Cực Phẩm Nữ Tiên
-
Chương 245: Thất khiếu chảy máu
Lúc này, không trung có mười tám tu sĩ phân thành mười tám phương vị, đặt một bàn tay lên vách núi đen. Trên mặt mỗi người đều hiện ra biểu cảm cố hết sức. Hứa Tử Yên có thể cảm giác rõ ràng, pháp lực trong cơ thể mười tám tu sĩ kia đang cuồn cuộn liên tục dũng mãnh tiến vào vách đá đen.
“Sao lại thế này?” Cổ Thành lớn tiếng quát hỏi tu sĩ bên cạnh.
“Là đêm qua, trên bầu trời bỗng nhiên rơi xuống một tảng đá, nện lên vách đá kia. Đập vào khiến phong ấn trên vách đá buông lỏng.”
“Tảng đá trên trời rơi xuống?” Hứa Tử Yên sửng sốt, ánh mắt nhìn lên vách đá, quả nhiên phát hiện một tảng đá có đường kính khoảng một thước rơi trên mặt đất.
“Vẫn thạch.” Trong đầu Hứa Tử Yên lập tức xác định lai lịch tảng đá.
“Phong ấn?” Hứa Tử Yên lại ngẩng đầu quan sát vách đá cao hơn mười trượng, bởi vì có Vưu Nguyệt và Cổ Thành bên cạnh, Hứa Tử Yên cũng không dám phóng thích tinh thần lực bản thân đi tra xét, chỉ có thể dùng ánh mắt thăm dò.
Lén lút lui về một bước, dừng ở phía sau Vưu Nguyệt và Cổ Thành, vận dụng mắt Côn Bằng quan sát vách đá. Trong mắt lóe ra sắc xanh thẳm, quả nhiên trên vách đá kia xuất hiện mười tám cái phù ấn. Mười tám cái phù ấn cùng phù lục Hứa Tử Yên hiểu cũng không giống nhau, tiêu chuẩn so với cửu phẩm phù lục đỉnh còn cao hơn, nhưng lại thấp hơn tiêu chuẩn phù bảo.
“Đây… là thượng cổ siêu phẩm phù ấn?”
Ở trong truyền thừa của Hứa Tử Yên, có ghi lại các loại thượng cổ phù thuật, song không nêu rõ pháp môn chế tác. Mà hiện giờ Hứa Tử Yên thấy được thượng cổ phù ấn trong truyền thừa của mình không có, tinh thần không khỏi đắm chìm vào. Mười tám phù ấn nối dài giao nhau tại một điểm, như một cái mê cung vĩ đại, muôn đầu nghìn mối, không thấy dấu vết.
Hứa Tử Yên dựa vào tri thức nắm giữ trong truyền thừa, từng chút một kéo tơ lột kén, vừa chìm đắm vào, đã hoàn toàn quên mất thời gian cùng địa điểm.
Khoan đề cập tới Hứa Tử Yên ở nơi đó đắm chìm vào phù ấn, mười tám tu sĩ trên vách đá, thần sắc lại càng thêm sốt ruột. Một tu sĩ trong số đó thấy được Cổ Thành mới đến, vội vàng la lớn: “Cổ sư điệt, phong ấn sắp buông lỏng, chúng ta sắp không chống đỡ được nữa, ngươi mau nghĩ biện pháp đi.”
“Đã phái người đi Thiên Phù phong ở tông môn báo tin chưa?” Cổ Thành gấp giọng hỏi.
“Đã phái đệ tử đi. Không biết có tới kịp hay không.”
Cổ Thành quay đầu nhìn phía Liễu Nhất Thanh, ở trong này ngoại trừ mười tám tu sĩ lão bối trên vách đá, cũng chỉ có trình độ chế phù của Liễu Nhất Thanh là cao nhất. Về phần Hứa Tử Yên, mọi người liền trực tiếp xem nhẹ nàng. Tuy rằng thanh danh của nàng truyền thật vang, song không có ai tin tưởng một đệ tử gia tộc thế tục giới, ở chế phù thuật sẽ có chỗ hơn người gì. Còn việc tông chủ tự mình phái bọn họ đến dẫn Hứa Tử Yên về tông môn. Nói thật, ở trong lòng bọn họ, đều cho rằng vì tìm bạn cho Lâm Phi Ngu mà thôi. Bất kể là Cổ Thành hay Vưu Nguyệt, không ai sẽ nghiêm túc xử lý chuyện này. Phàm là việc có liên quan đến trò cười của Thái Huyền tông, thì có ai lại nghiêm túc đối đãi đâu.
Thấy Cổ Thành nhìn mình, Liễu Nhất Thanh vội vã lắc lắc đầu, với trình độ như nàng làm sao có thể nghiên cứu loại thượng cổ phù ấn này.
Hứa Tử Yên đắm chìm ở thượng cổ phù ấn, đầy mắt đều là các loại phù hiệu mơ hồ, những phù hiệu này xâu chuỗi, giao thoa vào nhau, kết nối thành một tấm võng lớn, tựa hồ không ngừng thu nạp tinh thần lực của Hứa Tử Yên, khiến tinh thần lực Hứa Tử Yên hao phí kịch liệt, gần như sắp sụp đổ. Trong đầu nàng đã rối loạn mù mịt, bản thân phảng phất đặt mình vào trong một cái mê cung khổng lồ, liên tục có các loại thượng cổ mãnh thú đánh về phía mình.
Dù Hứa Tử Yên đứng ở nơi đó không động đậy, nhưng trong ý thức lại trải qua một trận chiến hoàn toàn bất đồng. Nhìn các loại thượng cổ mãnh thú đầy trời đầy đất chung quanh đánh tới mình, Hứa Tử Yên ra sức chém giết. Song từng đợt cảm giác vô lực dần dần lan tràn trong ý thức.
Xem từ bề ngoài của Hứa Tử Yên, mặt Hứa Tử Yên đã hoàn toàn mất đi tia máu, trắng bệch như một trang giấy trắng, ngũ quan thất khiếu chảy máu.
Liễu Nhất Thanh ngẫu nhiên quay đầu, phát hiện bộ dạng Hứa Tử Yên, không khỏi hoảng sợ hét lớn một tiếng. Một tiếng thét chói tai này khiến mọi người bừng tỉnh, mọi người đều theo ánh mắt Liễu Nhất Thanh nhìn lại, đợi bọn họ thấy được dáng vẻ Hứa Tử Yên, cũng đều chấn động. Không biết Hứa Tử Yên vì sao sẽ biến thành tình trạng này.
Vưu Nguyệt vươn tay, muốn đẩy Hứa Tử Yên một cái. Tay vừa mới vươn một nửa, ngay tại không trung bỗng truyền đến một tiếng quát lớn: “Đừng động vào nàng.”
Tay Vưu Nguyệt lập tức cứng đờ ở không trung.
Một người đáp từ không trung tới bên cạnh nàng, đầu tiên là nhìn thoáng qua vách đá kia, sau đó lại nhìn Hứa Tử Yên. Trong ánh mắt đều là thưởng thức cùng tiếc hận, mở miệng dặn mọi người: “Đừng nên động vào nàng.” Nói xong, chuyển ánh mắt về phía vách đá.
Mọi người đồng thời khom người thi lễ với người kia: “Tham kiến Lương phong chủ.”
Lương Chi Động vẫy vẫy tay, ánh mắt chưa từng rời khỏi vách đá, hơn nữa sắc mặt càng ngày càng trầm trọng.
Cổ Thành nhìn khuôn mặt trầm trọng của phong chủ Thiên Phù phong, trong lòng không khỏi hoảng hốt. Phải biết rằng vị trước mắt là ai? Là người đứng đầu Thiên Phù phong của đại tông môn phương bắc. Là đại tu sĩ Kết Đan kỳ, còn có chuyện gì có thể khiến nhân vật như vị này hiện ra biểu cảm trầm trọng thế kia.
Hơn nữa, cái vách đá này kết quả là chuyện thế nào, hắn chỉ loáng thoáng biết, nơi này tựa hồ có trấn áp một lão yêu. Về phần là yêu gì? Vì sao trấn áp ở trong này? Khi nào thì trấn áp? Là ai trấn áp nó? Hắn cũng không rõ. Vì thế, cả gan hỏi: “Sư thúc, cái vách đá này rốt cuộc là cái gì, sao lại thế này?”
Lương Chi Động thu hồi ánh mắt, than nhẹ một tiếng nói: “Trong vách đá này phong ấn một đại yêu, thời điểm còn chưa có Thái Huyền tông, nó đã bị phong ấn tại nơi này. Khởi điểm không có ai biết, sau này Thái Huyền tông chúng ta phát hiện nơi này có một linh mạch, liền chiếm lấy nơi này, thành lập một cái chi nhánh. Thật không ngờ, ngay tại ngàn năm trước, phù ấn trên vách đá kia hình như đã hao hết linh lực, bắt đầu chuyển động. Đại yêu kia mới có thể vươn đầu, cắn nuốt toàn bộ tu sĩ trong phân viện không còn ai.
Nếu không phải vừa vặn có một phù thuật tông sư Nguyên Anh Kỳ của Trung Nguyên du lịch đi ngang qua nơi này, thi triển thần uy, lại một lần nữa phong ấn đại yêu kia, chỉ sợ nó sẽ phá tan phong ấn. Đến lúc đó, đừng nói phương bắc chúng ta, e rằng toàn bộ Thương Mang đại lục đều sẽ phát sinh một đợt hạo kiếp.”
“Đại tông sư kia có lưu lại phương pháp phong ấn không?”
Lương Chi Động quái dị nhìn thoáng qua Cổ Thành. Cổ Thành cũng lập tức lĩnh ngộ, Nguyên Anh tu sĩ làm sao có thể đem pháp môn tu luyện của bản thân truyền cho Thái Huyền tông không chút quan hệ với mình? Có thể giúp phương bắc phong ấn đại yêu này đã không tệ lắm rồi.
Lương Chi Động chậm rãi lắc đầu, khẽ thở dài một hơi, bất đắc dĩ nói: “Thời điểm đại tông sư kia rời đi, đã từng nói qua, phong ấn hắn bày ra có thể kiềm chế đại yêu này chừng một vạn năm. Đến gần thời điểm vạn năm, tông môn bọn họ sẽ lại phái người đến phong ấn đại yêu này. Ai có thể nghĩ đến, lại từ trên trời rớt xuống một tảng thiên thạch, đập trúng phong ấn. Chẳng lẽ Thương Mang đại lục thật sự sẽ gặp phải một trường hạo kiếp?”
“Sư thúc, ngài… không có cách nào ư?”
“Không có.” Lương Chi Động ảm đạm lắc đầu: “Trừ phi chúng ta tập kết tu sĩ Trúc Cơ kỳ trở lên, ngày đêm không ngừng quán chú pháp lực vào mười tám phù ấn, sau đó lại phái người đi tông môn Trung Nguyên, tìm vị Nguyên Anh tông sư kia, đến phong ấn yêu này lần nữa. Tuy nhiên, sợ nhất chính là, chúng ta quán chú pháp lực vào trong cũng không hữu dụng. Một khi phù ấn bị hao tổn, chúng ta quán chú pháp lực chính là tạm thời bổ sung linh lực tiêu hao trong phù ấn. Đồng thời cũng phá hư phù ấn, một khi vết rách phù ấn khuếch đại, liền có ý nghĩa phong ấn mất đi hiệu lực.”
“Thế… nếu chúng ta tập kết tu sĩ phương bắc, hơn nữa phái người đi Trung Nguyên mời vị đại tông sư kia, chẳng hay còn kịp không?”
“Không kịp nữa rồi.” Sắc mặt Lương Chi Động càng thêm nặng nề, ngẩng đầu liếc mắt vách đá kia, trầm giọng nói: “Phù ấn này duy trì không tới vài canh giờ.”
Lương Chi Động nghiêm túc nói: “Cổ Thành, ngươi mau chạy về tông môn, đem việc này bẩm báo tông chủ, để tông chủ rút hết toàn bộ đệ tử tông môn về, tập trung lực lượng, sau đó thông báo các tông môn phương bắc, chuẩn bị sẵn sàng ứng kiếp đi.”
“Việc này… Dạ vâng, ta lập tức trở về.” Dứt lời, thân hình búng lên trước, thoáng chốc biến mất giữa trời xanh mây trắng.
“Vậy… chúng ta làm sao bây giờ?” Trong mắt Vưu Nguyệt lộ ra ý sợ hãi.
“Rút hết người phân viện về tông môn.” Lương Chi Động trầm giọng phân phó.
“Còn… nàng làm sao đây?” Liễu Nhất Thanh vươn tay chỉ vào Hứa Tử Yên vẫn đứng ở nơi đó, thất khiếu chảy máu.
“Nàng…” Hai mắt Lương Chi Động lộ ra ý tán thưởng cùng tiếc hận, mở miệng hỏi: “Nàng là ai?”
“Nàng chính là đệ tử ngài tự mình thu vào, Hứa Tử Yên.” Liễu Nhất Thanh thấp giọng trả lời.
“Hứa Tử Yên?” Thấn sắc Lương Chi Động chợt biến đổi, nghiêm túc đánh giá Hứa Tử Yên từ trên xuống dưới, nhẹ giọng nỉ non: “Thật không ngờ nàng đúng là một kỳ tài chế phù, đáng tiếc…”
“Nàng… như thế nào?” Liễu Nhất Thanh không biết làm sao hỏi.
“Nàng rơi vào phù ấn kia, có thể thoát khỏi phù ấn kia hay không, phải xem chính nàng, không ai có thể giúp được nàng.”
“Vậy…”
“Nếu nàng có thể ra khỏi phong ấn, chứng minh nàng đã lĩnh ngộ phù ấn, như thế, nàng có thể lại phong ấn đại yêu kia vào trong lần nữa. Đây chẳng những là chuyện may của nàng, cũng là chuyện may của tu tiên giới phương bắc, càng là chuyện may của Thái Huyền tông chúng ta. Nếu nàng không thể lĩnh ngộ, nàng… sẽ hao hết tinh thần lực mà chết. Ai… Kỳ tài, đáng tiếc.”
Vào lúc này, trong ý thức của Hứa Tử Yên đang điên cuồng chạy giữa một mê cung mờ mịt, bất lực vung trường kiếm xua đuổi vô số thượng cổ mãnh thú, mắt thấy máu thịt trên người mình bị cắn xuống từng miếng một.
Ngoại giới, trên vách núi đen hơn mười trượng kia, vốn dĩ vách đá trơn nhẵn trong giây lát lồi ra, chỉ một thoáng, mười tám tu sĩ luôn quán chú pháp lực vào trong bị chấn đông bay ngược ra ngoài, đồng loạt ngửa đầu phun ra ba thước máu. Thân thể bất lực rơi xuống. Trên mặt đất có mười tám thân ảnh bắn lên, tiếp được mười tám tu sĩ rơi xuống từ không trung, nhẹ nhàng đáp xuống đất.
“Grào…”
“Sao lại thế này?” Cổ Thành lớn tiếng quát hỏi tu sĩ bên cạnh.
“Là đêm qua, trên bầu trời bỗng nhiên rơi xuống một tảng đá, nện lên vách đá kia. Đập vào khiến phong ấn trên vách đá buông lỏng.”
“Tảng đá trên trời rơi xuống?” Hứa Tử Yên sửng sốt, ánh mắt nhìn lên vách đá, quả nhiên phát hiện một tảng đá có đường kính khoảng một thước rơi trên mặt đất.
“Vẫn thạch.” Trong đầu Hứa Tử Yên lập tức xác định lai lịch tảng đá.
“Phong ấn?” Hứa Tử Yên lại ngẩng đầu quan sát vách đá cao hơn mười trượng, bởi vì có Vưu Nguyệt và Cổ Thành bên cạnh, Hứa Tử Yên cũng không dám phóng thích tinh thần lực bản thân đi tra xét, chỉ có thể dùng ánh mắt thăm dò.
Lén lút lui về một bước, dừng ở phía sau Vưu Nguyệt và Cổ Thành, vận dụng mắt Côn Bằng quan sát vách đá. Trong mắt lóe ra sắc xanh thẳm, quả nhiên trên vách đá kia xuất hiện mười tám cái phù ấn. Mười tám cái phù ấn cùng phù lục Hứa Tử Yên hiểu cũng không giống nhau, tiêu chuẩn so với cửu phẩm phù lục đỉnh còn cao hơn, nhưng lại thấp hơn tiêu chuẩn phù bảo.
“Đây… là thượng cổ siêu phẩm phù ấn?”
Ở trong truyền thừa của Hứa Tử Yên, có ghi lại các loại thượng cổ phù thuật, song không nêu rõ pháp môn chế tác. Mà hiện giờ Hứa Tử Yên thấy được thượng cổ phù ấn trong truyền thừa của mình không có, tinh thần không khỏi đắm chìm vào. Mười tám phù ấn nối dài giao nhau tại một điểm, như một cái mê cung vĩ đại, muôn đầu nghìn mối, không thấy dấu vết.
Hứa Tử Yên dựa vào tri thức nắm giữ trong truyền thừa, từng chút một kéo tơ lột kén, vừa chìm đắm vào, đã hoàn toàn quên mất thời gian cùng địa điểm.
Khoan đề cập tới Hứa Tử Yên ở nơi đó đắm chìm vào phù ấn, mười tám tu sĩ trên vách đá, thần sắc lại càng thêm sốt ruột. Một tu sĩ trong số đó thấy được Cổ Thành mới đến, vội vàng la lớn: “Cổ sư điệt, phong ấn sắp buông lỏng, chúng ta sắp không chống đỡ được nữa, ngươi mau nghĩ biện pháp đi.”
“Đã phái người đi Thiên Phù phong ở tông môn báo tin chưa?” Cổ Thành gấp giọng hỏi.
“Đã phái đệ tử đi. Không biết có tới kịp hay không.”
Cổ Thành quay đầu nhìn phía Liễu Nhất Thanh, ở trong này ngoại trừ mười tám tu sĩ lão bối trên vách đá, cũng chỉ có trình độ chế phù của Liễu Nhất Thanh là cao nhất. Về phần Hứa Tử Yên, mọi người liền trực tiếp xem nhẹ nàng. Tuy rằng thanh danh của nàng truyền thật vang, song không có ai tin tưởng một đệ tử gia tộc thế tục giới, ở chế phù thuật sẽ có chỗ hơn người gì. Còn việc tông chủ tự mình phái bọn họ đến dẫn Hứa Tử Yên về tông môn. Nói thật, ở trong lòng bọn họ, đều cho rằng vì tìm bạn cho Lâm Phi Ngu mà thôi. Bất kể là Cổ Thành hay Vưu Nguyệt, không ai sẽ nghiêm túc xử lý chuyện này. Phàm là việc có liên quan đến trò cười của Thái Huyền tông, thì có ai lại nghiêm túc đối đãi đâu.
Thấy Cổ Thành nhìn mình, Liễu Nhất Thanh vội vã lắc lắc đầu, với trình độ như nàng làm sao có thể nghiên cứu loại thượng cổ phù ấn này.
Hứa Tử Yên đắm chìm ở thượng cổ phù ấn, đầy mắt đều là các loại phù hiệu mơ hồ, những phù hiệu này xâu chuỗi, giao thoa vào nhau, kết nối thành một tấm võng lớn, tựa hồ không ngừng thu nạp tinh thần lực của Hứa Tử Yên, khiến tinh thần lực Hứa Tử Yên hao phí kịch liệt, gần như sắp sụp đổ. Trong đầu nàng đã rối loạn mù mịt, bản thân phảng phất đặt mình vào trong một cái mê cung khổng lồ, liên tục có các loại thượng cổ mãnh thú đánh về phía mình.
Dù Hứa Tử Yên đứng ở nơi đó không động đậy, nhưng trong ý thức lại trải qua một trận chiến hoàn toàn bất đồng. Nhìn các loại thượng cổ mãnh thú đầy trời đầy đất chung quanh đánh tới mình, Hứa Tử Yên ra sức chém giết. Song từng đợt cảm giác vô lực dần dần lan tràn trong ý thức.
Xem từ bề ngoài của Hứa Tử Yên, mặt Hứa Tử Yên đã hoàn toàn mất đi tia máu, trắng bệch như một trang giấy trắng, ngũ quan thất khiếu chảy máu.
Liễu Nhất Thanh ngẫu nhiên quay đầu, phát hiện bộ dạng Hứa Tử Yên, không khỏi hoảng sợ hét lớn một tiếng. Một tiếng thét chói tai này khiến mọi người bừng tỉnh, mọi người đều theo ánh mắt Liễu Nhất Thanh nhìn lại, đợi bọn họ thấy được dáng vẻ Hứa Tử Yên, cũng đều chấn động. Không biết Hứa Tử Yên vì sao sẽ biến thành tình trạng này.
Vưu Nguyệt vươn tay, muốn đẩy Hứa Tử Yên một cái. Tay vừa mới vươn một nửa, ngay tại không trung bỗng truyền đến một tiếng quát lớn: “Đừng động vào nàng.”
Tay Vưu Nguyệt lập tức cứng đờ ở không trung.
Một người đáp từ không trung tới bên cạnh nàng, đầu tiên là nhìn thoáng qua vách đá kia, sau đó lại nhìn Hứa Tử Yên. Trong ánh mắt đều là thưởng thức cùng tiếc hận, mở miệng dặn mọi người: “Đừng nên động vào nàng.” Nói xong, chuyển ánh mắt về phía vách đá.
Mọi người đồng thời khom người thi lễ với người kia: “Tham kiến Lương phong chủ.”
Lương Chi Động vẫy vẫy tay, ánh mắt chưa từng rời khỏi vách đá, hơn nữa sắc mặt càng ngày càng trầm trọng.
Cổ Thành nhìn khuôn mặt trầm trọng của phong chủ Thiên Phù phong, trong lòng không khỏi hoảng hốt. Phải biết rằng vị trước mắt là ai? Là người đứng đầu Thiên Phù phong của đại tông môn phương bắc. Là đại tu sĩ Kết Đan kỳ, còn có chuyện gì có thể khiến nhân vật như vị này hiện ra biểu cảm trầm trọng thế kia.
Hơn nữa, cái vách đá này kết quả là chuyện thế nào, hắn chỉ loáng thoáng biết, nơi này tựa hồ có trấn áp một lão yêu. Về phần là yêu gì? Vì sao trấn áp ở trong này? Khi nào thì trấn áp? Là ai trấn áp nó? Hắn cũng không rõ. Vì thế, cả gan hỏi: “Sư thúc, cái vách đá này rốt cuộc là cái gì, sao lại thế này?”
Lương Chi Động thu hồi ánh mắt, than nhẹ một tiếng nói: “Trong vách đá này phong ấn một đại yêu, thời điểm còn chưa có Thái Huyền tông, nó đã bị phong ấn tại nơi này. Khởi điểm không có ai biết, sau này Thái Huyền tông chúng ta phát hiện nơi này có một linh mạch, liền chiếm lấy nơi này, thành lập một cái chi nhánh. Thật không ngờ, ngay tại ngàn năm trước, phù ấn trên vách đá kia hình như đã hao hết linh lực, bắt đầu chuyển động. Đại yêu kia mới có thể vươn đầu, cắn nuốt toàn bộ tu sĩ trong phân viện không còn ai.
Nếu không phải vừa vặn có một phù thuật tông sư Nguyên Anh Kỳ của Trung Nguyên du lịch đi ngang qua nơi này, thi triển thần uy, lại một lần nữa phong ấn đại yêu kia, chỉ sợ nó sẽ phá tan phong ấn. Đến lúc đó, đừng nói phương bắc chúng ta, e rằng toàn bộ Thương Mang đại lục đều sẽ phát sinh một đợt hạo kiếp.”
“Đại tông sư kia có lưu lại phương pháp phong ấn không?”
Lương Chi Động quái dị nhìn thoáng qua Cổ Thành. Cổ Thành cũng lập tức lĩnh ngộ, Nguyên Anh tu sĩ làm sao có thể đem pháp môn tu luyện của bản thân truyền cho Thái Huyền tông không chút quan hệ với mình? Có thể giúp phương bắc phong ấn đại yêu này đã không tệ lắm rồi.
Lương Chi Động chậm rãi lắc đầu, khẽ thở dài một hơi, bất đắc dĩ nói: “Thời điểm đại tông sư kia rời đi, đã từng nói qua, phong ấn hắn bày ra có thể kiềm chế đại yêu này chừng một vạn năm. Đến gần thời điểm vạn năm, tông môn bọn họ sẽ lại phái người đến phong ấn đại yêu này. Ai có thể nghĩ đến, lại từ trên trời rớt xuống một tảng thiên thạch, đập trúng phong ấn. Chẳng lẽ Thương Mang đại lục thật sự sẽ gặp phải một trường hạo kiếp?”
“Sư thúc, ngài… không có cách nào ư?”
“Không có.” Lương Chi Động ảm đạm lắc đầu: “Trừ phi chúng ta tập kết tu sĩ Trúc Cơ kỳ trở lên, ngày đêm không ngừng quán chú pháp lực vào mười tám phù ấn, sau đó lại phái người đi tông môn Trung Nguyên, tìm vị Nguyên Anh tông sư kia, đến phong ấn yêu này lần nữa. Tuy nhiên, sợ nhất chính là, chúng ta quán chú pháp lực vào trong cũng không hữu dụng. Một khi phù ấn bị hao tổn, chúng ta quán chú pháp lực chính là tạm thời bổ sung linh lực tiêu hao trong phù ấn. Đồng thời cũng phá hư phù ấn, một khi vết rách phù ấn khuếch đại, liền có ý nghĩa phong ấn mất đi hiệu lực.”
“Thế… nếu chúng ta tập kết tu sĩ phương bắc, hơn nữa phái người đi Trung Nguyên mời vị đại tông sư kia, chẳng hay còn kịp không?”
“Không kịp nữa rồi.” Sắc mặt Lương Chi Động càng thêm nặng nề, ngẩng đầu liếc mắt vách đá kia, trầm giọng nói: “Phù ấn này duy trì không tới vài canh giờ.”
Lương Chi Động nghiêm túc nói: “Cổ Thành, ngươi mau chạy về tông môn, đem việc này bẩm báo tông chủ, để tông chủ rút hết toàn bộ đệ tử tông môn về, tập trung lực lượng, sau đó thông báo các tông môn phương bắc, chuẩn bị sẵn sàng ứng kiếp đi.”
“Việc này… Dạ vâng, ta lập tức trở về.” Dứt lời, thân hình búng lên trước, thoáng chốc biến mất giữa trời xanh mây trắng.
“Vậy… chúng ta làm sao bây giờ?” Trong mắt Vưu Nguyệt lộ ra ý sợ hãi.
“Rút hết người phân viện về tông môn.” Lương Chi Động trầm giọng phân phó.
“Còn… nàng làm sao đây?” Liễu Nhất Thanh vươn tay chỉ vào Hứa Tử Yên vẫn đứng ở nơi đó, thất khiếu chảy máu.
“Nàng…” Hai mắt Lương Chi Động lộ ra ý tán thưởng cùng tiếc hận, mở miệng hỏi: “Nàng là ai?”
“Nàng chính là đệ tử ngài tự mình thu vào, Hứa Tử Yên.” Liễu Nhất Thanh thấp giọng trả lời.
“Hứa Tử Yên?” Thấn sắc Lương Chi Động chợt biến đổi, nghiêm túc đánh giá Hứa Tử Yên từ trên xuống dưới, nhẹ giọng nỉ non: “Thật không ngờ nàng đúng là một kỳ tài chế phù, đáng tiếc…”
“Nàng… như thế nào?” Liễu Nhất Thanh không biết làm sao hỏi.
“Nàng rơi vào phù ấn kia, có thể thoát khỏi phù ấn kia hay không, phải xem chính nàng, không ai có thể giúp được nàng.”
“Vậy…”
“Nếu nàng có thể ra khỏi phong ấn, chứng minh nàng đã lĩnh ngộ phù ấn, như thế, nàng có thể lại phong ấn đại yêu kia vào trong lần nữa. Đây chẳng những là chuyện may của nàng, cũng là chuyện may của tu tiên giới phương bắc, càng là chuyện may của Thái Huyền tông chúng ta. Nếu nàng không thể lĩnh ngộ, nàng… sẽ hao hết tinh thần lực mà chết. Ai… Kỳ tài, đáng tiếc.”
Vào lúc này, trong ý thức của Hứa Tử Yên đang điên cuồng chạy giữa một mê cung mờ mịt, bất lực vung trường kiếm xua đuổi vô số thượng cổ mãnh thú, mắt thấy máu thịt trên người mình bị cắn xuống từng miếng một.
Ngoại giới, trên vách núi đen hơn mười trượng kia, vốn dĩ vách đá trơn nhẵn trong giây lát lồi ra, chỉ một thoáng, mười tám tu sĩ luôn quán chú pháp lực vào trong bị chấn đông bay ngược ra ngoài, đồng loạt ngửa đầu phun ra ba thước máu. Thân thể bất lực rơi xuống. Trên mặt đất có mười tám thân ảnh bắn lên, tiếp được mười tám tu sĩ rơi xuống từ không trung, nhẹ nhàng đáp xuống đất.
“Grào…”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook