Cực Hạn Triền Miên
-
Chương 48
Đây là lần đầu tiên Khưu Vân Sương nhìn thấy sát ý trong mắt Thẩm Định Trạch, mà người anh muốn giết lại chính là cô ta, cô ta không dám tin đồng thời vừa hốt hoảng vừa sợ hãi, cô ta là em gái của Mạnh Tiêu Tiêu cơ mà, sao anh có thể muốn giết cô ta, nhưng cô ta nhìn thấy rất rõ ánh mắt của anh, anh thật sự muốn cô ta chết, bởi vì cô ta đã ra tay với Mạnh Nhược Dư sao? Anh thật lòng với Mạnh Nhược Dư ư?
Nhưng cô ta không có thời gian để suy nghĩ, bóng đen tử vong đang bao phủ lên người cô ta, “Em là em gái của Mạnh Tiêu Tiêu, rất nhiều chuyện chỉ có mình em biết, em có thể kể cho anh những chuyện anh không biết, không phải anh thích nghe em kể những chuyện của Mạnh Tiêu Tiêu sao? Em sẽ kể hết cho anh, anh muốn biết cái gì, em đều kể anh nghe…”
Thẩm Định Trạch híp mắt, tay phải trực tiếp nổ súng.
Khoảnh khắc tiếng súng vang lên, Khưu Vân Sương liền thét một tiếng chói tai, lập tức ngồi thụp xuống, lấy hai tay che tai mình. Lúc cô ta nhận ra phát súng của Thẩm Định Trạch chỉ bắn vào bên cạnh chân của cô ta, cô ta sợ đến mức tức khắc ngã về phía sau, oà một tiếng bật khóc.
Thẩm Định Trạch dựa vào bàn, thu lại súng, “Cô nói đi, tôi nghe.”
Toàn thân Khưu Vân Sương đều đang run rẩy, cô ta cố gắng bò dậy, nhưng không có cách nào đứng vững, chỉ đành co quắp trên sàn, “Anh rể, anh rể…”
“Đừng khiêu chiến sức nhẫn nại của tôi.” Thẩm Định Trạch lại chạm vào khẩu súng lần nữa.
Khưu Vân Sương lập tức run lẩy bẩy lên tiếng, “Em và chị, chúng em… chúng em bị người ta bắt lên xe ở một nơi rất đông người…”
Thẩm Định Trạch nhíu mày, vô cùng mất kiên nhẫn, “Những chuyện này tôi nghe chán rồi. Tôi chỉ nhắc nhở cô một lần, cô và Mạnh Tiêu Tiêu chia cách thế nào? Cô suy nghĩ thật kĩ xem nên mở miệng thế nào, nếu không ở nơi này mất đi một người là chuyện rất đơn giản.”
Khưu Vân Sương cắn môi, cô ta không dám nói, nhưng cô ta cảm thấy Thẩm Định Trạch nhất định đã biết chuyện gì rồi, nếu không cũng sẽ không đặc biệt hỏi cô ta, cô ta muốn sống, cô ta không muốn chết, “Có người đến mua trẻ con, bọn họ thấy chị em xinh nhất, đẹp nhất, nhìn một cái đã vừa ý, muốn dẫn chị ấy đi… sau đó… sau đó…”
Thẩm Định Trạch cảm thấy có điều kì lạ trong đó, “Sau đó thế nào?”
Khưu Vân Sương bắt đầu khóc lớn, cô ta ghen tị với chị, tuy ấn tượng về cha mẹ ruột đã không còn sâu đậm từ lâu, nhưng cô ta vẫn nhớ bọn họ đều thích chị hơn, cho dù là bọn buôn người kia cũng vẫn thích chị ấy hơn, chỉ bởi vì chị ấy xinh đẹp hơn, nên bọn chúng cho chị ăn mặc vừa xinh đẹp vừa sạch sẽ. Những người có tiền đến mua trẻ con đều thích chị ấy, nhưng lần nào chị cũng kêu những người đó dẫn cô ta theo cùng, rất nhiều người không đồng ý, vì vậy chị ấy mới mãi không bị người ta mua đi.
Cô ta không dám nói dối, “Cặp vợ chồng đó rất giàu, trông cũng rất tốt bụng, bọn họ thích chị… em… em cảm thấy nếu không có chị, vậy bọn họ chắc chắn sẽ chọn dẫn em đi, nên ngày hôm đó nhân lúc mấy người lớn rời đi, em đã lừa chị, nói với chị ấy, bọn chúng kêu chị đợi ở bên ngoài tiểu khu… Bởi vì… bởi vì nếu bọn chúng phát hiện có người bỏ trốn nhất định sẽ không… sẽ không cho chị sống những ngày tháng yên ổn, cứ như vậy nói không chừng cặp vợ chồng kia sẽ dẫn em đi…”
Màu đỏ sẫm nhuốm đầy đôi mắt Thẩm Định Trạch, anh sải bước đến trước mặt Khưu Vân Sương, đá cô ta một cú thật mạnh, văng đi khá xa, sau đó đạp lên người cô ta. Anh chưa bao giờ muốn giết người như lúc này, năm đó, Mạnh Tiêu Tiêu mới bao nhiêu tuổi, Khưu Vân Sương lại mới bao lớn, Mạnh Tiêu Tiêu xem đứa em gái này là người thân duy nhất của mình, nhưng người thân duy nhất lại đối xử với cô ấy như vậy, cho nên Mạnh Tiêu Tiêu mới chưa từng nhắc đến đứa em gái này.
Bọn buôn người hung ác tàn bạo kia căm hận nhất là những đứa trẻ bỏ trốn, bọn chúng thà không cần tiền cũng phải tính sổ đám trẻ này, lấy nỗi khiếp sợ củng cố quyền uy của bọn chúng.
Thẩm Định Trạch chỉ cần nghĩ đến Mạnh Tiêu Tiêu sẽ trải qua những gì là đã không kìm được muốn đạp chết Khưu Vân Sương, trong cơ thể của cô ta lại chảy cùng dòng máu với Mạnh Tiêu Tiêu sao? Thật là nực cười.
Khưu Vân Sương sợ đến cực điểm, trái lại lá gan cũng lớn hơn không ít, “Tại sao tất cả các người đều thích chị ta hơn, tại sao chứ? Tôi có chỗ nào không bằng chị ta? Ba mẹ thích chị ta cũng thôi đi, ngay cả bọn buôn người cũng thích chị ta hơn, thật là nực cười, đều ở trong hoàn cảnh như nhau, còn có người lén lút cho chị ta thịt để ăn… Anh đau lòng cho chị ta sao? Tôi nói, tôi nói hết cho anh biết, ngày hôm đó chị ta bị bắt trở về, bị đánh rất thê thảm. Bởi vì hoàn toàn không có ai kêu chị ta ra ngoài, bọn chúng đều không nghe chị ta giải thích, đều cảm thấy chị ta muốn bỏ trốn… Chị ta cứ nằm ở chỗ đó chịu đánh, toàn thân đều là máu, quần áo cũng bị máu thấm ướt…”
Khưu Vân Sương vĩnh viễn không quên được ánh mắt Mạnh Tiêu Tiêu nhìn mình, sâu tận xương tủy, từ nay về sau, chị em ruột cũng không bằng người xa lạ.
Nhưng Khưu Vân Sương cảm thấy rất sảng khoái, cô ta cảm thấy vui sướng từ tận đáy lòng, một Mạnh Tiêu Tiêu có dáng vẻ xinh đẹp lại khiến người khác yêu thích hơn cô ta cũng sẽ trở nên thảm hại như vậy, cũng sẽ bị người ta đánh thành ra bộ dạng thế kia, cuối cùng cô ta cũng có thể xinh đẹp hơn, vẻ vang rực rỡ hơn Mạnh Tiêu Tiêu.
Chỉ là thật đáng tiếc, cặp vợ chồng kia không đưa Mạnh Tiêu Tiêu đi được, cũng không chịu mua cô ta, nhưng không sao, chỉ cần không có Mạnh Tiêu Tiêu, cô ta sẽ không bị người nào che mất ánh hào quang.
Khưu Vân Sương hận Mạnh Tiêu Tiêu, hận Mạnh Tiêu Tiêu lúc nào cũng che mất mình, chặn đi ánh mắt thuộc về cô ta, thế mà chị ta còn có thể lấy dáng vẻ móc tim móc phổi để đối xử với cô ta. Khưu Vân Sương không chỉ hận ở quá khứ, mà bây giờ cũng hận, cô ta hận Mạnh Tiêu Tiêu lại có thể may mắn gặp được một Thẩm Định Trạch tốt như vậy, càng hận chính mình không chạy thoát được lời nguyền của Mạnh Tiêu Tiêu, lại còn phải dựa vào quan hệ với Mạnh Tiêu Tiêu để khiến Thẩm Định Trạch đối xử tốt với mình.
Khưu Vân Sương bị Thẩm Địch Trạch đạp gãy xương, cô ta không cảm thấy đau, “Mạnh Tiêu Tiêu chết rồi, tôi rất vui rất vui… Nhưng tại sao chị ta chết rồi mà vẫn may mắn như vậy, khiến anh nhớ mãi chị ta? Đó là một con người ghê tởm, anh cho rằng chị ta lương thiện xinh đẹp sao? Thẩm Định Trạch, anh bị chị ta lừa rồi, hồi còn rất nhỏ, chị ta đã biết nịnh nọt người khác để có được tất cả những gì chị ta muốn, nếu không anh nghĩ tại sao chị ta có thể bảo vệ anh chu toàn? Mạnh Tiêu Tiêu chẳng phải là đóa sen trắng gì đâu…”
Thẩm Định Trạch từ từ ngồi xổm xuống, “Lần đầu tiên tôi muốn giết người như vậy, cô rất vinh hạnh đấy…”
Khưu Vân Sương nhìn gương mặt anh, tại sao anh lại giống với đám người tầm thường kia đều thích Mạnh Tiêu Tiêu chứ? Tại sao anh cũng không nhìn thấu được bản chất của Mạnh Tiêu Tiêu?
“Anh cảm thấy tôi rất xấu xa, đúng không? Thật ra Mạnh Tiêu Tiêu và tôi là cùng một loại người, chị ta và tôi đều kinh tởm như nhau.” Khưu Vân Sương cười, cô ta và Mạnh Tiêu Tiêu giống nhau, tại sao anh không thể thích cô ta?
Lúc Thẩm Định Trạch ngồi xổm xuống, Khưu Vân Sương dùng hết sức lực toàn thân nắm chặt lấy cánh tay của anh, “Tại sao anh đối xử với Mạnh Nhược Dư như vậy? Lẽ nào là vì cảm thấy cô ta ghê tởm giống như Mạnh Tiêu Tiêu sao?”
Tay Thẩm Định Trạch khẽ cử động, nhưng sắc mặt lại càng nghiêm trọng hơn.
Khưu Vân Sương cười, bất chấp toàn thân đau đớn, “Tôi nói cho anh biết một bí mật, người chị ghê tởm của tôi đấy, chị ta rất thích bướm, anh biết vì sao không? Bởi vì trên lưng chị ta có một vết bớt… một vết bớt hình bươm bướm…”
Đôi mắt Thẩm Định Trạch trở nên u ám, kiềm chế bản thân, kéo súng ra một chút, mới vừa rồi anh lại thật sự muốn bắn một phát g!ết chết cô ta, anh không phải luật pháp, càng không phải là người thực thi vận mệnh, không có tư cách quyết định tính mạng của người khác. Quyền lực tối cao này rất dễ khiến con người lạc lối, anh vẫn luôn cảnh cáo bản thân, không thể trở thành người bị quyền lợi bản thân chi phối, trừ khi rất bất đắc dĩ, nếu không tuyệt đối không được làm hại người vô tội.
Khưu Vân Sương đã không còn nhìn rõ được người trước mặt, sau khi cô ta nói ra những lời trong lòng, vậy mà lại cảm thấy rất nhẹ nhõm, cuối cùng cô ta cũng không cần phải đóng vai chị em tình thâm buồn nôn gì nữa, ha ha, thật tốt, “Vết bớt của chị ta nằm ở phía dưới vai phải…”
Thẩm Định Trạch đứng dậy, không nhìn Khưu Vân Sương lấy một cái, cô ta còn sống, đối với anh mà nói thì chẳng khác gì người chết. Ban đầu khi anh giữ cô ta lại, đối xử đặc biệt với cô ta, là bởi vì cô ta là em gái của Mạnh Tiêu Tiêu, còn sau đó ư, chỉ là để dò xét thái độ của người kia đối với cô ta mà thôi.
Thẩm Định Trạch sai người xử lý Khưu Vân Sương, anh lên thẳng tầng 11, bước chân anh không hề dừng lại, đi thẳng đến phòng bệnh của Mạnh Nhược Dư. Vẻ mặt anh lộ ra khí thế tàn bạo, tựa như vừa mới bước ra từ băng tuyết ngàn năm, cái lạnh bao phủ có thể nhìn thấy bằng mắt thường, anh trực tiếp bước đến trước giường Mạnh Nhược Dư.
“Sao vậy? Xảy ra chuyện gì…” Tần Yên còn chưa kịp hỏi xong nghi vấn trong lòng đã hét lớn một tiếng, bởi vì cô nhìn thấy Thẩm Định Trạch mặc kệ tất cả túm lấy Mạnh Nhược Dư, bình truyền dịch phía trên rung lắc dữ dội, va chạm với cột cố định, dường như có thể vỡ tung bất cứ lúc nào, nhưng Thẩm Định Trạch lại xé rách quần áo của Mạnh Nhược Dư, một hàng nút áo trước ngực rơi xuống trong nháy mắt, sức lực của anh rất lớn, khiến vai phải của Mạnh Nhược Dư rỉ máu.
Tần Yên tiến lên trước muốn ngăn cản gì đó, nhưng bước được một bước, trong lòng lại vang lên một tiếng lộp bộp, ngay sau đó, cảm xúc quen thuộc kia lại truyền đến lần nữa. Cho dù Thẩm Định Trạch đối xử với Mạnh Nhược Dư thô bạo như vậy, nhưng khiến Tần Yên cảm thấy hai người bọn họ ở cùng một thế giới, người ngoài không có cách nào xông vào, trong lòng có một sự nhận định đã ăn sâu bén rễ rằng chắc chắn Thẩm Định Trạch sẽ không làm gì Mạnh Nhược Dư.
Tần Yên không nhìn nữa, xoay người ra khỏi căn phòng này, còn đóng kín cửa.
Thẩm Định Trạch xé quần áo của Mạnh Nhược Dư, trên người cô ngoại trừ mảnh vải quấn quanh vai trái ra thì hoàn toàn [email protected] trụi, sau lưng cô trơn bóng như ngọc, giống như từng được ánh trăng sáng trong rửa tội, đừng nói là vết bớt hình bươm bướm, ngay cả nốt ruồi cũng không có. Mảnh vải trên vai trái bị thấm ướt một màu đỏ, dòng máu đỏ tươi chậm rãi chảy xuống, loang ra trên lưng cô, tựa như đang phác họa những đường nét của bức tranh, rất đẹp, cũng rất quỷ dị.
Mạnh Nhược Dư đau đến mức sắc mặt trắng bệch, chiếc bàn nhỏ trước người và cái bát đặt trên đó đã bị cô lật đổ, nước canh màu vàng nhạt trong đó vung vãi lên chăn, tạo thành sắc màu buồn nôn.
“Trên lưng tôi cất giấu bản đồ quý báu gì sao?” Mạnh Nhược Dư nhếch môi.
Thẩm Định Trạch quỳ một chân lên giường, anh không nói rõ được cảm xúc lúc này là gì, đau buồn hay là tức giận? Anh cảm thấy bản thân cần phải [email protected] tiết, ngọn lửa cháy hừng hực trong lòng đang thiêu đốt con người anh, anh muốn đem ngọn lửa này bỏ lên người người khác.
Hai tay anh nắm lấy eo cô, sau đó cúi đầu xuống, l!ếm vết máu trên lưng cô từng chút từng chút, anh của thời khắc này giống như một con quỷ hút máu, dường như một giây sau sẽ hung ác cắn một phát, khiến cô lập tức trầy da tróc thịt.
Mùi máu tanh nhàn nhạt quanh quẩn trong miệng anh, anh l!ếm thẳng một đường đi lên, dừng lại ở vị trí mảnh vải, sau đó dựa vào cổ cô, hơi thở nóng rực bao quanh cô, “Tôi thật sự hận không thể ăn tươi nuốt sống em.”
Nụ cười của Mạnh Nhược Dư lại nở lớn hơn một chút, “Yêu tôi yêu đến nỗi muốn hòa làm một với tôi à?”
“Đúng vậy!” Ánh mắt Thẩm Định Trạch chợt chuyển động, anh tạo khoảng cách với cô, “Bất kể em là ai, bất kể em muốn làm cái gì, đều cút cho tôi, cút đi thật xa.”
Mạnh Nhược Dư kéo quần áo ở một bên sang, bả vai cô rất đau, bộ quần áo kia lại bị Thẩm Định Trạch xé nát, cho nên cô dứt khoát vứt luôn, hai người không phải là chưa từng thẳng thắn nhìn nhau, cô cũng chẳng kiểu cách mà lấy thứ gì đó để che chắn cơ thể mình, “Anh thật là vô tình mà! Tôi mới vì cứu anh mà không màng đến tính mạng của mình, sao anh vừa xoay người là lại bảo tôi cút? Haiz, dù không cho tôi sự đối đãi đặc biệt thì cũng nên dịu dàng với tôi một chút mới đúng chứ.”
Thẩm Định Trạch mặc kệ cô, “Tôi sai người đưa em đi.”
Tay Mạnh Nhược Dư khẽ nắm chặt, “Anh từng nói anh chỉ cho tôi một cơ hội lựa chọn có rời đi hay không, nếu lúc đó tôi đã chọn ở lại, bây giờ cũng sẽ không rời đi. Tôi còn chưa trở thành người đặc biệt nhất của anh, sao có thể bỏ cuộc giữa chừng được?”
Nhưng cô ta không có thời gian để suy nghĩ, bóng đen tử vong đang bao phủ lên người cô ta, “Em là em gái của Mạnh Tiêu Tiêu, rất nhiều chuyện chỉ có mình em biết, em có thể kể cho anh những chuyện anh không biết, không phải anh thích nghe em kể những chuyện của Mạnh Tiêu Tiêu sao? Em sẽ kể hết cho anh, anh muốn biết cái gì, em đều kể anh nghe…”
Thẩm Định Trạch híp mắt, tay phải trực tiếp nổ súng.
Khoảnh khắc tiếng súng vang lên, Khưu Vân Sương liền thét một tiếng chói tai, lập tức ngồi thụp xuống, lấy hai tay che tai mình. Lúc cô ta nhận ra phát súng của Thẩm Định Trạch chỉ bắn vào bên cạnh chân của cô ta, cô ta sợ đến mức tức khắc ngã về phía sau, oà một tiếng bật khóc.
Thẩm Định Trạch dựa vào bàn, thu lại súng, “Cô nói đi, tôi nghe.”
Toàn thân Khưu Vân Sương đều đang run rẩy, cô ta cố gắng bò dậy, nhưng không có cách nào đứng vững, chỉ đành co quắp trên sàn, “Anh rể, anh rể…”
“Đừng khiêu chiến sức nhẫn nại của tôi.” Thẩm Định Trạch lại chạm vào khẩu súng lần nữa.
Khưu Vân Sương lập tức run lẩy bẩy lên tiếng, “Em và chị, chúng em… chúng em bị người ta bắt lên xe ở một nơi rất đông người…”
Thẩm Định Trạch nhíu mày, vô cùng mất kiên nhẫn, “Những chuyện này tôi nghe chán rồi. Tôi chỉ nhắc nhở cô một lần, cô và Mạnh Tiêu Tiêu chia cách thế nào? Cô suy nghĩ thật kĩ xem nên mở miệng thế nào, nếu không ở nơi này mất đi một người là chuyện rất đơn giản.”
Khưu Vân Sương cắn môi, cô ta không dám nói, nhưng cô ta cảm thấy Thẩm Định Trạch nhất định đã biết chuyện gì rồi, nếu không cũng sẽ không đặc biệt hỏi cô ta, cô ta muốn sống, cô ta không muốn chết, “Có người đến mua trẻ con, bọn họ thấy chị em xinh nhất, đẹp nhất, nhìn một cái đã vừa ý, muốn dẫn chị ấy đi… sau đó… sau đó…”
Thẩm Định Trạch cảm thấy có điều kì lạ trong đó, “Sau đó thế nào?”
Khưu Vân Sương bắt đầu khóc lớn, cô ta ghen tị với chị, tuy ấn tượng về cha mẹ ruột đã không còn sâu đậm từ lâu, nhưng cô ta vẫn nhớ bọn họ đều thích chị hơn, cho dù là bọn buôn người kia cũng vẫn thích chị ấy hơn, chỉ bởi vì chị ấy xinh đẹp hơn, nên bọn chúng cho chị ăn mặc vừa xinh đẹp vừa sạch sẽ. Những người có tiền đến mua trẻ con đều thích chị ấy, nhưng lần nào chị cũng kêu những người đó dẫn cô ta theo cùng, rất nhiều người không đồng ý, vì vậy chị ấy mới mãi không bị người ta mua đi.
Cô ta không dám nói dối, “Cặp vợ chồng đó rất giàu, trông cũng rất tốt bụng, bọn họ thích chị… em… em cảm thấy nếu không có chị, vậy bọn họ chắc chắn sẽ chọn dẫn em đi, nên ngày hôm đó nhân lúc mấy người lớn rời đi, em đã lừa chị, nói với chị ấy, bọn chúng kêu chị đợi ở bên ngoài tiểu khu… Bởi vì… bởi vì nếu bọn chúng phát hiện có người bỏ trốn nhất định sẽ không… sẽ không cho chị sống những ngày tháng yên ổn, cứ như vậy nói không chừng cặp vợ chồng kia sẽ dẫn em đi…”
Màu đỏ sẫm nhuốm đầy đôi mắt Thẩm Định Trạch, anh sải bước đến trước mặt Khưu Vân Sương, đá cô ta một cú thật mạnh, văng đi khá xa, sau đó đạp lên người cô ta. Anh chưa bao giờ muốn giết người như lúc này, năm đó, Mạnh Tiêu Tiêu mới bao nhiêu tuổi, Khưu Vân Sương lại mới bao lớn, Mạnh Tiêu Tiêu xem đứa em gái này là người thân duy nhất của mình, nhưng người thân duy nhất lại đối xử với cô ấy như vậy, cho nên Mạnh Tiêu Tiêu mới chưa từng nhắc đến đứa em gái này.
Bọn buôn người hung ác tàn bạo kia căm hận nhất là những đứa trẻ bỏ trốn, bọn chúng thà không cần tiền cũng phải tính sổ đám trẻ này, lấy nỗi khiếp sợ củng cố quyền uy của bọn chúng.
Thẩm Định Trạch chỉ cần nghĩ đến Mạnh Tiêu Tiêu sẽ trải qua những gì là đã không kìm được muốn đạp chết Khưu Vân Sương, trong cơ thể của cô ta lại chảy cùng dòng máu với Mạnh Tiêu Tiêu sao? Thật là nực cười.
Khưu Vân Sương sợ đến cực điểm, trái lại lá gan cũng lớn hơn không ít, “Tại sao tất cả các người đều thích chị ta hơn, tại sao chứ? Tôi có chỗ nào không bằng chị ta? Ba mẹ thích chị ta cũng thôi đi, ngay cả bọn buôn người cũng thích chị ta hơn, thật là nực cười, đều ở trong hoàn cảnh như nhau, còn có người lén lút cho chị ta thịt để ăn… Anh đau lòng cho chị ta sao? Tôi nói, tôi nói hết cho anh biết, ngày hôm đó chị ta bị bắt trở về, bị đánh rất thê thảm. Bởi vì hoàn toàn không có ai kêu chị ta ra ngoài, bọn chúng đều không nghe chị ta giải thích, đều cảm thấy chị ta muốn bỏ trốn… Chị ta cứ nằm ở chỗ đó chịu đánh, toàn thân đều là máu, quần áo cũng bị máu thấm ướt…”
Khưu Vân Sương vĩnh viễn không quên được ánh mắt Mạnh Tiêu Tiêu nhìn mình, sâu tận xương tủy, từ nay về sau, chị em ruột cũng không bằng người xa lạ.
Nhưng Khưu Vân Sương cảm thấy rất sảng khoái, cô ta cảm thấy vui sướng từ tận đáy lòng, một Mạnh Tiêu Tiêu có dáng vẻ xinh đẹp lại khiến người khác yêu thích hơn cô ta cũng sẽ trở nên thảm hại như vậy, cũng sẽ bị người ta đánh thành ra bộ dạng thế kia, cuối cùng cô ta cũng có thể xinh đẹp hơn, vẻ vang rực rỡ hơn Mạnh Tiêu Tiêu.
Chỉ là thật đáng tiếc, cặp vợ chồng kia không đưa Mạnh Tiêu Tiêu đi được, cũng không chịu mua cô ta, nhưng không sao, chỉ cần không có Mạnh Tiêu Tiêu, cô ta sẽ không bị người nào che mất ánh hào quang.
Khưu Vân Sương hận Mạnh Tiêu Tiêu, hận Mạnh Tiêu Tiêu lúc nào cũng che mất mình, chặn đi ánh mắt thuộc về cô ta, thế mà chị ta còn có thể lấy dáng vẻ móc tim móc phổi để đối xử với cô ta. Khưu Vân Sương không chỉ hận ở quá khứ, mà bây giờ cũng hận, cô ta hận Mạnh Tiêu Tiêu lại có thể may mắn gặp được một Thẩm Định Trạch tốt như vậy, càng hận chính mình không chạy thoát được lời nguyền của Mạnh Tiêu Tiêu, lại còn phải dựa vào quan hệ với Mạnh Tiêu Tiêu để khiến Thẩm Định Trạch đối xử tốt với mình.
Khưu Vân Sương bị Thẩm Địch Trạch đạp gãy xương, cô ta không cảm thấy đau, “Mạnh Tiêu Tiêu chết rồi, tôi rất vui rất vui… Nhưng tại sao chị ta chết rồi mà vẫn may mắn như vậy, khiến anh nhớ mãi chị ta? Đó là một con người ghê tởm, anh cho rằng chị ta lương thiện xinh đẹp sao? Thẩm Định Trạch, anh bị chị ta lừa rồi, hồi còn rất nhỏ, chị ta đã biết nịnh nọt người khác để có được tất cả những gì chị ta muốn, nếu không anh nghĩ tại sao chị ta có thể bảo vệ anh chu toàn? Mạnh Tiêu Tiêu chẳng phải là đóa sen trắng gì đâu…”
Thẩm Định Trạch từ từ ngồi xổm xuống, “Lần đầu tiên tôi muốn giết người như vậy, cô rất vinh hạnh đấy…”
Khưu Vân Sương nhìn gương mặt anh, tại sao anh lại giống với đám người tầm thường kia đều thích Mạnh Tiêu Tiêu chứ? Tại sao anh cũng không nhìn thấu được bản chất của Mạnh Tiêu Tiêu?
“Anh cảm thấy tôi rất xấu xa, đúng không? Thật ra Mạnh Tiêu Tiêu và tôi là cùng một loại người, chị ta và tôi đều kinh tởm như nhau.” Khưu Vân Sương cười, cô ta và Mạnh Tiêu Tiêu giống nhau, tại sao anh không thể thích cô ta?
Lúc Thẩm Định Trạch ngồi xổm xuống, Khưu Vân Sương dùng hết sức lực toàn thân nắm chặt lấy cánh tay của anh, “Tại sao anh đối xử với Mạnh Nhược Dư như vậy? Lẽ nào là vì cảm thấy cô ta ghê tởm giống như Mạnh Tiêu Tiêu sao?”
Tay Thẩm Định Trạch khẽ cử động, nhưng sắc mặt lại càng nghiêm trọng hơn.
Khưu Vân Sương cười, bất chấp toàn thân đau đớn, “Tôi nói cho anh biết một bí mật, người chị ghê tởm của tôi đấy, chị ta rất thích bướm, anh biết vì sao không? Bởi vì trên lưng chị ta có một vết bớt… một vết bớt hình bươm bướm…”
Đôi mắt Thẩm Định Trạch trở nên u ám, kiềm chế bản thân, kéo súng ra một chút, mới vừa rồi anh lại thật sự muốn bắn một phát g!ết chết cô ta, anh không phải luật pháp, càng không phải là người thực thi vận mệnh, không có tư cách quyết định tính mạng của người khác. Quyền lực tối cao này rất dễ khiến con người lạc lối, anh vẫn luôn cảnh cáo bản thân, không thể trở thành người bị quyền lợi bản thân chi phối, trừ khi rất bất đắc dĩ, nếu không tuyệt đối không được làm hại người vô tội.
Khưu Vân Sương đã không còn nhìn rõ được người trước mặt, sau khi cô ta nói ra những lời trong lòng, vậy mà lại cảm thấy rất nhẹ nhõm, cuối cùng cô ta cũng không cần phải đóng vai chị em tình thâm buồn nôn gì nữa, ha ha, thật tốt, “Vết bớt của chị ta nằm ở phía dưới vai phải…”
Thẩm Định Trạch đứng dậy, không nhìn Khưu Vân Sương lấy một cái, cô ta còn sống, đối với anh mà nói thì chẳng khác gì người chết. Ban đầu khi anh giữ cô ta lại, đối xử đặc biệt với cô ta, là bởi vì cô ta là em gái của Mạnh Tiêu Tiêu, còn sau đó ư, chỉ là để dò xét thái độ của người kia đối với cô ta mà thôi.
Thẩm Định Trạch sai người xử lý Khưu Vân Sương, anh lên thẳng tầng 11, bước chân anh không hề dừng lại, đi thẳng đến phòng bệnh của Mạnh Nhược Dư. Vẻ mặt anh lộ ra khí thế tàn bạo, tựa như vừa mới bước ra từ băng tuyết ngàn năm, cái lạnh bao phủ có thể nhìn thấy bằng mắt thường, anh trực tiếp bước đến trước giường Mạnh Nhược Dư.
“Sao vậy? Xảy ra chuyện gì…” Tần Yên còn chưa kịp hỏi xong nghi vấn trong lòng đã hét lớn một tiếng, bởi vì cô nhìn thấy Thẩm Định Trạch mặc kệ tất cả túm lấy Mạnh Nhược Dư, bình truyền dịch phía trên rung lắc dữ dội, va chạm với cột cố định, dường như có thể vỡ tung bất cứ lúc nào, nhưng Thẩm Định Trạch lại xé rách quần áo của Mạnh Nhược Dư, một hàng nút áo trước ngực rơi xuống trong nháy mắt, sức lực của anh rất lớn, khiến vai phải của Mạnh Nhược Dư rỉ máu.
Tần Yên tiến lên trước muốn ngăn cản gì đó, nhưng bước được một bước, trong lòng lại vang lên một tiếng lộp bộp, ngay sau đó, cảm xúc quen thuộc kia lại truyền đến lần nữa. Cho dù Thẩm Định Trạch đối xử với Mạnh Nhược Dư thô bạo như vậy, nhưng khiến Tần Yên cảm thấy hai người bọn họ ở cùng một thế giới, người ngoài không có cách nào xông vào, trong lòng có một sự nhận định đã ăn sâu bén rễ rằng chắc chắn Thẩm Định Trạch sẽ không làm gì Mạnh Nhược Dư.
Tần Yên không nhìn nữa, xoay người ra khỏi căn phòng này, còn đóng kín cửa.
Thẩm Định Trạch xé quần áo của Mạnh Nhược Dư, trên người cô ngoại trừ mảnh vải quấn quanh vai trái ra thì hoàn toàn [email protected] trụi, sau lưng cô trơn bóng như ngọc, giống như từng được ánh trăng sáng trong rửa tội, đừng nói là vết bớt hình bươm bướm, ngay cả nốt ruồi cũng không có. Mảnh vải trên vai trái bị thấm ướt một màu đỏ, dòng máu đỏ tươi chậm rãi chảy xuống, loang ra trên lưng cô, tựa như đang phác họa những đường nét của bức tranh, rất đẹp, cũng rất quỷ dị.
Mạnh Nhược Dư đau đến mức sắc mặt trắng bệch, chiếc bàn nhỏ trước người và cái bát đặt trên đó đã bị cô lật đổ, nước canh màu vàng nhạt trong đó vung vãi lên chăn, tạo thành sắc màu buồn nôn.
“Trên lưng tôi cất giấu bản đồ quý báu gì sao?” Mạnh Nhược Dư nhếch môi.
Thẩm Định Trạch quỳ một chân lên giường, anh không nói rõ được cảm xúc lúc này là gì, đau buồn hay là tức giận? Anh cảm thấy bản thân cần phải [email protected] tiết, ngọn lửa cháy hừng hực trong lòng đang thiêu đốt con người anh, anh muốn đem ngọn lửa này bỏ lên người người khác.
Hai tay anh nắm lấy eo cô, sau đó cúi đầu xuống, l!ếm vết máu trên lưng cô từng chút từng chút, anh của thời khắc này giống như một con quỷ hút máu, dường như một giây sau sẽ hung ác cắn một phát, khiến cô lập tức trầy da tróc thịt.
Mùi máu tanh nhàn nhạt quanh quẩn trong miệng anh, anh l!ếm thẳng một đường đi lên, dừng lại ở vị trí mảnh vải, sau đó dựa vào cổ cô, hơi thở nóng rực bao quanh cô, “Tôi thật sự hận không thể ăn tươi nuốt sống em.”
Nụ cười của Mạnh Nhược Dư lại nở lớn hơn một chút, “Yêu tôi yêu đến nỗi muốn hòa làm một với tôi à?”
“Đúng vậy!” Ánh mắt Thẩm Định Trạch chợt chuyển động, anh tạo khoảng cách với cô, “Bất kể em là ai, bất kể em muốn làm cái gì, đều cút cho tôi, cút đi thật xa.”
Mạnh Nhược Dư kéo quần áo ở một bên sang, bả vai cô rất đau, bộ quần áo kia lại bị Thẩm Định Trạch xé nát, cho nên cô dứt khoát vứt luôn, hai người không phải là chưa từng thẳng thắn nhìn nhau, cô cũng chẳng kiểu cách mà lấy thứ gì đó để che chắn cơ thể mình, “Anh thật là vô tình mà! Tôi mới vì cứu anh mà không màng đến tính mạng của mình, sao anh vừa xoay người là lại bảo tôi cút? Haiz, dù không cho tôi sự đối đãi đặc biệt thì cũng nên dịu dàng với tôi một chút mới đúng chứ.”
Thẩm Định Trạch mặc kệ cô, “Tôi sai người đưa em đi.”
Tay Mạnh Nhược Dư khẽ nắm chặt, “Anh từng nói anh chỉ cho tôi một cơ hội lựa chọn có rời đi hay không, nếu lúc đó tôi đã chọn ở lại, bây giờ cũng sẽ không rời đi. Tôi còn chưa trở thành người đặc biệt nhất của anh, sao có thể bỏ cuộc giữa chừng được?”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook