Cực Phẩm Chiến Long
C39: Tất nhiên là không phải

“Đường Trúc, lần này mời cô ra ngoài, là có một sự việc muốn xin cô giúp đỡ.” Cố Nghiên lên tiếng trước.

“Cố Nghiên, tôi và cô ở cùng một ký túc xá đại học bốn năm, chúng ta giống như chị em vậy, có chuyện gì muốn nói thì cứ trực tiếp nói, cầu xin thì xa lạ quá rồi.”

Giọng điệu Đường Trúc có chút trách móc, không được vui nói.

“Được được, là lỗi của tôi.” Cố Nghiên vội vàng lắc cánh tay của Đường Trúc một cách nũng nịu.

Đợi đến khi mặt Đường Trúc lộ ra nụ cười, cô lúc này mới nói:

“Gần đây Tập đoàn Quân Lâm của chúng tôi vừa thu được một mảnh đất ở phía nam, đang chuẩn bị xây dựng một khu thương mại.”

“Có một công ty xây dựng muốn đảm nhận dự án của chúng tôi, nhưng báo giá của họ quá cao, chúng tôi đã không sử dụng của họ”

“Ai lại biết được công ty xây dựng đó lại không phải là công ty đàng hoàng, giở thủ đoạn xấu xa, ngày nào cũng phái người đến gây rắc rối khiến dự án của chúng tôi không thể tiếp tục.

"Tôi phái người đến thương lượng với ông chủ của họ, ông chủ của họ nói ngày mai muốn gặp mặt nói chuyện.”


“Công ty này rất mờ ám. Tôi đã hỏi thăm một chút, họ thích dùng năm đấm để giải quyết vấn đề.”

“Nhưng cô cũng biết đấy, tôi chỉ là một doanh nhân lương thiện bình thường...”

“Ý của cô là, cô muốn tôi giúp cô ra mặt sao?” Đường Trúc hỏi.

Đường Trúc sinh ra trong một gia đình tướng quân, võ công cao cường.

“Tất nhiên là không phải.”

Cố Nghiên vội vàng lắc đầu.

“Đường Trúc, thân phận của cô là gì chứ, sao tôi dám kêu cô đối phó với đám lưu manh kia được. Vậy chẳng phải là dùng dao mổ trâu giết gà sao?”

“Hơn nữa, với thân phận của cô cũng không thích hợp dính vào loại chuyện này.”

“Tôi chỉ là muốn cô giới thiệu giúp tôi một cao thủ giang hồ, người có thể giúp tôi kiểm soát tình hình này.

“Tôi biết cô từ nhỏ đã luyện võ, quen biết rất nhiều cao thủ.”

Đường Trúc gật đầu và nói: “Thì ra là vậy.”

“Vốn dĩ chuyện của cô, tôi nên đích thân ra mặt xử lý, nhưng thân phận của tôi quả thực có chút nhạy cảm”

“Cao thủ giang hồ, vừa hay tôi quen biết một vị Ngô sư phụ ở Sở Châu.”

“Ông ta tu luyện nội công, rất cường đại, chắc chắn có thể chế ngự đối thủ.”

“Vậy thì được rồi, Đường Trúc, cám ơn cô, cô đã giúp giải quyết được một nỗi lo lắng của tôi rồi.” Cố Nghiên vui vẻ nói.


Lý Quân nghe vậy không khỏi rơi vào trầm tư.

Một công ty xây dựng lại dùng những phương pháp hèn hạ như vậy.

Tập đoàn Quân Lâm là công ty của anh, việc này Cố Nghiên lại không báo cáo với anh.

Nhưng nghĩ cũng phải, Cố Nghiên là tổng giám đốc của công ty, đương nhiên không thể việc gì cũng phiền sếp mình, điều này sẽ chứng tỏ cô ấy không có năng lực. Vì vậy chắc là cô muốn tự mình giải quyết.

Nhưng mà bây giờ bản thân anh cũng đã nghe được rồi thì việc này không thể để thế này được.

Lý Quân mải mê suy nghĩ, không chú ý tới Nam Cung Tuyết bên cạnh đang lấy điện thoại di động ra lén lút chụp ảnh anh.

Đều nói lúc đàn ông tập trung là lúc quyến rũ nhất, lúc này trong mắt Nam Cung Tuyết, Lý Quân tràn đầy mị lực hấp dẫn.

Chờ Lý Quân định thần lại, Nam Cung Tuyết đã cất điện thoại đi.

Các món ăn cũng bắt đầu lần lượt được mang lên. “Lý Quân, anh cùng cô gái xinh đẹp như em ăn cơm mà còn mất tập trung, có phải là có chút quá đáng rồi không?”

Nam Cung Tuyết cố ý nói.

“Thật xin lỗi, vừa rồi suy nghĩ quá chú tâm nên quên mất” Lý Quân mỉm cười.


Vì bụng có chút đói, anh cầm đũa lên và bắt đầu gắp thức

“Vậy Lý Quân, anh có bạn gái chưa?”

Nam Cung Tuyết đột nhiên lên tiếng hỏi khiến Lý Quân không kịp phòng bị.

"Hả?"

“Tôi là tù nhân cải tạo lao động vừa mới ra tù, làm sao có bạn gái được chứ?”

Lúc này, trong đầu Lý Quân hiện lên chính là hình bóng của Lục Kỳ.

Người phụ nữ mà anh yêu sâu sắc cũng là người đã làm tổn thương anh nhiều nhất.

“Vậy thì tốt”

Nam Cung Tuyết thốt lên, sau đó mặt cô lập tức đỏ bừng.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương