Thẩm Định Trạch không giấu giếm chuyện Khưu Vân Sương đã làm, đám người Thẩm Trường Kim cũng là những người đầu tiên biết được, nếu Thẩm Định Trạch đã thẳng tay đuổi Khưu Vân Sương ra khỏi Trường Sinh Đường, vậy có nghĩa là từ nay về sau Thẩm Định Trạch sẽ không quản bất cứ chuyện gì liên quan đến Khưu Vân Sương, đương nhiên cũng đồng nghĩa với việc Khưu gia không thể dựa vào Trường Sinh Đường nữa. Mấy ngày qua, Khưu gia đã cho người mang Khưu Vân Sương đến mấy lần, dường như bọn họ vẫn không biết Khưu Vân Sương đã làm gì chọc cho Thẩm Định Trạch không vui, chỉ nghĩ rằng Khưu Vân Sương chọc giận Thẩm Định Trạch, áp giải cô ta đến nhận lỗi, chỉ là ngay cả cổng của Trường Sinh Đường bọn họ cũng không được phép vào, huống chi là gặp mặt Thẩm Định Trạch. Còn chuyện Khưu gia không có chỗ dựa vững chắc là Thẩm Định Trạch, người khác sẽ đối xử với bọn họ thế nào và Khưu Vân Sương ở Khưu gia sẽ rơi vào tình thế khó xử gì, đó không phải là chuyện bọn họ sẽ suy xét, cho dù bọn họ hiểu rõ Khưu Vân Sương chẳng qua là con chốt thí trong chuyện này mà thôi.

Quả thật Khưu Vân Sương không muốn hại Thẩm Định Trạch, nhưng cô ta bị người khác lợi dụng đối phó với Thẩm Định Trạch, loại phụ nữ vừa ác độc vừa ngu xuẩn này, dù nói gì Thẩm Định Trạch cũng sẽ không giữ lại.

Đám người Thẩm Trường Kim ngồi ở đại sảnh tầng trệt của tòa nhà Trường Sinh, gần đây bọn họ bận đến mức chân không chạm đất, dùng lời của Thẩm Trường Kim để nói thì chính là trời sinh số mệnh bận rộn. Nhưng giờ đây các sản nghiệp dưới trướng Trường Sinh Đường đều bình an vô sự, làm ăn phát đạt, nội bộ Trường Sinh Đường cũng tiến hành một đợt thanh lọc nhân sự, cho dù bọn họ bận hơn nữa trong lòng cũng cảm thấy vui vẻ, ít nhất sẽ không giống như trước kia, nghi thần nghi quỷ cho rằng đâu đâu cũng là gian tế do người khác cài vào, lần này bọn họ tóm được không ít người.

Điều duy nhất khiến bọn họ khó chịu có lẽ là mối quan hệ giữa Vĩnh Hằng Đường và Thiệu Gia Minh. Chu Thành Nghị bí mật tặng người đẹp và đồ cổ cho Thiệu Gia Minh, Thiệu Gia Minh đều nhận hết, chẳng những như vậy, Thiệu Gia Minh còn vào ở trong phòng bệnh do Chu Thành Nghị sắp xếp, điều này có nghĩa là bọn họ đã chính thức hợp tác. Mặc dù đã đoán được chuyện này từ sớm, nhưng lúc thật sự xảy ra thì vẫn khiến người khác như mắc nghẹn ở cổ họng, suy cho cùng chuyện này thật sự được coi là tai bay vạ gió. Lúc Thiệu Gia Minh chưa đến thành phố Thịnh Châu, chẳng có ai biết đến người này chứ nói gì đến việc đắc tội anh ta, nhưng người này vừa đến thì lập tức chèn ép Trường Sinh Đường, khiến người khác cảm thấy khó hiểu, đồng thời cũng rất bực bội. 

Thẩm Trường Kim hút thuốc, mày nhíu lại rất chặt, chắc là cảm thấy không đã, anh dứt khoát vứt điếu thuốc trong tay, “Sao vẫn chưa g!ết chết tên Thiệu Gia Minh…”

Thẩm Trường Kim tức giận trong lòng, lúc đó, bọn họ ra tay tập thể, nhưng ngay cả một tên Thiệu Gia Minh cũng không bắt được, làm thế nào cũng thấy bực bội.

Thẩm Trường Hỏa lập tức nhìn Thẩm Trường Kim, “Là lỗi của tôi, nếu tôi không bị thương…”

Thẩm Trường Kim lập tức ngắt lời của anh, “Tôi không có ý này, chỉ là không ưa phong cách làm việc của tên Thiệu Gia Minh kia thôi, nếu chúng ta từng đắc tội anh ta, anh ta làm như vậy cũng xem như là có lý do. Nhưng anh ta cứ nhắm vào chúng ta một cách khó hiểu thế này, quả thật là họa từ trên trời rơi xuống.”

Hơn nữa, với dáng vẻ phải kéo Trường Sinh Đường xuống lúc trước của Thiệu Gia Minh, đó không chỉ đơn giản là ra oai phủ đầu, chuyện này nghĩ thế nào cũng thấy rất kì lạ. Nếu hành động của Thiệu Gia Minh là do người bên trên chỉ thị, cho dù Trường Sinh Đường hiện nay giống như đã khôi phục nguyên khí, nhưng cũng đang tiềm ẩn nguy cơ.

Thẩm Trường Mộc đã nghĩ đến nhưng không nói ra, anh cười nhìn Thẩm Trường Kim, “Sao cậu cũng bắt đầu lo bò trắng răng rồi, thế này không giống với tính cách của cậu.” Sau đó, anh lại nhìn về phía Thẩm Trường Thủy, “Cậu cũng vậy, người kia bị thương rồi, cậu chẳng có chút biểu hiện gì, cảnh tượng lúc trước vì cô ấy mà làm trái lệnh anh Trạch cứ như ảo giác vậy.”

Thẩm Trường Thủy có chút cạn lời, “Xin lỗi nhé, không để cậu xem kịch được rồi.”

Bây giờ, Thẩm Trường Thủy bình tĩnh lại cũng cảm thấy hành động trước đây của bản thân có hơi điên, Mạnh Nhược Dư giống Mạnh Tiêu Tiêu hơn nữa, cô ấy cũng không phải là Mạnh Tiêu Tiêu. Điều quan trọng nhất chính là thái độ của Thẩm Định Trạch, Thẩm Định Trạch có thể nói vứt là vứt Khưu Vân Sương ngay, cho dù biết rõ làm như vậy sẽ khiến cuộc sống của Khưu Vân Sương trôi qua vô cùng gian khổ, nhưng cũng không hề mềm lòng, điều này chứng minh Thẩm Định Trạch có giới hạn của mình, không ai có thể vượt qua, cho dù là em gái của Mạnh Tiêu Tiêu cũng không được, huống hồ Mạnh Nhược Dư còn chẳng phải là em gái của Mạnh Tiêu Tiêu.

Những lời này khiến Thẩm Trường Kim nổi tính nhiều chuyện, “Các cậu nói xem rốt cuộc anh Trạch có ý gì với cô ấy. Trước đây, anh Trạch đối xử với cô ấy rất tốt, tôi còn tưởng rằng cô ấy thật sự khác biệt so với những người khác, nhưng lần này cô ấy bị thương, chẳng những anh Trạch làm vết thương của người ta nặng thêm, còn chưa bao giờ đi thăm cô ấy, trông thế nào cũng thấy sai sai, loại chuyện này hẳn sẽ khiến người khác cảm động chứ nhỉ? Lẽ nào anh Trạch của chúng ta thật sự không phải là người bình thường?”

Thẩm Trường Kim vô thức nhìn Thẩm Trường Mộc, lúc bình thường, người này không bộc lộ tài năng, nhưng mắt nhìn của cậu ấy là tốt nhất, rất nhiều thứ bọn họ không phát hiện ra, chỉ có Thẩm Trường Mộc là nhìn ra được.

Trên thực tế, Thẩm Trường Mộc cũng rất tò mò, cũng cho ra rất nhiều suy đoán, anh vốn cảm thấy thân phận của Mạnh Nhược Dư có vấn đề, sau đó lại cảm thấy không đúng, nếu bị anh Trạch phát hiện có vấn đề rõ ràng, vậy anh ấy sẽ không để cô tiếp tục ở lại đây, “Có lẽ anh Trạch cảm thấy hành động của cô ấy mang tính mục đích, dù sao chính miệng cô ấy nói làm như vậy là vì hi vọng anh Trạch đối xử với cô ấy đặc biệt một chút, giống như một cuộc trao đổi nào đó vậy.”

Mạnh Nhược Dư bị người ta bàn luận giờ phút này đang uống từng ngụm canh nhỏ, từ sau cái ngày Thẩm Định Trạch tới xé quần áo của cô một cách khó hiểu, thì anh chưa bao giờ xuất hiện nữa, chỉ có một mình Tần Yên đến thăm cô, chẳng những nói chuyện với cô mà còn luôn hầm canh mang tới. Mạnh Nhược Dư có thể cảm nhận được tình cảm chân thành của Tần Yên, món canh nào mà cô uống nhiều hơn mấy ngụm thì chẳng bao lâu lại có thể uống được nữa, còn món canh nào cô gần như chẳng động đến thì sẽ không bao giờ xuất hiện vào những lần sau.

Tần Yên vừa cười vừa kể về việc gặp phải Khưu Vân Sương hôm nay. Trước đây, Khưu Vân Sương dựa vào mối quan hệ với Thẩm Định Trạch mà diễu võ dương oai ở Khưu gia, đã sớm đắc tội chết với hai anh trai và chị dâu. Lúc trước, bởi vì mối quan hệ với Thẩm Định Trạch nên đương nhiên bọn họ sẽ không làm gì cô ta, bây giờ, Khưu gia mất đi sự chiếu cố của Thẩm Định Trạch, bọn họ đem tất cả những chuyện này đổ lên người Khưu Vân Sương, mà tình yêu thương cha mẹ họ dành cho Khưu Vân Sương nhiều năm qua đã bị cô ta vắt sạch từ lâu rồi. Bây giờ, mỗi ngày đối với Khưu Vân Sương mà nói đều là tra tấn.

Tần Yên không thích Khưu Vân Sương, cho dù chưa tới mức gọi là cười trên nỗi đau của người khác, nhưng giờ phút này cũng có vài phần vui vẻ, quả nhiên con người không thể quá hống hách, ai biết được ngày mai sẽ xảy ra chuyện gì? Trước đây, bọn họ đều cho rằng Mạnh Tiêu Tiêu sẽ là bùa hộ mệnh vĩnh viễn của Khưu Vân Sương, kết quả thì sao?

Mạnh Nhược Dư không có phản ứng gì, cô hờ hững nhìn Tần Yên, chẳng lẽ Tần Yên nghĩ cô sẽ vui vì tin tức này sao? Cũng đúng, từ góc độ nào đó mà nói, Khưu Vân Sương thảm như vậy là do cô, nhưng bản thân cô hiểu rất rõ, lúc trước, Thẩm Định Trạch đối xử với Khưu Vân Sương như vậy hoàn toàn không phải vì cái người tên Mạnh Tiêu Tiêu…

Mạnh Nhược Dư để bát sang một bên, trên mặt dần dần lộ ra một nụ cười nhẹ, “Cô hi vọng tôi sẽ có phản ứng gì?”

Tần Yên mím môi, “Thiếu gia làm việc gì nhất định đều có lý do của anh ấy, chỉ là bây giờ có lẽ anh ấy bận quá cho nên không để ý đến cô. Vả lại cô ở nơi này cũng rất an toàn, tiện cho cô tĩnh dưỡng, anh ấy cũng không cần lo lắng nữa, đợi sau khi cô khỏe rồi thì có thể tiếp tục trở về bên cạnh anh ấy.”

Lần này, Mạnh Nhược Dư thật sự cảm thấy buồn cười, “Cô đang an ủi tôi đấy à? Tìm lý do thuyết phục tôi rằng Thẩm Định Trạch không đến thăm tôi không phải là vì vứt bỏ tôi?”

“Không phải an ủi.” Nhưng cũng không phải trần thuật sự thật.

Mạnh Nhược Dư chớp chớp mắt với Tần Yên, dáng vẻ ngây thơ đáng yêu này khiến lòng Tần Yên giật nẩy, thậm chí cô có phần muốn biết, Mạnh Nhược Dư ở thời kì thiếu nữ là dáng vẻ thế nào, nhất định là vô cùng xinh đẹp hoạt bát.

Mạnh Nhược Dư cười hết sức gian xảo, “Cô biết tại sao Thẩm Định Trạch lại đối xử với tôi như vậy không?”

Tần Yên phối hợp theo bản năng, “Tại sao?”

Mạnh Nhược Dư lại chớp chớp mắt, biểu cảm giống như cô gái nhỏ lừa gạt bạn bè, “Thẩm Định Trạch không đến thăm tôi bởi vì anh ấy đang tức giận. Anh ấy tức giận không phải vì trong Trường Sinh Đường xuất hiện nguy hiểm, cũng không phải vì thân phận của tôi đặc biệt, mà chỉ vì tôi đi chắn đạn cho anh ấy. Anh ấy không hi vọng tôi chắn đạn cho anh ấy, anh ấy thà rằng bản thân mình bị thương cũng không muốn để tôi bị thương. Vì vậy, anh ấy muốn đưa tôi đi, ở bên cạnh anh ấy quá nguy hiểm, anh ấy không muốn tôi gặp bất trắc. Nhưng mà nếu bên cạnh anh ấy có nhiều mối nguy hiểm như vậy, sao tôi có thể rời đi để anh ấy lại một mình chịu đựng tất cả được?”

Tần Yên chưa từng nghĩ đến Mạnh Nhược Dư sẽ nói ra những lời này, bị làm cho khiếp sợ tại chỗ. Những lời của Mạnh Nhược Dư nghe thì có vẻ vô cùng buồn cười, giống như người mắc bệnh thần kinh tự đưa ra kết luận an ủi mình, làm như vậy để thỏa mãn bản thân. Nhưng giọng điệu hời hợt kia của Mạnh Nhược Dư lại khiến Tần Yên có một ảo giác nào đó, tựa như điều này mới chính là sự thật.

Tần Yên cũng từng nghe người khác tám chuyện về thái độ của Thẩm Định Trạch đối với Mạnh Nhược Dư, nhưng bọn họ đều cảm thấy bởi vì thân phận của Mạnh Nhược Dư, bất kể cô làm cái gì, Thẩm Định Trạch cũng sẽ không cảm động. Nhưng những thứ gọi là suy đoán kia tất cả đều không hợp lý, cho dù ngoài mặt có vẻ hợp lý, nhưng cũng có rất nhiều sơ hở, bởi vì Mạnh Nhược Dư bị thương, phản ứng đầu tiên của Thẩm Định Trạch là tức giận.

Đôi mắt của Mạnh Nhược Dư sắc nét mà sáng ngời, tựa như đã nhìn thấu suy nghĩ dưới đáy lòng của Tần Yên, khiến trái tim Tần Yên đập hẫng một nhịp.

Mạnh Nhược Dư nhún vai, “Cho nên cô đã hiểu được tình cảm Thẩm Định Trạch dành cho tôi rồi chứ? Trong lòng hiểu được thì tốt, đừng có bất kì ảo tưởng gì với anh ấy, như vậy cô sẽ chỉ bị tổn thương thôi, bởi vì tôi sẽ không nhường anh ấy cho người khác, ai cũng không được.”

“Cô…” Tần Yên nhíu mày, “Cô thật sự yêu anh ấy?”

Mạnh Nhược Dư phì cười, “Đó không phải là điều cô nên hỏi đâu.”

___ 

Bây giờ, Thẩm Định Trạch thật sự rất bận, vì đích thân anh ra tay, gần như muốn giữ cho tất cả sản nghiệp dưới trướng thành tường đồng vách sắt, nội bộ Trường Sinh Đường được thanh lọc rồi, còn bên ngoài thì sao? Bất kể là sòng bạc hay là hộp đêm đều là những nơi vàng thau lẫn lộn, ai cũng có thể vào, nói không chừng trong số đó có người mang lòng không tốt, chỉ có thể phái người thường xuyên cảnh giác.

Mọi người cũng hiểu được suy nghĩ lúc này của Thẩm Định Trạch, bản thân bọn họ không thể phạm sai lầm, không để cho người khác có thể nắm bắt cơ hội. Cho dù là đám người Thiệu Gia Minh thật sự muốn làm gì, cũng buộc phải tóm được sơ hở của bọn họ, chỉ cần bọn họ tử thủ canh phòng nghiêm ngặt thì có thể đứng vững bất bại.

Tần Yên đứng bên ngoài đại sảnh, cô bình tĩnh nhìn Thẩm Định Trạch tới gần, anh đi đầu tiên, giống như một vị vua, chẳng những khiến người khác sinh ra lòng kính sợ với anh, mà còn có sự thần phục cam tâm tình nguyện, dường như trong lòng hiểu rõ, đi theo anh mới có thể đến được nơi tốt hơn.

Thẩm Định Trạch nhìn thấy Tần Yên, anh dừng bước chân, còn đám người Diệp Thanh thì lập tức rời đi, chỉ có Thẩm Trường Hỏa nhìn Tần Yên lâu thêm hai giây rồi cũng rời đi rất nhanh.

Thẩm Định Trạch không lên tiếng, chỉ đứng đó một cách thờ ơ.

Tần Yên hít sâu một hơi, “Vết thương của Mạnh tiểu thư gần khỏi rồi, anh không cần lo lắng.”

Môi Thẩm Định Trạch mím chặt hơn một chút.

Không hiểu sao Tần Yên lại nhớ đến những lời Mạnh Nhược Dư đã nói, trong lòng càng tin tưởng có lẽ đó chính là sự thật, cô mỉm cười, “Nếu anh còn không đến thăm cô ấy, chắc cô ấy sẽ thật sự có ý kiến với em mất.”

“Cái gì?” Thẩm Định Trạch nhíu mày.

“Phụ nữ đều thích ghen, cô ấy sẽ hoài nghi là em quyến rũ anh nên mới khiến anh mãi vẫn không đến thăm cô ấy. Em đúng là bị oan mà.”

Thẩm Định Trạch nhếch khóe miệng, “Cô ấy sẽ không như vậy.”

Tần Yên nhìn thấy anh cười, nụ cười rất nhạt, nhưng cô lại có thể nhìn thấu được một chút vui vẻ trong nội tâm của anh từ nụ cười đó.

Thẩm Định Trạch chán ghét Mạnh Nhược Dư sao? Trước đây, Tần Yên cho là vậy, nhưng bây giờ đột nhiên cô cảm thấy mình sai rồi.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương