Cực Phẩm Khí Phi
Chương 103: Chất độc phát tác

Tiêu Diêu Sơn Trang

“Hầu Quân Lâm, ngươi tìm được Mộ Dung Hàn chưa?” Thời gian hai ngày đã trôi qua, nàng vẫn không nghe thấy Hầu Quân Lâm nhắc tới tin tức gì của Mộ Dung Hàn, nàng mới không thể không mở miệng hỏi.

“Thiên Thiên, người của ta ở Túy Hương Lâu cũng không thể tìm được hắn, còn nữa, ở Tây Lũng Quốc cũng không tìm thấy hắn.”Qủa thật, người của hắn không chỉ chỉ tra được một ít tư liệu về Mộ Dung Hàn, mà bản thân hắn, cũng không thể tìm được, giống như là người này đã bốc hơi khỏi thế gian vậy.

“Không tìm thấy?”Hàn lại mất tích sao? Lần trước là như vậy, hiện tại cũng như vậy, hay là nói hắn có bí mật gì? Hình như nàng biết rất ít về hắn, chỉ biết hắn là lão bản của Túy Hương Lâu, những cái khác lại không biết gì cả.

Hầu Quân Lâm đang định nói thân phận của Mộ Dung Hàn không đơn giản, thì lại nghe thấy giọng nói khẩn cấp của quản gia vang lên.

“Trang chủ, Tiểu Tiểu Thư, Lão Các Chủ ngài....ngài....” Lão quản gia bởi vì trước đó chạy quá nhanh, hơi thở còn chưa kịp phục hồi lại, cho nên lúc này giọng nói có chút thở không ra hơi.

Thiên Thiên đột nhiên cảm thấy bất an, trong lòng giống như thiếu mất cái gì đó.

“Ông ngoại thế nào?”Trực giác nói cho nàng biết ông ngoại đã xảy ra chuyện, nàng còn chưa kịp nghe lời của quản gia, đã thi triển khinh công nhanh chóng chạy đến nơi ông ngoại nghỉ ngơi.

Mà Hầu Quân Lâm lại mang sắc mặt ngưng trọng hỏi lão quản gia đang thở hổn hển, trầm giọng hỏi: “Nói rõ một chút.”

“Trang chủ, đột nhiên Lão Các chủ không ngừng thở dốc, hơn nữa còn toát mồ hôi lạnh, thân thể không gnừng run lên, lão nô cũng chưa từng gặp qua triệu chứng như vậy, không biết rốt cuộc Lão Các chủ đã xảy ra chuyện gì?” Lão quản gia cuối cùng cũng điều hòa được hơi thở, nhanh chóng bẩm báo.

Vừa dứt lời, bóng dáng của Hầu Quân Lâm đã biến mất khỏi tầm mắt của lão quản gia.

Mà bên kia, Thiên Thiên đã đi đến phòng của Sở Hoan, đập vào mắt là cảnh thân thể Sở Hoan cuộn lại ở trong góc, sắc mặt trắng bệch, trên trán còn không ngừng chảy mồ hôi, thân thể thì lạnh run.

Trong lòng Thiên Thiên cả kinh, làm sao có thể như vậy chứ?Độc tố trên người ông ngoại không phải đã được giải rồi sao?

“Ông ngoại...” Thiên Thiên nhanh chóng tiến lên điểm mấy huyệt trên người Sở Hoan, thân thể Sở Hoan đang phát run cuối cùng cũng ngừng lại, lâm vào hôn mê.

“Thiên Thiên, Lão Các chủ như thế nào?” Hầu Lâm Quân chạy đến sau lập tức đỡ Sở Hoan đang mê man lên giường, vẻ mặt nặng nề hỏi.

“Tạm thời còn chưa biết, nhưng nhìn từ mạch tượng, mạch của ông ngoại rất hỗn loạn, có chút giống trúng độc, nhưng không thể nào như vậy được, độc tố trên người ông ngoại, rõ ràng là đã do chính tay ta giải trừ, Hầu Quân Lâm, trước tiên ngươi mời đại phu tới chuẩn đoán chính xác một phen.” Thiên Thiên lo lắng nói xong, đây là lần đầu tiên nàng cảm thấy luống cuống, không ngờ lại dưới tình hình như vậy.

“Được, ta lập tức đi an bài, Thiên Thiên, nàng không cần hoảng sợ, tỉnh táo lại đi, Lão Các chủ không có việc gì, ông ấy sẽ không cam lòng mà rời khỏi nàng, yên tâm đi!” Hầu Lâm Quân nhìn vẻ mặt luống cuống của Thiên Thiên, không khỏi lo lắng theo, hắn cũng sợ Lão Các chủ thật sự cứ như vậy mà ra đi, nếu thật sự là như vậy, Thiên Thiên nhất định sẽ tự trách, tự trách mình vô năng không thể cứu được người thân duy nhất của mình, mà hắn tuyệt đối cũng sẽ không để chuyện như vậy xảy ra.

Thiên Thiên gật đầu một cái, cảm thấy Hầu Quân Lâm nói rất đúng, bây giờ nàng phải tỉnh táo lại, nếu không sẽ không thể tra rõ ràng nguyên nhân tại sao ông ngoại lại trở nên như vậy.

Cuối cùng lão quản gia cũng đi vào trong phòng, nhưng mà lần này hắn lại mang theo một tin tức khác: “Trang chủ, có người tự xưng là Mặc công tử cầu kiến Tiểu Thư.”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương