Bởi vì nàng vừa mới khóc một trận dữ dội, nhiệt độ trên người có chút cao, trên môi nhiệt độ càng cao, đột nhiên tiếp xúc với môi lạnh lẽo của cô, hai người đều có chút ngây người.

Cô chỉ sửng sốt một chút liền hoàn hồn, không động tác dư thừa, tùy ý để Tứ Bảo không có kết cấu hôn loạn môi cô, nhân tiện còn giúp nàng giữ chặt chăn bông trên người, rốt cuộc không có mặc quần áo, không thể để cảm lạnh.

Thấy cô không có bất kỳ phản ứng gì, Tứ Bảo có chút nghi hoặc, hơi lui ra, cau mày xem sắc mặt cô.

" Nhìn cái gì?" Cô thuận thế cúi đầu, tầm mắt đối với Tứ Bảo:" Hôn ta làm gì?"

Ngày thường đều là cô ôm hôn nàng, đây là lần đầu nàng chủ động hôn cô, nhưng thật không nghĩ tới cô không cho nàng mặt mũi như vậy.

Tứ Bảo đỏ mặt, nhìn cô ánh mắt bắt đầu đầy nước mắt, khóe miệng gục xuống, nhỏ giọng nói:" Ngươi đừng nóng giận"

" Ta không giận"

Bày sắc mặt là cô. thấy dáng vẻ này đau lòng cũng là cô, nhưng nói ra vẫn là cứng rắn.

Tứ Bảo như thế nào nghĩ cô không tức giận:" Ngươi hung dữ, ngươi còn, không để ý tới ta"

Hung dữ chính là biểu tình trên mặt cô, không để ý tới nàng tự nhiên là lúc nãy hôn cô mà không phản ứng.

Cô nghe vậy biểu tình trên mặt liền mềm xuống, hít sau sau đó hạ ngữ khí xuống.

" Ta không có giận ngươi, ta là tự giận mình. Bởi vì chỉ lo mang Giang Thượng chơi mà xem nhẹ ngươi, đây là ta sai, còn làm ngươi bị thương, đều là ta sai"

" Không phải"

Cô còn chưa nói xong, Tứ Bảo vội vàng giơ tay bịt kín miệng cô, đầu nhỏ lắc nhanh:" Không phải, ngươi đừng như vậy"

Đừng như thế nào thì Tứ Bảo không nói rõ, nàng chính là không thích biểu tình này của cô. Lúc đầu nàng có chút trách cô, trách cô không mang theo nàng chơi cùng, nhưng nàng biết hôm nay là sinh nhật Giang Thượng, cô cùng nàng chơi là điều hiển nhiên, hơn nữa trước đó cô cũng đã nói qua là không thể lấy pháo trúc lung tung, nàng vẫn lấy, còn mang theo muội muội Lý Niệm chơi cùng.

Cho nên Tứ Bảo cảm thấy người sai là mình

" Tứ Bảo sai rồi, Tứ Bảo mang muội muội, lấy đồ vật lung tung, mới bị thương"


Cô dở khóc dở cười, cô hiểu rõ nàng nói là không muốn nhìn cô là vì nàng đang tự trách, nhưng thật ra không nghĩ tới còn từ trên người mình tìm ra được sai lầm, khó được hiểu chuyện như vậy đâu.

" Tứ Bảo cũng không sai" Cô nghĩ cẩn thật cái tình huống bên ngoài kia, lòng còn sợ hãi mà trấn an nói:

" Tuy rằng có một chút sai lầm, nhưng Tứ Bảo cũng đã bảo vệ tốt muội muội không phải sao? Huống hồ đó là sai lầm nhỏ do mà ta mà mới xảy ra"

Cô cứ nói như vậy, Tứ Bảo liền nghiêm túc suy nghĩ trong đầu một vòng, sau đó đưa ra một câu trả lời:

" Vậy, chúng ta cũng không sai"

Nói xong còn gật gật đầu với cô, giống như khẳng định lời nói vừa rồi của mình.

" Đúng, chúng ta không sai" Đương nhiên cô sẽ theo nàng.

Chậu nước ấm trên bàn chờ đến khi hai người nói chuyện xong cũng đã lạnh ngắt, Cô thấy thế cũng không vội mà giúp nàng thu dọn.

" Lúc nãy ngươi hôn ta, ta không để ý, vậy ngươi có muốn hôn lại không?"

Da mặt cô dày hướng về phía nàng xin hôn. Tứ Bảo ngạo kiều liếc cô một cái, lại nghĩ tới lúc nãy cô thờ ơ, hừ một tiếng liền đem đầu chuyển qua.

Còn chưa chờ đầu Tứ Bảo nghiêng qua hết, cô liền đưa tay bắt lấy cằm nàng, mang theo hô hấp dồn dập hôn lên môi mộng nước của nàng.

" Ngô"

Tứ Bảo kinh ngạc,đưa hai cánh tay trắng nõn từ trong chăn ra dùng sức đẩy hai vai của cô, làm sao có thể như vậy!

Cô sao có thể để nàng đẩy ra, một bàn tay liền cầm hai cổ tay nàng lại với nhau, thuận thế ngã lên giường, đè trên định đầu nàng.

Không nhẹ không nặng hôn vào khoang miệng nàng, Tứ Bảo có chút sợ hãi rụt đầu, cô lại không cho nàng cơ hội liền cố định nàng lại, hơi buông ra nói:" Không được lộn xộn"

Tứ Bảo làm sao dám lộn xộn, đôi mắt mông lung nhìn cô, cái miệng nhỏ dính nước miếng không biết của nàng hay của cô, trên mặt còn có một tầng hồng phấn, bộ dáng cực kỳ ủy khuất.


Cô trán an hôn thái dương nàng, lại theo gương mặt đi xuống, hôn qua chóp mũi nhỏ tinh xảo; lướt qua môi hôn lên cằm nàng.

Có lẽ là môi bị vắng vẻ, Tứ Bảo vô thức dẩu môi, môi đỏ trực tiếp hôn lên mũi cao của cô, cái này làm chóp mũi cô có chút ngứa, nhưng cũng không có quan tâm môi nàng.

Thuận thế mà đi xuống cái cổ trắng tinh không tỳ vết của nàng, da thịt non mịn là cô nhịn không được dùng răng ngậm một khối thịt nhỏ, đầu răng nhẹ nhàng cạ cạ.

" A, ngứa"

Tứ Bảo có chút không chịu nổi cô trêu đùa như vậy, nũng nịu hô một tiếng, nghiêng đầu né tránh môi cô làm bậy.

Cô nghe âm thanh của nàng, cũng không tiếp tục cố chấp cổ nàng, tùy ý cắn hai cái rồi dịch môi ra, quay trở về trên môi đã bị cô vắng vẻ.

Tay lại không thành thật hướng vào trong chăn, cơ thể nàng trong chăn không mảnh vải che thân, dễ như trở bàn tay liền tiếp xúc với da thịt bóng loáng tinh tế, cô thảo mãn thu vẻ lạnh lùng trên mặt, buông lỏng tay phải đang áp chế tay nàng ra.

Tứ Bảo vô thức rút cánh tay về, chui vào chăn như chim cút mặc dù cô ôn nhu hôn môi, nhưng thân thể bởi vì cô nắm hai tay mà nhẹ nhàng run rẩy.

Cô có thể cảm nhận được hai tay Tứ Bảo đều để trên mu bàn tay mình, lại không giống như lần trước đẩy ra, mà là đi theo bàn tay nàng du tẩu trên người nàng, cảm giác thật mới lạ.

Cô quanh đi vẫn lại vẫn là đến nơi lần trước nàng không cho đụng, bàn tay nhẹ nhàng bao trùm chỗ kia, không dùng lực, sau đó ngẩng đầu quan sát sắc mặt nàng, thấy nàng không có kháng cự, liền giở trò xấu nhéo nhéo mũi nhọn non mềm trong lòng bàn tay.

" A"

Quả nhiên giây tiếp theo nàng hô ra tiếng, trong giây lát hốc mắt liền đỏ, có chút tức giận bắt lấy tay cô đẩy ra ngoài.

Cô không nghĩ nàng sẽ khóc, âm thầm tức giận mình không biết nặng nhẹ, thuận thế đem tay mình rút ra, sau đó nhẹ nhàng dỗ nàng.

" Thực xin lỗi, ngoan ngoan ta không cố ý"

Tốc độ cô xin lỗi quá nhanh làm Tứ Bảo không kịp phản ứng, lại nhận trả đũa của cô, giả bộ ủy khuất:" Vẫn là không thể đụng vào sau?"


Lập tức Tứ Bảo còn đầy nước trong hốc mắt cũng phải ngây người, ngay sau liền thả lỏng người, tư duy bị cô mang theo rồi, nàng vô cùng đáng thương mở miệng:" Không phải, có, có thể chạm vào"

Theo sau lại là giọng nói lắp bắp:" Ngươi, ngươi có, có thể nhẹ chút, ta đau"

Cô sắp bị bộ dáng kiều diễm không phòng vệ của nàng làm điên lên, cúi đầu hôn tiếp.

Con mắt, mũi, bờ môi, cùng cái cổ không ngừng nhiễm hông của nàng, cô không ngừng mà tiếp tục đi xuống, môi mỏng theo xương quai xanh tinh xảo chậm rãi lướt qua, hôn lên chỗ tinh tế mềm mại mà không muốn người biết.

Tứ Bảo có chút muốn khóc, nàng cảm giác mình không còn chút sức lực nào, nàng có thể cảm nhận được môi cô chạy khắp trên người mình, cảm giác vô cùng rõ ràng, trên người có chút nóng lên, giống như bị bệnh, nhưng lại có chút không giống, Tứ Bảo có chút nói không nên lời.

Nhưng cô vẫn còn tiếp tục, thậm chí còn hé miệng cắn chỗ kia, cuối cùng nàng nhịn không được, cơ thể nhẹ nhàng run rẩy sau đó khóc ra tiếng:" Hảo, có thể, không cần cắn ta"

Cô nghe được giọng nàng mang theo chút nức nở thì hồi phục tinh thần, nhưng vẫn chưa thỏa mãn quả nhỏ trên đỉnh kia có chút cứng ngậm trong miệng hôn một chút rồi buông ra, lúc này mới chậm rãi từ trên người nàng đứng dậy.

Sau đó đem Tứ Bảo cùng chăn bông ôm vào trong ngực, vỗ nhẹ lưng nàng an ủi cảm xúc xảy ra bất ngờ của nàng.

" Không có việc gì, Giang Nhị không cắn ngươi"

Tứ Bảo trong ngực cô hòa hoãn cảm xúc, mếu máo giọng thút thít:" Ô ô ô, ta sợ, thật kỳ quái"

Cô biết mình nóng vội, thuận theo lời nàng hỏi:" Tứ Bảo nói cho ta một chút, nơi nào kỳ quái?"

" Chính là kỳ quái" Lúc này Tứ Bảo ngừng tiếng khóc, biểu hiện trên mặt có chút xấu hổ:" Khống chế không nổi, muốn, muốn đi tiểu"

Nghe như vậy sắc mặt cô có chút cứng lại, cô có chút phản ứng theo như lời Tứ Bảo nói có chút kỳ quái là có ý tứ gì, ánh mắt nhịn không được sâu thêm vài phần.

" Không phải, đó không phải muốn đi tiểu, không giống nhau"

" Đó là cái gì?"

Tứ Bảo có chút không hiểu, nàng cảm giác nơi đó có chút không chịu khống chế, tuy rằng có khác nhau, nhưng nàng không biết là khác chỗ nào, chỉ có thể quy về những gì mình biết là giống muốn đi tiểu.

Cô cũng không biết nên giải thích như thế nào, đành phải nghiêm trang nói hươu nói vượn:" Chính là không giống nhau, giống vừa rồi không khống chế được, là Tứ Bảo rất ưa thích ta, cho nên Tứ Bảo liền không có cách nào khống chế cơ thể của mình, cơ thể cũng biểu đạt yêu thích với ta"

" Thật sao?" Tứ Bảo nửa tin nửa ngờ hỏi một câu, nàng quá mức đơn thuần:" Chính là cảm thấy, quá kỳ quái"

Thành công lừa gạt Tứ Bảo, trong lòng cô trộm thở phào, cũng không dám xằng bậy với nàng nữa, đứng dậy đi ra bên ngoài lấy một chậu nước ấm mới trở về, thành thật lau mình cho nàng; có lẽ là mệt muốn chết rồi, Tứ Bảo cũng không cần dỗ đã ở trong chăn ngủ say.


Nhìn cô từ trong phòng đi ra, chị liền thuận miệng hỏi một câu Tứ Bảo thế nào, cô mặt không đổi sắc trả lời chị:" Không có việc gì, bị hoảng sợ một chút, hiện tại đã ngủ rồi"

Chị cũng không hỏi nhiều, chỉ dặn dò cô lần sau nhất định phải xem trọng Tứ Bảo, đừng để phát sinh chuyện ngoài ý muốn nữa.

Lý Sở cũng hỏi tình hình Tứ Bảo, biết được không có việc gì liền liền vội vàng đi làm việc của mình.

Nhưng thật ra Lý Niệm một bộ dạng lo sợ bất an, canh giữ phòng Tứ Bảo, ngay cả kẹo tỷ tỷ mua kẹo cũng chưa ăn mấy cái, thấy cô liền hỏi:" Tứ Bảo tỷ tỷ có khỏe không?"

Tuy rằng tâm tình cô không tốt, nhưng đối với tiểu quỷ Lý Niệm đang quan tâm Tứ Bảo cũng không chê phiền liền trả lời:" Tứ Bảo không có việc gì, tự mình chơi đi"

Đợi tới chạng vạng chuẩn bị ăn cơm, lúc này Tứ Bảo mới ung dung từ trên giường tỉnh dậy, mơ màng ngồi trên giường bọc lấy chăn hướng ngoài phòng lớn tiếng kêu cô.

Một lúc sau cô mới từ ngoài tiến vào phòng, cầm quần áo nàng trong tay, tiến lên giúp nàng mặc.

" Nóng nha"

Tứ Bảo giang hai tay để cô mặc áo cho mình.

Cô gật đầu:" Còn không phải sợ ngươi bị đông lạnh, cố ý cầm tới nhà bếp hung nóng trước"

Tứ Bảo cao hứng ngọt ngào nói cảm ơn cô, sau đó liền chạy ra ngoài tìm Lý Niệm đi chơi.

Sau buổi cơm tối, cả nhà ngồi trong sân nghỉ ngơi, ban ngày Tứ Bảo bị pháo hoa dọa cũng không sợ, lôi kéo cô để cô dẫn nàng chơi. Cô làm sao có thể cự tuyệt, dứt khoát kêu Lý Sở cùng chơi, để y dẫn theo Lý Niệm cùng Giang Thượng, cô thì dẫn theo nàng.

Tất cả pháo uy lực tương đối lớn được cô để qua một giỏ khác, chỉ để lại một ít pháo hoa có uy lực nhỏ, nhưng cô vẫn không yên tâm ôm nàng, để tùy thời đều có thể chạy.

Pháo hoa chói lọi nổ tung trong không trung, người phía dưới mặt đất đều mang theo ý cười vui vẻ, cùng nhau ngửa đầu nhìn lên.

Theo pháo trúc kết thúc,sinh nhật hai tuổi của Giang Thượng cũng trôi qua.

- -----------------

Tác giả có lời muốn nói:

Hôm nay Tiểu Giang có điểm hư a.

Nhưng Tứ Bảo sớm muộn sẽ có một ngày cưỡi lên đầu cô.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương