Cực Phẩm Nữ Tiên
-
Chương 250: Quân cờ
Hứa Tử Yên không biết Lương Chi Động vì sao muốn nói những chuyện này với mình, trong lòng thấy khó hiểu. Bất chợt nghe Lương Chi Động nói tiếp: “Nếu tông chủ không thể trong vòng hai trăm năm đột phá Nguyên Anh kỳ, thọ nguyên của hắn cũng liền tận, hiện giờ Thái Huyền phong ngoại trừ một mình tông chủ ra, cũng không có nhân vật kiệt xuất nào. Cho nên, sợ rằng đến lúc đó, trong Thái Huyền tông lại là một phen long tranh hổ đấu.”
Hứa Tử Yên nghe đến đó, lòng đã nắm chừng. Lương Chi Động lườm Hứa Tử Yên một cái, tiếp tục nói: “Bởi vì Vạn Kiếm phong và Vạn Pháp phong lớn mạnh, cho nên mối quan hệ giữa Thiên Phù phong, Bảo Khí phong và Bách Thảo phong chúng ta vẫn luôn không tệ. Do đó chỉ có ba phong chúng ta liên hợp lại, mới có thể có địa vị ngang bằng hai phong kia. Hiện giờ tông chủ đã tỏ thiện ý, Thiên Phù phong chúng ta tự nhiên phải cố nắm chắc.”
Hứa Tử Yên ban đầu nghe hẵng còn mơ hồ, tự suy ngẫm một lúc, mới hiểu được hàm nghĩa trong lời của Lương Chi Động. Thọ nguyên của Lâm Thượng Phong còn lại không nhiều lắm, Vạn Kiếm phong và Vạn Pháp phong đã bắt đầu lập mưu tranh đoạt vị trí tông chủ. Thiên Phù phong, Bảo Khí phong cùng Bách Thảo phong tương lai mất đi Lâm Thượng phong đương nhiên không đủ thực lực tranh đoạt vị trí tông chủ thế nhưng cũng không tình nguyện rơi vào tình cảnh làm nhân vật phụ. Cho nên, bọn họ cũng muốn chuẩn bị sớm. Liên hợp thực lực, tranh thủ giành lấy quyền lợi lớn nhất trong tông môn. Phải biết rằng, quyền lợi trong tông môn liên quan đến lợi ích thiết thực của một phong.
Bên tai lại vang lên giọng nói của Lương Chi Động: “Bách Thảo phong ngoại trừ tông chủ Lâm Thượng Phong không còn tu sĩ nào có thể đột phá đến Kết Đan kỳ. Sợ rằng tương lai trong Bách Thảo phong cũng sẽ có một trận tranh đấu, thế nhưng Lâm sư huynh dù sao làm tông chủ mấy trăm năm, bên cạnh đôi trai gái của hắn còn có thêm một nguồn lực lượng không thể khinh thường. Hơn nữa nguồn lực này trong Bách Thảo phong hoàn toàn có thể chi phối thế cục khắp nơi, những tu sĩ này đều là tông chủ một tay bồi dưỡng, kể cả tông chủ ra đi, bọn họ cũng sẽ kiên quyết thuần phục Lâm Phi Dạ và Lâm Phi Ngu. Hôm nay, ngươi đã tới bên canh6 Lâm Phi Ngu, ngươi hãy cố làm một phần trách nhiệm của ngươi, ngươi đã hiểu ý của bản phong chủ chưa?”
Hứa Tử Yên nghe đến đây, làm sao còn không rõ ý của Lương Chi Động. Thế cục tương lai của Thái Huyền tông tràn ngập biến số, bất luận tương lai là Vạn Kiếm phong hay Vạn Pháp phong đi lên vị trí tông chủ, đều sẽ không giống Lâm Thượng Phong ôn hòa cân bằng thế lực các phong. Bởi vì Lâm Thượng Phong xuất thân từ Bách Thảo phong chiến lực không mạnh, cho nên hắn luôn nâng đỡ Thiên Phù phong và Bảo Khí phong, làm cho cả Thái Huyền tông đứng vào một loại cân bằng.
Thế nhưng, dĩ vãng Thái Huyền tông không phải thế này. Bất kể là Vạn Kiếm phong hay Vạn Pháp phong đều coi Bách Thảo phong, Thiên Phù phong cùng Bảo Khí phong thành ngọn núi phụ trợ bên trong Thái Huyền tông. Trong lòng bọn họ, chống đỡ Thái Huyền tông là Vạn Pháp phong và Vạn Kiếm phong bọn họ. Cho nên, trước khi Lâm Thượng Phong ngang trời xuất thế, Thiên Phù phong, Bách Thảo phong và Bảo Khí phong đều chỉ đảm nhiệm vai phụ trợ trong Thái Huyền tông, quyền nói chuyện trong Thái Huyền tông cực nhỏ. Đương nhiên, các đãi ngộ tu luyện nhận được cũng hoàn toàn không thể so sánh với Vạn Kiếm phong, Vạn Pháp phong. Song đây cũng là chuyện không còn cách nào, ai bảo tu sĩ đi ra ngoài chiến đấu, mười người thì có hết tám người là đệ tử Vạn Pháp phong và Vạn Kiếm phong.
Tình huống như vậy luôn đợi đến khi Lâm Thượng Phong ngang trời xuất thế, đảm nhiệm chức tông chủ Thái Huyền tông mới sửa lại. Nhưng cũng rất có thể theo Lâm Thượng Phong ra đi mà trở thành lịch sử. Thành ra, đám người Lương Chi Động cũng thật sợ bản thân đến lúc đó mất đi quyền nói chuyện.
Đúng lúc này, Hứa Tử Yên xuất hiện cũng vừa đúng lúc. Hứa Tử Yên ở Thái Huyền tông có thể nói không có một tia căn cơ, ngược lại có thêm cường địch Hạ Kiệt. Tuy nhiên, tiềm lực của Hứa Tử Yên trong lòng bọn họ đều biết. Nếu bọn họ vào thời điểm Hứa Tử Yên còn thật nhỏ yếu, bảo vệ nàng trước, dốc hết sức bồi dưỡng nàng, một khi tương lai nàng nhất phi trùng thiên, ngoại trừ cảm kích Thiên Phù phong và Bách Thảo phong, đồng thời muốn ở Thái Huyền tông giành được thành tựu càng lớn, cũng không thoát khỏi việc Bách Thảo phong và Thiên Phù phong duy trì.
Về phần Hứa Tử Yên rốt cuộc có thể nhất phi trùng thiên hay không, sau khi Hứa Tử Yên phong ấn thiên diện yêu, Lâm Thượng Phong với Lương Chi Động đều mơ hồ cảm giác được thành tựu Hứa Tử Yên nhất định sẽ bất phàm, tối thiểu ở chế phù thuật, sẽ trở thành một ngôi sao lộng lẫy nhất từ trước tới nay của Thái Huyền tông.
Cho nên, Lương Chi Động mới lén hứa hẹn với Hứa Tử Yên, chỉ cần Hứa Tử Yên đột phá đến Trúc Cơ kỳ, hắn sẽ thu nàng làm chân truyền đệ tử. Mà Lâm Thượng Phong vào lúc Vạn Pháp phong và Vạn Kiếm phong dùng tông quy muốn đuổi Hứa Tử Yên đến ngoại môn, kịp thời đưa Hứa Tử Yên tới bên cạnh nữ nhi của mình. Song phương đều đang sắp đặt bố cục vì tương lai, tương lai liệu có dùng đến hay không, bọn họ không biết. Nhưng bố cục này lại không tiêu phí sức lực gì, một khi thành công, lợi tức cũng khổng lồ. Còn Hứa Tử Yên trở thành một quân cờ, cũng không biết là may mắn hay là bất hạnh của nàng.
Hiểu rõ tất cả rồi, Hứa Tử Yên lúc này như đứng đống lửa, ngồi đống than. Nếu là một tu sĩ có dã tâm, cơ duyên như vậy là trăm năm khó gặp. Tuy nhiên đồng dạng là, người đó nhất định sẽ trở thành chim đầu đàn, trở thành cái đinh trong mắt, cái gai trong thịt mỗi tu sĩ, muốn trải qua cuộc sống tiêu dao bình an, trên cơ bản là không có khả năng.
Hứa Tử Yên cũng không phải không nghĩ tới hiển lộ tu vi chân thật của bản thân, để Lương Chi Động biết bản thân đã là tu sĩ Trúc Cơ kỳ, trực tiếp trở thành chân truyền đệ tử Thiên Phù phong. Song vừa nghĩ lại, cách làm như thế quá cực đoan. Đầu tiên là sẽ khiến cho Lương Chi Động hoài nghi, hoài nghi nàng vì sao phải che giấu tu vi của mình. Vậy Hứa Tử Yên phải giải thích thế nào? Chẳng lẽ muốn nói bản thân cảm thấy ở Thái Huyền tông không an toàn, cho nên muốn giữ một ít át chủ bài? Hơn nữa kể từ đó, một người mới còn chưa tiến vào tông môn đã nói dối, về sau còn có người tín nhiệm nàng ư?
Tiếp theo, nếu hiện tại nàng lộ ra tu vi Trúc Cơ kỳ, chỉ sợ sẽ khiến cho cao tầng Thái Huyền tông chú ý. Quan trọng hơn là, sẽ khiến cho Hạ Kiệt cảnh giác. Nói không chừng bởi vì tu vi bản thân tăng cao, sợ hãi tương lai Hứa Tử Yên vượt qua hắn, gây trở ngại cho hắn, mà áp dụng thủ đoạn âm hiểm gì với Hứa Tử Yên. Đây là chuyện trước mắt Hứa Tử Yên không muốn đối mặt, nàng nghĩ rằng, tốt nhất bản thân cứ lẫn vào hàng ngũ phổ thông đệ tử. Để Hạ Kiệt quên đi bản thân. Dù rằng không quên bản thân, cũng bởi vì nàng tu vi thấp kém mà không cảnh giác nàng.
Thành ra, chỉ cần Hạ Kiệt dự định động thủ với Hứa Tử Yên trễ một chút, Hứa Tử Yên liền nhiều thêm chút thời gian trưởng thành. Ở trong lòng Hứa Tử Yên, nàng luôn cảm thấy, Hạ Kiệt kia sớm muộn gì cũng động thủ với mình. Xúi giục sư phụ hắn, đá mình đến ngoại môn, chính là bước trả thù đầu tiên của hắn đối với mình, chuyện này nhất định còn chưa xong đâu.
Hứa Tử Yên nghĩ tới nghĩ lui, quyết định vẫn không thể bại lộ tu vi bản thân. Suy nghĩ cẩn thận các đầu mối trong đó, Hứa Tử Yên không khỏi khó xử, cuối cùng vẫn thử thuyết phục Lương Chi Động: “Nhận được sự yêu mến phong chủ là vinh hạnh của Tử Yến. Chỉ là đệ tử… nhỏ tuổi, tu vi thấp, nữ nhi tông chủ chưa hẳn sẽ coi trọng đệ tử.”
Lương Chi Động hơi hé mắt, trầm mặc nhìn Hứa Tử Yên đối diện. Trong phòng nhất thời yên tĩnh, Lương Chi Động cứ như vậy im lặng nhìn chằm chặp Hứa Tử Yên, ánh nhìn đó khiến Hứa Tử Yên nổi lên từng trận rét lạnh. Tuy rằng Lương Chi Động cũng không phóng ra một tia khí thế, nhưng ánh mắt lạnh như băng lại tạo cho Hứa Tử Yên áp lực rất lớn. Trông thấy trán Hứa Tử Yên đổ mồ hôi, chậm rãi từ chóp mũi Hứa Tử Yên trượt xuống, Lương Chi Động mới bỗng nhiên cười mỉm nói: “Trên đời này, bất kể là thế tục giới hay tu tiên giới, mỗi con người khi còn sống ít nhất đều có một lần kỳ ngộ. Nắm được, liền nhất phi trùng thiên, không nắm được, liền tầm thường vô vi (*).”
(*) Vô vi: Tùy theo tự nhiên không có chí tiến thủ.
Lương Chi Động mỉm cười nói: “Kể cho ngươi một câu chuyện xưa. Thật lâu trước kia, Thương Mang đại lục chiến tranh liên tục, tổng cộng có ba thế lực ở thế tục giới tranh đoạt thiên hạ. Một họ Lý, một họ Tào, một họ Tần.
Trong ba nhà mạnh nhất là thế lực họ Lý và họ Tào, khi đó thế lực họ Tần còn rất nhỏ yếu. Bất kể là thế lực họ Lý hay họ Tào đều không coi thế lực họ Tần ra gì. Chỉ lo sống mái với nhau, rốt cuộc hai nhà họ Lý và họ Tào cùng lưỡng bại câu thương, ngược lại thế lực họ Tần ngư ông đắc lợi. Một lần tiêu diệt sạch thế lực họ Lý và họ Tào, thống nhất thế tục giới, trở thành hoàng đế thế tục giới.
Mà tộc nhân họ Lý và họ Tào kẻ thì bị giết chết, kẻ thì bị bắt làm tù binh. Bị thủ hạ họ Tần tùy ý quất roi, không biết đánh chết bao nhiêu. Cuối cùng lại đem tộc nhân còn lại của họ Lý và họ Tào coi lưỡng bại câu thương làm nô lệ buôn bán. Song bọn họ lại không biết trong số những người còn lại này che giấu hai đứa trẻ, chúng đều chỉ mới tám chín tuổi, một đứa họ Tào, một đứa họ Lý.
Thời điểm hai đứa trẻ bị bán đi, ngẫu nhiên được một lão giả bắt gặp, lão giả kia liền hỏi hai đứa trẻ. Có bằng lòng đi cùng lão hay không, hai đứa trẻ kia sao có thể không đồng ý. Nhưng vị lão giả lại nói một câu, ngược lại khiến hai đứa trẻ trầm tư.”
“Nói cái gì?” Lòng Hứa Tử Yên giật thót.
“Muốn hai đứa trẻ từ đây quên lãng thế tục giới, tương lai không thể lây dính bất luận việc phân tranh gì của thế tục giới. Hai đứa trẻ cuối cùng nắm được cơ duyên, đáp ứng yêu cầu của lão giả, buông tha trần thế, quên đi tất cả.” Lương Chi Động nói tới đây, nhếch miệng, im lặng cười cười, hơi rũ xuống rèm mắt hỏi: “Ngươi có biết hai đứa trẻ này kết quả là ai không?”
Hứa Tử Yên thầm nghĩ: “Không phải là con cháu họ Lý và họ Tào à, có gì đặc biệt đâu.”
Chưa đợi Hứa Tử Yên trả lời, Lương Chi Động đã mở miệng nói: “Bọn họ lần lượt chính là lão tổ khai sơn của Thái Huyền tông Lý Huyền Cơ và lão tổ khai sơn của Hoa Dương tông Tào Trực Thông.”
Hứa Tử Yên không khỏi ‘a’ một tiếng, lúc bấy giờ mới hiểu được lão giả vì sao muốn hai đứa trẻ kia quên đi thế tục giới, bằng không, nếu hai người này lại trở lại thế tục giới, sẽ tạo thành bao nhiêu tinh phong huyết vũ.
Lương Chi Động nói tiếp: “Hai người này vốn dĩ ở thế tục giới chính là kẻ thù truyền kiếp. Đợi sư phụ bọn họ ngã xuống, bọn họ lập tức ra tay, nhưng tu vi hai người cố tình lại xấp xỉ, không ai thắng được ai. Dưới tình huống tồn tại nguy cơ bị đối phương giết chết bất cứ lúc nào, hai người không chỉ khắc khổ tu luyện, gia tăng tu vi bản thân, chỉ sợ rớt lại đằng sau đối phương. Hơn nữa còn thành lập một phương thế lực của bản thân, chính là Thái Huyền tông và Hoa Dương tông hiện tại. Ai sẽ nghĩ đến hai nô lệ lúc trước ở thế tục giới bị người ta buôn bán, sẽ trở thành tổ sư khai sơn hai tông môn lớn nhất tu tiên giới phương bắc.”
Hứa Tử Yên nghe đến đó, lòng đã nắm chừng. Lương Chi Động lườm Hứa Tử Yên một cái, tiếp tục nói: “Bởi vì Vạn Kiếm phong và Vạn Pháp phong lớn mạnh, cho nên mối quan hệ giữa Thiên Phù phong, Bảo Khí phong và Bách Thảo phong chúng ta vẫn luôn không tệ. Do đó chỉ có ba phong chúng ta liên hợp lại, mới có thể có địa vị ngang bằng hai phong kia. Hiện giờ tông chủ đã tỏ thiện ý, Thiên Phù phong chúng ta tự nhiên phải cố nắm chắc.”
Hứa Tử Yên ban đầu nghe hẵng còn mơ hồ, tự suy ngẫm một lúc, mới hiểu được hàm nghĩa trong lời của Lương Chi Động. Thọ nguyên của Lâm Thượng Phong còn lại không nhiều lắm, Vạn Kiếm phong và Vạn Pháp phong đã bắt đầu lập mưu tranh đoạt vị trí tông chủ. Thiên Phù phong, Bảo Khí phong cùng Bách Thảo phong tương lai mất đi Lâm Thượng phong đương nhiên không đủ thực lực tranh đoạt vị trí tông chủ thế nhưng cũng không tình nguyện rơi vào tình cảnh làm nhân vật phụ. Cho nên, bọn họ cũng muốn chuẩn bị sớm. Liên hợp thực lực, tranh thủ giành lấy quyền lợi lớn nhất trong tông môn. Phải biết rằng, quyền lợi trong tông môn liên quan đến lợi ích thiết thực của một phong.
Bên tai lại vang lên giọng nói của Lương Chi Động: “Bách Thảo phong ngoại trừ tông chủ Lâm Thượng Phong không còn tu sĩ nào có thể đột phá đến Kết Đan kỳ. Sợ rằng tương lai trong Bách Thảo phong cũng sẽ có một trận tranh đấu, thế nhưng Lâm sư huynh dù sao làm tông chủ mấy trăm năm, bên cạnh đôi trai gái của hắn còn có thêm một nguồn lực lượng không thể khinh thường. Hơn nữa nguồn lực này trong Bách Thảo phong hoàn toàn có thể chi phối thế cục khắp nơi, những tu sĩ này đều là tông chủ một tay bồi dưỡng, kể cả tông chủ ra đi, bọn họ cũng sẽ kiên quyết thuần phục Lâm Phi Dạ và Lâm Phi Ngu. Hôm nay, ngươi đã tới bên canh6 Lâm Phi Ngu, ngươi hãy cố làm một phần trách nhiệm của ngươi, ngươi đã hiểu ý của bản phong chủ chưa?”
Hứa Tử Yên nghe đến đây, làm sao còn không rõ ý của Lương Chi Động. Thế cục tương lai của Thái Huyền tông tràn ngập biến số, bất luận tương lai là Vạn Kiếm phong hay Vạn Pháp phong đi lên vị trí tông chủ, đều sẽ không giống Lâm Thượng Phong ôn hòa cân bằng thế lực các phong. Bởi vì Lâm Thượng Phong xuất thân từ Bách Thảo phong chiến lực không mạnh, cho nên hắn luôn nâng đỡ Thiên Phù phong và Bảo Khí phong, làm cho cả Thái Huyền tông đứng vào một loại cân bằng.
Thế nhưng, dĩ vãng Thái Huyền tông không phải thế này. Bất kể là Vạn Kiếm phong hay Vạn Pháp phong đều coi Bách Thảo phong, Thiên Phù phong cùng Bảo Khí phong thành ngọn núi phụ trợ bên trong Thái Huyền tông. Trong lòng bọn họ, chống đỡ Thái Huyền tông là Vạn Pháp phong và Vạn Kiếm phong bọn họ. Cho nên, trước khi Lâm Thượng Phong ngang trời xuất thế, Thiên Phù phong, Bách Thảo phong và Bảo Khí phong đều chỉ đảm nhiệm vai phụ trợ trong Thái Huyền tông, quyền nói chuyện trong Thái Huyền tông cực nhỏ. Đương nhiên, các đãi ngộ tu luyện nhận được cũng hoàn toàn không thể so sánh với Vạn Kiếm phong, Vạn Pháp phong. Song đây cũng là chuyện không còn cách nào, ai bảo tu sĩ đi ra ngoài chiến đấu, mười người thì có hết tám người là đệ tử Vạn Pháp phong và Vạn Kiếm phong.
Tình huống như vậy luôn đợi đến khi Lâm Thượng Phong ngang trời xuất thế, đảm nhiệm chức tông chủ Thái Huyền tông mới sửa lại. Nhưng cũng rất có thể theo Lâm Thượng Phong ra đi mà trở thành lịch sử. Thành ra, đám người Lương Chi Động cũng thật sợ bản thân đến lúc đó mất đi quyền nói chuyện.
Đúng lúc này, Hứa Tử Yên xuất hiện cũng vừa đúng lúc. Hứa Tử Yên ở Thái Huyền tông có thể nói không có một tia căn cơ, ngược lại có thêm cường địch Hạ Kiệt. Tuy nhiên, tiềm lực của Hứa Tử Yên trong lòng bọn họ đều biết. Nếu bọn họ vào thời điểm Hứa Tử Yên còn thật nhỏ yếu, bảo vệ nàng trước, dốc hết sức bồi dưỡng nàng, một khi tương lai nàng nhất phi trùng thiên, ngoại trừ cảm kích Thiên Phù phong và Bách Thảo phong, đồng thời muốn ở Thái Huyền tông giành được thành tựu càng lớn, cũng không thoát khỏi việc Bách Thảo phong và Thiên Phù phong duy trì.
Về phần Hứa Tử Yên rốt cuộc có thể nhất phi trùng thiên hay không, sau khi Hứa Tử Yên phong ấn thiên diện yêu, Lâm Thượng Phong với Lương Chi Động đều mơ hồ cảm giác được thành tựu Hứa Tử Yên nhất định sẽ bất phàm, tối thiểu ở chế phù thuật, sẽ trở thành một ngôi sao lộng lẫy nhất từ trước tới nay của Thái Huyền tông.
Cho nên, Lương Chi Động mới lén hứa hẹn với Hứa Tử Yên, chỉ cần Hứa Tử Yên đột phá đến Trúc Cơ kỳ, hắn sẽ thu nàng làm chân truyền đệ tử. Mà Lâm Thượng Phong vào lúc Vạn Pháp phong và Vạn Kiếm phong dùng tông quy muốn đuổi Hứa Tử Yên đến ngoại môn, kịp thời đưa Hứa Tử Yên tới bên cạnh nữ nhi của mình. Song phương đều đang sắp đặt bố cục vì tương lai, tương lai liệu có dùng đến hay không, bọn họ không biết. Nhưng bố cục này lại không tiêu phí sức lực gì, một khi thành công, lợi tức cũng khổng lồ. Còn Hứa Tử Yên trở thành một quân cờ, cũng không biết là may mắn hay là bất hạnh của nàng.
Hiểu rõ tất cả rồi, Hứa Tử Yên lúc này như đứng đống lửa, ngồi đống than. Nếu là một tu sĩ có dã tâm, cơ duyên như vậy là trăm năm khó gặp. Tuy nhiên đồng dạng là, người đó nhất định sẽ trở thành chim đầu đàn, trở thành cái đinh trong mắt, cái gai trong thịt mỗi tu sĩ, muốn trải qua cuộc sống tiêu dao bình an, trên cơ bản là không có khả năng.
Hứa Tử Yên cũng không phải không nghĩ tới hiển lộ tu vi chân thật của bản thân, để Lương Chi Động biết bản thân đã là tu sĩ Trúc Cơ kỳ, trực tiếp trở thành chân truyền đệ tử Thiên Phù phong. Song vừa nghĩ lại, cách làm như thế quá cực đoan. Đầu tiên là sẽ khiến cho Lương Chi Động hoài nghi, hoài nghi nàng vì sao phải che giấu tu vi của mình. Vậy Hứa Tử Yên phải giải thích thế nào? Chẳng lẽ muốn nói bản thân cảm thấy ở Thái Huyền tông không an toàn, cho nên muốn giữ một ít át chủ bài? Hơn nữa kể từ đó, một người mới còn chưa tiến vào tông môn đã nói dối, về sau còn có người tín nhiệm nàng ư?
Tiếp theo, nếu hiện tại nàng lộ ra tu vi Trúc Cơ kỳ, chỉ sợ sẽ khiến cho cao tầng Thái Huyền tông chú ý. Quan trọng hơn là, sẽ khiến cho Hạ Kiệt cảnh giác. Nói không chừng bởi vì tu vi bản thân tăng cao, sợ hãi tương lai Hứa Tử Yên vượt qua hắn, gây trở ngại cho hắn, mà áp dụng thủ đoạn âm hiểm gì với Hứa Tử Yên. Đây là chuyện trước mắt Hứa Tử Yên không muốn đối mặt, nàng nghĩ rằng, tốt nhất bản thân cứ lẫn vào hàng ngũ phổ thông đệ tử. Để Hạ Kiệt quên đi bản thân. Dù rằng không quên bản thân, cũng bởi vì nàng tu vi thấp kém mà không cảnh giác nàng.
Thành ra, chỉ cần Hạ Kiệt dự định động thủ với Hứa Tử Yên trễ một chút, Hứa Tử Yên liền nhiều thêm chút thời gian trưởng thành. Ở trong lòng Hứa Tử Yên, nàng luôn cảm thấy, Hạ Kiệt kia sớm muộn gì cũng động thủ với mình. Xúi giục sư phụ hắn, đá mình đến ngoại môn, chính là bước trả thù đầu tiên của hắn đối với mình, chuyện này nhất định còn chưa xong đâu.
Hứa Tử Yên nghĩ tới nghĩ lui, quyết định vẫn không thể bại lộ tu vi bản thân. Suy nghĩ cẩn thận các đầu mối trong đó, Hứa Tử Yên không khỏi khó xử, cuối cùng vẫn thử thuyết phục Lương Chi Động: “Nhận được sự yêu mến phong chủ là vinh hạnh của Tử Yến. Chỉ là đệ tử… nhỏ tuổi, tu vi thấp, nữ nhi tông chủ chưa hẳn sẽ coi trọng đệ tử.”
Lương Chi Động hơi hé mắt, trầm mặc nhìn Hứa Tử Yên đối diện. Trong phòng nhất thời yên tĩnh, Lương Chi Động cứ như vậy im lặng nhìn chằm chặp Hứa Tử Yên, ánh nhìn đó khiến Hứa Tử Yên nổi lên từng trận rét lạnh. Tuy rằng Lương Chi Động cũng không phóng ra một tia khí thế, nhưng ánh mắt lạnh như băng lại tạo cho Hứa Tử Yên áp lực rất lớn. Trông thấy trán Hứa Tử Yên đổ mồ hôi, chậm rãi từ chóp mũi Hứa Tử Yên trượt xuống, Lương Chi Động mới bỗng nhiên cười mỉm nói: “Trên đời này, bất kể là thế tục giới hay tu tiên giới, mỗi con người khi còn sống ít nhất đều có một lần kỳ ngộ. Nắm được, liền nhất phi trùng thiên, không nắm được, liền tầm thường vô vi (*).”
(*) Vô vi: Tùy theo tự nhiên không có chí tiến thủ.
Lương Chi Động mỉm cười nói: “Kể cho ngươi một câu chuyện xưa. Thật lâu trước kia, Thương Mang đại lục chiến tranh liên tục, tổng cộng có ba thế lực ở thế tục giới tranh đoạt thiên hạ. Một họ Lý, một họ Tào, một họ Tần.
Trong ba nhà mạnh nhất là thế lực họ Lý và họ Tào, khi đó thế lực họ Tần còn rất nhỏ yếu. Bất kể là thế lực họ Lý hay họ Tào đều không coi thế lực họ Tần ra gì. Chỉ lo sống mái với nhau, rốt cuộc hai nhà họ Lý và họ Tào cùng lưỡng bại câu thương, ngược lại thế lực họ Tần ngư ông đắc lợi. Một lần tiêu diệt sạch thế lực họ Lý và họ Tào, thống nhất thế tục giới, trở thành hoàng đế thế tục giới.
Mà tộc nhân họ Lý và họ Tào kẻ thì bị giết chết, kẻ thì bị bắt làm tù binh. Bị thủ hạ họ Tần tùy ý quất roi, không biết đánh chết bao nhiêu. Cuối cùng lại đem tộc nhân còn lại của họ Lý và họ Tào coi lưỡng bại câu thương làm nô lệ buôn bán. Song bọn họ lại không biết trong số những người còn lại này che giấu hai đứa trẻ, chúng đều chỉ mới tám chín tuổi, một đứa họ Tào, một đứa họ Lý.
Thời điểm hai đứa trẻ bị bán đi, ngẫu nhiên được một lão giả bắt gặp, lão giả kia liền hỏi hai đứa trẻ. Có bằng lòng đi cùng lão hay không, hai đứa trẻ kia sao có thể không đồng ý. Nhưng vị lão giả lại nói một câu, ngược lại khiến hai đứa trẻ trầm tư.”
“Nói cái gì?” Lòng Hứa Tử Yên giật thót.
“Muốn hai đứa trẻ từ đây quên lãng thế tục giới, tương lai không thể lây dính bất luận việc phân tranh gì của thế tục giới. Hai đứa trẻ cuối cùng nắm được cơ duyên, đáp ứng yêu cầu của lão giả, buông tha trần thế, quên đi tất cả.” Lương Chi Động nói tới đây, nhếch miệng, im lặng cười cười, hơi rũ xuống rèm mắt hỏi: “Ngươi có biết hai đứa trẻ này kết quả là ai không?”
Hứa Tử Yên thầm nghĩ: “Không phải là con cháu họ Lý và họ Tào à, có gì đặc biệt đâu.”
Chưa đợi Hứa Tử Yên trả lời, Lương Chi Động đã mở miệng nói: “Bọn họ lần lượt chính là lão tổ khai sơn của Thái Huyền tông Lý Huyền Cơ và lão tổ khai sơn của Hoa Dương tông Tào Trực Thông.”
Hứa Tử Yên không khỏi ‘a’ một tiếng, lúc bấy giờ mới hiểu được lão giả vì sao muốn hai đứa trẻ kia quên đi thế tục giới, bằng không, nếu hai người này lại trở lại thế tục giới, sẽ tạo thành bao nhiêu tinh phong huyết vũ.
Lương Chi Động nói tiếp: “Hai người này vốn dĩ ở thế tục giới chính là kẻ thù truyền kiếp. Đợi sư phụ bọn họ ngã xuống, bọn họ lập tức ra tay, nhưng tu vi hai người cố tình lại xấp xỉ, không ai thắng được ai. Dưới tình huống tồn tại nguy cơ bị đối phương giết chết bất cứ lúc nào, hai người không chỉ khắc khổ tu luyện, gia tăng tu vi bản thân, chỉ sợ rớt lại đằng sau đối phương. Hơn nữa còn thành lập một phương thế lực của bản thân, chính là Thái Huyền tông và Hoa Dương tông hiện tại. Ai sẽ nghĩ đến hai nô lệ lúc trước ở thế tục giới bị người ta buôn bán, sẽ trở thành tổ sư khai sơn hai tông môn lớn nhất tu tiên giới phương bắc.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook