Cực Hạn Triền Miên
-
Chương 17
Chu Nhân ra khỏi phòng của Chu Tấn Ân, đi qua hành lang bằng gỗ đầy những viên đá Cổ Vần*, biểu cảm vô cùng thích chí, vì Thẩm Định Trạch mà hắn ta phải trốn đông trốn tây, cộng thêm việc người năm đó của hắn chết vô số, sau đó lại không có thời gian chiêu mộ người, khiến cho hắn tuy là một trong những tâm phúc của Chu Tấn Ân, nhưng không có được sự trọng dụng của Chu Tấn Ân nữa, người khác nhân cơ hội này lọt vào “mắt xanh” của ông ấy. Giờ đây rốt cuộc hắn cũng có thể nhờ vào Mạnh Nhược Dư mà trở lại bên cạnh Chu Tấn Ân lần nữa, hắn nhất định sẽ nắm chắc cơ hội này, khiến Mạnh Nhược Dư thực hiện hóa được giá trị của cô ta ở mức cao nhất, nhiều năm qua không có cách nào nhét người vào bên cạnh Thẩm Định Trạch, thành công lần này mang ý nghĩa phi thường.
(*Đá Cổ Vần: Cổ Vần là loại đá lạ được hình thành hoàn toàn tự nhiên, thuộc loại đá Lai Tân đen ở Lai Tân, Quảng Tây, Trung Quốc. Cổ Vần là chủng loại tốt nhất trong số các loại đá Lai Tân, cũng là một trong những loại đá đẹp được giới yêu đá công nhận. Nguồn: Baike.baidu.)
Ban nãy, Chu Nhân vừa báo cho Chu Tấn Ân biết tin tức tốt này, Thẩm Định Trạch đã giữ Mạnh Nhược Dư lại, nếu không có gì ngoài ý muốn xảy ra, Mạnh Nhược Dư sẽ trở thành người phụ nữ của Thẩm Định Trạch, bây giờ bọn họ đã khống chế Mạnh Tuệ Nhiên, người thân duy nhất của Mạnh Nhược Dư, hiển nhiên Mạnh Nhược Dư sẽ ngoan ngoãn nghe lời.
Lúc rẽ trên hành lang, Chu Nhân nhìn thấy Chu Thành Bân đang quỳ, chỉ đành lắc đầu, tác phong làm việc thế này tương lai cũng chẳng có tiền đồ gì, khó trách trước giờ cũng chưa từng khiến Chu Tấn Ân nhìn bằng con mắt khác.
Chu Nhân vừa đi ra ngoài không bao lâu, trong căn phòng mang phong vị cổ xưa lại nhiều thêm một người, Chu Tấn Ân đang lắc nhẹ tách trà trước mắt, sờ tách trà bằng gỗ, tách trà này ông ta đã dùng rất lâu, viền tách bóng láng, có một hương vị sinh hoạt gia đình quen thuộc, ông ta cúi đầu uống một ngụm trà, “Thằng nhóc vẫn còn quỳ ở đó à?”
“Tính cách của tiểu thiếu gia khá bướng bỉnh.” A Tường đi ra từ tấm bình phong chạm trổ hoa văn bằng gỗ, gương mặt treo nụ cười, người khác không biết, nhưng anh ta biết, ngoại trừ Tứ thiếu gia Chu Thành Kiệt đã mất, người ông ấy thích nhất chính là tiểu thiếu gia.
Con người là loài động vật kì lạ như vậy, rõ ràng bản thân tinh thông tính toán, thủ đoạn ác độc, nhưng cứ một mực phòng bị, nghi kị người giống mình, nếu nói Chu Tấn Ân đối với Chu Thành Kiệt là sự yêu thích đối với người thừa kế, thế thì đối với Chu Thành Bân là tình cảm cha con thật sự, nếu không Chu Tấn Ân cũng sẽ không mở một mắt nhắm một mắt để Chu Thành Bân sống cuộc sống mà cậu muốn. Tính cách của Chu Thành Bân không giống với Chu Tấn Ân nhất, không có lòng toan tính, một lòng chỉ muốn trở thành người bình thường, tính cách đơn thuần, vừa khéo người như vậy lại khiến cho Chu Tấn Ân yêu thương nhất.
Chu Tấn Ân đặt tách trà xuống, mỉm cười, “Nhưng chỉ là ngu ngốc mà thôi, con đàn bà đó có gì đáng để nó làm như vậy?”
A Tường: “Tính cách tiểu thiếu gia đơn thuần, không thể lĩnh hội được nỗi khổ tâm của ngài. Cậu ấy không thể hiểu được ngài, cảm thấy ngài đã phá hoại tình yêu của cậu ấy, cậu ấy nào biết, nếu Mạnh tiểu thư thật lòng thật dạ đối với cậu ấy, thì cho dù Mạnh tiểu thư thật sự có giá trị như vậy, ngài cũng sẽ tác thành cho cậu ấy.”
Chu Tấn Ân nghe đến ấm lòng, những lời như vậy cũng chỉ có A Tường mới có thể nói ra. Quả thật là như thế, từ nhỏ đến lớn Thành Bân không có yêu cầu gì với ông ta, chuyện lần này liên quan đến cả đời của Thành Bân, ông nào muốn khiến cho Thành Bân đau khổ chứ?
“Đừng nhắc chuyện này nữa.” Chu Tấn Ân híp mắt, thở dài một hơi, “Cậu cảm thấy Chu Nhân bây giờ thế nào?”
A Tường bước lên trước bóp vai cho ông, “Cậu ta già rồi.”
Chu Tấn Ân cười, “Tôi cũng già rồi.”
A Tường: “Cậu ta làm sao có thể so với lão gia, trước đây, Vĩnh Hằng Đường bị Trường Sinh Đường gần như ép vào đường cùng, là lão gia dẫn dắt chúng tôi để Vĩnh Hằng Đường sừng sững không ngã, có điểm nào mà Chu Nhân có thể so được? Là bản thân cậu ta không thấy rõ được thân phận của mình, luôn cho rằng bản thân đã trả giá quá nhiều vì Vĩnh Hằng Đường, không có cậu ta thì không có Vĩnh Hằng Đường, nhưng cậu ta nào biết, để bảo vệ mạng của cậu ta, lão gia đã trả cái giá lớn thế nào chứ?”
Càng buồn cười hơn ở chỗ, bây giờ Chu Nhân lại giống như bị bệnh gấp gáp chạy khắp nơi chữa trị vậy, vội vàng đẩy Mạnh Nhược Dư ra ngoài, còn cho rằng bản thân mưu hay chước giỏi. Dù sao quả thật Thẩm Định Trạch đối xử đặc biệt với Mạnh Nhược Dư, người xung quanh Thẩm Định Trạch cũng thật sự tiêu tốn rất nhiều thời gian trên người Mạnh Nhược Dư, cho dù Mạnh Nhược Dư có thể trở thành người trong lòng của Thẩm Định Trạch hay không, thì việc khuấy động vũng nước đục này luôn không sai, nhưng Chu Nhân quá xem thường Manh Nhược Dư, vậy mà thật sự cho rằng ai ai cũng phải nghe lời cậu ta, có điều thế cũng tốt, để Chu Nhân làm một tấm bia đỡ đạn đi.
Chu Tấn Ân thở ra một hơi thật dài, “Nếu cậu ta có thể giống như cậu, nhìn rõ thời cuộc thì tốt rồi, bảo vệ cậu ta nhiều năm như vậy, nếu bản thân cậu ta không quý trọng, tôi cũng hết cách.”
“Ý của lão gia là?”
“Không phải cục trưởng mới tới sắp nhậm chức rồi sao? Tân quan nhậm chức tạo ba vụ cháy*, có thể nhân cơ hội này thử thăm dò cậu ta một chút, đồng thời cũng có thể đả kích vẻ kiêu căng phách lối của Thẩm Định Trạch.” Chu Tấn Ân mở to mắt, gương mặt đầy nếp nhăn ngang dọc đột nhiên trở nên nham hiểm, một đôi mắt tựa như có thể nuốt hồn người khác, “Tôi đã để cho hắn hung hăng càn quấy quá lâu, thù của Thành Kiệt cũng phải trả rồi.”
(*Tân quan nhậm chức tạo ba vụ cháy: thành ngữ Trung Quốc, ý chỉ quan mới đến nhậm chức sẽ làm một số việc để thể hiện tài năng, bản lĩnh và quyết tâm của mình với chức vị này. Ba vụ cháy ẩn dụ cho sự việc hoành tráng, gây sự chú ý. Nguồn: Baike.baidu).
“Tôi hiểu rồi, đến lúc đó tôi sẽ đích thân sắp xếp, nhất định làm cho cục trưởng hài lòng. Nhưng mà lão gia, Mạnh Nhược Dư có lợi hại hơn nữa, cùng lắm cũng chỉ là một người phụ nữ, cô ta thật sự có thể thực hiện được yêu cầu của ngài sao?” A Tường vẫn cảm thấy Mạnh Nhược Dư không đáng tin lắm, không nên đặt tất cả hi vọng lên một người phụ nữ.
“A Tường, cậu đừng coi thường một người phụ nữ, khi khiến một người phụ nữ không tiếc tất cả phải có được thứ gì đó, cô ta sẽ không từ bất cứ thủ đoạn nào.”
A Tường gật đầu, “Tôi tin tưởng ánh mắt của ngài, nếu cô ta là người được đích thân ngài chọn thì chắc chắn cô ta có điểm gì đó không tầm thường.”
Không biết Chu Tấn Ân đang nghĩ gì, “Tôi hơi mệt, cậu ra ngoài trước đi.”
“Vâng.”
Chu Tấn Ân cầm tách trà trên bàn lên, sờ viền tách, không kìm được nhớ đến lần đầu tiên nhìn thấy tình cảnh của Mạnh Nhược Dư. Lúc đó, tuy rằng bọn họ đang tìm rất nhiều con cờ, bắt đầu bồi dưỡng một số đứa trẻ từ nhỏ, tạo bối cảnh sạch sẽ cho chúng, để chúng làm đủ các ngành các nghề, trở thành trụ cột vững chắc của Vĩnh Hằng Đường. Nhưng những chuyện này là do A Tường, A Kính bí mật sắp xếp, sau đó trải qua vô số lần thử nghiệm, những đứa trẻ mà bọn họ chọn toàn bộ đều là bé gái, không chỉ vì bé gái dễ khống chế hơn, mà còn vì giá trị của bé gái cao hơn. Trong số những đứa trẻ đó, chỉ có Mạnh Nhược Dư là do đích thân Chu Tấn Ân mang về, Chu Tấn Ân của khi đó không thể ngờ được đây là một con cờ tốt biết bao.
Mạnh Nhược Dư của lúc đó toàn thân bẩn thỉu xốc xếch, trên người trên mặt đều là vết thương, gương mặt bị bùn đất dính bẩn, bị mái tóc lộn xộn và sẹo bao phủ, thứ duy nhất có thể thấy rõ là đôi mắt của cô, cô khư khư kéo lấy tay ông ta, “Ông ơi, cầu xin ông cứu con, cầu xin ông cứu con.”
Sau lưng cô có một nam một nữ đang đuổi theo cô, nhưng cô chỉ nắm lấy tay ông ta, tựa như biết rằng ông ta nhất định có thể cứu cô, “Tại sao ta phải cứu con?”
Cô không khóc, đôi mắt quật cường nhìn ông ta chằm chằm, “Ông ơi, ông cứu con, con có thể làm bất cứ việc gì cho ông.”
Chu Tấn Ân bật cười, nhìn cô mấy giây, vậy mà lại thật sự đuổi hai người kia đi cho cô, sau đó cô cũng trở thành một trong những con cờ mà bọn họ bồi dưỡng cho Vĩnh Hằng Đường, sắp xếp cho cô một thân phận hợp lý, sắp xếp người nhà, lo liệu chỗ ở.
Chu Tấn Ân không quan tâm bé gái đó trở thành dáng vẻ thế nào, cho đến một ngày, đứa con trai ông ta yêu thương gọi điện thoại nói với ông ta sẽ dẫn một cô gái về, lúc này Chu Tấn Ân mới tiếp xúc với Mạnh Nhược Dư lần nữa, sau đó nhìn thấy tài liệu về Mạnh Nhược Dư, ông ta không thể không thừa nhận, cô gái này rất thông minh.
Mạnh Nhược Dư nỗ lực học tập như vậy, trở thành người vô cùng xuất sắc trong lòng người khác, cô là đang chứng minh giá trị của mình, để cho người của Vĩnh Hằng Đường thấy rõ được giá trị của cô, chỉ có như vậy, cô mới không giống với những con cờ vô dụng khác, hoặc là chết, hoặc là trở thành sự tồn tại thấp hèn nhất. Nhưng đó không phải là mục tiêu của Mạnh Nhược Dư, trở thành một con cờ tốt thì có ý nghĩa gì? Thứ Mạnh Nhược Dư thật sự muốn chính là tự do, tự do chân chính khi thoát khỏi sự khống chế của Vĩnh Hằng Đường, cô có thể bỏ trốn, nhưng kết cục khi bị bắt lại là điều cô không hề mong muốn, cho dù không bị bắt về, cả đời kinh hồn bạt vía, trốn chui trốn nhủi, có bao nhiêu người có thể chịu đựng được? Thế nên Mạnh Nhược Dư lại đi quyến rũ Chu Thành Bân, nếu Chu Thành Bân thật lòng thích cô, cô cũng có thể thoát khỏi đầm lầy này, không cần cố tình tiếp cận ông lớn nào để giành lấy lợi ích cho Vĩnh Hằng Đường.
Nhưng có lẽ bản thân Mạnh Nhược Dư cũng không ngờ rằng cô lại có vẻ ngoài giống với mối tình đầu của Thẩm Định Trạch.
Sau nhiều năm, Chu Tấn Ân và Mạnh Nhược Dư chính thức gặp nhau, ông ta quan sát cô gái vừa nỗ lực vừa kiên trì này, “Biết ta tìm con đến vì chuyện gì không?”
“Con từng nói rằng ông cứu con, con có thể làm bất cứ chuyện gì cho ông. Vì vậy, bất luận là chuyện gì, con không có tư cách, cũng sẽ không từ chối.” Mạnh Nhược Dư vô cùng bình tĩnh nhìn ông.
Chu Tấn Ân cảm thấy thú vị, đây là lần đầu tiên có người bình tĩnh thản nhiên đứng trước mặt ông ta như vậy, không sợ hãi, cũng không hèn nhát, thậm chí cô chưa từng nhắc tới Chu Thành Bân nửa câu, cô gái thế này chính là con cờ tốt nhất, bởi vì cô vĩnh viễn hiểu rõ bản thân ở trong hoàn cảnh nào, nên làm việc gì, nên nói lời nào.
“Ta muốn con đến bên cạnh Thẩm Định Trạch.” Chu Tấn Ân ngừng một lát, “Lý do Thẩm Định Trạch có khả năng muốn gió có gió, muốn mưa có mưa ở thành phố Thịnh Châu này, ngoại trừ năng lực của bản thân hắn ra, thì điều quan trọng nhất chính là bên cạnh hắn có những người hết lòng trung thành, tuyệt đối không phản bội hắn, ta hi vọng con có thể ở bên cạnh hắn ly gián bọn họ, khiến bọn họ phản bội Thẩm Định Trạch, nếu có thể tự tay g!ết chết Thẩm Định Trạch, thế là tốt nhất.”
Mạnh Nhược Dư nhíu mày, “Thẩm Định Trạch hắn rất lợi hại, cho dù con có thể làm được hay không, con không chết thì cũng bị lột da, con sẽ phải trả cái giá rất thê thảm. Con có thể đưa ra một yêu cầu không?”
Chu Tấn Ân càng tán thưởng cô hơn, cô biết không thể từ chối nên cứ thẳng thắn đưa ra một yêu cầu, “Con nói đi.”
Mạnh Nhược Dư không do dự, “Con muốn tự do.”
Chu Tấn Ân: “Có thể.”
Chu Tấn Ân càng tiếp xúc với Mạnh Nhược Dư thì càng cảm thấy cô thú vị, cô lại có thể khiến cho ông ta đồng ý hết thảy những gì do cô sắp xếp, hơn nữa cô còn phân tích tính cách của Thẩm Định Trạch. Bất kể cô dùng cách gì xuất hiện, Thẩm Định Trạch đều sẽ nghi ngờ, vậy cứ để Thẩm Định Trạch nghĩ rằng cô là người của bọn họ là được rồi, vì Chu Nhân xuất hiện sẽ khiến Thẩm Định Trạch cho rằng đây là một ván cờ Vĩnh Hằng Đường dùng để đối phó hắn, còn những chuyện khác, cô sẽ xem mà làm. Thẩm Định Trạch sẽ không tin tưởng cô, vậy cô cứ thành thật nói thẳng tất cả với Thẩm Định Trạch, giả cũng là thật mà thật cũng là giả, điều cô muốn vốn không phải là Thẩm Định Trạch tin cô hay không, cô chỉ cần luôn ở bên cạnh Thẩm Định Trạch là được, như vậy cô mới có cơ hội làm tan rã từng người từng người bên cạnh Thẩm Định Trạch.
Nếu nói ban đầu Chu Tấn Ân chỉ hi vọng Mạnh Nhược Dư có thể làm được tất cả những gì ông ta mong muốn, thì sau khi nghe màn phân tích của Mạnh Nhược Dư, ông ta có một cảm giác rất kì lạ, Mạnh Nhược Dư nhất định có thể làm được. Thậm chí ông ta cho rằng đây là cơ hội ông trời ban cho ông ta, nếu không tại sao dáng vẻ của Mạnh Nhược Dư lại giống với mối tình đầu của Thẩm Định Trạch đến vậy?
Còn tự do mà Mạnh Nhược Dư muốn, đối với Chu Tấn Ân mà nói, cùng lắm chỉ là chuyện nhỏ mà thôi. Nhưng Chu Tấn Ân hiểu rõ, hai chữ tự do này đối với Mạnh Nhược Dư quan trọng thế nào, không có cơ hội, cô chỉ có thể làm con cờ cả đời, mãi mãi không có cuộc sống của bản thân cô, vì vậy, cho dù Thẩm Định Trạch có nguy hiểm đi chăng nữa, Mạnh Nhược Dư cũng sẽ lựa chọn thử một lần.
(*Đá Cổ Vần: Cổ Vần là loại đá lạ được hình thành hoàn toàn tự nhiên, thuộc loại đá Lai Tân đen ở Lai Tân, Quảng Tây, Trung Quốc. Cổ Vần là chủng loại tốt nhất trong số các loại đá Lai Tân, cũng là một trong những loại đá đẹp được giới yêu đá công nhận. Nguồn: Baike.baidu.)
Ban nãy, Chu Nhân vừa báo cho Chu Tấn Ân biết tin tức tốt này, Thẩm Định Trạch đã giữ Mạnh Nhược Dư lại, nếu không có gì ngoài ý muốn xảy ra, Mạnh Nhược Dư sẽ trở thành người phụ nữ của Thẩm Định Trạch, bây giờ bọn họ đã khống chế Mạnh Tuệ Nhiên, người thân duy nhất của Mạnh Nhược Dư, hiển nhiên Mạnh Nhược Dư sẽ ngoan ngoãn nghe lời.
Lúc rẽ trên hành lang, Chu Nhân nhìn thấy Chu Thành Bân đang quỳ, chỉ đành lắc đầu, tác phong làm việc thế này tương lai cũng chẳng có tiền đồ gì, khó trách trước giờ cũng chưa từng khiến Chu Tấn Ân nhìn bằng con mắt khác.
Chu Nhân vừa đi ra ngoài không bao lâu, trong căn phòng mang phong vị cổ xưa lại nhiều thêm một người, Chu Tấn Ân đang lắc nhẹ tách trà trước mắt, sờ tách trà bằng gỗ, tách trà này ông ta đã dùng rất lâu, viền tách bóng láng, có một hương vị sinh hoạt gia đình quen thuộc, ông ta cúi đầu uống một ngụm trà, “Thằng nhóc vẫn còn quỳ ở đó à?”
“Tính cách của tiểu thiếu gia khá bướng bỉnh.” A Tường đi ra từ tấm bình phong chạm trổ hoa văn bằng gỗ, gương mặt treo nụ cười, người khác không biết, nhưng anh ta biết, ngoại trừ Tứ thiếu gia Chu Thành Kiệt đã mất, người ông ấy thích nhất chính là tiểu thiếu gia.
Con người là loài động vật kì lạ như vậy, rõ ràng bản thân tinh thông tính toán, thủ đoạn ác độc, nhưng cứ một mực phòng bị, nghi kị người giống mình, nếu nói Chu Tấn Ân đối với Chu Thành Kiệt là sự yêu thích đối với người thừa kế, thế thì đối với Chu Thành Bân là tình cảm cha con thật sự, nếu không Chu Tấn Ân cũng sẽ không mở một mắt nhắm một mắt để Chu Thành Bân sống cuộc sống mà cậu muốn. Tính cách của Chu Thành Bân không giống với Chu Tấn Ân nhất, không có lòng toan tính, một lòng chỉ muốn trở thành người bình thường, tính cách đơn thuần, vừa khéo người như vậy lại khiến cho Chu Tấn Ân yêu thương nhất.
Chu Tấn Ân đặt tách trà xuống, mỉm cười, “Nhưng chỉ là ngu ngốc mà thôi, con đàn bà đó có gì đáng để nó làm như vậy?”
A Tường: “Tính cách tiểu thiếu gia đơn thuần, không thể lĩnh hội được nỗi khổ tâm của ngài. Cậu ấy không thể hiểu được ngài, cảm thấy ngài đã phá hoại tình yêu của cậu ấy, cậu ấy nào biết, nếu Mạnh tiểu thư thật lòng thật dạ đối với cậu ấy, thì cho dù Mạnh tiểu thư thật sự có giá trị như vậy, ngài cũng sẽ tác thành cho cậu ấy.”
Chu Tấn Ân nghe đến ấm lòng, những lời như vậy cũng chỉ có A Tường mới có thể nói ra. Quả thật là như thế, từ nhỏ đến lớn Thành Bân không có yêu cầu gì với ông ta, chuyện lần này liên quan đến cả đời của Thành Bân, ông nào muốn khiến cho Thành Bân đau khổ chứ?
“Đừng nhắc chuyện này nữa.” Chu Tấn Ân híp mắt, thở dài một hơi, “Cậu cảm thấy Chu Nhân bây giờ thế nào?”
A Tường bước lên trước bóp vai cho ông, “Cậu ta già rồi.”
Chu Tấn Ân cười, “Tôi cũng già rồi.”
A Tường: “Cậu ta làm sao có thể so với lão gia, trước đây, Vĩnh Hằng Đường bị Trường Sinh Đường gần như ép vào đường cùng, là lão gia dẫn dắt chúng tôi để Vĩnh Hằng Đường sừng sững không ngã, có điểm nào mà Chu Nhân có thể so được? Là bản thân cậu ta không thấy rõ được thân phận của mình, luôn cho rằng bản thân đã trả giá quá nhiều vì Vĩnh Hằng Đường, không có cậu ta thì không có Vĩnh Hằng Đường, nhưng cậu ta nào biết, để bảo vệ mạng của cậu ta, lão gia đã trả cái giá lớn thế nào chứ?”
Càng buồn cười hơn ở chỗ, bây giờ Chu Nhân lại giống như bị bệnh gấp gáp chạy khắp nơi chữa trị vậy, vội vàng đẩy Mạnh Nhược Dư ra ngoài, còn cho rằng bản thân mưu hay chước giỏi. Dù sao quả thật Thẩm Định Trạch đối xử đặc biệt với Mạnh Nhược Dư, người xung quanh Thẩm Định Trạch cũng thật sự tiêu tốn rất nhiều thời gian trên người Mạnh Nhược Dư, cho dù Mạnh Nhược Dư có thể trở thành người trong lòng của Thẩm Định Trạch hay không, thì việc khuấy động vũng nước đục này luôn không sai, nhưng Chu Nhân quá xem thường Manh Nhược Dư, vậy mà thật sự cho rằng ai ai cũng phải nghe lời cậu ta, có điều thế cũng tốt, để Chu Nhân làm một tấm bia đỡ đạn đi.
Chu Tấn Ân thở ra một hơi thật dài, “Nếu cậu ta có thể giống như cậu, nhìn rõ thời cuộc thì tốt rồi, bảo vệ cậu ta nhiều năm như vậy, nếu bản thân cậu ta không quý trọng, tôi cũng hết cách.”
“Ý của lão gia là?”
“Không phải cục trưởng mới tới sắp nhậm chức rồi sao? Tân quan nhậm chức tạo ba vụ cháy*, có thể nhân cơ hội này thử thăm dò cậu ta một chút, đồng thời cũng có thể đả kích vẻ kiêu căng phách lối của Thẩm Định Trạch.” Chu Tấn Ân mở to mắt, gương mặt đầy nếp nhăn ngang dọc đột nhiên trở nên nham hiểm, một đôi mắt tựa như có thể nuốt hồn người khác, “Tôi đã để cho hắn hung hăng càn quấy quá lâu, thù của Thành Kiệt cũng phải trả rồi.”
(*Tân quan nhậm chức tạo ba vụ cháy: thành ngữ Trung Quốc, ý chỉ quan mới đến nhậm chức sẽ làm một số việc để thể hiện tài năng, bản lĩnh và quyết tâm của mình với chức vị này. Ba vụ cháy ẩn dụ cho sự việc hoành tráng, gây sự chú ý. Nguồn: Baike.baidu).
“Tôi hiểu rồi, đến lúc đó tôi sẽ đích thân sắp xếp, nhất định làm cho cục trưởng hài lòng. Nhưng mà lão gia, Mạnh Nhược Dư có lợi hại hơn nữa, cùng lắm cũng chỉ là một người phụ nữ, cô ta thật sự có thể thực hiện được yêu cầu của ngài sao?” A Tường vẫn cảm thấy Mạnh Nhược Dư không đáng tin lắm, không nên đặt tất cả hi vọng lên một người phụ nữ.
“A Tường, cậu đừng coi thường một người phụ nữ, khi khiến một người phụ nữ không tiếc tất cả phải có được thứ gì đó, cô ta sẽ không từ bất cứ thủ đoạn nào.”
A Tường gật đầu, “Tôi tin tưởng ánh mắt của ngài, nếu cô ta là người được đích thân ngài chọn thì chắc chắn cô ta có điểm gì đó không tầm thường.”
Không biết Chu Tấn Ân đang nghĩ gì, “Tôi hơi mệt, cậu ra ngoài trước đi.”
“Vâng.”
Chu Tấn Ân cầm tách trà trên bàn lên, sờ viền tách, không kìm được nhớ đến lần đầu tiên nhìn thấy tình cảnh của Mạnh Nhược Dư. Lúc đó, tuy rằng bọn họ đang tìm rất nhiều con cờ, bắt đầu bồi dưỡng một số đứa trẻ từ nhỏ, tạo bối cảnh sạch sẽ cho chúng, để chúng làm đủ các ngành các nghề, trở thành trụ cột vững chắc của Vĩnh Hằng Đường. Nhưng những chuyện này là do A Tường, A Kính bí mật sắp xếp, sau đó trải qua vô số lần thử nghiệm, những đứa trẻ mà bọn họ chọn toàn bộ đều là bé gái, không chỉ vì bé gái dễ khống chế hơn, mà còn vì giá trị của bé gái cao hơn. Trong số những đứa trẻ đó, chỉ có Mạnh Nhược Dư là do đích thân Chu Tấn Ân mang về, Chu Tấn Ân của khi đó không thể ngờ được đây là một con cờ tốt biết bao.
Mạnh Nhược Dư của lúc đó toàn thân bẩn thỉu xốc xếch, trên người trên mặt đều là vết thương, gương mặt bị bùn đất dính bẩn, bị mái tóc lộn xộn và sẹo bao phủ, thứ duy nhất có thể thấy rõ là đôi mắt của cô, cô khư khư kéo lấy tay ông ta, “Ông ơi, cầu xin ông cứu con, cầu xin ông cứu con.”
Sau lưng cô có một nam một nữ đang đuổi theo cô, nhưng cô chỉ nắm lấy tay ông ta, tựa như biết rằng ông ta nhất định có thể cứu cô, “Tại sao ta phải cứu con?”
Cô không khóc, đôi mắt quật cường nhìn ông ta chằm chằm, “Ông ơi, ông cứu con, con có thể làm bất cứ việc gì cho ông.”
Chu Tấn Ân bật cười, nhìn cô mấy giây, vậy mà lại thật sự đuổi hai người kia đi cho cô, sau đó cô cũng trở thành một trong những con cờ mà bọn họ bồi dưỡng cho Vĩnh Hằng Đường, sắp xếp cho cô một thân phận hợp lý, sắp xếp người nhà, lo liệu chỗ ở.
Chu Tấn Ân không quan tâm bé gái đó trở thành dáng vẻ thế nào, cho đến một ngày, đứa con trai ông ta yêu thương gọi điện thoại nói với ông ta sẽ dẫn một cô gái về, lúc này Chu Tấn Ân mới tiếp xúc với Mạnh Nhược Dư lần nữa, sau đó nhìn thấy tài liệu về Mạnh Nhược Dư, ông ta không thể không thừa nhận, cô gái này rất thông minh.
Mạnh Nhược Dư nỗ lực học tập như vậy, trở thành người vô cùng xuất sắc trong lòng người khác, cô là đang chứng minh giá trị của mình, để cho người của Vĩnh Hằng Đường thấy rõ được giá trị của cô, chỉ có như vậy, cô mới không giống với những con cờ vô dụng khác, hoặc là chết, hoặc là trở thành sự tồn tại thấp hèn nhất. Nhưng đó không phải là mục tiêu của Mạnh Nhược Dư, trở thành một con cờ tốt thì có ý nghĩa gì? Thứ Mạnh Nhược Dư thật sự muốn chính là tự do, tự do chân chính khi thoát khỏi sự khống chế của Vĩnh Hằng Đường, cô có thể bỏ trốn, nhưng kết cục khi bị bắt lại là điều cô không hề mong muốn, cho dù không bị bắt về, cả đời kinh hồn bạt vía, trốn chui trốn nhủi, có bao nhiêu người có thể chịu đựng được? Thế nên Mạnh Nhược Dư lại đi quyến rũ Chu Thành Bân, nếu Chu Thành Bân thật lòng thích cô, cô cũng có thể thoát khỏi đầm lầy này, không cần cố tình tiếp cận ông lớn nào để giành lấy lợi ích cho Vĩnh Hằng Đường.
Nhưng có lẽ bản thân Mạnh Nhược Dư cũng không ngờ rằng cô lại có vẻ ngoài giống với mối tình đầu của Thẩm Định Trạch.
Sau nhiều năm, Chu Tấn Ân và Mạnh Nhược Dư chính thức gặp nhau, ông ta quan sát cô gái vừa nỗ lực vừa kiên trì này, “Biết ta tìm con đến vì chuyện gì không?”
“Con từng nói rằng ông cứu con, con có thể làm bất cứ chuyện gì cho ông. Vì vậy, bất luận là chuyện gì, con không có tư cách, cũng sẽ không từ chối.” Mạnh Nhược Dư vô cùng bình tĩnh nhìn ông.
Chu Tấn Ân cảm thấy thú vị, đây là lần đầu tiên có người bình tĩnh thản nhiên đứng trước mặt ông ta như vậy, không sợ hãi, cũng không hèn nhát, thậm chí cô chưa từng nhắc tới Chu Thành Bân nửa câu, cô gái thế này chính là con cờ tốt nhất, bởi vì cô vĩnh viễn hiểu rõ bản thân ở trong hoàn cảnh nào, nên làm việc gì, nên nói lời nào.
“Ta muốn con đến bên cạnh Thẩm Định Trạch.” Chu Tấn Ân ngừng một lát, “Lý do Thẩm Định Trạch có khả năng muốn gió có gió, muốn mưa có mưa ở thành phố Thịnh Châu này, ngoại trừ năng lực của bản thân hắn ra, thì điều quan trọng nhất chính là bên cạnh hắn có những người hết lòng trung thành, tuyệt đối không phản bội hắn, ta hi vọng con có thể ở bên cạnh hắn ly gián bọn họ, khiến bọn họ phản bội Thẩm Định Trạch, nếu có thể tự tay g!ết chết Thẩm Định Trạch, thế là tốt nhất.”
Mạnh Nhược Dư nhíu mày, “Thẩm Định Trạch hắn rất lợi hại, cho dù con có thể làm được hay không, con không chết thì cũng bị lột da, con sẽ phải trả cái giá rất thê thảm. Con có thể đưa ra một yêu cầu không?”
Chu Tấn Ân càng tán thưởng cô hơn, cô biết không thể từ chối nên cứ thẳng thắn đưa ra một yêu cầu, “Con nói đi.”
Mạnh Nhược Dư không do dự, “Con muốn tự do.”
Chu Tấn Ân: “Có thể.”
Chu Tấn Ân càng tiếp xúc với Mạnh Nhược Dư thì càng cảm thấy cô thú vị, cô lại có thể khiến cho ông ta đồng ý hết thảy những gì do cô sắp xếp, hơn nữa cô còn phân tích tính cách của Thẩm Định Trạch. Bất kể cô dùng cách gì xuất hiện, Thẩm Định Trạch đều sẽ nghi ngờ, vậy cứ để Thẩm Định Trạch nghĩ rằng cô là người của bọn họ là được rồi, vì Chu Nhân xuất hiện sẽ khiến Thẩm Định Trạch cho rằng đây là một ván cờ Vĩnh Hằng Đường dùng để đối phó hắn, còn những chuyện khác, cô sẽ xem mà làm. Thẩm Định Trạch sẽ không tin tưởng cô, vậy cô cứ thành thật nói thẳng tất cả với Thẩm Định Trạch, giả cũng là thật mà thật cũng là giả, điều cô muốn vốn không phải là Thẩm Định Trạch tin cô hay không, cô chỉ cần luôn ở bên cạnh Thẩm Định Trạch là được, như vậy cô mới có cơ hội làm tan rã từng người từng người bên cạnh Thẩm Định Trạch.
Nếu nói ban đầu Chu Tấn Ân chỉ hi vọng Mạnh Nhược Dư có thể làm được tất cả những gì ông ta mong muốn, thì sau khi nghe màn phân tích của Mạnh Nhược Dư, ông ta có một cảm giác rất kì lạ, Mạnh Nhược Dư nhất định có thể làm được. Thậm chí ông ta cho rằng đây là cơ hội ông trời ban cho ông ta, nếu không tại sao dáng vẻ của Mạnh Nhược Dư lại giống với mối tình đầu của Thẩm Định Trạch đến vậy?
Còn tự do mà Mạnh Nhược Dư muốn, đối với Chu Tấn Ân mà nói, cùng lắm chỉ là chuyện nhỏ mà thôi. Nhưng Chu Tấn Ân hiểu rõ, hai chữ tự do này đối với Mạnh Nhược Dư quan trọng thế nào, không có cơ hội, cô chỉ có thể làm con cờ cả đời, mãi mãi không có cuộc sống của bản thân cô, vì vậy, cho dù Thẩm Định Trạch có nguy hiểm đi chăng nữa, Mạnh Nhược Dư cũng sẽ lựa chọn thử một lần.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook