Một tuần sau, Tại Trung xuất viện về nhà tĩnh dưỡng. Bởi vì cục cưng sinh ra mới bảy ngày, cho nên không có làm phòng trẻ con, nôi em bé được đặt trong phòng Duẫn Hạo và Tại Trung.

Tại Trung ngồi ở trên giường, trong tay ôm tiểu bảo bối, bé con có đôi mắt to tròn trong veo cùng cái miệng hồng hồng nhỏ nhắn không thể nghi ngờ là di truyền chính mình, cái mặt bánh nhân đậu phấn phấn nộn nộn hiển nhiên là Duẫn Hạo ban tặng, lông mi cùng cái mũi còn lại là được tổng hợp từ cả hai người, trông bé con thật xinh xắn.

Tiểu bảo bảo hé cái miệng nhỏ nhắn, ngáp một cái. “Du Nhi, buồn ngủ rồi phải không?” Tại Trung vỗ nhẹ Du Nhi ru bé ngủ.

Lúc này, Duẫn Hạo trở về, nếu có thể, hắn thật muốn cả 24 giờ đều ở bên đại bảo bối và tiểu bảo bối của hắn, nhưng vì cung cấp cuộc sống tốt đẹp nhất cho hai người mà hắn yêu thương nhất, hắn phải cố gắng kiếm tiền gấp bội.

“Vợ yêu, cục cưng đang ngủ?” Để không đánh thức cục cưng, Duẫn Hạo nhỏ giọng thì thầm.

“Ừm. Duẫn Hạo, hình như em thật sự đã sinh ra một con heo con a, cục cưng sao cứ hễ tỉnh ngủ liền ăn, ăn no liền ngủ vậy?”

“Đứa ngốc, trẻ con chính là như vậy nha. Cục cưng có thể ăn có thể ngủ mới khỏe mạnh a.” Duẫn Hạo vừa nói vừa từ trong tay Tại Trung tiếp nhận tiểu bảo bảo, ôn nhu ôm ở trong tay. Sinh mệnh nhỏ bé yêu ớt trong tay chính là cuộc sống của hắn và Tại Trung, là kết tinh tình yêu của họ. Lần ngoài ý muốn đó thiếu chút nữa làm cho hắn mất đi đứa bé này, may mắn bé con thật kiên cường, là cục cưng đã cứu vãn tình yêu của hắn và Tại Trung, nếu không Duẫn Hạo thật không dám tưởng tượng nỗi thống khổ khi hắn mất đi cục cưng và Tại Trung. Duẫn Hạo thầm thề trong lòng, hắn muốn đem tất thảy những gì tốt đẹp nhất trên thế giới này cho con mình, để cho đứa trẻ này luôn ngập tràn hạnh phúc.

“Duẫn Hạo, anh đang nghĩ gì vậy?” Tại Trung thấy Duẫn Hạo ôm đứa nhỏ xuất thần, tò mò hỏi.

“A? Nga, anh là đang nhìn chúng ta cục cưng xinh đẹp của chúng ta. Vợ yêu à, cưng thật lợi hại!” Duẫn Hạo thay biểu tình thoải mái trả lời Tại Trung.

“Lợi hại cái gì nha, đó là gen di truyền của cục cưng chúng ta tốt mà.” Tại Trung thẹn thùng nói.

“Ha ha, cưng nói đúng, cục cưng của chúng ta sao lại không xinh đẹp được chứ.” Thất tiểu bảo bảo đã muốn ngủ say, Duẫn Hạo nhẹ nhàng ôm bé đặt vào trong nôi. Ôm tiểu bảo bối vậy đủ rồi, Duẫn Hạo muốn ôm đại bảo bối.

Thấy Duẫn Hạo nhào đến ôm mình, Tại Trung vội vàng lấy tay chặn trước ngực Duẫn Hạo:“Ai nha, anh làm gì vậy?”

“Ôm vợ yêu của anh một cái a.” Duẫn Hạo cường thế đem Tại Trung kéo vào trong lòng, “Vợ yêu à, cưng yên tâm, chồng cưng là người rất biết cư xử đúng mực nga, chuyện kích tình phải thân thể cưng khôi phục mới được làm.”

“Đúng là giang sơn dễ đổi.”.

“Chẳng lẽ cưng muốn, chúng ta cũng đã lâu không có……”.

Duẫn Hạo chưa kịp dứt lời đã bị Tại Trung chặn ngang,“Sao anh chẳng biết xấu hổ gì vậy, cục cưng còn đang ở đây.”

“Cục cưng đâu có hiểu.”

“Cho dù nó không hiểu, không nhận thức được nhưng nhất định sẽ bị ông bố không đứng đắn như anh ảnh hưởng.” Tại Trung nhăn mặt, nói với Duẫn Hạo.

“Không đứng đắn? Vợ yêu, rốt cuộc anh không đứng đắn chỗ nào, ôm vợ anh một cái cũng không được a.” Duẫn Hạo buồn bực trưng ra cái mặt bánh nhân đậu.

“Đừng mất hứng mà. Ý của em là chúng ta ở trước mặt cục cưng phải tạo hình tượng tốt cho con.” Tại Trung vươn hai tay nhéo má Duẫn Hạo. “Duẫn Hạo, thật ra em có việc muốn bàn với anh.”

“Chuyện gì a?”.

“Tháng sau em sẽ về trường học tiếp tục chương trình học , khi đó ai sẽ chăm sóc cho Du Nhi a?”.

“Đương nhiên là nhạc mẫu a.”.

“Nhưng mẹ cũng bề bộn nhiều việc a, bà làm sao có thời gian lo cho cục cưng chứ.”

“Vậy mời bảo mẫu đi.”

“Em không muốn. Để cho người ngoài chăm sóc cho cục cưng em không yên tâm, hơn nữa cục cưng cũng sẽ không thân với chúng ta.”

“Vậy cưng định thế nào?” Duẫn Hạo cảm thấy Tại Trung đã sớm nghĩ ra phương án, là cố ý nói như vậy.

“Hì hì, em đã nghĩ kỹ rồi. Sau này anh mang theo Du Nhi đi làm đi, dù sao văn phòng của anh lớn như vậy, đặt thêm một cái nôi em bé cũng chẳng thành vấn đề. Chờ em tan học, em tới đón Du Nhi.”

“Cái gì? Cưng muốn anh mang theo cục cưng đi làm? Vậy anh còn làm việc gì được nữa?” Duẫn Hạo hiển nhiên bị đề nghị của vợ hắn dọa mất hồn.

“Dù sao Du Nhi chỉ biết ăn với ngủ, căn bản sẽ không ảnh hưởng đến anh. Chồng yêu, em nghĩ rất lâu, đây là biện pháp tốt nhất, quyết định như vậy đi ha.”

Duẫn Hạo không biết nên phản bác như thế nào, đành phải nhận mệnh.

Một tháng sau, Tại Trung trở lại trường học. Mà Duẫn Hạo –

Đại sảnh tập đoàn Quốc Vũ, Duẫn Hạo một tay ôm Du Nhi, một bàn tay xách cặp. Tiểu thiên sứ nằm trong lòng đại khái là đối với khung cảnh lạ lẫm này tràn ngập tò mò, hai mắt tròn xoe mở to hết nhìn đông tới nhìn tây, không an phận ngọ ngoạy ở trong lòng cha bé.

Nhân viên tập đoàn Quốc Vũ nhìn thấy một bộ dáng vú em của tổng tài, lại nhìn bé con đáng yêu trong lòng tổng tài, một đám đều hóa đá, Du Nhi cũng không sợ người lạ, nhìn thấy người nhiều như vậy đang ngó mình chằm chằm, bé rất cao hứng, không ngừng phát ra mấy tiếng “y y nha nha”.

“Cục cưng, có thích chỗ này không. Đây là chỗ daddy làm việc đó, sau này cục cưng mỗi ngày đều cùng daddy đi làm nga.” Duẫn Hạo nhìn đứa con hoạt bát, sủng ái nói.

“Ya ya.” Du Nhi đáp.

Nôi trẻ con đã được chuẩn bị tốt, Duẫn Hạo đi vào văn phòng của mình, đầu tiên chính là đem tiểu bảo bối thả vào trong nôi, sau đó chuẩn bị bắt đầu một ngày công tác.

Duẫn Hạo gọi thư kí vào, xác định lịch trình hôm nay.

“Tổng tài, sáng hôm nay có một hội nghị doanh nghiệp, buổi chiều……”.

“Nha nha.” Tiểu thiên sứ nằm trong nôi tựa hồ không thích bị daddy ngó lơ, giãy dụa quơ quơ hai cánh tay nhỏ bé muốn daddy chú ý, Duẫn Hạo đành phải bảo thư kí dừng lại, đi đến bên nôi ôm lấy nhóc tì không an phận kia, vội vàng dỗ dành, bộ dáng mười phần giống vú em, khiến cho cằm của thư kí thiếu điều muốn rớt xuống đất.

“Cục cưng, sao không ngoan vậy, daddy đang bận việc quan trong mà, lát nữa daddy chơi với con, chịu không nào?”

Thư kí trợn mắt nhìn, cực lực hoài nghi người đàn ông này có phải là tổng tài nghiêm khắc lãnh khốc mọi khi của bọn họ hay không.

“Oa oa oa!” Duẫn Hạo dỗ dành chẳng ăn thua gì, ngược lại lại khiến cho Du Nhi khóc ré lên.

Duẫn Hạo vỗ vỗ lưng con, không ngừng dỗ dành: “Ngoan ngoan, cục cưng không khóc nga.” Nhưng vô luận Duẫn Hạo dỗ dành như thế nào, bé con vẫn khóc không ngừng. Duẫn Hạo thấy con khóc thì vô cùng đau lòng, nhưng hắn lại không biết nên làm như thế nào.

“Tổng tài, tiểu bảo bảo đại khái là đã đói bụng, anh nên cho bé uống sữa thì hơn.” Thư kí là một người phụ nữ hơn ba mươi tuổi, đã sớm làm mẹ, đối với cách chăm sóc trẻ con, đương nhiên có kinh nghiệm hơn.

“Sao tôi lại quên mất chứ,  Tại Trung đã chuẩn bị sữa sẵn trong cặp của tôi rồi, mau lấy giúp tôi đi.” Duẫn Hạo vừa sai thư kí, vừa trấn an Du Nhi, “Cục cưng ngoan nga, sắp được uống sữa rồi.”

Quả nhiên, đôi tay nhỏ xíu của Du Nhi vừa ôm được bình sữa liền ngừng khóc, cái miệng nhỏ nhắn ngậm chặt núm vú cao su không ngừng mút chùn chụt, đôi tay nhỏ của Du Nhi ôm bình sữa không được, Duẫn Hạo đỡ lấy bình sữa cho con, nhìn đứa con con uống thật thỏa mãn, Duẫn Hạo không nhịn được nở nụ cười: “Du Nhi của daddy quả nhiên là đói bụng nha.”.

Du Nhi chỉ cần có sữa uống sẽ không quấy ầm ĩ nữa, Duẫn Hạo lại đem bé thả vào trong nôi. Sau đó trở lại trước bàn làm việc, tiếp tục nghe thư kí báo cáo, nhưng ánh mắt Duẫn Hạo vẫn thường xuyên liếc nhìn cái nôi nhỏ đặt bên cạnh.

Mỗi lần như thế, thư kí luôn cười trộm, nguyên lai tổng tài cũng có lúc ôn nhu đáng yêu như vậy, đàn ông đã làm cha quả nhiên khác hẳn. Vốn dĩ là báo cáo đơn giản như mọi khi, lại mất gấp đôi thời gian so với trước. Bởi vì trong văn phòng có thêm một tiểu thiên sứ hoạt bát hiếu động nha.

Cuộc sống vú em của Duẫn Hạo chỉ vừa mới bắt đầu!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương