Cực Hạn
-
Chương 129: Nội đan
Cơ hồ sẽ không cần tìm kiếm thì có thể thấy, giọng nói này là từ miệng quái vật lớn cách đó không xa Bích Thủy Thần Thú vọng lại. Giờ nó bị một khối đá khổng lồ đè nặng, không thể động đậy. Diệp Hiểu Hạ nhìn thuộc tính của nó một cái, chỉ còn không đến ba trăm máu, nói đúng là chỉ cần mình tùy tiện quăng mấy kỹ năng qua là Bích Thủy Thần Thú này sẽ lên bàn thờ.
Cô có nên trực tiếp đưa nó đi gặp Diêm vương không? Hay là nghe nó nói vài câu vô nghĩa.
Diệp Hiểu Hạ căn bản không nghĩ nhiều, trực tiếp lựa chọn vế trước, giờ cô một phút đồng hồ cũng không muốn đứng ở chỗ quái quỷ này. Cô nâng lên tay ra mấy kỹ năng, cũng không nghĩ tới, mỗi lần đánh vào trên người Bích Thủy Thần Thú đều là “miss, miss” điều này làm cho cô không khỏi hơi căm tức.
Bích Thủy Thần Thú lại nở nụ cười, nhưng giọng nói vô cùng suy yếu như trước: “Tuy rằng tôi đã dầu hết đèn tắt, nhưng muốn giết chết một con kiến nhỏ như cô cũng không thành vấn đề.”
Diệp Hiểu Hạ nhíu nhíu đầu mày, đành phải thở dài một hơi: “Dứt lời, ngài muốn tôi làm gì?”
Cho nên nói, sinh vật đáng ghét nhất trên thế giới chính là NPC, bọn nó nhất định sẽ lấy cầu xin, thỉnh cầu, cưỡng bức, đe dọa, quyến rũ vân vân tất cả hạ tam lạm thủ đoạn bắt người chơi chạy chân cho mình, mà người chính là sinh vật ngốc nhất trên thế giới, gặp phải chuyện này còn vô cùng vui vẻ, vì NPC sẽ cung cấp một chút kinh diễm, trang bị, tiền tài hoặc là bước nhiệm vụ càng thêm vô sỉ tiếp theo.
Giờ này khắc này, sinh vật ngốc nhất thế giới nghiêm túc nghiêm cẩn lắng nghe sinh vật vô sỉ nhất thế giới nói lời vô nghĩa... Nga, không, hẳn là nói một đoạn tình sử bi thương, nhưng hiển nhiên, khi Bích Thủy Thần Thú chuyện cũ này giấu diếm rất nhiều tin tức, làm cho Diệp Hiểu Hạ nghe như lọt vào trong sương mù, nhưng cũng may cuối cùng nó đưa ra yêu cầu nhiệm vụ, giết chết Manh Yến.
Manh Yến là cô gái xinh đẹp muốn giết chết Bích Thủy Thần Thú vừa rồi.
Nhiệm vụ này... Diệp Hiểu Hạ thật muốn chửi má nó. Người có thể giằng co với Bích Thủy Thần Thú lâu như vậy. Diệp Hiểu Hạ cảm thấy không dễ đối phó. Nếu nói Bích Thủy Thần Thú trọng thương hoàn toàn là vận cứt chó, vậy Manh Yến gì đó kia bảo cô đối phó thế nào? Vì sao cô lại bị cuốn vào chuyện phiền toái như vậy chứ?
“Nếu tôi không nhận, sẽ thế nào?” Tuy rằng trong lòng đã đoán được nhiệm vụ này là cưỡng chế nhậ, nhưng là Diệp Hiểu Hạ chưa từ bỏ ý định hỏi một câu như trước.
Cô đúng là dân chúng tóc húi cua mà, chỉ thầm nghĩ kẹp chặt đầu làm người, cũng không có ý tưởng khác. Loại quyết đấu giữa BOSS và BOSS này, tuy cô biết mạo hiểm nhiều thì hồi báo nhiều, tuy cô biết sẽ có thưởng cho phong phú, nhưng biết thì biết, có mệnh cầm không là một chuyện khác. Cô cũng không phải loại thao tác như thần, trang bị như thần như tiểu tử Tố kia, cô không biết mình có thể lấy đến phong phú hồi báo có năng lực cam đoan mạng nhỏ không quăng không.
Bích Thủy Thần Thú giật giật khóe miệng, lộ ra một biểu cảm quái dị: “Vậy cô cứ ở đây với tôi đi, vĩnh viễn.”
Hai vị này nhất định có gian tình, nếu không có gian tình thì sao có thể nói giống nhau như vậy. Đây là ý nghĩ của Diệp Hiểu Hạ giờ khắc này, cô ngẩng đầu nhìn nhìn sơn động đã sụp xuống không ra hình dáng gì, khẽ cắn môi đồng ý nhiệm vụ của Bích Thủy Thần Thú.
Quên đi, cô cũng cao điệu một hồi, dù sao đã rớt hai cấp, vạn nhất cô thật có thể làm tới chút gì, rớt ba năm cấp cũng đáng giá trước.
Bích Thủy Thần Thú đợi Diệp Hiểu Hạ nhận nhiệm vụ rồi, khóe miệng khẽ nhếch cười tự động đi về cõi tiên, để lại kinh nghiệm khả quan cho cấp bậc Diệp Hiểu Hạ bay thẳng lên tới cấp chín mươi lăm, để cô trèo lên top 10 bảng xếp hạng cấp bậc.
Không nghĩ tới giá trị kinh nghiệm này đúng là phong phú. Diệp Hiểu Hạ chỉ thấy không ngừng thông báo thăng cấp và trên người không ngừng lóe ra kim quang mà lâng lâng. Lâng lâng như vậy khiến cô cảm thấy tiếp nhận khiêu chiến nhiệm vụ Manh Yến này cũng không có gì không tốt.
Trừ kinh nghiệm phong phú khả quan, Bích Thủy Thần Thú mang đến cho Diệp Hiểu Hạ một đống trang bị và kim tệ làm cho người ta hoa cả mắt. Nhưng hơi đáng tiếc là mấy món trang bị này đều là trang bị chưa xem xét, thoạt nhìn đầy bụi đất cũng không thu hút, nhưng theo bề ngoài còn có thể nhìn ra được, là một áo choàng, một trang sức, một đôi hài. Diệp Hiểu Hạ thu ba món trang bị này vào trong túi, chuẩn bị đi ra ngoài lập tức tìm một đại sư xem xét xem xé nó, trừ trang bị bên ngoài, còn có một thẻ bài ánh vàng rực rỡ.
Cái thẻ bài này Diệp Hiểu Hạ một chút cũng không xa lạ. Đây chính là lệnh bài công hội mà Vân Ẩn mong đợi hồi lâu, Diệp Hiểu Hạ cầm thẻ bài kia lẳng lặng nhìn một hồi, cũng nhét vào trong túi, mà phía sau thẻ bài còn có một hạt châu màu lam, trên thứ này viết rõ ràng “ nội đan Bích Thủy Thần Thú”. Chú giải của nó cũng không có giải thích phức tạp, chỉ là nói bỏ nó vào trong miệng có hiệu quả đặc biệt.
Diệp Hiểu Hạ cầm hạt châu kia nghĩ nghĩ, vừa định bỏ vào miệng, thì nghe thấy một giọng nói thanh lãnh vang lên: “ Đưa hạt châu kia cho tôi.”
Trước không quản người nói là ai, Diệp Hiểu Hạ đã theo bản năng trực tiếp nhét nội đan trong tay vào trong túi. Sau đó đứng dậy nhìn qua hướng nói chuyện, người nói chuyện cô biết, là người giao nhiệm vụ giết chết Bích Thủy Thần Thú cho cô - Manh Yến.
Manh Yến Manh Yến, tên như ý nghĩa hẳn là không nhìn thấy mới đúng. Nhưng làm sao cô ta biết trong tay mình có hạt châu chứ? [manh ở đây có nghĩa là đui, mù]
“Đưa hạt châu cho tôi.” Manh Yến đứng cách Diệp Hiểu Hạ không quá mười thước, cô ta nghiêng tai lắng nghe động tĩnh của Diệp Hiểu Hạ, phát hiện cô cũng không động tác vì thế lại nhắc nhở.
Diệp Hiểu Hạ không hề động, cô nghĩ, giờ nhiệm vụ là giết chết Manh Yến, nhưng lấy lực lượng lẻ loi một mình của cô lúc này đến cùng phải làm thế nào mới giết chết cô ta được? Vừa rồi vì làm nổ mạnh nên vật thể niêm ngấy đã bị cháy sạch sẽ, giờ muốn lại thiêu một lần, là không có khả năng.
“Thật sự nếu không cầm tới đây, tôi sẽ không khách khí.” Giọng nói Manh Yến vội vàng xao động, hơn nữa cả người cũng nhẹ nhàng thổi tới chỗ Diệp Hiểu Hạ. Không sai, quả thật là thổi tới.
Trong lòng Diệp Hiểu Hạ phát lạnh, lấy hạt châu kia ra, nhìn Manh Yến cách mình càng ngày càng gần, nghĩ cũng không nghĩ nhiều đã nhét nội đan Bích Thủy Thần Thú vào miệng. Một khắc đó, Diệp Hiểu Hạ chỉ cảm thấy cảnh sắc trước mắt mình thay đổi, cô vậy mà ghé vào trên đất.
Cái gì? Quỳ rạp trên mặt đất?
Diệp Hiểu Hạ dừng một chút, suy nghĩ. Nhưng ánh mắt đảo qua tay mình, lại thất thần. Đây đâu phải tay cô! Đây căn bản là móng vuốt Bích Thủy Thần Thú! Chẳng lẽ! Diệp Hiểu Hạ vội vàng mở bảng thuộc tính ra, quả nhiên, mình đã bám vào người Bích Thủy Thần Thú.
“Mày dám ăn nội đan! !” Hiển nhiên Manh Yến là ý thức được chuyện này, cô ta thét chói tai hóa ra nguyên hình, một con chim yến khổng lồ màu bạc, nhưng, ở vị trí tổ yến không có ánh mắt. một con yến không có mắt cứ vọt tới chỗ Diệp Hiểu Hạ như vậy!
Diệp Hiểu Hạ theo bản năng chạy trốn, liền đứng lên, trốn sang một bên, Manh Yến kia hung hăng đụng vào chỗ cô vừa mới nằm sấp, nhất thời khiến sơn động đã sụp đổ này lại càng lung lay sắp đổ. Thở ra một hơi, Diệp Hiểu Hạ chăm chú nhìn thuộc tính nhân vật còn chưa đóng lại, có thế này mới phát hiện Bích Thủy Thần Thú này cư nhiên là Xuân ca.
Đầy máu đầy BUFF phục sinh tại chỗ! ? Quả nhiên là BOSS mà, cả phục sinh cũng BT như vậy. Đương nhiên, trừ ngoài ý muốn đầy máu đầy BUFF phục sinh tại chỗ, giờ không gian Diệp Hiểu Hạ cũng đổi thành không gian Bích Thủy Thần Thú thao tác.
Diệp Hiểu Hạ trái trốn phải tránh nhanh chóng làm quen thao tác kỹ năng của Bích Thủy Thần Thú, cũng không rút lui, chính diện chống lại Manh Yến.
Đây là một hồi quyết đấu giữa hai BOSS, đây là quyết chiến giữa máy tính và nhân não. Tuy rằng thao tác hiện tại của Diệp Hiểu Hạ đã không tệ, nhưng gặp chuyện như vậy cũng cảm thấy hơi cố hết sức, đặc biệt Manh Yến là một BOSS tốc độ cực nhanh, càng cố hết sức.
Cũng may Bích Thủy Thần Thú phòng cao máu nhiều, sau từng đợt đại chiêu kim quang lòe lòe chém giết, cuối cùng Manh Yến tiêu hao xong một tia khí huyết cuối cùng, đầu cúi xuống đất, hóa thành khả quan kinh nghiệm và một đống trang bị.
Hộc ra nội đan Bích Thủy Thần Thú, Diệp Hiểu Hạ tức khắc biến thành hình dáng ban đầu của mình, mà Bích Thủy Thần Thú vừa rồi lại biến mất không thấy .
Thi thể biến mất, chẳng lẽ sau này cũng không thể biến thành Bích Thủy Thần Thú sao? Diệp Hiểu Hạ lại nhét nội đan vào miệng, quả nhiên, cô lại một lần nữa biến thành Bích Thủy Thần Thú. Đây cũng không được, thứ tốt a! Diệp Hiểu Hạ vội vàng lấy nội đan từ trong miệng ra, cẩn thận nhìn nội đan kia, chỉ thấy thuộc tính trên đó lại thay đổi.
Nội đan Bích Thủy Thần Thú: ngậm trong miệng có thể biến hóa thành Bích Thủy Thần Thú, thời gian liên tục ba giờ, số lần sử dụng: 8/10.
Xem ra dù thứ là nghịch thiên cũng có cái hạn chế, không có khả năng sử dụng vĩnh viễn. Diệp Hiểu Hạ bỏ nội đan Bích Thủy Thần Thú vào trong túi, thứ này chỉ có thể đợi đến lúc cần nhất sử dụng, Manh Yến bạo một đống kinh diễm và các dạng khảm đá quý, trang bị cũng có ba thứ, phân biệt là mũ trên đỉnh đầu, một áo choàng và một cái quần, đồng dạng chưa xem xét. Ở dưới mấy thứ này, Diệp Hiểu Hạ phát hiện một viên nội đan Manh Yến, tuy Diệp Hiểu Hạ rất muốn nhìn xem hiệu quả, nhưng là ngẫm lại xem chỉ có thể sử dụng mười lần, cuối cùng buông tha cho ý nghĩ này.
Thu thập xong thi thể Manh Yến, Diệp Hiểu Hạ phát hiện mình cốc chén (bi kịch) .
Nhiệm vụ của cô hiển thị, nhiệm vụ liệp sát Manh Yến hoàn thành, nhưng là tìm không thấy người giao nhiệm vụ, cũng không có thông báo gì. Nhiệm vụ liệp sát Bích Thủy Thần Thú cũng có vấn đề như vậy. Hai nhiệm vụ này ở trong bảng hiển thị nhiệm vụ có vẻ không hợp nhau, vô cùng khác lạ.
Đương nhiên, chuyện này cũng không phải quan trọng nhất, quan trọng là, giờ cô đã giết chết hai BOSS nơi này rồi, cô phải đi khỏi thế nào?
Ngồi ở tại chỗ nghĩ cũng không là biện pháp. Cuối cùng Diệp Hiểu Hạ đứng lên, đi đến điểm phục sinh, nghĩ dọc theo đường đi đi nhìn xem, nói không chừng sẽ có biện pháp.
Diệp Hiểu Hạ đi tới tới lui lui không dưới mười lần cuối cùng cũng thất vọng rồi. Cái sơn động này quanh co khúc khuỷu lại vô cùng uốn lượn, nhưng mỗi một con đường đều là đường cùng, trừ con sông ngầm tối đen trước mặt cô thì cô không còn có nhìn thấy đường ra nào nữa.
Nhưng sông ngầm trước mặt tuy rằng mặt ngoài bằng phẳng, nhưng là phía dưới đến cùng cất giấu nguy hiểm gì? Không có người biết.
Cô có nên trực tiếp đưa nó đi gặp Diêm vương không? Hay là nghe nó nói vài câu vô nghĩa.
Diệp Hiểu Hạ căn bản không nghĩ nhiều, trực tiếp lựa chọn vế trước, giờ cô một phút đồng hồ cũng không muốn đứng ở chỗ quái quỷ này. Cô nâng lên tay ra mấy kỹ năng, cũng không nghĩ tới, mỗi lần đánh vào trên người Bích Thủy Thần Thú đều là “miss, miss” điều này làm cho cô không khỏi hơi căm tức.
Bích Thủy Thần Thú lại nở nụ cười, nhưng giọng nói vô cùng suy yếu như trước: “Tuy rằng tôi đã dầu hết đèn tắt, nhưng muốn giết chết một con kiến nhỏ như cô cũng không thành vấn đề.”
Diệp Hiểu Hạ nhíu nhíu đầu mày, đành phải thở dài một hơi: “Dứt lời, ngài muốn tôi làm gì?”
Cho nên nói, sinh vật đáng ghét nhất trên thế giới chính là NPC, bọn nó nhất định sẽ lấy cầu xin, thỉnh cầu, cưỡng bức, đe dọa, quyến rũ vân vân tất cả hạ tam lạm thủ đoạn bắt người chơi chạy chân cho mình, mà người chính là sinh vật ngốc nhất trên thế giới, gặp phải chuyện này còn vô cùng vui vẻ, vì NPC sẽ cung cấp một chút kinh diễm, trang bị, tiền tài hoặc là bước nhiệm vụ càng thêm vô sỉ tiếp theo.
Giờ này khắc này, sinh vật ngốc nhất thế giới nghiêm túc nghiêm cẩn lắng nghe sinh vật vô sỉ nhất thế giới nói lời vô nghĩa... Nga, không, hẳn là nói một đoạn tình sử bi thương, nhưng hiển nhiên, khi Bích Thủy Thần Thú chuyện cũ này giấu diếm rất nhiều tin tức, làm cho Diệp Hiểu Hạ nghe như lọt vào trong sương mù, nhưng cũng may cuối cùng nó đưa ra yêu cầu nhiệm vụ, giết chết Manh Yến.
Manh Yến là cô gái xinh đẹp muốn giết chết Bích Thủy Thần Thú vừa rồi.
Nhiệm vụ này... Diệp Hiểu Hạ thật muốn chửi má nó. Người có thể giằng co với Bích Thủy Thần Thú lâu như vậy. Diệp Hiểu Hạ cảm thấy không dễ đối phó. Nếu nói Bích Thủy Thần Thú trọng thương hoàn toàn là vận cứt chó, vậy Manh Yến gì đó kia bảo cô đối phó thế nào? Vì sao cô lại bị cuốn vào chuyện phiền toái như vậy chứ?
“Nếu tôi không nhận, sẽ thế nào?” Tuy rằng trong lòng đã đoán được nhiệm vụ này là cưỡng chế nhậ, nhưng là Diệp Hiểu Hạ chưa từ bỏ ý định hỏi một câu như trước.
Cô đúng là dân chúng tóc húi cua mà, chỉ thầm nghĩ kẹp chặt đầu làm người, cũng không có ý tưởng khác. Loại quyết đấu giữa BOSS và BOSS này, tuy cô biết mạo hiểm nhiều thì hồi báo nhiều, tuy cô biết sẽ có thưởng cho phong phú, nhưng biết thì biết, có mệnh cầm không là một chuyện khác. Cô cũng không phải loại thao tác như thần, trang bị như thần như tiểu tử Tố kia, cô không biết mình có thể lấy đến phong phú hồi báo có năng lực cam đoan mạng nhỏ không quăng không.
Bích Thủy Thần Thú giật giật khóe miệng, lộ ra một biểu cảm quái dị: “Vậy cô cứ ở đây với tôi đi, vĩnh viễn.”
Hai vị này nhất định có gian tình, nếu không có gian tình thì sao có thể nói giống nhau như vậy. Đây là ý nghĩ của Diệp Hiểu Hạ giờ khắc này, cô ngẩng đầu nhìn nhìn sơn động đã sụp xuống không ra hình dáng gì, khẽ cắn môi đồng ý nhiệm vụ của Bích Thủy Thần Thú.
Quên đi, cô cũng cao điệu một hồi, dù sao đã rớt hai cấp, vạn nhất cô thật có thể làm tới chút gì, rớt ba năm cấp cũng đáng giá trước.
Bích Thủy Thần Thú đợi Diệp Hiểu Hạ nhận nhiệm vụ rồi, khóe miệng khẽ nhếch cười tự động đi về cõi tiên, để lại kinh nghiệm khả quan cho cấp bậc Diệp Hiểu Hạ bay thẳng lên tới cấp chín mươi lăm, để cô trèo lên top 10 bảng xếp hạng cấp bậc.
Không nghĩ tới giá trị kinh nghiệm này đúng là phong phú. Diệp Hiểu Hạ chỉ thấy không ngừng thông báo thăng cấp và trên người không ngừng lóe ra kim quang mà lâng lâng. Lâng lâng như vậy khiến cô cảm thấy tiếp nhận khiêu chiến nhiệm vụ Manh Yến này cũng không có gì không tốt.
Trừ kinh nghiệm phong phú khả quan, Bích Thủy Thần Thú mang đến cho Diệp Hiểu Hạ một đống trang bị và kim tệ làm cho người ta hoa cả mắt. Nhưng hơi đáng tiếc là mấy món trang bị này đều là trang bị chưa xem xét, thoạt nhìn đầy bụi đất cũng không thu hút, nhưng theo bề ngoài còn có thể nhìn ra được, là một áo choàng, một trang sức, một đôi hài. Diệp Hiểu Hạ thu ba món trang bị này vào trong túi, chuẩn bị đi ra ngoài lập tức tìm một đại sư xem xét xem xé nó, trừ trang bị bên ngoài, còn có một thẻ bài ánh vàng rực rỡ.
Cái thẻ bài này Diệp Hiểu Hạ một chút cũng không xa lạ. Đây chính là lệnh bài công hội mà Vân Ẩn mong đợi hồi lâu, Diệp Hiểu Hạ cầm thẻ bài kia lẳng lặng nhìn một hồi, cũng nhét vào trong túi, mà phía sau thẻ bài còn có một hạt châu màu lam, trên thứ này viết rõ ràng “ nội đan Bích Thủy Thần Thú”. Chú giải của nó cũng không có giải thích phức tạp, chỉ là nói bỏ nó vào trong miệng có hiệu quả đặc biệt.
Diệp Hiểu Hạ cầm hạt châu kia nghĩ nghĩ, vừa định bỏ vào miệng, thì nghe thấy một giọng nói thanh lãnh vang lên: “ Đưa hạt châu kia cho tôi.”
Trước không quản người nói là ai, Diệp Hiểu Hạ đã theo bản năng trực tiếp nhét nội đan trong tay vào trong túi. Sau đó đứng dậy nhìn qua hướng nói chuyện, người nói chuyện cô biết, là người giao nhiệm vụ giết chết Bích Thủy Thần Thú cho cô - Manh Yến.
Manh Yến Manh Yến, tên như ý nghĩa hẳn là không nhìn thấy mới đúng. Nhưng làm sao cô ta biết trong tay mình có hạt châu chứ? [manh ở đây có nghĩa là đui, mù]
“Đưa hạt châu cho tôi.” Manh Yến đứng cách Diệp Hiểu Hạ không quá mười thước, cô ta nghiêng tai lắng nghe động tĩnh của Diệp Hiểu Hạ, phát hiện cô cũng không động tác vì thế lại nhắc nhở.
Diệp Hiểu Hạ không hề động, cô nghĩ, giờ nhiệm vụ là giết chết Manh Yến, nhưng lấy lực lượng lẻ loi một mình của cô lúc này đến cùng phải làm thế nào mới giết chết cô ta được? Vừa rồi vì làm nổ mạnh nên vật thể niêm ngấy đã bị cháy sạch sẽ, giờ muốn lại thiêu một lần, là không có khả năng.
“Thật sự nếu không cầm tới đây, tôi sẽ không khách khí.” Giọng nói Manh Yến vội vàng xao động, hơn nữa cả người cũng nhẹ nhàng thổi tới chỗ Diệp Hiểu Hạ. Không sai, quả thật là thổi tới.
Trong lòng Diệp Hiểu Hạ phát lạnh, lấy hạt châu kia ra, nhìn Manh Yến cách mình càng ngày càng gần, nghĩ cũng không nghĩ nhiều đã nhét nội đan Bích Thủy Thần Thú vào miệng. Một khắc đó, Diệp Hiểu Hạ chỉ cảm thấy cảnh sắc trước mắt mình thay đổi, cô vậy mà ghé vào trên đất.
Cái gì? Quỳ rạp trên mặt đất?
Diệp Hiểu Hạ dừng một chút, suy nghĩ. Nhưng ánh mắt đảo qua tay mình, lại thất thần. Đây đâu phải tay cô! Đây căn bản là móng vuốt Bích Thủy Thần Thú! Chẳng lẽ! Diệp Hiểu Hạ vội vàng mở bảng thuộc tính ra, quả nhiên, mình đã bám vào người Bích Thủy Thần Thú.
“Mày dám ăn nội đan! !” Hiển nhiên Manh Yến là ý thức được chuyện này, cô ta thét chói tai hóa ra nguyên hình, một con chim yến khổng lồ màu bạc, nhưng, ở vị trí tổ yến không có ánh mắt. một con yến không có mắt cứ vọt tới chỗ Diệp Hiểu Hạ như vậy!
Diệp Hiểu Hạ theo bản năng chạy trốn, liền đứng lên, trốn sang một bên, Manh Yến kia hung hăng đụng vào chỗ cô vừa mới nằm sấp, nhất thời khiến sơn động đã sụp đổ này lại càng lung lay sắp đổ. Thở ra một hơi, Diệp Hiểu Hạ chăm chú nhìn thuộc tính nhân vật còn chưa đóng lại, có thế này mới phát hiện Bích Thủy Thần Thú này cư nhiên là Xuân ca.
Đầy máu đầy BUFF phục sinh tại chỗ! ? Quả nhiên là BOSS mà, cả phục sinh cũng BT như vậy. Đương nhiên, trừ ngoài ý muốn đầy máu đầy BUFF phục sinh tại chỗ, giờ không gian Diệp Hiểu Hạ cũng đổi thành không gian Bích Thủy Thần Thú thao tác.
Diệp Hiểu Hạ trái trốn phải tránh nhanh chóng làm quen thao tác kỹ năng của Bích Thủy Thần Thú, cũng không rút lui, chính diện chống lại Manh Yến.
Đây là một hồi quyết đấu giữa hai BOSS, đây là quyết chiến giữa máy tính và nhân não. Tuy rằng thao tác hiện tại của Diệp Hiểu Hạ đã không tệ, nhưng gặp chuyện như vậy cũng cảm thấy hơi cố hết sức, đặc biệt Manh Yến là một BOSS tốc độ cực nhanh, càng cố hết sức.
Cũng may Bích Thủy Thần Thú phòng cao máu nhiều, sau từng đợt đại chiêu kim quang lòe lòe chém giết, cuối cùng Manh Yến tiêu hao xong một tia khí huyết cuối cùng, đầu cúi xuống đất, hóa thành khả quan kinh nghiệm và một đống trang bị.
Hộc ra nội đan Bích Thủy Thần Thú, Diệp Hiểu Hạ tức khắc biến thành hình dáng ban đầu của mình, mà Bích Thủy Thần Thú vừa rồi lại biến mất không thấy .
Thi thể biến mất, chẳng lẽ sau này cũng không thể biến thành Bích Thủy Thần Thú sao? Diệp Hiểu Hạ lại nhét nội đan vào miệng, quả nhiên, cô lại một lần nữa biến thành Bích Thủy Thần Thú. Đây cũng không được, thứ tốt a! Diệp Hiểu Hạ vội vàng lấy nội đan từ trong miệng ra, cẩn thận nhìn nội đan kia, chỉ thấy thuộc tính trên đó lại thay đổi.
Nội đan Bích Thủy Thần Thú: ngậm trong miệng có thể biến hóa thành Bích Thủy Thần Thú, thời gian liên tục ba giờ, số lần sử dụng: 8/10.
Xem ra dù thứ là nghịch thiên cũng có cái hạn chế, không có khả năng sử dụng vĩnh viễn. Diệp Hiểu Hạ bỏ nội đan Bích Thủy Thần Thú vào trong túi, thứ này chỉ có thể đợi đến lúc cần nhất sử dụng, Manh Yến bạo một đống kinh diễm và các dạng khảm đá quý, trang bị cũng có ba thứ, phân biệt là mũ trên đỉnh đầu, một áo choàng và một cái quần, đồng dạng chưa xem xét. Ở dưới mấy thứ này, Diệp Hiểu Hạ phát hiện một viên nội đan Manh Yến, tuy Diệp Hiểu Hạ rất muốn nhìn xem hiệu quả, nhưng là ngẫm lại xem chỉ có thể sử dụng mười lần, cuối cùng buông tha cho ý nghĩ này.
Thu thập xong thi thể Manh Yến, Diệp Hiểu Hạ phát hiện mình cốc chén (bi kịch) .
Nhiệm vụ của cô hiển thị, nhiệm vụ liệp sát Manh Yến hoàn thành, nhưng là tìm không thấy người giao nhiệm vụ, cũng không có thông báo gì. Nhiệm vụ liệp sát Bích Thủy Thần Thú cũng có vấn đề như vậy. Hai nhiệm vụ này ở trong bảng hiển thị nhiệm vụ có vẻ không hợp nhau, vô cùng khác lạ.
Đương nhiên, chuyện này cũng không phải quan trọng nhất, quan trọng là, giờ cô đã giết chết hai BOSS nơi này rồi, cô phải đi khỏi thế nào?
Ngồi ở tại chỗ nghĩ cũng không là biện pháp. Cuối cùng Diệp Hiểu Hạ đứng lên, đi đến điểm phục sinh, nghĩ dọc theo đường đi đi nhìn xem, nói không chừng sẽ có biện pháp.
Diệp Hiểu Hạ đi tới tới lui lui không dưới mười lần cuối cùng cũng thất vọng rồi. Cái sơn động này quanh co khúc khuỷu lại vô cùng uốn lượn, nhưng mỗi một con đường đều là đường cùng, trừ con sông ngầm tối đen trước mặt cô thì cô không còn có nhìn thấy đường ra nào nữa.
Nhưng sông ngầm trước mặt tuy rằng mặt ngoài bằng phẳng, nhưng là phía dưới đến cùng cất giấu nguy hiểm gì? Không có người biết.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook