*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Ngày hôm sau là đến cuối tuần.

Từ sáng sớm Chân Hiểu Khí đã kéo vali và mấy cái túi to đến nhà Quỳnh Đại Phương, lôi hắn từ trên giường dậy.

“Thế này có phải là quá sớm không?” Quỳnh Đại Phương vừa ngáp vừa ôm đệm ngồi ngái ngủ trên ghế sa lon.

“Anh đứng lên cho em!” Chân Hiểu Khí cầm một cái đệm khác đập lên đầu hắn, “Nhanh thu dọn đồ đạc đi!”

Đêm qua cậu nằm trên giường, càng nghĩ càng thấy đau lòng, một tháng 2000, gần bằng một tháng lương của cậu. Nếu Quỳnh Đại Phương sớm nói trước, cậu đã cho hắn thuê phòng khách rồi, thu một tháng 780 thôi cũng được.

Nghĩ tới đây, Chân Hiểu Khí đột nhiên nhảy ra khỏi giường, nguy rồi, cậu bị 2000 đồng làm cho mờ mịt, nhà của cậu là kiểu nhà một phòng một sảnh, làm gì có phòng khách!

Quỳnh Đại Phương mà vào ở thì phải ngủ ở đâu đây?

Để hắn ngủ trong phòng của mình, cùng chung giường với mình? Chân Hiểu Khí ôm mặt nóng bừng bừng, không có ý muốn bác bỏ ý kiến này. Có phải tiến triển quá nhanh rồi không? Tuy là chủ ý của cậu nhưng cậu đâu có cố ý sắp đặt như vậy. Hay là để Quỳnh Đại Phương ngủ ở ghế sô pha? Không được, vậy thì tội hắn quá, cậu không nỡ.

Thế là trong đêm hôm khuya khoắt, Chân Hiểu Khí ở trong nhà một mình, bắt đầu leng keng leng keng làm cái gì đó.

Hiện tại, cái người trằn trọc suốt đêm không ngủ được bao nhiêu kia đang ngồi xổm dưới nền nhà gấp từng bộ quần áo của Quỳnh Đại Phương từ trong tủ quần áo cho vào va li. Dưới sự chỉ huy của cậu, Quỳnh Đại Phương đang đi gom những thứ linh tinh đóng gói vào thùng.

Nơi này vốn chỉ là nhà trọ nên cũng không có nhiều thứ để dọn. Gấp xong quần áo của Quỳnh Đại Phương, thêm một cái laptop và vài cái túi là có thể dọn đi rồi.

Chân Hiểu Khí thu dọn xong xuôi thì bảo Quỳnh Đại Phương cho cậu mượn điện thoại để gọi cho chủ nhà “thương lượng” một chút.

“Không cần phiền phức đến vậy đâu.” Quỳnh Đại Phương mở cửa đi đến căn nhà ở phía đối diện gõ cửa, “Dì Trương à, dì Trương.”

Cửa nhà đối diện mở ra, một bà thím lùn lùn mập mập thò đầu ra tươi cười hớn hở: “Phải đi rồi à? Ừ, tiền thế chân dì sẽ trả lại cho con, tiền thuê tháng này con cũng không cần trả đâu.”

Bà nhét một cái phong thư vào tay của Quỳnh Đại Phương sau đó thụt đầu lại, đóng cửa.

Quỳnh Đại Phương xoay người, đúng lúc trông thấy Chân Hiểu Khí đang trợn mắt há hốc nhìn mình, hắn nhún vai: “Hôm qua anh đã nói với bà ấy là mình sẽ chuyển đi, bà là một người rất dễ nói chuyện. Em xem, cả tiền thế chân cũng trả lại cho anh này.”

Nói rồi nịnh nọt đưa phong thư cho Chân Hiểu Khí: “Em đếm xem là bao nhiêu?”

Chân Hiểu Khí nghi ngờ nhìn hắn, bóp bóp độ dày của phong thư, thuận miệng nói: “Sáu ngàn, anh thế chân đến ba tháng tiền nhà sao?”

Quỳnh Đại Phương khiếp sợ, không lẽ Chân Hiểu Khí thật sự là heo đất chuyển thế? Tiền trong phong thư này là tiền hắn ngầm bỏ vào đêm qua, không nhiều không ít, vừa đủ sáu ngàn, Chân Hiểu Khí chỉ cần bóp mấy cái là đã biết bao nhiêu rồi, không cần đếm luôn sao?

Hắn chột dạ, gãi gãi cái mũi, đẩy Chân Hiểu Khí vào trong nhà: “Ừ, ba tháng. Em cầm cái túi này đi, hai cái vali này để anh xách, đi thôi đi thôi, ha ha ha.”

Quỳnh Đại Phương xông lên phía trước, hăng hái chủ động ôm hai cái vali nhưng lại bị Chân Hiểu Khí ngăn lại.

Chân Hiểu Khí cầm túi bỏ lên mặt vali rồi kéo đi, rất không hiểu hỏi hắn: “Mỗi người kéo một cái không phải đỡ mệt hơn sao?”

Thật ra Quỳnh Đại Phương chỉ muốn thể hiện một chút thôi, cũng không cãi lại Chân Hiểu Khí mà đi theo.

***

Hai người kéo vali, chậm rãi đi qua mấy tòa nhà cao tầng, đi qua hai cái giao lộ để đến nhà Chân Hiểu Khí.

Đây là một buổi sáng cuối tuần rất đỗi bình thường.

Trên mấy cái máy tập thể dục trong cư xá có không ít các ông bà lão và con nít đang tập luyện. Hai người bọn họ đi tới, dừng lại nhìn đám trẻ con chơi bập bênh, nhìn một nhóc con béo ú ngồi xuống rồi không đứng lên được mà bật cười, hoàn toàn không hề ý thức được đây là khởi đầu cho tháng ngày chung sống của cả hai.

Bọn họ đi qua khu cư xá có gắn thang máy mới, đi qua trạm chờ xe buýt, đi qua tiệm bánh ngọt, đi qua tiệm giặt là, đi qua tiệm hớt tóc, đi vào trong một khu cư xá cũ kĩ đã ngả màu, đi qua dãy bồn hoa đầy những vết nứt ở dưới lầu, rồi lại từng bước chậm rãi đi qua khúc hành lang nhỏ hẹp, leo lên lầu sáu, cuối cùng cũng tới được nhà của Chân Hiểu Khí.

Đứng ở cửa ra vào, Quỳnh Đại Phương mới cảm nhận được mình sắp trở thành một phần trong cuộc sống của Chân Hiểu Khí. Rằng từ nay về sau, hắn sẽ ở đây, chân chính sống cùng với Chân Hiểu Khí, mở ra một chương hoàn toàn mới cho tình yêu của bọn họ.

Quỳnh Đại Phương đứng trước cánh cửa sắt đã gỉ sét loang lổ, hít một hơi thật sâu, đè nén nội tâm kích động của mình, hắn còn muốn nói với Chân Hiểu Khí mấy câu nhưng chưa kịp mở lời, Chân Hiểu Khí đã mở cửa, kéo vali tiến vào nhà.

Cậu quay đầu lại hỏi Quỳnh Đại Phương: “Anh đứng đó làm gì? Mau vào nhà xếp đồ đi nè.”

Tình cảm dạt dào của Quỳnh Đại Phương đụng trúng bức tường kín kẽ rồi suy sụp. Hắn cụp đầu kéo vali vào trong, bị cảnh tượng bên trong làm hết hồn.

Chỉ thấy trong gian phòng khách không tính là rộng đột nhiên mọc lên một cái lều vải bốn góc, mà vị trí của cái lều vải này lại chính là nơi để bộ sô pha.

Quỳnh Đại Phương đi qua cẩn thận xem xét, mặt ngoài của lều vải có màu đen, rất giống với loại màn cản sáng ở ký túc xá đại học, hai vách hai bên có cùng chất liệu với mấy tấm rèm ở nhà Chân Hiểu Khí. Hắn xem tới phía sau, phía sau chỉ có một lớp vải mỏng che chắn, bên trong lều là bộ sô pha nhà Chân Hiểu Khí.

Hắn chỉ vào cái lều vải đột nhiên xuất hiện hỏi: “Này là sao?”

Chân Hiểu Khí có chút ngượng ngùng, cúi đầu: “Cái này không phải dành cho anh đâu, sau này anh ở trong phòng của em, em ngủ trên ghế sô pha. Anh xem, em còn tự làm cho mình một cái phòng nè, chỉ là vải dư trong nhà không đủ nên phía sau không được che tốt lắm thôi.”

Quỳnh Đại Phương hoàn toàn không thể tin được. Hắn bỏ công bỏ sức ra để được vào ở chung nhà với Chân Hiểu Khí, còn tốn một đống tiền để bà thím hàng xóm đóng kịch giúp mình, thế mà cuối cùng cậu lại không muốn ngủ cùng với hắn, đáp lại hắn bằng cái “lều vải” hình thù kỳ quái này?

Quỳnh Đại Phương trợn mắt há mồm nhìn Chân Hiểu Khí, trong đầu chỉ có một câu nói lặp đi lặp lại: “Rốt cuộc em là loại người tính toán đến mức nào?”

Chân Hiểu Khí vẫn đang không ngừng lải nhải giải thích: “Em sẽ nhanh che chắn phía sau lại, như vậy chúng ta đều sẽ có một phòng cho riêng mình. Bình thường kéo bức rèm phía trước ra vẫn có thể sử dụng ghế sô pha. Nhà một phòng một sảnh biến thành hai phòng một sảnh, anh nghĩ xem có phải là siêu cấp có lợi nhất không?”

Quá thảm, quá thảm rồi, “sống chung với bạn trai” chứ không phải là “sống chung”, “anh xem em là người yêu của anh, em lại xem anh là bạn cùng phòng”… Trước mắt Quỳnh Đại Phương bị lấp đầy bởi rạn nứt đổ vỡ.

Cuối cùng hắn chạy tới hung hăng ôm Chân Hiểu Khí vào lòng, quyết định chơi xấu đến cùng: “Vợ ơi, anh chỉ muốn ngủ cùng với em thôi, hu hu hu hu…”

Hắn thật sự uất ức tới nghẹn ngào rồi.

Chân Hiểu Khí trầm mặc thật lâu, lâu rất lâu, lâu tới mức Quỳnh Đại Phương cho rằng mình không còn hy vọng gì nữa, mới nghe cậu nhỏ nhẹ nói một câu: “Sắp tới 11/11 rồi.”

(*) 11/11 là ngày lễ độc thân ở TQ, vào ngày này người ta thường tổ chức Black Friday đại hạ giá hàng hóa

Chân Hiểu Khí tựa lên bả vai của Quỳnh Đại Phương, đỏ mặt nhắm mắt lại: “Đêm qua em xem trên trang T-mall, vào ngày 11/11 người ta sẽ giảm giá lớn cho durex đó….”

(*) durex… này chắc khỏi chú thích hen =))

-Hết chương 8-

Cái lều vải của Hiểu Khí có dạng tương tự thế này, đương nhiên là hàng thủ công chắp vá sẽ không được vuông vức như thế rồi T v T

TB2gE7vtFXXXXbaXpXXXXXXXXXX_2950824332jpg_b

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương