"Tôi xem trong ông!" Lâm Thiên vỗ vỗ bả vai Lưu
Thân
Đối với Lâm Thiên mà nói, phó tổng giám đốc của một công ty lớn như Lưu Thân chính là một nhân vật lớn mà cậu phải nể phục.
Vậy mà bây giờ, ông ta lại phải cúi đầu khom lưng trước mặt Lâm Thiên.
Ngay sau đó, Lâm Thiên lại nhìn về phía hơn một trăm công nhân ở đây.

"Mọi người, tôi sẽ thường cho mỗi người một triệu đồng coi như quả gặp mặt cùng với tiền lương tháng sau!" Lâm Thiên cất giọng nói lớn.

"Cái gì, quà gặp mặt một triệu đồng? "Chủ tịch Lâm muôn năm! Chủ tịch Lâm muôn năm!"
Nhóm công nhân đều kinh ngạc kích động liên tục hỗ to, mọi người đều bày ra vẻ mặt vô cùng phần khích.
Còn có phúc lợi gì tốt hơn so với việc được nhận tiền thường trực tiếp chứ Hơn nữa còn là một triệu đồng "Chủ tịch mới thật quá hào phóng Vừa gặp mặt đã phát nhiều tiền như vậy.

Còn tốt hơn bố con nhà họ Ngô nhiều "Đúng đúng! Đi theo chủ tịch hào phóng như vậy, sau này chắc chắn sẽ phát tài!"
Nhóm công nhân kích động bàn luận sôi nổi, ai lại không thích một vị chủ tịch mới vào đã phát tiền cho mọi người chứ
Hơn nữa lúc cha con nhà họ Ngô ở đây, Ngô Đại Phúc cũng rất keo kiệt với nhóm công nhân.

Cho nên khi Lâm Thiên thông báo phát tiền, đương nhiên mà sẽ khiến mọi người hoan hỉ rồi.
Hơn một trăm công nhân ở đây, mỗi người một triệu thành hơn một trăm triệu, chút tiền ấy với Lâm Thiên bây giờ mà nói cũng không là gì.
Lâm Thiên xua tay: "Mọi người, chút tiền ấy cũng không là gì! Chỉ cần mọi người làm việc cho tốt, tôi bảo đảm tiền thưởng sau này sẽ còn nhiều hơn" "Đi theo chủ tịch Lâm, vượt lừa qua sông không chối từ" Lưu Thân dẫn đầu hổ lên "Đi theo chủ tịch Lâm, vượt la qua sông không chối từ "Đi theo chủ tịch Lâm, vượt lửa qua sông không chối từ "
Nhóm công nhân kích động hô khẩu hiệu.
Lâm Thiên vừa lòng gật gật đầu khi thấy sự nhiệt tình của mọi người.
Tuy rằng hôm qua ông ngoại đã nói, Lâm Thiên chỉ cần nhàn nhã làm chủ tịch là được.

Nhưng làm Thiên đã làm chủ tịch công ty, cầu muốn công ty phát triển tốt hơn, cũng coi như chứng minh cho mọi người thấy, mình không phải con nhà giàu chỉ biết ăn chơi vô dụng:

Thư ký Trương vẫn luôn đứng bên cạnh chứng kiến tất cả.
Thư kỷ Trương không thể không nghĩ thầm trong lòng: "Không ngờ cậu chủ lại lợi hại như vậy, không chỉ thu phục được tổng giám đốc, mà còn dễ dàng chiếm được cảm tình của công nhân trong công ty, thật sự có phong thái của ông Lê "
Biểu hiện hôm nay của Lâm Thiên thật vượt quá sức tưởng tượng của thư ký Trường Thư ký Trương quyết định báo cáo những gì mình thủy cho ông Lê Chí Thành.
Công ty đã sớm đi vào quỹ đạo, mới bộ phận điều tương đối ổn định, cho nên Lâm Thiên cũng không có gì phải lo, mọi việc đều có Lưu Thân và nhóm người cấp cao xử lý.

Lâm Thiên ngày người trong công ty cả một buổi sáng rồi rời khỏi
Ngoài ra, Lâm Thiên còn dặn dò Lưu Thân loại bỏ hết tất cả những gì liên quan đến cha con nhà họ Ngô.
Theo tin tức hôm qua Lâm Thiên nghe được, cha con nhà họ Ngô và không ít đơn vị liên quan trong công ty chỉ lấy tiền mà không làm việc, loại con sâu làm rầu nồi canh này cần phải diệt trừ gấp!
Bên phía nhà họ Ngô.

"Chết tiệt! Chết tiệt!"
Cậu chủ Ngô phẫn nộ cầm chiếc cốc trên bản quăng xuống đất.

"Bố, chẳng lẽ chẳng lẽ chúng ta cứ như vậy sao?" Cậu chủ Ngô có vẻ không cam lòng.

"Đương nhiên là không! Hôm nay không xả được cục tức này, Ngô Đại Phúc đây thể không làm người!" Ngô Đại Phúc nghiến răng nghiêng lời nói, "Nhưng cậu ta là cháu ngoại của chủ tịch Lê chúng ta không thể đầu lại cậu là được." Vẻ mặt cầu chủ Ngô hơi bất đắc dĩ “Chúng ta lên tìm mấy tên côn đồ đánh thắng nhóc kia tàn phê đi" Khuôn mặt Ngô Đại Phúc bay ta ve du ton.

Hai mắt cậu chủ Ngô sáng lên: "Bố, kế hay đó! Chỉ cần chúng ta không thừa nhận thì không ai biết là chúng ta thuê người.

Còn những tên côn đó đó, cho họ chút tiền kêu họ đến nước ngoài trốn một thời gian là được." "Không sai, bố có quen mấy tên giang hồ, bây giờ bổ sẽ hành động ngay đây!" Ngô Đại Phúc nhanh chóng đứng dậy đi ra ngoài.

"Bố Nói họ ra tay tàn nhẫn một chút, tốt nhất làm cậu ta thành người thực vật luôn đi!" Cậu chủ Ngô hết to.
Giữa trưa, đại học Bảo Thanh.


Ký túc xá, phòng 8112.

"Lâm Thiên, sáng nay có tiết của Trịnh đồ tể, vậy mà cậu lại dám trốn học" Lâm Thiên mới vừa vào ký túc xá, một tên béo đã chạy đến trước mặt cậu, Tên mập mạp này là người bạn duy nhất trong trường đại học của Lâm Thiên, tên là Hoàng Luân, "Sáng nay có chút việc" Lâm Thiên thả lỏng hai tay.

"Vậy cậu cũng nên xin phép một tiếng, Trịnh để tế nói sẽ đình chỉ câu đó!" Hoàng Luân nói với vẻ mặt nghiêm túc.

"Ông ta muốn đình chỉ mình sao?" Hai mắt Lầm Thiên nheo lại, trong mắt nổi lên vài phần lạnh lẽo.
Tên của Trịnh đồ tể là Trịnh Thăng Thất, là thấy giáo của Lâm Thiên.
Nhưng ấn tượng của Lâm Thiên với ông ta không tốt chút nào, một là bởi vì ông ta rất hung dữ nên mới có biệt danh Trịnh đồ tể.
Còn có một nguyên nhân quan trọng là học kỳ một Lâm Thiên đã bắt gặp Trịnh đồ tể phát sinh quan hệ với một nữ sinh.
Nghe nói Trịnh độ tế đã uy hiếp nữ sinh kia, nếu không quan hệ với ông ta thì ông ta sẽ đuổi học.
Loại người này mà cũng xứng làm thầy của người khác sao? "Lâm Thiên, cậu đi xin lỗi Trịnh đổ tể đi, cầu xin ông là, nói không chừng có thể cứu văn được một chút." Hoàng Luân nói "Yên tâm đi, mình sẽ đi gặp ông ta, nhưng..." Khóa miệng Lâm Thiên bằng nở một nụ cười lạnh lẽo.
Nếu trước kia Lâm Thiên gặp phải chuyện này thì cậu sẽ đi xin lỗi Trinh đồ tế.
Nhưng bây giờ Lâm Thiên đã là cháu của người giàu nhất Tây Nam, cậu sẽ đi cầu xin ông ta sao?
Phòng giáo viên.
Cửa không khóa, Lâm Thiên trực tiếp đẩy cửa đi vào văn phòng,
Lúc này Trịnh đồ tể đang xem phim trong văn phòng, ông ta nghe thấy tiếng đẩy cửa thi giật mình vội vàng tắt đi, sau đó quay đầu nhìn lại,
Ông ta lập tức giận dữ khi nhìn thấy Lâm Thiên, dù sao cậu cũng quấy rầy nhã hứng của ông ta, còn dọa ông ta nhảy dựng lên.

"Lâm Thiên! Cậu vào phòng không biết gõ cửa sao? Có còn quy củ không, với lại sáng nay cậu dám trốn tiết của tôi à? Cậu biết hậu quả là gì không?" Trịnh đổ tế khiển trách.

"Thủy Trịnh, tôi đến đây vì chuyện đình chỉ học.


Lâm Thiên vừa nói vừa đi đến trước mặt Trịnh đồ tể “Cái gì? Cậu nói đến đây vì chuyện đình chỉ sao? Rất đơn giản.

Trịnh đố tế chà xát ngón tay, ý muốn đòi tiền
Lâm Thiên lạnh lùng nở nụ cưới, cậu đã đoán ra Trinh do tẻ sẽ đòi tiền.
Lâm Thiên ngồi xuống ghế, sau đó bắt chéo chân nói: “Xin lỗi, không phải tôi đến đây để cầu xin thấy, tôi đến đây để cho thấy một cơ hội, nếu thấy biết điều thì xóa chuyện tôi trốn học buổi sáng đi.

Nếu không " "Nếu không thì sao?" Trịnh đổ tế nở nụ cười nguy hiểm hỏi.
Lâm Thiên nheo mắt lại: "Nếu không, tôi sẽ khiến thấy trả giá thật thê thảm!" "Cái gì? khiến tôi trả giả sao? Chỉ bằng một sinh viên nghèo như cậu sao? Ha ha, thật nực cưới!" Trịnh đổ tế nhịn không được cười rộ lên.
Tuy Trịnh đổ tể rất hung dữ, nhưng ông ta đều bắt nạt những người yêu thế, ông ta biết Lâm Thiên chính là một người dễ bắt nạt.
Ngay sau đó, Trịnh đổ tể thu hồi nụ cười, đập bàn một cái: "Nhóc con, tôi cũng nói thẳng luôn, hôm nay cậu làm tôi rất khó chịu, cậu phải xin lỗi tôi, sau đó nộp phong bì năm trăm ngàn.

Nếu không tôi không chỉ đình chỉ cầu mà còn có thể khiến cậu không lấy được bằng tốt nghiệp"
Theo Trịnh đổ tế, Lâm Thiên là một người không tiền không thể chỉ cần ông ta uy hiếp một chút thì cậu sẽ thỏa hiệp xin tha
Lâm Thiên nghe xong, sắc mặt trầm xuống.

"Trịnh đó tế, người căn bá như ông thật sự không xứng làm thấy! Hơn nữa ông cũng không quý trong cơ hội mà tôi đã cho, ông nhất định sẽ phải hối hận đấy!
Đứt lời, Lâm Thiên nhanh chóng đứng dậy đi ra ngoài.
Trịnh đồ tể nghe Lâm Thiên gọi biệt danh của mình nên tức giận đám một quyền lên bàn.

"Khốn nạn, cậu còn dám gọi tôi là Trịnh đồ tể sao? Dám nói chuyện với tôi như vậy sao? Người hối hận chắc chắn sẽ là cậu!" Trịnh đồ tể hết về phía bóng lưng của Lâm Thiên.
Trong trường đại học, đắc tội với giáo viên chính là một hành động không sáng suốt.
Trong lòng Trịnh đổ tế đã hạ quyết tâm, không chỉ hạ hạnh kiểm Lâm Thiên, còn làm Lâm Thiên phải thi lại, làm Lâm Thiên không lấy được bằng tốt nghiệp, như vậy mới bắt được cục tức trong lòng này.

"Đúng là tên mặt người đã thủ, không xứng đáng làm thay!" Lâm Thiên ra khỏi văn phòng, không ngừng lắp đầu.
Trịnh đồ tể này thật sự khiến Lâm Thiên cảm thấy ghê tởm.
Thật ra chuyện trốn học này, Lâm Thiên chỉ cần đưa mấy trăm cho Trịnh đồ tể là có thể giải quyết xong, nhưng Lâm Thiên tuyệt đối sẽ không làm như vậy!
Lâm Thiên muốn khiến cho Trịnh đồ tể phải trả giá vì hành động của mình.
Lâm Thiên đi đến phòng hiệu trưởng.


"Cốc cốc cốc "Vào đi"
Sau khi vào cửa, bộ dạng hiệu trường Chu mặc tây trang lọt vào mắt Lâm Thiên đầu tiên.
Hiệu trường Chu ngẩng đầu nhìn thoáng qua Lâm Thiên, sau đó vừa đọc báo tiếp vừa nói: "Bạn học này, em có chuyện gì sao?" "Hiệu trưởng Chu, em đến đây đề quyền góp chút tiền cho trường." Lâm Thiên nhẹ nhàng bằng quả nổi.

"Quyên góp? Bạn học này, ý tốt của em chúng tôi nhận, trường chúng ta cũng không thiếu mấy trăm ngắn, em vẫn nên giữ dễ sử dụng cho mình đi.

Hiệu trường Chu vừa đọc bảo vừa trả lời.
Lâm Thiên cười cười "Hiệu trưởng Chu, em không quyền góp mấy trăm, máy triều, mà là ba mươi tỷ" "Cái gì? Ba mươi tỷ
Hiệu trường vội vàng bỏ tờ báo xuống, nhìn về phía Lâm Thiên với vẻ mặt kinh ngạc.

"Bạn học này, em đang nói giỡn sao? Em muốn quyên góp ba mươi tỷ?"
Hiệu trường nhìn cách ăn mặc của Lâm Thiên, ông phán đoán Lâm Thiên còn không đủ tiền ăn chứ đừng nói gì đến việc quyên góp ba mươi tỷ.

"Thầy bảo tài khoản của trường cho em, em sẽ chuyển khoản qua, lúc đó thấy sẽ biết em có giãn hay không thôi." Lâm Thiên nổi.
Hiệu trưởng nghĩ nghĩ, cuối cùng cũng đọc số tài khoản của trường cho Lâm Thiên.

"Chuyển khoản xong rồi, thầy kiểm tra và nhận đi." Lâm Thiên nhanh chóng dùng điện thoại chuyển khoản.

"Tiểu Lý, cậu gọi điện thoại cho phòng tài vụ xem có nhận được ba mươi tỷ không" Hiệu trường nói với thư ký ở cách đó không xã.

Thư kỳ gật đầu, sau đó với vàng gọi điện thoại xác nhận,
Hiệu trường, đã xác minh xong! Bên tài vụ nói vừa có ba mươi tỷ được chuyển tới Thư ký vội vàng nói.
Hiệu trường lập tức hít hà một hơi, ông không ngờ đó lại là sự thật:
Tiền quyên góp ba mươi tỷ, tuyệt đối là số tiền quyên góp nhiều nhất của đại học Bảo Thạnh từ trước đến nay! "Tiểu Lý, mau pha trà cho bạn học này đi
Hiệu trường nói xong, vôi vàng tươi cười đứng dậy đi đến trước mặt Lâm Thiên, nhiệt tình nói: "Cậu mau ngồi đi, không biết cậu là cậu chủ nhà nào?".

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương