Cực Phẩm Hệ Thống
-
Chương 1: Lời mời kì quái
Năm 2016, Việt Nam. Thành phố Hà Nội, một màn đêm tối bao trùm toàn bộ thành phố , khiến nơi đây trở nên đầy huyển bí hơn gấp bội so với ban ngày.
“ Ầm…Ầm...”
Đột nhiên xuất hiện tiếng sấm vang lên giữa bầu trời, từng tia chớp đan xen xuất hiện làm lóe sáng cả một vùng trời. Ngay sau đó, bầu trời bắt đầu trút xuống những giọt mưa nặng hạt, một cơn mưa rào đổ xuống khiến cho những ai đang đi đường đều hối hả chạy vội...
Tại một con đường nhỏ, hai bên là từng dẫy nhà được xây dựng một cách thẳng tắp, rất có quy củ.
“ Mẹ nó, sao đen vậy trời “
Một tiếng chửi nhẹ vang lên trong đêm tối vắng lặng, nhìn kĩ ta có thấy được một tên thiếu niên mặc bộ quần áo màu đen đang chạy một cách thật nhanh để tìm chỗ trú mưa...
Dưới mái che của một gian cửa hàng đã đóng cửa, thiêu niên nhìn bầu trời đen kịt đang đổ mưa rào rào mà ngẩn ra. Một cảm xúc khó diễn tả tuôn lên trong lòng khiến hắn không thể nhịn được mà rơm rớm nước mắt.
“Lại một lần….lại một lần nữa…haiz!!”
Lẩm bẩm một vài câu rồi đột nhiên hắn ngồi quỵ xuống , lưng dựa vào cửa , thất thần nhìn bầu trời đang xối xả đổ cơn mưa rào. Một mảnh trời đen kịt, thậm chí còn thể nhìn thấy sao trời và trăng sáng. Giống cuộc đời của hắn vậy, không nhìn thấy ánh sáng , chả biết sẽ ra sao và đi về hướng nào….
Thiếu niên tên Đặng Dịch, 23 tuổi, gia đình thuộc loại trung bình, không giàu, cũng chả nghèo, tiền gia đình kiếm được cũng đủ sống, đủ ăn, đủ học. Hắn cũng giống bao người khác, có ước mơ, có khát vọng đó là hắn muốn trở thành một Nhà Văn. Hắn muốn viết ra những cuốn sách mà để người đời mãi nhớ tới hắn. Hắn luôn cố gắng để theo đuổi ước mơ của mình, tưởng chừng như đã có thể theo đuổi được giấc mơ đó. Nhưng rồi thực sự thì đời không như mơ , cũng chả như phim,… trong một lần đi làm về, cha của hắn Đặng Trung đã gặp tai nạn giao thông nghiêm trọng. Chi phí chữa bệnh thì cực cao, và tất nhiên là gia đình hắn không thể nào chịu được chi phí cao đến như vậy nên đành phải đi vay nặng lãi……
Và ai chả biết vay nặng lãi sẽ có kết quả thế nào, gia đình hắn trở nên càng ngày càng nghèo, ngày càng khó khăn hơn. Hơn nữa, tháng nào những tên đòi nợ cũng đến nhà hắn .Không đòi được tiền thì lại đập phá, hành hạ hắn và mẹ bao thời gian qua , không có khi nào là được yên ổn.
Thiếu thốn tiền bạc khiến hắn phải gác lại giấc mơ của mình và sống cho thực tại.
Hắn cầm tấm bằng tốt nghiệp loại giỏi của mình đi kiếm việc hết công ty lớn đến công ty nhỏ , nhưng đều chỉ nhận được một câu:
“Không đủ kinh nghiệm chuyên môn , rất tiếc công ty không thể nhận“
Và hôm nay cũng vậy, đi xin thêm vài cái công ty nữa, hắn cũng chỉ nhận được câu trả lời y nguyên. Ngẩng đầu nhìn lên bầu trời đang đổ mưa xối xả , hắn cảm thấy trời dường như cũng đang khóc cùng hắn.
Đang trong mạch cảm xúc dâng trào , thì hắn bất thình lình thấy một tên ăn mặc quần áo quái dị , đeo đôi kính tròn dầy cộp trông rất quái dị đang nhìn mình với một ánh vô cùng chắm chú, tay vuốt vuốt cằm , mồm lẩm bẩm
“Hừm…dáng người không tệ ..chà chà ..“
Nghe tên kia nói vậy, một cảm giác quái lạ dâng lên trong lòng hắn , chợt nghĩ đến điều gì , hắn hốt hoảng lui về phía sau rồi cẩn thận nói :
“ Này, ánh mắt đó của ngươi là sao, ta nói cho ngươi biết, ta biết ta lớn lên phi thường soái, trai hay gái đều mê nhưng ta là chuẩn men 110% , xin….,
Chưa chờ hắn nói xong tên kia đã cắt lời :
“Khốn khiếp, có tin hay không ta đập chết ngươi , cái gì soái, tự kỉ hả, lại còn 110%, ngươi là người biến dị chắc.. “
“Ây da, cứ bình tĩnh, cứ bình tĩnh, có gì từ từ nói, ha ha nếu ngươi thành tâm muốn biết…ta đây sẵn sàng trả….”
“Dừng dừng , ngươi lảm nhảm cái gì đấy, vào vấn đề chính….”
“Ok ok có gì nói mau , muộn rồi , ta còn về đọc bộ Cực Phẩm Hệ Thống nữa…“
“ Hừm …..xem nào….Tên : Đặng Dịch, 23 tuổi, cao 1m78 nhà ở Số 66 phố ABC, cha là Đặng Trung bị tai nạn hiện tại liệt giường , mẹ Thu Liên vì tình trạng sức khỏe ốm yếu nên không xin được việc gì cả , đệ đệ Đặng Thái 12 tuổi đang đi học nhưng do gia đình khó khăn nên đang tính cho nghỉ, bản thân Đặng Dịch tính tình ngoan ngoãn, hiếu thảo, học giỏi, tốt nnghiệp B đại học với bằng giỏi nhưng không xin được việc, đã ăn không ngồi rồi hai tháng trời, cả nhà phải sống nhờ vào số tiền trợ cấp của cha, gia đình hầu như không có khả năng trả đủ món nợ .769.000.000 Việt Nam Đồng , blahblah….”
“ Đủ rồi!!! Ngươi là ai , vì cái gì biết rõ hoàn cảnh nhà ta như vậy…..”
Tên kia đang lảm nhảm blahblah thì bị tiếng hết của Đặng Dịch làm giật mình, tay run run nên làm rơi luôn tờ tài liệu trên, trôi theo dòng nước đi rồi….
“Hò hét cái gì, làm giật cả mình, hừ, ta là ai không quan trọng, quan trọng là ta có một việc có thể giúp ngươi kiếm đủ tiền trở nợ cho gia đình, không những vậy còn thừa tiền cho gia đình ngươi có thể sống cải thiện hơn, hehe….”
Trong lúc nói, ánh mắt hắn nhìn về phía Đặng Dịch càng ngày càng hèn mọn….. Dường như cảm nhận được ánh mắt của hắn, Đặng Dịch trong lòng càng lạnh, mông không tự chủ mà co thắt lại, hít một hơi rồi hùng hồn nói :
“ Ta đã nói rồi, ta, Đặng Dịch, cho dù đời này có phải ra đường ăn xin để kiếm sống, cũng không bao giờ đi làm cái công việc kinh tởm đó để kiếm tiền cả, xin ….. “
Hắn chưa kịp nói xong đã bị tên kia đập cho một cái vào đầu.
“Ta chả hiểu cái đầu óc ngươi được làm bằng gì, chỉ nghĩ vớ va vớ vẩn, ta Đinh Hoàng đây là đàn ông chuẩn mực xã hội một vợ, nhiều bồ. Ngươi bỏ ngay cái ý nghĩ vớ vẩn của mình đi “
Đặng Dịch ngượng ngùng gãi gãi cái đầu cười hề hề nói :
“Vậy hả, Thế ngươi nói xem là việc gì, nếu được ta xin giơ hay tay ba chân lên đồng ý, bất kể việc gì….. trừ cái kia…a ha ha.”
Đinh Hoàng không nói câu gì , khinh bỉ lườn hắn một cái xong rút từ trong ngực ra tập tài liệu đưa cho Đặng Dịch nói :
“ Đây ngươi xem qua đi…”
Đặng Dịch cầm lấy , nhìn vào tờ mặt bìa thì thấy hình 1 con sói trắng vô cùng đẹp , bên trên con sói có hai chữ vô cùng đẹp vào sắc sảo “ Thượng Thiên “ hình ảnh này làm hắn vô cùng thích thú
“ Ta….”
Hắn đang định nói để về nhà suy nghĩ thì mới ngẩn ra, cái tên Đinh Hoàng kia đã không còn ở bên cạnh . Hắn giật mình nhìn qua bốn phía
“ Má , chả nhẽ là ma…. Ực “
Hắn nhìn lại tập tài liệu trong tay , nhìn đi nhìn lại mới thấy có địa chỉ ghi phía lúc này mới tạm thời an tâm cất tập tài liệu vào balo , nhìn bầu trời đã tạnh mưa cất bước ra về
“ Hừm , Số 69 phố XXX , mai đến thử xem , phải cố gắng kiếm được công việc phụ giúp gia đình…. Haiz… cố lên ta ơi “
Hắn đi được khoảng một lúc thì tại đó bỗng có cơn gió lạnh thổi qua….
“ Ầm.........…..méooo…..”
Một con mèo đã làm rơi cái nắp thùng rác bằng sát gần đó….
“ Ưmm…” một tiếng kêu kẽ vang lên trong đêm tối , âm u , nghe rất rợn người . Bỗng nhiên 1 bóng người chui từ dưới lên vươn người 1 cái , nhìn chung quanh bốn phía một lúc , thấy không có ai thì giật mình nói :
“ Thôi chết , tên tiểu tử kia đâu rồi , ây da chả nhẽ lại mất mục tiêu rồi , hu hu số ta sao khổ như vật chứ , mãi mới tìm được người phù hợp mà , aaaaaa….khụ khụ..”
Bất thình lình , bóng người đó chính là Đinh Hoàng , hiện tại trông bộ dáng của hắn rất kinh khủng…….đầu đội túi ni lông , áo trắng bị nhuộm bùn đen xì , mặt thì lem luốc , mồm miệng đầy bùn đất trông rất tởm lợm..
“ Ta XXX đứa nào lấy đi cái nắp cống ở đây nhá , đừng để ta biết , ta sẽ XXX ngươi , bất kẻ là trai hay gái , mẹ kiếp , ăn ở rõ tốt mà đen méo chịu được … hức hức.. thôi về mong tên kia thấy được địa chỉ mà đến , không ta chết chắc rồi “
Một bên vừa đi , hán vừa chửi , vừa vỗ vỗ cái lưng đau do va đập mạnh lại vừa khóc , bộ dáng thật thảm hại……
“ Ầm…Ầm...”
Đột nhiên xuất hiện tiếng sấm vang lên giữa bầu trời, từng tia chớp đan xen xuất hiện làm lóe sáng cả một vùng trời. Ngay sau đó, bầu trời bắt đầu trút xuống những giọt mưa nặng hạt, một cơn mưa rào đổ xuống khiến cho những ai đang đi đường đều hối hả chạy vội...
Tại một con đường nhỏ, hai bên là từng dẫy nhà được xây dựng một cách thẳng tắp, rất có quy củ.
“ Mẹ nó, sao đen vậy trời “
Một tiếng chửi nhẹ vang lên trong đêm tối vắng lặng, nhìn kĩ ta có thấy được một tên thiếu niên mặc bộ quần áo màu đen đang chạy một cách thật nhanh để tìm chỗ trú mưa...
Dưới mái che của một gian cửa hàng đã đóng cửa, thiêu niên nhìn bầu trời đen kịt đang đổ mưa rào rào mà ngẩn ra. Một cảm xúc khó diễn tả tuôn lên trong lòng khiến hắn không thể nhịn được mà rơm rớm nước mắt.
“Lại một lần….lại một lần nữa…haiz!!”
Lẩm bẩm một vài câu rồi đột nhiên hắn ngồi quỵ xuống , lưng dựa vào cửa , thất thần nhìn bầu trời đang xối xả đổ cơn mưa rào. Một mảnh trời đen kịt, thậm chí còn thể nhìn thấy sao trời và trăng sáng. Giống cuộc đời của hắn vậy, không nhìn thấy ánh sáng , chả biết sẽ ra sao và đi về hướng nào….
Thiếu niên tên Đặng Dịch, 23 tuổi, gia đình thuộc loại trung bình, không giàu, cũng chả nghèo, tiền gia đình kiếm được cũng đủ sống, đủ ăn, đủ học. Hắn cũng giống bao người khác, có ước mơ, có khát vọng đó là hắn muốn trở thành một Nhà Văn. Hắn muốn viết ra những cuốn sách mà để người đời mãi nhớ tới hắn. Hắn luôn cố gắng để theo đuổi ước mơ của mình, tưởng chừng như đã có thể theo đuổi được giấc mơ đó. Nhưng rồi thực sự thì đời không như mơ , cũng chả như phim,… trong một lần đi làm về, cha của hắn Đặng Trung đã gặp tai nạn giao thông nghiêm trọng. Chi phí chữa bệnh thì cực cao, và tất nhiên là gia đình hắn không thể nào chịu được chi phí cao đến như vậy nên đành phải đi vay nặng lãi……
Và ai chả biết vay nặng lãi sẽ có kết quả thế nào, gia đình hắn trở nên càng ngày càng nghèo, ngày càng khó khăn hơn. Hơn nữa, tháng nào những tên đòi nợ cũng đến nhà hắn .Không đòi được tiền thì lại đập phá, hành hạ hắn và mẹ bao thời gian qua , không có khi nào là được yên ổn.
Thiếu thốn tiền bạc khiến hắn phải gác lại giấc mơ của mình và sống cho thực tại.
Hắn cầm tấm bằng tốt nghiệp loại giỏi của mình đi kiếm việc hết công ty lớn đến công ty nhỏ , nhưng đều chỉ nhận được một câu:
“Không đủ kinh nghiệm chuyên môn , rất tiếc công ty không thể nhận“
Và hôm nay cũng vậy, đi xin thêm vài cái công ty nữa, hắn cũng chỉ nhận được câu trả lời y nguyên. Ngẩng đầu nhìn lên bầu trời đang đổ mưa xối xả , hắn cảm thấy trời dường như cũng đang khóc cùng hắn.
Đang trong mạch cảm xúc dâng trào , thì hắn bất thình lình thấy một tên ăn mặc quần áo quái dị , đeo đôi kính tròn dầy cộp trông rất quái dị đang nhìn mình với một ánh vô cùng chắm chú, tay vuốt vuốt cằm , mồm lẩm bẩm
“Hừm…dáng người không tệ ..chà chà ..“
Nghe tên kia nói vậy, một cảm giác quái lạ dâng lên trong lòng hắn , chợt nghĩ đến điều gì , hắn hốt hoảng lui về phía sau rồi cẩn thận nói :
“ Này, ánh mắt đó của ngươi là sao, ta nói cho ngươi biết, ta biết ta lớn lên phi thường soái, trai hay gái đều mê nhưng ta là chuẩn men 110% , xin….,
Chưa chờ hắn nói xong tên kia đã cắt lời :
“Khốn khiếp, có tin hay không ta đập chết ngươi , cái gì soái, tự kỉ hả, lại còn 110%, ngươi là người biến dị chắc.. “
“Ây da, cứ bình tĩnh, cứ bình tĩnh, có gì từ từ nói, ha ha nếu ngươi thành tâm muốn biết…ta đây sẵn sàng trả….”
“Dừng dừng , ngươi lảm nhảm cái gì đấy, vào vấn đề chính….”
“Ok ok có gì nói mau , muộn rồi , ta còn về đọc bộ Cực Phẩm Hệ Thống nữa…“
“ Hừm …..xem nào….Tên : Đặng Dịch, 23 tuổi, cao 1m78 nhà ở Số 66 phố ABC, cha là Đặng Trung bị tai nạn hiện tại liệt giường , mẹ Thu Liên vì tình trạng sức khỏe ốm yếu nên không xin được việc gì cả , đệ đệ Đặng Thái 12 tuổi đang đi học nhưng do gia đình khó khăn nên đang tính cho nghỉ, bản thân Đặng Dịch tính tình ngoan ngoãn, hiếu thảo, học giỏi, tốt nnghiệp B đại học với bằng giỏi nhưng không xin được việc, đã ăn không ngồi rồi hai tháng trời, cả nhà phải sống nhờ vào số tiền trợ cấp của cha, gia đình hầu như không có khả năng trả đủ món nợ .769.000.000 Việt Nam Đồng , blahblah….”
“ Đủ rồi!!! Ngươi là ai , vì cái gì biết rõ hoàn cảnh nhà ta như vậy…..”
Tên kia đang lảm nhảm blahblah thì bị tiếng hết của Đặng Dịch làm giật mình, tay run run nên làm rơi luôn tờ tài liệu trên, trôi theo dòng nước đi rồi….
“Hò hét cái gì, làm giật cả mình, hừ, ta là ai không quan trọng, quan trọng là ta có một việc có thể giúp ngươi kiếm đủ tiền trở nợ cho gia đình, không những vậy còn thừa tiền cho gia đình ngươi có thể sống cải thiện hơn, hehe….”
Trong lúc nói, ánh mắt hắn nhìn về phía Đặng Dịch càng ngày càng hèn mọn….. Dường như cảm nhận được ánh mắt của hắn, Đặng Dịch trong lòng càng lạnh, mông không tự chủ mà co thắt lại, hít một hơi rồi hùng hồn nói :
“ Ta đã nói rồi, ta, Đặng Dịch, cho dù đời này có phải ra đường ăn xin để kiếm sống, cũng không bao giờ đi làm cái công việc kinh tởm đó để kiếm tiền cả, xin ….. “
Hắn chưa kịp nói xong đã bị tên kia đập cho một cái vào đầu.
“Ta chả hiểu cái đầu óc ngươi được làm bằng gì, chỉ nghĩ vớ va vớ vẩn, ta Đinh Hoàng đây là đàn ông chuẩn mực xã hội một vợ, nhiều bồ. Ngươi bỏ ngay cái ý nghĩ vớ vẩn của mình đi “
Đặng Dịch ngượng ngùng gãi gãi cái đầu cười hề hề nói :
“Vậy hả, Thế ngươi nói xem là việc gì, nếu được ta xin giơ hay tay ba chân lên đồng ý, bất kể việc gì….. trừ cái kia…a ha ha.”
Đinh Hoàng không nói câu gì , khinh bỉ lườn hắn một cái xong rút từ trong ngực ra tập tài liệu đưa cho Đặng Dịch nói :
“ Đây ngươi xem qua đi…”
Đặng Dịch cầm lấy , nhìn vào tờ mặt bìa thì thấy hình 1 con sói trắng vô cùng đẹp , bên trên con sói có hai chữ vô cùng đẹp vào sắc sảo “ Thượng Thiên “ hình ảnh này làm hắn vô cùng thích thú
“ Ta….”
Hắn đang định nói để về nhà suy nghĩ thì mới ngẩn ra, cái tên Đinh Hoàng kia đã không còn ở bên cạnh . Hắn giật mình nhìn qua bốn phía
“ Má , chả nhẽ là ma…. Ực “
Hắn nhìn lại tập tài liệu trong tay , nhìn đi nhìn lại mới thấy có địa chỉ ghi phía lúc này mới tạm thời an tâm cất tập tài liệu vào balo , nhìn bầu trời đã tạnh mưa cất bước ra về
“ Hừm , Số 69 phố XXX , mai đến thử xem , phải cố gắng kiếm được công việc phụ giúp gia đình…. Haiz… cố lên ta ơi “
Hắn đi được khoảng một lúc thì tại đó bỗng có cơn gió lạnh thổi qua….
“ Ầm.........…..méooo…..”
Một con mèo đã làm rơi cái nắp thùng rác bằng sát gần đó….
“ Ưmm…” một tiếng kêu kẽ vang lên trong đêm tối , âm u , nghe rất rợn người . Bỗng nhiên 1 bóng người chui từ dưới lên vươn người 1 cái , nhìn chung quanh bốn phía một lúc , thấy không có ai thì giật mình nói :
“ Thôi chết , tên tiểu tử kia đâu rồi , ây da chả nhẽ lại mất mục tiêu rồi , hu hu số ta sao khổ như vật chứ , mãi mới tìm được người phù hợp mà , aaaaaa….khụ khụ..”
Bất thình lình , bóng người đó chính là Đinh Hoàng , hiện tại trông bộ dáng của hắn rất kinh khủng…….đầu đội túi ni lông , áo trắng bị nhuộm bùn đen xì , mặt thì lem luốc , mồm miệng đầy bùn đất trông rất tởm lợm..
“ Ta XXX đứa nào lấy đi cái nắp cống ở đây nhá , đừng để ta biết , ta sẽ XXX ngươi , bất kẻ là trai hay gái , mẹ kiếp , ăn ở rõ tốt mà đen méo chịu được … hức hức.. thôi về mong tên kia thấy được địa chỉ mà đến , không ta chết chắc rồi “
Một bên vừa đi , hán vừa chửi , vừa vỗ vỗ cái lưng đau do va đập mạnh lại vừa khóc , bộ dáng thật thảm hại……
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook