Trong lò luyện đan tí tách bốc lên hơi nóng, phảng phất như tiếng gào thét của những yêu quái bị luyện hóa.

Lương Bẩm Thiên ngồi trên điện Ngọc Thanh, hai mắt khép hờ, hơi thở mong manh nói với Mạc Điệp quỳ gối dưới điện: "Vi sư xem thường ngươi rồi."

Rõ ràng hắn tự biết mình đại nạn sắp tới. Nhưng giờ phút này hắn lại không hận Mạc Điệp, cũng không sợ ch3t chút nào, chỉ có lòng tràn đầy không cam tâm. Hắn ch3t rồi, bệ hạ biết phải làm sao đây? Lúc quý phi ra đi hắn chỉ muốn theo cùng, nhưng trước khi ch3t nương nương đã phó thác bệ hạ cho hắn, hắn cô phụ ai cũng được nhưng không thể cô phụ nương nương.

Mạc Điệp thấy thẹn trong lòng, nhưng cũng không hối hận. "Giết người ắt phải đền mạng. Yêu mệnh cũng là mệnh, chớ nói chi là tiểu lang quân Mạnh gia ch3t oan. Sư phụ..." Mạc Điệp ngẩng đầu yên lặng nhìn Lương Bẩm Thiên, nghẹn ngào nói: "Người vẫn cảm thấy mình không làm gì sai sao?"

Lương Bẩm Thiên không trả lời mà hỏi ngược lại: "Đã muốn giết ta thì còn đưa ta trở về làm gì? Không sợ... Khụ khụ... Không sợ ta bẩm báo việc này cho bệ hạ sao?"

Mạc Điệp lắc đầu nói: "Không sợ. Mạng của đồ nhi là sư phụ cho, lẽ ra phải trả lại sư phụ. Mặc kệ sư phụ có tin hay không, đồ nhi chưa hề nghĩ tới việc giết người, chỉ muốn phế đi pháp lực của người để người đừng làm ác thêm nữa."

"Cha chả. Quả là đồ nhi ngoan. Đòi phế pháp lực của ta ư? Chẳng thà ngươi cứ giết ta đi!" Lương Bẩm Thiên cười khổ một tiếng. Hắn luôn biết Mạc Điệp vì con tiểu hoa yêu bị ném vào lò luyện đan mà hận hắn thấu xương, chỉ là không ngờ mối hận này không những không bị năm tháng mờ phai mà còn ngày một đậm sâu.

Dù sao trồng dưa hái dưa, trồng đậu hái đậu, gieo nhân nào thì gặt quả ấy. Hắn không phải một sư phụ tốt thì nào dám trông mong đồ đệ mình tốt? "Vi sư đại nạn sắp tới, có mấy câu muốn dặn dò ngươi. Niệm tình sư đồ chúng ta, ngươi nghe theo để vi sư nhắm mắt xuôi tay có được không?"

"Sư phụ quên rồi sao. Người vẫn còn Phục Linh đan, dù chưa luyện thành hoàn toàn, không cách nào giúp người trường sinh bất tử nhưng vẫn có thể cứu người một mạng này." Mạc Điệp chảy nư0c mắt ngữ khí lạnh như băng: "Người nhìn xem, người hại tính mạng của bọn chúng, kết quả bọn chúng lại cứu người một mạng."

Lương Bẩm Thiên liếc nhìn lò luyện đan, cười khổ nói: "Ta nội lực đại thương, không thể ăn. Lại nói, viên Phục Linh đan này vốn là luyện cho ngươi. Nương nương nhường thuốc cho bệ hạ, bản thân tiên thăng, một mình ta sống bất lão bất tử còn có ý nghĩa gì?"

Mạc Điệp kinh ngạc trừng lớn mắt. Cái gì gọi là luyện cho nàng? "Ch3t sống có số, ta không cần."

"Từ khi ngươi bái ta làm thầy thì mạng của ngươi đã không còn thuộc về ngươi nữa. Sau này ngươi sẽ biết, nếu như không có ta che chở, ngươi chẳng thể nào chịu nổi một đòn của yêu." Lương Bẩm Thiên nhắm mắt lại nói tiếp: "Đơn thuốc luyện Phục Linh đan ngươi cũng biết rồi đó, còn thiếu một con yêu năm ngàn năm đạo hạnh trở lên là thành. Mà trong đó có vị thuốc mười năm trước đã tuyệt tích, người khác muốn bốc thuốc theo đơn đã là không thể, ngươi cẩn thận đừng tiết lộ phong thanh, miễn cho kẻ khác thèm khát."

"Sau khi ta ch3t Phục Linh đan trong cơ thể bệ hạ e rằng sẽ phản phệ, ngươi thiên phú tuy cao nhưng niên kỷ quá nhỏ nội lực không đủ, Khâm Thiên Giám nhiều người nhưng đều tầm thường, giao cho những người khác ta quả thật không yên tâm..."

Trán Lương Bẩm Thiên bắt đầu đổ mồ hôi, từng câu nói cách nhau cũng càng ngày càng dài, hắn sợ mình không đợi được bệ hạ chạy tới, đành luôn tiện kèm lời dặn dò bệ hạ căn dặn Mạc Điệp: "Trên tầng cao nhất của phòng thuốc, trong ngăn kéo đầu tiên bên trái có một hộp thuốc, mỗi sáng sớm cho bệ hạ uống một viên, có thể tạm thời ngăn chặn Phục Linh đan. Nhưng uống thuốc không phải là kế dài lâu, ngươi hãy đi nhân gian dò hỏi, biết đâu lại tìm được cao nhân quy ẩn sơn lâm nào đó có thể cứu bệ hạ không chừng."

Mạc Điệp nghĩ đến tiểu sơn thần trên Bắc Sơn. Người đó có đạo hạnh thần tiên, lại có thiên phú ngộ đạo, chỉ là không biết có thỉnh được hay không.

"Khụ khụ khụ khụ..." Lương Bẩm Thiên lại ho một tràng dài, lần này ho ra cả máu.

Mạc Điệp vội vàng bước tới vận khí cho sư phụ.

"Đừng nghịch lung tung." Trên mặt Lương Bẩm Thiên không còn vẻ kiêu căng như ngày thường, chỉ còn vẻ già nua sắp ch3t. Hắn vô lực gục đầu xuống, khó khăn cầm bút lên, Mạc Điệp nhanh chóng giúp sư phụ bày giấy mài mực. "A Điệp, đây là trận pháp hôm nay trên núi nhỏ kia. Ngươi phải bày trận này ở Đại Minh cung để yêu khí không thoát ra được."

"Yêu khí?" Mạc Điệp nhất thời không hiểu được. Những năm qua có sư phụ ở đây, đừng nói là Đại Minh cung, toàn bộ thành Trường An chỉ sợ không có yêu quái nào dám lui tới.

"Yêu khí của Phục Linh đan. Ta vừa ch3t, chú bảo hộ trên người bệ hạ cũng sẽ biến mất." Lương Bẩm Thiên ném bút nói: "Thế nhân không biết mười hai năm trước bệ hạ đã được Phục Linh đan cứu sống, nếu bây giờ lại xem bệ hạ như yêu quái thì nguy."

"Vậy chẳng phải bệ hạ sẽ bị nhốt mãi trong Đại Minh cung sao? Vì sao sư phụ không để ta hạ chú bảo hộ cho bệ hạ?"

"Dựa vào ngươi sao? Không biết tự lượng sức mình." Hắn lườm Mạc Điệp một cái, sau đó chậm rãi nhìn về bầu trời ngoài cửa, bỗng nhiên nói: "Có thấy bầu trời u ám trên hoàng thành không."

"Vâng. Mưa càng ngày càng lớn."

Lương Bẩm Thiên lắc đầu: "Không. Là điềm đại hung, nếu không dời cung chỉ e sẽ gặp đại họa!"

Nghĩ đến không kịp xử lý cục diện rối rắm, Lương Bẩm Thiên cắn chặt bờ môi trắng bệch, cầm nghiên mực đầy mực nước ném về phía Mạc Điệp: "Cái đồ ch3t tiệt nhà ngươi, muốn hãm hại vi sư sao không báo trước một tiếng, chí ít để ta có thời gian an bài hậu sự cho tốt đã chứ!"

Mạc Điệp nhỏ giọng thầm thì: "Sư phụ, người tức quá nên chập mạch rồi hả? Chuyện này mà cũng báo trước được sao..." Lại nói lúc đó nàng cũng chỉ vừa nghĩ tới là ra tay ngay.

"Thái Sử." Lý Chiêu xuống kiệu bước nhanh vào điện Ngọc Thanh.

Lương Bẩm Thiên đã vô lực đứng dậy hành lễ, an vị hơi khom người cho tròn phép tắc. Hắn trừng đôi mắt mê mang hỏi Mạc Điệp: "Là bệ hạ tới à?"

"Vâng."

"Ngươi nhanh đến Đại Minh cung đi, y theo lời vi sư phân phó thiết lập trận pháp của tiểu sơn thần kia." Lương Bẩm Thiên gắng gượng không dám tắt thở. Hắn vừa ch3t, yêu khí của Phục Linh đan sẽ không giấu được.

Lúc Lý Chiêu nhìn thấy Lương Bẩm Thiên, mắt không khỏi chua xót, nhưng vẫn cố nén không rơi lệ.

Đế vương không thể khóc, lúc mẹ qua đời nàng bất quá chỉ là Thái Tử, khi đó nàng đã biết đế vương không được quyền yếu đuối.

Lúc sinh ra nàng đã rất xinh đẹp, mà đẹp nhất chính là nốt ruồi nơi khóe mắt. Người ta đều nói nốt ruồi mọc ở nơi đó chính là "lệ chí", đẹp thì đẹp đấy, nhưng đời này nhất định sẽ rơi lệ thương tâm.

Nhưng bọn họ đều nói sai cả rồi. Thậm chí nàng còn không nhớ rõ lần trước rơi lệ là lúc nào nữa, năm tuổi ư, hay là ba tuổi?

"Sao lại bị thương nặng như vậy?" Lý Chiêu không truyền thái y, bệnh mà thái y có thể chữa Thái Sử Lệnh vốn không để vào mắt.

"Gặp phải yêu quái hết sức lợi hại..." Lương Bẩm Thiên cảm thấy sinh mệnh của mình giống như nén nhang tàn sắp tắt, khói càng lúc càng mờ nhạt, ánh lửa cũng càng ngày càng nhỏ, lời muốn nói nếu không nói sẽ không còn kịp nữa. "Bệ hạ đừng lo cho ta, xin người hãy nghe cho kỹ. Mặc kệ triều thần có phản đối thế nào cũng nhất định phải dời cung! Cung mới phải xây ở nơi tuyệt hảo, bệ hạ nhất định phải dặn dò Khâm Thiên Giám đo lường tính toán kỹ lưỡng, nhất là long nhãn..."

Hắn dừng một chút, lấy bao vải màu đen trong ng.ực ra đưa cho Lý Chiêu nói: "Nha đầu A Điệp kia thiên phú cao chủ ý cũng lớn, không chừng sẽ là kẻ gây họa. Cái bao này bệ hạ cần phải cất kỹ, thời khắc quan trọng có thể trị được nàng..." Lời còn chưa dứt, Lương Bẩm Thiên đã tắt thở.

Tiểu đạo cô Mạc Điệp sắp có thân thể bất tử, thiên phú cực cao lòng mang chính nghĩa, chính là bùa hộ thân mà Lương Bẩm Thiên để lại cho Lý Chiêu và thậm chí là cho đời đời Lý gia sau này.

"Thái Sử?" Lý Chiêu đưa tay thăm dò hơi thở Lương Bẩm Thiên.

Đã đi thật rồi.

Suy nghĩ đầu tiên hiện ra trong đầu Lý Chiêu không phải là khổ sở hay sợ hãi, mà là phải xử lý thế nào đây? Giang sơn Đại Đường biết làm sao bây giờ? Muội muội nàng vẫn còn nhỏ như vậy, lúc này mà kế vị sẽ chỉ biến thành con rối cho kẻ gian giật dây.

Nàng không thể ch3t, nhưng Thái Sử Lệnh vừa đi, cái ch3t liền trở thành chuyện có thể xảy ra bất cứ lúc nào mà nàng không cách nào ngăn cản, điều này khiến nàng rơi vào khủng hoảng.

Sau ba năm lên ngôi, nàng sống rất gian nan, một mình vất vả gìn giữ đại giang sơn mà tổ tông giành được, chống chọi vô số loạn trong giặc ngoài. Nhiều lúc thậm chí nàng còn nghĩ, nếu năm bảy tuổi ch3t vì bệnh có khi lại tốt hơn.

"Bệ hạ, xin người mau trở về Đại Minh cung. Sư phụ vừa đi, yêu khí cường đại của Phục Linh đan sẽ không giấu được." Mạc Điệp bố xong trận pháp vừa bay trở về.

"Hồi cung!" Lý Chiêu lại khôi phục thần sắc bình tĩnh như ngày thường.

*

Nhạc Chức hái được nhánh quả dại ngồi trên tàng cây ăn chơi, đung đưa chân tới lui, váy áo cũng theo đó phiêu phiêu đãng đãng. "A Trản. Tỷ đang nhìn cái gì vậy?"

A Trản đứng trên ngọn cây phía Bắc, nàng chỉ về hướng hoàng thành nói: "Là ta hoa mắt sao? Vừa rồi nơi đó rõ ràng có một luồng yêu khí rất lớn."

"Thật hả?" Nhạc Chức bay vèo đến bên cạnh A Trản rướn cổ nhìn, sau đó đẩy A Trản một cái: "Cái đồ A Trản lừa đảo. Rõ ràng có thấy gì đâu!"

"Thật mà. Mới chớp mắt một cái thì mất hút." A Trản khẳng định.

Nhạc Chức nhai quả dại có hơi lo lắng hỏi: "A Trản, có lẽ nào đạo sĩ điên ch3t rồi nên mới có yêu vật thừa cơ xông vào cung làm loạn?"

"Biết đâu được?" A Trản cũng lo lắng. Yêu quái không phải ai cũng tốt, đạo sĩ điên giết yêu không phân thiện ác, yêu quái xấu giết người cũng không phân thiện ác. Liệu các nàng có vô tình làm ra chuyện càng ác hơn không?

*

Lương Bẩm Thiên được bí mật phát tang, chuyện hắn ch3t Lý Chiêu không dám để lộ ra.

Thành Trường An những năm nay thái bình là nhờ có Lương Bẩm Thiên, nếu tin Thái Sử Lệnh đã ch3t lan truyền đi, chỉ sợ có nhiều thứ muốn ngo ngoe rục rịch.

Lý Chiêu theo lời Mạc Điệp dặn mỗi sáng sớm đều uống một viên thuốc Thái Sử Lệnh để lại, nhưng ng.ực vẫn đau như lửa đốt, cũng chảy máu mũi hết hai lần. Huống chi, thuốc viên uống dần rồi sẽ hết, nàng sai người dựa vào đơn thuốc Thái Sử Lệnh để lại phối thử, lại không thể chế ra được gì.

"Tỷ tỷ." Lý Uẩn bốn tuổi ngồi trong lòng Lý Chiêu, bàn tay nhỏ sờ mặt tỷ tỷ bập bẹ nói: "Mặt của tỷ tỷ nóng quá đi!"

Lý Chiêu đưa mu bàn tay lên trán mình, thật sự rất nóng. Hây dà! Lại thêm một chứng bệnh nữa rồi.

Tiểu đạo cô Mạc Điệp đã xuất cung, nói muốn tìm thế ngoại cao nhân về giúp nàng khống chế Phục Linh đan, dù sao nàng cũng không ôm hi vọng quá lớn. Chuyện quan trọng trước nhất, là dời cung, lập thái tử.

Vị trí cung mới Khâm Thiên Giám còn đang tính toán, chuyện lập thái tử cũng gặp nhiều phản đối trong triều.

Lý Chiêu ước lượng cô bé trong lòng, đau lòng nói không ra lời. Nàng vốn muốn để muội muội vô ưu vô lự lớn lên, nhưng không thể nữa rồi, nàng không đợi được lâu như vậy. "Uẩn Nhi có muốn làm Hoàng đế không nào?" Lý Chiêu c0i mũ phượng xuống đặt nhẹ lên đầu Lý Uẩn, mũ phượng quá lớn, đầu cô bé lại quá nhỏ, nó phải dùng tay đỡ một bên.

Lý Uẩn vặn vẹo đầu nhỏ cười nói: "Hoàng đế phải đội cái này ạ? Thế Uẩn Nhi không muốn đâu, nặng quá đi, đau đầu quá."

Lý Chiêu cầm mũ phượng lẩm bẩm: "Đúng là nặng thật, tỷ tỷ cũng không muốn."

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương