Cục Cưng Của Tổng Giám Đốc
-
Chương 8
Lao ra khách sạn sau, Nhược Phù như là nổi điên bất chấp tất cả xông về phía trước. Thế giới của cô ở trong một đêm sụp đổ, người đàn ông mình yêu nhất lại là chồng của người khác!
Cô mạnh mẽ chạy gấp ở trên lối đi bộ, thật may lúc này là buổi tối.
Con đường không hề giống ban ngày một loại như vậy náo nhiệt, mới không có đụng vào ai.
Tả Ti Phong tại sao muốn lừa cô? Nghĩ đến hắn đối cô lời ngon tiếng ngọt thì ra là cũng chỉ là lời nói dối, một hồi đau đớn như tê liệt rốt cuộc ép cô nước mắt vỡ đê.
Cô là như thế tin tưởng hắn, tin tưởng hắn hết thảy cam kết cùng lời thề, tin tưởng hắn từ nước Mỹ sau khi trở lại sẽ phải cùng cô kết hôn, nhưng hắn vậy mà lại sớm đã có vợ! Hắn tại nói tất cả căn bản là đang gạt cô, tựa như hắn lần nữa mượn cớ bởi vì bận rộn công việc mà hoãn thời gian trở về nước một dạng.
Lòng của cô đau, thật là đau, hắn tại sao có thể tàn nhẫn như vậy? Ở cô đem chính mình cả người không có chút nào giữ lại hoàn toàn giao cho hắn, hãm sâu trong lưới tình của hắn sau mới nói cho cô biết, cô chỉ là con mồi cung hắn ăn no nê?
Tim của cô đau, thật là đau, đau đến cô cho là mình sẽ chết đi được, nhưng cô vẫn bất chấp tất cả chạy về phía trước.
Lúc này, có một người nghiêng ngã lảo đảo từ bên đường lao tới, vừa lúc cùng Nhược Phù đụng thành một đoàn, hai người cũng bởi vì đụng nhau lực độ quá mạnh mà ngã xuống đất.
Nhược Phù cả người té nhào vào trên lối đi bộ, xi măng thô ráp mài rách da đầu gối mịn màng của cô, làm cho đầu gối của cố ứ bầm một mảnh, xem ra vô cùng thê thảm.
Nhưng vết thương Tả Ti Phong đem đến cho cô còn đau đớn hơn nữa, cô rốt cuộc không nhịn được lớn tiếng khóc lên.
Khóc té ở trên đường cái là chuyện cô chưa từng suy nghĩ trôi qua, nhưng mà giờ phút này cô cái gì đều không quản, chỉ muốn tận tình khóc ra uất ức cùng đau đớn của cô.
Ngã ở bên cạnh cô người đàn ông đầu tiên là ngây người một hồi lâu, mới chậm rãi đứng lên, đưa tay đỡ cô dậy, “Thật xin lỗi! Tôi theo vị hôn thê gây gổ, uống một chút rượu, cho nên không có có vài phần chú ý đến cô xông tới.”
Cô tiếng khóc thảm thiết bi thương khiến cho hắn ta đau lòng không thôi.
Ah? Cái âm thanh này cô tựa hồ tại nơi nào nghe qua? Nhược Phù nâng lên đôi mắt đẫm lệ vừa nhìn, là Phùng Gia Hữu!
Nghĩ đến hắn ta cũng cùng chính mình là một dạng bị người yêu sâu đậm lường gạt phản bội, ở dưới đồng bệnh tương liên, cô chợt nhào vào trong ngực của hắn ta ầm ĩ khóc thút thít.
“Ô. . . . . . Chúng ta đều bị người thích nhất lừa gạt. . . . . . Anh theo tôi một dạng đáng thương a. . . . . .” Nhược Phù tâm xé rách nghẹn ngào khóc ròng nói.
“Làm sao cô biết tôi bị Ái Mi lừa gạt phản bội?” Phùng Gia Hữu giật mình hỏi.
Cô gái này đột nhiên nhào vào trong ngực của hắn ta khóc lớn đã đủ khiến hắn kinh ngạc rồi, không ngờ cô lại vẫn đối với chuyện đau lòng của hắn ta rõ như bàn tay.
Nhược Phù ngẩng đầu lên ngó hắn ta một cái, “Ái Mi của anh. . . . . . Từng cùng bạn trai tôi ở chung một chỗ. . . . . .” cô thút thít trả lời. Cũng chính là bởi vì một lần kia để cho cô quỷ thần khiến xui đụng phải Tả Ti Phong, mới có thể hại cô lâm vào này vạn kiếp bất phục trong địa ngục.
Cô cả người đau đến ruột gan đứt từng khúc, tiếng khóc càng lúc càng bi thiết.
Phùng Gia Gữu cũng tại lúc này nhận ra Nhược Phù chính là cô gái ngày đó ở trong bữa tiệc giúp một tay tìm Ái Mi, thoáng chốc, giữa hai người không còn khoảng cách.
“Cô cũng bị người yêu cô tổn thương sao? Chúng ta thế nào như vậy đáng thương?” Phùng Gia Hữu vụng về kéo lên vạt áo áo sơ mi muốn giúp Nhược Phù lau nước mắt.
“Hắn thật là tàn nhẫn. . . . . . Hắn tại sao muốn đối với tôi như vậy? Tôi là như vậy yêu hắn, tin tưởng hắn a!” Nhược Phù hò hét ra đau thương trong lòng.
“Đúng a! Tôi như vậy yêu ta ấy, tin tưởng cô ta, cô ta lại phản bội tôi, lừa gạt tôi! Cô ta là người phụ nữ tàn nhẫn nhất, vô tình nhất cuộc đời này!” chính mắt thấy Ái Mi cư nhiên tùy tiện quyến rũ đàn ông lên giường, khiến Phùng Gia Hữu đồng dạng cảm thấy đau triệt nội tâm.
“Hắn vì sao lại phải đối với tôi như vậy? Hắn đã có vợ cũng không nên tới trêu chọc tôi a! Không nên để cho tôi không cách nào tự kềm chế yêu hắn. . . . . . Hắn làm sao đành lòng như vậy tổn thương tôi đây?”
Thường ngày nhiệt tình yêu say đắm hình ảnh tất cả đều vào thời khắc này tràn vào trong đầu của cô, làm cô đau đến không muốn sống.
Nhược Phù tiếng khóc thê lương bi ai chọc cho Phùng Gia Hữu một hồi đau lòng, hắn ta dịu dàng ôm cô, lần nữa kéo vạt áo áo sơ mi giúp cô lau nước mắt.
Cô đau hắn hiểu, mà hắn đau cũng chỉ có cô hiểu.
“Hắn quá ghê tởm! Cái tên gia hỏa không có nhân tính, hắn thế nào có thể tổn thương cô.” Phùng Gia Hữu dịu dàng nâng lên cằm non mịn của cô nói: “Cái tên lừa gạt thương tổn cô thật là đáng chết. . . . . .”
“Không ngờ tình cảm của các người tốt như vậy, cư nhiên ở trên đường cái liền ôm hôn nóng bỏng?”
Đột nhiên, Tả Ti Phong âm thanh lạnh lẽo cắt đứt lời nói hắn ta đang mắng.
Hắn gạt bỏ muôn vàn khó khăn bất chấp tất cả từ nước Mỹ chạy về, vừa nghe đến Nhược Phù cùng bạn bè dùng cơm chưa về, hắn lập tức lao ra muốn đi đón cô, nào có thể đoán được nghênh đón hắn lại là tình cảnh cô không muốn xa rời dựa vào trong ngực một người đàn ông khác!
Tưởng Thục Thiến người ích kỷ cùng bất trinh ở trong lòng của hắn đã in dấu vết thật sâu tổn thương nặng nề, nhưng là bị Nhược Phù phản bội lại càng làm cho lòng hắn đau muốn điên!
Tả Ti Phong đã tức giận đến nói không ra lời, chỉ có thể dùng ánh mắt có thể giết chết người nhìn Nhược Phù, hướng cô từng bước một đến gần.
“Tôi mới đi không bao lâu, em liền đói khát khắp nơi tìm đàn ông!” hắn cắn răng nghiến lợi quát to.
Nhược Phù kinh hỉ vô cùng nhìn Tả Ti Phong. Mặc dù một giờ trước còn hận hắn, oán hắn tàn nhẫn tổn thương cô, đùa bỡn cô, nhưng hắn xuất hiện vẫn lại là khiến cô tất cả yêu say đắm, làm cho cô thân bất do kỷ quả muốn nhào tới đến trong ngực hắn, vậy mà hắn ánh mắt nghi kỵ hoài nghi cùng tức giận lại làm cho cô gặt bỏ đi cái kích động này.
Nhược Phù khổ sở tan nát cõi lòng quay đầu, không muốn nhìn cái người đàn ông trước mắt này đã lấy đi tình cảm chân thành của cô lại đem cô bị thương tích đầy mình.
Nhìn thấy ánh mắt né tránh của cô, Tả Ti Phong tức giận được bước một bước tiến lên trước, nắm được cằm của cô ép buộc cô nhìn hắn.
“Em không dám đối mặt tôi sao? Cũng là em có đàn ông khác, ngay cả tôi đều khinh thường nhìn?” ghen tỵ và tức giận khiến cho hắn nổi điên, vì vậy hắn không nhìn thấy đôi mắt khóc sưng của Nhược Phù cùng nét mặt bi thương tan nát cõi lòng, chỉ thấy sự phản bội của cô.
Uổng phí hắn yêu cô sâu như vậy, còn không trong nom tất cả nghĩ kết thúc đi hôn nhân của hắn cưới cô, không ngờ cô chính là dùng phương pháp cùng Tưởng Thục Thiến giống nhau tổn thương hắn!
Tả Ti Phong nắm cánh tay tuyết trắng mềm mại của Nhược Phù quát to: “Em nói đi, em vì sao lại muốn đối với tôi như vậy? Các người chính là không thể không có đàn ông sao? Em tại sao đê tiện giống như cô ta?”
Nhược Phù quả thật không thể tin được người đnà ông cô yêu lại có thể dùng cái từ “đê tiện” này tổn thương cô. Cô chấn kinh trừng to mắt nhìn hắn.
Tả Ti Phong trước mặt thật sự là người yêu cô yêu đến điên cuồng kia sao? Cô đột nhiên cảm thấy hắn thật xa lạ.
Phùng Gia Hữu không nhịn được xông lại thô lỗ đẩy ra Tả Ti Phong kêu lên: “Thương thế của cô ấy bị thương còn chưa đủ sao? Anh có tư cách gì rống lớn cô ấy? Anh sớm đã có vợ lại lừa gạt đùa bỡn tình cảm của cô ấy, anh mới đáng chết!”
Hắn ta đương nhiên biết Tả Ti Phong đã sớm kết hôn, chỉ là suy nghĩ đến hắn lại là đầu sỏ hại cô gái này đau lòng muốn chết! Hắn ta không nhịn được đứng ra vì cô đòi công đạo,quên mất chuyện trước đấy cô nói với hắn ta bạn trai của cô từng cùng Ái Mi cùng một chỗ.
Nghe vậy, Tả Ti Phong có chút sững sờ. Hắn cũng không phải là cố ý đối với Nhược Phù giấu giếm chuyện hắn không phải là thân tự do, mà là muốn đợi sau khi thuận lợi li hôn mới nói cho cô biết, tránh cho đơn thuần như cô sẽ suy nghĩ lung tung.
Nhược Phù cuối cùng từ trong khiếp sợ và tan nát cõi lòng khôi phục năng lực nói chuyện, cô đau lòng nói “Anh tại sao muốn như vậy tổn thương tôi? Căn bản cũng sẽ không có hôn lễ có đúng hay không? Anh từ đầu tới đuôi cũng chỉ là đang lừa gạt tôi thôi!”
“Anh không phải cố ý sẽ đối em giấu giếm, anh chỉ là muốn xử lý chuyện li hôn tốt thuận lợi sau đó mới để cho em biết, anh lần này đi nước Mỹ chính là đi làm thủ tục li hôn.” Tả Ti Phong vội vàng giải thích lại đau lòng quát to: “Chính ta tại nước Mỹ vì tương lai chúng ta cố gắng còn em lại nằm ở trong ngực một người đàn ông khác, em là đang trả thù anh sao?”
Nhược Phù vốn đang lòng chờ mong Tả Ti Phong sẽ lớn tiếng phủ nhận chuyện hắn có vợ, nhưng hắn vẫn thừa nhận, hơn nữa còn tiếp tục nói dối, Tưởng Thục Thiến cũng đã trở lại Đài Loan, hắn lại vẫn nói hắn ở lại nước Mỹ là vì muốn làm thủ tục li hôn!
Hắn lừa gạt khiến cho cô lần nữa tan nát cõi lòng, cô đau đớn đối hắn gào lên: “Đúng, tôilà đang trả thù anh, trả thù anh có vợ cũng không nói cho tôi biết, rõ ràng chính là đang lừa gạt đùa bỡn cảm tình của tôi, cho nên, tôi là cái gì không thể cùng người đàn ông khác ở chung một chỗ?”
Nghe vậy, Tả Ti Phong sắc mặt ở trong phút chốc trở nên lạnh lẽo, Nhược Phù chính miệng thừa nhận phản bội so giết hắn còn tàn nhẫn hơn, vốn là bị Tưởng Thục Thiến tổn thương trôi qua vết thương trong lòng lần nữa càng đau sâu hơn, nặng hơn.
Trong lòng đau muốn chết , Tả Ti Phong chợt cười to lên, “Tôi thật sự là một tên đại ngốc! Tôi như thế nào có tin tưởng tình yêu, tin tưởng người phụ nữ này? Tại chịu qua một lần giáo huấn sau tôi liền nên học thông minh . . . . . .” sau đó, hắn vung tay kích động hướng về phía bọn họ gầm hét lên: “Các người tất cả đều cút cho tôi, tôi lại cũng không muốn nhìn thấy các người!”
Bi thương của hắn đến muốn giết người, hắn là như vậy yêu Nhược Phù, thậm chí đem cô so với tính mạng của mình còn trọng yếu hơn, không ngờ cô hồi báo cho hắn lại là bất trinh cùng phản bội!
Thế giới của hắn ở trong một đêm hoàn toàn bị sụp đổ, hắn cũng không cần tin tưởng bất luận kẻ nào, cũng không cần yêu bất kỳ phụ nữ nào rồi !
Hắn giống như là điên rồi một loại lần nữa điên cuồng hét lên, “Cút! Tôi lại cũng không cần cô...các người tất cả đều cút thật xa cho tôi!”
Nhược Phù đau lòng không chịu nổi nhìn hắn, hắn bộ dạng kích động thất thường khiến cho cô nhìn thật là khổ sở! Không nhịn được nghĩ muốn chạy tới thật chặt ôm hắn, quên hắn mới vừa thương tổn cô nặng như thế nào.
Phùng Gia Hữu lập tức kéo cô khuyên nhủ: “Anh ta bị điên rồi, chúng ta tốt nhất nhanh đi.” nói xong, hắn ta vội vã bắt một chiếc taxi, đẩy cô lên xe.
“Tôi không thể bỏ lại anh ấy như vậy.” thấy Tả Ti Phong như cũ rống to cười lớn, Nhược Phù như thế nào cũng không cách nào yên tâm rời đi.
Cô hốt hoảng muốn mở ra cửa xe, lại bị Phùng Gia Hữu ngăn cản, “Đừng quên anh ta là thế nào thương tổn cô! Để cho anh ta đi đi! Mặc kệ anh ta rồi.”
Hắn ta giao phó tài xế lái xe, để lại Tả Ti Phong một người ở trên lối đi bộ vẫn nổi điên.
Lúc này, một chiếc taxi dừng ở cách đo một đoạn cũng lặng lẽ rời đi theo.
Bởi vì chân đau chịu không được vội vàng đi tìm bác sĩ Tưởng Thục Thiến không ngờ mình có thể mắt thấy đến tiết mục như thế đặc sắc. Thấy Tả Ti Phong cùng Chân Nhược Phù trở mặt, sau đó cô lại cùng một người đàn ông khác rời đi, tất cả hết thảy dường như so với cô ta mong đợi còn tốt hơn !
Xem ra Chân Nhược Phù đã không uy hiếp được cô ta, Tưởng Thục Thiến vui vẻ nghĩ.
Nhược Phù sau khi về đến nhà vẫn hoảng hoảng hốt hốt , cô lo lắng Tả Ti Phong không biết như thế nào rồi? Lại đau lòng hắn lừa gạt cùng đùa bỡn, cho dù hận hắn, oán thế nhưng cô lại không nhịn được nghĩ tới hắn, khát vọng hắn có thể sẽ từ cửa sổ trèo vào phòng cô.
Cô sững sờ nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ từ đêm tối chuyển thành ánh ban mai, chết lặng nghênh đón sắc trời càng lúc càng sáng lên.
Cô quên hôm nay còn phải đi làm, bình thường lúc này cô đã sớm rời giường chuẩn bị đi làm, thậm chí chờ Tả Ti Phong tới đón cô đi làm.
Hai hàng nước mắt lại từ trong hốc mắt của cô lăn xuống, đau lòng cùng chờ đợi chiếm hết suy nghĩ của cô, trong đầu chỉ quanh quẩn bóng dáng của Tả Ti Phong.
Tả Ti Phong đã có vợ khiến cô nên làm thế nào? Thật muốn rời khỏi hắn sao? Nhưng cô là như thế thương hắn a!
Hắn nói yêu cô thật chỉ là đang qua loa với cô sao? Khi tâm tình tương đối không còn kích động sau, cô hi vọng nhiều có thể từ trong miệng hắn được nghe lại đáp án lần nữa.
Trong sinh mệnh cô chỉ dung nạp xuống được Tả Ti Phong một người đàn ông, trừ phi nghe được hắn nói không yêu cô hoặc là muốn cô rời đi, nếu cô tuyệt không rời đi hắn.
Đột nhiên, Chân mẹ ở họ bên ngoài gõ gõ cửa, “Nhược Phù, nên rời giường đi làm, hôm nay thế nào ngủ được trễ như vậy? Đúng rồi, Ti Phong không phải trở về nước sao? Cậu ấy hôm nay có thể hay không đón con đi làm?”
Lời của mẹ nhắc nhở Nhược Phù Tả Ti Phong có thể sẽ tới đón cô, cô lập tức đáp lại nói: “Con lập tức đi xuống.”
Cô dùng tốc độ nhanh nhất rửa mặt thay quần áo, mặc dù cặp mắt như cũ sưng đỏ, sắc mặt cũng rất tái nhợt tiều tụy, nhưng cô đã không nghĩ ngợi nhiều được, chải chuốt tốt liền nhanh chóng xuống dưới nhà.
“Mẹ, Ti Phong tới chưa?” Nhược Phù nóng lòng mà hỏi.
Liếc thấy sắc mặt con gái khó coi, Chân mẹ kinh ngạc nghĩ muốn quan tâm thì chuông cửa vừa đúng vang lên.
Nhược Phù cuống quít chạy gấp tới mở cửa, cửa còn chưa có mở ra cô liền tha thiết kêu lên: “Ti Phong. . .”
Khi nhìn rõ người tới không phải tả TI Phong mà là quản gia thì cô lập tức im miệng.
Chân mẹ nghi ngờ đi lên trước hỏi “Ah? Thế nào không phải Ti Phong tới đón Nhược Phù đây? Có chuyện gì không?”
Quản gia cung kính thi lễ, sau đó không biểu tình mà nói: “ Tả tiên sinh mời các người hiện tại lập tức dọn nhà, công ty chuyển nhà đang ở ngoài cửa.”
Nghe vậy, bọn họ cả nhà đều kinh ngạc tại chỗ rồi, rối rít lộ ra vẻ mặt không dám tin.
Tiếp, chờ tại ngoài cửa là mười người nhân viên dọn nhà.
Nhược Phù không ngờ Tả Ti Phong lại có thể như vậy vô tình, không nói hai lời muốn đem cô đuổi đi!
Chân mẹ xông tới ngăn lại những nhân viên đang chuyển đồ đạc kia kêu lên: “Này! Các người không thể đụng đến đồ nhà tôi!”
Những nhân viên kia căn bản không trông nom Chân mẹ hò thét, vẫn như cũ từng người một xông lên tầng hai cùng tầng ba chuẩn bị khuân đồ.
“Đây là chuyện gì xảy ra? Ti Phong? Ti Phong đang nơi nào? Kêu cậu ấy ra gặp tôi!” Chân mẹ giận đến cao giọng nói.
“Phòng ốc là của Tả tiên sinh, Tả tiên sinh đương nhiên là có quyền kêu các người rời đi. Còn nữa, Tả tiên sinh hiện tại không muốn gặp bất luận kẻ nào, các người vẫn là ngoan ngoãn rời khỏi đi!” quản gia mặt không vẻ gì lại nói.
Chân mẹ cực kỳ tức giận hỏi Nhược Phù, “Nhược Phù, đây là chuyện gì xảy ra? Ti Phong tại sao muốn làm như vậy?”
Nhược Phù còn lại là ngơ ngạc ngay tại chỗ, tiếp liền toàn thân hư mềm ngã xuống đất.
Thấy thế, Nhược Dung cùng Chân mẹ vội vàng đỡ cô dậy. “Nhược Phù, con làm sao vậy?”
“Chị, anh Ti Phong tại sao muốn đuổi chúng ta đi?”
Chân ba muốn nói lại thôi! Nhìn ra được ông cũng muốn hỏi thăm con gái.
Nhược Phù rốt cuộc chịu không được tan nát cõi lòng kêu gào nói: “Ba, mẹ, cái gì đều không cần hỏi rồi, chúng ta chuyển đi đi!”
Cô còn có cái gì tốt nói đây? Nếu Tả Ti Phong như vậy lãnh khốc vô tình, lại cầu xin hắn cũng chỉ là để cho chính mình càng thêm khó chịu mà thôi. Lòng cô triệt để tan vỡ, không ngờ Tưởng Thục Thiến nói đều là sự thật! Hắn tại từ đầu đến cuối cũng chỉ là đang đùa bỡn lừa gạt cô, cô một tấm chân tình đến cuối cùng đổi lấy cũng chỉ là ruột gan đứt từng khúc a!
Vì vậy, Nhược Phù người một nhà chỉ có thể trơ mắt nhìn từng rương vật phẩm bị nhân viên chuyển xuống dưới tầng, đưa đến trên xe hàng lớn đang đợi phía ngoài.
“Bảo chúng ta muốn dọn đi nơi nào đây? Chúng ta căn bản không nơi đi a! Ti Phong tại sao ác tâm như vậy?” Chân mẹ vừa nóng lòng vừa tức giận kêu lên.
Lúc này, quản gia chợt từ túi tây trang lấy ra một tờ chi phiếu đưa tới trước mặt Chân mẹ, “Đây là Tả tiên sinh bồi thường cho các người, chỉ là, Tả tiên sinh hi vọng các người cầm chi phiếu sau vĩnh viễn đừng xuất hiện ở trước mặt ngài ấy nữa.”
Đang lúc Chân mẹ vẫn còn tại do dự có nên hay không cầm chi phiếu thì Nhược Phù lại lập tức vọt tới trước mặt quản gia, đoạt lấy chi phiếu trong tay quản gia, không chậm trễ chút nào đem chi phiếu xé đi.
“Tôi không cần tiền của hắn, ông trở về nói cho hắn biết, xin hắn yên tâm, tôi lại cũng sẽ không xuất hiện tại trước mặt hắn!” Nhược Phù quyết tuyệt gào thét nói. “Ba, mẹ, Dung Dung, chúng ta đi thôi! Không có gì đáng lưu luyến, nơi này vốn cũng không phải là nhà của chúng ta.”
Cô giương cao cằm non mềm, dẫn đầu xoải bước rời khỏi này căn biệt thự bọn họ ở tại mấy tháng.
Chân ba, Chân mẹ, Nhược Dung cũng đành phải tại tâm tình lưu luyến không rời lại phẫn hận không hiểu mà rời đi.
Mờ mịt ngồi ở trên xe hàng lớn, trong khoảng thời gian ngắn bọn họ cũng không biết nên đi đâu.
“Đi tới nhà bạn học của em đi! Nhà các cô ấy rất lớn, chúng ta có thể đem đồ dùng, hành lý gửi ở nơi đó, sau đó sẽ ra ngoài tìm phòng ốc.” Nhược Dung nghĩ đến còn có đồng học có thể nương tựa vào.
Đối với nhân viên dọn nhà nói một cái địa chỉ, bọn họ liền rời đi khu dân cư cao cấp này.
Quản gia đưa mắt nhìn bọn họ đi xa sau, lập tức lấy điện thoại di động ra đánh một cuộc điện thoại, “Phu nhân, đã theo ngài phân phó đuổi đi Chân gia người một nhà.”
Tưởng Thục Thiến đầu tiên là cười vui vẻ mấy tiếng, mới tiếp tục nói: “Ông đều chiếu theo tôi phân phó nói cho bọn họ biết chứ?”
“Đúng, tôi nói cho bọn họ biết đây tất cả đều là Tả tiên sinh quyết định, bọn họ cũng đã đồng ý không xuất hiện trước mặt Tả tiên sinh.”
Tưởng Thục Thiến lần nữa lấy tiếng cười đáp lại. Mặc dù Nhược Phù đã cùng Tả Ti Phong cãi nhau, nhưng vì nhổ cỏ tận gốc, cô ta liền dùng danh nghĩa Tả Ti Phong đuổi đi Nhược Phù, cô ta tuyệt không để cho bọn họ có cơ hội tro tàn lại cháy!
“Tả tiên sinh tối hôm qua uống say, cho đến bây giờ không có rời giường, phu nhân, cô muốn trở lại sao?” quản gia cung kính hỏi.
“Tôi tạm thời còn sẽ không trở về.” cô ta mới không cần trở về đối mặt Tả Ti Phong bộ dáng tức giận khổ sở, huống chi, trong khoảng thời gian này vì sợ địa vị của mình khó giữ được, cô ta đều không có mặc sức tận tình hưởng lạc, hiện tại nguy cơ giải trừ, cô ta liền muốn thật tốt an ủi chính mình một phen.
“Ông đối với tôi như vậy trung thành tôi sẽ không bạc đãi ông, số tiền tôi đáp ứng đưa cho ông tự sẽ được chuyển vào trong tài khoản của ông.”
Tưởng Thục Thiến vì đuổi đi Chân gia người một nhà, không keo kiệt chút nào dùng một số tiền lớn thu mua quản gia giúp cô ta hoàn thành chuyện này.
“Cám ơn phu nhân.”
Nghĩ đến sắp có được một khoản tiền không ít, khiến quản gia không có chút nào thèm quan tâm phản bội Tả Ti Phong sẽ có cái gì dạng kết quả thê thảm.
Tả Ti Phong tỉnh lại liền cảm thấy đầu đau muốn nứt, hắn say lảo đảo đi vào phòng tắm tắm rửa xong sau, lúc này mới khôi phục một chút năng lực suy nghĩ.
Hắn tối hôm qua uống rượu suốt đêm, tận tình phát tiết đau thương trong lòng. Không ngờ Nhược Phù cư nhiên không lưu luyến chút nào cùng Phùng Gia Hữu đi, cô thật sự phản bội hắn! Nghĩ đến đây, hắn không khỏi khổ sở một quyền đấm vào vách tường.
Nhưng là, mặc dù cô tổn thương hắn bị thương sâu như vậy, hắn vẫn lại là yêu cô a! Hắn căn bản dứt bỏ không được đối cô yêu say đắm.
Tả Ti Phong, chẳng lẽ mày đã quên bị Tưởng Thục Thiến phản bội sao? Hiện tại lịch sử tái diễn, mày nên lập tức chặt đứt đối với Nhược Phù yêu say đắm mới đúng. Lý trí của hắn tỉnh táo đối với hắn phân tích nói.
“Không! Tôi làm không được!” Tả Ti Phong lớn rống một tiếng, lý trí nhắc nhở nhanh chóng lao xuống dưới tầng đi tới cửa Chân gia.
Hắn mãnh liệt nhấn chuông cửa. Một lòng nghĩ muốn nhanh chóng nhìn thấy Nhược Phù, vậy mà, hắn đè tay vào cũng mau đau tay, phía sau cửa nhưng không ai đáp lại.
Theo đuôi tới quản gia liền vội vàng tiến lên nói: “Tả tiên sinh, Chân gia người một nhà đã ở sáng sớm hôm nay rời đi.”
“Cái gì?” Tả Ti Phong kích động bắt được vạt áo quản gia.
“Bọn họ muốn đi sao làm sao ông không có lập tức nói cho tôi biết? Còn nữa, sao ông không có ngăn cản bọn họ?” Tả Ti Phong kích động gào thét.
“Thật xin lỗi, là tôi không tốt, tôi không có cản được bọn họ lại, tôi vốn là muốn lập tức báo cáo với ngài, nhưng tôi xem ngài ngủ rất ngon liền không dám đánh thức ngài. Đều là tôi không tốt.” quản gia thẳng nhận sai lầm.
“Vậy ông có hay không hỏi rõ ràng bọn họ muốn dọn đi nơi nào?” Tả Ti Phong nóng lòng lần nữa quát lên.
“Chuyện này. . . . . . Bọn họ không chịu nói, chỉ là, Nhược Phù tiểu thư nói lời nói rất kỳ quái. . . . . .”
“Cô ấy nói gì?” Tả Ti Phong không kịp chờ đợi hỏi tới.
“Nhược Phù tiểu thư nói cô ấy vĩnh viễn không muốn gặp lại ngài, cũng xin ngài không nên lại đi tìm cô ấy.” quản gia theo Tưởng Thục Thiến phân phó trả lời.
Nghe vậy, Tả Ti Phong dùng sức đấm một đấm ở trên cửa, đem quản gia bị sợ đến trong lòng giật mình.
“Phù, em thật sự như vậy vô tình?” Tả Ti Phong đau lòng hô, sau đó hắn hít sâu một hơi, trầm giọng đối với quản gia giao phó nói: “Lấy chìa khóa, tôi muốn vào xem một chút.” hắn không phải là chính mắt chứng thật Nhược Phù thật sự không còn ở trong tòa nhà này không được.
Quản gia vội vàng đi nhanh tiến lên giúp hắn mở cửa.
Tả Ti Phong vọt vào cửa sau liền chạy thẳng tới trên tầng ba hướng phòng Nhược Phù đi tới.
Căn phòng trống rỗng khiến cho hắn đau lòng không thôi. Nhược Phù thật cứ như vậy rời đi? Tả Ti Phong không khỏi chán nản ngồi ở trên giường.
Quản gia đi theo phía sau hắn lên tầng, chần chờ một chút sau mới nói: “Tả tiên sinh, Lã Phó tổng cùng Ngô tiên sinh đánh thông mấy cuộc điện thoại, mời cùng công ty liên lạc. . . . . .”
“Đi ra ngoài!” Tả Ti Phong rét lạnh nói một câu.
“Chuyện này. . . . . . Nhưng là bọn họ dường như vội vã muốn ngài gọi điện thoại về công ty. . . . . .” quản gia khổ sở lại nói.
“Đi ra ngoài! Đừng đến phiền tôi!” Tả Ti Phong tâm tình nặng nề hét lớn.
Người hắn yêu nhất bỏ lại hắn vội chạy tới trong ngực một người đàn ông khác, hắn căn bản không có tâm tình gặp bất luận kẻ nào, cũng không có tâm tình làm bất cứ chuyện gì.
Nhược Phù vô tình rời đi đã triệt để làm hẵn sụp đổ, hắn là như vậy yêu cô, nhưng cô lại không chút nào quyến luyến nói đi là đi, thậm chí ngay cả gặp mặt đều không nguyện gặp hắn một lần.
So với Tưởng Thục Thiến, Nhược Phù đem hắn bị thương sâu hơn, nặng hơn, hắn nên phải hận cô, oán cô, vậy mà trừ cõi lòng đầy đau đớn ra, hắn đã không còn bất kỳ cảm giác gì.
Tả Ti Phong đem chính mình khóa ở trong phòng của Nhược Phù, đau thương như lại bất sa vào tại trong tình yêu bọn họ từng có trôi qua, rồi lại tự ngược không ngừng nghĩ đến một đoạn cảm tưởng Nhược Phù cùng Phùng Gia Hữu giờ phút này nhất định đang nhiệt tình triền miên hoan ái đi!
Những thứ tâm tình phức tạp này sắp dồn ép hắn điên rồi, thế nhưng hắn lại vô lực tránh thoát. . . . . .
Hết chương 8
Cô mạnh mẽ chạy gấp ở trên lối đi bộ, thật may lúc này là buổi tối.
Con đường không hề giống ban ngày một loại như vậy náo nhiệt, mới không có đụng vào ai.
Tả Ti Phong tại sao muốn lừa cô? Nghĩ đến hắn đối cô lời ngon tiếng ngọt thì ra là cũng chỉ là lời nói dối, một hồi đau đớn như tê liệt rốt cuộc ép cô nước mắt vỡ đê.
Cô là như thế tin tưởng hắn, tin tưởng hắn hết thảy cam kết cùng lời thề, tin tưởng hắn từ nước Mỹ sau khi trở lại sẽ phải cùng cô kết hôn, nhưng hắn vậy mà lại sớm đã có vợ! Hắn tại nói tất cả căn bản là đang gạt cô, tựa như hắn lần nữa mượn cớ bởi vì bận rộn công việc mà hoãn thời gian trở về nước một dạng.
Lòng của cô đau, thật là đau, hắn tại sao có thể tàn nhẫn như vậy? Ở cô đem chính mình cả người không có chút nào giữ lại hoàn toàn giao cho hắn, hãm sâu trong lưới tình của hắn sau mới nói cho cô biết, cô chỉ là con mồi cung hắn ăn no nê?
Tim của cô đau, thật là đau, đau đến cô cho là mình sẽ chết đi được, nhưng cô vẫn bất chấp tất cả chạy về phía trước.
Lúc này, có một người nghiêng ngã lảo đảo từ bên đường lao tới, vừa lúc cùng Nhược Phù đụng thành một đoàn, hai người cũng bởi vì đụng nhau lực độ quá mạnh mà ngã xuống đất.
Nhược Phù cả người té nhào vào trên lối đi bộ, xi măng thô ráp mài rách da đầu gối mịn màng của cô, làm cho đầu gối của cố ứ bầm một mảnh, xem ra vô cùng thê thảm.
Nhưng vết thương Tả Ti Phong đem đến cho cô còn đau đớn hơn nữa, cô rốt cuộc không nhịn được lớn tiếng khóc lên.
Khóc té ở trên đường cái là chuyện cô chưa từng suy nghĩ trôi qua, nhưng mà giờ phút này cô cái gì đều không quản, chỉ muốn tận tình khóc ra uất ức cùng đau đớn của cô.
Ngã ở bên cạnh cô người đàn ông đầu tiên là ngây người một hồi lâu, mới chậm rãi đứng lên, đưa tay đỡ cô dậy, “Thật xin lỗi! Tôi theo vị hôn thê gây gổ, uống một chút rượu, cho nên không có có vài phần chú ý đến cô xông tới.”
Cô tiếng khóc thảm thiết bi thương khiến cho hắn ta đau lòng không thôi.
Ah? Cái âm thanh này cô tựa hồ tại nơi nào nghe qua? Nhược Phù nâng lên đôi mắt đẫm lệ vừa nhìn, là Phùng Gia Hữu!
Nghĩ đến hắn ta cũng cùng chính mình là một dạng bị người yêu sâu đậm lường gạt phản bội, ở dưới đồng bệnh tương liên, cô chợt nhào vào trong ngực của hắn ta ầm ĩ khóc thút thít.
“Ô. . . . . . Chúng ta đều bị người thích nhất lừa gạt. . . . . . Anh theo tôi một dạng đáng thương a. . . . . .” Nhược Phù tâm xé rách nghẹn ngào khóc ròng nói.
“Làm sao cô biết tôi bị Ái Mi lừa gạt phản bội?” Phùng Gia Hữu giật mình hỏi.
Cô gái này đột nhiên nhào vào trong ngực của hắn ta khóc lớn đã đủ khiến hắn kinh ngạc rồi, không ngờ cô lại vẫn đối với chuyện đau lòng của hắn ta rõ như bàn tay.
Nhược Phù ngẩng đầu lên ngó hắn ta một cái, “Ái Mi của anh. . . . . . Từng cùng bạn trai tôi ở chung một chỗ. . . . . .” cô thút thít trả lời. Cũng chính là bởi vì một lần kia để cho cô quỷ thần khiến xui đụng phải Tả Ti Phong, mới có thể hại cô lâm vào này vạn kiếp bất phục trong địa ngục.
Cô cả người đau đến ruột gan đứt từng khúc, tiếng khóc càng lúc càng bi thiết.
Phùng Gia Gữu cũng tại lúc này nhận ra Nhược Phù chính là cô gái ngày đó ở trong bữa tiệc giúp một tay tìm Ái Mi, thoáng chốc, giữa hai người không còn khoảng cách.
“Cô cũng bị người yêu cô tổn thương sao? Chúng ta thế nào như vậy đáng thương?” Phùng Gia Hữu vụng về kéo lên vạt áo áo sơ mi muốn giúp Nhược Phù lau nước mắt.
“Hắn thật là tàn nhẫn. . . . . . Hắn tại sao muốn đối với tôi như vậy? Tôi là như vậy yêu hắn, tin tưởng hắn a!” Nhược Phù hò hét ra đau thương trong lòng.
“Đúng a! Tôi như vậy yêu ta ấy, tin tưởng cô ta, cô ta lại phản bội tôi, lừa gạt tôi! Cô ta là người phụ nữ tàn nhẫn nhất, vô tình nhất cuộc đời này!” chính mắt thấy Ái Mi cư nhiên tùy tiện quyến rũ đàn ông lên giường, khiến Phùng Gia Hữu đồng dạng cảm thấy đau triệt nội tâm.
“Hắn vì sao lại phải đối với tôi như vậy? Hắn đã có vợ cũng không nên tới trêu chọc tôi a! Không nên để cho tôi không cách nào tự kềm chế yêu hắn. . . . . . Hắn làm sao đành lòng như vậy tổn thương tôi đây?”
Thường ngày nhiệt tình yêu say đắm hình ảnh tất cả đều vào thời khắc này tràn vào trong đầu của cô, làm cô đau đến không muốn sống.
Nhược Phù tiếng khóc thê lương bi ai chọc cho Phùng Gia Hữu một hồi đau lòng, hắn ta dịu dàng ôm cô, lần nữa kéo vạt áo áo sơ mi giúp cô lau nước mắt.
Cô đau hắn hiểu, mà hắn đau cũng chỉ có cô hiểu.
“Hắn quá ghê tởm! Cái tên gia hỏa không có nhân tính, hắn thế nào có thể tổn thương cô.” Phùng Gia Hữu dịu dàng nâng lên cằm non mịn của cô nói: “Cái tên lừa gạt thương tổn cô thật là đáng chết. . . . . .”
“Không ngờ tình cảm của các người tốt như vậy, cư nhiên ở trên đường cái liền ôm hôn nóng bỏng?”
Đột nhiên, Tả Ti Phong âm thanh lạnh lẽo cắt đứt lời nói hắn ta đang mắng.
Hắn gạt bỏ muôn vàn khó khăn bất chấp tất cả từ nước Mỹ chạy về, vừa nghe đến Nhược Phù cùng bạn bè dùng cơm chưa về, hắn lập tức lao ra muốn đi đón cô, nào có thể đoán được nghênh đón hắn lại là tình cảnh cô không muốn xa rời dựa vào trong ngực một người đàn ông khác!
Tưởng Thục Thiến người ích kỷ cùng bất trinh ở trong lòng của hắn đã in dấu vết thật sâu tổn thương nặng nề, nhưng là bị Nhược Phù phản bội lại càng làm cho lòng hắn đau muốn điên!
Tả Ti Phong đã tức giận đến nói không ra lời, chỉ có thể dùng ánh mắt có thể giết chết người nhìn Nhược Phù, hướng cô từng bước một đến gần.
“Tôi mới đi không bao lâu, em liền đói khát khắp nơi tìm đàn ông!” hắn cắn răng nghiến lợi quát to.
Nhược Phù kinh hỉ vô cùng nhìn Tả Ti Phong. Mặc dù một giờ trước còn hận hắn, oán hắn tàn nhẫn tổn thương cô, đùa bỡn cô, nhưng hắn xuất hiện vẫn lại là khiến cô tất cả yêu say đắm, làm cho cô thân bất do kỷ quả muốn nhào tới đến trong ngực hắn, vậy mà hắn ánh mắt nghi kỵ hoài nghi cùng tức giận lại làm cho cô gặt bỏ đi cái kích động này.
Nhược Phù khổ sở tan nát cõi lòng quay đầu, không muốn nhìn cái người đàn ông trước mắt này đã lấy đi tình cảm chân thành của cô lại đem cô bị thương tích đầy mình.
Nhìn thấy ánh mắt né tránh của cô, Tả Ti Phong tức giận được bước một bước tiến lên trước, nắm được cằm của cô ép buộc cô nhìn hắn.
“Em không dám đối mặt tôi sao? Cũng là em có đàn ông khác, ngay cả tôi đều khinh thường nhìn?” ghen tỵ và tức giận khiến cho hắn nổi điên, vì vậy hắn không nhìn thấy đôi mắt khóc sưng của Nhược Phù cùng nét mặt bi thương tan nát cõi lòng, chỉ thấy sự phản bội của cô.
Uổng phí hắn yêu cô sâu như vậy, còn không trong nom tất cả nghĩ kết thúc đi hôn nhân của hắn cưới cô, không ngờ cô chính là dùng phương pháp cùng Tưởng Thục Thiến giống nhau tổn thương hắn!
Tả Ti Phong nắm cánh tay tuyết trắng mềm mại của Nhược Phù quát to: “Em nói đi, em vì sao lại muốn đối với tôi như vậy? Các người chính là không thể không có đàn ông sao? Em tại sao đê tiện giống như cô ta?”
Nhược Phù quả thật không thể tin được người đnà ông cô yêu lại có thể dùng cái từ “đê tiện” này tổn thương cô. Cô chấn kinh trừng to mắt nhìn hắn.
Tả Ti Phong trước mặt thật sự là người yêu cô yêu đến điên cuồng kia sao? Cô đột nhiên cảm thấy hắn thật xa lạ.
Phùng Gia Hữu không nhịn được xông lại thô lỗ đẩy ra Tả Ti Phong kêu lên: “Thương thế của cô ấy bị thương còn chưa đủ sao? Anh có tư cách gì rống lớn cô ấy? Anh sớm đã có vợ lại lừa gạt đùa bỡn tình cảm của cô ấy, anh mới đáng chết!”
Hắn ta đương nhiên biết Tả Ti Phong đã sớm kết hôn, chỉ là suy nghĩ đến hắn lại là đầu sỏ hại cô gái này đau lòng muốn chết! Hắn ta không nhịn được đứng ra vì cô đòi công đạo,quên mất chuyện trước đấy cô nói với hắn ta bạn trai của cô từng cùng Ái Mi cùng một chỗ.
Nghe vậy, Tả Ti Phong có chút sững sờ. Hắn cũng không phải là cố ý đối với Nhược Phù giấu giếm chuyện hắn không phải là thân tự do, mà là muốn đợi sau khi thuận lợi li hôn mới nói cho cô biết, tránh cho đơn thuần như cô sẽ suy nghĩ lung tung.
Nhược Phù cuối cùng từ trong khiếp sợ và tan nát cõi lòng khôi phục năng lực nói chuyện, cô đau lòng nói “Anh tại sao muốn như vậy tổn thương tôi? Căn bản cũng sẽ không có hôn lễ có đúng hay không? Anh từ đầu tới đuôi cũng chỉ là đang lừa gạt tôi thôi!”
“Anh không phải cố ý sẽ đối em giấu giếm, anh chỉ là muốn xử lý chuyện li hôn tốt thuận lợi sau đó mới để cho em biết, anh lần này đi nước Mỹ chính là đi làm thủ tục li hôn.” Tả Ti Phong vội vàng giải thích lại đau lòng quát to: “Chính ta tại nước Mỹ vì tương lai chúng ta cố gắng còn em lại nằm ở trong ngực một người đàn ông khác, em là đang trả thù anh sao?”
Nhược Phù vốn đang lòng chờ mong Tả Ti Phong sẽ lớn tiếng phủ nhận chuyện hắn có vợ, nhưng hắn vẫn thừa nhận, hơn nữa còn tiếp tục nói dối, Tưởng Thục Thiến cũng đã trở lại Đài Loan, hắn lại vẫn nói hắn ở lại nước Mỹ là vì muốn làm thủ tục li hôn!
Hắn lừa gạt khiến cho cô lần nữa tan nát cõi lòng, cô đau đớn đối hắn gào lên: “Đúng, tôilà đang trả thù anh, trả thù anh có vợ cũng không nói cho tôi biết, rõ ràng chính là đang lừa gạt đùa bỡn cảm tình của tôi, cho nên, tôi là cái gì không thể cùng người đàn ông khác ở chung một chỗ?”
Nghe vậy, Tả Ti Phong sắc mặt ở trong phút chốc trở nên lạnh lẽo, Nhược Phù chính miệng thừa nhận phản bội so giết hắn còn tàn nhẫn hơn, vốn là bị Tưởng Thục Thiến tổn thương trôi qua vết thương trong lòng lần nữa càng đau sâu hơn, nặng hơn.
Trong lòng đau muốn chết , Tả Ti Phong chợt cười to lên, “Tôi thật sự là một tên đại ngốc! Tôi như thế nào có tin tưởng tình yêu, tin tưởng người phụ nữ này? Tại chịu qua một lần giáo huấn sau tôi liền nên học thông minh . . . . . .” sau đó, hắn vung tay kích động hướng về phía bọn họ gầm hét lên: “Các người tất cả đều cút cho tôi, tôi lại cũng không muốn nhìn thấy các người!”
Bi thương của hắn đến muốn giết người, hắn là như vậy yêu Nhược Phù, thậm chí đem cô so với tính mạng của mình còn trọng yếu hơn, không ngờ cô hồi báo cho hắn lại là bất trinh cùng phản bội!
Thế giới của hắn ở trong một đêm hoàn toàn bị sụp đổ, hắn cũng không cần tin tưởng bất luận kẻ nào, cũng không cần yêu bất kỳ phụ nữ nào rồi !
Hắn giống như là điên rồi một loại lần nữa điên cuồng hét lên, “Cút! Tôi lại cũng không cần cô...các người tất cả đều cút thật xa cho tôi!”
Nhược Phù đau lòng không chịu nổi nhìn hắn, hắn bộ dạng kích động thất thường khiến cho cô nhìn thật là khổ sở! Không nhịn được nghĩ muốn chạy tới thật chặt ôm hắn, quên hắn mới vừa thương tổn cô nặng như thế nào.
Phùng Gia Hữu lập tức kéo cô khuyên nhủ: “Anh ta bị điên rồi, chúng ta tốt nhất nhanh đi.” nói xong, hắn ta vội vã bắt một chiếc taxi, đẩy cô lên xe.
“Tôi không thể bỏ lại anh ấy như vậy.” thấy Tả Ti Phong như cũ rống to cười lớn, Nhược Phù như thế nào cũng không cách nào yên tâm rời đi.
Cô hốt hoảng muốn mở ra cửa xe, lại bị Phùng Gia Hữu ngăn cản, “Đừng quên anh ta là thế nào thương tổn cô! Để cho anh ta đi đi! Mặc kệ anh ta rồi.”
Hắn ta giao phó tài xế lái xe, để lại Tả Ti Phong một người ở trên lối đi bộ vẫn nổi điên.
Lúc này, một chiếc taxi dừng ở cách đo một đoạn cũng lặng lẽ rời đi theo.
Bởi vì chân đau chịu không được vội vàng đi tìm bác sĩ Tưởng Thục Thiến không ngờ mình có thể mắt thấy đến tiết mục như thế đặc sắc. Thấy Tả Ti Phong cùng Chân Nhược Phù trở mặt, sau đó cô lại cùng một người đàn ông khác rời đi, tất cả hết thảy dường như so với cô ta mong đợi còn tốt hơn !
Xem ra Chân Nhược Phù đã không uy hiếp được cô ta, Tưởng Thục Thiến vui vẻ nghĩ.
Nhược Phù sau khi về đến nhà vẫn hoảng hoảng hốt hốt , cô lo lắng Tả Ti Phong không biết như thế nào rồi? Lại đau lòng hắn lừa gạt cùng đùa bỡn, cho dù hận hắn, oán thế nhưng cô lại không nhịn được nghĩ tới hắn, khát vọng hắn có thể sẽ từ cửa sổ trèo vào phòng cô.
Cô sững sờ nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ từ đêm tối chuyển thành ánh ban mai, chết lặng nghênh đón sắc trời càng lúc càng sáng lên.
Cô quên hôm nay còn phải đi làm, bình thường lúc này cô đã sớm rời giường chuẩn bị đi làm, thậm chí chờ Tả Ti Phong tới đón cô đi làm.
Hai hàng nước mắt lại từ trong hốc mắt của cô lăn xuống, đau lòng cùng chờ đợi chiếm hết suy nghĩ của cô, trong đầu chỉ quanh quẩn bóng dáng của Tả Ti Phong.
Tả Ti Phong đã có vợ khiến cô nên làm thế nào? Thật muốn rời khỏi hắn sao? Nhưng cô là như thế thương hắn a!
Hắn nói yêu cô thật chỉ là đang qua loa với cô sao? Khi tâm tình tương đối không còn kích động sau, cô hi vọng nhiều có thể từ trong miệng hắn được nghe lại đáp án lần nữa.
Trong sinh mệnh cô chỉ dung nạp xuống được Tả Ti Phong một người đàn ông, trừ phi nghe được hắn nói không yêu cô hoặc là muốn cô rời đi, nếu cô tuyệt không rời đi hắn.
Đột nhiên, Chân mẹ ở họ bên ngoài gõ gõ cửa, “Nhược Phù, nên rời giường đi làm, hôm nay thế nào ngủ được trễ như vậy? Đúng rồi, Ti Phong không phải trở về nước sao? Cậu ấy hôm nay có thể hay không đón con đi làm?”
Lời của mẹ nhắc nhở Nhược Phù Tả Ti Phong có thể sẽ tới đón cô, cô lập tức đáp lại nói: “Con lập tức đi xuống.”
Cô dùng tốc độ nhanh nhất rửa mặt thay quần áo, mặc dù cặp mắt như cũ sưng đỏ, sắc mặt cũng rất tái nhợt tiều tụy, nhưng cô đã không nghĩ ngợi nhiều được, chải chuốt tốt liền nhanh chóng xuống dưới nhà.
“Mẹ, Ti Phong tới chưa?” Nhược Phù nóng lòng mà hỏi.
Liếc thấy sắc mặt con gái khó coi, Chân mẹ kinh ngạc nghĩ muốn quan tâm thì chuông cửa vừa đúng vang lên.
Nhược Phù cuống quít chạy gấp tới mở cửa, cửa còn chưa có mở ra cô liền tha thiết kêu lên: “Ti Phong. . .”
Khi nhìn rõ người tới không phải tả TI Phong mà là quản gia thì cô lập tức im miệng.
Chân mẹ nghi ngờ đi lên trước hỏi “Ah? Thế nào không phải Ti Phong tới đón Nhược Phù đây? Có chuyện gì không?”
Quản gia cung kính thi lễ, sau đó không biểu tình mà nói: “ Tả tiên sinh mời các người hiện tại lập tức dọn nhà, công ty chuyển nhà đang ở ngoài cửa.”
Nghe vậy, bọn họ cả nhà đều kinh ngạc tại chỗ rồi, rối rít lộ ra vẻ mặt không dám tin.
Tiếp, chờ tại ngoài cửa là mười người nhân viên dọn nhà.
Nhược Phù không ngờ Tả Ti Phong lại có thể như vậy vô tình, không nói hai lời muốn đem cô đuổi đi!
Chân mẹ xông tới ngăn lại những nhân viên đang chuyển đồ đạc kia kêu lên: “Này! Các người không thể đụng đến đồ nhà tôi!”
Những nhân viên kia căn bản không trông nom Chân mẹ hò thét, vẫn như cũ từng người một xông lên tầng hai cùng tầng ba chuẩn bị khuân đồ.
“Đây là chuyện gì xảy ra? Ti Phong? Ti Phong đang nơi nào? Kêu cậu ấy ra gặp tôi!” Chân mẹ giận đến cao giọng nói.
“Phòng ốc là của Tả tiên sinh, Tả tiên sinh đương nhiên là có quyền kêu các người rời đi. Còn nữa, Tả tiên sinh hiện tại không muốn gặp bất luận kẻ nào, các người vẫn là ngoan ngoãn rời khỏi đi!” quản gia mặt không vẻ gì lại nói.
Chân mẹ cực kỳ tức giận hỏi Nhược Phù, “Nhược Phù, đây là chuyện gì xảy ra? Ti Phong tại sao muốn làm như vậy?”
Nhược Phù còn lại là ngơ ngạc ngay tại chỗ, tiếp liền toàn thân hư mềm ngã xuống đất.
Thấy thế, Nhược Dung cùng Chân mẹ vội vàng đỡ cô dậy. “Nhược Phù, con làm sao vậy?”
“Chị, anh Ti Phong tại sao muốn đuổi chúng ta đi?”
Chân ba muốn nói lại thôi! Nhìn ra được ông cũng muốn hỏi thăm con gái.
Nhược Phù rốt cuộc chịu không được tan nát cõi lòng kêu gào nói: “Ba, mẹ, cái gì đều không cần hỏi rồi, chúng ta chuyển đi đi!”
Cô còn có cái gì tốt nói đây? Nếu Tả Ti Phong như vậy lãnh khốc vô tình, lại cầu xin hắn cũng chỉ là để cho chính mình càng thêm khó chịu mà thôi. Lòng cô triệt để tan vỡ, không ngờ Tưởng Thục Thiến nói đều là sự thật! Hắn tại từ đầu đến cuối cũng chỉ là đang đùa bỡn lừa gạt cô, cô một tấm chân tình đến cuối cùng đổi lấy cũng chỉ là ruột gan đứt từng khúc a!
Vì vậy, Nhược Phù người một nhà chỉ có thể trơ mắt nhìn từng rương vật phẩm bị nhân viên chuyển xuống dưới tầng, đưa đến trên xe hàng lớn đang đợi phía ngoài.
“Bảo chúng ta muốn dọn đi nơi nào đây? Chúng ta căn bản không nơi đi a! Ti Phong tại sao ác tâm như vậy?” Chân mẹ vừa nóng lòng vừa tức giận kêu lên.
Lúc này, quản gia chợt từ túi tây trang lấy ra một tờ chi phiếu đưa tới trước mặt Chân mẹ, “Đây là Tả tiên sinh bồi thường cho các người, chỉ là, Tả tiên sinh hi vọng các người cầm chi phiếu sau vĩnh viễn đừng xuất hiện ở trước mặt ngài ấy nữa.”
Đang lúc Chân mẹ vẫn còn tại do dự có nên hay không cầm chi phiếu thì Nhược Phù lại lập tức vọt tới trước mặt quản gia, đoạt lấy chi phiếu trong tay quản gia, không chậm trễ chút nào đem chi phiếu xé đi.
“Tôi không cần tiền của hắn, ông trở về nói cho hắn biết, xin hắn yên tâm, tôi lại cũng sẽ không xuất hiện tại trước mặt hắn!” Nhược Phù quyết tuyệt gào thét nói. “Ba, mẹ, Dung Dung, chúng ta đi thôi! Không có gì đáng lưu luyến, nơi này vốn cũng không phải là nhà của chúng ta.”
Cô giương cao cằm non mềm, dẫn đầu xoải bước rời khỏi này căn biệt thự bọn họ ở tại mấy tháng.
Chân ba, Chân mẹ, Nhược Dung cũng đành phải tại tâm tình lưu luyến không rời lại phẫn hận không hiểu mà rời đi.
Mờ mịt ngồi ở trên xe hàng lớn, trong khoảng thời gian ngắn bọn họ cũng không biết nên đi đâu.
“Đi tới nhà bạn học của em đi! Nhà các cô ấy rất lớn, chúng ta có thể đem đồ dùng, hành lý gửi ở nơi đó, sau đó sẽ ra ngoài tìm phòng ốc.” Nhược Dung nghĩ đến còn có đồng học có thể nương tựa vào.
Đối với nhân viên dọn nhà nói một cái địa chỉ, bọn họ liền rời đi khu dân cư cao cấp này.
Quản gia đưa mắt nhìn bọn họ đi xa sau, lập tức lấy điện thoại di động ra đánh một cuộc điện thoại, “Phu nhân, đã theo ngài phân phó đuổi đi Chân gia người một nhà.”
Tưởng Thục Thiến đầu tiên là cười vui vẻ mấy tiếng, mới tiếp tục nói: “Ông đều chiếu theo tôi phân phó nói cho bọn họ biết chứ?”
“Đúng, tôi nói cho bọn họ biết đây tất cả đều là Tả tiên sinh quyết định, bọn họ cũng đã đồng ý không xuất hiện trước mặt Tả tiên sinh.”
Tưởng Thục Thiến lần nữa lấy tiếng cười đáp lại. Mặc dù Nhược Phù đã cùng Tả Ti Phong cãi nhau, nhưng vì nhổ cỏ tận gốc, cô ta liền dùng danh nghĩa Tả Ti Phong đuổi đi Nhược Phù, cô ta tuyệt không để cho bọn họ có cơ hội tro tàn lại cháy!
“Tả tiên sinh tối hôm qua uống say, cho đến bây giờ không có rời giường, phu nhân, cô muốn trở lại sao?” quản gia cung kính hỏi.
“Tôi tạm thời còn sẽ không trở về.” cô ta mới không cần trở về đối mặt Tả Ti Phong bộ dáng tức giận khổ sở, huống chi, trong khoảng thời gian này vì sợ địa vị của mình khó giữ được, cô ta đều không có mặc sức tận tình hưởng lạc, hiện tại nguy cơ giải trừ, cô ta liền muốn thật tốt an ủi chính mình một phen.
“Ông đối với tôi như vậy trung thành tôi sẽ không bạc đãi ông, số tiền tôi đáp ứng đưa cho ông tự sẽ được chuyển vào trong tài khoản của ông.”
Tưởng Thục Thiến vì đuổi đi Chân gia người một nhà, không keo kiệt chút nào dùng một số tiền lớn thu mua quản gia giúp cô ta hoàn thành chuyện này.
“Cám ơn phu nhân.”
Nghĩ đến sắp có được một khoản tiền không ít, khiến quản gia không có chút nào thèm quan tâm phản bội Tả Ti Phong sẽ có cái gì dạng kết quả thê thảm.
Tả Ti Phong tỉnh lại liền cảm thấy đầu đau muốn nứt, hắn say lảo đảo đi vào phòng tắm tắm rửa xong sau, lúc này mới khôi phục một chút năng lực suy nghĩ.
Hắn tối hôm qua uống rượu suốt đêm, tận tình phát tiết đau thương trong lòng. Không ngờ Nhược Phù cư nhiên không lưu luyến chút nào cùng Phùng Gia Hữu đi, cô thật sự phản bội hắn! Nghĩ đến đây, hắn không khỏi khổ sở một quyền đấm vào vách tường.
Nhưng là, mặc dù cô tổn thương hắn bị thương sâu như vậy, hắn vẫn lại là yêu cô a! Hắn căn bản dứt bỏ không được đối cô yêu say đắm.
Tả Ti Phong, chẳng lẽ mày đã quên bị Tưởng Thục Thiến phản bội sao? Hiện tại lịch sử tái diễn, mày nên lập tức chặt đứt đối với Nhược Phù yêu say đắm mới đúng. Lý trí của hắn tỉnh táo đối với hắn phân tích nói.
“Không! Tôi làm không được!” Tả Ti Phong lớn rống một tiếng, lý trí nhắc nhở nhanh chóng lao xuống dưới tầng đi tới cửa Chân gia.
Hắn mãnh liệt nhấn chuông cửa. Một lòng nghĩ muốn nhanh chóng nhìn thấy Nhược Phù, vậy mà, hắn đè tay vào cũng mau đau tay, phía sau cửa nhưng không ai đáp lại.
Theo đuôi tới quản gia liền vội vàng tiến lên nói: “Tả tiên sinh, Chân gia người một nhà đã ở sáng sớm hôm nay rời đi.”
“Cái gì?” Tả Ti Phong kích động bắt được vạt áo quản gia.
“Bọn họ muốn đi sao làm sao ông không có lập tức nói cho tôi biết? Còn nữa, sao ông không có ngăn cản bọn họ?” Tả Ti Phong kích động gào thét.
“Thật xin lỗi, là tôi không tốt, tôi không có cản được bọn họ lại, tôi vốn là muốn lập tức báo cáo với ngài, nhưng tôi xem ngài ngủ rất ngon liền không dám đánh thức ngài. Đều là tôi không tốt.” quản gia thẳng nhận sai lầm.
“Vậy ông có hay không hỏi rõ ràng bọn họ muốn dọn đi nơi nào?” Tả Ti Phong nóng lòng lần nữa quát lên.
“Chuyện này. . . . . . Bọn họ không chịu nói, chỉ là, Nhược Phù tiểu thư nói lời nói rất kỳ quái. . . . . .”
“Cô ấy nói gì?” Tả Ti Phong không kịp chờ đợi hỏi tới.
“Nhược Phù tiểu thư nói cô ấy vĩnh viễn không muốn gặp lại ngài, cũng xin ngài không nên lại đi tìm cô ấy.” quản gia theo Tưởng Thục Thiến phân phó trả lời.
Nghe vậy, Tả Ti Phong dùng sức đấm một đấm ở trên cửa, đem quản gia bị sợ đến trong lòng giật mình.
“Phù, em thật sự như vậy vô tình?” Tả Ti Phong đau lòng hô, sau đó hắn hít sâu một hơi, trầm giọng đối với quản gia giao phó nói: “Lấy chìa khóa, tôi muốn vào xem một chút.” hắn không phải là chính mắt chứng thật Nhược Phù thật sự không còn ở trong tòa nhà này không được.
Quản gia vội vàng đi nhanh tiến lên giúp hắn mở cửa.
Tả Ti Phong vọt vào cửa sau liền chạy thẳng tới trên tầng ba hướng phòng Nhược Phù đi tới.
Căn phòng trống rỗng khiến cho hắn đau lòng không thôi. Nhược Phù thật cứ như vậy rời đi? Tả Ti Phong không khỏi chán nản ngồi ở trên giường.
Quản gia đi theo phía sau hắn lên tầng, chần chờ một chút sau mới nói: “Tả tiên sinh, Lã Phó tổng cùng Ngô tiên sinh đánh thông mấy cuộc điện thoại, mời cùng công ty liên lạc. . . . . .”
“Đi ra ngoài!” Tả Ti Phong rét lạnh nói một câu.
“Chuyện này. . . . . . Nhưng là bọn họ dường như vội vã muốn ngài gọi điện thoại về công ty. . . . . .” quản gia khổ sở lại nói.
“Đi ra ngoài! Đừng đến phiền tôi!” Tả Ti Phong tâm tình nặng nề hét lớn.
Người hắn yêu nhất bỏ lại hắn vội chạy tới trong ngực một người đàn ông khác, hắn căn bản không có tâm tình gặp bất luận kẻ nào, cũng không có tâm tình làm bất cứ chuyện gì.
Nhược Phù vô tình rời đi đã triệt để làm hẵn sụp đổ, hắn là như vậy yêu cô, nhưng cô lại không chút nào quyến luyến nói đi là đi, thậm chí ngay cả gặp mặt đều không nguyện gặp hắn một lần.
So với Tưởng Thục Thiến, Nhược Phù đem hắn bị thương sâu hơn, nặng hơn, hắn nên phải hận cô, oán cô, vậy mà trừ cõi lòng đầy đau đớn ra, hắn đã không còn bất kỳ cảm giác gì.
Tả Ti Phong đem chính mình khóa ở trong phòng của Nhược Phù, đau thương như lại bất sa vào tại trong tình yêu bọn họ từng có trôi qua, rồi lại tự ngược không ngừng nghĩ đến một đoạn cảm tưởng Nhược Phù cùng Phùng Gia Hữu giờ phút này nhất định đang nhiệt tình triền miên hoan ái đi!
Những thứ tâm tình phức tạp này sắp dồn ép hắn điên rồi, thế nhưng hắn lại vô lực tránh thoát. . . . . .
Hết chương 8
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook