Cực Phẩm Đại Tiểu Thư
Chương 110: Cố nhân đến & Hẹn gặp

Trời sáng khí trong, gió nhẹ ấm áp.

Nhưng không khí trở nên có chút giằng co. Mỗi ánh mắt lại có thần sắc khác nhau.

Lúc Tần Mộ Dao vừa nhìn thấy nam nhân đó, phút chốc sắc mặt trầm xuống, lạnh lùng nhắm mắt. Dường như nhìn nam nhân kia thêm một cái cũng là tự ngược đãi chính mình. Trong lòng âm thầm thở dài.

Tại sao hắn lại cứ cố tình gặp gỡ!

“Dao Nhi, đã lâu không gặp!”

Nam Cung Tinh Nguyệt cho ngựa thong thả đi về phía trước, đến gần xe ngựa. Tia lạnh lùng trong mắt Tần Mộ Dao và hành động vừa rồi của nàng đều đâm hắn bị thương, trong lòng xẹt qua một tia khổ sở, nhưng vẻ mặt vẫn tươi cười như cũ, giống như chưa từng nhìn thấy thái độ lảng tránh của Tần Mộ Dao với mình.

Từ ngày ấy, đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy Tần Mộ Dao. Trong thời gian dưỡng thai, nàng luôn tránh không gặp hắn. Nếu hôm nay không ngẫu nhiên gặp ngoài Hoàng cung thì hắn nghĩ có lẽ mình không thể nhìn thấy Dao Nhi gần như vậy thêm một lần nữa.

Xem ra, hôm nay vận khí của Nam Cung Tinh Nguyệt cũng không tệ!

‘Đã lâu không gặp’ à? Tốt nhất là nàng coi như không thấy! Đỡ phải khiến tâm trạng của mình không tốt!

“Thân Vương, người là quý nhân bận rộn, ta và Dao Nhi sẽ không quấy rầy người.”

Mạc Thiếu Khanh vỗ vỗ lòng bàn tay Tần Mộ Dao, tươi cười đáp lại.

Hắn biết Dao Nhi không muốn nhìn thấy Nam Cung Tinh Nguyệt!

Nhìn về phía xa phu, nói:

“Xa phu, hãy tránh đường cho Thân Vương.”

“Dạ.”

Xa phu gật đầu, lập tức quay đầu ngựa lại, đánh xe ngựa sang bên cạnh.

Nam Cung Tinh Nguyệt giật mình, lập tức nhìn về phía Mạc Thiếu Khanh.

Hắn ta vẫn mang theo tư thế bảo vệ bên cạnh Tần Mộ Dao, trong lòng lập tức xẹt qua một tia không vui. Tuy đã biết rằng Dao Nhi vô cùng hưởng thụ sự bảo vệ của hắn ta, nhưng, giờ này khắc này, nhìn thấy hình ảnh bọn họ ở cạnh nhau sao mà thật chói mắt.

“Mạc Đại thiếu gia còn nhớ rõ chuyện ngày ấy chúng ta nói chứ?”

Nam Cung Tinh Nguyệt nhếch môi, trong mắt hiện lên một chút cố ý.

Quả nhiên vừa dứt lời, hắn hấy Tần Mộ Dao nghi hoặc nhìn Mạc Thiếu Khanh, trong lòng toát lên một tia đắc ý, ý cười trên khóe miệng cũng càng lúc càng lớn.

Quả nhiên là Dao Nhi không biết chuyện hôm đó Mạc Thiếu Khanh đến tìm hắn!

Mạc Thiếu Khanh giật mình, cảm nhận được ý hỏi trong ánh mắt của Tần Mộ Dao, theo bản năng nắm chặt tay nàng. Đảo mắt nhìn Nam Cung Tinh Nguyệt, lập tức hiểu được ý đồ của hắn ta.

Nam nhân này đang cố ý, cố ý nhắc tới chuyện này, khiến Dao Nhi có hiềm khích với mình sao?

“Thiếu Khanh sao có thể quên được chứ? Cũng xin Thân Vương chớ quên những lời Thiếu Khanh đã nói!”

Mạc Thiếu Khanh đáp lại với thần sắc vẫn như thường, trong mắt lóe lên ánh sáng kiên định như đuốc.

Phản ứng của Mạc Thiếu Khanh thản nhiên như vậy khiến Nam Cung Tinh Nguyệt nhíu mày, trong lòng không khỏi tự giễu.

Xem ra hắn vẫn cứ xem thường Mạc Thiếu Khanh a!

Dường như sự công kích của mình với hắn chỉ như một trò đùa mà thôi!

Thở dài một hơi thật sâu, trong đôi mắt đen xinh đẹp ngưng tụ một tia sâu thẳm nồng đậm như thể hồ sâu không đáy, dường như đang nổi lên cái gì.

Tần Mộ Dao lẳng lặng quan sát biểu hiện của bọn họ, trong lòng vẫn chưa buông tha cho chuyện mà Nam Cung Tinh Nguyệt vừa nhắc tới.

Thiếu Khanh đi tìm hắn ư? Khi nào? Sao nàng lại không biết nhỉ? Thiếu Khanh đã nói gì với hắn ta vậy?

“Ha ha, sao có thể quên được chứ? Trí nhớ của Bản vương cũng không hề kém Mạc Đại thiếu gia đâu!”

Vẻ mặt Nam Cung Tinh Nguyệt cũng tươi cười, ánh mắt dừng ở trên người Tần Mộ Dao. Ánh mắt hơi hơi chuyển:

“Dao Nhi, nàng đã tới đây lâu như vậy, Bản vương còn chưa tặng nàng lễ vật gì để tỏ rõ sự hoan nghênh của ta…”

“Lễ vật ngươi đưa vẫn còn ít sao? Cũng khiến cả đời ta sẽ khó quên đấy!”

Trong giọng nói của Tần Mộ Dao toát lên tia sẵng giọng.

‘Lễ vật’? Nàng chẳng dám mong nhận được ‘lễ vật’ gì của hắn cả! Chỉ mong hắn không lừa gạt, không thiết kế, không làm thương tổn mẫu thân của nàng thì nàng đã cám ơn trời đất lắm rồi!

“…”

Bị Tần Mộ Dao trách móc một trận, trong đôi mắt Nam Cung Tinh Nguyệt lại hiện lên một chút mất mát.

‘Cả đời khó quên’ ư? Xem ra Dao Nhi đã hận hắn hoàn toàn rồi!

“Ta tin chắc là Công chúa sẽ thích lễ vật này!”

Nam Cung Tinh Nguyệt lại mở miệng, dường như che giấu sự mất mát và phiền muộn của mình, nhìn hai người trên xe ngựa.

“Nhưng mà lễ vật này… chỉ sợ phải tự thân Công chúa đi nhận mới được a!”

Tần Mộ Dao hơi hơi nhíu mi, ánh mắt bắn thẳng về phía Nam Cung Tinh Nguyệt.

Hắn có ý gì? Lễ vật? Tự mình đi nhận? Hay là thứ mà hắn gọi là ‘lễ vật’ chính là… mẫu thân?

“Khi nào?”

Ngữ khí của Tần Mộ Dao hoàn toàn lạnh lùng.

“…”

Nam Cung Tinh Nguyệt cười cao thâm.

Dao Nhi biết lễ vật của mình là cái gì sao? Với sự thông minh của Dao Nhi, chỉ cần vừa nghĩ là sẽ biết! Nhìn dáng vẻ vội vã của nàng, thật sự hắn không biết nên đau lòng hay là nên vui vẻ!

Không khí lại khôi phục sự im lặng, ánh mắt mấy người giằng co. Tần Mộ Dao đang chờ Nam Cung Tinh Nguyệt mở miệng, nhìn nụ cười nhạt trên mặt hắn, thậm chí nàng còn có cảm giác muốn tiến lên xóa sạch nó đi.

Nam nhân này thật sự là đáng đánh đòn!

“Sẽ sớm thôi, Dao Nhi. Nhưng mà ta hy vọng Dao Nhi nhận lễ vật của ta thì cũng phải có thứ gì đó để tạ lễ mới phải!”

Nam Cung Tinh Nguyệt phá vỡ bầu không khí im lặng. Lời hắn vừa nói ra lại khiến Tần Mộ Dao và Mạc Thiếu Khanh không khỏi giật mình.

Đương nhiên là Mạc Thiếu Khanh biết hắn ta muốn cái gì. Thứ hắn ta muốn chính là chìa khóa duy nhất để mở được long mạch trong truyền thuyết – phượng ngọc! Khóe mắt liếc nhìn Tần Mộ Dao một cái.

Cuối cùng thì phượng ngọc có ở trong tay Dao Nhi hay không? Nếu như Nam Cung Tinh Nguyệt chiếm được phượng ngọc, thiên hạ sẽ không tránh nổi đại nạn!

Nhưng nếu Dao Nhi không giao phượng ngọc ra thì liệu Nam Cung Tinh Nguyệt có xuống tay với Tần phu nhân hay không?

Nghĩ đến đây, trong lòng hắn không khỏi xẹt qua một cảm giác rét lạnh.

Cho dù chọn phương án nào thì bọn họ cũng không muốn. Cuối cùng thì phải làm thế nào mới có thể đổi lấy Tần phu nhân đồng thời lại không cho Nam Cung Tinh Nguyệt đoạt được phượng ngọc đây?

“Hả? Thân Vương muốn cái gì?”

Tần Mộ Dao hơi hơi nhếch môi.

Cuối cùng thì đã giấu đầu lòi đuôi rồi sao? Nàng đã nói Nam Cung Tinh Nguyệt sẽ không khinh địch mà trả lại mẫu thân cho nàng như vậy mà. Quả nhiên là có mục đích!

Nhưng mà, nàng thực ngạc nhiên. Trên người nàng còn có cái gì mà Nam Cung Tinh Nguyệt muốn đoạt được kia chứ!

“Ta muốn cái gì ư?”

Nam Cung Tinh Nguyệt thấp giọng thì thầm.

Hắn muốn cái gì đây? Đoạt được phượng ngọc, nắm giữ thiên hạ? Hay là… nữ nhân trước mắt này?

Ánh mắt chớp động, thiếu chút nữa thì Nam Cung Tinh Nguyệt nói cho nàng biết, thứ hắn muốn chính là Tần Mộ Dao nàng!

Nhưng, nếu hắn nói ra thì sẽ được cái gì đây? Sự châm chọc và khinh thường của Dao Nhi ư?

Trong lòng xẹt qua một tia chua xót.

Toàn bộ trái tim của Dao Nhi đều đặt cả vào tay Mạc Thiếu Khanh rồi. Hắn muốn nàng cũng chỉ là ảo tưởng mà thôi! Hắn không muốn chỉ giữ được thân xác nàng mà không chiếm được trái tim nàng! Như vậy hắn sẽ còn đau đớn hơn so với việc không có được nàng!

“Ta muốn cái gì, Mạc Đại thiếu gia sẽ nói cho nàng biết!”

Trong mắt Nam Cung Tinh Nguyệt xẹt qua một tia sáng, trong lòng đã có quyết định.

Giữa giang sơn và mỹ nhân, cuối cùng thì hắn vẫn quyết định lựa chọn giang sơn. Còn… mỹ nhân… Ánh mắt Nam Cung Tinh Nguyệt khóa chặt Tần Mộ Dao. Nếu hắn chiếm được cả giang sơn, liệu Dao Nhi có thể vì hắn là người mạnh nhất mà thích hắn hay không?

Ý niệm này vừa nhảy vào trong đầu lại khiến hắn không khỏi ngẩn ra.

Nếu vậy, hắn sẽ càng muốn giành được giang sơn hơn!

Tần Mộ Dao cảm nhận được bàn tay đang nắm tay mình của Mạc Thiếu Khanh cứng lại, ánh mắt nhìn về phía Mạc Thiếu Khanh càng tràn ngập nghi hoặc.

“Hai vị, không quấy rầy hai vị tiến cung nữa. Sau này còn gặp lại!”

Cuối cùng Nam Cung Tinh Nguyệt ngồi trên con ngựa cao to cũng liếc mắt nhìn hai người một cái, nhếch khóe miệng, kéo mạnh dây cương. Tuấn mã chạy như tên bắn ra ngoài, bỏ ánh mắt giao nhau giữa Tần Mộ Dao và Mạc Thiếu Khanh ở phía sau.

Sắc mặt Tần Mộ Dao âm trầm, lẳng lặng nhìn Mạc Thiếu Khanh, đồng thời cũng có thể cảm nhận được sự căng thẳng trong lòng hắn. Lòng bàn tay hắn đã vã mồ hôi, trong đôi mắt dịu dàng kia lóe lên tia bất an khiến trong lòng Tần Mộ Dao xúc động.

Thiếu Khanh không nói với nàng, nhất định là có nguyên nhân của hắn. Nàng mỉm cười tươi rói:

“Thiếu Khanh, chúng ta hồi cung đi!”

“Đúng rồi, đúng rồi, đi nhanh đi! Ta sắp chết đói đến nơi rồi!”

Vũ Văn Cẩn đã không nhịn được nữa. Vừa rồi nàng ta đã bị bỏ lại một mình!

Như có như không liếc mắt nhìn Mạc Thiếu Khanh một cái.

Từ đầu tới cuối ánh mắt của Thiếu Khanh đều đặt lên người Mộ Dao tỷ tỷ. Trong lòng xẹt qua một chút mất mát, ảm đạm ôm bụng, nhắm mắt lại.

Trong Phượng Tê cung.

Tần Mộ Dao bảo cung nữ chuẩn bị cho Vũ Văn Cẩn đầy một bàn thức ăn. Nàng ta một mình thưởng thức thử tất cả các món mĩ vị độc đáo, rất vui thích, mải mê ăn đến nỗi dường như không phát hiện ra người vẫn ngồi bên cạnh mình đã biến mất.

Trong phòng.

Tần Mộ Dao và Mạc Thiếu Khanh ngồi đối diện nhau, ánh mắt như có như không dừng ở trên người Mạc Thiếu Khanh. Nàng đang đợi hắn chủ động nói ra chuyện đi gặp Nam Cung Tinh Nguyệt, hơn nữa nói cho nàng biết lễ vật ‘đáp lễ’ mà Nam Cung Tinh Nguyệt nói đến là cái gì!

“Dao Nhi, quả thật là ta đã từng một mình đi gặp Nam Cung Tinh Nguyệt.”

Sau một lát, cuối cùng thì Mạc Thiếu Khanh cũng mở miệng.

Hắn vốn không định nói chuyện này cho Dao Nhi biết, để tránh khiến Dao Nhi lo lắng. Nhưng không ngờ Nam Cung Tinh Nguyệt lại cố ý nhắc đến chuyện này. Với tính tình của Dao Nhi, hắn mà không nói thì sẽ càng tệ hơn.

“Là ngày đó đi!”

Tần Mộ Dao nhắm mắt, lẳng lặng uống một ngụm trà, nhưng tâm tư cũng không để ý đến hương vị trà.

Vừa rồi dọc đường nàng cũng đang tự hỏi, Thiếu Khanh vẫn luôn ở bên cạnh nàng chưa từng rời một khắc, duy chỉ có hôm nàng nhận Nam Cung Ly làm đệ đệ là Thiếu Khanh không ở bên cạnh nàng mà thôi.

“Ừ.”

Mạc Thiếu Khanh đáp.

“Vì sao?”

Tần Mộ Dao ngước mắt nhìn Mạc Thiếu Khanh, nhìn thẳng hai mắt hắn.

Có lẽ trong lòng nàng đã nắm chắc, cũng chỉ vì nàng mà Thiếu Khanh mới có thể đi tìm Nam Cung Tinh Nguyệt! Trong lòng xẹt qua một tia ấm áp nhưng lại xen lẫn vài phần chua xót.

Với hiểu biết của nàng về Lộng Nguyệt, cho dù Thiếu Khanh có đi tìm hắn ta, bảo hắn ta thả mẫu thân mà vẫn không thể đạt được mục đích thì hắn sẽ không bỏ qua! Không phải sao?

“…”

Mạc Thiếu Khanh im lặng một lúc. Nhưng sau một lát im lặng, hắn vẫn hạ quyết tâm, lại mở miệng:

“Dao Nhi, nàng hãy nghe ta nói. Trong Hoàng thất tứ quốc vẫn lưu truyền một truyền thuyết bí ẩn rất ít người biết được. Đó là trong tứ quốc có tồn tại một long mạch. Giành được long mạch này thì có thể nắm giữ toàn bộ thiên hạ. Nhưng không ai biết long mạch ở đâu cả. Theo truyền thuyết, ngọc lưu ly bảy màu chính là bản đồ long mạch, còn long phượng ngọc là chìa khóa để mở long mạch ra.”

Bàn tay bưng chén trà của Tần Mộ Dao đột nhiên ngẩn ra.

Ngọc lưu ly bảy màu ư? Đó không phải là thứ mà Lộng Nguyệt vẫn luôn luôn tìm kiếm đó sao?

“Lẽ nào… Nam Cung Tinh Nguyệt muốn đoạt được long mạch, nắm giữ toàn bộ thiên hạ?”

“Dao Nhi, nàng đoán không sai, Nam Cung Tinh Nguyệt muốn đoạt được long mạch! Nàng cũng biết, Nam Khải quốc từng bị nô dịch, làm thế nào mới khiến bọn họ thoát khỏi vận mệnh bị người khác diệt vong áp bức – đó chính là phải đứng ở trên đỉnh cao nhất, dẫm nát tất cả dưới chân!”

Ánh mắt Mạc Thiếu Khanh trở nên sâu thẳm.

Nếu thật sự có ngày đó thì toàn bộ thiên hạ không biết là phúc hay họa!



“Hắn ta muốn dùng mẫu thân để đổi lấy ngọc lưu ly à?”

Tần Mộ Dao vô thức chạm vào túi hương bên hông nàng.

Bên trong này chính là viên ngọc lưu ly mà Lạc Khinh Trần đã tặng cho nàng trước lúc rời đi. Nhưng lúc Khinh Trần rời đi có nói rằng Lộng Nguyệt không biết viên ngọc lưu ly này ở trên người hắn, vậy thì vì sao…

Nhận thấy động tác và ý tứ trong lời nói của nàng, trong lòng Mạc Thiếu Khanh run run.

“Trong tay nàng vẫn còn có một viên ngọc lưu ly nữa à?”

Sao hắn lại không biết chuyện này nhỉ?

“Đúng, là lễ vật tân hôn mà Lạc Khinh Trần tặng cho chúng ta trước khi rời đi. Ta vẫn để nó trong túi hương.”

Tần Mộ Dao nhắm mắt, nghĩ đến những lời Lạc Khinh Trần nói trước khi đi, muốn nàng luôn mang theo bên người.

Lạc Khinh Trần từng làm rất nhiều chuyện cho nàng, cho dù chỉ là lễ vật của một bằng hữu thì nàng cũng không thể nuốt lời được.

Mạc Thiếu Khanh hiểu ra, nheo mắt.

“Thứ hắn muốn không chỉ có ngọc lưu ly, còn có cả phượng ngọc nữa!”

Mạc Thiếu Khanh nhìn chằm chằm không chớp mắt, chú ý thần sắc của Tần Mộ Dao, muốn xem nàng phản ứng thế nào.

“Phượng ngọc hả?”

Tần Mộ Dao nhíu chặt lông mày, trong mắt dâng lên một tia nghi hoặc.

Phượng ngọc á? Nàng chưa từng nghe nói đến bao giờ.

“Đúng, phượng ngọc. Phượng ngọc vốn thuộc Hoàng thất Đông Sở quốc. Hơn hai mươi năm trước, Hoàng Đế Đông Sở quốc đã truyền phượng ngọc cho Công chúa mà ông ta yêu thương nhất, từ đó đến nay phượng ngọc đều luôn ở trong tay Công chúa đó. Mà Công chúa đó chính là … mẫu thân!”

Trong mắt Mạc Thiếu Khanh ngưng tụ một tia sâu thẳm. Nhìn phản ứng của Dao Nhi, hình như thật sự không biết về chuyện phượng ngọc rồi!

“Mẫu thân á?”

‘Oanh’ một tiếng, Tần Mộ Dao như bị sét đánh.

Phượng ngọc ở trên người mẫu thân. Vậy thì mục đích của Lộng Nguyệt khi giả trang thành Nam Tinh tiếp cận nàng không chỉ vì ngọc lưu ly bảy màu, mà còn vì phượng ngọc a! Khó trách đêm ấy khi nam nhân đeo mặt nạ xông vào Tần phủ, thái độ của phụ thân lại khá là căng thẳng.

Nay hắn đã nắm mẫu thân trong tay, là muốn đoạt được phượng ngọc sao? Nhưng, phượng ngọc ở đâu? Nàng chưa từng nghe mẫu thân nhắc tới bao giờ.

“Nam Cung Tinh Nguyệt cho rằng phượng ngọc đang ở trong tay nàng!”

Mạc Thiếu Khanh thử nói, quả nhiên nhìn thấy trong mắt Tần Mộ Dao lại giật mình.

Chẳng lẽ phượng ngọc thật sự không ở trong tay nàng sao?

“Ở trong tay ta ư? Đến ngay cả dáng vẻ của phượng ngọc như thế nào ta còn…”

Tần Mộ Dao còn chưa nói hết câu, đột nhiên toàn bộ thân thể ngẩn ra, lời muốn nói ra miệng lại nuốt trở về. Trong đầu hiện lên một hình ảnh.

Lúc ở trong thiên lao, mẫu thân đã từng vụиɠ ŧяộʍ nhét một thứ vào trong tay nàng. Sau khi trở về nàng đã cẩn thận xem kỹ. Đó là một khối ngọc bội. Mà khối ngọc bội đó không có gì đặc biệt, thậm chí còn không được sáng bóng như những khối ngọc bội khác. Sau đó đã xảy ra rất nhiều chuyện khiến nàng quên mất khối ngọc bội kia. Liệu khối ngọc bội tầm thường đó có phải là phượng ngọc trong miệng Thiếu Khanh hay không?

“Dao Nhi, nàng sao vậy? Nghĩ ra cái gì à?”

Mạc Thiếu Khanh nhận thấy tia kinh ngạc của nàng, lập tức mở miệng hỏi, trong mắt ẩn hiện tia lo lắng.

“…”

Tần Mộ Dao không trả lời ngay, trong đầu nhanh chóng suy nghĩ.

Nàng không mang theo khối ngọc bội kia trên người, thế thì hiện giờ khối ngọc bội đó ở đâu?

Cẩn thận suy nghĩ, ánh mắt Tần Mộ Dao đột nhiên lóe lên, theo bản năng đứng bật dậy khỏi ghế, đi đến trước mặt Mạc Thiếu Khanh.

“Mau, chúng ta quay lại Tần phủ một chuyến!”

Tần Mộ Dao kích động nói.

Nếu đúng như trí nhớ của nàng, vậy thì khối ngọc bội kia đã bị nàng cất đại ở trong phòng.

Nam Cung Ly từng nói, hắn chăm sóc để ý Tần phủ rất kỹ càng, hiện giờ nàng chỉ hy vọng trước khi Nam Cung Ly lên làm Hoàng Đế thì Hiến Tông Đế chưa từng phái người đến lục lọi Tần phủ mà thôi!

“Ừ! Để ta đi cho người chuẩn bị xe ngựa.”

Mạc Thiếu Khanh cũng bắt đầu nghiêm túc lên. Nhìn Tần Mộ Dao mà không hỏi nhiều. Bởi vì hắn biết, chờ một lát thì mình sẽ biết đáp án.

Một chiếc xe ngựa dừng ở trước cửa Tần phủ, Mạc Thiếu Khanh thật cẩn thận đỡ Tần Mộ Dao xuống xe ngựa.

Lại đi vào Tần phủ, Tần Mộ Dao chỉ cảm thấy dường như đã trải qua mấy đời rồi.

Nhớ tới thời gian trước đây ở Tần phủ, lúc đó, phụ mẫu không phải là Hoàng Thượng Hoàng Hậu gì đó, chỉ là phụ mẫu của nàng mà thôi, người một nhà hoà thuận vui vẻ, vậy mà hiện tại…

Nhìn từng gốc cây ngọn cỏ trong Tần phủ, xem ra quả thật Nam Cung Ly đã để tâm chăm sóc nó rất tốt, mọi thứ đều y như cũ, không có thay đổi gì lớn.

“Dao Nhi, chúng ta vào đi thôi. Muốn về phòng của nàng à?”

Mạc Thiếu Khanh phá vỡ cảm giác tức cảnh sinh tình của nàng, vỗ vỗ tay nàng.

“Ừ.”

Tần Mộ Dao gật gật đầu, theo con đường trong trí nhớ, về phòng của mình, đẩy cửa ra, đi thẳng đến trước bàn trang điểm, mở hộp đồ trang điểm ra, tìm kiếm một hồi, cuối cùng tìm thấy một khối ngọc bội ở dưới đáy hộp.

“Đây là phượng ngọc sao?”

Trong mắt Mạc Thiếu Khanh cũng không biết nói gì.

Không ngờ khối ngọc bội không hề sáng bóng trước mắt lại chính là phượng ngọc, không có chỗ nào đặc biệt, đến ngay cả trong tiệm ngọc khí nhà hắn cũng không có thứ gì thấp kém như thế.

“Đây là khối ngọc bội duy nhất mà mẫu thân đã đưa cho ta. Lúc ấy ở trong thiên lao, mẫu thân đã lén đưa cho ta.”

Tần Mộ Dao cẩn thận xem xét khối ngọc mãi mới thôi. Trong lòng nàng vẫn cứ hoài nghi.

Chìa khóa để mở long mạch trong truyền thuyết mà trông lại tầm thường như vậy hay sao?

“Nếu đây là phượng ngọc, nàng muốn dùng nó để đổi lấy mẫu thân sao?”

Mạc Thiếu Khanh nghiêm túc hỏi.

“Đương nhiên!”

Nếu thứ Nam Cung Tinh Nguyệt muốn là phượng ngọc thì nàng sẽ cho hắn.

Nhưng nhìn thấy tia lo lắng trong mắt Mạc Thiếu Khanh, trong nháy mắt Tần Mộ Dao hiểu được sự lo lắng của hắn. Hắn sợ Nam Cung Tinh Nguyệt đoạt được long mạch thì sẽ làm cho thiên hạ đại loạn sao?

“Thiếu Khanh, vì mẫu thân, ta không có lựa chọn nào khác!”

Trong lòng Tần Mộ Dao cũng bắt đầu mâu thuẫn. Một bên là cả thiên hạ, một bên là mẫu thân của nàng, bảo nàng phải chọn thế nào đây?

“…”

Mạc Thiếu Khanh im lặng một lúc, trong đôi mắt sâu thẳm hiện lên một tia tối tăm.

Hắn vẫn đang băn khoăn tìm cách để đẹp cả đôi đường, vừa có thể khiến mẫu thân an toàn, lại không thể để phượng ngọc lọt vào tay Nam Cung Tinh Nguyệt.

“Dao Nhi, cứ giao chuyện này cho ta, nàng chỉ cần thanh thản ổn định dưỡng thai là được rồi!”

Mạc Thiếu Khanh kéo Tần Mộ Dao vào trong lòng, cằm tỳ lên mái tóc đen bóng của nàng, chạm vào bụng nàng.

Chẳng bao lâu nữa hài tử của họ sẽ ra đời! Hy vọng trước khi hài tử ra đời thì bọn họ đã có thể trở về nhà ở Bắc Tĩnh quốc, để hài tử an ổn ra đời trong tổ ấm của bọn họ.

Tần Mộ Dao ngước mắt nhìn tia quan tâm trong mắt Mạc Thiếu Khanh, dán chặt vào khuôn ngực rộng lớn rắn chắc của nam nhân.

“Ừ!”

“Thiếu Khanh, sau khi chúng ta đón mẫu thân về thì hãy an ổn sống trong tiểu viện, không quản chuyện gì nữa, được không?”

Tần Mộ Dao thì thào nói, nàng phát hiện dường như mình nợ Thiếu Khanh rất nhiều. Vì mình mà đến ngay cả hiệu buôn Mạc gia hắn cũng gần như giao hết cho Mạc Thiếu Ngạn quản lý, còn bản thân hắn lại bôn ba vì chuyện của phụ mẫu mình.

Trong lòng Mạc Thiếu Khanh ấm áp, đây là chuyện mà hắn vẫn tha thiết ước mơ, chỉ có điều tính trách nhiệm của Dao Nhi quá mạnh mẽ, cái gì cũng không buông bỏ được. Nhưng, nếu Nam Cung Tinh Nguyệt chiếm được long mạch thì liệu bọn họ còn có thể sống an ổn hay không?

Trong mắt xẹt qua một ánh sáng sắc bén.

“Được!”

Mạc Thiếu Khanh kiên định trả lời.

Hắn càng thêm quyết tâm ngăn cản Nam Cung Tinh Nguyệt chiếm được long mạch. Cho dù chuyện long mạch kia là thật hay giả thì hắn cũng sẽ đều dùng toàn lực để ngăn cản, sẽ không để Dao Nhi và cuộc sống hạnh phúc tương lai của bọn họ bị đe dọa!

Trong phòng, hai người lẳng lặng ôm nhau. Phượng ngọc nằm lẳng lặng trên bàn trang điểm.

Đột nhiên, dường như có một tia sáng nhàn nhạt phát ra từ trong túi hương bên hông Tần Mộ Dao, chiếu thẳng vào phượng ngọc. Trong khoảnh khắc đó, ngọc bội vốn không hề sáng bóng dường như cũng sáng lên một chút. Nhưng chỉ trong giây lát lại khôi phục như cũ khiến hai người đang ôm nhau không kịp phát hiện ra.

***

Vũ Văn Cẩn đáp ứng yêu cầu của Tần Mộ Dao, bắt đầu nghiên cứu chế tạo giải dược của độc nương tử. Để thuận tiện, nàng ta chuyển đến ở trong Duệ Vương phủ.

Vũ Văn Cẩn yêu độc gần như si mê, tuy rằng mục đích lần này của nàng ta là đến để ở bên cạnh Tần Mộ Dao và Mạc Thiếu Khanh, khiến Mạc Thiếu Khanh có thể chú ý tới nàng ta, nhưng, vừa đến Duệ Vương phủ, nhìn thấy Tề Duệ đang nằm hôn mê bất tỉnh trên giường, cảm giác muốn chinh phục trong lòng nàng ta lại bị kí©Ꮒ ŧᏂí©Ꮒ lên.

Trước mắt trên giang hồ, không ai nắm rõ được dược hiệu của độc nương tử, đến ngay cả sư phụ của nàng ta cũng không nắm rõ. Nếu nàng ta có thể luyện được giải dược của độc nương tử, thế thì sẽ trở thành người đầu tiên trong thiên hạ!

Tần Mộ Dao thanh thản ổn định dưỡng thai, thuận tiện chờ đến lúc Nam Cung Tinh Nguyệt đưa ‘lễ vật’ trong miệng hắn!

Có lúc ngẫu nhiên xem xét khối ngọc bội được gọi là phượng ngọc kia nhưng nàng không phát hiện ra chút manh mối nào trong đó.

“Ai…”

Tần Mộ Dao không khỏi thở dài, vuốt ve khối ngọc bội trong tay.

Nếu sớm biết Nam Cung Tinh Nguyệt có dã tâm độc bá thiên hạ, lẽ ra lúc đó nàng nên gϊếŧ hắn cho xong chuyện, cũng không lưu lại tai họa cho thiên hạ!

“Dao Nhi, đừng thở dài, nàng xem xem ai đến đây này?”

Mạc Thiếu Khanh mới từ ngoài cửa bước vào, trên mặt đầy ý cười, vội vàng đi về phía Tần Mộ Dao.

Nghe vậy Tần Mộ Dao ngước mắt lên thì thấy có hai nam nhân đi theo phía sau Mạc Thiếu Khanh, trên mặt lập tức nở rộ một nụ cười tươi.

Sao bọn họ lại đến đây?

“Thiếu Khanh, huynh thật sự là làm huynh đệ chúng ta ghen tị đến chết mất! Đã sắp được làm phụ thân rồi. Xem ra ta cũng phải tìm lấy một người, mau mau sinh hài tử thôi!”

Người vừa nói là Chân Giác.

Sau khi Nam Cung Ly xưng đế, tuy rằng phụ thân của Chân Giác bị cắt chức vị, nhưng Chân gia lại không bị liên lụy gì.

Chân Giác nhìn Tần Mộ Dao từ trên xuống dưới. Nàng có thai lại càng toát ra mười phần phong vận. Trong đầu hiện ra bóng dáng một nữ nhân, ý cười trên khóe miệng càng lúc càng lớn.

Không biết dáng vẻ mang thai của nàng ấy sẽ như thế nào nhỉ?

Tần Mộ Dao nhìn Chân Giác trước mắt, vẫn ăn mặc phô trương như trước, dáng vẻ phong lưu không thể che giấu được. Nhưng nàng sâu sắc không bỏ qua cho tia nhu tình vừa hiện lên trong mắt Chân Giác. Trong lòng mỉm cười.

Xem ra hẳn là hắn đã tìm được nữ nhân trong định mệnh của mình rồi thì phải!

Trong mắt xẹt qua một chút trêu chọc.

“Khó lắm a! Ai chẳng biết Chân thiếu gia là công tử phong lưu chốn bụi hoa, lại còn muốn sinh hài tử? Huynh có vô số hồng nhan tri kỷ nhưng mà không biết nữ tử nhà người ta có nguyện ý sinh dưỡng hài tử cho một công tử đào hoa hay không!”

Quả nhiên, vừa nói xong liền thấy vẻ tươi cười trên mặt Chân Giác phút chốc cứng đờ. Chiết phiến vừa mở được một nửa cũng dừng lại.

“Hừ! Nàng không sinh hài tử cho Bản thiếu gia thì còn nhiều nữ nhân muốn sinh hài tử cho Bản thiếu gia a!”

Chân Giác nghĩ đến nữ nhân luôn quật cường đối nghịch với hắn, trong lòng không phải là không có cảm giác gì!

“Ha ha…‘nàng’ đó là ai vậy?”

Trong mắt Tần Mộ Dao xẹt qua một chút bỡn cợt, tò mò hỏi.

Mà Mạc Thiếu Khanh và Thương Kì Nhiên bên cạnh cũng là vẻ mặt tìm kiếm nhìn hắn, ánh mắt mấy người càng khiến vẻ xấu hổ trên mặt Chân Giác tăng lên, trên mặt lúc đỏ lúc trắng, nhìn về phía Tần Mộ Dao, lúc này mới mở miệng nói:

“Cái gì mà ‘nàng’ là ai?”

Chân Giác vẫn cố gắng che giấu, ánh mắt chớp động, mở chiết phiến ra quạt không ngừng.

Chết tiệt, sao hôm nay trời lại nóng thế này?

“Là nữ tử mà huynh muốn nàng sẽ sinh dưỡng hài tử cho huynh đó!”

Sao Tần Mộ Dao có thể buông tha cho hắn? Tiếp tục hỏi tới cùng.

“Giác, không ngờ nữ tử có thể trị được huynh đã xuất hiện a!”

Vẻ mặt Mạc Thiếu Khanh cũng đầy trêu chọc.



Chân Giác đã từng chạy qua chạy lại với biết bao nhiêu nữ nhân, cuối cùng thì hắn cũng tìm được người khiến hắn dừng chân a!

“Trị cái gì mà trị? Bản thiếu gia cũng sẽ không giống huynh!”

Chân Giác liếc một cái xem thường, như có như không liếc xéo Tần Mộ Dao một cái.

Thái độ của Mạc Thiếu Khanh với Tần Mộ Dao thì hắn biết rõ. Sao hắn ta lại sủng Tần Mộ Dao như vậy chứ? Tần Mộ Dao vốn đã cường thế, lại được hắn ta sủng như vậy thì sao không ngất trời kia chứ?

Mạc Thiếu Khanh cũng không tức giận, nắm chặt tay Tần Mộ Dao, hai người nhìn nhau, lại chuyển hướng về phía Chân Giác:

“Huynh a! Xem ra huynh chưa ôm được mỹ nhân về thì còn chưa đứng số đâu!”

Nhìn biểu tình vừa rồi của hắn là bọn họ có thể ngầm đoán ra, dường như nữ nhân kia cũng không phải là người dễ thu phục! Với thái độ đó của hắn, chỉ sợ là còn nhiều trò hay để xem đây!

“Hừ! Với mị lực của Bản thiếu gia, nữ nhân vây quanh Bản thiếu gia còn không hết, làm gì có chuyện Bản thiếu gia chạy theo nữ nhân chứ?”

Chân Giác ‘hừ’ lạnh một tiếng, cố ý nói với vẻ chắc chắn. Nhưng chỉ có hắn mới biết, nữ nhân kia chẳng coi mị lực của hắn ra gì, ngược lại còn vô cùng coi trọng sư huynh chết tiệt của nàng, trên miệng suốt ngày sư huynh thế này, sư huynh thế nọ, khiến hắn hận không thể khâu miệng của nàng lại!

Cuối cùng thì sư huynh của nàng có cái gì tốt? Cũng chỉ là một kẻ trên giang hồ, làm sao mà có thể có được phong độ anh tuấn tiêu sái như hắn? Không chỉ như thế, còn ngày ngày đêm đêm nghĩ cách cướp của người giàu chia cho người nghèo. Nếu hắn không dùng thủ đoạn phi thường để vây nàng trong biệt viện của hắn thì nói không chừng có lúc nàng xông vào phủ của quý tộc đại quan, bị quan phủ bắt, chết như thế nào cũng chưa biết! Còn không để ý tới lòng tốt của hắn!

Trong đầu Chân Giác suy nghĩ rất nhiều, biểu tình cũng vô cùng rối rắm, lại không biết rằng càng ngày tia hứng thú trong mắt ba người khác trong phòng càng đậm!

Đến ngay cả trong mắt Thương Kì Nhiên cũng mang theo vài phần ý cười.

Trong lòng Tần Mộ Dao âm thầm tò mò, cuối cùng thì nữ tử kiểu gì mà có thể khiến Đại thiếu gia phong lưu này lộ ra thần sắc như vậy?

“Kì Nhiên, lần trước tạm biệt ở thành Tích Lan, không ngờ lâu như vậy mới gặp lại! Ta còn chưa cảm ơn huynh thời gian đó đã bảo vệ ta đó!”

Ánh mắt Tần Mộ Dao chuyển hướng về phía Thương Kì Nhiên.

Từ sau khi Thiếu Khanh đến, dường như Thương Kì Nhiên đã biến mất vào hư không, thậm chí còn không nói lời từ biệt với nàng, làm hại nàng còn chưa kịp nói lời cảm ơn.

Thương Kì Nhiên giật mình, nhìn Tần Mộ Dao và Mạc Thiếu Khanh.

“Chúng ta đều là bằng hữu, giữa bằng hữu với nhau đâu cần nói cảm ơn?”

Lần trước ra đi mà không chào tạm biệt là vì không muốn quấy rầy phu thê bọn họ mà thôi.

“Đúng, Kì Nhiên là người một nhà, nếu nói cảm ơn thì chỉ thêm xa lạ!”

Mạc Thiếu Khanh cười nói.

Không nói cám ơn, có lẽ sẽ làm trong lòng Kì Nhiên cao hứng một chút, dù sao hắn…

Ánh mắt Mạc Thiếu Khanh hơi đổi, trong lòng nhẹ nhàng thở dài.

Kì Nhiên cũng nên đi tìm hạnh phúc của mình đi thôi!

Tần Mộ Dao cười cười, nếu không nói cảm ơn thì nàng cũng có chuyển thành hành động thực tế. Nghĩ đến chuyện ở thành Tích Lan từng nói muốn mai mối cho hắn, nhưng đến giờ vẫn chưa tìm thấy nữ tử thích hợp, không biết cuối cùng Thương Kì Nhiên thích nữ tử như thế nào?

“Kì Nhiên, huynh xem đến cả người đào hoa bay bướm như vậy còn có người trong lòng. Không phải huynh cũng nên nói cho ta xem cuối cùng thì huynh thích kiểu nữ tử như thế nào để ta có thể tìm cho huynh a!”

Tần Mộ Dao còn chưa nói xong, đột nhiên cảm giác được bàn tay đang nắm tay mình chấn động mạnh, đảo mắt nhìn về phía Mạc Thiếu Khanh:

“Làm sao vậy?”

“Không… không có gì. Nàng cứ để ý chăm sóc hài tử trong bụng nàng là tốt rồi, về phần Kì Nhiên thích nữ tử kiểu gì, nàng đừng có quản nữa.”

Trong lòng Mạc Thiếu Khanh run run, tuy rằng Dao Nhi muốn làm mai mối cho Kì Nhiên, nhưng, nếu để Thương Kì Nhiên nói ra kiểu nữ nhân mà mình thích, nhỡ chẳng may bị phát hiện ra thì làm sao bây giờ?

Người Thương Kì Nhiên là thích Dao Nhi a!

Ánh mắt chuyển hướng sang Thương Kì Nhiên, lại bắt gặp ánh mắt xấu hổ của hắn, trong lòng không khỏi thở dài một hơi.

Ánh mắt Tần Mộ Dao dao động giữa hai người, cảm thấy có chút là lạ, nhưng không biết cuối cùng thì có chỗ nào bất thường. Đúng lúc không khí trở nên gượng gạo, Chân Giác vừa bị Tần Mộ Dao gọi là đào hoa bay bướm lại mở miệng:

“Đào hoa bay bướm? Ôi, Tần Mộ Dao, nàng đang nói ai có người trong lòng thế?”

Vừa rồi Chân Giác vẫn còn đang suy nghĩ về nữ nhân quật cường kia, lại nghe thấy Tần Mộ Dao nói hắn có người trong lòng, hắn sẽ kiên quyết không thừa nhận mình thích nữ nhân đáng giận kia trước mặt bọn họ!

“Không phải đào hoa bay bướm thì là cái gì? Ăn mặc hoa hòe hoa sói như thế này, vừa nhìn đã thấy lòe loẹt, mùi son phấn đầy người, nếu nói huynh là tặc hái hoa, ta cũng sẽ tin luôn chẳng chút nghi ngờ!”

Tần Mộ Dao nhếch môi nói với Chân Giác, không muốn để ý tới hắn ta nữa. Nhìn về phía Thương Kì Nhiên thì đã thấy hắn đoan trang ôm kiếm, dường như không muốn trả lời câu hỏi vừa rồi của nàng. Trong lòng thở dài.

Xem ra hành động thực tế này của nàng cũng khó mà thực hiện được!

“Nàng…”

Chân Giác thu chiết phiến, chỉ vào Tần Mộ Dao, đang định nổi bão. Nhưng nghĩ đến dáng vẻ cường hãn của nàng lần trước, cũng liều mạng như nữ nhân trong biệt viện kia nên hắn cố gắng kìm chế lửa giận trong lòng, bất đắc dĩ ngồi xuống.

Nhưng đúng lúc này, Hồng Anh từ bên ngoài lại vội vàng chạy vào, trong tay cầm một phong thư.

“Tiểu thư, đây là thư do Thân Vương phái người đưa tới, nói là muốn giao cho người.”

Hồng Anh đưa thư cho Tần Mộ Dao.

Tần Mộ Dao tiếp nhận thư, lông mày hơi nhíu, trong nháy mắt không khí trong phòng đã không còn sự thoải mái vừa rồi, thay vào đó là vẻ nặng nề.

Mạc Thiếu Khanh liếc mắt một cái.

Thư của Nam Cung Tinh Nguyệt?

Vội vàng mở thư, bên trong rõ ràng là một tấm thϊếp mời.

“Ngày mai lúc mặt trời lặn, gặp nhau ở vực Tương Tư ngoài kinh thành. Đến lúc đó, nàng có thể nhìn thấy người mà nàng muốn gặp!”

Tần Mộ Dao đọc ra tiếng, trong lòng vui vẻ.

Ngày mai lúc mặt trời lặn, Nam Cung Tinh Nguyệt sẽ giao mẫu thân cho nàng sao?

Mạc Thiếu Khanh ở bên cạnh nghe xong, lông mày càng nhăn chặt.

Vực Tương Tư, còn gọi là vực Tình Nhân, được tạo thành bởi hai vách đá. Ở giữa hai vách đá có một vực sâu lớn, sâu không thấy đáy. Hai vách núi ngày đêm nhìn nhau cho nên có tên là vực Tương Tư, vực Tình Nhân.

‘Muốn trao đổi mà phải đến chỗ như vậy sao?’

“Thiếu Khanh, ngày mai là ta có thể nhìn thấy mẫu thân!”

Trong lòng Tần Mộ Dao có chút kích động.

“Dao Nhi, không ngờ lại nhanh như vậy. Hôm nay ta tìm Kì Nhiên và Giác đến, cũng là vì muốn nhờ bọn họ hỗ trợ. Ta đã nói cho bọn họ biết về mục đích của Nam Cung Tinh Nguyệt, về ngọc lưu ly bảy màu và long phượng ngọc. Chúng ta hãy bàn bạc kỹ một chút, ngày mai đón mẫu thân trở về đồng thời cũng không thể để phượng ngọc lọt vào tay Nam Cung Tinh Nguyệt được.”

Nụ cười trên mặt Tần Mộ Dao biến mất, đảo mắt nhìn Thương Kì Nhiên và Chân Giác.

Lúc này Chân Giác cũng che giấu vẻ cà lơ phất phơ vốn có, trở nên nghiêm túc.

“Cám ơn các huynh đã hỗ trợ!”

Tần Mộ Dao kiên định nói.

“Nàng yên tâm, tuy rằng nàng gọi ta là đào hoa bay bướm, nhưng mà chuyện của Thiếu Khanh cũng chính là chuyện của ta. Chỉ cần về sau nàng nể mặt mũi Thiếu Khanh, đừng ra tay cứng rắn với ta thì ta đã cám ơn trời đất lắm rồi!”

Chân Giác nhắm mắt.

‘Hết cách, ai bảo hắn nghĩa khí làm gì chứ!’

Tần Mộ Dao cười nhưng không nói. Nàng thật không ngờ Chân Giác lại canh cánh trong lòng về lần bị chèn ép trước kia.

“Vực Tương Tư có địa thế hiểm yếu, chúng ta phải vô cùng chú ý mới được…”

Thương Kì Nhiên vuốt thanh kiếm bảo bối trong tay, trong mắt cũng lóe lên tia nghiêm túc.

“Ừm, ta thấy như thế này…”

Mấy người trong phòng thảo luận, huynh một lời, ta một câu, bàn bạc về kế hoạch hành động của ngày mai…

***

Sở dĩ vực Tương Tư được gọi là vực Tương Tư, ngoại trừ nhân tố tự nhiên, còn có một truyền thuyết.

Theo truyền thuyết, từng có một đôi nam nữ yêu nhau sâu đậm, một người là tiểu thư nhà giàu, một người là thư sinh bần cùng. Hai người yêu nhau nhưng lại không được nhà gái đồng ý, muốn tìm cách tách hai người ra. Nhưng tình cảm của hai người lại vô cùng kiên quyết, cuối cùng quyết định tự chung sống rồi sau đó bỏ trốn.

Nhưng, nhà gái lại phát hiện ra hành động của bọn họ, đuổi theo tới nơi này. Trong đêm tối, thư sinh kia bị dồn tới vách núi, rơi xuống chết mà tiểu thư kia không nhìn thấy.

Tiểu thư nhà giàu đau lòng muốn chết, cuối cùng vẫn bị lôi về nhà. Sau khi tỉnh lại đã muốn tự tìm đến cái chết, nhưng lại nghe nha hoàn nói mình đã có mang. Nàng muốn chết, nhưng không thể không suy nghĩ cho hài tử trong bụng. Cuối cùng không thể không chịu đựng để sinh hạ hài tử, lại kiên quyết cả đời không lấy chồng, mỗi ngày lúc hoàng hôn đều tới nơi đây một mình để tưởng niệm người mà mình yêu.

Đợi sau khi hài tử trưởng thành, cuối cùng một lần nàng đi đến nơi này, mặc đúng bộ y phục mà hơn mười năm trước đã mặc lúc bỏ trốn cùng tình nhân, buông người nhảy xuống vách núi, hoàn thành việc mà nàng đã muốn làm hơn mười năm trước.

Sau khi hài tử kia đuổi tới nơi, thấy mẫu thân nhảy xuống vực mà chết thì chỉ có thể xây dựng một cái lương đình bên cạnh vực Tương Tư, hy vọng có thể che gió che mưa cho phụ mẫu đã mất của mình.

***

Trong lương đình, một nữ tử mặc y phục màu hồng nhìn vách núi đối diện, trên mặt mang theo một nụ cười nhu hòa, nhưng trong mắt lại rét lạnh và hiểm độc nói không nên lời.

“Sương Nhi, chúng ta trở về đi! Ta không muốn gặp Dao Nhi nữa!”

Tần phu nhân đột nhiên mở miệng nói.

Trong lòng bà ngầm dâng lên một tia bất an. Ngưng Sương trước mặt quá sức hiểm độc, bà nhìn thấy tia phẫn hận và mong muốn trả thù trong mắt nàng.

Ngưng Sương đối xử với bà thế nào thì cũng không sao cả. Nhưng nếu mục tiêu của nàng là Dao Nhi, vậy thì bà không thể không cảnh giác!

“Trở về? Không phải bà rất muốn thấy nàng ta sao? Thật vất vả ta mới hẹn được giúp bà, cũng sắp đến giờ rồi, sao lại không muốn gặp nữa?”

Trong mắt Ngưng Sương xẹt qua một tia không vui, lạnh lùng nói.

“Sương Nhi, dù thế nào thì Dao Nhi cũng là tỷ tỷ của con! Vì sao con cứ luôn ôm hận thù sâu đậm như vậy? Cho dù con có hận thì cũng nên hận ta và phụ thân con năm đó đã làm lạc mất con, không liên quan gì đến Dao Nhi cả!”

Đây là lần đầu tiên Tần phu nhân nói chuyện nghiêm khắc như vậy với Ngưng Sương khiến Ngưng Sương có chút kinh ngạc.

“Ha ha… Hận các ngươi? Không, ta không hận các ngươi. Sao ngươi vẫn cứ còn toàn tâm toàn ý cho rằng ta là nữ nhi của ngươi kia chứ? Ta đã nói rồi, ta không phải. Ngươi có biết vì sao ta hận Tần Mộ Dao không?”

Khóe miệng Ngưng Sương nhếch lên hơi tà ác, có chút tự giễu.

“Bởi vì ta chỉ có thể làm thế thân của nàng ta. Trong mắt chủ nhân vĩnh viễn sẽ không có ta. Bà xem nàng ta may mắn biết chừng nào, gả cho một trượng phu tốt như vậy, còn có nhiều nam nhân si mê nàng ta như vậy, lại còn là Công chúa của một nước. Bà nói xem tại sao khuôn mặt giống y như nhau mà vận mệnh lại khác nhau quá nhiều như thế?”

“Không, con là nữ nhi của ta, cảm giác của một mẫu thân sẽ không sai được. Dao Nhi có thể giành được hạnh phúc cho mình, con cũng có thể tìm được hạnh phúc của con, chỉ là hạnh phúc của con còn chưa tới mà thôi, con cần gì phải cố chấp như vậy, cứ chăm chăm muốn chủ nhân của con làm gì?”

“Ha ha… Ta cũng sẽ có hạnh phúc của mình ư? Không, còn có Tần Mộ Dao thì ta vĩnh viễn cũng sẽ không giành được hạnh phúc của mình!”

Càng lúc hận ý trong mắt Ngưng Sương càng đậm, nắm chặt tay, mặc cho móng tay đâm vào da thịt mà cũng không hề cảm thấy đau đớn.

“Sương Nhi, con hãy nghe lời khuyên của mẫu thân, đừng có mê muội nữa!”

Tần phu nhân quát lớn, mang theo vài phần uy nghiêm của mẫu thân.

“Ha ha, sao vậy? Kích động như vậy làm gì? Ta đã có lòng tốt để bà gặp nữ nhi của bà, bà đã không cảm ơn thì thôi lại còn giáo huấn ta?”

Ngưng Sương cười to ra tiếng.

‘Mê muội’? Mê muội thì đã làm sao?

Hiện giờ nàng chỉ cần nhìn thấy Tần Mộ Dao khổ sở, chỉ cần nàng ta khổ sở thì nàng sẽ vui vẻ!

“Con…”

Tần phu nhân hung hăng trừng mắt nhìn Ngưng Sương, sự bất an trong lòng càng thêm mãnh liệt. Trong lòng xẹt qua một chút kiên định, xoay người đi ra khỏi lương đình.

Chỉ cần bà bỏ đi, Dao Nhi không thấy bà thì cũng sẽ rời khỏi đây. Mặc cho Ngưng Sương có tính toán gì thì nhất định Thiếu Khanh cũng sẽ đi bên cạnh bảo vệ Dao Nhi. Không có bà trong tay Ngưng Sương thì Dao Nhi cũng sẽ không bị khống chế.

Chỉ có điều, ngay lúc bà vừa bước ra khỏi lương đình thì không ngờ lại thấy một chiếc xe ngựa đứng cách đó không xa. Màn xe bị vén lên, Mạc Thiếu Khanh thật cẩn thận đỡ một nữ nhân bước ra.

“Dao Nhi…”

Khoảng cách không xa, Tần phu nhân thấy rõ ràng nữ nhân có cái bụng rất lớn kia chính là nữ nhi của bà.

“Ha ha… Xem ra bà đi không nổi rồi!”

Ngưng Sương đi đến bên cạnh Tần phu nhân, trong mắt lóe lên tia sáng hiểm độc.

“Cuối cùng thì nữ nhi của bà cũng đã đến gặp bà rồi đấy! Bà nên cảm thấy vui vẻ mới phải chứ!”

Lúc này, Tần Mộ Dao vừa từ trên xe ngựa bước xuống cũng nhìn thấy hai người bọn họ, trong mắt xẹt qua một chút nghi hoặc.

Vì sao lại là Ngưng Sương chứ không phải Nam Cung Tinh Nguyệt?

Mạc Thiếu Khanh cũng giật mình, ánh mắt trở nên sâu thẳm. Nhưng mặc kệ là ai thì bọn họ cũng không sẽ lùi bước!

“Dao Nhi, có ta ở bên cạnh nàng đây!”

Mạc Thiếu Khanh nắm chặt tay Tần Mộ Dao, hai người nhìn nhau cười, lập tức đi về phía lương đình…

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương