Cục Nợ, Mình Cưới Nhau Em Nhé
-
Chương 13: Anh nhớ em nhiều lắm!
Không đành lòng nhìn con trai ngày một lạnh lùng hơn, ông Trí quyết định đưa bà nội của Long và ở cùng. Thật sự là từ ngày có nội về ở cùng, Long cũng vui vẻ hẳn lên, nhưng tuyệt nhiên, mỗi kho nội nhắc nhở cậu nên tình cảm với ba và dì Lan hơn, thì cậu lại lảng tránh nói sang chuyện khác. Nội tuy buồn nhưng biết tính cháu mình và hiểu những gì cậu bé đang phải trải qua nên bà cũng chiều theo ý cháu mà không nhắc về chuyện ấy nữa. Ngày ngày, ngoài việc chơi với bà nội, thì Long chỉ biết vùi đầu vào học để giữ lời hứa với Trang: "Trang à, anh hứa với em sẽ học thật tốt, sẽ kiếm được thật nhiều tiền bằng chính bàn tay của anh. Và anh sẽ thay phần em lo cho gia đình mình, em hãy yên lòng mà yên nghỉ nhé!".
Thời gian thấm thoắt trôi, chẳng mấy chốc mà cậu bé 8 tuổi ngày nào đã trở thành một cậu trai 15 tuổi cao lớn, điển trai. Cũng đã đến lúc cậu thực hiện lời nói mà 7 năm trước cậu đã nói với cả gia đình - cậu sẽ ở với ngoại và tiếp tục công việc ở thành phố X. Nhưng cậu đã không thực hiện được điều ấy bởi trước khi cậu lên sân bay hai ngày, nội cậu đổ bệnh, cậu phải hủy chuyến bay và theo lời nội, Long đồng ý học tiếp Hà Nội. Nhưng trớ trêu thay, người nội mà cậu vô cùng yêu quý và kính trọng lại không thể ở bên cậu mãi như cậu muốn. Khi Long vừa thì hết học kì I, bệnh nội trở nặng, không còn cách nào chữa trị được nữa và bà cụ đã ra đi trước nỗi đau đớn tột cùng của đứa cháu trai
Sau đám tang nội, Long lại tiếp tục công việc học. Cậu hoàn thành năm học lớp 10 với nhiều giải thưởng cấp thành về các môn tự nhiên, ông Trí thường nhắc đếm con trai với niềm tự hào ra mặt, nhưng Long thì vẫn lạnh lùng, chỉ trả lời và cười qua loa khi có ai đó hỏi đến.
Với Long giờ đây, chả còn ai ở đây để cậu lưu luyến nữa, nội chẳng còn, ba thì đã có dì Lan, đã đến lúc cậu phải đi. Và hè năm ấy, Long đã bay đếm thành phố X. Nhờ lực học vượt trội của mình, cậu nhanh chóng được nhận vào ngôi trường có tiếng ở thành phố X. Và ở nơi đây, Sự lạnh lùng của Long đã không còn nữa, sự quan tâm và ấm áp của anh đã trở lại khi anh tình cờ gặp Uyên, một cô bé dễ thương.
Hiện tại...
Không hiểu sao, mỗi lần gặp cô bé ấy dù tình cờ hay là cố tình, anh cũng đều cảm thấy muốn được bảo vệ và chăm sóc cho cô, có lẽ là do cô quá giống với người em gái đã mất của anh chăng? Lúc đầu anh cũng nghĩ như vậy, nhưng càng nói chuyện và tiếp xúc với cô, anh càng cảm thấy có một cả, giác rất lạ len lỏi vào trái tim anh. Những lúc anh được nói chuyện với cô là tim anh lại đập mạnh, và khi không được gặp hay nhìn thấy cô anh lại nhớ cô, nhớ rất nhiều, anh xót xa khi biết hay nhìn thấy cô bị ai đó là, tổn thương, anh tự hứa với mình nhất định sẽ phải bảo vệ Uyên. Và anh cũng dần nhận ra rằng, anh đã bắt đầu yêu cô...
Sau mấy ngày nghỉ học, nhận được sự chăm sóc chu đáo của gia đình Quyên cùng Long và Hiếu, những vết thương của Uyên cũng đã lành, co về nhà và cô bắt đầu đi học trở lại. Nhưng cô cũng không quên những lời Trinh đã nói, nên cô quyết định tránh mặt Long. Mỗi khi ra chơi hoặc tan học, anh lại sang lớp cô và xách theo những đồ cô thích ăn, nhờ Quyên gọi cô ra nhận, nhưng cô lúc nào cung viện cớ là bận học để không ra gặp anh mặc đu là cô chỉ đang ngồi đọc truyện. Quyên thấy bạn như vậy cũng cảm thấy lạ lắm nhưng không nói gì, chỉ ra nói lại với Long và mang đồ vào cho Nhợn. Nhưng những đồ ăn mà anh mua cô cũng không màng đến mặc dù đó toàn là đồ cô thích, cô bảo Kẹo chia hết cho các bạn. Mọi việc cứ thế diễn ra, anh muốn gặp cô nhưng cũng không thể bởi cô luôn trốn anh. Cô bé ngốc nghếch đâu biết rằng, cô càng làm như vậy thì anh sẽ càng yêu cô thêm mà thôi.
Mấy ngày rồi không được nói chuyện với cô, anh buồn và nhớ cô lắm, anh quyết định gọi cho Kẹo để hỏi xem cô biết chuyện gì không:
_A lo! Anh Long đây!
_Vâng, có chuyện gì không anh?
_Anh có chút chuyện muốn hỏi em về Uyên? Mấy ngày nay em ấy cứ lảng tránh anh, anh lo khong biết có chuyện gì xảy ra với em ấy không?
_Em cũng không rõ, nó chẳng kể gì với em cả. Nhưng em thấy nó như vậy từ khi nó đi học trở lại! Để mai em hỏi nó xem thế nào rồi nói với anh sau nhé!
_Ừm, cảm ơn em. Mọi chuyện anh nhờ em cả đấy!
_Em biết rồi! Bye anh!
Tắt máy, anh ngả lưng xuống chiếc giường êm ái, nhắm đôi mắt đẹp mê hồn lại, hình ảnh của Uyên lại hiện lên trong tâm trí anh, cô đang mỉm cười nhìn anh:
_Uyên à! Anh nhớ em nhiều lắm! - Anh bất giác nói như thể cô đang ở bên cạnh anh vậy.
Thời gian thấm thoắt trôi, chẳng mấy chốc mà cậu bé 8 tuổi ngày nào đã trở thành một cậu trai 15 tuổi cao lớn, điển trai. Cũng đã đến lúc cậu thực hiện lời nói mà 7 năm trước cậu đã nói với cả gia đình - cậu sẽ ở với ngoại và tiếp tục công việc ở thành phố X. Nhưng cậu đã không thực hiện được điều ấy bởi trước khi cậu lên sân bay hai ngày, nội cậu đổ bệnh, cậu phải hủy chuyến bay và theo lời nội, Long đồng ý học tiếp Hà Nội. Nhưng trớ trêu thay, người nội mà cậu vô cùng yêu quý và kính trọng lại không thể ở bên cậu mãi như cậu muốn. Khi Long vừa thì hết học kì I, bệnh nội trở nặng, không còn cách nào chữa trị được nữa và bà cụ đã ra đi trước nỗi đau đớn tột cùng của đứa cháu trai
Sau đám tang nội, Long lại tiếp tục công việc học. Cậu hoàn thành năm học lớp 10 với nhiều giải thưởng cấp thành về các môn tự nhiên, ông Trí thường nhắc đếm con trai với niềm tự hào ra mặt, nhưng Long thì vẫn lạnh lùng, chỉ trả lời và cười qua loa khi có ai đó hỏi đến.
Với Long giờ đây, chả còn ai ở đây để cậu lưu luyến nữa, nội chẳng còn, ba thì đã có dì Lan, đã đến lúc cậu phải đi. Và hè năm ấy, Long đã bay đếm thành phố X. Nhờ lực học vượt trội của mình, cậu nhanh chóng được nhận vào ngôi trường có tiếng ở thành phố X. Và ở nơi đây, Sự lạnh lùng của Long đã không còn nữa, sự quan tâm và ấm áp của anh đã trở lại khi anh tình cờ gặp Uyên, một cô bé dễ thương.
Hiện tại...
Không hiểu sao, mỗi lần gặp cô bé ấy dù tình cờ hay là cố tình, anh cũng đều cảm thấy muốn được bảo vệ và chăm sóc cho cô, có lẽ là do cô quá giống với người em gái đã mất của anh chăng? Lúc đầu anh cũng nghĩ như vậy, nhưng càng nói chuyện và tiếp xúc với cô, anh càng cảm thấy có một cả, giác rất lạ len lỏi vào trái tim anh. Những lúc anh được nói chuyện với cô là tim anh lại đập mạnh, và khi không được gặp hay nhìn thấy cô anh lại nhớ cô, nhớ rất nhiều, anh xót xa khi biết hay nhìn thấy cô bị ai đó là, tổn thương, anh tự hứa với mình nhất định sẽ phải bảo vệ Uyên. Và anh cũng dần nhận ra rằng, anh đã bắt đầu yêu cô...
Sau mấy ngày nghỉ học, nhận được sự chăm sóc chu đáo của gia đình Quyên cùng Long và Hiếu, những vết thương của Uyên cũng đã lành, co về nhà và cô bắt đầu đi học trở lại. Nhưng cô cũng không quên những lời Trinh đã nói, nên cô quyết định tránh mặt Long. Mỗi khi ra chơi hoặc tan học, anh lại sang lớp cô và xách theo những đồ cô thích ăn, nhờ Quyên gọi cô ra nhận, nhưng cô lúc nào cung viện cớ là bận học để không ra gặp anh mặc đu là cô chỉ đang ngồi đọc truyện. Quyên thấy bạn như vậy cũng cảm thấy lạ lắm nhưng không nói gì, chỉ ra nói lại với Long và mang đồ vào cho Nhợn. Nhưng những đồ ăn mà anh mua cô cũng không màng đến mặc dù đó toàn là đồ cô thích, cô bảo Kẹo chia hết cho các bạn. Mọi việc cứ thế diễn ra, anh muốn gặp cô nhưng cũng không thể bởi cô luôn trốn anh. Cô bé ngốc nghếch đâu biết rằng, cô càng làm như vậy thì anh sẽ càng yêu cô thêm mà thôi.
Mấy ngày rồi không được nói chuyện với cô, anh buồn và nhớ cô lắm, anh quyết định gọi cho Kẹo để hỏi xem cô biết chuyện gì không:
_A lo! Anh Long đây!
_Vâng, có chuyện gì không anh?
_Anh có chút chuyện muốn hỏi em về Uyên? Mấy ngày nay em ấy cứ lảng tránh anh, anh lo khong biết có chuyện gì xảy ra với em ấy không?
_Em cũng không rõ, nó chẳng kể gì với em cả. Nhưng em thấy nó như vậy từ khi nó đi học trở lại! Để mai em hỏi nó xem thế nào rồi nói với anh sau nhé!
_Ừm, cảm ơn em. Mọi chuyện anh nhờ em cả đấy!
_Em biết rồi! Bye anh!
Tắt máy, anh ngả lưng xuống chiếc giường êm ái, nhắm đôi mắt đẹp mê hồn lại, hình ảnh của Uyên lại hiện lên trong tâm trí anh, cô đang mỉm cười nhìn anh:
_Uyên à! Anh nhớ em nhiều lắm! - Anh bất giác nói như thể cô đang ở bên cạnh anh vậy.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook