Cực Hạn Triền Miên
-
Chương 20
Cả tầng trệt của tòa nhà Trường Sinh được chia thành rất nhiều khu, một phòng trong số đó chất đầy các loại rượu, nếu có hứng thú còn có thể tự mình pha chế hương vị mà mình muốn, trong phòng có đủ mọi loại ly và bình thủy tinh chứa rượu mang màu sắc khác nhau, ánh sáng lấp lánh tuyệt trần. Lúc này, Thẩm Trường Hỏa đang ngồi bên trong uống rượu với Tần Yên, chỉ là không biết do không có hứng uống rượu hay là hai người quá nhàm chán mà bọn họ không kéo dài lâu, Tần Yên đặt ly rượu xuống, xoay người rời khỏi đó, đi đến đại sảnh.
Thẩm Trường Hỏa luôn lặng lẽ đi phía sau Tần Yên, không nói một lời, thậm chí anh biết cô đang đi đâu. Nếu nói ban đầu không biết, nhưng hôm nay đã biết rồi, chỉ cần Thẩm Định Trạch ra ngoài, cô nhất định sẽ ngồi chờ ở đại sảnh, cho dù sau khi Thẩm Định Trạch trở về không nói với cô một câu, ngay cả gật đầu tỏ ý cũng không, nhưng cô vẫn sẽ chờ đợi như vậy, tựa như sự chờ đợi của cô chỉ để khiến bản thân cô yên tâm, chỉ cần anh ấy an toàn trở về là tốt rồi.
Không biết đã qua bao lâu, có lẽ là một khoảng thời gian rất ngắn, cũng có lẽ là một khoảng thời gian rất dài, cuối cùng Thẩm Định Trạch cũng trở về, đôi mắt mù sương của Tần Yên bừng sáng, giống như ráng chiều được tà dương chiếu rọi, rực rỡ bao la hùng vĩ, mây trôi thất sắc, cô đứng dậy, bước tới chỗ anh.
Tần Yên không uống say, nhưng cô muốn đến gần anh, muốn nói chuyện với anh, cho dù chỉ có được một chữ “Ừ” của anh cũng vui rồi, “Anh về rồi.”
Bên cạnh Thẩm Định Trạch không có Mạnh Nhược Dư đi theo.
Lúc Tần Yên cho rằng anh sẽ không để ý đến cô thì anh chợt dừng lại, nhìn cô, “Em uống rượu?”
“Ừm, em uống rượu.” Tần Yên nghiêm túc gật đầu về chuyện này, giống như học sinh ngoan bị thầy giáo đặt câu hỏi, tư thế ngay thẳng thật thà, nhưng với một người trưởng thành như cô thì ít nhiều có chút buồn cười, nhưng không có ai cười.
“Còn muốn uống nữa không?” Anh hỏi cô.
“Muốn.”
Tần Yên đi theo Thẩm Định Trạch cùng bước vào phòng rượu lúc nãy. Thẩm Trường Hỏa có chút bất ngờ nhìn Thẩm Trường Thủy, anh còn tưởng Thẩm Trường Thủy một mực không ra ngoài, hơn nữa trước đó người đi cùng Thẩm Định Trạch ra ngoài rõ ràng là Thẩm Trường Kim và Thẩm Trường Mộc, thắc mắc thì thắc mắc, nhưng Thẩm Trường Hỏa biết quy tắc, sẽ không hỏi nhiều làm gì.
Thẩm Trường Thủy không đuổi theo Thẩm Định Trạch mà ngồi xuống ở đại sảnh, sắc mặt anh u ám, giống như bị bóng râm nào đó bao phủ, không cách nào thoát khỏi.
Thẩm Định Trạch và Tần Yên ngồi cạnh chiếc bàn pha lê, chỗ này là do cô bài trí, bàn ghế đều là sở thích của cô, tạo thành từ pha lê nguyên chất, đặt trong căn phòng tràn đầy rượu là rượu này vô cùng thích hợp. Cô rót cho anh một ly, đẩy đến trước mặt anh, rượu này là do anh chọn, có chút mạnh, bình thường anh sẽ không uống loại rượu này, bởi vì anh buộc phải giữ đầu óc tỉnh táo mọi lúc.
“Hôm nay không thuận lợi sao?” Tần Yên cẩn thận nhìn anh, cô biết mình đã hỏi một câu thừa thãi, cho dù sự việc không thuận lợi, cũng sẽ không khiến anh có bất kì điều gì khác thường, nhưng cô không tìm ra được câu nào khác, chỉ có thể hỏi như vậy.
“Rất thuận lợi.” Thẩm Định Trạch nhận rượu, uống một hơi cạn sạch.
Đôi mắt Tần Yên khẽ chớp, anh luôn uống rượu rất chậm, không phải thưởng thức nhưng mang một cảm giác không nói nên lời, giống như rượu trong tay anh không phải là loại chất lỏng nào đó mà là báu vật, đó là thói quen của anh, nhưng giờ phút này rõ ràng anh đã vứt bỏ thói quen trước kia của anh, “Vậy tại sao anh không vui?”
Thẩm Định Trạch để ly xuống, “Bình thường tôi rất vui sao?”
Tần Yên tiếp tục rót rượu cho anh, “Em hi vọng anh mãi mãi có thể vui vẻ.”
Thẩm Định Trạch lại cầm ly rượu lên, nở nụ cười gần như có chút hung ác, có mỉa mai, có đau thương, thậm chí còn có hai phần tàn bạo. Tần Yên nhìn không hiểu cảm xúc lúc này của anh, chỉ có thể nhìn anh uống từng ly từng ly rượu, thế là cô cũng rót rượu cho mình, cạn ly với anh, cùng nhau uống rượu. Cảm giác này thật tuyệt, tuy cô không biết anh thất thường vì chuyện gì, thất thố vì ai, nhưng vào lúc anh buồn nhất, là cô bầu bạn bên cạnh anh, ấy thế mà cô lại nảy sinh vài phần cảm giác hạnh phúc.
Cảm giác hạnh phúc này chẳng mấy chốc đã bị phá vỡ.
Mạnh Nhược Dư cùng trở về với Thẩm Trường Kim và Thẩm Trường Mộc, cô nhìn thấy Thẩm Trường Hỏa, Thẩm Trường Thủy đang ngồi trong đại sảnh, cô không hề do dự bước đến bên cạnh Thẩm Trường Thủy, “Anh ấy đâu?”
Thẩm Trường Thủy từ từ ngẩng đầu, nhìn cô mấy giây với vẻ vô cùng kì dị, anh không lên tiếng, thậm chí anh rất cảnh giác nhìn thử quần áo của mình, anh và Thẩm Trường Hỏa cùng ở đây, sao cô chắc chắn anh biết Thẩm Định Trạch đang ở đâu như vậy chứ? Nhưng rất nhanh, khi Mạnh Nhược Dư lại quay sang hỏi Thẩm Trường Hỏa thì Thẩm Trường Thủy lập tức không còn thắc mắc nữa.
Thẩm Trường Kim và Thẩm Trường Mộc luôn quan sát thái độ Thẩm Trường Thủy đối với Mạnh Nhược Dư, thấy anh không quan tâm nhiều đến cô, thậm chí là không để ý tới, thế là bọn họ yên tâm rồi.
Trước tiên, Mạnh Nhược Dư nhìn Thẩm Trường Hỏa mấy giây, rồi lại nhìn Thẩm Trường Thủy, sau đó mỉm cười, đi thẳng về hướng phòng rượu. Với tính cách của Thẩm Trường Thủy, nếu Thẩm Định Trạch đã trở về phòng của mình, vậy anh ta sẽ không cố ý im lặng không nói, nếu chỉ là đang xử lý chuyện quan trọng gì đó, thế thì Thẩm Trường Thủy sẽ càng thận trọng hơn, cộng thêm thái độ của Thẩm Trường Hỏa, chắc chắn Thẩm Định Trạch không ở trong phòng, cũng không ở trong thư phòng, mà bọn họ đều không đi theo, hiển nhiên là ở gần đây, hơn nữa Thẩm Định Trạch còn không ở một mình.
Thẩm Trường Mộc sờ sờ mũi, cô đoán thế nào mà Thẩm Định Trạch lại ở đó chứ? Đến khi Thẩm Trường Hỏa bước đến ngăn cô lại, Thẩm Trường Mộc mới biết, hóa ra cô đoán đúng.
Mạnh Nhược Dư nhìn cánh tay đang chặn cô lại, nở nụ cười khinh thường, không thèm để ý.
“Không được đi, nếu không tôi không khách sáo đâu.” Thẩm Trường Hỏa nói rất nghiêm túc.
“Không khách sáo?” Mạnh Nhược Dư vẫn cứ cười, “Anh không dám.”
Tay Thẩm Trường Hỏa siết chặt, nhưng cơ thể cứng ngắc, thân phận hiện nay của cô đặc biệt, quả thật bọn họ sẽ không làm gì cô, nhưng do chính cô nói ra trong lòng vẫn cảm thấy rất khó chịu.
Mạnh Nhược Dư tiến về phía trước, đẩy mở căn phòng rượu không hề được khóa lại, cô bước vào từng bước, không mảy may cảm thấy bản thân đã quấy rầy người khác. Cô bước đến gần, nhìn thấy vành mắt ửng đỏ của Tần Yên, lệ trong mắt như chực trào khiến cô muốn cười, cảnh tượng thế này, đến cô là phụ nữ mà cũng cảm thấy rất động lòng người.
Cô đi đến, đứng bên cạnh Thẩm Định Trạch, đẩy nhẹ anh một cái, “Tự anh chạy mất, bỏ người ta một mình ở đó, vậy mà bây giờ anh lại đơn độc uống rượu với mỹ nữ, có phải anh quá đáng lắm rồi không?”
Chất lỏng trong tay anh bị cô đẩy làm lắc lư một chút, anh không để ý đến cô, nhưng ánh mắt bởi vì vậy mà trở nên u ám.
Dường như Mạnh Nhược Dư không nhận ra, “Thế nào, em quấy rầy anh và mỹ nữ đơn độc ở cùng nhau, làm anh giận rồi?”
Tần Yên chỉ hận vì sao bản thân không say hoàn toàn, thế mới không cần để ý đến những lời cô ta nói, những lời tùy ý ngang ngược như vậy giống như bản thân chỉ là không khí, những lời như thế cô có cơ hội nói không? Không có, chính vì biết không có nên lòng đầy đau khổ.
Thẩm Định Trạch đặt ly rượu xuống, nghiêng đầu nhìn cô, anh ngồi, cô đứng, nhưng không hề có cảm giác cô ở trên cao nhìn xuống anh, “Nói đủ chưa?”
“Chưa.” Mạnh Nhược Dư nhìn Tần Yên một cái, “Em không thích anh ở chung với người phụ nữ khác, nhất là đơn độc ở cùng nhau.”
Tần Yên chậm rãi nhìn Mạnh Nhược Dư, trong mắt có vẻ không thể tin được, không biết là vì không dám tin cô có thể nói ra những lời này, hay là vì phía sau những lời này bao hàm ý tứ sâu xa.
Vẻ mặt Thẩm Định Trạch có chút kì lạ lẫn thâm hiểm, “Cũng giống như tôi không thích cô?”
Nhưng Mạnh Nhược Dư lại cười với anh, sau đó cầm ly rượu mà anh đặt xuống, để bên môi uống hết thứ chất lỏng còn lại, cô còn cố ý l!ếm môi một cái, động tác quyến rũ mê người tựa như hoa tươi vừa rực rỡ chói mắt vừa tỏa hương thơm ngát, hấp dẫn người ta từng bước đến gần rồi thuận theo tiếng lòng mà hái nó xuống. Cô cầm ly rượu, cúi người, nói bên tai anh, “Anh sẽ thích.”
Ngay khi giọng nói của cô dừng lại, cô nhanh chóng mổ một cái lên môi của anh, sau đó nụ cười càng lớn hơn, giống như tiểu hồ ly thực hiện được ý đồ, tỏa ra linh khí.
Thẩm Định Trạch duỗi tay bóp cổ tay đang cầm ly rượu của cô, giống như một sự đối đầu nào đó, cho đến khi cô không thể chịu đau thêm nữa, ly rượu trong tay rơi xuống sàn, vỡ tan tành.
Ly rượu rơi xuống, đám người Thẩm Trường Kim chạy vào ngay, nhìn thấy mọi chuyện xảy ra trước mắt, cũng không biết là nên lập tức lui ra ngoài hay là tiếp tục ở lại đây.
Vì cổ tay truyền tới cơn đau nên sắc mặt của Mạnh Nhược Dư khẽ thay đổi, nhưng cô vẫn nhìn anh, vẫn cười với anh như cũ, “Không thỏa mãn với nụ hôn vừa rồi sao? Em có thể hôn tiếp mà.”
Ánh mắt lạnh lẽo như băng của Thẩm Định Trạch chiếu lên người cô, khiến người ta hoài nghi anh gần như muốn xé xác cô ra. Tất nhiên, anh không có, anh chỉ bóp cổ tay cô, lôi cô ra khỏi căn phòng này, kéo vào thang máy.
Tần Yên chỉ cảm thấy toàn thân lạnh giá, không biết là vì cơ thể cảm thấy lạnh hay là vì đổ một lớp mồ hôi lạnh, nhưng cô đang run rẩy, đột nhiên cô căm ghét bản thân mình, vì sao ngay cả một phần mười của cô gái đó cô cũng không làm được? Bất luận suy nghĩ thật sự của Thẩm Định Trạch là gì, nhưng một màn vừa rồi đã đâm mắt cô đau nhói, cô thua không còn manh giáp.
Hai người bước vào thang máy, Thẩm Định Trạch ấn Mạnh Nhược Dư lên tường thang máy, tay anh bóp cằm cô khiến lớp da xung quanh tay anh phút chốc hiện lên gân xanh, ánh mắt u ám rét buốt của anh nhìn cô chằm chằm không rời, “Cô mong muốn thế này?”
Anh hôn cô, không đúng, phải nói là cắn xé, răng quấn quýt trên cánh môi cô, cho đến khi giọt máu chảy ra, sau đó là máu tươi, môi và răng của anh đã nhuộm một màu đỏ vô cùng chói mắt, giống như anh là một con quỷ hút máu anh tuấn đang dùng thủ đoạn tàn nhẫn ăn mòn cô từng chút từng chút, “Có phải cô muốn thế này không?”
Đau đớn trên môi khiến cô gần như tê dại, cô nghênh đón ánh mắt của anh, “Đúng vậy, tôi muốn thế này.” Cô l!ếm dấu vết trên môi mình, có máu của chính cô, còn có nước bọt của anh, “Người phụ nữ khác không có được đãi ngộ này đâu.”
Cửa thang máy đã mở nhưng anh không có ý định ra ngoài, “Rốt cuộc cô là ai?”
“Tiếp tục đi rồi tôi nói cho anh biết.”
Thẩm Định Trạch không nhúc nhích.
Mạnh Nhược Dư chủ động tiến lên một bước, hai tay vòng qua cổ anh, đôi môi dán lên môi anh, xoắn xuýt m*t lấy, động tác dịu dàng mà triền miên, cô nói, “Cái này mới là hôn. Cái vừa rồi của anh là cắn xé, anh muốn cắn tôi xong rồi nuốt xuống sao?”
Anh vẫn không hề nhúc nhích.
Mạnh Nhược Dư và anh giằng co mấy giây, “Anh muốn tôi là ai thì tôi chính là người đó.” Cô dùng tay chọc chọc vào vị trí trái tim anh, “Tôi tồn tại là vì anh.”
“Tôi muốn cô là ai thì cô chính là người đó?” Thẩm Định Trạch khẽ lặp lại lời của cô, “Tôi muốn cô là một người chết.”
“Người chết không có lợi lắm đâu, không thể nói chuyện với anh, còn không thể lên giường cùng anh.” Cô nắm lấy tay anh, thọc vào trong từ phần cổ của cô, dừng lại ở bộ n9ực, sau đó cơ thể dán sát vào người anh, “Nhiệt độ này rất thoải mái, không phải sao?”
Thẩm Trường Hỏa luôn lặng lẽ đi phía sau Tần Yên, không nói một lời, thậm chí anh biết cô đang đi đâu. Nếu nói ban đầu không biết, nhưng hôm nay đã biết rồi, chỉ cần Thẩm Định Trạch ra ngoài, cô nhất định sẽ ngồi chờ ở đại sảnh, cho dù sau khi Thẩm Định Trạch trở về không nói với cô một câu, ngay cả gật đầu tỏ ý cũng không, nhưng cô vẫn sẽ chờ đợi như vậy, tựa như sự chờ đợi của cô chỉ để khiến bản thân cô yên tâm, chỉ cần anh ấy an toàn trở về là tốt rồi.
Không biết đã qua bao lâu, có lẽ là một khoảng thời gian rất ngắn, cũng có lẽ là một khoảng thời gian rất dài, cuối cùng Thẩm Định Trạch cũng trở về, đôi mắt mù sương của Tần Yên bừng sáng, giống như ráng chiều được tà dương chiếu rọi, rực rỡ bao la hùng vĩ, mây trôi thất sắc, cô đứng dậy, bước tới chỗ anh.
Tần Yên không uống say, nhưng cô muốn đến gần anh, muốn nói chuyện với anh, cho dù chỉ có được một chữ “Ừ” của anh cũng vui rồi, “Anh về rồi.”
Bên cạnh Thẩm Định Trạch không có Mạnh Nhược Dư đi theo.
Lúc Tần Yên cho rằng anh sẽ không để ý đến cô thì anh chợt dừng lại, nhìn cô, “Em uống rượu?”
“Ừm, em uống rượu.” Tần Yên nghiêm túc gật đầu về chuyện này, giống như học sinh ngoan bị thầy giáo đặt câu hỏi, tư thế ngay thẳng thật thà, nhưng với một người trưởng thành như cô thì ít nhiều có chút buồn cười, nhưng không có ai cười.
“Còn muốn uống nữa không?” Anh hỏi cô.
“Muốn.”
Tần Yên đi theo Thẩm Định Trạch cùng bước vào phòng rượu lúc nãy. Thẩm Trường Hỏa có chút bất ngờ nhìn Thẩm Trường Thủy, anh còn tưởng Thẩm Trường Thủy một mực không ra ngoài, hơn nữa trước đó người đi cùng Thẩm Định Trạch ra ngoài rõ ràng là Thẩm Trường Kim và Thẩm Trường Mộc, thắc mắc thì thắc mắc, nhưng Thẩm Trường Hỏa biết quy tắc, sẽ không hỏi nhiều làm gì.
Thẩm Trường Thủy không đuổi theo Thẩm Định Trạch mà ngồi xuống ở đại sảnh, sắc mặt anh u ám, giống như bị bóng râm nào đó bao phủ, không cách nào thoát khỏi.
Thẩm Định Trạch và Tần Yên ngồi cạnh chiếc bàn pha lê, chỗ này là do cô bài trí, bàn ghế đều là sở thích của cô, tạo thành từ pha lê nguyên chất, đặt trong căn phòng tràn đầy rượu là rượu này vô cùng thích hợp. Cô rót cho anh một ly, đẩy đến trước mặt anh, rượu này là do anh chọn, có chút mạnh, bình thường anh sẽ không uống loại rượu này, bởi vì anh buộc phải giữ đầu óc tỉnh táo mọi lúc.
“Hôm nay không thuận lợi sao?” Tần Yên cẩn thận nhìn anh, cô biết mình đã hỏi một câu thừa thãi, cho dù sự việc không thuận lợi, cũng sẽ không khiến anh có bất kì điều gì khác thường, nhưng cô không tìm ra được câu nào khác, chỉ có thể hỏi như vậy.
“Rất thuận lợi.” Thẩm Định Trạch nhận rượu, uống một hơi cạn sạch.
Đôi mắt Tần Yên khẽ chớp, anh luôn uống rượu rất chậm, không phải thưởng thức nhưng mang một cảm giác không nói nên lời, giống như rượu trong tay anh không phải là loại chất lỏng nào đó mà là báu vật, đó là thói quen của anh, nhưng giờ phút này rõ ràng anh đã vứt bỏ thói quen trước kia của anh, “Vậy tại sao anh không vui?”
Thẩm Định Trạch để ly xuống, “Bình thường tôi rất vui sao?”
Tần Yên tiếp tục rót rượu cho anh, “Em hi vọng anh mãi mãi có thể vui vẻ.”
Thẩm Định Trạch lại cầm ly rượu lên, nở nụ cười gần như có chút hung ác, có mỉa mai, có đau thương, thậm chí còn có hai phần tàn bạo. Tần Yên nhìn không hiểu cảm xúc lúc này của anh, chỉ có thể nhìn anh uống từng ly từng ly rượu, thế là cô cũng rót rượu cho mình, cạn ly với anh, cùng nhau uống rượu. Cảm giác này thật tuyệt, tuy cô không biết anh thất thường vì chuyện gì, thất thố vì ai, nhưng vào lúc anh buồn nhất, là cô bầu bạn bên cạnh anh, ấy thế mà cô lại nảy sinh vài phần cảm giác hạnh phúc.
Cảm giác hạnh phúc này chẳng mấy chốc đã bị phá vỡ.
Mạnh Nhược Dư cùng trở về với Thẩm Trường Kim và Thẩm Trường Mộc, cô nhìn thấy Thẩm Trường Hỏa, Thẩm Trường Thủy đang ngồi trong đại sảnh, cô không hề do dự bước đến bên cạnh Thẩm Trường Thủy, “Anh ấy đâu?”
Thẩm Trường Thủy từ từ ngẩng đầu, nhìn cô mấy giây với vẻ vô cùng kì dị, anh không lên tiếng, thậm chí anh rất cảnh giác nhìn thử quần áo của mình, anh và Thẩm Trường Hỏa cùng ở đây, sao cô chắc chắn anh biết Thẩm Định Trạch đang ở đâu như vậy chứ? Nhưng rất nhanh, khi Mạnh Nhược Dư lại quay sang hỏi Thẩm Trường Hỏa thì Thẩm Trường Thủy lập tức không còn thắc mắc nữa.
Thẩm Trường Kim và Thẩm Trường Mộc luôn quan sát thái độ Thẩm Trường Thủy đối với Mạnh Nhược Dư, thấy anh không quan tâm nhiều đến cô, thậm chí là không để ý tới, thế là bọn họ yên tâm rồi.
Trước tiên, Mạnh Nhược Dư nhìn Thẩm Trường Hỏa mấy giây, rồi lại nhìn Thẩm Trường Thủy, sau đó mỉm cười, đi thẳng về hướng phòng rượu. Với tính cách của Thẩm Trường Thủy, nếu Thẩm Định Trạch đã trở về phòng của mình, vậy anh ta sẽ không cố ý im lặng không nói, nếu chỉ là đang xử lý chuyện quan trọng gì đó, thế thì Thẩm Trường Thủy sẽ càng thận trọng hơn, cộng thêm thái độ của Thẩm Trường Hỏa, chắc chắn Thẩm Định Trạch không ở trong phòng, cũng không ở trong thư phòng, mà bọn họ đều không đi theo, hiển nhiên là ở gần đây, hơn nữa Thẩm Định Trạch còn không ở một mình.
Thẩm Trường Mộc sờ sờ mũi, cô đoán thế nào mà Thẩm Định Trạch lại ở đó chứ? Đến khi Thẩm Trường Hỏa bước đến ngăn cô lại, Thẩm Trường Mộc mới biết, hóa ra cô đoán đúng.
Mạnh Nhược Dư nhìn cánh tay đang chặn cô lại, nở nụ cười khinh thường, không thèm để ý.
“Không được đi, nếu không tôi không khách sáo đâu.” Thẩm Trường Hỏa nói rất nghiêm túc.
“Không khách sáo?” Mạnh Nhược Dư vẫn cứ cười, “Anh không dám.”
Tay Thẩm Trường Hỏa siết chặt, nhưng cơ thể cứng ngắc, thân phận hiện nay của cô đặc biệt, quả thật bọn họ sẽ không làm gì cô, nhưng do chính cô nói ra trong lòng vẫn cảm thấy rất khó chịu.
Mạnh Nhược Dư tiến về phía trước, đẩy mở căn phòng rượu không hề được khóa lại, cô bước vào từng bước, không mảy may cảm thấy bản thân đã quấy rầy người khác. Cô bước đến gần, nhìn thấy vành mắt ửng đỏ của Tần Yên, lệ trong mắt như chực trào khiến cô muốn cười, cảnh tượng thế này, đến cô là phụ nữ mà cũng cảm thấy rất động lòng người.
Cô đi đến, đứng bên cạnh Thẩm Định Trạch, đẩy nhẹ anh một cái, “Tự anh chạy mất, bỏ người ta một mình ở đó, vậy mà bây giờ anh lại đơn độc uống rượu với mỹ nữ, có phải anh quá đáng lắm rồi không?”
Chất lỏng trong tay anh bị cô đẩy làm lắc lư một chút, anh không để ý đến cô, nhưng ánh mắt bởi vì vậy mà trở nên u ám.
Dường như Mạnh Nhược Dư không nhận ra, “Thế nào, em quấy rầy anh và mỹ nữ đơn độc ở cùng nhau, làm anh giận rồi?”
Tần Yên chỉ hận vì sao bản thân không say hoàn toàn, thế mới không cần để ý đến những lời cô ta nói, những lời tùy ý ngang ngược như vậy giống như bản thân chỉ là không khí, những lời như thế cô có cơ hội nói không? Không có, chính vì biết không có nên lòng đầy đau khổ.
Thẩm Định Trạch đặt ly rượu xuống, nghiêng đầu nhìn cô, anh ngồi, cô đứng, nhưng không hề có cảm giác cô ở trên cao nhìn xuống anh, “Nói đủ chưa?”
“Chưa.” Mạnh Nhược Dư nhìn Tần Yên một cái, “Em không thích anh ở chung với người phụ nữ khác, nhất là đơn độc ở cùng nhau.”
Tần Yên chậm rãi nhìn Mạnh Nhược Dư, trong mắt có vẻ không thể tin được, không biết là vì không dám tin cô có thể nói ra những lời này, hay là vì phía sau những lời này bao hàm ý tứ sâu xa.
Vẻ mặt Thẩm Định Trạch có chút kì lạ lẫn thâm hiểm, “Cũng giống như tôi không thích cô?”
Nhưng Mạnh Nhược Dư lại cười với anh, sau đó cầm ly rượu mà anh đặt xuống, để bên môi uống hết thứ chất lỏng còn lại, cô còn cố ý l!ếm môi một cái, động tác quyến rũ mê người tựa như hoa tươi vừa rực rỡ chói mắt vừa tỏa hương thơm ngát, hấp dẫn người ta từng bước đến gần rồi thuận theo tiếng lòng mà hái nó xuống. Cô cầm ly rượu, cúi người, nói bên tai anh, “Anh sẽ thích.”
Ngay khi giọng nói của cô dừng lại, cô nhanh chóng mổ một cái lên môi của anh, sau đó nụ cười càng lớn hơn, giống như tiểu hồ ly thực hiện được ý đồ, tỏa ra linh khí.
Thẩm Định Trạch duỗi tay bóp cổ tay đang cầm ly rượu của cô, giống như một sự đối đầu nào đó, cho đến khi cô không thể chịu đau thêm nữa, ly rượu trong tay rơi xuống sàn, vỡ tan tành.
Ly rượu rơi xuống, đám người Thẩm Trường Kim chạy vào ngay, nhìn thấy mọi chuyện xảy ra trước mắt, cũng không biết là nên lập tức lui ra ngoài hay là tiếp tục ở lại đây.
Vì cổ tay truyền tới cơn đau nên sắc mặt của Mạnh Nhược Dư khẽ thay đổi, nhưng cô vẫn nhìn anh, vẫn cười với anh như cũ, “Không thỏa mãn với nụ hôn vừa rồi sao? Em có thể hôn tiếp mà.”
Ánh mắt lạnh lẽo như băng của Thẩm Định Trạch chiếu lên người cô, khiến người ta hoài nghi anh gần như muốn xé xác cô ra. Tất nhiên, anh không có, anh chỉ bóp cổ tay cô, lôi cô ra khỏi căn phòng này, kéo vào thang máy.
Tần Yên chỉ cảm thấy toàn thân lạnh giá, không biết là vì cơ thể cảm thấy lạnh hay là vì đổ một lớp mồ hôi lạnh, nhưng cô đang run rẩy, đột nhiên cô căm ghét bản thân mình, vì sao ngay cả một phần mười của cô gái đó cô cũng không làm được? Bất luận suy nghĩ thật sự của Thẩm Định Trạch là gì, nhưng một màn vừa rồi đã đâm mắt cô đau nhói, cô thua không còn manh giáp.
Hai người bước vào thang máy, Thẩm Định Trạch ấn Mạnh Nhược Dư lên tường thang máy, tay anh bóp cằm cô khiến lớp da xung quanh tay anh phút chốc hiện lên gân xanh, ánh mắt u ám rét buốt của anh nhìn cô chằm chằm không rời, “Cô mong muốn thế này?”
Anh hôn cô, không đúng, phải nói là cắn xé, răng quấn quýt trên cánh môi cô, cho đến khi giọt máu chảy ra, sau đó là máu tươi, môi và răng của anh đã nhuộm một màu đỏ vô cùng chói mắt, giống như anh là một con quỷ hút máu anh tuấn đang dùng thủ đoạn tàn nhẫn ăn mòn cô từng chút từng chút, “Có phải cô muốn thế này không?”
Đau đớn trên môi khiến cô gần như tê dại, cô nghênh đón ánh mắt của anh, “Đúng vậy, tôi muốn thế này.” Cô l!ếm dấu vết trên môi mình, có máu của chính cô, còn có nước bọt của anh, “Người phụ nữ khác không có được đãi ngộ này đâu.”
Cửa thang máy đã mở nhưng anh không có ý định ra ngoài, “Rốt cuộc cô là ai?”
“Tiếp tục đi rồi tôi nói cho anh biết.”
Thẩm Định Trạch không nhúc nhích.
Mạnh Nhược Dư chủ động tiến lên một bước, hai tay vòng qua cổ anh, đôi môi dán lên môi anh, xoắn xuýt m*t lấy, động tác dịu dàng mà triền miên, cô nói, “Cái này mới là hôn. Cái vừa rồi của anh là cắn xé, anh muốn cắn tôi xong rồi nuốt xuống sao?”
Anh vẫn không hề nhúc nhích.
Mạnh Nhược Dư và anh giằng co mấy giây, “Anh muốn tôi là ai thì tôi chính là người đó.” Cô dùng tay chọc chọc vào vị trí trái tim anh, “Tôi tồn tại là vì anh.”
“Tôi muốn cô là ai thì cô chính là người đó?” Thẩm Định Trạch khẽ lặp lại lời của cô, “Tôi muốn cô là một người chết.”
“Người chết không có lợi lắm đâu, không thể nói chuyện với anh, còn không thể lên giường cùng anh.” Cô nắm lấy tay anh, thọc vào trong từ phần cổ của cô, dừng lại ở bộ n9ực, sau đó cơ thể dán sát vào người anh, “Nhiệt độ này rất thoải mái, không phải sao?”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook