Cửa Hàng Tiện Lợi Viễn Đông FULL
-
25: Cửa Hàng Tiện Lợi Viễn Đông
Kế hoạch lớn của ông chủ Ngụy được thực hiện vào học kỳ tiếp theo năm ba đại học của Lan Tử Nhan.
Đó là mở một cửa hàng tiện lợi thuộc về họ tại thành phố này.
Nó gần nhà của họ và không xa trường Lan Tử Nhan.
Vốn dĩ, ông chủ Ngụy muốn dùng một từ trong tên của mỗi người để làm mặt tiền cửa hàng, nhưng Lan Tử Nhan từ chối.
Cậu cảm thấy mình lấy một nửa cửa hàng mà không làm được gì, quá ăn bám rồi.
Sau nhiều lần thuyết phục bất thành, ông chủ Ngụy chỉ còn cách sử dụng tên của chính mình làm tên cửa hàng, tên là —— Cửa hàng tiện lợi Viễn Đông.
Anh nghĩ kỹ rồi, nếu như Nhan Nhan đến nơi khác để thi nghiên cứu hoặc đi làm việc ở thành phố khác, anh sẽ mở cửa hàng tiện lợi Viễn Đông ở đó, tóm lại, ở đâu có Lan Tử Nhan, ở đó có Ngụy Viễn Đông, ở đó có cửa hàng tiện lợi Viễn Đông!
Cửa hàng tiện lợi Viễn Đông và cửa hàng tiện lợi xưởng phân bón trước đây khác nhau hoàn toàn, không chỉ thể hiện ở cách trang trí, số lượng hàng hóa mà ông chủ Ngụy còn đưa vào sử dụng những máy móc, công nghệ mới nhất, tốt nhất để mang đến trải nghiệm mua sắm tốt nhất cho khách hàng.
Ông chủ Ngụy đã thuê hai nhân viên dài hạn và ba sinh viên đại học bán thời gian, tất cả đều là con gái.
Trong con mắt của một số người không hiểu biết với suy nghĩ không lành mạnh, ông chủ Ngụy giống như một người đàn ông trung niên dung tục háo sắc, chuyên tìm nhân viên nữa để tiện sỗ sàng.
Ông chủ Ngụy không quan tâm đến điều này, một số người chế nhạo anh thì anh đáp: "Con gái cẩn thận có năng lực, giá trị năng lực cao, tại sao không thuê?" Dẫu sao đây cũng là sự thật, kẻ chế nhạo muốn nghĩ thế nào cũng là chuyện của họ.
Tất nhiên, anh chủ yếu không muốn làm cho bé Nhan Nhan ghen.
Tuy nhiên, kể từ khi Lan Tử Nhan đến thăm cửa hàng vài lần, các nhân viên của anh đã tỏ ra rất ân cần và nhiệt tình với "bà chủ" giấu mặt không tiết lộ danh tính này.
Ông chủ Ngụy lại bắt đầu ghen.
Trà xanh như ông chủ Ngụy, "lỡ miệng" thốt ra một câu trong bữa tối cùng nhân viên: "Vợ ơi! Em uống gì?"
Trong phút chốc, ánh mắt của cả bàn đều tập trung vào ông chủ Ngụy.
Các nhân viên nữ nhìn nhau, bối rối, không ai trong số họ là vợ của sếp đâu nhỉ.
Nhìn vào biểu hiện của Lan Tử Nhan và Ngụy Viễn Đông, ai hiểu là hiểu ngay.
Thoáng chốc cả bàn sôi trào, bắt đầu mời rượu bà chủ chân chính.
Lan Tử Nhan vẫn giữ nụ cười trên mặt, trên thực tế đã nhéo đùi ông chủ Ngụy đến đỏ xanh tím rồi.
Sao có thể không biết là anh cố tình? Ly nước chanh sắp đưa đến tay cậu rồi còn hỏi muốn uống cái gì?
Xem ra về nhà phải chỉnh đốn đàng hoàng một bữa.
Tất nhiên ông chủ Ngụy biết mình sai, nhưng để giữ vững phẩm giá đàn ông của mình, anh chịu đựng đau đớn ôm lấy Lan Tử Nhan, bắt đầu thể hiện gia thế của mình với mọi người.
Giữa tiếng la ó của quần chúng, ông chủ Ngụy cúi đầu hôn lên trán Lan Tử Nhan, Lan Tử Nhan trông rất ngượng ngùng, không nói lời nào, giống hệt cô vợ nhỏ.
Sau khi tiệc tối kết thúc, ông chủ Ngụy đã rất say, có hai nữ nhân viên cũng không khá hơn.
Lan Tử Nhan gọi xe cho bọn họ trước, dặn dò nữ nhân viên không say rượu chăm sóc giúp, xoay người dìu Ngụy Viễn Đông về nhà.
Nhà rất gần, nhưng ông chủ Ngụy rất nặng, Lan Tử Nhan bước đi chậm chạp không dễ dàng.
"Nhan Nhan! Đừng làm vậy! Tôi tự đi được.
Tôi còn có thể bế em đó." Ông chủ Ngụy buông Lan Tử Nhan ra, cúi xuống ôm Lan Tử Nhan theo kiểu công chúa, nhưng ngay cả chân của Lan Tử Nhan cũng không mò được.
Lan Tử Nhan bất lực mà cảnh cáo anh: "Chú đừng có khùng! Ngoan ngoãn theo em về."
“Tôi không say không điên, chú thật sự có thể bế em.” Sau đó anh lảo đảo lao về phía Lan Tử Nhan, đè cả người lên người Lan Tử Nhan.
"Ngụy Viễn Đông! Đè em rồi!"
Ngụy Viễn Đông bị cậu mắng, đại khái tỉnh táo lại một chút, buông cậu ra than thở: "Nhan Nhan, em không gọi chú là "chú" nữa rồi, hư!"
Lan Tử Nhan thở dài, nghĩ cách đưa người về.
“Nhưng chú vẫn rất thích em.” Không biết Ngụy Viễn Đông lấy sức từ đâu mà ra, ôm Lan Tử Nhan vào lòng, “Chú yêu em!” Bởi vì chênh lệch chiều cao, Lan Tử Nhan trực tiếp bị ôm đến mức hai chân nhấc khỏi mặt đất, toàn thân dán vào Ngụy Viễn Đông.
Cậu sợ hai người ngã xuống đường bị xe cán chết mất.
Cũng may Ngụy Viễn Đông không say quá, ôm cậu đi vài bước, mấu chốt là phương hướng chính xác, có thể coi như tiết kiệm năng lượng cho Lan Tử Nhan.
Sau khi bị Ngụy Viễn Đông đặt xuống, Lan Tử Nhan lại đỡ người ta trên vai, đi chưa được 100 mét, Ngụy Viễn Đông lại gây rối, ngồi ì dưới đất.
Một đôi tình nhân đi ngang qua làm Lan Tử Nhan khá lúng túng.
Lúc này, ông chủ Ngụy giống như một đứa trẻ đang đòi đồ chơi, Lan Tử Nhan chiều theo, tranh thủ không có ai bèn hôn Ngụy Viễn Đông một cái.
Ngụy Viễn Đông được voi đòi tiên, ôm Lan Tử Nhan đòi mấy cái nữa, Lan Tử Nhan vội vàng dỗ dành: "Ngoan nha, chúng ta về nhà hôn."
"Không được lừa tôi! Về nhà hôn!"
"Ừ, về nhà hôn."
Ngụy Viễn Đông cuối cùng cũng ngoan ngoãn theo Lan Tử Nhan về nhà.
Ông chủ Ngụy vừa về đến nhà đã bị Lan Tử Nhan ném lên giường, cởi hết sạch, nhét vào chăn.
Lan Tử Nhan cũng cởi quần áo sau khi nghỉ ngơi một lúc, đi lấy khăn ướt lau mặt và cơ thể cho Ngụy Viễn Đông.
Chiếc khăn tắm lướt qua ngực và cơ bụng của Ngụy Viễn Đông, khiến Lan Tử Nhan nhớ lại lần đầu tiên nhìn thấy ông chủ Ngụy khỏa thân.
Lúc đó ngực của ông chủ Ngụy không căng như bây giờ, tuy vẫn to nhưng có phần mập mạp và mềm mại hơn.
Khi ấy bụng của ông chủ Ngụy không có cơ, mặc dù bụng không bự nhưng có chút xíu mỡ, Lan Tử Nhan thấy rất dễ thương.
Ông chủ Ngụy hiện tại, dáng người tốt hơn trước rất nhiều, rất thích để Lan Tử Nhan bóp ngực sờ nắn cơ bụng của mình trong lúc làm tình, sau đó nói với cậu: “Nhan Nhan, này là tập vì em, là quà cho em.
"
Tất nhiên là Lan Tử Nhan thích rồi.
Sau khi tắm rửa xong, cậu nằm xuống giường, nghiêng người ôm Ngụy Viễn Đông, Ngụy Viễn Đông ôm lại cậu theo thói quen.
"Nhan Nhan, nhớ uống nước ấm!"
Lan Tử Nhan mỉm cười hôn Ngụy Viễn Đông trong bóng tối: "Chú, em cũng yêu chú."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook