Cục Cưng Có Chiêu
-
Chương 874
CHƯƠNG 874: CON NGƯỜI CỦA BA QUÁ XẤU RỒI
“Anh nói cái gì?”
Thẩm Hạ Lan cảm thấy tai của mình khả năng xảy ra ảo giác.
Hôm qua vẫn bình thường, hôm nay sao lại chết rồi?
“Các anh dùng hình với anh ta à?”
“Không có, tuy ép cung, nhưng thật sự không nặng tay gì cả, dẫu sao đều kiêng kỵ thân phận của anh ta.”
Lời của Lam Thần khiến lông mày của Thẩm Hạ Lan nhíu chặt lại.
“Tìm bác sĩ đến xem chưa?”
“Cậu Tô tới rồi, nói là chết do cơ tim tắc nghẽn.”
Lam Thần thành thật nói.
“Tim của anh ta không tốt sao?”
“Không rõ.”
Thẩm Hạ Lan cảm thấy mình có hơi bị ma nhập rồi, Diệp Phong mới đến bên này, cô và Diệp Ân Tuấn cũng mới biết sự tồn tại của người này, sao có thể biết tình trạng thân thể của anh ta như nào.
Hiện nay Diệp Phong chết ở đây, chú hai bên kia sẽ như nào?
Trước tiên không nói Diệp Phong này là thật hay giả, hiện nay chết rồi điểm này đã khiến Thẩm Hạ Lan đau đầu rồi.
“Anh đợi chút, tôi đi gọi Ân Tuấn xuống.”
Thẩm Hạ Lan cảm thấy chuyện này có hơi vượt khỏi tầm kiểm soát của mình.
Cô nhanh chóng đi lên lầu, Diệp Ân Tuấn còn chưa dậy, trông dáng vẻ rất mệt mỏi.
Thẩm Hạ Lan đánh thức Diệp Ân Tuấn.
“Ân Tuấn, dậy đi, xảy ra chuyện rồi.”
Diệp Ân Tuấn mở mắt ra, vô thức ôm lấy Thẩm Hạ Lan, giọng nói khàn khàn: “Em sao lại dậy sớm như vậy? Để anh ôm.”
“Không phải, Ân Tuấn, xảy ra chuyện rồi, Diệp Phong chết rồi.”
“Chết thì chết thôi.”
Diệp Ân Tuấn vô thức nói ra một câu, sau đó câu này vang vọng trong đầu của anh, anh lúc này bỗng tỉnh táo lại.
“Em nói cái gì? Ai chết rồi?”
“Diệp Phong, chết do cơ tim tắc nghẽn, Tô Nam đang ở đó, anh có muốn bây giờ qua đó xem thử không?”
Thẩm Hạ Lan nhanh chóng nói.
Diệp Ân Tuấn bây giờ là hoàn toàn tỉnh táo rồi.
“Sao lại đột nhiên chết rồi?”
“Không biết. Có điều em cứ cảm thấy chuyện này không đúng lắm, nhưng nói không ra chỗ nào không đúng.”
Trực giác của Thẩm Hạ Lan rất không tốt.
Thấy Thẩm Hạ Lan lo lắng, Diệp Ân Tuấn mỉm cười rồi an ủi nói với cô: “Yên tâm đi, không sao. Anh đi xem thử. Một mình em ở nhà cẩn thận. Bên Nghê Nghê và Tranh hôm nay em đừng tới, anh để Triệu Ninh đổi cho Tử trở về.’
“Không cần, bản thân em có thể xử lý được, đúng rồi, Minh Triết hôm nay phải đến quân khu rồi, nó đã quyết định phát triển ở quân khu rồi.”
Thẩm Hạ Lan cảm thấy chuyện này nên nói một tiếng với Diệp Ân Tuấn.
Tay của Diệp Ân Tuấn hơi khựng lại, gật đầu.
“Như vậy cũng tốt, thằng nhóc thối này đến quân khu rèn luyện cũng không tồi, tránh học thói không biết trời cao đất dày.”
Lời tuy nói như vậy, nhưng Thẩm Hạ Lan biết, Diệp Ân Tuấn là không nỡ Diệp Minh Triết.
“Có muốn đi nói vài câu với thằng bé không?”
“Được.”
Diệp Ân Tuấn sau khi mặc xong quần áo thì mở miệng.
Lam Thần vẫn đang đợi, anh lại trực tiếp đến phòng của Diệp Minh Triết, gõ cửa.
“Vào đi.”
Giọng nói lạnh lùng của Diệp Minh Triết đã có một chút khí thế của Diệp Ân Tuấn.
Diệp Ân Tuấn thấy Diệp Minh Triết đang một mình thu dọn đồ, trong lòng ít nhiều có chút không nỡ.
“Thật sự quyết định đi con đường này?”
Diệp Minh Triết hơi khựng lại, quay đầu nhìn sang Diệp Ân Tuấn, cậu bé nhìn thấy sự không nỡ trong đáy mắt của Diệp Ân Tuấn, đột nhiên cười rồi nói: “Lão Diệp, ba chắc không phải không nỡ rời xa con chứ?”
“Ừm, không nỡ.”
Diệp Ân Tuấn lần này không có giả bộ.
Diệp Minh Triệt lập tức sững người, sau đó có chút ấm áp.
“Con mỗi tuần đều sẽ trở về thăm ba mẹ.”
“Cố gắng học tập, thật sự không muốn ở lại thì trở về, cho dù con cái gì cũng không biết, ba cũng nuôi được con.”
Diệp Ân Tuấn trước đây rất ít khi nói chuyện như này, nhưng lúc này, Diệp Minh Triết lại không có phản bác, mà trực tiếp đi tới ôm lấy Diệp Ân Tuấn, đầu để trên vai anh, thấp giọng nói: “Lão Diệp, ba ở đây thì con thật sự không đi nữa.”
“Không đi thì không đi.”
Diệp Ân Tuấn cúi người ôm chặt lấy Diệp Minh Triết.
Thằng nhóc này vững vàng hơn nhiều so với lúc mới trở về, có điều tính ra thì sắp một năm rồi, thời gian hai ba con bọn họ thật sự ở bên nhau thật sự quá ít.
Diệp Minh Triết thật sự muốn ở lại, nhưng nghĩ đến Diệp Tranh, nghĩ đến Diệp Nghê Nghê, cậu bé vẫn buông Diệp Ân Tuấn ra.
“Lão Diệp, con người này của ba quá xấu rồi, ba sao có thể để con trai của mình không làm nên cơ đồ chứ?”
Diệp Ân Tuấn rõ ràng nhìn thấy nước mắt ngân ngấn trong đáy mắt của Diệp Minh Triết.
Đứa trẻ kiêu ngạo này!
“Được rồi, sau khi đi nếu có cần bất cứ cái gì, nhớ gọi điện cho ba.”
“Được.”
Diệp Minh Triết ngoan ngoãn đáp.
Diệp Ân Tuấn lấy ra một chiếc thẻ ngân hàng đưa qua.
“Cầm lấy, ở nhà sao cũng được ra đường phải rủng rỉnh, ở bên ngoài phải chăm sóc tốt bản thân biết chưa?”
“Dạ.”
Diệp Minh Triết nhận lấy chiếc thẻ đen.
Sau khi từ biệt với Diệp Minh Triết, Diệp Ân Tuấn lúc này mới trở lại phòng khách, câu đầu tiên khi nhìn thấy Lam Thần chính là: “Tô Nam vẫn ở đó chứ?”
“Cậu Tô vẫn ở đó.”
“Đi thôi.”
Diệp Ân Tuấn nhìn Thẩm Hạ Lan, xoay người rời khỏi.
Lam Thần cũng đi theo Diệp Ân Tuấn.
Trong lòng Thẩm Hạ Lan không biết như nào, tâm trạng có hơi đè nén.
Khi Thẩm Niệm Niệm đi ra cô cũng không có phát giác.
“Này, nhìn cái gì đó?”
Thẩm Niệm Niệm một tay trực tiếp lay vai của Thẩm Hạ Lan, dọa Thẩm Hạ Lan giật mình.
“Cô đi ra đều không có âm thanh?”
Giọng điệu của Thẩm Hạ Lan không quá tốt.
Thẩm Niệm Niệm lại nhún nhún vai: “Không làm việc thẹn với lòng, không sợ quỷ gõ cửa, giờ cũng không phải buổi tối, cô sợ cái gì? Có phải là làm nhiều chuyện thẹn với lòng chứ gì?”
“Lười nói chuyện với cô.”
Thẩm Hạ Lan xoay người đi, lại bị Thẩm Niệm Niệm cản lại.
“Này, tôi nấu bữa sáng cả buổi sáng, cô tốt xấu gì cũng phải ăn một ít.”
Thẩm Hạ Lan xoay đầu nhìn sang phòng ăn, bốn món một canh, hương sắc đủ cả, nhìn trông thật sự rất có ngon miệng, đáng tiếc cô bây giờ không có một chút khẩu vị nào.
“Cô đi ăn đi, tôi không đói.”
Lời của Thẩm Hạ Lan khiến sắc mặt của Thẩm Niệm Niệm có hơi khó coi.
“Có phải là xem thường tôi không? Hay là cảm thấy tôi sẽ hạ độc vào đồ ăn?”
Khẩu khí chanh chua của Thẩm Niệm Niệm khiến Thẩm Hạ Lan khựng lại.
Cô nhìn sang Thẩm Niệm Niệm, tuy cô ta vẫn nhìn trông không tốt lắm, nhưng Thẩm Hạ Lan nghĩ đến cô ta sáng sớm dậy sớm nấu cơm cũng không dễ dàng, cũng không tính toán với cô ta.
“Được, tôi ăn một ít là được chứ gì.”
Thẩm Hạ Lan đứng dậy đi vào phòng ăn.
Thẩm Niệm Niệm lại không lĩnh tình.
“Không muốn ăn thì đừng ăn, đừng làm ra vẻ giống như tôi ép cô ăn, lát nữa đói bụng lại tính lên đầu tôi, cô vẫn là đừng ăn.”
Thẩm Niệm Niệm nói rồi thì đi giật lấy bát đũa của Thẩm Hạ Lan.
Thẩm Hạ Lan cảm thấy Thẩm Niệm Niệm có hơi gây sự vô lý.
“Được rồi, nháo đủ chưa? Vốn dĩ việc trong nhà khá nhiều rồi, cô đừng gây thêm chuyện nữa có được không?”
Thẩm Hạ Lan cầm lấy bát đũa gắp ít đồ ăn cho mình, sau đó lặng lẽ ăn.
Thẩm Niệm Niệm nhìn cô, không biết đang nghĩ cái gì, có điều cũng lặng lẽ cầm bát đũa bắt đầu ăn cơm.
Một bữa cơm trong im lặng.
Thẩm Hạ Lan ăn xong trước.
Má Hoàng bên kia lại đi tới: “Bà chủ, ông Thẩm đến.”
Thẩm Hạ Lan hơi sững ra.
“Ba?”
Cô vội đứng dậy xoay người đi ra ngoài.
Thẩm Niệm Niệm lại không có phản ứng quá lớn, thong dong ăn cơm xong, lúc này đứng dậy đi tới phòng khách, phát hiện Thẩm Hạ Lan đã đón ba Thẩm vào.
Khi ba Thẩm nhìn thấy Thẩm Niệm Niệm thì có chút vui mừng.
“Niệm Niệm, ba đã hẹn thầy Tào Tư rồi, lát nữa dẫn con đi gặp thầy giáo. Con sửa soạn một chút, ba mua đàn violin cho con rồi, lát nữa lúc đi tính khí đừng quá nóng nảy.”
“Con biết rồi.”
Thẩm Niệm Niệm có hơi mất kiên nhẫn nói.
Thẩm Hạ Lan nghĩ đến lại lịch của cây đàn violin này, ít nhiều có hơi khó chịu.
“Ba, ba ngồi đi, con đi lấy quần áo cho Niệm Niệm.”
“Quần áo gì?”
Thẩm Niệm Niệm hơi nhíu mày: “Cô còn chưa mua quần áo cho tôi đâu, lấy cái gì? Đồ cô từng mặc không thèm nữa sao? Tôi không phải là kẻ xài lại.”
Thẩm Hạ Lan cảm thấy cái miệng này của Thẩm Niệm Niệm thật là rất thiếu đòn, có điều ở trước mặt ba Thẩm, cô vẫn giữ chút mặt mũi cho Thẩm Niệm Niệm.
“Tôi hôm qua cho người mua cho cô rồi, còn chưa có kịp đưa cho cô.”
Thẩm Hạ Lan hôm qua trước khi qua khỏi cửa đã nhờ má Hoàng đi mua, chỉ là lúc trở về có quá nhiều việc, cô cũng không nhớ tới chuyện này, hiện nay ba Thẩm tới rồi, cô mới nhớ ra.
Thẩm Niệm Niệm bĩu môi nói: “Ai biết cô có phải lừa tôi không.”
“Tôi lừa cô thì thú vị sao?”
Thẩm Hạ Lan nói xong thì xoay người rời đi.
Ba Thẩm không ngờ thái độ chung đụng giữa Thẩm Hạ Lan và Thấm Niệm Niệm lại như này, không khỏi có hơi sững ra, đợi sau khi Thẩm Hạ Lan lên lầu, ông ta mới kéo kéo Thẩm Niệm Niệm nói: “Đừng nói chuyện với chị con như vậy.”
“Chị gì chứ? Cô ta cũng chỉ sinh sớm hơn con 5 phút.”
“Một phút cũng là chị con. Niệm Niệm, tuy ba nuôi dưỡng nó, nhưng nó dẫu sao không phải là con của nhà họ Thẩm chúng ta, địa vị hiện nay tôn quý như vậy, nhà mẹ đẻ cũng lợi hại như vậy, nhà họ Thẩm chúng ta bây giờ không được rồi, những năm nay sớm đã là đèn cạn dầu, còn chút hư danh bên ngoài thôi. Nếu không phải chị và anh rể con chiếu cố, ba và mẹ con bây giờ còn không biết sống như nào nữa. Con bây giờ vừa trở về, ba mẹ không thể cho con một hoàn cảnh tốt đẹp, con đi theo nó, tiếp xúc với xã hội thượng lưu, tìm một người tốt để gả, sau này cũng không phải sợ nữa. Con rốt cuộc có hiểu nỗi khổ của ba mẹ không?”
Giọng nói của ba Thẩm không lớn, lúc nào cũng nhìn về phía cầu thang, giống như sợ Thẩm Hạ Lan đột nhiên xuất hiện nghe được.
Thẩm Niệm Niệm không kiên nhẫn mà khoát tay nói: “Aiya, con biết rồi, thật dài dòng. Thẩm Hạ Lan cả ngày hôm qua đều chạy
bên ngoài, căn bản không dẫn con theo, ba thật sự tưởng cô ta sẽ nhớ ơn nuôi dưỡng của ba mẹ mà dìu dắt con sao? Đừng nằm mơ. Cô ta hôm qua dẫn con trai ra ngoài cũng không dẫn con theo, con thấy cô ta căn bản hận không thể khiến con mau chóng biến mất khỏi trước mắt cô ta.”
“Sao có thể chứ? Hạ Lan là ba nuôi lớn, tính khí phẩm tính của nó ba rõ nhất. Ba và mẹ con lôi cái mặt già này ra, tiền trảm hậu tấu đưa con đến, nó thông minh như vậy, không thể không nghĩ ra tại sao được. Có lẽ là vì nó có chuyện phải làm. Hôm nay, con hôm nay sau khi gặp xong thầy Tào Tự trở về thì bảo nó dẫn con ra ngoài, chỉ cần con mở miệng, ba nghĩ nó sẽ không từ chối.”
Ba Thẩm nói rất chắc chắn, không hề chú ý Diệp Minh Triết đã đi ra từ khi nào.
Lông mày của cậu bé hơi nhíu lại, lạnh lùng mở miệng
“Ông ngoại, mẹ cháu mang thai rồi, thân thể không tốt, hơn nữa anh trai và em gái cháu nằm viện rồi, khoảng thời gian này chắc mẹ cháu sẽ rất bận, không có thời gian dẫn dì ta ra ngoài đâu.”
Giọng của Diệp Minh Triết không lớn, lại giống như một cái tát đánh vào mặt ba Thẩm, khiến ông ta có hơi xấu hổ hận không thể tìm một cái lỗ mà chui vào, đặc biệt là đôi mắt trong trẻo đó của Diệp Minh Triết nhìn thẳng ông ta, khiến ông ta càng không ngẩng đầu lên được.
“Ò, vậy sao? Mẹ cháu mang thai rồi? Ông đều không biết, cháu xem ông cũng không chuẩn bị quà gì.”
Ba Thẩm cười lúng túng nói.
“Chuẩn bị quà gì?”
Lúc này vừa hay Thẩm Hạ Lan xuống lầu, nghe thấy câu này thì hỏi.
Diệp Minh Triết muốn mở miệng, lại bị Thẩm Niệm Niệm kéo lại.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook