Âm thanh nói chuyện phóng khoáng của nam nhân trong nhà truyền ra, Tứ Bảo trốn ở trong phòng sợ hãi dựa vào cửa.

Nửa canh giờ trước, một lão nhân chân bị què đột nhiên đến nhà nàng, làm Tứ Bảo sợ tới mức vội vàng trốn vào phòng, một mực không dám đi ra.

Cha nàng Dư lão hán cùng nhị ca Dư Đại Bảo lại rất nhiệt tình tiếp đón người kia, nhưng người kia khi vừa vào cửa đã nhìn mình cười không có ý tốt, Tứ Bảo nhìn thấy có chút nghi ngờ.

Nàng không biết đây là có chuyện gì nhưng trong lòng khẳng định đây không phải là chuyện gì tốt liền tự mình nặng nề ngồi dựa trên ghế.

Đầu tựa vào bên cửa sổ nhìn động tĩnh trong nhà chính.

Trong nhà chính ba nam nhân đang ngồi chung trên bàn, Dư Nhị Bảo từ trong hộp trà lấy ra một ít lá trà giá rẻ pha trà, giả vờ châm trà cho Trương què.

Trương què tới cửa làm bọn họ có chút không kịp chuẩn bị, bởi vì bọn hắn chưa có dịp nói chuyện này với Dư đại nương.

Nhưng bây giờ Trương què đã mang theo khế đất đến đây.

"Dư đại ca, hôm nay ta chính là thành tâm thành ý tới đây, chắc hẳn ngươi cũng đã rõ thái độ của ta rồi"

Trong tay Trương què cầm một tờ giấy rất mỏng, như có như không lướt qua trước mặt Dư lão hán nhẹ nhàng đặt lên trên bàn.

Gọi đến đôi mắt Dư lão hán trợn cả lên.

"Dễ nói dễ nói, ngươi tràn đầy thành ý đương nhiên ta đều nhìn thấy, ngươi cứ yên tâm"

Dư lão hán thấy tờ khế mắt kia liền sáng mắt, không hề suy nghĩ nói ra những lời này, hoàn toàn coi Tứ Bảo như một món đồ mà mua bán, không cảm thấy chút xấu hổ nào.

Thấy bộ dáng thấy tiền là sáng mắt của cha mình, Dư Nhị Bảo dùng cánh tay khều cha mình, ghé vào lỗ tai nói nhỏ:" Cha, thừa dịp bây giờ hắn sốt ruột muốn cưới Tứ Bảo, chúng ta đòi nhiều thêm một chút không phải càng tốt sao?"

Nghe vậy hai mắt Dư lão hơi hơi trợn to, hậu tri hậu giác suy nghĩ, đúng vậy, tốt xấu gì bản thân cô nương cũng là khuê nữ mới lớn xinh đẹp, đây quả thật là một yếu điểm.

Vì thế Dư lão hán lại mở miệng:" Bất quá, Tứ Bảo nhà chúng ta tuổi còn nhỏ, bộ dáng lại tốt, riêng chỉ có một mẫu hồ nước kia, làm cho người làm cha như ta không khỏi cảm thấy có chút không đáng a"

Trương què đang uống trà trong lòng cười nhạo, vì lợi ích, cha bán nữ nhi đều có thể bán nữ nhi đường hoàng như thế sao, thật đúng là lần đầu hắn thấy.

Chẳng qua trên mặt Trương què cũng không biểu hiện gì, dù sao từ làng trên xóm dưới cũng chỉ có nữ nhi nhà bọn họ lớn lên dáng vẻ xinh đẹp, hắn đã sớm muốn đem người về nhà, vừa lúc cha mẹ người ta đồng ý bán, có thể đem việc mua bán này làm tốt thì tự nhiên tiền bạc không thành vấn đề.

" Vậy theo ngươi thấy, ta thêm mười lượng bạc, thấy thế nào?"


Mười lượng bạc? Dư lão hán nghe như vậy, trên mặt không kìm chế được tươi cười, phải biết rằng Dư gia bọn họ một năm kiếm tiền cũng chưa tới năm lượng bạc.

Trương què mở miệng là nói mười lượng, hắn không nghĩ khuê nữ ngốc của hắn còn rất đáng giá lắm a.

"Mười lượng? Lời này có thật không?" Da mặt đen của Dư lão hán tỏa sáng, cười đến nếp nhăn đầy mặt, híp đôi mắt nhỏ hỏi.

Trương què cũng không cùng hắn nói tiếp, trực tiếp đem một túi tiền nặng trĩu bên hông móc ra, ném ở trên mặt bàn.

Tiếng vang kia quả thực đã đập vào trong lòng Dư lão hán.

" Ngươi có thể tự mình kiểm tra số bạc này" Trương què há miệng cười toe toét, lộ ra một hàm răng ố vàng, cười đến có chút khinh miệt.

Dư lão hán cũng không quản nhiều đến như vậy, thấy tiền liền sáng mắt đưa tay cầm lấy số bạc kia, vừa mới sờ lên túi tiền liền bị Trương què ấn tay xuống.

"Thế nào? Bạc cũng đã sờ, khi nào thì ta có thể mang Tứ Bảo nhà ngươi về nhà làm vợ đây?"

Dư lão hán cảm thấy khó chịu khi bị ấn tay xuống, nhưng lại không thể phát tác, Dư Nhị Bảo bên cạnh thấy vậy vội tiến lên dán phía sau lưng ông, đưa tay vỗ nhẹ ông.

"Không nóng nảy không nóng nảy, trước mắt Tứ Bảo đang ở trong phòng, ngươi lúc nào cũng có thể mang về"

Nói xong liền mang theo Trương què đi đến phòng Tứ Bảo.

Tứ Bảo trốn trong phòng cực kỳ sợ hãi, nàng đi đến mép giường đem chăn đệm xốc lên, cầm túi vải nhỏ của mình nhét vào trong ngực.

Sau đó trốn ở dưới đích bàn.

Dư Nhị Bảo cùng Trương què đã đi tới, cửa phòng bị khóa ngăn hai người ở bên ngoài.

Tứ Bảo cau mày nhìn về then cửa mình buộc lên sau cửa, giờ phút này đang bị người ngoài phòng thô lỗ tông vào, sắp rớt ra.

"Mẹ nó, nha đầu ngốc này thế mà cũng biết khóa cửa"

Dư Nhị Bảo ở bên ngoài vừa xô cửa vừa mắng người, cánh tay đều đụng đau.

Trương què không kiên nhẫn cũng xô theo.

Hai người nam nhân sức lực lớn, một lát sau liền làm cho cửa gỗ cũ kỹ không chịu nổi ngã ầm xuống.


Cánh cửa ngã vào trong phòng mang theo lượng lớn tro bụi, làm hai người Trương què cùng Nhị Bảo ho khan liên tục, Tứ Bảo một mực trốn dưới bàn bịt kín miệng mũi, kìm nén đến khuôn mặt đỏ bừng.

Trong phòng có chút u ám, hai người không thấy Tứ Bảo dưới bàn, nhưng Tứ Bảo liếc mắt một cái liền thấy dung mạo xấu xí của Trương què.

Cửa bị đụng hư, Nhị Bảo còn đang mắng người, lão nhân xấu xấu đi đường xiêu vẹo, so với cha nàng đôi mắt nhỏ nhìn đến dọa người hơn.

Đây là cảm nhận của Tứ Bảo lúc này, nàng có chút sợ hãi, tay nhỏ nắm chặt vạt áo, khom lưng ngồi xổm trên mặt đất không dám động đậy.

Bàn gỗ vuông vức đem Tứ Bảo hợp lại kín mít, Trương què ở trong phòng ngó trái ngó phải, Dư Nhị Bảo thì trực tiếp bắt đầu tìm kiếm trong phòng.

" Cái cửa này bị khóa trong, chắc chắc nàng vẫn còn trong phòng này". Dư Nhị Bảo đứng bên cạnh cái bàn mở miệng nói với Trương què, sau đó xoay người hô:" Tứ Bảo!"

Tứ Bảo nghe được Dư Nhị Bảo kêu tên mình, có chút do dự trả lời hay không trả lời, trong lúc nàng do dự mở miệng thì Trương què đã thoáng nhìn thấy dưới đáy bàn lộ ra một góc áo sáng màu.

"Hóa ra là trốn ở đây"

Trương què híp mắt, có chút miễn cưỡng ngồi xổm xuống, âm thanh khó chịu bị hắn ép xuống thấp, đôi mắt đậu xanh tỏa sáng, dọc theo góc áo nhìn đến khuôn mặt nàng.

"A" Tứ bảo bị hành động bất ngờ của hắn làm cho hoảng sợ, kinh hô một tiếng nhỏ, thân thể cuộn tròn lui về sau.

Trương què duỗi tay muốn kéo tay Tứ Bảo lại bị Tứ Bảo sợ hãi đẩy ra.

Dư Nhị Bảo thấy thế cũng đi đến bên cạnh bàn, cũng vươn tay muốn đem Tứ Bảo dưới đáy bàn lôi ra ngoài.

Tứ Bảo hoảng sợ nhìn hai cánh tay đang đưa qua, không chút suy nghĩ, vô thức phất tay lung tung muốn đẩy ra, kết quả là đem Trương què ngồi xổm không quá ổn định đẩy ngã trên mặt đất.

"Ai da, eo của ta" Trương què bị té ngã trên đất, dùng sức kêu to:" Dư Nhị Bảo mai tới đỡ ta a!".

Dư Nhị đành phải đứng dậy đi lại đỡ hắn.

Thấy hai người đang ngồi xổm ở chỗ kia, Tứ Bảo không chút do dự chui ra khỏi bàn thấp, chạy ra ngoài cửa.

"Đừng để nàng chạy"


Trương què còn chưa đứng vững đã thấy Tứ Bảo chạy ra ngoài, không chút nghĩ ngợi, đem một tay đẩy Nhị Bảo ra, thất tha thất thểu đuổi theo.

Dư Nhị Bảo cũng đuổi theo phía sau.

Tứ Bảo mới chạy đến trong sân, Dư Nhị Bảo khỏe mạnh hai ba bước liền đuổi kịp nàng, một tay đè đầu vai nàng làm cho Tứ Bảo chỉ có thể dừng lại.

"Đây là làm sao vậy?" Dư lão hán còn trong nhà chính kiểm bạc, mặt mũi khó hiểu nhìn trong sân.

Hắn vì số bạc kia liền lưu lại ở nhà chính không cùng Dư Nhị Bảo mang Trương què đi tìm Tứ Bảo, hoàn toàn không biết trong phòng đã xảy ra chuyện gì.

Trương què đỡ eo khập khiễng từ trong phòng đi ra, sắc mặt thập phần không ngờ, tức giận nhìn Dư lão hán, chỉ vào phòng Tứ Bảo nói:" Khuê nữ ngốc nhà ngươi thật là ngoan cố, còn dám động thủ đem ta đẩy ngã, xem ra Dư lão hán ngươi ngày thường quản giáo con cái còn chưa đủ a"

Một câu nói không có chút khách khí, làm cơn giận trong đầu từ từ bốc lên.

Dư lão hán đem bạc nhét vào trong túi, khuôn mặt âm trầm đi vào sân.

Hắn không thể phát giận với Trương què, thế là liền nhấc chân đá vào bắp chân Tứ Bảo một cái, làm Tứ Bảo gạt ngã tên mặt đất.

Tứ Bảo đau đến mức đỏ mắt, nước mắt như diều đứt dây không ngừng rơi xuống, nằm sắp yên lặng trên mặt đất khóc không một tiếng động.

Dư Nhị Bảo bị một chân của cha hắn làm kinh ngạc chớp mắt một cái, thấy chân thứ hai của Dư lão hán sắp rơi xuống vội vàng ngăn cản:" Cha, ngài vì tức giận cũng không được làm như vậy, lỡ ngài đem Tứ Bảo đá xấu, kết quả Trương què hắn sẽ còn hoặc là?

Nghe Nhị Bảo khuyên như vậy, Dư lão hán ngược lại bình tĩnh hơn, trừng mắt liếc Tứ Bảo, lại nhìn về phía Trương què khó chịu nhìn chằm chằm mình.

"Nha đầu Tứ Bảo này không hiểu chuyện, nàng hiện tại còn chưa biết rõ tình huống, chờ ngươi mang về, sẽ nghe lời ngươi nói"

Nói rồi Dư lão hán nhấc Tứ Bảo lên đưa người đến cho Trương què, hoàn toàn không để ý Tứ Bảo sợ hãi giãy dụa.

Tứ Bảo chỉ cảm thấy vai đau, chân cũng đau, tay cũng đau, Dư lão hán kéo nàng cũng đau. Làm nàng càng giãy dụa nhưng không làm được gì.

Ngón tay non mịn giơ lên thật cao, lung tung chộp vào trên mắt Dư lão hán, móng tay hơi nhọn trực tiếp đem mặt Dư lão hán rạch vài vệt đỏ.

Dư lão hán bị đau buông Tứ Bảo ra, đưa tay che mặt:" Ngươi con mẹ nó ranh con, dám đánh mặt lão tử, nhìn xem lão tử có đánh chết ngươi không"

Tứ Bảo bị Dư lão hán quăng ngã xuống đất, nghe được hắn tức giận mắng cũng không lo đau đớn, vội vàng đứng dậy hướng ra ngoài nhà chạy.

Lại bị Dư Nhị Bảo kéo lấy cổ tay, dùng sức kéo trở về, lại lần nữa quăng ngã ngồi dưới đất.

Túi vải nhỏ trong ngực nàng cũng bị rớt ra trên mặt đất, những quả táo xanh xanh nhanh như chớp lăn đầy đất.

"Táo..."

Âm thanh Tứ Bảo yếu ớt kêu một tiếng, vươn tay muốn nhặt táo, lại bị Trương què đang đi tới dùng gậy gõ một cái.


Tứ Bảo cực kỳ đau nhức, vội thu hồi tay bị đánh sưng đỏ về, trề môi ủy khuất rơi lệ, khóc đến mờ mịt bất lực.

Nàng không biết đây là làm sao vậy, không biết vì sao bọn hắn không cho mình đi, cũng không biết vì sao bọn họ đều đánh mình.

Gõ Tứ Bảo một gậy Trương què nhìn thấy mu bàn tay trắng nõn lập tức đỏ, trong lòng thoáng qua một vẻ khoái ý khó phát hiện, ánh mắt cũng biến đổi, hắn muốn càng nhiều hồng, vẻ hồng kia phải thuộc về hắn.

Cây gậy một lần nữa giơ lên cao còn chưa kịp rơi xuống thì Dư lão hán khó thở đột nhiên lao tới, nắm chặt tóc Tứ Bảo, tay phải trực tiếp đánh lên mặt Tứ Bảo, đánh trái đánh phải làm cho gương mặt gầy gò của Tứ Bảo sưng thật cao.

Khóe môi ẩn ẩn có máu chảy ra, tất nhiên là Dư lão hán đã dùng sức lực rất lớn.

Tứ Bảo mơ màng, đau đớn liền vô ý thức đưa tay đẩy Dư lão hán, dùng sức mạnh mẽ trực tiếp đem Dư lão hán đẩy ngã lăn trên mặt đất.

Dư Nhị Bảo thấy thế vội vàng đi đỡ Dư lão hán, Trương què ở bên cạnh mắt lạnh nhìn Dư lão hán chật vật ngã trên mặt đất, bởi vì thập phần khó chịu hành động vừa rồi của hắn.

Dư Tứ Bảo giống như mỹ nhân vậy, chỉ có thể để một mình Trương què này động thủ với nàng, cha của nàng cũng không được, bị ngã là đáng đời.

Trương què nhìn chằm chằm Tứ Bảo như nhìn bảo bối, khập khiễng đi đến hướng nàng, cách càng gần, Trương què càng có thể nhìn rõ khuôn mặt nhỏ vô cùng mịn màng của Tứ Bảo.

Đáng tiếc, bị người cha bạo lực của nàng không biết thưởng thức đánh sưng đỏ.

Đột nhiên, trong lòng Trương què có một chút ngứa, không chờ nổi đưa tay nắm cái cằm trắng của nàng, ngón tay vô cùng bẩn bóp Tứ Bảo đau không chịu được.

Ngón tay Tứ bảo cứng rắn nắm chặt trên túi vải, hai tay chống sau lưng, không thể dịch chuyển về phía sau.

Trương què giống như trúng tà nhìn phản ứng trên mặt Tứ Bảo, ánh mắt say mê:" Thơm quá".

||||| Truyện đề cử: Đỉnh Cấp Sát Thủ - Đoàn Sát Thủ Tiến Hóa Thần Cấp |||||

" Không nghĩ ra một đồ ngốc như ngươi vậy mà là đại bảo bối, người nhà họ Dư làm sao có thể sinh ra ngươi như thế này, một người tinh xảo ngon miệng a!"

Trương què hưởng thụ mùi thơm trên cơ thể Tứ Bảo, Dư lão hán cùng Dư Nhị Bảo nhìn biểu tình kia cả người run lên.

"Trương què, ngươi nói chuyện cũng không thể không tính a!" Dư lão hán sợ mình đem mặt Tứ Bảo đả thương, Trương què sẽ ghét bỏ đổi ý.

Bạc đã đến trong túi ông rồi, ai cũng đừng nghĩ sẽ lấy lại.

"A" Trương què quy đầu nhìn ánh mắt thấp thỏm lo âu hai phụ tử Dư gia, mười phần khinh thường nói:" Trương què ta luôn luôn nói giữ lời"

Nói xong, Trương què quay đầu nhìn phản ứng trên mặt Tứ Bảo.

"Ngươi buông tay cho ta!"

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương