Cực Hạn Triền Miên
-
Chương 25
Những kí ức đó quá đẹp, giống như một chất gây nghiện, khiến anh đắm chìm trong đó hết lần tới lần khác, không muốn tỉnh lại. Tiếng chuông điện thoại di động đột ngột vang lên, anh cau mày mở mắt ra, bị quấy rầy trong nháy mắt khiến cho sự mất mát dường như bao phủ anh, nhưng anh vẫn bình tĩnh cầm lấy điện thoại di động, nghe Diệp Thanh báo cáo sự việc.
“Thiệu Gia Minh dẫn người đến một sòng bạc của chúng ta, nói là có người tố cáo nơi đó có giao dịch bất hợp pháp, người của chúng ta không dám ngăn cản bọn họ, rất nhiều khách vì sự cố này mà vô cùng oán giận, đều tức giận rời đi.” Giọng Diệp Thanh rất lạnh, nhìn ra được rất lo lắng cho chuyện này.
“Tôi biết rồi.” Thẩm Định Trạch cúp điện thoại, đứng lên từ trong bồn tắm, mặc áo choàng đi ra ngoài, trở về phòng, cũng không để ý Mạnh Nhược Dư vẫn còn ở trong phòng, trực tiếp mặc quần áo.
Mạnh Nhược Dư nhìn thấy động tác mặc quần áo của anh, lúc đi tắm anh cầm lấy áo choàng tắm, chứng tỏ anh không có ý định ra ngoài, giờ phút này lại thay quần áo ra cửa, chỉ có thể chứng minh trong lúc tắm anh đột nhiên nhận được tin tức gì, nhất định phải đi ra ngoài. Động tác của anh tuy có trật tự, thoạt nhìn như thường, nhưng vẫn lộ ra vài phần khẩn trương, điều này chứng tỏ chuyện đó còn rất quan trọng.
Mạnh Nhược Dư đứng dậy, đi thẳng đến cửa với anh, “Anh cẩn thận một chút.”
Thẩm Định Trạch nghe được lời của cô, bước chân dừng lại, không quay đầu lại cũng không lên tiếng, vài giây sau rời đi như thường, chỉ có tiếng bước chân vững vàng của anh vang lên trong không trung, sau đó biến mất, dấu vết của anh cũng không tồn tại.
Mạnh Nhược Dư đứng ở cửa thật lâu mới xoay người trở lại trong phòng, ngồi trên giường ngẩn người, bởi vì một mình có vẻ không gian quá lớn, thế nhưng cô có chút khẩn trương, lấy điện thoại di động ra, nói chuyện với Mạnh Tuệ Nhiên, nghe được giọng nói quen thuộc kia, trái tim cô rốt cuộc cũng có được giây phút yên bình.
Cả người Thẩm Định Trạch đều tỏa ra khí thế lạnh như băng, Thẩm Trường Kim, Thẩm Trường Mộc, Thẩm Trường Hỏa cùng Diệp Thanh bốn người đi theo anh ra ngoài, bọn họ đều có thể cảm nhận được sự bất mãn của Thẩm Định Trạch, hiện giờ Thiệu Gia Minh làm như vậy, không thể chỉ là đơn giản cảnh cáo bọn họ. Chuyện của Chu Nhân lúc trước, Thiệu Gia Minh cắn chặt, sau đó lại nhẹ nhàng buông xuống, xem như ra oai phủ đầu bọn họ, hiện giờ chính là làm thật rồi, khách hàng một lần nữa gặp phải loại chuyện này đều bất mãn, hai lần gặp phải khó chịu, như vậy lần thứ ba sẽ hoài nghi người đứng đằng sau sòng bạc vô năng, sau đó lựa chọn sòng bạc khác, dù sao ở Thịnh Châu cái gì cũng kém, chỉ là không thiếu sòng bạc, nơi này là nơi tập hợp đầy đủ thú vui chơi trên thế giới, chỉ có thứ người ta không thể tưởng tượng được, không có thứ không làm được.
Thẩm Trường Kim đi theo phía sau Thẩm Định Trạch, “Cha con nhà họ Chu bí mật tặng phụ nữ và một ít đồ cổ cho Thiệu Gia Minh, anh ta trả lại phụ nữ, thế nhưng lại giữ lại đồ cổ.”
Thẩm Định Trạch nhìn Thẩm Trường Kim một cái, tất nhiên hiểu rõ điều này có nghĩa là gì, nhà họ Chu tỏ lòng tốt với Thiệu Gia Minh, phần nhiều là thăm dò thái độ của Thiệu Gia Minh, mà Thiệu Gia Minh nhận đồ cổ chính là đáp lại, đại biểu cho Thiệu Gia Minh trấn an nhà họ Chu, anh ta sẽ không động Vĩnh Hằng Đường, Vĩnh Hằng Đường vô cùng an toàn. Vĩnh Hằng Đường rất an toàn, vậy có nghĩa là Trường Sinh Đường lâm vào khốn cảnh, dù sao Trường Sinh Đường Vĩnh Hằng Đường đối đầu nhau, không có khả năng cùng chung sống hòa bình, như vậy Thiệu Gia Minh nhằm vào Trường Sinh Đường, chính là cùng Vĩnh Hằng Đường đạt được cộng chung lợi ích, phần lớn có thể nói hiện giờ bọn họ xem như là một thể, dù sao kẻ thù của kẻ thù chính là bạn.
Đám người Thẩm Trường Mộc nghe được những lời này, sắc mặt cũng trở nên khó coi.
Thẩm Định Trạch lên xe, đi về phía sòng bạc, khi bọn họ đến sòng bạc, Thiệu Gia Minh còn chưa rời đi, đang sai người điều tra sòng bạc, mọi ngóc ngách đều không bỏ qua. Có khách hàng vốn định chờ bọn họ rời đi rồi tiếp tục chơi, vừa thấy thái độ này của Thiệu Gia Minh, lập tức rời đi. Quản lý sòng bạc nói hết lời với Thiệu Gia Minh, nhưng mà anh ta cũng không ngừng, thái độ cứng rắn kiểm tra các nơi, cho dù là nhà vệ sinh cũng không buông tha, thế nhưng tốc độ kiểm tra của anh ta lại cực kì chậm, giống như cố ý giày vò người khác.
Từ xưa tới nay dân không đấu với quan, biểu hiện bên ngoài rất bình thường không muốn trở mặt, dù trong lòng quản lý vô cùng bất mãn, cũng không dám tranh chấp với Thiệu Gia Minh, huống hồ vụ án Thiệu Gia Minh điều tra trước đây cũng gây ra không ít chấn động ở thành phố Thịnh Châu. Trước kia Thiệu Gia Minh đối mặt đều là tội phạm hung ác, địa vị như hiện nay là do lấy mạng đổi lấy, loại người này chọc không nổi.
Thiệu Gia Minh căn bản không để ý tới lời người khác nói, ngồi trên một cái bàn đánh bạc, trong tay cầm một cái xúc xắc lật qua, khi một tổ nhân viên báo cáo với anh ta không tra được gì, anh ta lại không chút hoang mang lên tiếng, “Lại điều tra cẩn thận cho tôi, tỉ mỉ lục soát.” Anh ta nhìn mấy nhân viên quản lý sắc mặt đen kịt, “Tôi đây cũng mang thái độ nghiêm túc phụ trách, cẩn thận điều tra một chút, nếu nơi này không có giao dịch mà người tố giác nói, cũng chứng minh nơi này của các người trong sạch.”
Thẩm Định Trạch dẫn người đi vào, anh trực tiếp đi về phía Thiệu Gia Minh, “Cục trưởng Thiệu có hứng thú tới đây chơi sao lại không phái người thông báo cho tôi? Có tôi chơi cùng anh, có lẽ sẽ cảm thấy hứng thú hơn.”
Thiệu Gia Minh nở nụ cười, “Chờ tôi thật sự có hứng thú, nhất định sẽ thông báo cho Thẩm thiếu gia.” Anh ta buông xúc xắc trong tay xuống, lộ ra tiếc nuối, “Đáng tiếc hôm nay tôi có công vụ trong người, nếu không cùng Thẩm thiếu gia bàn luận mấy cái này nhất định sẽ rất thú vị, dù sao không phải ai cũng có thể bàn luận cùng Thẩm thiếu gia.”
Lúc này lại có người tiến lên báo cáo với Thiệu Gia Minh không tìm thấy gì, nhưng Thiệu Gia Minh vẫn nói câu đó, tiếp tục tìm, cẩn thận tìm.
Thẩm Định Trạch nghe Thiệu Gia Minh nói, lạnh lùng cười, “Thái độ làm việc cẩn thận của cục trưởng Thiệu thật sự khiến tôi khâm phục.”
Mỗi một chữ kia tựa hồ đều hàm chứa sự lạnh lẽo như băng, biểu lộ sự bất mãn cực lớn của Thẩm Định Trạch.
Thiệu Gia Minh vẫn cười: “Cho nên chỉ có tôi mới phá nhiều vụ án khó giải quyết như vậy, bắt nhiều tội phạm như vậy, người khác cũng không được, mà tôi còn có thể tiếp tục bắt tội phạm, mặc kệ tên tội phạm này có bối cảnh thâm sâu cỡ nào, cũng mặc kệ sau lưng anh ta ẩn giấu bao nhiêu thế lực, tôi cũng sẽ nhổ tận gốc anh ta.”
Con ngươi Thẩm Định Trạch toát ra khí lạnh bức người, nhưng anh lại mơ hồ mang theo nụ cười, “Tôi nghe nói rất nhiều cảnh sát khi điều tra vụ án đều anh dũng hi sinh, tôi tin cục trưởng Thiệu hẳn là không phải một trong số đó.”
Thiệu Gia Minh: “Tôi cũng cảm thấy vậy.”
Sau khi một nhóm người khác báo cáo với Thiệu Gia Minh, Thẩm Định Trạch trực tiếp nắm lấy cánh tay Thiệu Gia Minh: “Cục trưởng Thiệu, thời gian không còn sớm, anh nên về nghỉ ngơi, cho dù anh không muốn về nhà nghỉ ngơi, cũng phải thông cảm cho cấp dưới của anh, tôi thấy bọn họ đều mệt rồi.”
Thiệu Gia Minh lạnh lùng nhìn thoáng qua Thẩm Định Trạch đang siết chặt tay mình, “Thẩm thiếu gia nhìn lầm rồi, bọn họ không cảm thấy mệt mỏi, tôi cũng không mệt. Tôi nghe nói rất ít người có cơ hội thử bản lĩnh của anh, hôm nay tôi muốn thử một lần.”
Thiệu Gia Minh nói xong, bàn tay bị siết chặt trực tiếp vụt ra, từ trong tay Thẩm Định Trạch thoát ra, nhưng động tác của Thẩm Định Trạch vừa chuẩn vừa nhanh, lập tức ra tay giam cầm anh ta, hai người bắt đầu đánh nhau, trong không khí đều là mùi thuốc súng nồng đậm.
Có cảnh sát muốn tiến lên hỗ trợ, bị nhóm Thẩm Trường Kim ngăn lại.
Thiệu Gia Minh và Thẩm Định Trạch đều thực sự ra tay, hai người đều dùng chiêu thức mình am hiểu nhất, chiêu thức của Thiệu Gia Minh có khuynh hướng phòng thủ, Thẩm Định Trạch thì mỗi một chiêu đều là độc chiêu. Đám người Thẩm Trường Kim đều biết bản lĩnh Thẩm Định Trạch không tệ, nhưng cũng rất ít khi thấy anh ra tay, dù sao nếu không phải tình huống đặc thù, cũng không tới phiên anh ra tay, hiện tại nhìn thấy thân thủ của Thẩm Định Trạch, lập tức cảm thấy kinh hãi, ngay từ đầu Thiệu Gia Minh còn có thể chống cự, hiện giờ đã bị Thẩm Định Trạch áp chế toàn diện.
Thẩm Định Trạch khóa trái hai tay Thiệu Gia Minh, chân anh hơi nhấc lên, cuối cùng cũng không đá về phía Thiệu Gia Minh mà buông tay ra, “Cục trưởng Thiệu đã thỏa mãn chưa?”
Trên người Thiệu Gia Minh không có sự nhếch nhác của kẻ thua cuộc, “Bản lĩnh của Thẩm thiếu gia thật khiến người ta kinh ngạc.”
“Cục trưởng Thiệu chú ý nhiều hơn, như vậy mới có cơ hội để tôi cho cậu anh thấy nhiều thứ kinh ngạc.”
Ánh mắt Thiệu Gia Minh sắc bén nhìn anh, Thẩm Định Trạch cũng không chút yếu thế nghênh đón, sau vài giây đối đầu, lúc này Thiệu Gia Minh mới phân phó người anh ta mang đến, nếu không tìm được gì, vậy thì trở về.
Thẩm Định Trạch tự mình tiễn Thiệu Gia Minh đến cửa sòng bạc, “Cục trưởng Thiệu đi thong thả.”
Thiệu Gia Minh không để ý tới anh, trực tiếp dẫn người rời đi.
Sau khi Thiệu Gia Minh dẫn người rời đi, bên trong sòng bạc ngoại trừ người nội bộ của sòng bạc đã không còn ai khác. Mấy người quản lý lập tức tiến lên, cẩn thận báo cáo lại chuyện xảy ra hôm nay, Thẩm Định Trạch bảo bọn họ tiếp tục cẩn thận làm việc, không để cho người ta thừa nước đục thả câu. Mấy người quản lý lập tức lên tiếng, nếu không phải lúc trước Thẩm Định Trạch đã ra lệnh phòng ngừa có người mượn sòng bạc làm chút chuyện bí mật, bị một số người có ý đồ lưu lại chứng cứ, lại bị Thiệu Gia Minh bắt được tận tay, chuyện hôm nay không thể kết thúc đơn giản như vậy.
***
Chu Tấn Ân rất nhanh đã nhận được tin tức, trong tay ông ta cầm một cái xúc xắc bằng gỗ, xúc xắc này mỗi một mặt đều bị mài bóng loáng, không chỉ là chất liệu của nó khó có được, còn từng đặt ở chùa miếu nổi danh ngày ngày tắm phật hương, bởi vậy thoạt nhìn thật có vài phần phật tính, chỉ là bộ dáng của nó đặc thù, không ai nghĩ nhiều về lai lịch của nó.
Chu Tấn Ân thỉnh thoảng chuyển động nó, đột nhiên ngừng lại, điểm trên cùng vừa vặn là sáu, ông ta nở nụ cười, “Thẩm Định Trạch chung quy còn quá trẻ.”
Thẩm Định Trạch bình thường tuy rất ổn trọng, đó là bởi vì căn bản anh không gặp phải chuyện gì lớn, hơn nữa có chuyện gì thì mấy thuộc hạ của anh cũng sẽ lập tức đi xử lý, không tới phiên anh ra tay, mà danh tiếng của Trường Sinh Đường đặt ở đó. Càng không có người làm khó anh. Bây giờ thành phố Thịnh Châu xuất hiện một Thiệu Gia Minh, căn bản không cho anh mặt mũi, điều này khiến uy tín của Thẩm Định Trạch bị khiêu chiến, lúc này mới nhịn không được ra tay với Thiệu Gia Minh, lại không biết điều này chỉ càng thêm chọc giận Thiệu Gia Minh mà thôi.
A Tường lập tức cười phụ họa, “Tất nhiên hắn không thể so với lão gia rồi.”
Chu Tấn Ân nhếch khóe miệng, “Tôi sống từng này tuổi rồi, nếu như còn kém một tên nhóc chưa đủ lông cánh, không phải tôi sống uổng phí sao?”
A Tường: “Lão gia, bây giờ Thẩm Định Trạch và Thiệu Gia Minh rõ ràng đã kết thù, điều này đối với chúng ta mà nói chính là cơ hội rất tốt, chỉ là không biết Thẩm Định Trạch đắc tội vị cục trưởng mới tới này chỗ nào, để mà vừa tới đã trực tiếp ra tay với hắn.”
Chu Tấn Ân hừ cười, “Làm gì có đắc tội ở đâu, chỉ là Thiệu Gia Minh ở giữa Trường Sinh Đường và Vĩnh Hằng Đường lựa chọn Trường Sinh Đường mà thôi. Thiệu Gia Minh được điều tới thành phố Thịnh Châu, chứng tỏ người phía trên không muốn nhìn thấy chúng ta nắm trong tay thành phố Thịnh Châu này nữa, Thiệu Gia Minh là một người thông minh, cậu ta làm sao có thể đồng thời đối phó Trường Sinh Đường và Vĩnh Hằng Đường? Tất nhiên là lựa chọn ứng phó, thậm chí cậu ta còn có thể cùng chúng ta hợp tác, dù sao chúng ta đều hi vọng Trường Sinh Đường bị tan rã.”
A Tường: “Lão gia, ý của ngài là sau khi cậu ta giải quyết Trường Sinh Đường, cũng sẽ giải quyết…”
Chu Tấn Ân gật đầu.
A Tường nhíu mày, “Vậy chúng ta còn ra tay sao?”
“Đương nhiên phải ra tay, cơ hội này khó có được cỡ nào, hơn nữa tôi phải báo thù cho Thành Kiệt.”
“Nhưng mà…”
Chu Tấn Ân cười cười trong lòng đã có dự tính, “Thiệu Gia Minh muốn lợi dụng chúng ta để thành việc, chúng ta không thể lợi dụng cậu ta diệt trừ Trường Sinh Đường sao? Đến lúc đó chỉ là một Thiệu Gia Minh mà thôi, nếu cậu ta thật sự muốn làm cái gì, để cho một người ở thành phố Thịnh Châu hoàn toàn biến mất rất dễ dàng. Chu Tấn Ân thở dài một hơi, “Thời gian của tôi không còn nhiều, phải giải quyết Thẩm Định Trạch, nếu không Thành Nghị căn bản không thể là đối thủ của cậu ta.”
A Tường lập tức hiểu được sự lo lắng của Chu Tấn Ân, sau đó nói chuyện khác, “Hôm nay Thẩm Định Trạch ra ngoài không dẫn theo Thẩm Trường Thủy, tay trái Thẩm Trường Thủy đeo găng tay.”
Chu Tấn Ân lắc đầu, “Cậu ta quá tự tin, thật sự cho rằng người bên cạnh cậu ta sẽ không phản bội mình.”
Hiện giờ Thẩm Trường Thủy bị trừng phạt phải cắt đứt một ngón tay, khó bảo đảm anh không có ý nghĩ gì, nhưng Thẩm Định Trạch vẫn lạnh nhạt cô lập anh vào lúc này, điều này sẽ khiến Thẩm Trường Thủy sinh ra nhiều tâm tư hơn. Mà người bên cạnh Thẩm Định Trạch nhìn thấy chuyện Thẩm Trường Thủy gặp phải, sẽ không có ý nghĩ ăn cháo đã bát sao? Lòng người dễ thay đổi nhất, một khi bọn họ phản bội Thẩm Định Trạch, một mình cậu ta cũng không cách nào chống đỡ được, những người này nắm trong tay quá nhiều cơ mật của Trường Sinh Đường.
A Tường: “Đó quả thật là những gì chúng ta muốn.”
Chu Tấn Ân khó có được mà nở nụ cười thật lòng, từ giờ trở đi, Vĩnh Hằng Đường sẽ đi tới huy hoàng, yên lặng nhiều năm như vậy, rốt cuộc cũng thấy được bình minh, thậm chí ông ta cảm thấy như chiếm được sự thiên vị của ông trời. Thiệu Gia Minh sẽ chọn Trường Sinh Đường, có một nguyên nhân là cảm thấy Trường Sinh Đường phát triển tốt hơn, nếu như giữ lại sau này sẽ càng khó khống chế, Thẩm Định Trạch nằm mơ cũng sẽ không nghĩ tới sau khi cậu ta đưa Trường Sinh Đường lớn mạnh lên ngược lại dẫn tới tai họa như vậy.
A Tường nhận điện thoại, sau khi trở về sắc mặt có chút không đúng, “Thẩm Định Trạch không trực tiếp trở về Trường Sinh Đường mà biến mất một thời gian, không biết tung tích.”
Chu Tấn Ân thu lại vẻ mặt kia, “Phải tra ra cậu ta đi làm cái gì.”
“Vâng.”
“Thiệu Gia Minh dẫn người đến một sòng bạc của chúng ta, nói là có người tố cáo nơi đó có giao dịch bất hợp pháp, người của chúng ta không dám ngăn cản bọn họ, rất nhiều khách vì sự cố này mà vô cùng oán giận, đều tức giận rời đi.” Giọng Diệp Thanh rất lạnh, nhìn ra được rất lo lắng cho chuyện này.
“Tôi biết rồi.” Thẩm Định Trạch cúp điện thoại, đứng lên từ trong bồn tắm, mặc áo choàng đi ra ngoài, trở về phòng, cũng không để ý Mạnh Nhược Dư vẫn còn ở trong phòng, trực tiếp mặc quần áo.
Mạnh Nhược Dư nhìn thấy động tác mặc quần áo của anh, lúc đi tắm anh cầm lấy áo choàng tắm, chứng tỏ anh không có ý định ra ngoài, giờ phút này lại thay quần áo ra cửa, chỉ có thể chứng minh trong lúc tắm anh đột nhiên nhận được tin tức gì, nhất định phải đi ra ngoài. Động tác của anh tuy có trật tự, thoạt nhìn như thường, nhưng vẫn lộ ra vài phần khẩn trương, điều này chứng tỏ chuyện đó còn rất quan trọng.
Mạnh Nhược Dư đứng dậy, đi thẳng đến cửa với anh, “Anh cẩn thận một chút.”
Thẩm Định Trạch nghe được lời của cô, bước chân dừng lại, không quay đầu lại cũng không lên tiếng, vài giây sau rời đi như thường, chỉ có tiếng bước chân vững vàng của anh vang lên trong không trung, sau đó biến mất, dấu vết của anh cũng không tồn tại.
Mạnh Nhược Dư đứng ở cửa thật lâu mới xoay người trở lại trong phòng, ngồi trên giường ngẩn người, bởi vì một mình có vẻ không gian quá lớn, thế nhưng cô có chút khẩn trương, lấy điện thoại di động ra, nói chuyện với Mạnh Tuệ Nhiên, nghe được giọng nói quen thuộc kia, trái tim cô rốt cuộc cũng có được giây phút yên bình.
Cả người Thẩm Định Trạch đều tỏa ra khí thế lạnh như băng, Thẩm Trường Kim, Thẩm Trường Mộc, Thẩm Trường Hỏa cùng Diệp Thanh bốn người đi theo anh ra ngoài, bọn họ đều có thể cảm nhận được sự bất mãn của Thẩm Định Trạch, hiện giờ Thiệu Gia Minh làm như vậy, không thể chỉ là đơn giản cảnh cáo bọn họ. Chuyện của Chu Nhân lúc trước, Thiệu Gia Minh cắn chặt, sau đó lại nhẹ nhàng buông xuống, xem như ra oai phủ đầu bọn họ, hiện giờ chính là làm thật rồi, khách hàng một lần nữa gặp phải loại chuyện này đều bất mãn, hai lần gặp phải khó chịu, như vậy lần thứ ba sẽ hoài nghi người đứng đằng sau sòng bạc vô năng, sau đó lựa chọn sòng bạc khác, dù sao ở Thịnh Châu cái gì cũng kém, chỉ là không thiếu sòng bạc, nơi này là nơi tập hợp đầy đủ thú vui chơi trên thế giới, chỉ có thứ người ta không thể tưởng tượng được, không có thứ không làm được.
Thẩm Trường Kim đi theo phía sau Thẩm Định Trạch, “Cha con nhà họ Chu bí mật tặng phụ nữ và một ít đồ cổ cho Thiệu Gia Minh, anh ta trả lại phụ nữ, thế nhưng lại giữ lại đồ cổ.”
Thẩm Định Trạch nhìn Thẩm Trường Kim một cái, tất nhiên hiểu rõ điều này có nghĩa là gì, nhà họ Chu tỏ lòng tốt với Thiệu Gia Minh, phần nhiều là thăm dò thái độ của Thiệu Gia Minh, mà Thiệu Gia Minh nhận đồ cổ chính là đáp lại, đại biểu cho Thiệu Gia Minh trấn an nhà họ Chu, anh ta sẽ không động Vĩnh Hằng Đường, Vĩnh Hằng Đường vô cùng an toàn. Vĩnh Hằng Đường rất an toàn, vậy có nghĩa là Trường Sinh Đường lâm vào khốn cảnh, dù sao Trường Sinh Đường Vĩnh Hằng Đường đối đầu nhau, không có khả năng cùng chung sống hòa bình, như vậy Thiệu Gia Minh nhằm vào Trường Sinh Đường, chính là cùng Vĩnh Hằng Đường đạt được cộng chung lợi ích, phần lớn có thể nói hiện giờ bọn họ xem như là một thể, dù sao kẻ thù của kẻ thù chính là bạn.
Đám người Thẩm Trường Mộc nghe được những lời này, sắc mặt cũng trở nên khó coi.
Thẩm Định Trạch lên xe, đi về phía sòng bạc, khi bọn họ đến sòng bạc, Thiệu Gia Minh còn chưa rời đi, đang sai người điều tra sòng bạc, mọi ngóc ngách đều không bỏ qua. Có khách hàng vốn định chờ bọn họ rời đi rồi tiếp tục chơi, vừa thấy thái độ này của Thiệu Gia Minh, lập tức rời đi. Quản lý sòng bạc nói hết lời với Thiệu Gia Minh, nhưng mà anh ta cũng không ngừng, thái độ cứng rắn kiểm tra các nơi, cho dù là nhà vệ sinh cũng không buông tha, thế nhưng tốc độ kiểm tra của anh ta lại cực kì chậm, giống như cố ý giày vò người khác.
Từ xưa tới nay dân không đấu với quan, biểu hiện bên ngoài rất bình thường không muốn trở mặt, dù trong lòng quản lý vô cùng bất mãn, cũng không dám tranh chấp với Thiệu Gia Minh, huống hồ vụ án Thiệu Gia Minh điều tra trước đây cũng gây ra không ít chấn động ở thành phố Thịnh Châu. Trước kia Thiệu Gia Minh đối mặt đều là tội phạm hung ác, địa vị như hiện nay là do lấy mạng đổi lấy, loại người này chọc không nổi.
Thiệu Gia Minh căn bản không để ý tới lời người khác nói, ngồi trên một cái bàn đánh bạc, trong tay cầm một cái xúc xắc lật qua, khi một tổ nhân viên báo cáo với anh ta không tra được gì, anh ta lại không chút hoang mang lên tiếng, “Lại điều tra cẩn thận cho tôi, tỉ mỉ lục soát.” Anh ta nhìn mấy nhân viên quản lý sắc mặt đen kịt, “Tôi đây cũng mang thái độ nghiêm túc phụ trách, cẩn thận điều tra một chút, nếu nơi này không có giao dịch mà người tố giác nói, cũng chứng minh nơi này của các người trong sạch.”
Thẩm Định Trạch dẫn người đi vào, anh trực tiếp đi về phía Thiệu Gia Minh, “Cục trưởng Thiệu có hứng thú tới đây chơi sao lại không phái người thông báo cho tôi? Có tôi chơi cùng anh, có lẽ sẽ cảm thấy hứng thú hơn.”
Thiệu Gia Minh nở nụ cười, “Chờ tôi thật sự có hứng thú, nhất định sẽ thông báo cho Thẩm thiếu gia.” Anh ta buông xúc xắc trong tay xuống, lộ ra tiếc nuối, “Đáng tiếc hôm nay tôi có công vụ trong người, nếu không cùng Thẩm thiếu gia bàn luận mấy cái này nhất định sẽ rất thú vị, dù sao không phải ai cũng có thể bàn luận cùng Thẩm thiếu gia.”
Lúc này lại có người tiến lên báo cáo với Thiệu Gia Minh không tìm thấy gì, nhưng Thiệu Gia Minh vẫn nói câu đó, tiếp tục tìm, cẩn thận tìm.
Thẩm Định Trạch nghe Thiệu Gia Minh nói, lạnh lùng cười, “Thái độ làm việc cẩn thận của cục trưởng Thiệu thật sự khiến tôi khâm phục.”
Mỗi một chữ kia tựa hồ đều hàm chứa sự lạnh lẽo như băng, biểu lộ sự bất mãn cực lớn của Thẩm Định Trạch.
Thiệu Gia Minh vẫn cười: “Cho nên chỉ có tôi mới phá nhiều vụ án khó giải quyết như vậy, bắt nhiều tội phạm như vậy, người khác cũng không được, mà tôi còn có thể tiếp tục bắt tội phạm, mặc kệ tên tội phạm này có bối cảnh thâm sâu cỡ nào, cũng mặc kệ sau lưng anh ta ẩn giấu bao nhiêu thế lực, tôi cũng sẽ nhổ tận gốc anh ta.”
Con ngươi Thẩm Định Trạch toát ra khí lạnh bức người, nhưng anh lại mơ hồ mang theo nụ cười, “Tôi nghe nói rất nhiều cảnh sát khi điều tra vụ án đều anh dũng hi sinh, tôi tin cục trưởng Thiệu hẳn là không phải một trong số đó.”
Thiệu Gia Minh: “Tôi cũng cảm thấy vậy.”
Sau khi một nhóm người khác báo cáo với Thiệu Gia Minh, Thẩm Định Trạch trực tiếp nắm lấy cánh tay Thiệu Gia Minh: “Cục trưởng Thiệu, thời gian không còn sớm, anh nên về nghỉ ngơi, cho dù anh không muốn về nhà nghỉ ngơi, cũng phải thông cảm cho cấp dưới của anh, tôi thấy bọn họ đều mệt rồi.”
Thiệu Gia Minh lạnh lùng nhìn thoáng qua Thẩm Định Trạch đang siết chặt tay mình, “Thẩm thiếu gia nhìn lầm rồi, bọn họ không cảm thấy mệt mỏi, tôi cũng không mệt. Tôi nghe nói rất ít người có cơ hội thử bản lĩnh của anh, hôm nay tôi muốn thử một lần.”
Thiệu Gia Minh nói xong, bàn tay bị siết chặt trực tiếp vụt ra, từ trong tay Thẩm Định Trạch thoát ra, nhưng động tác của Thẩm Định Trạch vừa chuẩn vừa nhanh, lập tức ra tay giam cầm anh ta, hai người bắt đầu đánh nhau, trong không khí đều là mùi thuốc súng nồng đậm.
Có cảnh sát muốn tiến lên hỗ trợ, bị nhóm Thẩm Trường Kim ngăn lại.
Thiệu Gia Minh và Thẩm Định Trạch đều thực sự ra tay, hai người đều dùng chiêu thức mình am hiểu nhất, chiêu thức của Thiệu Gia Minh có khuynh hướng phòng thủ, Thẩm Định Trạch thì mỗi một chiêu đều là độc chiêu. Đám người Thẩm Trường Kim đều biết bản lĩnh Thẩm Định Trạch không tệ, nhưng cũng rất ít khi thấy anh ra tay, dù sao nếu không phải tình huống đặc thù, cũng không tới phiên anh ra tay, hiện tại nhìn thấy thân thủ của Thẩm Định Trạch, lập tức cảm thấy kinh hãi, ngay từ đầu Thiệu Gia Minh còn có thể chống cự, hiện giờ đã bị Thẩm Định Trạch áp chế toàn diện.
Thẩm Định Trạch khóa trái hai tay Thiệu Gia Minh, chân anh hơi nhấc lên, cuối cùng cũng không đá về phía Thiệu Gia Minh mà buông tay ra, “Cục trưởng Thiệu đã thỏa mãn chưa?”
Trên người Thiệu Gia Minh không có sự nhếch nhác của kẻ thua cuộc, “Bản lĩnh của Thẩm thiếu gia thật khiến người ta kinh ngạc.”
“Cục trưởng Thiệu chú ý nhiều hơn, như vậy mới có cơ hội để tôi cho cậu anh thấy nhiều thứ kinh ngạc.”
Ánh mắt Thiệu Gia Minh sắc bén nhìn anh, Thẩm Định Trạch cũng không chút yếu thế nghênh đón, sau vài giây đối đầu, lúc này Thiệu Gia Minh mới phân phó người anh ta mang đến, nếu không tìm được gì, vậy thì trở về.
Thẩm Định Trạch tự mình tiễn Thiệu Gia Minh đến cửa sòng bạc, “Cục trưởng Thiệu đi thong thả.”
Thiệu Gia Minh không để ý tới anh, trực tiếp dẫn người rời đi.
Sau khi Thiệu Gia Minh dẫn người rời đi, bên trong sòng bạc ngoại trừ người nội bộ của sòng bạc đã không còn ai khác. Mấy người quản lý lập tức tiến lên, cẩn thận báo cáo lại chuyện xảy ra hôm nay, Thẩm Định Trạch bảo bọn họ tiếp tục cẩn thận làm việc, không để cho người ta thừa nước đục thả câu. Mấy người quản lý lập tức lên tiếng, nếu không phải lúc trước Thẩm Định Trạch đã ra lệnh phòng ngừa có người mượn sòng bạc làm chút chuyện bí mật, bị một số người có ý đồ lưu lại chứng cứ, lại bị Thiệu Gia Minh bắt được tận tay, chuyện hôm nay không thể kết thúc đơn giản như vậy.
***
Chu Tấn Ân rất nhanh đã nhận được tin tức, trong tay ông ta cầm một cái xúc xắc bằng gỗ, xúc xắc này mỗi một mặt đều bị mài bóng loáng, không chỉ là chất liệu của nó khó có được, còn từng đặt ở chùa miếu nổi danh ngày ngày tắm phật hương, bởi vậy thoạt nhìn thật có vài phần phật tính, chỉ là bộ dáng của nó đặc thù, không ai nghĩ nhiều về lai lịch của nó.
Chu Tấn Ân thỉnh thoảng chuyển động nó, đột nhiên ngừng lại, điểm trên cùng vừa vặn là sáu, ông ta nở nụ cười, “Thẩm Định Trạch chung quy còn quá trẻ.”
Thẩm Định Trạch bình thường tuy rất ổn trọng, đó là bởi vì căn bản anh không gặp phải chuyện gì lớn, hơn nữa có chuyện gì thì mấy thuộc hạ của anh cũng sẽ lập tức đi xử lý, không tới phiên anh ra tay, mà danh tiếng của Trường Sinh Đường đặt ở đó. Càng không có người làm khó anh. Bây giờ thành phố Thịnh Châu xuất hiện một Thiệu Gia Minh, căn bản không cho anh mặt mũi, điều này khiến uy tín của Thẩm Định Trạch bị khiêu chiến, lúc này mới nhịn không được ra tay với Thiệu Gia Minh, lại không biết điều này chỉ càng thêm chọc giận Thiệu Gia Minh mà thôi.
A Tường lập tức cười phụ họa, “Tất nhiên hắn không thể so với lão gia rồi.”
Chu Tấn Ân nhếch khóe miệng, “Tôi sống từng này tuổi rồi, nếu như còn kém một tên nhóc chưa đủ lông cánh, không phải tôi sống uổng phí sao?”
A Tường: “Lão gia, bây giờ Thẩm Định Trạch và Thiệu Gia Minh rõ ràng đã kết thù, điều này đối với chúng ta mà nói chính là cơ hội rất tốt, chỉ là không biết Thẩm Định Trạch đắc tội vị cục trưởng mới tới này chỗ nào, để mà vừa tới đã trực tiếp ra tay với hắn.”
Chu Tấn Ân hừ cười, “Làm gì có đắc tội ở đâu, chỉ là Thiệu Gia Minh ở giữa Trường Sinh Đường và Vĩnh Hằng Đường lựa chọn Trường Sinh Đường mà thôi. Thiệu Gia Minh được điều tới thành phố Thịnh Châu, chứng tỏ người phía trên không muốn nhìn thấy chúng ta nắm trong tay thành phố Thịnh Châu này nữa, Thiệu Gia Minh là một người thông minh, cậu ta làm sao có thể đồng thời đối phó Trường Sinh Đường và Vĩnh Hằng Đường? Tất nhiên là lựa chọn ứng phó, thậm chí cậu ta còn có thể cùng chúng ta hợp tác, dù sao chúng ta đều hi vọng Trường Sinh Đường bị tan rã.”
A Tường: “Lão gia, ý của ngài là sau khi cậu ta giải quyết Trường Sinh Đường, cũng sẽ giải quyết…”
Chu Tấn Ân gật đầu.
A Tường nhíu mày, “Vậy chúng ta còn ra tay sao?”
“Đương nhiên phải ra tay, cơ hội này khó có được cỡ nào, hơn nữa tôi phải báo thù cho Thành Kiệt.”
“Nhưng mà…”
Chu Tấn Ân cười cười trong lòng đã có dự tính, “Thiệu Gia Minh muốn lợi dụng chúng ta để thành việc, chúng ta không thể lợi dụng cậu ta diệt trừ Trường Sinh Đường sao? Đến lúc đó chỉ là một Thiệu Gia Minh mà thôi, nếu cậu ta thật sự muốn làm cái gì, để cho một người ở thành phố Thịnh Châu hoàn toàn biến mất rất dễ dàng. Chu Tấn Ân thở dài một hơi, “Thời gian của tôi không còn nhiều, phải giải quyết Thẩm Định Trạch, nếu không Thành Nghị căn bản không thể là đối thủ của cậu ta.”
A Tường lập tức hiểu được sự lo lắng của Chu Tấn Ân, sau đó nói chuyện khác, “Hôm nay Thẩm Định Trạch ra ngoài không dẫn theo Thẩm Trường Thủy, tay trái Thẩm Trường Thủy đeo găng tay.”
Chu Tấn Ân lắc đầu, “Cậu ta quá tự tin, thật sự cho rằng người bên cạnh cậu ta sẽ không phản bội mình.”
Hiện giờ Thẩm Trường Thủy bị trừng phạt phải cắt đứt một ngón tay, khó bảo đảm anh không có ý nghĩ gì, nhưng Thẩm Định Trạch vẫn lạnh nhạt cô lập anh vào lúc này, điều này sẽ khiến Thẩm Trường Thủy sinh ra nhiều tâm tư hơn. Mà người bên cạnh Thẩm Định Trạch nhìn thấy chuyện Thẩm Trường Thủy gặp phải, sẽ không có ý nghĩ ăn cháo đã bát sao? Lòng người dễ thay đổi nhất, một khi bọn họ phản bội Thẩm Định Trạch, một mình cậu ta cũng không cách nào chống đỡ được, những người này nắm trong tay quá nhiều cơ mật của Trường Sinh Đường.
A Tường: “Đó quả thật là những gì chúng ta muốn.”
Chu Tấn Ân khó có được mà nở nụ cười thật lòng, từ giờ trở đi, Vĩnh Hằng Đường sẽ đi tới huy hoàng, yên lặng nhiều năm như vậy, rốt cuộc cũng thấy được bình minh, thậm chí ông ta cảm thấy như chiếm được sự thiên vị của ông trời. Thiệu Gia Minh sẽ chọn Trường Sinh Đường, có một nguyên nhân là cảm thấy Trường Sinh Đường phát triển tốt hơn, nếu như giữ lại sau này sẽ càng khó khống chế, Thẩm Định Trạch nằm mơ cũng sẽ không nghĩ tới sau khi cậu ta đưa Trường Sinh Đường lớn mạnh lên ngược lại dẫn tới tai họa như vậy.
A Tường nhận điện thoại, sau khi trở về sắc mặt có chút không đúng, “Thẩm Định Trạch không trực tiếp trở về Trường Sinh Đường mà biến mất một thời gian, không biết tung tích.”
Chu Tấn Ân thu lại vẻ mặt kia, “Phải tra ra cậu ta đi làm cái gì.”
“Vâng.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook