Cục Bông Nhỏ Của Ác Ma Yong
-
C6: Chương 5- Đừng Bỏ Con
“ Mình đã làm gì sai sao ? tại sao chứ? Papa cứu mình ? Vì sao lại không để mình chết đi ? Đau quá, tim đau quá. Sao lại đau vậy chứ? “ – Yoseob ôm tim khó khăn hô hấp
- Yoseobie, con sao thế? Yoseobie. Bác sĩ – Hyungseung hốt hoảng gọi bác sĩ.
Sau khi bác sĩ khám và giúp cậu hô hấp trở lại liền nói với Hyungseung
- Cậu bé có dấu hiệu của bệnh tim tốt nhất là đừng để cậu bé bị shock.
- Vâng, tôi sẽ chú ý . Hyungseung đáp.
Cậu leo xuống giường đi đến chỗ Hyungseung nói
- Chú ơi, con muốn gặp ba.
- Nhưng ba con vẫn đang trong phòng cấp cứu, con vẫn chưa được khỏe lại chú không thể đưa con đi .
- Cho con gặp ba đi, con nhớ ba. Ba con có thể không tỉnh lại thì sao? Chú ơi- Cậu nhìn Hyungseung với đôi mắt cầu xin, nước mắt không biết từ khi nào đã lăn dài trên má.
- Được rồi, chú dẫn con đi- Hyungseung bế cậu đi đến trước cửa phòng cấp cứu.
Cậu ở bên ngoài nhìn hắn nước mắt không tự chủ mà rơi xuống
- Papa mau tỉnh lại, hãy cố lên. Papa đừng bỏ bảo bối, bảo bối cần Papa. Papa thương bảo bối nhất mà, đừng bỏ bảo bối lại 1 mình. Bảo bối sợ lắm Papa, papa......
Cậu gục đầu vào vai Hyungseung khóc nấc. Bên trong nhịp tim Junhyung đang yếu dần nhưng có vẻ anh đã nghe thấy tiếng khóc của cậu – người mà hắn luôn yêu thương. Hắn không muốn bảo bối của mình phải sống cực khổ, không muốn cậu mất thêm 1 người thân nên cố gắng chiến đấu với tử thần giành lại sự sống để trở về bên cậu. Bác sĩ đưa hắn về phòng hồi sức của cậu, còn cậu ngất trên vai Hyungseung từ bao giờ.
Yoseob bật dậy khỏi cơn ác mộng, trong giấc mơ cậu thấy Papa mình bỏ đi, dù cậu có níu kéo khóc lóc cầu xin thì hắn cũng không quay đầu lại. Cứ thế mà bỏ đi, bỏ lại cậu 1 mình cùng với bầy sói hung ác. Cậu sợ, thực sự rất sợ. Cậu ngồi trên giường, khuôn mặt ướt đẫm vì nước mắt, cậu nhìn vô hồn về phía cửa ra vào.
- Yoseobie, con dậy ăn cháo nào- Hyungseung đẩy cửa đi vào, trên tay cầm 1 hộp cháo nóng hổi.
Vừa nhìn thấy cậu Hyungseung vội vàng bỏ hộp cháo lên bàn ngồi cạnh, ôn nhu lau đi những giọt nước mắt trực trào.
- Yoseobie, con sao vậy? Nói chú nghe nào
Yoseob như con cún con vùi mặt vào người Hyungseung, nấc nhẹ
- Chú ơi...có phải papa không cần con nữa không? Có phải Papa bỏ con rồi không? Chú ơi...con sợ....
Bờ vai nhỏ run lên từng hồi, Hyungseung vuốt lưng trấn an
- Ngoan nào, Papa không bỏ con. Papa rất thương con. Ngoan ăn nốt chút cháo rồi chú dẫn con đi gặp Papa. Được chứ?
Cậu gật đầu, ngoan ngoãn ngồi ăn từng thìa cháo. Sau khi ăn xong, Hyungseung bế cậu vào phòng chăm sóc đặc biệt. Hắn bây giờ nằm đó, trên cánh tay và ở ngực phải cuốn băng trăng xung quanh có rất nhiều dây nối với những thiết bị tiên tiến. Cậu lặng người, nhìn hắn hồi lâu rồi từ trên tay Hyungseung đến bên giường hắn. Cậu nằm cạnh, tránh đụng vào vết thương và dây nối cảm nhận hơi ấm từ người hắn. Cậu không khóc và chỉ nằm đó 1 tay vòng qua ôm thắt lưng hắn, nhìn cậu lúc này thật đáng thương.
Đã được 1 tháng kể tư hôm đó, ngay nào cậu cũng qua phòng bệnh của hắn, thế nhưng trả lời cậu là tiếng nhịp tim lạnh lẽo, và tiếng nước tí tách của bình đạm mà hắn truyền. Đêm nào cậu cùng gặp ác mộng, giấc mơ lặp đi lặp lại khiến cậu không sao chợp mắt được. Hôm nay cậu lại đến thăm hắn, bàn tay nhỏ đặt lên gò má gầy gò thì thầm:
- Papa bảo bối thật sự rất nhớ papa. Papa mau tỉnh dậy đi, papa không tỉnh lại bảo bối thật sự sẽ chết mất.
Những giọt nước mắt lại rơi trên khuôn mặt tựa thiên sứ của cậu nhưng khuôn mặt đã gầy đi nhiều. 1 giọt nước mắt rơi vào khóe môi hắn, vòng tay ôm siết thân hình nhỏ bé đang run rẩy kia. Cảm nhận được vòng tay đang ôm mình cậu mở to mắt ra nhìn, hạnh phúc đến mức lệ rơi đầy mặt vì thấy hắn tỉnh lại.
- Papa ....hức....papa tỉnh lại rồi....hức hức...papa không bỏ con lại.
Thực ra hắn đã tỉnh lại mấy ngày nay rồi, nhưng không có đủ sức để mở mắt, để cử động nên chỉ có thể bất lực nghe bảo bối của hắn thương tâm khóc đến sưng mắt rồi thiếp đi bên cạnh hắn. Hôm nay hắn đã có đủ sức lực để ôm lấy hình hài bé bỏng đang run rẩy vào trong lòng an ủi.
- Bảo bối ngoan, mau nín nào. Con khóc papa đau lòng lắm. Nín đi, rồi ngày mai chúng ta về nhà. Được chứ?
- Nhưng mà papa vừa tỉnh lại – cậu ngước đôi mắt vẫn còn đọng lại vài giọt lệ.
- Ngoan, papa không sao hết. Ngày mai chúng ta cùng về nhà.
Cậu ngoan ngoãn gật đầu. Cuối cùng papa cậu cũng chịu tỉnh lại trong lòng nhe nhóm 1 hạnh phúc nho nhỏ.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook