Cục Cưng Có Chiêu
-
Chương 870
CHƯƠNG 870: TÁT CẢ NHỮNG THỨ NÀY VÓN NÊN LÀ CỦA TÔI
Ba mẹ Thẩm quả thật là về nhà rồi, có điều bọn họ đang vây quanh một cô gái, giống như người hầu mà nịnh nọt cô gái.
“Niệm Niệm, nào, ăn quýt.”
Mẹ Thẩm đưa quả quýt bóc sạch vỏ mặt mày tràn ngập hy vọng nhìn cô gái, cô gái lại rất không kiên nhẫn nói: “Aiya, con không ăn, mẹ có thể đừng cho con nữa được không? Con đâu phải là trẻ con. Bây giờ nghĩ tới đối tốt với con, trước kia đã đi đâu chứ?”
Vừa dứt lời này, mẹ Thẩm bỗng sững ra, mắt vụt qua một tia đau lòng.
Ba Thẩm không nhìn nổi nữa, tháp giọng nói: “Thẩm Niệm Niệm, con sao lại nói chuyện với mẹ con như vậy chứ?”
“Con nói chuyện như vậy thì làm sao? Con nói chuyện như vậy còn nhẹ đó. Hai người từ nhỏ làm mắt con, lại nuôi con của người khác, ba mẹ nhìn xem, bây giờ cô ta sống cuộc sống như nào, con sống cuộc sống như nào? Vốn dĩ tắt cả những thứ này nên là của con! Bây giờ thì sao? Con lại giống như một người ngoài ngồi ở đây, ba mẹ còn kêu con nói chuyện tử tế thế nào nữa?”
Thẩm Hạ Lan khi nghe đến đây đã không có sự vui mừng vừa rồi, cô cũng bỗng nghĩ tới, ba mẹ Thẩm lúc đầu rời khỏi là vì điều gì, còn cả bức ảnh kẹp trong ảnh của cô, không phải là Thẩm Niệm Niệm trước mắt thì lại là ai?
Thẩm Niệm Niệm?
Ngay cả họ cũng đổi rồi sao?
Cho nên cô gái này là con gái ruột của ba mẹ Thẩm?
Trong lòng Thẩm Hạ Lan không rõ có cảm giác gì, lúc này đứng ở đây, đi vào cũng không phải, không đi vào cũng không đúng.
Đã từng là ba mẹ thân cận nhát, hiện nay lại trở nên có hơi xa lạ.
Diệp Minh Triết nhìn Thẩm Hạ Lan, tuy Thẩm Hạ Lan cái gì cũng không nói, nhưng cậu bé nhìn ra được tâm trạng của mẹ không tốt.
Cậu bé hít sâu một hơi, sau đó nhoẻn miệng cười, gọi một tiếng: “Ông ngoại bà ngoại, hai người đến rồi?”
Ba mẹ Thẩm sau khi nghe thấy giọng của Diệp Minh Triết thì vội quay đâu thì nhìn tháy Thẩm Hạ Lan dắt tay của Diệp Minh Triết đứng ở bậc thềm ở phòng khách, cũng không biết trở về được bao lâu rồi, không khỏi trên mặt có hơi ngại ngùng.
“Hạ Lan về rồi à? Mau vào ngồi.”
Mẹ Thẩm xem như phản ứng nhanh, vội vàng để quả quýt trong tay xuống, chạy tới đón Thẩm Hạ Lan.
Thẩm Hạ Lan có một loại cảm giác, đây không phải là về nhà mình, mà đến nhà họ Thẩm vậy.
Cô mỉm cười gật đầu, dẫn Diệp Minh Triết đi vào.
Thẩm Niệm Niệm cứ nhìn Thảm Hạ Lan, khi cô ta nhìn thấy nhan sắc của Thẩm Hạ Lan hơn mình thì bỗng nói: “Mặt của cô là sửa nhŸ?”
“Niệm Niệm!”
Mẹ Thẩm vội vàng kéo tay áo của cô ta.
Người khác không biết mặt của Thẩm Hạ Lan tại sao phải chỉnh sửa, bọn họ biết, bây giờ Thẩm Niệm Niệm rõ ràng muốn thị uy trước mặt của Thẩm Hạ Lan, bà ta vội vàng ngăn cản.
Thẩm Niệm Niệm lại có hơi không vui.
“Con nói sai gì sao? Mẹ kéo con! Gương mặt đó của cô ta vừa nhìn là biết sửa có được không hả? Bản thân sửa mặt còn không để người khác nói sao? Quả nhiên đích thân nuôi ở bên cạnh chính là không giống nhau.”
Trái tim của Thẩm Hạ Lan giống như bị cái gì đó đâm vào, đau xót.
*Di là ai? Dựa vào đâu mà nói bà ngoại tôi như vậy?”
Diệp Minh Triết không đợi Thẩm Hạ Lan mở miệng, trực tiếp mở miệng với Thẩm Niệm Niệm.
Thầm Niệm Niệm không ngờ Thẩm Hạ Lan chưa mở miệng, một đứa trẻ lại không tôn trọng mình như vậy, bỗng chốc hừ lạnh một tiếng: “Tôi là ai2 Nhóc hỏi bà ngoại của nhóc xem tôi rốt cuộc là ai.”
Nhất thời, cả phòng khách bỗng chốc trở nên yên ắng.
Ba mẹ Thẩm lúc đầu khi đi không có nói với Thẩm Hạ Lan mình muốn ra ngoài đi làm cái gì, chỉ nói muốn đi du lịch, hiện nay dẫn con gái ruột trở về, điều này khiến bọn họ nhát thời không biết nên giải thích với Thẩm Hạ Lan như nào.
Sắc mặt của ba Thẩm cũng có hơi lúng túng.
“Hạ Lan, con bé tên Thầm Niệm Niệm.”
Ba Thẩm trằm tư nửa ngày mới nhả ra một câu như này.
“ð”
Thẩm Hạ Lan khẽ mỉm cười gật đầu, đáy mắt ý vị không rõ.
Ba Thẩm đột nhiên không biết nên nói gì tiếp nữa, cầu cứu nhìn sang mẹ Thẩm.
Mẹ Thẩm ho khan một tiếng, vội rót một ly nước cho Thẩm Hạ Lan.
“Hạ Lan, uống chút nước.”
“Được.”
Thẩm Hạ Lan ngoan ngoãn nhận lấy ly nước nhấp một ngụm, sau đó ngồi trên sô pha.
Bầu không khí lần nữa ngưng trọng lại.
Thẩm Niệm Niệm thầy ba mẹ Thẩm chỉ nói tên của mình mà không tiếp tục nói chuyện, không khỏi có hơi bát mãn.
“Sao hả? Ba mẹ sợ cô ta làm cái gì? Cô ta tuy là bà Diệp, nhưng nếu như không có ba mẹ nuôi dưỡng, cô ta bây giờ không biết nhặt rác ở đâu. Con khiến ba mẹ mắt mặt như vậy sao? Khiến ba mẹ không mở được miệng sao?”
“Thẩm Niệm Niệm phải không?”
Thẩm Hạ Lan tuy trong lòng rất không thoải mái với cách làm của ba mẹ, nhưng cũng không để người khác nói ba mẹ của cô như vậy, sắc mặt của cô không khỏi sa sầm vài phần.
“Mời cô ngồi xuống nói chuyện đàng hoàng, tôi biết cô là ai.”
“Cô biết?”
Thẩm Niệm Niệm có hơi bắt ngờ.
“Phải, tôi biết, cô là con gái ruột của ba mẹ.”
Lời này của Thẩm Hạ Lan vừa dứt, mẹ Thẩm và ba Thẩm bỗng nhìn sang cô, cả người đều đơ ra.
“Hạ Lan, con…”
“Con sớm đã biết rồi, bắt đầu từ khi ba mẹ rời khỏi Hải Thành, nói muốn ra ngoài du lịch thì con đã biết ba mẹ đi làm gì rồi. Thật ra cũng không phải là điều tra ba mẹ, chỉ là về nhà thu dọn đồ đạc, trong lúc vô tình đụng phải khung ảnh trên tủ đầu giường, khung ảnh vỡ rồi, đồ bên trong rơi ra.”
Thẩm Hạ Lan nhàn nhạt nói, không có cảm xúc dao động gì quá lớn, nhất thời khiến ba mẹ Thẩm không biết trong lòng cô rốt cuộc đang nghĩ cái gì.
Đứa trẻ này từ sau khi gả cho Diệp Ân Tuấn, dường như càng lúc càng khiến bọn họ nhìn không thầu rồi.
Trước kia cô còn kể khổ, tâm sự với bọn họ, bây giờ ngay cả biểu cảm trên mặt cũng khiến người khác nhìn không thấu rồi, cứ luôn điềm tĩnh thản nhiên như vậy, lại khiến người khác không thẻ phót lờ.
Ba mẹ Thẩm tự nhiên biết trong khung ảnh đề cái gì, hiện nay nghe tháy Thẩm Hạ Lan nói như vậy, mặt mày có hơi ửng đỏ.
“Hạ Lan, ba mẹ không phải là có muốn giấu con, chỉ là lúc đó thông tin còn chưa chắc chắn, ba mẹ chỉ là muốn tới xem thử.”
Mẹ Thẩm có hơi luống cuồng vặn tay giải thích.
“Mẹ, mẹ ngồi, con không trách ba mẹ, dù sao ba mẹ đã nuôi dưỡng con nhiều năm như Vậy, muốn tìm lại con của mình cũng là điều dễ hiểu, con vẫn khá vui mừng cho ba mẹ.”
Lời của Thẩm Hạ Lan khiến mẹ Thẩm không khỏi thở phào.
“Không có trách chúng ta là được, ba mẹ cũng là tuổi tác cao rồi, vốn dĩ cũng không có suy nghĩ gì, nhưng đột nhiên có một ngày biết con gái của mình còn sống, ba mẹ sao có thể không tìm về chứ? Dù sao là cốt nhục ruột già của ba mẹ.”
Mẹ Thẩm nói rồi thì mắt đỏ hoe.
Thẩm Hạ Lan biết, năm đó nếu như không phải vì Tiêu Ái, cô cũng không thể lớn lên ở nhà họ Thẩm, hiện nay bọn họ tìm được con gái của mình, cũng xem như là một chuyện vui.
“Mẹ, con đều hiểu.”
“Cô hiểu cái gì? Cô nếu như hiểu, sao lại một mình ở nhà họ Diệp hưởng phúc, mặc kệ mẹ ba ra ngoài bôn ba vắt vả? Thời gian dài như vậy, cũng không thấy cô gọi một cuộc điện hỏi han ba mẹ một tiếng, quả nhiên không phải con ruột thì khác biệt thật.”
Lời của Thẩm Niệm Niệm rất chói tai, bỗng chốc khiến ba Thẳm có hơi tức giận.
“Niệm Niệm, không cho phép nói năng linh tinh. Dựa theo thời gian chào đời, con phải gọi Hạ Lan là chị.”
“Chị? Cô ta cũng xứng sao! Cô ta đã cướp ba mẹ của con, khiến con từ nhỏ ở cô nhi viện bị người ta bắt nạt mà lớn lên, chiếm thân phận của con, hiện nay càng là gả cho Diệp Ân Tuần, trở thành người phụ nữ có mặt mũi nhất giàu có nhát Hải Thành, cướp đi hết mọi thứ vốn dĩ thuộc về con rồi, ba mẹ còn kêu con gọi cô ta là chị? Ba mẹ rốt cuộc là nghĩ thế nào vậy?”
Lời lẽ chanh chua cay nghiệt của Thẩm Niệm Niệm khiến lông mày của Thảm Hạ Lan không tự chủ mà nhíu lại.
“Tôi đã cướp ba mẹ của cô, nhưng cuộc đời sau này trải qua như nào không phải cô nói là của cô thì là của cô. Thẩm Niệm Niệm, nhà họ Thẩm là dòng dõi thư hương, xin cô chú ý thái độ của mình.”
“Thái độ? Dòng dõi thư hương? Tôi nếu như sinh ra trưởng thành ở nhà họ Thẩm, tôi cũng có thể ưu nhã như cô. Cô đừng đó nói chuyện không chê mỏi eo, cô nếu như thật sự cảm tháy tôi nên trở về, được, bắt đầu từ hôm nay tôi muốn sóng ở đây.”
Lời của Thảm Niệm Niệm khiến lông mày của Thẩm Hạ Lan nhíu càng chặt.
“Sống ở đây?”
“Sao hả? Không bằng lòng? Cô đã cướp tình yêu thương của ba mẹ dành cho tôi hơn 20 năm, chiếm phòng ngủ nên thuộc về tôi ở nhà họ Thẩm hơn 20 năm, bây giờ tôi muốn sóng ở nhà cô một khoảng thời gian thì cô không vui?”
Thẩm Niệm Niệm thật sự chính là cưỡng từ đoạt ý.
Mẹ Thẩm sợ Thẩm Hạ Lan tức giận, vội nói: “Là như này, Hạ Lan, ba mẹ định trở về thì sửa lại căn nhà, phòng của con vẫn giữ nguyên, ba mẹ muốn làm một phòng riêng cho Niệm Niệm. Trong thời gian thi công Niệm Niệm không có chỗ ở, cho nên ba mẹ hy vọng nó có thể sống ở đây máy ngày. Con yên tâm, thời gian sẽ không quá lâu, ba mẹ làm xong thì sẽ kêu nó chuyển về.”
Thẩm Hạ Lan có hơi khó xử.
Không phải là không muốn giữ Thẩm Niệm Niệm lại, chủ yếu là chuyện gần đây của chú hai và Diệp Phong còn không biết xử lý như nào, Thẩm Niệm Niệm sống ở đây, sợ sẽ gặp phải nguy hiểm. Mẹ ba Thẩm không dễ gì mới tìm lại được con gái, nếu như: cô ta ở đây xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, cô thật sự sợ ba mẹ không thừa nhận được.
Nghĩ đến đây, Thẩm Hạ Lan thấp giọng nói: “Ba mẹ, theo lý mà nói ba mẹ yêu cầu như này con không tiện từ chối, nhưng trong nhà gần đây có chút chuyện, không thích hợp để Niệm Niệm vào ở, như này có được không, ngoại ô phía tây của con có căn biệt thự, để Niệm Niệm đến bên đó ở, ngoài ra con cử thêm máy vệ sĩ qua đó, rồi tìm mấy người giúp việc chăm sóc cô ta, ba mẹ thấy được không?”
Ba Thẳm và mẹ Thẳm vừa nghe như vậy thì cũng cảm thấy được, có điều Thẳm Niệm Niệm lại không chịu.
“Tôi đâu cũng không đi, tôi cứ muốn sống ở đây, ai không biết biệt thự tốt nhát Hải Thành chính là nhà tổ của nhà họ Diệp, đây là tòa kiến trúc cổ hàng trăm năm. Người có thể ở đây đều đại biểu cho thân phận. Cô bây giờ kêu tôi ra ngoài ở, sợ tôi cướp người đàn ông của cô hay là sợ tôi cướp hào quang của cô? Cô nhớ lấy cho tôi, tắt cả những thứ này vốn dĩ nên là của tôi! Là của tôi!”
Thẩm Niệm Niệm vô cùng ngang ngược.
Tay của Thảm Hạ Lan có hơi ngứa, có điều nẻ mặt của ba mẹ Thẩm nên cô luôn nhẫn nhịn, hiện nay thấy ba mẹ Thẩm không có ngăn cản lời của Thẩm Niệm Niệm thì không khỏi cười lạnh một tiếng.
“Ba mẹ, ba mẹ cũng cảm thấy như vậy sao? Tắt cả mọi thứ của con bây giờ nên là của Thảm Niệm Niệm? Tình cảm của con và Ân Tuần cũng nên là của cô ta?”
Lúc đầu Thẩm Hạ Lan và Diệp Ân Tuần bắt đầu như thế nào, ba mẹ Thẩm biết, bây giờ Thẩm Hạ Lan đột nhiên hỏi như vậy, khiến cả người bọn họ chợt khựng lại, sau đó có hơi xấu hỗ.
“Hạ Lan, hoàn cảnh cuộc sống của Niệm Niệm khác biệt, nói chuyện khó tránh có hơi thô tục, con đừng tính toán với nó.”
Lời này của mẹ Thẩm đã chặn đứng Thẩm Hạ Lan khiến cô một từ cũng không nói ra được.
Cô nếu như còn không đồng ý nữa, khả năng thật sự thành cô tính toán với cô ta rồi?
“Được, cô ta muốn ở thì ở, có điều con nói thẳng trước mặt, nếu như ở đây xảy ra chuyện gì, con không chịu trách nhiệm.”
Nói xong, Thẩm Hạ Lan kéo Diệp Minh Triết đứng dậy đi về phía phòng ngủ, sự vui vẻ trước đó sớm đã bị quét đi hết sạch.
Thẩm Niệm Niệm còn ở phòng khách nói cái gì đó, Thẩm Hạ Lan đã không muốn nghe rồi, cô đột nhiên cảm tháy, tình cảm giữa cô và nhà họ Thẩm có lẽ sắp đi đến hồi kết rồi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook