Cục Cưng Ngốc Nữ Tiểu Kiều Thê
-
Chương 17
Hôm nay, Giang Thụ Hân mang theo Tứ Bảo về Dư gia, bạc cũng cho, Dư đại nương tưởng rằng nàng sẽ vội vã đem người mang về, không nghĩ tới cô lại nói không nóng nảy.
Nhưng rất nhanh không hiểu trên mặt Dư đại nương chuyển thành kinh hỉ, Giang Thụ Hân không nóng nảy đem Tứ Bảo về, bà còn có thể ở cùng nàng nhiều thêm một đoạn thời gian.
Trong lòng cô cũng không phải nghĩ như thế, cố trầm ngâm nói với Dư đại nương:“ Ta còn có chút việc muốn giải quyết, hai ngày nữa sẽ đem Tứ Bảo về”
Dư đại nương đối với cô cũng không hiểu rõ, không biết là chuyện gì, tự nhiên cũng không dám hỏi nhiều, chỉ gật đầu ôm Tứ Bảo đi về phòng.
Tứ Bảo lại không vui, đứng tại chỗ không muốn đi, nhấp cái miệng nhỏ, không nhìn Dư đại nương cũng không nhìn Giang Thụ Hân, cúi đầu xoắn ngón tay.
Người sáng suốt đều có thể nhìn ra Tứ Bảo không vui, nhưng cô lại không nói thêm cái gì, quay người đi ra ngoài sân, cùng Lý Sở đi trở về.
Bọn họ vừa đi, Tứ Bảo lúc này mới chậm rãi ngẩng đầu, nước mắt được Giang Thụ Hân lau khô bây giờ đã đỏ ngầu, ngây ngốc nhìn cửa.
Dư đại nương tiến lên nắm tay Tứ Bảo, ôm nhu xoa đầu tóc lộn xộn của nàng, nhìn hốc mắt nàng đỏ rực, trong lòng hiểu rõ nhưng lại rầu rĩ.
“ Tứ Bảo rất thích Giang Nhị?”
Tứ Bảo nhìn Dư đại nương, miệng nhếch lên cao, trong đầu vẫn luôn suy nghĩ vì sao Giang Nhị không nói gì với mình đã rời đi.
Nàng chu miệng nhỏ không chút suy nghĩ liền nói:“ Không“.
Dư đại nương tự nhiên nhìn ra tiểu nữ nhi của bà đây tính tình đang đi lên, lại không biết vì sao cũng cảm thấy nàng cao hứng, Tứ Bảo sinh động như vậy là lần đầu bà nhìn thấy.
Trong lúc nhất thời cũng không cảm thấy Giang Nhị không tốt, bà suy ngẫm một lát lại ôn nhu hỏi:“ Không thích Giang Nhị? Vậy về sau sẽ không bao giờ gặp Giang Nhị được không?”
“ Đừng!” Tứ Bảo nghe xong tức giận hướng về phía Dư đại nương khẽ nói.
Khuôn mặt nhỏ nhắn hiện lên một khối hồng, biểu tình tràn đầy không vui.
Dư đại nương lại hỏi:“ Giang Nhị kia đối với Tứ Bảo có được không?”
Lần này Tứ Bảo không có cáu kỉnh, nghiêng đầu ở kia suy tư, Giang Nhị đối tốt với nàng, cho nàng ăn đồ ăn ngon, còn sẽ ôm nàng, nhưng mà vẫn không tốt, có đôi khi còn hung dữ, tuy rằng sau đó sẽ dỗ dành nàng.
Lần này Tứ Bảo do dự, không biết nên trả lời như thế nào, bộ dạng rối rắm kia làm trong lòng bà bất an, nếu Giang Nhị đối với nàng không tốt, bà liền tính mang theo Tứ Bảo chạy đến núi sâu rừng già cũng không để Giang Nhị mang nàng đi.
Bất quá, cũng may Tứ Bảo rối rắm cả nửa buổi, mới nhẹ nhàng gật đầu nói:“ Giang Nhị, tốt”
Lúc này, nỗi lòng lo lắng của bà mới rơi xuống một chút, bà liền sợ Tứ Bảo chịu ủy khuất, nếu Tứ Bảo cảm thấy tốt, thì bà cũng không cần lo lắng quá nhiều.
Giang Thụ Hân cùng Lý Sở vừa rời khỏi Dư gia, những hàng xóm láng giềng lắm mồm liền đem chuyện này truyền ra.
Đợi tới buổi chiều, Dư Nhị Bảo mang theo Dư Ngũ Nha từ bên ngoài trở về, còn ở trên đường nghe được chuyện Dư Tứ Bảo bị Giang Nhị mua về làm vợ.
Chuyện này làm Dư Nhị Bảo cả kinh vắt chân lên cổ chạy vào phòng Dư lão hán.
Dư lão hán ở trong phòng đếm bạc, nhìn thấy Nhị Bảo tiến vào, vội vàng đem bạc trắng bóng kia nhét vào trong ngực.
“ Ngươi vội vàng đến tìm ta làm cái gì?”
Ngữ khí Dư lão hán không quá tốt, Nhị Bảo đi tới liền dừng lại một chút, cuối cùng dừng ở cửa, không hiểu hỏi:“ Cha, ngươi đem Tứ Bảo bán cho Giang Nhị rồi?”
“ Kêu cái gì mà kêu, bán liền bán, chẳng lẻ ngươi còn không nỡ?”
Dư lão hán không để bụng nói.
Dư Nhị Bảo lại có chút không quá nhẹ nhõm:“ Còn Trương què kia nơi đó nên nói như thế nào?”
Nói đến Trương què, Dư lão hán liền tức giận, hướng về phía Nhị Bảo chửi ầm lên:“ Trương què hắn tính là cái gì? Con gái lão tử muốn bán cho ai liền bán cho người đó”
“ Lại nói, Trương què hắn cho bạc sao? Không cho bạc ta mà còn muốn giữ lại cho hắn?
Cái này làm Nhị Bảo không lời nào để nói, nó nhìn bộ dáng Dư lão hán vui mừng nhướng mày, luôn cảm thấy chuyện này sẽ không tùy tiện giải quyết như vậy.
Cứ việc nội tâm Nhị Bảo lo lắng bất an, nhưng cũng theo thời gian từng chút yên lòng.
Tứ Bảo trở về Dư gia đã ba ngày, trong ba ngày này, trừ Dư đại nương không có nấu cơm cho cả nhà thì cũng không có xuất hiện bất kỳ sự việc nào khác.
Ngày đó trước khi đi, cô nói qua mấy ngày sẽ tới đón Tứ Bảo trở về nhưng bây giờ cô vẫn luôn không có xuất hiện.
Tuy rằng Tứ Bảo luôn nhớ nhung cô nhưng Dư đại nương cả ngày bồi nàng,không đến mấy ngày hai người đều đem việc này quên đi.
Thẳng đến ngày thứ năm, Trương què đột nhiên tới cửa đem Dư gia khó có được bình an, quậy đến rối tinh rối mù.
“ Dư Cần ngươi cái lão thất hứa này, đáp ứng thật tốt, kết quả ngươi con mẹ nó lật lọng đem người bán cho Giang Nhị phải không?”
Trương què còn không có tiến vào cửa Dư gia, tức giận mắng chửi từ bên ngoài truyền vào.
Tứ Bảo ngồi ở trong sân phơi nắng bị dọa đến toàn thân run rẩy, thân thể so với đầu óc còn nhanh hơn, giống như con thỏ vọt vào trong phòng.
Dư đại nương cũng ở trong phòng, vội kéo Tứ Bảo vào trong lồng ngực.
Dư lão hán chịu mắng núp ở trong nhà chính không dám đi ra ngoài, sáng sớm mí mắt Nhị Bảo đã giật giật bây giờ đây trong lòng hắn đã run lên.
Hắn đã biết, chuyện này không dễ dàng qua như vậy.
“ Hiện tại, ngươi biết ra vẻ đáng thương rồi?” Trương què khập khiễng từ bên ngoài trực tiếp đi vào nhà chính, vẻ mặt tức giận.
“ Trương Đại Dương!” Dư lão hán bị Trương què làm nhục nhã như vậy, cuối cùng nhịn không được, đứng dậy gọi thẳng đại danh Trương què:“ Ngươi đừng có mà làm càn, khuê nữ ta ai đưa tiền liền bán cho người đó, bạc ngươi cũng không cho, ta dựa vào cái gì liền đáp ứng ngươi?”
Căn bản Trương què không nghĩ Dư lão hán sẽ cãi lại, trên má xấu xí của hắn bởi vì tức giận mà căng chặt, mặt mày dữ tợn, đưa tay đem gậy chống trong tay vung lên nện một cái lên vai Dư lão hán.
Bên kia Nhị Bảo không kịp trở tay phòng ngừa một gậy đánh tới Dư lão hán.
Làm Dư lão hán đau đến che lấy bả vai ngồi xổm trên mặt đất kêu đau ầm ỉ, Nhị Bảo cũng đi tới đẩy Trương què ra.
Trương què hỏa khí trên đầu, cây gậy trong tay vung về phía Nhị Bảo, nhưng nó rốt cuộc vẫn là thanh niên trai tráng nên động tác rất nhanh, khí lực cũng lớn hơn hắn nhiều, vung tay một cái liền ngăn cản được cây gậy.
Nhưng trong tay Trương què vẫn còn nắm cây gậy, liền thuận thế ép vào hướng mặt Nhị Bảo, nó còn chưa kịp lui về sau thì bị cây gậy đập trúng mũi, động tác ngăn cản trên tay vội vàng đổi thành bịt mũi, đặt mông ngã ngồi trên đất, trong mũi lập tức máu ồ ạt chảy ra.
Trương què lảo đảo buông cây gậy, đi về phía trước một bước, nâng lên một chân thẳng tắp đá vào giữa hán Nhị Bảo.
“A!” Nhị Bảo kêu đau một tiếng, ôm lấy mình lăn lộn trên mặt đất.
Dư lão hán bình tĩnh lại nhìn nhi tử lăn lộn trên mặt đất kêu đau, hốc mắt đều đỏ, nắm lấy tẩu thuốc của mình, hướng về Trương què còn muốn đá Nhị Bảo đánh một cái, trực tiếp đánh vào sao gáy Trương què.
“ Đông” một tiếng vang trầm, thân thể Trương què lảo đảo tại chỗ, sau ót máu tươi bắt đầu tuôn.
Tay Dư lão hán nắm lấy tẩu thuốc run rẩy:“ Đừng, đừng trách ta, ngươi động thủ trước”
Trương què chậm rãi xoay người, đưa tay sờ soạng ót mình một cái, cười như không cười hướng Dư lão hán nhếch miệng.
“ Ngươi muốn cùng lão tử liều mạng đúng không? Lão tử muốn cho người Dư gia đều chết hết!”
Nói xong, Trương què duỗi hai tay tới Dư lão hán, ông không kịp né, chỉ có thể bị hắn bóp chặt cổ, nằm tại chỗ dùng sức giãy dụa.
“ Lão tử coi trọng nữ nhân, ngươi lại dám bán cho người khác”
Dư lão hán chỉ cảm thấy hô hấp khó khăn, tẩu thuốc nắm trong tay không hề có quy luật đánh vào người Trương què.
Bên kia, Nhị Bảo đang trên mặt đất kêu rên đau đến chịu không được, nhưng vẫn nhịn đau đứng dậy đem tay Trương què trên người Dư lão hán gỡ ra.
Trương què bị ép buông lỏng tay ra, Dư lão hán được tự do, nằm trên mặt đất ôm cổ ho khan.
Trương què tức muốn hộc máu hung hăng đá Nhị Bảo mấy cái, cuối cùng còn hướng Dư lão hán đá mấy đá.
Hai cha con Dư gia nằm trên mặt đất bất lực phản kháng.
Trên đầu Trương què còn chảy máu nhưng vẫn lảo đảo đi về phía phòng Dư đại nương và Tứ Bảo.
Dư đại nương trốn trong phòng đứng nhìn trong nhà chính đánh nhau, lại không dám lên tiếng cũng không tiến lên ngăn cản.
Giờ phút này thấy Trương què đi về hướng này, thần sắc bà hoảng loạn, vội đem cửa phòng khóa trái, bàn ghế ngăn tủ, những cái có thể di động đều bị bà đẩy lên chặn cửa.
Tứ Bảo sợ hãi khóc ở mép giường, tay nhỏ che trên lỗ tai, đôi mắt không chớp mắt nhìn chằm chằm cửa, miệng vết thương trên khuôn mặt nhỏ đã gần khỏi giờ phút này đã trở nên trắng bệch.
“ Mở cửa cho lão tử!” Trương què ở bên ngoài đẩy cửa, lại phát hiện làm sao cũng không đẩy ra được.
Dư đại nương ngồi dựa ở trước bàn chặn lấy cửa, làm động tác im lặng với Tứ Bảo.
Tứ Bảo thấy thế liền nghe lời lấy tay che trên miệng.
Mà Trương què ngoài cửa đã bắt đầu phá cửa, hắn cầm lấy ghế đẩu Tứ Bảo thường ngồi, một chút một chút đập lên cửa gỗ nát kia.
Đại Bảo cùng vợ đi ra ngoài làm việc, trong nhà chính thì hai nam nhân đã bị đánh thành bộ dáng kia, huống chi Dư đại nương cũng không trông cậy vào hai người kia.
Dư đại nương chỉ có thể dùng thân thể yếu ớt của bà cứng rắn chống đỡ cửa, thân thể bà đi theo từng cái đập cửa không ngừng rung động.
“ Nương! ” Tứ Bảo quá sợ hãi, nàng không để ý tới lời bà dặn, giọng nói run rẩy gọi bà một tiếng.
Sau đó cẩn thận bò qua phía bà.
Đồng thời, Trương què ngoài cửa cũng nghe được giọng của Tứ Bảo, càng ra sức đập cửa.
Nhưng Dư đại nương vẫn như cũ cứng rắn ngăn ở cửa.
Trương què biết mình làm như vậy chỉ phí sức lực, hắn nhìn chằm chằm căn phòng này từ trái sang phải, cuối cùng đem ánh mắt đặt ở trên cửa sổ rộng khoảng nửa người kia.
Bà ôm nàng thấy ngoài phòng không có động tĩnh, cảm thấy có chút khẩn trương, như cũ không dám buông lỏng, hai người trong phòng cũng không dám thở mạnh.
Không bao lâu, liền nghe được một trận âm thanh vỡ vụn từ cửa sổ truyền đến.
Trong nháy mắt, vốn cửa sổ gỗ nhiều tuổi không tu sửa bị Trương què dùng cuốc đập cho nát nhừ rơi đầy đất.
Trương què theo cửa sổ bò vào trong phòng.
Dư đại nương buông Tứ Bảo ra chạy tới, cầm lấy ghế gỗ hướng tới thân thể Trương què đập:“ Cút đi, cút đi!”
Trương què bị đánh đến đau kêu thành tiếng, hai tay quơ qua quơ lại trong không trung, nửa người đã chui được vào phòng.
“ Ngươi cái bà điên này, lão tử nhất định sẽ đánh chết ngươi”
Dư đại nương giơ băng ghế tay đã bủn rủn vô lực nhưng bà không dám nhụt chí, thẳng tắp đập lên người Trương què.
Nhưng Trương què hai tay ôm đầu, không chút nào sợ đau mà còn chen hướng vào trong.
Dư đại nương không có sức lực, Trương què nhân cơ hội liền đem tay đoạt ghế trong tay bà, theo sau là cả người đều chui vào phòng.
“ Ha ha ha, lần này lão tử cũng sẽ không nương tay với các ngươi” Trương què mặt đầy máu me cười đến dữ tợn.
“ Tránh ra!” Tứ Bảo thấy bộ dáng này của hắn sợ tới mức liên tục lui về sau, nhưng vẫn cứng rắn hướng về phía Trương què lớn tiếng nói.
Nhưng Trương què biểu tình là mười phần hưởng thụ, hắn không nhanh không chậm đi đến trước mặt Tứ Bảo.
Dư đại nương một tay che miệng Tứ Bảo, đem Tứ Bảo ngăn ở sau lưng, ánh mắt hung ác nhìn chằm chằm Trương què.
“ Dư đại nương, ngươi mau nhanh tránh ra, ta muốn là nàng, ngươi là một lão bà tử như vậy ta không có hứng thú” Trương què chỉ vào mũi bà, ghét bỏ nói.
Dư đại nương cũng không nhúc nhích chút nào, đôi tay như cũ gắt gao đem Tứ Bảo ngăn ở phía sau.
“ Phi, ngươi là một đồ không biết xấu hổ!”
Dư đại nương hướng về phía Trương què phi một tiếng, cao giọng mắng to.
“ Bang”
Trương què tức giận đến khóe miệng đều méo đi, hắn duỗi tay đánh về phía mặt bà một cái tát:“ Ngươi cái bà điên này, lão tử cùng ngươi nói chuyện nhỏ nhẹ, ngươi còn ở đây cùng lão tử nói lại đúng không?”
“ Ngươi có tin lão tử đem hai người các ngươi thu thập không hả?”
“ Ồ? Nghe tới ngươi còn rất lợi hại “
Bỗng nhiên, chỗ cửa sổ truyền đến một giọng nữ trong veo đầy châm chọc.
.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook