Của Ta Suất Lão Công
-
Chương 57
Cả ngày hôm nay, Du Nhi đều đeo cứng lấy Tại Trung, chỉ cần Tại Trung buông Du Nhi ra, bé con sẽ khóc nháo. Xót con nên Tại Trung đành phải đem tiểu tổ tông này ôm vào trong ngực mà dỗ.
“Tiểu bảo bảo, papa biết Du Nhi hôm nay bị ủy khuất, nhưng papa đã giúp con phạt daddy rồi mà, cho nên khi nào daddy đi làm về, Du Nhi đừng giận daddy nữa nha?”
Nhưng ai biết Du Nhi lập tức quay ngoắt cái đầu nhỏ đi, không thèm nghe Tại Trung. Tuy răng cục cưng mới được 6 tháng nên không thể nói, nhưng động tác của bé con lại tỏ rõ một chữ: “Hừ!”.
Tại Trung ngao ngán lắc đầu: Ai, nhóc con này đúng là thù dai nha.
Buổi tối Duẫn Hạo về đến nhà, liền nhìn thấy Tại Trung đang bế Du Nhi ngồi trên ghế sô pha chơi đùa. Duẫn Hạo cũng muốn tham gia.
Nhưng mà, Duẫn Hạo vừa tới gần sô pha, Du Nhi liền cọ quậy thân mình mập mập tròn tròn giãy khỏi Tại Trung, sau đó nhanh chóng bò sang một chỗ khác trên sô pha– cách xa vị trí của Duẫn Hạo nhất.
Duẫn Hạo quả thật bị đả kích, vẻ mặt cầu xin nói: “Tiểu bảo bối, con định giận daddy đến khi nào? Daddy đã xin lỗi rồi mà.”
“Ai, em nói cho anh quá trời mà đâu có tác dụng gì đâu.” Tại Trung tỏ vẻ thương hại.
Dù vậy, Duẫn Hạo cũng không định để như thế, hắn lập tức đi đến đầu kia của sô pha, mặc kệ Du Nhi có chịu hay không, một tay túm bé con bế lên. Du Nhi quẫy quẫy đôi chân ngắn ngủn, vừa kêu nha nha tỏ vẻ kháng nghị.
Duẫn Hạo mặc kệ tiểu bảo bảo đang vùng vẫy, hắn ẵm Du Nhi ngồi xuống ghế. Du Nhi thấy Tại Trung đang an vị ở một bên, lập tức vẫy vẫy đôi tay nhỏ bé thịt thịt, rõ ràng muốn Tại Trung ôm.
Tại Trung thấy vậy, định bế lấy Du Nhi, nhưng bị Duẫn Hạo cản lại: “Tại Trung, đừng chiều con quá.”
“Nhưng mà Du Nhi sắp khóc rồi kìa……”.
“Tiểu tử kia, con ghét daddy đến vậy à? Daddy chỉ tét mông con thôi, mà dù sao con đúng là rất đáng bị đòn.” Duẫn Hạo ẵm Du Nhi xoay lại, bắt buộc Du Nhi nhìn thẳng vào hắn.
“Duẫn Hạo à, Du Nhi đang giận anh mà anh còn nói vậy với con.”.
“Ai kêu con không thèm để ý đến anh.” Duẫn Hạo buồn bực trưng ra bộ mặt bánh nhân đậu, giở tính con nít ra.
“Anh thật đúng là, ai lại đi so đo với cục cưng chỉ mới có 6 tháng?” Tại Trung thấy Duẫn Hạo giở tính tình trẻ con ra, ráng nhịn cười. Tại Trung chọt chọt tiểu bảo bối đang cáu kỉnh,“Cục cưng, con thấy không, con không them để ý đến daddy, thấy daddy thương tâm quá trời kìa, cục cưng đừng giận daddy nữa nha?”
Vẫn như cũ phí công!
Duẫn Hạo thất bại nhìn đôi mắt to tròn xoe trước mặt, tựa hồ như Du Nhi đang trừng mắt hắn. Hắn nên làm cái gì bây giờ đây, con hắn vẫn không chịu để ý tới hắn? Hắn chịu không nổi!
Đột nhiên trong đầu Duẫn Hạo lóe lên một ý, hắn nghĩ ra cách để dụ Du Nhi rồi.
“Bảo bối, daddy làm ngựa cho con cưỡi, được không?”.
Tại Trung kinh ngạc nhìn Duẫn Hạo, Duẫn Hạo lại đi quỳ rạp trên mặt đất làm ngựa cho Du Nhi cưỡi?
Duẫn Hạo trước đem Du Nhi đưa cho Tại Trung bế, sau đó quỳ xuống đất, quay đầu nói với Tại Trung vẫn còn đang há hốc miệng: “Vợ yêu, để Du Nhi ngồi lên trên lưng anh, sau đó để tay con vòng qua cổ anh đi.”
Tại Trung làm theo, bởi vì cậu hiểu được dụng ý của Duẫn Hạo. Tại Trung sợ Du Nhi sẽ rơi xuống, vì thế ở một bên hộ tống.
“Ha ha a.” Nhóc con rốt cục cũng vui vẻ, thân mình tròn tròn ghé vào trên lưng Duẫn Hạo, đu đưa cặp chân béo tròn như hai củ sen. Du Nhi có vô số món đồ chơi, nhưng mà chưa từng được chơi cưỡi ngựa.
Duẫn Hạo bắt đầu đi vòng vòng trong phòng khách, nghe thấy tiếng cười của Du Nhi, Duẫn Hạo đi càng hăng hái.
Thấy Duẫn Hạo có thể vì con như vậy, trong lòng Tại Trung cảm thấy ấm áp, đột nhiên có một loại xúc động muốn khóc.
Không thấy Tại Trung đi theo bên mình, Duẫn Hạo vội nói: “Vợ yêu à, mau tới đỡ Du Nhi, coi chừng con té bây giờ.”
Tại Trung đang ngẩn người rốt cục cũng hoàn hồn, vội vàng đuổi kịp Duẫn Hạo.
Tại Trung theo Duẫn Hạo làm ngựa cho Du Nhi cưỡi đi vòng vòng trong phòng khách một lúc, rốt cục nhịn không được mở miệng:“Duẫn Hạo, thả Du Nhi xuống đi, anh không mệt sao?”
“Hoàn hảo a.” Duẫn Hạo thở phì phò đáp.
Tại Trung nhìn không được, bế Du Nhi khỏi lưng Duẫn Hạo .“Duẫn Hạo, anh mau đứng lên đi, Du Nhi chơi cũng đủ rồi.”
“Được rồi.” Duẫn Hạo vừa nói vừa đứng lên, sau đó ôm lấy Du Nhi,“Bảo bối, thích chưa, còn giận daddy nữa không?”
“Ha ha a.” Du Nhi cười khanh khách.
Thấy hai cha con đùa vui vẻ, Tại Trung lại rơi lệ: Duẫn Hạo là người có thân phận có địa vị, nhưng mà để làm cho con mình vui vẻ, hắn thế nhưng có thể quỳ xuống đất để làm ngựa cho con cưỡi. Có người chồng như vậy, cậu còn mong gì hơn.
“Vợ yêu, cưng làm sao vậy, sao mắt lại đỏ hoe vậy?” Duẫn Hạo lo lắng nhìn Tại Trung, nghĩ thầm vừa mới dỗ xong tiểu bảo bối, xem ra còn phải dỗ tiếp đại bảo bối nữa.
“Duẫn Hạo, anh đúng là một người cha tốt.”
“Vợ yêu, anh không chỉ là người cha tốt, anh còn là ông chồng tốt nha.”.
“Ân!”
“Đứa ngốc, sao lại khóc chứ?”
Tại Trung quệt nước mắt, sau đó cười cười nói: “Duẫn Hạo, em cũng muốn cưỡng ngựa?”
“A?”
“Tiểu bảo bảo, papa biết Du Nhi hôm nay bị ủy khuất, nhưng papa đã giúp con phạt daddy rồi mà, cho nên khi nào daddy đi làm về, Du Nhi đừng giận daddy nữa nha?”
Nhưng ai biết Du Nhi lập tức quay ngoắt cái đầu nhỏ đi, không thèm nghe Tại Trung. Tuy răng cục cưng mới được 6 tháng nên không thể nói, nhưng động tác của bé con lại tỏ rõ một chữ: “Hừ!”.
Tại Trung ngao ngán lắc đầu: Ai, nhóc con này đúng là thù dai nha.
Buổi tối Duẫn Hạo về đến nhà, liền nhìn thấy Tại Trung đang bế Du Nhi ngồi trên ghế sô pha chơi đùa. Duẫn Hạo cũng muốn tham gia.
Nhưng mà, Duẫn Hạo vừa tới gần sô pha, Du Nhi liền cọ quậy thân mình mập mập tròn tròn giãy khỏi Tại Trung, sau đó nhanh chóng bò sang một chỗ khác trên sô pha– cách xa vị trí của Duẫn Hạo nhất.
Duẫn Hạo quả thật bị đả kích, vẻ mặt cầu xin nói: “Tiểu bảo bối, con định giận daddy đến khi nào? Daddy đã xin lỗi rồi mà.”
“Ai, em nói cho anh quá trời mà đâu có tác dụng gì đâu.” Tại Trung tỏ vẻ thương hại.
Dù vậy, Duẫn Hạo cũng không định để như thế, hắn lập tức đi đến đầu kia của sô pha, mặc kệ Du Nhi có chịu hay không, một tay túm bé con bế lên. Du Nhi quẫy quẫy đôi chân ngắn ngủn, vừa kêu nha nha tỏ vẻ kháng nghị.
Duẫn Hạo mặc kệ tiểu bảo bảo đang vùng vẫy, hắn ẵm Du Nhi ngồi xuống ghế. Du Nhi thấy Tại Trung đang an vị ở một bên, lập tức vẫy vẫy đôi tay nhỏ bé thịt thịt, rõ ràng muốn Tại Trung ôm.
Tại Trung thấy vậy, định bế lấy Du Nhi, nhưng bị Duẫn Hạo cản lại: “Tại Trung, đừng chiều con quá.”
“Nhưng mà Du Nhi sắp khóc rồi kìa……”.
“Tiểu tử kia, con ghét daddy đến vậy à? Daddy chỉ tét mông con thôi, mà dù sao con đúng là rất đáng bị đòn.” Duẫn Hạo ẵm Du Nhi xoay lại, bắt buộc Du Nhi nhìn thẳng vào hắn.
“Duẫn Hạo à, Du Nhi đang giận anh mà anh còn nói vậy với con.”.
“Ai kêu con không thèm để ý đến anh.” Duẫn Hạo buồn bực trưng ra bộ mặt bánh nhân đậu, giở tính con nít ra.
“Anh thật đúng là, ai lại đi so đo với cục cưng chỉ mới có 6 tháng?” Tại Trung thấy Duẫn Hạo giở tính tình trẻ con ra, ráng nhịn cười. Tại Trung chọt chọt tiểu bảo bối đang cáu kỉnh,“Cục cưng, con thấy không, con không them để ý đến daddy, thấy daddy thương tâm quá trời kìa, cục cưng đừng giận daddy nữa nha?”
Vẫn như cũ phí công!
Duẫn Hạo thất bại nhìn đôi mắt to tròn xoe trước mặt, tựa hồ như Du Nhi đang trừng mắt hắn. Hắn nên làm cái gì bây giờ đây, con hắn vẫn không chịu để ý tới hắn? Hắn chịu không nổi!
Đột nhiên trong đầu Duẫn Hạo lóe lên một ý, hắn nghĩ ra cách để dụ Du Nhi rồi.
“Bảo bối, daddy làm ngựa cho con cưỡi, được không?”.
Tại Trung kinh ngạc nhìn Duẫn Hạo, Duẫn Hạo lại đi quỳ rạp trên mặt đất làm ngựa cho Du Nhi cưỡi?
Duẫn Hạo trước đem Du Nhi đưa cho Tại Trung bế, sau đó quỳ xuống đất, quay đầu nói với Tại Trung vẫn còn đang há hốc miệng: “Vợ yêu, để Du Nhi ngồi lên trên lưng anh, sau đó để tay con vòng qua cổ anh đi.”
Tại Trung làm theo, bởi vì cậu hiểu được dụng ý của Duẫn Hạo. Tại Trung sợ Du Nhi sẽ rơi xuống, vì thế ở một bên hộ tống.
“Ha ha a.” Nhóc con rốt cục cũng vui vẻ, thân mình tròn tròn ghé vào trên lưng Duẫn Hạo, đu đưa cặp chân béo tròn như hai củ sen. Du Nhi có vô số món đồ chơi, nhưng mà chưa từng được chơi cưỡi ngựa.
Duẫn Hạo bắt đầu đi vòng vòng trong phòng khách, nghe thấy tiếng cười của Du Nhi, Duẫn Hạo đi càng hăng hái.
Thấy Duẫn Hạo có thể vì con như vậy, trong lòng Tại Trung cảm thấy ấm áp, đột nhiên có một loại xúc động muốn khóc.
Không thấy Tại Trung đi theo bên mình, Duẫn Hạo vội nói: “Vợ yêu à, mau tới đỡ Du Nhi, coi chừng con té bây giờ.”
Tại Trung đang ngẩn người rốt cục cũng hoàn hồn, vội vàng đuổi kịp Duẫn Hạo.
Tại Trung theo Duẫn Hạo làm ngựa cho Du Nhi cưỡi đi vòng vòng trong phòng khách một lúc, rốt cục nhịn không được mở miệng:“Duẫn Hạo, thả Du Nhi xuống đi, anh không mệt sao?”
“Hoàn hảo a.” Duẫn Hạo thở phì phò đáp.
Tại Trung nhìn không được, bế Du Nhi khỏi lưng Duẫn Hạo .“Duẫn Hạo, anh mau đứng lên đi, Du Nhi chơi cũng đủ rồi.”
“Được rồi.” Duẫn Hạo vừa nói vừa đứng lên, sau đó ôm lấy Du Nhi,“Bảo bối, thích chưa, còn giận daddy nữa không?”
“Ha ha a.” Du Nhi cười khanh khách.
Thấy hai cha con đùa vui vẻ, Tại Trung lại rơi lệ: Duẫn Hạo là người có thân phận có địa vị, nhưng mà để làm cho con mình vui vẻ, hắn thế nhưng có thể quỳ xuống đất để làm ngựa cho con cưỡi. Có người chồng như vậy, cậu còn mong gì hơn.
“Vợ yêu, cưng làm sao vậy, sao mắt lại đỏ hoe vậy?” Duẫn Hạo lo lắng nhìn Tại Trung, nghĩ thầm vừa mới dỗ xong tiểu bảo bối, xem ra còn phải dỗ tiếp đại bảo bối nữa.
“Duẫn Hạo, anh đúng là một người cha tốt.”
“Vợ yêu, anh không chỉ là người cha tốt, anh còn là ông chồng tốt nha.”.
“Ân!”
“Đứa ngốc, sao lại khóc chứ?”
Tại Trung quệt nước mắt, sau đó cười cười nói: “Duẫn Hạo, em cũng muốn cưỡng ngựa?”
“A?”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook