Cục Bông Nhỏ Của Ác Ma Yong
C8: Chương 7- Khác Thường

Chương này mình viết theo tưởng tượng về sinh tử, bạn nào không thích có thể thoát ra.
************************************
Junhyung bế cậu về phòng, thuần thục giúp cậu lau người và thay đồ. Cuối cùng Yoseob cũng ý thức được người đang giúp cậu mặc đồ là ai. Có chút hốt hoảng nhưng cuối cùng cậu cũng mạnh mẽ đẩy hắn ra, ủy khuất nói.
- Papa đừng đụng vào con, con lớn rồi có thể tự làm.
- Yoseob, hồi sáng là hiểu lầm cô ấy chủ động quấn lấy papa. Nếu con để ý kĩ thì sẽ thấy hai tay papa đặt ở trên bàn- Hắn ôn nhu lau mặt cậu.
- Làm sao con biết được papa có nói thật hay kh....ưm...

Chưa để cậu nói hết câu hắn đã bắt lấy môi cậu cắn mút, lưỡi vươn ra khẽ tách khớp hàm cậu rồi nhanh chóng vọt vào bên trong khám phá khoang miệng ngọt ngào của cậu. Hai tay không nhàn rỗi trượt xuống cái mông căng tròn của cậu mà nắn bóp. Yoseob bị hôn đến không thể phản kháng, chỉ có thể nằm đó mặc hắn đùa giỡn với chiếc lưỡi nhỏ của cậu. Junhyung mút hết mật ngọt trong khoang miệng cậu rồi lại kéo chiếc lưỡi nhỏ của cậu qua miệng hắn, mải mê cắn mút, cho đến khi cậu nghĩ sẽ bị hắn hôn đến chết hắn mới luyến tiếc buông ra, kéo theo một sợi chỉ bạc phiến tình.

Sau khi được hắn buông tha cậu liền hé miệng hớp lấy từng ngụm không khí. Với một người 32 năm chưa từng nếm qua tửu sắc như hắn lại còn có mộng tưởng với con trai nhỏ nhìn thấy cảnh mê người này không tránh khỏi một trận khô nóng. Nhìn cậu lúc này khóe mắt còn vương lại vài giọt nước, khóe môi hé ra khép lại để lấy lại dưỡng khí, nước bọt ban nãy vương xuống vẫn còn chảy từ khóe môi xuống đến cổ, áo thì bị kéo lên đến nửa bụng, quần vừa được hắn mặc vào liền bị kéo xuống qua mông khiến cự vật của hắn hưng phấn mà đứng dậy.

Junhyung ngây người nhìn cậu rồi cúi xuống định đặt một nụ hôn nhẹ lên cánh môi nhỏ nhắn của cậu, thế nhưng cậu lại quay mặt đi khiến cho nụ hôn rơi xuống chiếc cổ trắng nõn. Cậu dùng sức đẩy người đang ở trên người mình làm loạn ra.
- Papa như vậy không được...ưm...là...là loạn luân...ưm...không thể như vậy...

Nhưng Junhyung nào để những lời đó vào tai, vùi mặt vào cổ cậu tích cực cắn mút tạo ra vô số vệt đỏ, tay thuần thục gỡ bỏ từng lớp vải vướng víu trên người cậu ra. Hắn rải từng chiếc hôn từ cổ xuống xương quai xanh xinh đẹp của cậu tiếp tục cắn mút rồi hôn lên hai hạt đậu nhỏ hồng hào ở khuôn ngực cậu. Hắn còn tinh nghịch thổi khí vào nó khiến cậu run lên.
- Papa...ưm...đừng làm như vậy...ân...thực khó chịu.
- Cục bông nhỏ, con thật đáng yêu. Papa yêu con.

Junhyung cúi xuống hôn ngậm lấy một viên đậu nhỏ rồi chuyên tấm cắn mút khiến cậu bật ra những âm thanh khiến người nghe phải đỏ mặt.
- Papa...ưm...đừng mà...như vậy không được...là loạn luân mà...ưm...đừng cắn nó...

Nghe thấy tiếng rên rỉ câu hồn của cậu hắn càng làm hăng, chiếc quần hắn vừa mặc vào cho cậu đã yên vị dưới đất từ lúc nào. Hắn đưa một ngón tay vào miệng cậu khuấy đảo, làm nước bọt từ đó trào ra khóe môi.
- Ưm...papa...đừng...ưm...hah...
- Cục bông nhỏ, ngoan nào, mút nó đi.

Giọng nói trầm khàn của hắn như thôi miên cậu, đôi môi nhỏ khép lại mút lấy ngón tay trong miệng khẽ khàng liếm mút theo từng cử động của hắn. Junhyung cười tà mị đem ngón tay trong miệng con trai bảo bối của mình rút ra, ngón tay bị phủ một tầng nước bọt lấp lánh dưới ánh đèn ngủ. Hắn mò xuống tìm kiếm nụ hoa nhỏ xinh của cậu, rồi ấn nhẹ lên nó. Hắn nhướn người, đặt môi lên vành tai của cậu khẽ thì thầm.

- Cục bông nhỏ của papa, đã ai chạm vào nơi này của con chưa?
- Ưm...chưa....chưa có ai chạm vào...
- Chưa ai chạm? Là con không có ai để chạm vào, hay không muốn ai chạm vào?- Hắn miết nhẹ từng nếp nhăn ở nụ hoa nhỏ rồi như có như không ấn vào.
- Ưm...papa đừng như vậy....hah...là không muốn ai chạm vào con- Cậu kịch liệt lặc đầu, cố gắng vùng vẫy thoát khỏi vòng tay hắn.
- Cục bông nhỏ, con là chờ papa tới chạm vào con sao? Chờ papa làm con tới mang thai? Ân?- Hắn tà ác khẽ cười, ngón tay từ từ tiến vào.
- Á...không...mau buông con ra...con không muốn...con không muốn có con...con ghét nó...

Cúc huyệt từ nhỏ đến lớn chưa từng bị chạm qua hôm nay lại bị chính papa cậu cho tay đi vào cậu có chút hoảng hốt la lên, nước mắt không tự chủ được rơi ra. Cậu ghét bản thân, ghét cơ thể của cậu. Cậu hận tại sao ông trời lại khiến cậu thành bộ dạng như vậy, nhưng vẫn không thể nào hận papa đã cứu sống cậu. Cậu yêu ông ấy, yêu muốn chết đi.

~~~~Dòng ngăn cách hiện tại và quá khứ~~~~


Hình hài bé nhỏ nằm giữa phòng khách, cả thân dưới nằm trong vũng máu. Cậu trai nhỏ không ngừng ôm bụng kêu la, một cậu thanh niên từ ngoài cửa nghe được tiếng la liền tông cửa xông vào.
- Cục bông nhỏ...con...con làm sao thế này? Tại sao lại có nhiều máu như vậy? Có phải con bị thương nơi nào rồi không?
Hai tay run lên nhưng cố giữ bình tình cẩn thận xem sét từng ngóc ngách trên người cậu để chắc chắn rằng cậu không có bất kì vết thương nào trên người, bé con nghe thấy giọng nói quen thuộc và vòng tay ấm áp của papa mình liền òa khóc.
- Hức...pa....papa...con đau quá...hức...bụng rất đau...rất rất đau...hức...còn...còn có rất nhiều máu...hức....có....có phải con sắp chết rồi không papa?
- Ngoan nào, con trai của papa không có chết được...ngoan...papa ôm con đi thay đồ rồi tới bác sĩ được không?- Hắn xoa đầu cậu trấn an.
- Hức....papa....đau lắm...hức...hức...
- Được....đi nào...

Hắn vội vã bế cậu ra xe rồi đạp ga phóng tới bệnh viện. Hắn cũng không biết rằng bản thân đã vượt qua bao nhiêu cái đèn đỏ nhưng hắn cũng không bận tâm lắm, điều hắn bận tâm là bảo bối nhỏ của hắn đang ôm bụng khóc, và máu vẫn không ngừng từ thân dưới của cậu chảy ra. Hắn đậu xe vào gara của bệnh viện rồi nhanh chóng ôm cậu vào phòng cấp cứu. Cậu được bác sĩ đặt lên chiếc giường đơn ở giữa phòng và các y tá bắt đầu giúp cậu cầm máu. Hắn đứng ngoài nhìn, trái tim như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Hình ảnh một cậu bé cả người trắng bệch yếu ớt nằm trên giường bệnh, xung quanh là sáu, bảy y tá cùng bác sĩ vây quanh để cố gắng cầm máu cho cậu ám ảnh tâm trí hắn đến tận sau này. Cuối cùng sau hơn 1 tiếng đồng hồ tích cực cầm máu cuối cùng cậu cũng được đưa ra khỏi phòng cấp cứu, hắn thở phào nhẹ nhõm. Đang chuẩn bị đi theo cậu về phòng hồi sức liền bị một bàn tay kéo lại.
- HyunA chị...- Hắn giật mình khẽ gọi.
- Cậu chủ Yong cậu đi theo tôi, tôi có chuyện muốn nói với cậu.
- Được.

Trong căn phòng làm việc của phó viện trưởng bệnh viện, có một nam một nữ đang ngồi đối mắt nhìn nhau. Họ ngồi vậy đã được 30 phút đồng hồ, cuối cùng Junhyung cũng quyết định mở miệng để phá vỡ bầu không khí căng thẳng này.

- Có chuyện gì mau nói, tôi còn qua xem Yoseob thế nào rồi.
- Cậu chủ, cậu có biết con trai cũng có thể sinh con không?
- Chị...chị nói cái gì cơ? Ý chị là gì?
- Cậu chủ, cậu bình tĩnh. Lúc tôi cầm máu cho cậu chủ nhỏ xong liền làm nhanh một loạt kiểm tra để xem coi lý do vì sao cậu chủ nhỏ lại chảy nhiều máu như vậy. Liền phát hiện ra trong người của cậu chủ nhỏ có tử cung của phụ nữ, mặc dù nó vẫn chưa phát triển lớn giống của phụ nữ nhưng mà nó có đủ mọi thứ không thiếu thứ gì.
- Chị...chị nói thật sao? Không thể nào? Yoseob....Yoseob sao có thể như vậy?- Hắn thật sự không tin vào những gì người đối diện đang nói.
- Tất cả những gì tôi nói đều là thật, tôi đã kiểm tra rất nhiều lần nhưng kết quả không hề sai lệch. Nhưng mà cậu chủ nhỏ không hề có nơi kia như phụ nữ mà tử cung nằm ở sâu trong hậu môn. Hôm nay máu chảy ra nhiều như vậy là do miệng tử cung tách ra từ chỗ da thịt nên mới chảy máu. Chỉ cần uống chút thuốc liền có thể hồi phục.
- Sau...sau này thế nào? Yoseob không có ảnh hưởng gì chứ?
- Chỉ cần cậu chủ chú ý đừng để cậu chủ nhỏ làm chuyện đó sẽ không sảy ra chuyện bất trắc.
- Được, cảm ơn chị. Có gì tôi sẽ gọi cho chị sau.

Hắn cố chống đỡ cơ thể đứng dậy, thất thần bước vào phòng hồi sức của cậu. Ngắm nhìn khuôn mặt cậu bình yên ngủ hắn cảm thấy an tâm hơn rất nhiều, bắt đầu từ ngày đó hắn cũng quyết định bảo vệ và chăm sóc cậu.

**********************************
Cuối cùng cũng có ý tưởng cho chương này, lần này đã lên được 1700 từ rồi. Mọi người 14/2 vui vẻ

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương