Cục Cưng Có Chiêu
-
Chương 925
CHƯƠNG 925: BỌN HỌ THẬT SỰ RẤT TỐT
“Sao vậy?”
Ông cụ Tiêu thấy Thẩm Hạ Lan giống như bị dọa, vội vàng cầm lấy điện thoại.
“Không sao ạ.” Thẩm Hạ Lan có chút xấu hổ cười.
Lúc này, nói thật, không có ai có tâm tự nhận điện thoại, nhưng điện thoại đã reo lên, ông cụ Tiêu cũng không thể giả vờ như không nghe thấy, ông hít một hơi thật sâu mới nhận điện thoại.
Đầu bên kia điện thoại là ai gọi đến, Thẩm Hạ Lan cũng không rõ, nhưng cô thấy sắc mặt của ông cụ Tiêu thay đổi.
“Ông ngoại, xảy ra chuyện gì rồi?” Thẩm Hạ Lan vội vàng hỏi. Vẻ mặt của ông cụ Tiêu có chút khó coi, nhưng vẫn khẽ nói: “Lúc nãy Trương Linh gọi điện đến, nói là phân tích số liệu sinh lí của mẹ cháu đã có rồi, con bé không mắc bệnh ung thư.”
“Cái gì?” Thẩm Hạ Lan vô cùng kích động.
“Sao có thể như vậy? Lúc đầu không phải Trương Linh nói là ung thư dạ dày giai đoạn cuối sao? Tại sao bây giờ lại không phải là bị ung thư?”
Ông cụ Tiêu lắc đầu: “Ông cũng không rõ, bà ta bảo có thời gian thì chúng ta qua đó một chuyến, nhưng mấy ngày nay cơ thể của ông không được tốt, hay là lát nữa sau khi ăn cơm xong, cháu với Ân Tuấn đi qua đó xem xem, cho dù thế nào, mặc dù mẹ cháu đã đi, nhưng bệnh của mẹ cháu vẫn phải được làm rõ”
“Vâng, lát nữa con với Ân Tuấn sẽ qua đó xem thế nào? Thẩm Hạ Lan lập tức đồng ý.
Lúc Diệp Ân Tuấn đi ra, nhìn thấy sắc mặt của Thẩm Hạ Lan và ông cụ Tiêu không được tốt, cứ cho là bọn họ vẫn còn đau lòng, khó chịu, không kìm được nói: “Ông ngoại, Hạ Lan, chuyện đã như vậy rồi, chúng ta phải học cách nhìn về phía trước có đúng không? Hơn nữa cháu tin, mẹ cũng không muốn hai người trở nên như thế này.”
Thẩm Hạ Lan gật đầu.
Ông cụ Tiêu cũng không nói gì, nhưng ánh mắt đã nói lên tất cả. Diệp Ân Tuấn vội vàng lấy cho ông cụ Tiêu một bát canh.
“Ông ngoại, mấy ngày nay ông ăn uống không được tốt, uống một ít canh cho ấm bụng trước rồi ăn cơm.”
“Được.”
Ông cụ Tiêu gật đầu, cầm bát đũa lên ăn. Thẩm Hạ Lan vẫn không động đậy, Diệp Ân Tuấn đã bưng đồ ăn cho bà bầu đã chuẩn bị từ trước lên.
“Anh tra google, không biết mùi vị làm ra như thế nào, em ăn một chút, trở về anh lại luyện tập thêm” Nghe thấy Diệp Ân Tuấn nói như vậy, trong lòng Thẩm Hạ Lan đột nhiên nóng như lửa.
“Không sao, em cảm thấy như này đã rất ngon rồi”
Cô khẽ cười, quét sạch đồ ăn trước mặt, mặc dù cô không ăn ra mùi vị gì, nhưng vì an ủi Diệp Ân Tuấn cô vẫn ăn sạch sẽ.
Diệp Ân Tuấn thấy như vậy, mặc dù miệng không nói, nhưng trong lòng vô cùng đau đớn.
Anh hi vọng vợ mình mỗi ngày đều có thể sống vui vẻ biết bao, mà không phải sống như bây giờ, đâu đâu cũng là mối nguy, đâu đâu cũng là đau thương, đau buồn.
Sau khi Thẩm Hạ Lan ăn xong, ông cụ Tiêu cũng ăn xong. Ông nhìn Thẩm Hạ Lan và Diệp Ân Tuấn, khẽ nói: “Hai đứa đi đi, ông muốn ở một mình”
“Ông ngoại.” Thẩm Hạ Lan sợ ông nghĩ không thông, nhưng lại bị Diệp Ân Tuấn kéo tay lại.
“Để ông ngoại ở một mình đi.” Nói xong, anh đưa Thẩm Hạ Lan rời khỏi nhà ông cụ Tiêu. Sau khi Thẩm Hạ Lan rời đi vẫn luôn rất trầm mặc.
Diệp Ân Tuấn biết cô khó chịu, cũng không biết nên nói gì, lúc đi qua một cửa hàng chuyên bán đồ, anh khẽ nói: “Anh nghe nói, phụ nữ tâm trạng không tốt sẽ đi uống rượu, mua sắm, hay là em đi mua sắm một lúc? Em xem trong bụng em còn có em bé, vẫn chưa chuẩn bị được cái gì, hay là chúng ta đi dạo, mua đồ cửa hàng bán đồ trẻ em, mua cho em bé ít đồ?
Nghe Diệp Ân Tuấn nói như vậy, Thẩm Hạ Lan hơi sững sờ, sau đó mới gật đầu.
“Cũng được, quả thực em chưa bắt đầu chuẩn bị cái gì, cũng không biết đứa bé trong bụng là nam hay nữ.”
“Chuẩn bị cả hai, dù sao cũng sẽ dùng đến, có đúng không?”
Thẩm Hạ Lan gật đầu, sau đó cùng với Diệp Ân Tuấn đi vào cửa hàng chuyên kinh doanh.
Đồ ở đây thật sự rất nhiều, sau khi Thẩm Hạ Lan nhìn thấy những bộ quần áo đáng yêu của em bé, tâm trạng ít nhiều cũng khôi phục lại một chút.
Cô cầm một cái yếm lên, nhìn trái nhìn phải, khóe miệng không khỏi cong lên.
“Nhỏ như thế này? Em bé có thể mặc sao?”
Diệp Ân Tuấn có chút nghi hoặc hỏi. Thẩm Hạ Lan cười nói: “Em bé vừa mới sinh ra không to đầu”
“Vậy sao? Anh chưa từng nhìn thấy.”
Thẩm Hạ Lan nghe thấy Diệp Ân Tuấn nói như vậy, đột nhiên có chút buồn.
“Lúc Minh Triết và Nghệ Nghệ sinh ra, bởi vì là sinh đôi, nhưng ở trong bụng em cũng không ăn uống gì quá tốt, dinh dưỡng không phải quá đầy đủ, lúc hai đứa vừa sinh ra giống như con mèo vậy, chỉ to như thế này”
Thẩm Hạ Lan vừa nói vừa khoa chân múa tay.
Đáy mắt Diệp Ân Tuấn hiện lên một tia đau lòng.
“Là anh khiến ba mẹ con em chịu khổ rồi”
“Bọn em vẫn tốt, chủ yếu là Nghề Nghê, vừa sinh ra đã phải sống trong lồng ấp hơn nửa tháng, bác sĩ thông báo bệnh tình nguy kịch không dưới một lần, lúc đó em thật sự sắp không thể kiên trì được nữa.”
Nói đến chuyện trước đây, đôi mắt của Thẩm Hạ Lan lại ấng ấng nước mắt.
“Đều nói không nuôi con không biết công ơn ba mẹ, em thật sự biết sự vất vả khi làm ba mẹ, em nghĩ năm đó lúc mẹ em mang thai em, cũng có tâm trạng như vậy, chỉ là bà ấy vì bảo vệ em nên mới không cần.
Trên thế giới này có thể có một người ba không yêu con mình, nhưng tuyệt đối không có một người mẹ không yêu con mình, bởi vì sự vất vả trong mười tháng mang thai và lúc sinh thật sự không phải người bình thường có thể chịu đựng được, nó là dấu vết và sự bận tâm cả một đời.
Thẩm Hạ Lan lại nghĩ đến Tiểu Ái. Tiểu Ái yêu cô, lúc này cô hoàn toàn không oán trách.
Diệp Ân Tuấn nắm chặt lấy tay cô, khẽ nói: “Vất vả cho em rồi. Anh biết bây giờ anh nói gì cũng không thể bù đắp cho sự vất vả và đau buồn của em năm đó, quãng đời sau này để anh chăm sóc mọi người được không, coi như là bồi thường”
“Cũng không phải lỗi lầm gì, đều là hiểu nhầm, em cũng hi vọng chúng ta có thể sống thật tốt, không giống như ba mẹ em, vĩnh viễn xa cách nhau là tốt rồi”
“Nói linh tinh cái gì vậy, đương nhiên là không rồi!” Diệp Ân Tuấn ôm chặt Thẩm Hạ Lan vào lòng.
Thẩm Hạ Lan cảm thấy mình thật sự quá thương cảm rồi, bây giờ như vậy sẽ khiến người bên cạnh cũng không được vui.
Cô cầm cái yếm lên, cười nói: “Vậy mua cái này nhé, lúc em bé vừa sinh ra có thể dùng. Ngoài ra mua thêm khăn quấn, áo choàng, mua một vài bộ quần áo chất liệu bông, bộ đồ kiểu dáng hòa thượng là tốt nhất.”
Thẩm Hạ Lan vừa nói, vừa tự mình chọn đồ, Diệp Ân Tuấn nhìn đến mức rối cả mắt.
“Còn phải nghiên cứu cái gì sao? Không phải càng đắt càng tốt sao?”
“Đương nhiên là không phải rồi, anh đừng quan tâm, anh cứ ở phía sau giúp em xách đồ đi, em tự mình chọn”
Thẩm Hạ Lan sau khi bắt đầu lựa chọn, không thể thu chân về, nhìn cái gì cũng muốn mua. Diệp Ân Tuấn cũng không ngăn cản, chỉ cần Thẩm Hạ Lan thấy thích, anh đều ôm lên. Thẩm Hạ Lan mua hai phần, nói là tặng cho A Tử một phần, đương nhiên Diệp Ân Tuấn cũng đồng ý.
Hai người đi dạo trong cửa hàng bán đồ trẻ em rất lâu, túi lớn túi nhỏ quả thật khiến Diệp Ân Tuấn nhìn mà cảm thấy quá có không khí rồi.
Thẩm Hạ Lan cười có chút đắc ý.
“Còn có thể đi dạo không? Đồ cho đứa bé chưa sinh ra đều đã mua đủ rồi, mấy đứa đã sinh ở trong nhà có phải cũng nên thay một chút quần áo mới?”
“Đổi! Vợ nói là tính, chúng ta tiếp tục đi dạo”.
Diệp Ân Tuấn đem những thứ đã mua vật lên xe, sau đó xoay người lại đưa Thẩm Hạ Lan vào cửa hàng chuyên kinh doanh.
Thẩm Hạ Lan cũng mua rất vui vẻ, mua cho Diệp Tranh và Diệp Nghề Nghê mấy bộ quần áo, mặc dù Diệp Minh Triết không ở nhà, nhưng Thẩm Hạ Lan vẫn chuẩn bị cho cậu bé mấy bộ, đợi đến lúc cậu bé trở về rồi mặc.
Hai người đi dạo đến tận khi hoa đăng phát ra tiếng. Thẩm Hạ Lan đã mệt, chân có chút đau.
Mặc dù cô không nói, nhưng dáng vẻ vừa đi vừa dừng của cô, thỉnh thoảng lại dừng lại vẫn bị Diệp Ân Tuấn nhìn ra.
“Mệt sao?”
“Vẫn ổn” Thẩm Hạ Lan khẽ cười. Diệp Ân Tuấn khẽ nói: “Lên đi, anh cõng em lên xe Thẩm Hạ Lan sững sờ một lúc, sau đó vui vẻ leo lên lưng của Diệp Ân Tuấn.
Diệp Ân Tuấn công cô, từng bước từng bước đi đến xe, sau đó cởi giày của cô ra, một chân quỳ lên ghế, nhẹ nhàng xoa bóp lòng bàn chân cho cô.
“Thoải mái không?”
“Vẫn tốt.”
Thẩm Hạ Lan có chút mệt mỏi dựa lưng vào ghế, cô nghe thấy giọng nói của Diệp Ân Tuấn, cảm thấy rất thoải mái, thoải mái đến mức cô có chút không mở nổi mắt.
Đợi đến khi Diệp Ân Tuấn nghe thấy tiếng hít thở đều đều, Thẩm Hạ Lan đã dựa vào ghế ngủ.
Anh lắc đầu, biết Thẩm Hạ Lan đã rất mệt, nhưng cảm giác đi mua sắm thật sự không tồi, cảm giác cùng với Thẩm Hạ Lan đi mua sắm thật sự khá tốt.
Diệp Ân Tuấn bế Thẩm Hạ Lan đến ghế sau, để cô nằm xuống, sau đó tìm một người lái xe thuê, còn mình ôm Thẩm Hạ Lan suốt quãng đường về nhà.
Sau khi về đến nhà, Diệp Ân Tuấn ôm Thẩm Hạ Lan vào nhà cũ của nhà họ Diệp. Vu Linh nghe thấy tiếng động vội vàng đi ra.
“Đã nấu cơm xong rồi, bây giờ ăn cơm luôn không?”
Diệp Ân Tuấn liếc nhìn, rõ ràng mọi người đang đợi hai người bọn họ.
Anh cười nói: “Không cần đâu, Hạ Lan ngủ rồi, cũng đã quá mệt mỏi rồi, đợi cô ấy tỉnh lại cháu sẽ nấu cơm cho cô ấy, mọi người ăn trước đi, sau này không cần đợi bọn cháu”
“Sao có thể như vậy được? Người một nhà phải ăn cơm cùng nhau”
Câu nói này của Vu Linh khiến trong lòng Diệp Ân Tuấn có chút cảm động.
“Được, sau này bọn cháu sẽ cố gắng, hôm nay mọi người ăn trước đi, bọn cháu không ăn đâu. Đúng rồi, Hạ Lan mua một ít đồ dùng cho em bé, cũng mua cho A Tử một phần, lát nữa bảo Triệu Ninh đi ra xe lấy về. Cũng không biết có thích hợp hay không, dù sao cũng là tâm ý của Hạ Lan”
Nghe thấy Diệp Ân Tuấn nói như vậy, A Tử đột nhiên có chút cảm động.
“Không cần đâu, những chuyện này nên là em làm cho chị dâu, sao có thể để chị dâu làm những việc này cho em chứ?”
“Không sao, mấy ngày hôm nay tâm trạng cô ấy không được tốt, đúng lúc đi mua sắm để giải tỏa tâm tình, giảm áp lực. Bọn anh đi lên trước đây”
Diệp Ân Tuấn nói xong liền bế Thẩm Hạ Lan vào phòng ngủ. Vũ Linh nhìn bóng lưng của bọn họ, khẽ nói: “Hai người bọn họ cũng thật tốt”
“Anh với chị dâu vẫn luôn đối xử với bọn con rất tốt”
A Tử dìu Vu Linh đi vào phòng ăn. Diệp Ân Tuấn đặt Thẩm Hạ Lan lên giường, nhìn dáng vẻ ngủ say của cô nở một nụ cười dịu dàng, sau đó đi vào nhà vệ sinh lấy một chậu nước nóng bưng qua, đặt chân cô vào trong nước nóng, nhẹ nhàng rửa sạch.
Thẩm Hạ Lan lẩm bẩm một câu, cũng không nghe rõ là gì, nằm trên giường hai chân hai tay dạng ra, ngửa mặt lên trời, tiếp tục ngủ.
Diệp Ân Tuấn rửa chân cho cô xong, lau sạch nước ở chân, mới kéo chăn qua đắp cho cô. Lúc này, bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng động cơ xe. Diệp Ân Tuấn khẽ cau mày. Tiếng động cơ này có chút quen thuộc. Chỉ là tối như thế này còn đến, lẽ nào có chuyện gấp?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook