CHƯƠNG 49 ĐỒ ĂN KHÔNG TỐT CHO SỨC KHỎE CUỒNG TẤU KHÚC.

Bên chân bị thương của Lâm Phong hồi phục rất nhanh làm tất cả các bác sĩ vô cùng ngạc nhiên vì thế liền nhân cơ hội khuyến khích La Ký đưa vị tiểu tổ tông này đi kiểm tra sức khỏe toàn diện.

Trong mắt bác sĩ, nghiên cứu một bệnh nhân cổ quái là cực kì thú vị. Tuy rằng tên tiểu tử Lâm Phong này tính tính không tốt nhưng thân thể cậu lại có một sức hấp dẫn cực lớn đối với các bác sĩ. Vì sao một người trưởng thành lại có thể có thể trọng nhẹ như vậy, chẳng lẽ xương cốt trong người cậu không phải chất vôi? Vì sao tốc độ hồi phục vết thương của cậu lại nhanh hơn vài lần so với người bình thường? Vì sao tính tình cậu lại tàn bạo như vậy? Chẳng nhẽ hệ thần kinh cũng hoàn toàn không giống với người bình thường hay sao?

“Các người mới không giống người ấy! Cả nhà các ngươi thần kinh mới không bình thường ấy!” Lâm Phong bị trói trên giường hét lớn, không ngừng có ý đồ dùng răng nanh sắc nhọn muốn cắn tay La Ký: “Ta cảnh cáo các người! Một khi ta được tự do thì sẽ lập tức đem tất cả nhóm người các ngươi đi chém hết! Tất cả tha ra ngoài chém! A a a, không được dùng kim tiêm to như vậy a, dùng thuốc tê trước rồi mới tiêm được không?…….Ít nhất cũng cho ta chút rượu chứ!”

Chị y tá mỉm cười giơ ống tiêm lên, sắc mặt Lâm Phong nhất thời thay đổi: “……..Chị à! Chị thân yêu à! Ta sợ nhất là tiêm penicillin! Ta, ta dị ứng penicillin! Không lừa các người!”

Y tá nói: “Chúng tôi đã thử phản ứng trên da rồi.”

“Không, kỳ thật thể chất tôi đặc biệt, kết quả thử trên da với kết quả thực tế là khác nhau a! Thật sự không lừa các người! Tôi thật là dị ứng penicillin, không phải là tôi sợ đau! Thật sự không phải là sợ đau!……a a a a a a!’’

Lâm Phong gắt gao cắn chặt lấy gối, lê hoa đái vũ nhìn người ta ngang nhiên dùng bạo lực xâm phạm mông mình, ôm hận nhìn lọ penicillin kia. Thiện tai! Quan công trăm năm trước quát cốt liệu độc, nói nói cười cười, anh hùng khí khái lưu truyền thiên cổ — khi đó Quan Công nhất định không phải tiêm penicillin a.

“Các người, các người không phải đã bị tha xuống chém chết rồi sao?” Lâm Phong ứa nước mắt, hoài nghi nhìn bác sĩ, “Vì sao các người còn ở đây? Vì sao dám lấy ta ra làm thí nghiệm hả? Ghen tị với sắc đẹp của ta sao?”

“…….” Bác sĩ nói: “CHúng tôi lại lập tức bị chém ngay đây. Bất quá cậu chủ à, xương cốt trong cơ thể cậu đã bị đổi thành hợp kim, cậu không sợ một ngày nào đó các đốt ngón tay sẽ bị rỉ sét sao, cần phải thay dầu máy sao?”

Lâm Phong cố sức nâng cánh tay trái, sở dĩ là vì cuồng nhiệt phản kháng thí nghiệm của bác sĩ mà bị trói gô như con sơn dương nhỏ lên giường: “…..mấy đốt ngón tay ở đây đều rỉ hết rồi.’’

“Cậu chủ muốn đổi các đốt ngón tay sao?”

“Này! Ông là bác sĩ đi! Không cần dùng giọng điệu như mấy tên nhân viên thúc đẩy tiêu thụ mà gạ tôi đối các đốt ngón tay được không?!”

‘’Thân là một nhà khoa học tôi thật tình hy vọng cậu chủ tài cán có thể vì khoa học hiện đại cống hiến chút ít a.’’ Bác sĩ xoa tay, “Chờ ngay nào đó ngài muốn thay đốt ngón tay thì nhất định phải mang những đốt ngón tay hiện giờ cống hiến cho chúng tôi nghiên cứu a!”

Kết quả ngày đó La Ký bước vào cửa phòng nghiên cứu, thấy một đám bác sĩ thần tình sáng láng vây quanh giường bệnh, Lâm Phong bị trói gô. Đứa nhỏ này trước giờ chưa từng bị người nào yếu hơn mình liên thủ trói lại, tuy rằng răng nanh sắc nhọn như sói vẫn phát huy năng lực nhưng rốt cuộc vẫn không thể cắn đứt dây thừng được vì thế chỉ có thể đáng thương nhìn đám bác sĩ cuồng nhiệt không ngừng chụp X quang cho mình sau đó nhìn phim chụp mà chỉ chỉ trỏ trỏ, phấn khởi dị thường.

“……….” La Ký khụ một tiếng: “Em muốn uống nước không?’’

Lâm Phong phẫn nộ nhìn hắn.

“…….Bác sĩ cũng chỉ muốn tốt cho em mà thôi.”

Ánh mắt Lâm Phong cơ hồ có thể dùng giận dữ để hình dung.

“……..Bảo bối, đừng dùng ánh mắt câu dẫn như vậy nhìn tôi được không, rất nguy hiểm…….” La Ký đáng tiếc vỗ vỗ dây thừng trên người Lâm Phong: “Tôi rất thích cảm giác khi em phản kháng.’’

Lâm Phong lập tức nhắm mắt lại, không nhúc nhích, giả chết.

___________________________

Lâm Phong rất nhanh đã có thể đi lại, không quá vài ngày đã bắt đầu chạy loạn khắp phòng. Không gian trong nhà nhỏ hẹp không đủ phạm vi hoạt động của cậu. Đứa nhỏ trước kia chỉ biết im lặng ăn ngủ kia không biết đã đi đâu hiện tại chỉ còn lại một Lâm Phong hết sức sinh động hoặc nói cách khác chính là phiền chán làm cho người ta ăn không tiêu.

Cậu mỗi ngày đều đến vườn hoa dạo chơi, ngồi xổm trong vườn nghịch đất. Trẻ con nhà người ta đã sớm không thèm chơi mấy trò này nhưng cậu cho tới bây giờ nhìn cái gì cũng đều thấy mới mẻ. Hứng thú của Lâm Phong không giữ được quá lâu, thích một cái rất nhanh mà chán ghét cũng rất nhanh, khi chán rồi thì liền quẳng qua một bên, không bao giờ thèm ngó ngàng đến nữa.

Tốc độ có mới nới cũ của cậu thay đổi đến chóng mặt đôi khi khiến La Ký cảm thấy run sợ. Đối với đồ vật đã cẩu thả như thế vậy đối với người sẽ thế nào đây? Cậu có thể duy trì hứng thú với một người qua vài năm không đây? Khi cậu chán ghét rồi có thể hay không cũng sẽ đem người đó quẳng sang một bên không bao giờ thèm quan tâm nữa?!

Một người muốn hấp dẫn một người khác, nhất định sẽ cần có những điều kiện bên ngoài tác động vào, thế nên trên thế giới không có tình yêu nào là vô duyên vô cớ cả. Trong vòng luẩn quẩn của xã hội thượng lưu La Ký tốt xấu gì cũng được coi là vương lão ngũ kim cương. Tuy rằng hắn đã từng kết hôn lại ly hôn với Dư Lệ San rồi giữ Lâm Phong bên mình nhưng hắn cho tới bây giờ vẫn không phạm phải những chuyện xấu xa loạn thất bát tao. La Ký xuất thân danh môn, gia đình giàu có, tuy rất ít tham dự những bữa tiệc xa hoa của giới thượng lưu nhưng mỗi lần hắn xuất hiện cũng khiến không ít những phu nhân, tiểu thư quý tộc để mắt đến. Người ngoài nhìn hắn luôn luôn đánh giá hắn là một trong những người bạn đời hoàn hảo nhất.

Trong lòng La Ký hiểu rất rõ, hắn ở trong mắt người khác rất hấp dẫn, nhưng trong mắt Lâm Phong thì hắn một chút lực hấp dẫn cũng không có.

Lâm Phong thích tiền sao? –Không, không nói đến chuyện thích hay không thích, kỳ thật Lâm Phong đối với tiền không có khái niệm. Yêu cầu cuộc sống của cậu rất đơn giản, có game, có phim hoạt hình, buổi chiều ra ngoài đá bóng là rất vui rồi, tiền bạc gì đối với cậu cũng không có ham muốn.

Lâm Phong thích cái gì? – Cậu thích súng tốt, thích pháo, thích xe dã chiến. Nhưng cậu chưa bao giờ từng nghĩ đến chuyện muốn có được những thứ vũ khí tối tân như vậy phải tốn kém rất nhiều tiền bạc mới có được. Cậu có thể tiêu sạch mấy vạn đồng trong một tháng nhưng cậu căn bản không nghĩ tới mấy vạn đồng đó giá trị rất lớn, rất nhiều người phải mất một thời gian dài mới có thể kiếm được số tiền đó.

Lâm Phong là người được bồi dưỡng ra từ trong quân đội, ở phương diện của mình cậu là chuyên gia nhưng ở phương diện cuộc sống xã hội thường thức, cậu không bằng một đứa trẻ.

La Ký đối với chuyện này có một tâm lý kì dị. Hắn xác nhận nếu không có mình, Lâm Phong nhất định không thể tồn tại trong cái xã hội đấu tranh tàn khốc này. Mặt khác hắn lại mơ hồ lo lắng, vạn nhất một ngày nào đó Lâm Phong thật sự chán ghét mình, thoát khỏi gánh nặng chạy trốn mất thì làm sao bây giờ?

Cậu tuổi trẻ lại xinh đẹp như vậy hẳn sẽ có rất nhiều người tình nguyện chăm sóc cho cậu đi? Cậu có thể hay không sẽ bị lợi dụng? Có thể hay không bị bắt nhốt rồi bị đối đãi tàn tệ? Có thể hay không bị xã hội tràn ngập dục vọng này âm thầm cắn nuốt?

Có đôi khi La Ký có một loại tâm lý u tối cực đoan. Hắn thiết nghĩ nếu thực sự để đứa trẻ này ra đời thì tốt rồi, cậu sẽ hiểu rằng nếu không có hắn cho cậu làm chỗ dựa sẽ có rất nhiều người mong chờ xé cậu thành từng mảnh nhỏ rồi từng miếng từng miếng nuốt vào. Chờ cậu chịu đủ đau khổ, cậu sẽ biết rằng người cậu có thể dựa vào chỉ có hắn. Đến lúc đó có lẽ cậu sẽ trở nên ngoan ngoãn, nghe lời hơn chăng, sẽ ngoài ý muốn trở nên dịu ngoan cũng không chừng.

Loại ý niệm tàn nhẫn này bình thường khi vừa mới nảy mầm liền lập tức bị La Ký bóp chết từ trong trứng nước. Hắn biết rõ, một khi ý nghĩ này bị Lâm Phong phát hiện, tính cảnh giác còn hơn dã thú của cậu đối với hắn sẽ còn mạnh hơn nhiều, cậu sẽ lập tức bỏ hắn ra đi, cách xa thật xa.

Điều duy nhất hắn có thể làm để giữ Lâm Phong bên mình chính là khiến cậu duy trì hứng thú với hắn lâu dài một chút. Hắn đưa Lâm Phong đến phòng thí nghiệm xưởng chế tạo vũ khí để cậu thử loạt vũ khí mới nhất, dẫn cậu đến bến tàu quân hạm, ở bãi biển bắt cá sau đó nướng ăn. Lúc nhàn hạ hắn đưa Lâm Phong đi công viên trò chơi, chơi tất cả các trò trong công viên. Cuối cùng các nhân viên làm việc trong nhà ma còn quen cả mặt bọn họ, tặng cho bọn họ thẻ VIP ưu đãi nữa.

Chỉ có Lâm Phong ở bên ngoài chơi đùa đến tinh bì lực tẫn, lúc về nhà vừa ngả người xuống giường là đã bất tỉnh nhân sự, ngủ vù vù. La Ký nhìn sườn mặt ngủ say của cậu, mới có cảm giác: “A, em quả thật vẫn ở bên tôi mà không bỏ đi a.’’

Hắn cúi người hôn lên mi mắt Lâm Phong, từ trong cổ họng phát ra những tiếng hừ hừ bất mãn tựa như con mèo lười lớn ngủ ngáy vậy.

“…….Cho dù sau này em bỏ tôi đi ít nhất cũng nên nhớ rằng không có ai giống tôi, đối tốt với em như vậy.’’ La Ký thở dài, tiếng thở nhẹ đến mức còn chưa vang tới màng tai đã tiêu tán trong không khí.

_______________________

Dưới lầu trụ sở công ty của La Ký mới khai trương một nhà hàng Mc Donald, mỗi ngày đều có nhân viên tạp vụ ăn mặc xinh đẹp đứng trên đường phát tờ rơi khuyến mãi. Lâm Phong làm bộ đi qua đi lại trên đường đến năm lần, tích cóp từng phiếu ưu đãi sau đó bắt La Ký dẫn cậu đến ăn mấy thứ đồ ăn không tốt cho sức khỏe này. La Ký không thể cự tuyệt yêu cầu này được, hắn chỉ có thể ở căn tin công ty ăn trước lót dạ một xuất trứng xào rau hẹ sau đó giống như lão cha già lải nhải lẩm bẩm dẫn Lâm Phong vào nhà hàng Mc Donald.

Mặc kệ là người có tiền cỡ nào, có được phiếu ưu đãi của Mc Donald đều là một loại lạc thú, bản thân cảm thấy vui vẻ còn thú vị hơn là được ăn đồ ăn. Lâm Phong ghé vào nhìn bảng thực đơn, tỉ mỉ nhìn phiếu ưu đãi của mình, chọn lựa nửa ngày cuối cùng quyết định chọn hai phần khoai tây lớn, hamburger, kem ly, đồ uống lạnh, gà chiên truyền thống sau đó tính toán xem nhờ phiếu ưu đãi mà mình tiết kiệm được bao nhiêu tiền.

La Ký không có cách nào tỏ ra vui mừng được chỉ có thể chỉ chỉ đĩa khoai tây dính đầy sốt cà chua hỏi Lâm Phong: “Sốt cà chua bỏ thêm chất bảo quản lại ăn ngon hơn sốt cà chua đầu bếp ở nhà làm sao?”

Lâm Phong nói: “Anh không hiểu rồi, trước kia tôi ở trong căn cứ Nam Mĩ xem tivi quảng cảo Mc Donald, thèm lắm nhưng không có cách nào khác. Ở đấy làm gì có Mc Donald cho nên giấc mơ lớn nhất của tôi trước đây chính là có thể đem toàn bộ đồ ăn ở Mc Donald ăn thử hết một lần. Lúc ấy tôi đọc quảng cáo, đem tất cả món ăn của Mc Donald nhớ hết một lượt, kết quả sau một năm vất vả tôi được một kỳ nghỉ ngơi, chuyện thứ nhất tôi làm chính là chạy đến nhà hàng Mc Donald, cầm lấy bản thực đơn yêu quý đã lâu nói với phục vụ: “Những món ở đây mỗi món ba phần!” kết quả anh biết nhân viên phục vụ nói gì với tôi không?”

La Ký lắc đầu.

Lâm Phong thở dài: “Giám đốc nói cho chúng tôi biết mấy món này là từ năm trước rồi, năm nay không bán nữa!”

“……”

La Ký nuốt một ngụm nước bọt bất giác trào lên trong cổ họng.

Kỳ thật Lâm Phong không thể ăn hết nhiều như vậy, đứa nhỏ này ăn uống thứ gì cũng không cẩn thận đến cuối cùng chống đỡ không được rốt cục cũng buông vũ khí đầu hàng. La Ký đem nửa cái hamburger còn lại một miếng cắn hết, đứng lên nói: “Việc gì phải tội tình như vậy, chúng ta về nhà ăn đi.’’

Lâm Phong cảm thấy cực kỳ tiếc rẻ: “Thật ra tôi muốn gói…..”

“Nhà bếp sẽ hận em cả đời mất.’’

“……Việc kinh doanh nhà anh lớn như vậy sao không mở một nhà hàng Mc Donald vậy?’’

Thái dương La Ký run rẩy một chút, đảo qua trước cửa nhà hàng một vòng, nói: “Đầu tư một nhà hàng như vậy mất khoảng tám trăm vạn, nếu thị trường có biến động sẽ mất khoảng một ngàn vạn. Thật ra thì góp vốn cổ phần liên doanh đầu tư cũng không khó…….Nhưng em thật sự muốn sao? Tôi chỉ buôn bán súng ống đạn dược chứ không có đi bán cơm a………”

Lâm Phong gục đầu xuống:“…… Quên đi.”

Lâm Phong chậm rề rề bước từng bước theo La Ký ra ngoài, nửa phần vì luyến tiếc mà phần còn lại thật sự là vì không ăn nổi nữa, thật giống như đứa trẻ lưu luyến theo cha về nhà. Buổi chiều La Ký còn có một cuộc họp cần phải tham dự mà lúc này hắn cũng đã đến muộn nhưng hắn vẫn đứng ở cửa cực kỳ kiên nhẫn chờ Lâm Phong chiến thắng sức hấp dẫn của đồ ăn không tốt cho sức khỏe, tự mình ra khỏi cửa Mc Donald.

Lại nói, chỉ ngắn ngủi có hơn chục bước chân mà cậu lại cứ kéo dài cọ xát cọ xát đến hơn mười phút. Này coi như một chút thử thách đi Tiểu Lâm huấn luyện viên.

Lúc Lâm Phong đẩy cửa bước ra đúng lúc dòng người đông đúc ùa vào, cửa ra chật chội khiến cậu bị chèn ép không ít. Lâm Phong lách vào một bên cửa, đúng lúc đó có người từ bên trong đi ra, đột nhiên cậu giương mắt lên nhìn người đó, mới đầu còn không để ý nhưng sau đó liền ngay lập tức ngẩn ngơ cả người.

La Ký nhìn cậu thấy cậu có điểm không bình thường ngược lại còn nhìn theo người khác. Đó là một người đàn ông khoảng trên dưới năm mươi tuổi, ăn mặc trang phục công sở bình thường không để ý đến dị trạng xung quanh mình. Dòng người đi qua rất nhanh hắn cũng cuốn theo cùng đám người đi vào.

Lâm Phong đột nhiên buông tay đang giữ cửa, bộ dáng như muốn vọt vào theo nhưng ngay sau đó liền đứng lại.

La Ký vỗ nhè nhẹ lên vai cậu: “Làm sao vậy?”

Lâm Phong giật mình, giống như hồn phách vừa mới trở lại: “…..Không…không có gì?”

“Em nhìn ai vậy?”

‘’Chắc là nhận lầm người…..’’ Lâm Phong chậm rãi xoay người, cau mày, thanh âm nhẹ đến nỗi ngay cả cậu cũng không nghe rõ: “……Chắc hẳn là lầm người đi…..”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương