Cục Cưng Có Chiêu
-
Chương 884
CHƯƠNG 884: TÔI MUỐN CÔ ĐỀN MẠNG CHO ANH ẤY
“Chuyện này chú nghe nói rồi, rõ ràng chính là một cái bẫy. Thang nâng cao như vậy, ngã xuống một người, rốt cuộc có phải là ngoài ý muốn hay không đều rất khó nói, cho nên cháu không thể đi, còn nữa, công nhân bên phía công trường xây dựng cháu tra xem có phải là công nhân hợp đồng hay không, nếu như phải, chắc có bảo hiểm tai nạn, cháu nhanh chóng liên lạc với công ty bảo hiểm. Bên công trường chú đi.”
Người đến là Hoắc Chấn Đình.
Nghe thấy anh ta nói thong dong, trong lòng Thẩm Hạ Lan vụt qua một tia ấm áp.
“Chú út, cháu biết chú là vì giúp cháu, nhưng chuyện này, cháu đừng nhúng tay. Mặc kệ là chú hay là ông ngoại, đều đừng nhúng tay. Cháu nghĩ đây chắc là cái bẫy của chú hai và người đó, đây chẳng qua chỉ là chút chuyện nhỏ của nhà họ Diệp chúng cháu thôi. Nếu như cháu và Ân Tuần đều bó tay, hai người ra tay sau cũng được, nếu như bây giờ tham gia vào, cháu sợ hai người đều không thoát ra được, đến lúc đó nếu như thật sự chúng cháu cần giúp đỡ, sợ rằng không có ai giúp chúng cháu rồi.”
Lời của Thẩm Hạ Lan khiến Hoắc Chắn Đình hơi sững ra.
Tuy anh ta thừa nhận Thẩm Hạ Lan nói có đạo lý, nhưng gương mắt nhìn Thẩm Hạ Lan một mình đi xử lý như vậy, anh ta vẫn có hơi không yên tâm lắm.
“Để chú đi cùng, chú không tin khí thế của đối phương lớn cỡ nào, còn có thể kéo cả nhà họ Hoắc chúng ta xuống nước.”
“Người đó không có bao nhiêu thế lực, nhưng lại có thể trực tiếp thông thiên trói Ân Tuần lại, có thể khiến chú và ông ngoại đều không thể nhúng tay vào, điều này không thể để chúng ta xem thường rồi. Chú út, bản thân cháu sẽ chú ý. Chú yên tâm đi.”
Lời của Thẩm Hạ Lan khiến Hoắc Chán Đình có hơi rầu rĩ.
“Nhưng thân thể của cháu bây giờ…”
“Đứa trẻ và chúng ta cũng phải xem duyên phận, có thể đến tự nhiên là tốt nhất, không thể, chúng ta cũng không thể cưỡng cầu. Hiện nay xảy ra chuyện lớn như vậy, cháu không thể ở yên trong nhà đợi người khác đến cứu chồng của cháu, đến cứu công ty của chồng cháu được, đó không phải là tính cách của cháu. Tuy cháu biết một người học thiết kế như cháu, không nhất định có thể xử lý tốt chuyện công ty, nhưng có đi làm hay không đây là một thái độ. Cháu sẽ cẩn thận, chú út, cháu về đi.”
Thẩm Hạ Lan mỉm cười với Hoắc Chấn Đình, nụ cười đó kiên cường như vậy, ương ngạnh như vậy.
Hoắc Chấn Đình xót xa, lại không thể nói cái gì.
“Được, nếu có gì cần, nhớ gọi điện cho chú, cháu phải nhớ mọi lúc, nhà họ Hoắc là nhà mẹ của cháu, mặc kệ tình hình như nào, bọn chú đều sẽ không mặc kệ cháu.”
“Cháu nhớ rồi.”
Thẩm Hạ Lan lại mỉm cười, sau đó cùng Triệu Ninh lên xe.
Chiếc ô tô khởi động, Thẩm Hạ Lan trực tiếp rút điện thoại ra gọi điện cho bên công ty xây dựng.
“Công nhân xảy ra chuyện có bảo hiểm tai nạn không?”
Bên phía công ty xây dựng hơi sững ra, sau vội nói: “Không có, anh ta làm thời vụ, mới đến chưa đến mắy ngày, bà Diệp, chuyện này thật sự xin lỗi, là chúng tôi không có kiểm tra kỹ càng. Chúng tôi…”
“Được rồi, xảy ra chuyện như này cũng không phải điều các anh muốn nhìn thấy, huống chỉ rốt cuộc như nào chúng ta còn chưa rõ. Công trường hiện giờ như nào?”
Thẩm Hạ Lan nhanh chóng hỏi han.
Quản lý vội nói: “Bây giờ nơi này đâu đâu cũng bị cánh truyền thông vây kín rồi, người nhà của người chết đang quậy ở đây, chúng tôi cũng không đi tới đuổi, đang giằng cơ, hơn nữa tôi cảm thấy hình như có người cố ý gây sự, bây giờ cảm xúc của công nhân ở đây rất kích động, chúng tôi sợ xảy ra bạo động. Bà Diệp, cô vẫn là đừng tới, để người khác tới.”
Thẩm Hạ Lan từng nghĩ đến tình trạng như này, nhưng không ngờ nghiêm trọng đến vậy.
Cô hít sâu một hơi nói: “Chuyện này tôi không tới không được, người khác chắc không ứng phó được, được rồi, tôi lập tức tới, các anh cũng thả lỏng một chút, giao cho tôi xử lý.”
Thẩm Hạ Lan nói xong thì cúp máy luôn.
“Triệu Ninh, có tư liệu của người chết đó không?”
“Có”
Triệu Ninh vội đưa tư liệu cho Thẩm Hạ Lan.
Thẩm Hạ Lan lầy ra xem, lập tức sững ra.
Người chết vậy mà là Trương Huy gặp phải ở trong khu trò chơi.
Còn nhớ lúc đầu Trương Huy nói mình là thủ hạ của Diệp Phong, đợi khi bọn họ quay lại tìm lần nữa, khu trò chơi đã đóng cửa, Trương Huy tự nhiên cũng mắt tích theo, hiện nay sao lại xuất hiện ở đây? Hơn nữa còn chết ở trên công trường xây dựng của nhà họ Diệp?
Chuyện này nếu như không có liên quan gì tới Diệp Phong kia, không có liên quan gì tới chú hai Diệp, Thẩm Hạ Lan tuyệt đối sẽ không tin.
Triệu Ninh nhìn thấy sắc mặt của Thẩm Hạ Lan không quá tốt, vội hỏi: “Bà chủ, sao vậy? Có phải là có vấn đề không?”
“Ừm, vấn đề lớn.”
Thẩm Hạ Lan xem một lượt từ đầu đến cuối của tư liệu, Trương Huy này chính là một kẻ lang bạt, không có chỗ ở cố định, nhưng có một con trai một con gái, còn có một người vợ. Hiện nay chết ở trong công ty xây dựng, đoán chắc người vợ quậy phá cũng bị người của Diệp Phong sai khiến?
Cô day day huyệt thái dương, xe hơi đã lái đến công ty xây dựng.
“Bà chủ, đến rồi.”
Nhìn từ xa, thứ đen kịt của nơi này đều là người, mặc kệ là phóng viên hay công nhân, hoặc bảo vệ duy trì trật tự của nhà họ Diệp, đều hỗn lộn cả lên.
Lông mày của Thẩm Hạ Lan hơi nhíu lại, cô mở cửa xe bước xuống, Triệu Ninh lập tức đi theo bên cạnh cô.
“Bà chủ, nơi này quá nguy hiểm rồi, không bằng tôi gọi Tử đến.”
Triệu Ninh đề nghị.
Thẩm Hạ Lan lắc đầu nói: “Không cần, Tử trông bọn trẻ, tình hình như hiện nay, vẫn là đừng để Tranh và Nghê Nghê bọn nó biết.”
Cô thở dài một hơi, nhắc chân đi về phía đám đông.
Không biết là ai nhìn thấy đầu tiên phát hiện ra Thẩm Hạ Lan, vội hô lên: “Mọi người đừng ồn nữa, bà Diệp đến rồi, mọi người nghe xem cô ấy nói như nào.”
“Còn có thể nói như nào, người là xảy ra chuyện ở công ty của nhà bọn họ, bây giờ mới tới xử lý, buổi sáng đi đâu làm gì chứ? Bây giờ dư luận xôn xao dữ quá thì mới ra mặt, chắc chắn là bị ép bắt đắc dĩ.”
Người ra có người nhanh chóng phản bác.
Ánh mắt của Thẩm Hạ Lan quét qua, nhưng cho người quá đông, căn bản không nhìn ra là ai nói.
Khi cánh truyền thông nhìn thấy Thẩm Hạ Lan thì lũ lượt vây lại.
“Bà Diệp, nhà họ Diệp xảy ra chuyện lớn như vậy, xin hỏi Diệp tổng đi đâu rồi? Sao lại là cô đến xử lý chuyện này? Hay là nói Diệp tổng thật sự giống như những gì bên ngoài đồn thổi, định mặc kệ chuyện này sao?”
Đối diện với câu hỏi sắc bén của phóng viên, trong lòng Thẩm Hạ Lan ít nhiều có hơi bực.
Xem ra ý của chú hai Diệp là muốn để tất cả mọi người biết tin Diệp Ân Tuần bây giờ ở nhà giam.
Hiện nay tin tức bị phong tỏa, cô lại ép chú hai Diệp thả Diệp Ân Tuần ra, bên này công trường xây dựng xảy ra chuyện, Diệp Ân Tuần không thể lập tức xử lý, đã khiến tất cả mọi người có hơi nghi hoặc rồi, nếu như còn lộ ra chuyện Diệp Ân Tuần từ nhà giam đi ra, vậy thì chuyện Diệp Ân Tuần hại chết người sẽ không giấu được.
Đến lúc đó cho dù là chú hai Diệp nói dối, đoán chắc tin tức truyền thông và mọi người cũng muốn đào sâu nguyên do bá chủ giới thương nghiệp như Diệp Ân Tuần đang yên đang lành sao lại vào nhà giam.
Đến lúc đó chuyện này lại bị người có tâm cơ tung ra, danh tiếng của Diệp Ân Tuần thật sự sẽ bị hủy.
Giỏi cho một chú hai Diệp!
Cho dù là cưỡi hỗ khó xuống, vẫn tạo ra một cái bẫy lớn cho cô và nhà họ Diệp như vậy!
Cô còn đang buồn bực, chú hai Diệp gây ra sự cố ngoài ý muốn ở một công trường xây dựng như này là có ý gì? Dù sao chuyện này có thể thương lượng, chỉ cần thái độ của nhà họ Diệp tốt, cái gì cũng có thể giải quyết. Thì ra cái hố ông ta đào ở đây là đợi cô.
Lông mày của Thẩm Hạ Lan hơi nhíu.
Cô thấp giọng nói với Triệu Ninh: “Cậu đi gọi điện bảo Phi đừng đợi ở cửa nhà xem nữa. Ân Tuần khi nào ra đều không quản, bảo anh ta chú ý cánh truyền thông ở gần nhà giam, tuyệt đối đừng để Ân Tuần bị lộ.”
“Nhưng mà bà chủ, tôi nếu như đi ra, đám người này sẽ ăn cô đó.”
Triệu Ninh rất lo lắng nói.
Thẩm Hạ Lan lắc đầu nói: “Tôi tự có chừng mực, đi mau! Mặc kệ như thế nào, đừng để Ân Tuần bị lộ là được.”
“Chuyện này…”
Triệu Ninh còn có hơi do dự, có điều nghĩ đến Diệp Ân Tuần nếu như bị lộ, không chỉ là danh dự cá nhân bị tổn hại, còn có thể liên lụy với giá cổ phiếu của cả nhà họ Diệp, thậm chí rất nhiều hợp tác đều phải tạm dừng.
Nghĩ đến đây, Triệu Ninh vội vàng đẩy đám đông đi gọi điện thoại.
Phóng viên nhìn thấy một màn này, tuy không có nghe Thẩm Hạ Lan và Triệu Ninh nói gỉ, nhưng lại nhìn ra được Triệu Ninh đang gọi điện nói gì đó. Nhất thời, câu hỏi của bọn họ càng sắc bén hơn.
“Bà Diệp, có phải là chúng tôi đoán đúng rồi không, cho nên cô định để người của nhà họ Diệp đi thông báo cho Diệp tổng?”
“Tôi không biết các người từ đâu nghe được tin này, nhưng chồng của tôi Diệp Ân Tuần nếu có thể đứng sừng sững ở Hải Thành nhiều năm như vậy, tôi nghĩ anh ấy có phải là một người gặp chuyện mà co lại trốn tránh hay không, trong lòng mọi người chắc đều có đáp án? Rất không khéo, chồng tôi không lâu trước đó đã đi công tác, tôi cũng vừa mang thai, trạng thái ốm nghén gần đây tương đối rõ ràng, cho nên cũng không chú ý đến chuyện bên ngoài. Công trường xảy ra chuyện này, thành viên cấp cao của tập đoàn sợ ảnh hưởng đến việc dưỡng thai của tôi, không có thông báo kịp thời, mà Ân Tuần cũng không về kịp, cho nên mới để chuyện này không có lập tức được giải quyết. Ở đây, tôi thay nhà họ Diệp nói tiếng xin lỗi với người nhà của Trương Huy và chính Trương Huy.”
Thẩm Hạ Lan nói xong thì cúi người về phía Trương Huy.
Mọi người bị thái độ của Thẩm Hạ Lan làm cho dịu lại cảm xúc, vội tránh ra.
Thẩm Hạ Lan lúc này mới nhìn thấy thi thể của Trương Huy vẫn để ở trên đất.
Bởi vì rơi từ trên cao, Trương Huy mặt mày không còn nguyên vẹn nữa. Bên cạnh anh ta có một người phụ nữ hai đứa trẻ đang quỳ, đều khóc lóc nức nở.
Thẩm Hạ Lan cũng là một người mẹ, cô biết một người phụ nữ gặp phải chuyện như này rất buồn, bèn đi tới.
“Cô Trương, xuất hiện sự cố như này tôi thật sự rất xin lỗi, cô xem cô có yêu cầu như nào với tập đoàn của chúng tôi thì cứ nói, chỉ cần là chuyện chúng tôi có thể làm được, chúng tôi tuyệt đối không chối bỏ.”
Thẩm Hạ Lan nói rất chân thành, nhưng vợ của Trương Huy bỗng ngẩng đầu lên, hẳn học nói: “Các người có tiền thì giỏi lắm sao? Tôi không cần tiền, tôi chỉ cần chồng của tôi sống lại! Các người có thể khiến anh ấy sống lại, tôi cái gì cũng không cần. Cô nhìn các con của tôi đi, bọn chúng không có ba! Các người một câu cái gì cũng có thể đưa ra thì mang ba của bọn chúng đi, bọn chúng mới máy tuổi chứ?
Trong năm tháng sau này không có ba ở bên, có tiền có tác dụng gì?”
Cô ta khóc gào, đôi mắt màu đỏ máu đó nhìn chằm chằm Thẩm Hạ Lan, như thể muốn dùng ánh mắt xé Cô ra vậy.
Thẩm Hạ Lan lại từ trong lời của cô ta nghe ra một chút ý vị.
Ý tứ này là không cần tiền?
Không muốn hòa giải sao?
“Cô Trương, tôi biết tiền không phải là vạn năng, nhưng bây giờ xảy ra chuyện như này, chúng ta tóm lại phải giải quyết phải không? Cô tóm lại không thể để anh ta cứ phơi xác ở đây?”
Thẩm Hạ Lan vừa dứt lời, mắt của cô Trương bỗng tối đi vài phần.
“Phải, anh ấy không thể cứ ở đây mãi, cho nên tôi muốn cô đền mạng cho anh ấy!”
Lúc nói chuyện, cô Trương bỗng nhiên từ trong ngực rút ra một con dao găm, châm về phía Thẩm Hạ Lan.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook