Cực Đạo Hoa Hỏa
-
Chương 21: Đi săn và bị ám sát
CHƯƠNG 21: ĐI SĂN VÀ BỊ ÁM SÁT
La Ký cho tới bây giờ, ở trước mặt người khác chưa bao giờ cố kị sự yêu thích của hắn dành cho Lâm Phong. Văn phòng trên tầng thượng của công ty bình thường không qua thông báo thì không được phép vào, nhưng mỗi lần Lâm Phong muốn đi qua, bảo vệ đều mắt nhắm mắt mở cho qua. Vợ chồng La gia bất hòa, tất cả mọi chuyện chỉ vì sự xuất hiện của một thiếu niên xinh đẹp tuyệt trần mà lãnh đạm với phu nhân, chuyện này rất nhiều quản lý cao cấp đều biết chỉ là không nói ra mà thôi. Khi bọn họ nhìn thấy Lâm Phong, phần lớn đều là làm bộ thân thân thiết thiết lấy lòng.
Lâm Phong là đứa nhỏ sinh trưởng trong hoàn cảnh đặc thù, đối với quan trường, cách đối nhân, quan hệ học, những thứ tri thức truyền thống hoàn toàn không có một chút quen thuộc, cũng nghĩ không ra tại sao ánh mắt của đám thành phần tri thức, tinh anh trên đỉnh cao kia lại nhìn mình nhiệt tình đến vậy. Người kia vì làn da được chăm sóc kĩ lưỡng mà không lộ ra mấy nếp nhăn, ngay cả khi cười cũng phải lấy tay che miệng, giả dáng thục nam đệ nhất trợ lý, bỏ đi phong thái ông chủ, tự mình đưa Lâm Phong cung cung kính kính đến cửa thang máy, trên mặt tươi cười như hoa cúc nở.
Lâm Phong nơm nớp lo sợ nhìn thục nam trợ lý khuôn mặt tươi cười biến mất ở cửa thang máy bên ngoài, sợ hãi quay đầu: “La Ký, hắn coi trọng em sao?”
La Ký trầm tư một lát: “Không, có khi là hắn coi trọng tôi hơn.”
“Vậy anh tính không cần em nữa sao, La Ký?”
“Sẽ không! Tôi làm sao lại không cần em!”
“Nhưng là em không muốn nhìn thấy anh nữa a, La Ký!”
“Cái gì, cái gì, em tính vứt bỏ tôi?”
Cửa thang máy mở, không biết từ khi nào ngoài cửa lớn đã bắt đầu phiêu phiêu tuyết thổi. Bọn họ muốn đến một quán ăn nhỏ bên kia đường phố, La Ký nhìn lên trời, vẻ lo lắng, dựng thẳng cổ áo bước xuống cầu thang. Sau lưng hắn, Lâm Phong chần chờ một lát, đi đến trước tiền sảnh liền vội vàng bật ô, bước nhanh đến, che lại phía trên đầu La Ký.
La Ký đột nhiên kéo tay Lâm Phong đút vào túi áo mình, nói: “Tôi sẽ không bao giờ không cần em.”
“Uh?”
“Mười năm trước, khi tôi cùng Dư Lệ San kết hôn, cha tôi đã nói tôi sẽ không sống cùng cô ta cả đời. Mỗi người chỉ được sống một lần, chỉ đến khi gặp được đúng đối tượng của mình, mới có ý nghĩ muốn cùng người đó sống cả đời.”
La Ký quay đầu lại, nhìn Lâm Phong, trong ánh mắt có chút làm người ta không thể nói rõ, phi thường ôn nhu: “Tuy rằng tôi so với em lớn hơn không ít, cũng không phải là một người có cuộc sống an toàn, ổn định nhưng tôi vô cùng muốn cùng em trải qua nhân sinh. Bất luận em từng là người thế nào, cũng không quan tâm tương lai em chọn lựa điều gì, chỉ cần em muốn ở lại bên tôi, tôi sẽ vẫn làm bạn cùng em, em thấy được không?”
Lâm Phong hơi hơi hé miệng, hơn nửa ngày đều không nói được gì, sau một lúc lâu mới miễn cưỡng cười cười: “Không cần đột nhiên nói lời phiến tình như vậy a. Chuyện nhân sinh nghiêm túc như vậy, rốt cục chỉ làm người ta lo lắng loạn lên thôi.”
La Ký gật gật đầu: “Cho em nửa giờ.”
Như thế nào nghe cũng vẫn cảm thấy như đang cười, Lâm Phong lại không chắc chắn đây rốt cuộc là thổ lộ hay uy hiếp. Cậu miễn cưỡng đứng giữa ngã tư đường, nhìn thân ảnh La Ký đang đẩy cửa bước vào nhà hàng nhỏ, quay đầu lại hướng cậu mỉm cười: “Còn không mau vào đi, không muốn ăn món tôm bí truyền của đầu bếp ở đây sao?”
Quán ăn này chính là một nhà hàng nhỏ mới mở, tuyết rơi nhiều nên trong nhà hàng không có mấy khách, lò sưởi trong góc phòng hừng hực cháy, phát ra những tiếng lép bép rất nhỏ. Cái bàn gần cửa nhất có vài ba người khách đang đợi người, chiếc bàn sát tường lại là một nhóm người nhìn như nhân viên văn phòng, thành phần tri thức đang giờ nghỉ trưa, ngoài bọn họ ra chỉ có mấy nhân viên tạp vụ đang ngủ gà ngủ gật.
Cũng không biết thế nào La Ký lại phát hiện ra nhà hàng nhỏ này, tuy rằng không danh tiếng nhưng đầu bếp mang đồ ăn ra cũng thật nhanh. Lâm Phong trong lòng nôn nóng, ăn không mấy ngon miệng, chỉ gắp gắp vài cái liền buông đũa.
Nhìn xuyên qua mảnh sương trắng mỏng manh ngoài cửa sổ, có thể thấy bên ngoài nhà hàng có một chiếc xe màu đen, trong xe mơ hồ có người, bên ngoài có hai người mặc tây trang đang đứng, lúc nào cũng chăm chăm nhìn về phía nhà hàng. Lâm Phong bị bọn họ làm như vô tình quét mắt mấy cái, rốt cục nhịn không được, chọc chọc La Ký: “Là bảo tiêu của anh sao?”
“Có hay không nhìn rất ngu xuẩn, cho nên nhìn qua không giống như bảo tiêu mà người đẹp trai, anh minh thần võ như tôi bồi dưỡng ra?”
“…….Anh đẹp trai, xin anh phía trước không cần thêm nhiều định ngữ như vậy a.”
La Ký vô cùng thỏa mãn ha ha cười, “Quả thật là bảo vệ chúng ta nhưng không phải là người của tôi.”
Lâm Phong nao nao, trong đầu xẹt qua bưu kiện mà Diệp Liên gửi tới. Nếu không phải người La gia cũng bắt đầu chú ý bảo hộ an toàn cho La Ký, chẳng lẽ thật sự trong tay La Ký có tấm hải đồ làm kẻ khác thèm nhỏ dãi sao? Chính phủ bình thường sẽ phái người bí mật bảo vệ những người đứng đầu các gia tộc tài phú trọng yếu trong xã hội, điểm này Lâm Phong rất rõ ràng, cậu cũng đã từng bị điều đi bảo vệ một nhân vật trọng yếu ở Nam Mĩ.
La Ký hạ giọng, cười nói: “Là quân đội chính quy của đại lục phái tới nha.”
Lâm Phong không nhịn được đuôi lông lông mày nhếch lên một chút, mạnh quay đầu lại, liếc mắt một cái liền chạm đến ánh mắt đang chắm chú nhìn mình của La Ký.
……….Vì sao lại nhìn mình? Chẳng lẽ hắn muốn quan sát phản ứng của mình sao? Hắn không phải đã biết…..hoặc là đã nhận ra cái gì đấy chứ? Không thể nào, vì sao hắn lại chú ý đến phản ứng của một người qua đường bình thường như mình chứ, nhân viên chính phủ hay hải đồ gì đó, rõ ràng với người qua đường như mình mà nói không có có quan hệ gì a……….
Lâm Phong trong đầu phút chốc vụt qua hàng ngàn suy nghĩ, trên mặt lại hơi chút sửng sốt sau lập tức trở nên mê hoặc: “Anh cùng nhân viên chính phủ có quan hệ sao? Vì sao lại nói cho em biết việc này?”
La Ký gắt gao nhìn cậu: “Lâm Phong, tôi đã phân ra hai nhóm, tận lực bảo vệ, em làm gì tôi đều biết mà tôi làm gì cũng đều cho em biết, không chỉ có chuyện cơm chiều có ăn hay không hoặc chuyện có hay không cùng bạn gái ra ngoài lêu lổng……….”
Lâm Phong vẫn không nhúc nhích nhìn hắn.
La Ký dừng lại, một lúc lâu sau mới thở dài: “Nếu ăn xong rồi chúng ta trở về thôi.”
Lâm Phong thuận theo đứng lên, La Ký xoay người cầm lấy áo khoác dài vắt trên lưng ghế. Ngay tại phía sau, đột nhiên vang lên thanh âm đinh đương của bát đĩa va chạm, ngay sau đó đám người phía chiếc bàn sát tường đột nhiên bay qua, nhanh nhẹn từ trên ghế nhảy dựng lên, bốn người bốn phía chiếm cứ chung quay, hướng phía La Ký vọt tới.
Lâm Phong mạnh ngẩng dầu, trong vài giây ngắn ngủi cậu đã cảm thấy chính mình được người kia kéo vào trong lòng. Hắn có giấu vũ khí! Có thể để trong túi áo trước ngực ngoại trừ súng ống loại nhỏ ra cậu không thể nghĩ ra thứ gì khác!
Mục tiêu là ai? Là cậu hay La ký? Không đúng, có ba người là hướng bên kia tiến đến, mục tiêu nhất định là La Ký! Mình chỉ là kẻ thuận tay giải quyết thôi, chẳng qua chỉ là người không may bị hại thôi!
Nhiều năm dưỡng thành phản xạ thần kinh làm cho cơ bắp toàn thân Lâm Phong trong chốc lát trở nên căng thẳng, giờ phút này, cơ bắp của cậu đã đạt tới tiềm năng kích phát cao nhất mà người thường không thể đạt tới. Có người đã từng nghiên cứu, khi cơ bắp của con người bị kéo căng tới cực hạn có thể kéo đi cả một chiếc xe tải, có thể thấy tiềm năng của cơ thể con người có bao nhiêu đáng kinh ngạc.
Đương nhiên người bình thường cùng cực cả đời cũng không cách nào phát huy loại tiềm năng này, khả năng sử dụng cường độ cơ bắp của bọn họ chỉ cỡ khoảng 1% mà thôi. Chỉ có thân thể trải qua phẫu thuật cải tạo đặc thù mới có thể thừa nhận loại cường độ này, trong vài giây ngắn ngủi có thể làm cho lực lượng toàn thân tăng lên tới mức mạnh nhất. Lấy cơ bắp của Lâm Phong làm ví dụ, cậu có thể bộc phát ra lực lượng bằng mười mấy người bình thường, đồng thời thần kinh của cậu có thể tự do khống chế tốc độ thân thể, làm cho động tác của cậu so với vận động viên điền kinh một nghìn mét còn nhanh hơn.
Chỉ cần thuận tay nắm lấy dao trên bàn ăn, trong giây lát là có thể cắt đứt yết hầu của kẻ đang cầm súng đứng trước mặt cậu…….
Tay Lâm Phong đã bắt đầu nắm lấy con dao trên bàn, nhưng ngay sau đó, trong một phần nghìn giây cậu lại nhìn thấy ánh mắt La Ký đang nhìn cậu.
La Ký đang nhìn cậu.
Trong thời khắc chỉ mành treo chuông, ba tên sát thủ đồng thời tiến đến, La Ký thế nhưng lại còn nhìn cậu.
Trong đầu Lâm Phong giống như bị dội một thùng nước lạnh mà tỉnh táo lại. Hắn quan sát mình có phản ứng gì! Hắn rốt cuộc đang nhìn xem mình có phản ứng thất kinh giống người bình thường hay vẫn là bản năng tự vệ của lính đánh thuê đặc chủng!
Giây lát lúng túng lướt qua, ngay khi động tác Lâm Phong cứng đờ trong phút chốc, sát thủ hướng cậu đi đến đã muốn rút ra súng. Hết thảy giống như một cuốn phim quay chậm phóng đại trước mắt, họng súng chậm rãi nhắm ngay hướng Lâm Phong chĩa tới, ngón trỏ đã để ngay cò súng, sẽ bóp xuống!
Đúng thế, mình dưới tay sát thủ bất quá chỉ là một người bình thường, dễ dàng giải quyết, chỉ là con dê con không chút năng lực phản kháng mà thôi.
Trong phút chốc, đồng tử Lâm Phong phóng đại, cậu cảm nhận được đau đớn, bởi vì dùng sức quá lớn mà lưỡi dao từ từ cắt sâu vào ngón tay cậu.
Trong nháy mắt, tên sát thủ kia đã vọt tới ngay trước mặt Lâm Phong, mắt thấy họng súng đang nhắm ngay trái tim cậu.
2.
Nếu thật sự chết…….
Nên cái gì cũng không có…….
Trước kia Lâm Phong cũng từng nghe người ta nói qua cảm giác trước khi chết. Đó là một đồng sự của cậu vì nhiệm vụ thất bại mà bị quân địch bắt được, hắn bị tra tấn rồi bị ép hỏi nhưng liều chết cũng không nhận tội, cuối cùng đối phương đưa hắn ra tòa án quân sự. Ngay tại thời điểm hắn bị đưa lên giàn tử hình thì được chiến hữu cứu ra, thoát khỏi cửa tử, hắn coi như đi dạo một vòng qua quỷ môn quan rồi trở về nhân gian.
“Chết a, giống như game over thôi, lúc ngươi nhìn thấy mình trong điện quang hỏa thạch ngã xuống, sẽ nhớ tới những thời điểm quan trọng nhất. Ví dụ như khi ngươi lần đầu tiên thăng cấp, lần đầu tiên đánh quái vật, lần đầu tiên có được trang bị cực phẩm…….Bất quá trong nháy mắt ngắn ngủi, những gì sau đó, ngươi cái gì cũng không biết nha. Bất quá người trẻ tuổi như ngươi nhiều nhất cũng chỉ nhớ tới cha mẹ a, nhớ tới bạn bè a, nhớ tới lần đầu tiên nhiệm vụ thất bại a. Ngươi có bạn gái chưa, nhìn qua giống như không có a, lúc sắp chết ngươi nhất định sẽ hối hận mình vẫn còn là xử nam nga……..”
Lúc đó Lâm Phong chỉ cười trừ, cứ việc lúc nào cũng đối mặt với tử vong, nhưng cậu cho tới bây giờ cũng chưa bao giờ nghĩ rằng sẽ có ngày mình thực sự chết.
Người trẻ tuổi khí thế ngất trời, người trẻ tuổi tinh khí luôn tràn đầy, cho tới bây giờ cũng không nghĩ tới sẽ có ngày chỉ biết im bặt, HP hao hết, sau đó game over.
Trò chơi có thể dễ dàng như vậy, còn nhân sinh thì sao?
Trong phút chốc, đồng tử Lâm Phong mở lớn.
Cậu còn không muốn chết, nhưng trong phút chốc, giống như không còn lựa chọn nào khác. Trong lòng cậu đột nhiên xuất hiện hận ý mãnh liệt đối với La Ký, loại cừu hận này giống như núi lửa phun trào, mãnh liệt chiếm cứ toàn bộ ý thức cậu, mỗi một giây thần kinh đều rít gào thống hận khôn xiết với La Ký. Nếu Lâm Phong cứ thế chết đi, có lẽ cậu chết cũng sẽ không nhắm mắt, nói không chừng nếu kiếp sau chuyển thế thì sẽ vẫn chặt chẽ nhớ rõ cừu hận với hắn.
Sát thủ từ trên mặt bàn nhảy xuống, giữa không trung rút ra súng, hạ xuống trên mặt đất.
Ngón trỏ đặt trên cò súng, vì dùng sức mà đầu ngón tay bắt đầu biến sắc.
Trong một phần nghìn giây, cơ hồ chỉ trong khoảnh khắc đó, Lâm Phong đột nhiên bị một cỗ lực đạo thật lớn ập tới. Giây lát đó, cậu ngay cả thần kinh đều không kịp cảm thấy đau đớn, chỉ nghe viên đạn “đoàng” một tiếng bắn tới.
Lâm Phong thật mạnh té ngã trên mặt đất, một người đàn ông phủ trên người cậu sau đó nhanh chóng đứng dậy rút ra súng, “pằng” một tiếng, sát thủ kia ngửa mặt lên trời, ngã xuống đất.
“Dừng tay lại! Cảnh sát đây!”
Cửa nhà hàng bị đá bật mở, những người mặc áo đen ngoài cửa chạy vọt vào, giơ súng lên, quán ăn một mảnh hỗn loạn, tiếng thét chói tai cùng những âm thanh đổ vỡ liên tiếp vang lên.
Ba sát thủ cảm thấy không ổn, một kẻ vừa định trốn thì bị người đã đè lên Lâm Phong bắn một phát trúng đùi, té ngã trên mặt đất.
“Không được động đậy! Giơ tay lên! Tôi là tổ trưởng tổ một đội đặc nhiệm, Ngô Bân, cảnh sát!”
Lâm Phong hé miệng. Đây là lần đầu tiên ở hiện trường nổ súng, cậu duy trì một động tác lâu như vậy, vẻ mặt khiếp sợ.
Đột nhiên cậu bị một đôi tay dùng sức kéo về, La Ký gắt gao nắm lấy bờ vai cậu, bàn tay dùng sức đến cơ hồ gân xanh bạo khởi, lay lay Lâm Phong còn đang loạng choạng: “Em không sao chứ? Em có bị thương không? Nói đi! Mau nói đi!”
(……đạp…..đạp…..nói cái gì hả????? anh muốn em nó nói cái gì a? Đứng nhìn em nó chết mà còn ở đó mà nhìn……ta hận……ta đạp……đồ tồi tệ, não nhũn……
Lâm Phong vì nhìn thấy Ngô Bân mà sinh ra hoảng hốt cùng kinh hoàng sống sót sau tại nạn kinh hồn, mà trong mắt La Ký lại hoàn toàn biến thành sợ hãi, không chút nghi ngờ. Lâm Phong bị lay vài cái, đột nhiên cúi đầu kịch liệt ho khan, giống như bởi vì quá độ hoảng sợ mà dạ dày co rút đau đớn.
La Ký gắt gao đem Lâm Phong ôm vào lòng, thanh âm sợ hãi hiếm thấy mà trở nên khàn khàn: “Thật xin lỗi, thật xin lỗi, tôi thật sự đã lầm, tôi cứ nghĩ…..tôi nghĩ em có thể…….”
“………Anh muốn thấy em chết sao?”
La Ký sửng sốt, Lâm Phong chậm rãi đẩy hắn ra, đứng lên.
Thân ảnh thiếu niên mờ ảo trước cửa sổ thủy tinh, chìm trong bầu trời đầy tuyết, giống như một chiếc lông chim nhẹ nhàng, không chút sức nặng, chỉ cần một làn gió sẽ bay đi, mãi mãi không quay về được.
“La Ký”, Lâm Phong nói, “Anh cứ coi như vừa rồi em đã chết!”
Cậu xoay người, vịn tường hướng phía ngoài đi đến. Mấy người cảnh sát đang áp giải bốn tên sát thủ ra ngoài, thấy một thiếu niên mặt mày tái nhợt không chút huyết sắc từ từ đi tới, đều nhịn không được mà tránh sang một bên, nhường lối.
Lúc đi qua người Ngô Bân, Lâm Phong bị hắn giữ chặt, muốn nói gì đó lại bị Lâm Phong rất nhỏ lắc lắc đầu, đánh gãy hắn: “……..Cảm ơn cảnh quan.”
Hình ảnh này thật giống như thời khắc năm năm về trước, hình ảnh hoàn toàn tương đồng. Ngô Bân hoảng hốt nhớ lại thời điểm huấn luyện trước kia, hắn không tự chủ được đành buông tay ra, nhìn theo thân ảnh Lâm Phong chậm rãi, tiêu sái bước khỏi cửa.
……..Đã từng như thế trên sân thể dục, mưa to tầm tã, mặt đất ướt nhép đầy bùn đất, hắn không biết xương cốt mình đã gãy mấy chỗ, chỉ biết toàn bộ thần kinh đều đang rít gào, thiêu đốt, trừ bỏ huấn luyện viên thiếu niên trước mặt này ra, hắn cái gì cũng đều không thấy, cái gì cũng đều không có cảm giác.
Đó là ngày hắn thi tốt nghiệp.
Ngày đó, hắn rốt cuộc cũng lần đầu tiên đem huấn luyện viên ấn ngã xuống bùn, tiếng cười vang lên, thắng bại đã định. Huấn luyện viên thiếu niên quân phục tối màu lấm đầy bùn đất, lắc lắc đứng lên, tuy rằng cả người chật vật, nhưng khuôn mặt vẫn là vẻ kiêu ngạo, từ trên cao nhìn xuống, như ngày đầu bọn họ mới gặp nhau.
Hắn nói: “Số 16 có thể ăn sáng, chúc mừng ngươi tốt nghiệp.”
Năm năm trước, Ngô Bân chỉ có thể ngơ ngác đứng dưới mưa, nhìn huấn luyện viên thiếu niên xoay người, lắc lắc rời đi.
Tất cả quang ảnh, sắc thái cùng góc độ đều không tự chủ mà trùng lặp. Năm năm trước, hắn nhìn người này rời đi, còn tưởng rằng phải mãi mãi vĩnh biệt. Năm năm sau, hắn lại một lần nữa nhìn thiếu niên dần dần đi xa dưới bầu trời đầy tuyết, rõ ràng là gặp lại, sao lại một lần nữa giống như cáo biệt.
Lâm Phong đẩy ra cửa nhà hàng, không mang theo ô, cứ như vậy chậm rãi bước xuống trời đại tuyết, dần dần biến mất cuối góc đường.
La Ký cho tới bây giờ, ở trước mặt người khác chưa bao giờ cố kị sự yêu thích của hắn dành cho Lâm Phong. Văn phòng trên tầng thượng của công ty bình thường không qua thông báo thì không được phép vào, nhưng mỗi lần Lâm Phong muốn đi qua, bảo vệ đều mắt nhắm mắt mở cho qua. Vợ chồng La gia bất hòa, tất cả mọi chuyện chỉ vì sự xuất hiện của một thiếu niên xinh đẹp tuyệt trần mà lãnh đạm với phu nhân, chuyện này rất nhiều quản lý cao cấp đều biết chỉ là không nói ra mà thôi. Khi bọn họ nhìn thấy Lâm Phong, phần lớn đều là làm bộ thân thân thiết thiết lấy lòng.
Lâm Phong là đứa nhỏ sinh trưởng trong hoàn cảnh đặc thù, đối với quan trường, cách đối nhân, quan hệ học, những thứ tri thức truyền thống hoàn toàn không có một chút quen thuộc, cũng nghĩ không ra tại sao ánh mắt của đám thành phần tri thức, tinh anh trên đỉnh cao kia lại nhìn mình nhiệt tình đến vậy. Người kia vì làn da được chăm sóc kĩ lưỡng mà không lộ ra mấy nếp nhăn, ngay cả khi cười cũng phải lấy tay che miệng, giả dáng thục nam đệ nhất trợ lý, bỏ đi phong thái ông chủ, tự mình đưa Lâm Phong cung cung kính kính đến cửa thang máy, trên mặt tươi cười như hoa cúc nở.
Lâm Phong nơm nớp lo sợ nhìn thục nam trợ lý khuôn mặt tươi cười biến mất ở cửa thang máy bên ngoài, sợ hãi quay đầu: “La Ký, hắn coi trọng em sao?”
La Ký trầm tư một lát: “Không, có khi là hắn coi trọng tôi hơn.”
“Vậy anh tính không cần em nữa sao, La Ký?”
“Sẽ không! Tôi làm sao lại không cần em!”
“Nhưng là em không muốn nhìn thấy anh nữa a, La Ký!”
“Cái gì, cái gì, em tính vứt bỏ tôi?”
Cửa thang máy mở, không biết từ khi nào ngoài cửa lớn đã bắt đầu phiêu phiêu tuyết thổi. Bọn họ muốn đến một quán ăn nhỏ bên kia đường phố, La Ký nhìn lên trời, vẻ lo lắng, dựng thẳng cổ áo bước xuống cầu thang. Sau lưng hắn, Lâm Phong chần chờ một lát, đi đến trước tiền sảnh liền vội vàng bật ô, bước nhanh đến, che lại phía trên đầu La Ký.
La Ký đột nhiên kéo tay Lâm Phong đút vào túi áo mình, nói: “Tôi sẽ không bao giờ không cần em.”
“Uh?”
“Mười năm trước, khi tôi cùng Dư Lệ San kết hôn, cha tôi đã nói tôi sẽ không sống cùng cô ta cả đời. Mỗi người chỉ được sống một lần, chỉ đến khi gặp được đúng đối tượng của mình, mới có ý nghĩ muốn cùng người đó sống cả đời.”
La Ký quay đầu lại, nhìn Lâm Phong, trong ánh mắt có chút làm người ta không thể nói rõ, phi thường ôn nhu: “Tuy rằng tôi so với em lớn hơn không ít, cũng không phải là một người có cuộc sống an toàn, ổn định nhưng tôi vô cùng muốn cùng em trải qua nhân sinh. Bất luận em từng là người thế nào, cũng không quan tâm tương lai em chọn lựa điều gì, chỉ cần em muốn ở lại bên tôi, tôi sẽ vẫn làm bạn cùng em, em thấy được không?”
Lâm Phong hơi hơi hé miệng, hơn nửa ngày đều không nói được gì, sau một lúc lâu mới miễn cưỡng cười cười: “Không cần đột nhiên nói lời phiến tình như vậy a. Chuyện nhân sinh nghiêm túc như vậy, rốt cục chỉ làm người ta lo lắng loạn lên thôi.”
La Ký gật gật đầu: “Cho em nửa giờ.”
Như thế nào nghe cũng vẫn cảm thấy như đang cười, Lâm Phong lại không chắc chắn đây rốt cuộc là thổ lộ hay uy hiếp. Cậu miễn cưỡng đứng giữa ngã tư đường, nhìn thân ảnh La Ký đang đẩy cửa bước vào nhà hàng nhỏ, quay đầu lại hướng cậu mỉm cười: “Còn không mau vào đi, không muốn ăn món tôm bí truyền của đầu bếp ở đây sao?”
Quán ăn này chính là một nhà hàng nhỏ mới mở, tuyết rơi nhiều nên trong nhà hàng không có mấy khách, lò sưởi trong góc phòng hừng hực cháy, phát ra những tiếng lép bép rất nhỏ. Cái bàn gần cửa nhất có vài ba người khách đang đợi người, chiếc bàn sát tường lại là một nhóm người nhìn như nhân viên văn phòng, thành phần tri thức đang giờ nghỉ trưa, ngoài bọn họ ra chỉ có mấy nhân viên tạp vụ đang ngủ gà ngủ gật.
Cũng không biết thế nào La Ký lại phát hiện ra nhà hàng nhỏ này, tuy rằng không danh tiếng nhưng đầu bếp mang đồ ăn ra cũng thật nhanh. Lâm Phong trong lòng nôn nóng, ăn không mấy ngon miệng, chỉ gắp gắp vài cái liền buông đũa.
Nhìn xuyên qua mảnh sương trắng mỏng manh ngoài cửa sổ, có thể thấy bên ngoài nhà hàng có một chiếc xe màu đen, trong xe mơ hồ có người, bên ngoài có hai người mặc tây trang đang đứng, lúc nào cũng chăm chăm nhìn về phía nhà hàng. Lâm Phong bị bọn họ làm như vô tình quét mắt mấy cái, rốt cục nhịn không được, chọc chọc La Ký: “Là bảo tiêu của anh sao?”
“Có hay không nhìn rất ngu xuẩn, cho nên nhìn qua không giống như bảo tiêu mà người đẹp trai, anh minh thần võ như tôi bồi dưỡng ra?”
“…….Anh đẹp trai, xin anh phía trước không cần thêm nhiều định ngữ như vậy a.”
La Ký vô cùng thỏa mãn ha ha cười, “Quả thật là bảo vệ chúng ta nhưng không phải là người của tôi.”
Lâm Phong nao nao, trong đầu xẹt qua bưu kiện mà Diệp Liên gửi tới. Nếu không phải người La gia cũng bắt đầu chú ý bảo hộ an toàn cho La Ký, chẳng lẽ thật sự trong tay La Ký có tấm hải đồ làm kẻ khác thèm nhỏ dãi sao? Chính phủ bình thường sẽ phái người bí mật bảo vệ những người đứng đầu các gia tộc tài phú trọng yếu trong xã hội, điểm này Lâm Phong rất rõ ràng, cậu cũng đã từng bị điều đi bảo vệ một nhân vật trọng yếu ở Nam Mĩ.
La Ký hạ giọng, cười nói: “Là quân đội chính quy của đại lục phái tới nha.”
Lâm Phong không nhịn được đuôi lông lông mày nhếch lên một chút, mạnh quay đầu lại, liếc mắt một cái liền chạm đến ánh mắt đang chắm chú nhìn mình của La Ký.
……….Vì sao lại nhìn mình? Chẳng lẽ hắn muốn quan sát phản ứng của mình sao? Hắn không phải đã biết…..hoặc là đã nhận ra cái gì đấy chứ? Không thể nào, vì sao hắn lại chú ý đến phản ứng của một người qua đường bình thường như mình chứ, nhân viên chính phủ hay hải đồ gì đó, rõ ràng với người qua đường như mình mà nói không có có quan hệ gì a……….
Lâm Phong trong đầu phút chốc vụt qua hàng ngàn suy nghĩ, trên mặt lại hơi chút sửng sốt sau lập tức trở nên mê hoặc: “Anh cùng nhân viên chính phủ có quan hệ sao? Vì sao lại nói cho em biết việc này?”
La Ký gắt gao nhìn cậu: “Lâm Phong, tôi đã phân ra hai nhóm, tận lực bảo vệ, em làm gì tôi đều biết mà tôi làm gì cũng đều cho em biết, không chỉ có chuyện cơm chiều có ăn hay không hoặc chuyện có hay không cùng bạn gái ra ngoài lêu lổng……….”
Lâm Phong vẫn không nhúc nhích nhìn hắn.
La Ký dừng lại, một lúc lâu sau mới thở dài: “Nếu ăn xong rồi chúng ta trở về thôi.”
Lâm Phong thuận theo đứng lên, La Ký xoay người cầm lấy áo khoác dài vắt trên lưng ghế. Ngay tại phía sau, đột nhiên vang lên thanh âm đinh đương của bát đĩa va chạm, ngay sau đó đám người phía chiếc bàn sát tường đột nhiên bay qua, nhanh nhẹn từ trên ghế nhảy dựng lên, bốn người bốn phía chiếm cứ chung quay, hướng phía La Ký vọt tới.
Lâm Phong mạnh ngẩng dầu, trong vài giây ngắn ngủi cậu đã cảm thấy chính mình được người kia kéo vào trong lòng. Hắn có giấu vũ khí! Có thể để trong túi áo trước ngực ngoại trừ súng ống loại nhỏ ra cậu không thể nghĩ ra thứ gì khác!
Mục tiêu là ai? Là cậu hay La ký? Không đúng, có ba người là hướng bên kia tiến đến, mục tiêu nhất định là La Ký! Mình chỉ là kẻ thuận tay giải quyết thôi, chẳng qua chỉ là người không may bị hại thôi!
Nhiều năm dưỡng thành phản xạ thần kinh làm cho cơ bắp toàn thân Lâm Phong trong chốc lát trở nên căng thẳng, giờ phút này, cơ bắp của cậu đã đạt tới tiềm năng kích phát cao nhất mà người thường không thể đạt tới. Có người đã từng nghiên cứu, khi cơ bắp của con người bị kéo căng tới cực hạn có thể kéo đi cả một chiếc xe tải, có thể thấy tiềm năng của cơ thể con người có bao nhiêu đáng kinh ngạc.
Đương nhiên người bình thường cùng cực cả đời cũng không cách nào phát huy loại tiềm năng này, khả năng sử dụng cường độ cơ bắp của bọn họ chỉ cỡ khoảng 1% mà thôi. Chỉ có thân thể trải qua phẫu thuật cải tạo đặc thù mới có thể thừa nhận loại cường độ này, trong vài giây ngắn ngủi có thể làm cho lực lượng toàn thân tăng lên tới mức mạnh nhất. Lấy cơ bắp của Lâm Phong làm ví dụ, cậu có thể bộc phát ra lực lượng bằng mười mấy người bình thường, đồng thời thần kinh của cậu có thể tự do khống chế tốc độ thân thể, làm cho động tác của cậu so với vận động viên điền kinh một nghìn mét còn nhanh hơn.
Chỉ cần thuận tay nắm lấy dao trên bàn ăn, trong giây lát là có thể cắt đứt yết hầu của kẻ đang cầm súng đứng trước mặt cậu…….
Tay Lâm Phong đã bắt đầu nắm lấy con dao trên bàn, nhưng ngay sau đó, trong một phần nghìn giây cậu lại nhìn thấy ánh mắt La Ký đang nhìn cậu.
La Ký đang nhìn cậu.
Trong thời khắc chỉ mành treo chuông, ba tên sát thủ đồng thời tiến đến, La Ký thế nhưng lại còn nhìn cậu.
Trong đầu Lâm Phong giống như bị dội một thùng nước lạnh mà tỉnh táo lại. Hắn quan sát mình có phản ứng gì! Hắn rốt cuộc đang nhìn xem mình có phản ứng thất kinh giống người bình thường hay vẫn là bản năng tự vệ của lính đánh thuê đặc chủng!
Giây lát lúng túng lướt qua, ngay khi động tác Lâm Phong cứng đờ trong phút chốc, sát thủ hướng cậu đi đến đã muốn rút ra súng. Hết thảy giống như một cuốn phim quay chậm phóng đại trước mắt, họng súng chậm rãi nhắm ngay hướng Lâm Phong chĩa tới, ngón trỏ đã để ngay cò súng, sẽ bóp xuống!
Đúng thế, mình dưới tay sát thủ bất quá chỉ là một người bình thường, dễ dàng giải quyết, chỉ là con dê con không chút năng lực phản kháng mà thôi.
Trong phút chốc, đồng tử Lâm Phong phóng đại, cậu cảm nhận được đau đớn, bởi vì dùng sức quá lớn mà lưỡi dao từ từ cắt sâu vào ngón tay cậu.
Trong nháy mắt, tên sát thủ kia đã vọt tới ngay trước mặt Lâm Phong, mắt thấy họng súng đang nhắm ngay trái tim cậu.
2.
Nếu thật sự chết…….
Nên cái gì cũng không có…….
Trước kia Lâm Phong cũng từng nghe người ta nói qua cảm giác trước khi chết. Đó là một đồng sự của cậu vì nhiệm vụ thất bại mà bị quân địch bắt được, hắn bị tra tấn rồi bị ép hỏi nhưng liều chết cũng không nhận tội, cuối cùng đối phương đưa hắn ra tòa án quân sự. Ngay tại thời điểm hắn bị đưa lên giàn tử hình thì được chiến hữu cứu ra, thoát khỏi cửa tử, hắn coi như đi dạo một vòng qua quỷ môn quan rồi trở về nhân gian.
“Chết a, giống như game over thôi, lúc ngươi nhìn thấy mình trong điện quang hỏa thạch ngã xuống, sẽ nhớ tới những thời điểm quan trọng nhất. Ví dụ như khi ngươi lần đầu tiên thăng cấp, lần đầu tiên đánh quái vật, lần đầu tiên có được trang bị cực phẩm…….Bất quá trong nháy mắt ngắn ngủi, những gì sau đó, ngươi cái gì cũng không biết nha. Bất quá người trẻ tuổi như ngươi nhiều nhất cũng chỉ nhớ tới cha mẹ a, nhớ tới bạn bè a, nhớ tới lần đầu tiên nhiệm vụ thất bại a. Ngươi có bạn gái chưa, nhìn qua giống như không có a, lúc sắp chết ngươi nhất định sẽ hối hận mình vẫn còn là xử nam nga……..”
Lúc đó Lâm Phong chỉ cười trừ, cứ việc lúc nào cũng đối mặt với tử vong, nhưng cậu cho tới bây giờ cũng chưa bao giờ nghĩ rằng sẽ có ngày mình thực sự chết.
Người trẻ tuổi khí thế ngất trời, người trẻ tuổi tinh khí luôn tràn đầy, cho tới bây giờ cũng không nghĩ tới sẽ có ngày chỉ biết im bặt, HP hao hết, sau đó game over.
Trò chơi có thể dễ dàng như vậy, còn nhân sinh thì sao?
Trong phút chốc, đồng tử Lâm Phong mở lớn.
Cậu còn không muốn chết, nhưng trong phút chốc, giống như không còn lựa chọn nào khác. Trong lòng cậu đột nhiên xuất hiện hận ý mãnh liệt đối với La Ký, loại cừu hận này giống như núi lửa phun trào, mãnh liệt chiếm cứ toàn bộ ý thức cậu, mỗi một giây thần kinh đều rít gào thống hận khôn xiết với La Ký. Nếu Lâm Phong cứ thế chết đi, có lẽ cậu chết cũng sẽ không nhắm mắt, nói không chừng nếu kiếp sau chuyển thế thì sẽ vẫn chặt chẽ nhớ rõ cừu hận với hắn.
Sát thủ từ trên mặt bàn nhảy xuống, giữa không trung rút ra súng, hạ xuống trên mặt đất.
Ngón trỏ đặt trên cò súng, vì dùng sức mà đầu ngón tay bắt đầu biến sắc.
Trong một phần nghìn giây, cơ hồ chỉ trong khoảnh khắc đó, Lâm Phong đột nhiên bị một cỗ lực đạo thật lớn ập tới. Giây lát đó, cậu ngay cả thần kinh đều không kịp cảm thấy đau đớn, chỉ nghe viên đạn “đoàng” một tiếng bắn tới.
Lâm Phong thật mạnh té ngã trên mặt đất, một người đàn ông phủ trên người cậu sau đó nhanh chóng đứng dậy rút ra súng, “pằng” một tiếng, sát thủ kia ngửa mặt lên trời, ngã xuống đất.
“Dừng tay lại! Cảnh sát đây!”
Cửa nhà hàng bị đá bật mở, những người mặc áo đen ngoài cửa chạy vọt vào, giơ súng lên, quán ăn một mảnh hỗn loạn, tiếng thét chói tai cùng những âm thanh đổ vỡ liên tiếp vang lên.
Ba sát thủ cảm thấy không ổn, một kẻ vừa định trốn thì bị người đã đè lên Lâm Phong bắn một phát trúng đùi, té ngã trên mặt đất.
“Không được động đậy! Giơ tay lên! Tôi là tổ trưởng tổ một đội đặc nhiệm, Ngô Bân, cảnh sát!”
Lâm Phong hé miệng. Đây là lần đầu tiên ở hiện trường nổ súng, cậu duy trì một động tác lâu như vậy, vẻ mặt khiếp sợ.
Đột nhiên cậu bị một đôi tay dùng sức kéo về, La Ký gắt gao nắm lấy bờ vai cậu, bàn tay dùng sức đến cơ hồ gân xanh bạo khởi, lay lay Lâm Phong còn đang loạng choạng: “Em không sao chứ? Em có bị thương không? Nói đi! Mau nói đi!”
(……đạp…..đạp…..nói cái gì hả????? anh muốn em nó nói cái gì a? Đứng nhìn em nó chết mà còn ở đó mà nhìn……ta hận……ta đạp……đồ tồi tệ, não nhũn……
Lâm Phong vì nhìn thấy Ngô Bân mà sinh ra hoảng hốt cùng kinh hoàng sống sót sau tại nạn kinh hồn, mà trong mắt La Ký lại hoàn toàn biến thành sợ hãi, không chút nghi ngờ. Lâm Phong bị lay vài cái, đột nhiên cúi đầu kịch liệt ho khan, giống như bởi vì quá độ hoảng sợ mà dạ dày co rút đau đớn.
La Ký gắt gao đem Lâm Phong ôm vào lòng, thanh âm sợ hãi hiếm thấy mà trở nên khàn khàn: “Thật xin lỗi, thật xin lỗi, tôi thật sự đã lầm, tôi cứ nghĩ…..tôi nghĩ em có thể…….”
“………Anh muốn thấy em chết sao?”
La Ký sửng sốt, Lâm Phong chậm rãi đẩy hắn ra, đứng lên.
Thân ảnh thiếu niên mờ ảo trước cửa sổ thủy tinh, chìm trong bầu trời đầy tuyết, giống như một chiếc lông chim nhẹ nhàng, không chút sức nặng, chỉ cần một làn gió sẽ bay đi, mãi mãi không quay về được.
“La Ký”, Lâm Phong nói, “Anh cứ coi như vừa rồi em đã chết!”
Cậu xoay người, vịn tường hướng phía ngoài đi đến. Mấy người cảnh sát đang áp giải bốn tên sát thủ ra ngoài, thấy một thiếu niên mặt mày tái nhợt không chút huyết sắc từ từ đi tới, đều nhịn không được mà tránh sang một bên, nhường lối.
Lúc đi qua người Ngô Bân, Lâm Phong bị hắn giữ chặt, muốn nói gì đó lại bị Lâm Phong rất nhỏ lắc lắc đầu, đánh gãy hắn: “……..Cảm ơn cảnh quan.”
Hình ảnh này thật giống như thời khắc năm năm về trước, hình ảnh hoàn toàn tương đồng. Ngô Bân hoảng hốt nhớ lại thời điểm huấn luyện trước kia, hắn không tự chủ được đành buông tay ra, nhìn theo thân ảnh Lâm Phong chậm rãi, tiêu sái bước khỏi cửa.
……..Đã từng như thế trên sân thể dục, mưa to tầm tã, mặt đất ướt nhép đầy bùn đất, hắn không biết xương cốt mình đã gãy mấy chỗ, chỉ biết toàn bộ thần kinh đều đang rít gào, thiêu đốt, trừ bỏ huấn luyện viên thiếu niên trước mặt này ra, hắn cái gì cũng đều không thấy, cái gì cũng đều không có cảm giác.
Đó là ngày hắn thi tốt nghiệp.
Ngày đó, hắn rốt cuộc cũng lần đầu tiên đem huấn luyện viên ấn ngã xuống bùn, tiếng cười vang lên, thắng bại đã định. Huấn luyện viên thiếu niên quân phục tối màu lấm đầy bùn đất, lắc lắc đứng lên, tuy rằng cả người chật vật, nhưng khuôn mặt vẫn là vẻ kiêu ngạo, từ trên cao nhìn xuống, như ngày đầu bọn họ mới gặp nhau.
Hắn nói: “Số 16 có thể ăn sáng, chúc mừng ngươi tốt nghiệp.”
Năm năm trước, Ngô Bân chỉ có thể ngơ ngác đứng dưới mưa, nhìn huấn luyện viên thiếu niên xoay người, lắc lắc rời đi.
Tất cả quang ảnh, sắc thái cùng góc độ đều không tự chủ mà trùng lặp. Năm năm trước, hắn nhìn người này rời đi, còn tưởng rằng phải mãi mãi vĩnh biệt. Năm năm sau, hắn lại một lần nữa nhìn thiếu niên dần dần đi xa dưới bầu trời đầy tuyết, rõ ràng là gặp lại, sao lại một lần nữa giống như cáo biệt.
Lâm Phong đẩy ra cửa nhà hàng, không mang theo ô, cứ như vậy chậm rãi bước xuống trời đại tuyết, dần dần biến mất cuối góc đường.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook