là ai bị chỉ vào mũi quở trách, trong lòng đều sẽ không thoải mái, huống chi Hứa Tử Yên cũng không gấp gáp làm khách khanh trưởng lão của Hứa gia, trong lòng không khỏi tức giận, vì thế liền lướt ngang một bước, tránh thoát Lâm Bình Hải, căn bản không thèm ngó đến sự tồn tại của Lâm Bình Hải, một đôi mắt đẹp nhìn Hứa Hạo Nhiên ở ghế trên, biểu lộ ý tứ rõ ràng: “Đây là ai thế? Chẳng lẽ người Hứa gia các ngươi có thể tùy tiện hô to gọi nhỏ với khách ở Nghị Sự điện?”
Hứa Hạo Nhiên ngồi ghế trên đương nhiên lập tức đọc hiểu hàm nghĩa trong mắt Hứa Tử Yên, trên mặt không khỏi lộ ra một tia xấu hổ, trong lòng cũng xác định lại vị trí của Hứa Tử Yên một lần nữa. Hắn thật không ngờ Hứa Tử Yên tuổi nhỏ như thế, vậy mà có thể nắm giữ thế cục một cách thuần thục, căn bản không để ý tới việc Lâm Bình Hải quát mắng nàng, mà đưa mắt nhìn về phía mình. Nếu Hứa Tử Yên vào lúc Lâm Bình Hải quát mắng, bất kể nàng lập tức giải thích cũng được, hay là tức giận cũng thế, đều sẽ trở nên yếu thế, nhưng hiện tại Hứa Tử Yên chỉ đơn giản đưa mắt nhìn lại, thoáng chốc liền chuyển giao vấn đề sang cho mình, không chỉ không mất khí thế, lại còn mang theo vẻ cao ngạo nhàn nhạt. Kể từ đó, Hứa Hạo Nhiên liền không thể không mở miệng nói: “Lâm cung phụng, vị này…”
“Tộc trưởng, ngài đừng để nàng lừa gạt, hãy xem ta làm thế nào vạch trần nàng đây!”
Lâm Bình Hải này quả thực không cho Hứa Hạo Nhiên chút mặt mũi nào, lập tức cắt ngang lời Hứa Hạo Nhiên, vẻ mặt tức giận và kiêu ngạo trừng mắt nhìn Hứa Tử Yên. Phải nói bình thường hắn cũng không phải kẻ nông cạn cắt ngang lời tộc trưởng vừa mới nói được một nửa như thế. Hắn chẳng qua là bị hành động vừa rồi của Hứa Tử Yên chọc tức, hắn là ai chứ? Là chế phù sư có tầm quan trọng nhất trong gia tộc Hứa thị, hiện tại lại bị một con nhóc nho nhỏ ngó lơ, hắn cũng không cảm thấy thái độ của bản thân quá mức ác liệt, đối mặt với một kẻ lừa đảo dám lừa gạt tộc trưởng có nhất thiết phải khách khí không? Hơn nữa hắn nhận định hắn làm vậy là vì bảo vệ lợi ích của gia tộc, chẳng những không có tội, mà còn có công. Nghĩ đến lúc mình vạch trần màn kịch của Hứa Tử Yên, vẻ mặt tộc trưởng vừa cảm kích vừa áy náy, trong lòng không khỏi trào dâng một phần đắc ý.
Hứa Hạo Nhiên bỗng chốc bị Lâm Bình Hải làm nghẹn lời, trong lòng không khỏi có chút buồn bực, cũng có chút không vui đối với hành vi của Lâm Bình Hải, nhưng trong lòng lại không muốn đắc tội Lâm Bình Hải, dù sao hắn vẫn chưa nhìn thấy bản lĩnh của Hứa Tử Yên, vì thế liền đưa mắt nhìn về phía Hứa Tử Yên.
Hứa Hạo Bác vừa nghe Hứa Tử Yên không nhắc tới tứ đệ của mình, trong lòng liền xác định, trên mặt lộ ra nụ cười chân thành tha thiết, nhiệt tình nói: “Đại sư, chỉ cần người đồng ý gia nhập Hứa gia chúng ta, ta có thể thỉnh cầu tộc trưởng cho người chức vị khách khanh trưởng lão (*), hưởng thụ mọi điều kiện và sự tôn trọng của cấp bậc trưởng lão. Mà người chỉ cần hàng tháng chế tác cho gia tộc một ít phù là được.”
(*) Khách khanh: Thời xưa dùng để chỉ những người ở các nước chư hầu làm quan ở bản quốc.
Nói tới đây, lại đánh giá Hứa Tử Yên một cái, mới nhẹ giọng nói tiếp: “Đương nhiên, đợi đến lúc tu vi của đại sư cao thâm, nếu gia tộc gặp nguy hiểm, hy vọng đại sư có thể đưa tay giúp đỡ, còn hiện tại, gia tộc có thể phái cao thủ bảo vệ người.”
Nghe Hứa Hạo Bác nói như thế, Hứa Tử Yên biết đối phương đã nhìn ra tu vi của mình, trong lòng không khỏi thầm than tu vi của mình quá thấp. Nhưng mà nàng cũng nhìn ra Hứa Hạo Bác coi trọng mình, hơn nữa lại không hề trói buộc mình. Liền thoáng suy nghĩ một chút rồi gật đầu đáp: “Cũng được!”
Thấy Hứa Tử Yên đáp ứng, Hứa Hạo Bác vui mừng quá đỗi, vội vàng cười ha hả nói: “Đi, đại sư, cùng ta đi gặp tộc trưởng.”
Dưới sự dẫn dắt của Hứa Hạo Bác, đi qua tầng tầng lớp lớp sân viện, rốt cuộc gặp được gia chủ hiện nay của Hứa gia, Hứa Hạo Nhiên. Ban đầu khi Hứa Hạo Nhiên nhìn thấy nhị đệ của mình dẫn theo một tiểu cô nương mười mấy tuổi tiến vào, còn hơi nhíu mày một cái, kết quả đợi đến lúc nghe Hứa Hạo Bác kể lại mọi chuyện, đầu mày còn hơi nhíu của Hứa Hạo Nhiên lập tức giãn ra, trên mặt cũng hiện lên vẻ tươi cười nhàn nhạt. Ánh mắt nhìn Hứa Tử Yên cũng nhu hòa hơn nhiều, nhưng bên trong nhu hòa lại ẩn chứa tia sắc bén, ánh mắt giống như lợi kiếm vô hình quan sát Hứa Tử Yên từ trên xuống dưới. Hứa Tử Yên lập tức cảm thấy bản thân ở dưới ánh mắt của Hứa Hạo Nhiên, giống như bị lột bỏ từng lớp quần áo, không chút che đậy lộ rõ trước mặt đối phương.
Điều này làm cho tâm lý Hứa Tử Yên rất không thoải mái, vừa gặp phải áp lực cực lớn, trong lòng cũng đồng thời dâng lên một cơn tức giận và bất đắc dĩ.
“Đây chính là sự chênh lệch giữa thực lực!”
Sau gáy đổ một lớp mồ hôi mỏng. ‘Tách’ một tiếng, một giọt mồ hôi trượt xuống từ chóp mũi, rớt trên mặt đất. Ngay lúc Hứa Tử Yên sắp sụp đổ dưới áp lực của Hứa Hạo Nhiên, Hứa Hạo Nhiên thu hồi ánh mắt ẩn chứa tia nhìn sắc bén. Hứa Tử Yên lập tức cảm thấy thân thể được thả lỏng, vậy mà không kiềm chế được lung lay một cái, mới ổn định trụ vững thân hình của mình lần nữa, trong lòng không khỏi hoảng sợ: “Đây là uy lực của cao thủ ư?”
Có điều, dù sao Hứa Tử Yên cũng từng làm người hai kiếp, nên chỉ thất thố vài giây, rồi lập tức khôi phục vẻ bình tĩnh. Hứa Hạo Nhiên luôn luôn quan sát nàng, ánh mắt xẹt qua một tia tán thưởng. Sau đó chuyển ánh mắt về phía Hứa Hạo Bác, bên trong ánh mắt lộ ra vẻ tìm tòi nghiên cứu, biểu lộ ý dò hỏi, tiểu cô nương trẻ tuổi kỳ quái trước mắt này thật sự có thể luyện chế phù?
Hứa Hạo Bác lập tức hiểu rõ ý của đại ca, không chút chần chừ, kiên định dứt khoát gật gật đầu. Hứa Hạo Nhiên hết sức bình tĩnh, tuy rằng trong lòng có hơi giật mình, nhưng cũng vô cùng mừng rỡ. Cô gái trước mắt đây trẻ tuổi như thế, chỉ cần gia tộc hỗ trợ nàng đầy đủ, như vậy nàng nhất định sẽ nhanh chóng trưởng thành. Đang muốn mở miệng nói chuyện, lại nghe thấy một trận tiếng bước chân từ ngoài cửa truyền đến, đưa mắt nhìn lại, khóe miệng Hứa Hạo Nhiên không khỏi xẹt qua một tia cười khổ. Người vừa vào không phải ai khác, đúng là cung phụng trưởng lão Lâm Bình Hải của Phù đường gia tộc. Lâm Bình Hải này vốn chẳng phải người trong gia tộc Hứa gia, là nhân tài Hứa Hạo Nhiên mất công sức và giá tiền thật cao mời tới, là người duy nhất hiện nay trong Hứa gia có thể chế ra thượng đẳng nhất phẩm phù chân chính. Hứa Hạo Bác chỉ có thể miễn cưỡng chế ra thượng đẳng nhất phẩm phù, chất lượng so sánh với thượng đẳng nhất phẩm phù chân chính có không ít chênh lệch, mà Lâm Bình Hải lại khác, hắn là người có thể chế ra thượng đẳng nhất phẩm phù chân chính. Cho nên, nguyên do Hứa Hạo Bác có thể làm đường chủ Phù đường, đó là bởi vì hắn là đệ tử trực hệ của Hứa gia. Nhưng địa vị cao nhất ở trong Phù đường lại là Lâm Bình Hải, hắn là cung phụng trưởng lão duy nhất của Phù đường Hứa gia.
Ở Hứa gia, ngoại trừ đường chủ phải là người của Hứa gia ra, xét về địa vị cao nhất chính là cung phụng trưởng lão, tiếp theo là trưởng lão, sau đó mới là khách khanh trưởng lão. Nhưng cung phụng trưởng lão và trưởng lão chân chính là người của gia tộc Hứa gia, bất kể ngươi có phải họ Hứa hay không, nếu quả có một ngày ngươi rời khỏi Hứa gia, vậy sẽ bị xem là phản đồ của gia tộc, sẽ bị toàn bộ gia tộc đuổi giết, đương nhiên chỉ cần ngươi không phản bội gia tộc, sẽ có được địa vị và lợi ích cực kỳ to lớn trong gia tộc. Nhưng khách khanh trưởng lão thì lại khác, khách khanh trưởng lão có thể miễn dốc sức cho gia tộc bất cứ lúc nào, có điều địa vị và lợi ích trong gia tộc đương nhiên không thể so sánh với cung phụng trưởng lão và trưởng lão.
Hôm nay, Lâm Bình Hải nghe nói Hứa Hạo Bác dẫn theo một cô gái rất trẻ tới gặp gia chủ, hơn nữa nghe nói cô gái kia còn có thể chế ra đỉnh cấp nhất phẩm chỉ phù, hắn lập tức đứng ngồi không yên, nhấc chân đi tới Nghị Sự điện. Vừa tiến vào Nghị Sự điện, ánh mắt lập tức dừng ở trên người Hứa Tử Yên. Đây cũng không có cách nào, ai bảo trong cả Nghị Sự điện chỉ có mình Hứa Tử Yên là thiếu nữ trẻ tuổi đứng đó. Mắt thấy cô gái trước mặt chỉ khoảng mười lăm mười sáu tuổi, hơn nữa chỉ có tu vi Luyện Khí kỳ tầng thứ nhất, mặt Lâm Bình Hải liền sa sầm, ánh mắt cũng trở nên cực kỳ lãnh đạm, thậm chí mang theo phẫn nộ và châm biếm, lạnh giọng quát: “Ngươi là con cái nhà ai? Dám chạy đến đây lừa gạt gia chủ! Ngươi cho rằng Hứa gia không có người hay sao?” Nói xong lời này, lại bước hai bước, đi đến trước mặt Hứa Tử Yên, vươn ngón tay chỉ vào mũi Hứa Tử Yên, bày ra tư thế trưởng bối, không khách khí quát: “Còn tuổi nhỏ không lo học hành cho giỏi, lại dám lừa đến trên đầu Hứa gia, ngươi không biết chữ chết viết như thế nào hả?”
Lâm Bình Hải vừa thốt ra lời này, nét mặt những người trong Nghị Sự điện đều xuất hiện vẻ khác nhau. Khuôn mặt Hứa Hạo Nhiên có một tia chờ mong, hắn cũng rất muốn xem thử bản lĩnh thật sự của Hứa Tử Yên, để coi Hứa Tử Yên phải chăng thật sự có thể luyện chế ra đỉnh cấp nhất phẩm phù, dù sao tai nghe là giả, mắt thấy mới thật. Mà trên mặt Hứa Hạo Bác lại lộ ra biểu cảm bất đắc dĩ, hắn biết Lâm Bình Hải trên lĩnh vực chế phù thuật luôn là người đứng số một trong Hứa gia, bình thường cực kỳ cao ngạo, có đôi khi thậm chí còn chẳng nể mặt đại ca. Trong lòng hắn cũng biết chế phù thuật là một môn học vấn thâm ảo, đừng nói đến Lâm Bình Hải, cho dù bản thân lúc trước cũng tuyệt đối không tin cô gái trước mắt này có thể chế ra đỉnh cấp nhất phẩm phù. Hiện tại Lâm Bình Hải kia rõ ràng không tin Hứa Tử Yên có thể chế ra đỉnh cấp nhất phẩm phù, càng quá đáng hơn chính là hắn nói rất nặng lời, căn bản không giữ cho Hứa Tử Yên chút mặt mũi nào, Hứa Hạo Bác cũng không muốn bởi vì nguyên nhân từ Lâm Bình Hải mà mất đi bảo bối Hứa Tử Yên này. Nhưng hắn cũng biết tính cách Lâm Bình Hải một khi đã khởi xướng, thì dù có là mặt mũi của ai cũng sẽ không cho. Do đó, trên mặt hắn chỉ có thể lộ vẻ bất đắc dĩ. Hơn nữa trong lòng hắn cũng tồn tại suy nghĩ muốn xem biểu cảm của Lâm Bình Hải sau khi Hứa Tử Yên lộ ra bản lĩnh, lại nhớ đến trước kia Lâm Bình Hải kiêu ngạo không xem mình ra gì, trong lòng tự dưng có vài phần mừng thầm.
Mà lúc này Hứa Tử Yên cũng không rõ thân phận của Lâm Bình Hải, nhưng nàng có thể khẳng định trong lòng rằng, người trước mắt nhất định biết chế phù, hơn nữa trình độ hẳn là không thấp, bằng không sẽ không thể đến chất vấn mình như thế. Có điều giọng điệu của hắn lại làm Hứa Tử Yên khó chịu, rất khó chịu, vô cùng khó chịu! Đổi lại là ai bị chỉ vào mũi quở trách, trong lòng đều sẽ không thoải mái, huống chi Hứa Tử Yên cũng không gấp gáp làm khách khanh trưởng lão của Hứa gia, trong lòng không khỏi tức giận, vì thế liền lướt ngang một bước, tránh thoát Lâm Bình Hải, căn bản không thèm ngó đến sự tồn tại của Lâm Bình Hải, một đôi mắt đẹp nhìn Hứa Hạo Nhiên ở ghế trên, biểu lộ ý tứ rõ ràng: “Đây là ai thế? Chẳng lẽ người Hứa gia các ngươi có thể tùy tiện hô to gọi nhỏ với khách ở Nghị Sự điện?”
Hứa Hạo Nhiên ngồi ghế trên đương nhiên lập tức đọc hiểu hàm nghĩa trong mắt Hứa Tử Yên, trên mặt không khỏi lộ ra một tia xấu hổ, trong lòng cũng xác định lại vị trí của Hứa Tử Yên một lần nữa. Hắn thật không ngờ Hứa Tử Yên tuổi nhỏ như thế, vậy mà có thể nắm giữ thế cục một cách thuần thục, căn bản không để ý tới việc Lâm Bình Hải quát mắng nàng, mà đưa mắt nhìn về phía mình. Nếu Hứa Tử Yên vào lúc Lâm Bình Hải quát mắng, bất kể nàng lập tức giải thích cũng được, hay là tức giận cũng thế, đều sẽ trở nên yếu thế, nhưng hiện tại Hứa Tử Yên chỉ đơn giản đưa mắt nhìn lại, thoáng chốc liền chuyển giao vấn đề sang cho mình, không chỉ không mất khí thế, lại còn mang theo vẻ cao ngạo nhàn nhạt. Kể từ đó, Hứa Hạo Nhiên liền không thể không mở miệng nói: “Lâm cung phụng, vị này…”
“Tộc trưởng, ngài đừng để nàng lừa gạt, hãy xem ta làm thế nào vạch trần nàng đây!”
Lâm Bình Hải này quả thực không cho Hứa Hạo Nhiên chút mặt mũi nào, lập tức cắt ngang lời Hứa Hạo Nhiên, vẻ mặt tức giận và kiêu ngạo trừng mắt nhìn Hứa Tử Yên. Phải nói bình thường hắn cũng không phải kẻ nông cạn cắt ngang lời tộc trưởng vừa mới nói được một nửa như thế. Hắn chẳng qua là bị hành động vừa rồi của Hứa Tử Yên chọc tức, hắn là ai chứ? Là chế phù sư có tầm quan trọng nhất trong gia tộc Hứa thị, hiện tại lại bị một con nhóc nho nhỏ ngó lơ, hắn cũng không cảm thấy thái độ của bản thân quá mức ác liệt, đối mặt với một kẻ lừa đảo dám lừa gạt tộc trưởng có nhất thiết phải khách khí không? Hơn nữa hắn nhận định hắn làm vậy là vì bảo vệ lợi ích của gia tộc, chẳng những không có tội, mà còn có công. Nghĩ đến lúc mình vạch trần màn kịch của Hứa Tử Yên, vẻ mặt tộc trưởng vừa cảm kích vừa áy náy, trong lòng không khỏi trào dâng một phần đắc ý.
Hứa Hạo Nhiên bỗng chốc bị Lâm Bình Hải làm nghẹn lời, trong lòng không khỏi có chút buồn bực, cũng có chút không vui đối với hành vi của Lâm Bình Hải, nhưng trong lòng lại không muốn đắc tội Lâm Bình Hải, dù sao hắn vẫn chưa nhìn thấy bản lĩnh của Hứa Tử Yên, vì thế liền đưa mắt nhìn về phía Hứa Tử Yên.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook