Cửa Hàng Sủng Thú Siêu Thần
Chapter 232 Tới cửa gây sự

Chương 232: Tới cửa gây sự

“Hửm?"

Anna có chút nhíu mày, nhanh như vậy đã có khách hàng tới cửa sao?

Tại đây phía sau ông lão có bốn năm người đi theo, có người trung niên cũng có người tuổi tác so với Ông lão tóc trắng càng già hơn.

Tất cả bọn họ đều đi đằng sau ông lão tóc trắng, dường như cực kỳ kính sợ.

Tô Bình nghe được tiếng bước chân, ngẩng đầu nhìn lại, liếc mắt đã phát hiện ra người đến không giống bình thường.

Ông lão này tuổi đã cao nhưng vẫn tự tin siêu nhiên, hơn phân nửa là dùng liễu phiêu nhu!

Ánh mắt của cậu hơi chớp lên một cái, ngồi ở phía sau quầy không nhúc nhích.

Lúc này, mấy người vào cửa nhìn thấy Anna đang đứng tại cửa, đang muốn đi ra ngoài đều sững sờ, trên mặt lộ ra mấy phần giật mình. Dù từng người bọn họ kiến thức rộng rãi, cũng chưa từng gặp qua cô gái nào có nhan sắc kinh diễm như thế.

Dung nhan tựa như Thần này khiến cho hai mắt bọn họ tỏa sáng, đơn giản có thể xưng hoàn mỹ.

Ở nơi vắng vẻ, trong tiểu điếm cũ nát như thế lại có một cô gái tuyệt mỹ như thế hại nước hại dân đứng đấy, giống như một vị thần thái sáng láng như phượng hoàng đứng trong ổ gà vậy, quá không giống bình thường!

Đôi mắt của ông lão tóc trắng cũng có chút nheo lại nhưng cũng không nhìn nhiều, ánh mắt rơi vào trên thân Tô Bình sau quầy cửa hàng.

Mấy người ở phía sau ông Ông lão tóc trắng đều đang cố nhìn Anna, nhưng vì bị thân phận kiềm chế nên không thể quá trắng trợn tiếp tục nhìn. Một ông lão trong số đó nhìn quanh trong tiệm, mày nhăn lại, làm sao cũng không nghĩ đến, bọn họ nhận được tin tức chạy tới chỗ này, lại là một cửa hàng nhỏ cũ nát như thế.

Tại đây sao?

"Chính là ngươi ư?"

Ông lão này nhìn về phía Tô Bình ở sau quầy, thoáng chút đã nhận ra được, dù sao trước khi bọn họ đến đã xem qua ảnh chụp của thiếu niên này.

Lần đầu nhìn thấy ảnh chụp, bọn họ đều có chút khó có thể tin, kiểu gì cũng không nghĩ đến, người xông vào tầng thứ chín xương rồng lại là một thiếu niên trẻ tuổi như vậy.

Mà lúc biết được nội tình của thiếu niên này, bọn họ càng kinh ngạc, đây quả thực là hoành không xuất thế, một chút bối cảnh cũng không có!

Làm cho bọn họ giật mình nhất là thiếu niên này thế mà không chết tại tầng chín xương rồng mà còn sống tiếp được, với lại còn giấu diếm được tai mắt của bọn họ về tới nơi này, nhìn như vậy thì hơn phân nửa thiếu niên này đã nhận được thứ gì đó cực kỳ trọng yếu.

Nghe được lời của ông lão, Tô Bình mỉm cười, nói: "Không sai, tôi chính là ông chủ."

Cậu quay đầu đối với Anna bên cạnh nói: "Anna, có khách hàng tới cửa, tại sao không nói một tiếng quang lâm?"

Anna không nghĩ tới trong này còn có chuyện của nàng, lập tức tức giận, nàng đường đường là dưới Thần Chí Cao mà lại phải đối với mấy con sâu kiến này nói ‘quang lâm’ sao?

Đổi lại nàng xuất hành đi đến một vài nơi đỉnh cấp, loại sâu kiến này đến tư cách nói chuyện với nàng cũng không có. Hiện tại nàng còn phải làm phục vụ viên cho loại này sâu kiến sao?

Trong nội tâm nàng tức giận, càng biệt khuất và phiền muộn.

Bởi vì quy tắc nhân viên trong đầu ngăn cản nên nàng đành phải kiên trì, sắc mặt lạnh như băng nói: "Hoan nghênh quang lâm!"

Đơn giản bốn chữ, nói vô cùng cứng nhắc, dường như đối phương thiếu nợ nàng vậy.

Tất cả mọi người rất kinh ngạc.

Nghe khẩu khí cùng đối thoại này, thiếu nữ hại nước hại dân này lại là nhân viên của cửa hàng này ư?

Thấy trong mắt thiếu nữ đều là tức giận và không tình nguyện, bọn họ lập tức hiểu rõ trong này có oan tình!

Nếu không phải vì còn chuyện chính cần làm thì bọn họ đã trực tiếp chuẩn bị thay thiếu nữ mỹ lệ này đòi lại chính nghĩa, thuận tiện đưa đón cô về nhà!

Nhìn thấy thái độ của Anna cứng ngắc như thế, Tô Bình biết, khoảng cách của cô đến với con đường nhân viên hợp cách còn kém rất xa, nhưng trước mắt không phải lúc uốn nắn cô ấy, cậu nhìn qua mấy vị đứng ở cửa, nói: "Cửa hàng có thể gửi nuôi cùng dịch vụ đào tạo sủng thú, mấy vị cần gì không?"

Ông lão nói chuyện lúc trước có chút cười lạnh, nói: "Chúng ta cần ngươi."

"Tôi sao?" Tô Bình khẽ lắc đầu: "Tại hạ bán nghệ không bán thân."

"Bớt lắm mồm!" Ông lão gầm thét.

Ông lão tóc trắng vẫn luôn chắp hai tay sau lưng, sắc mặt đạm mạc, bên trong đôi mắt hơi chớp bỗng nhiên lóe ra một đạo lãnh quang, thấp giọng nói: "Tới đây!"

Lời nói của ông ta giống như ngôn xuất pháp tùy, một cỗ cường lực lượng bỗng nhiên tiết ra, bao phủ lấy Tô Bình, muốn đem cậu kéo đến trước mặt.

Vào lúc cỗ lực lượng sắp bao phủ lấy Tô Bình thì đột nhiên một bình chướng xuất hiện, đem Tô Bình bao phủ, ngăn cản cỗ lực hút này.

"Hửm?"

Ông lão tóc trắng lập tức khẽ giật mình, không nghĩ tới lực lượng của mình thế mà mất đi hiệu lực.

Làm sao... có thể?

Giật mình qua đi, thần sắc hờ hững trong mắt nhanh chóng thu liễm, cảm giác phóng thích, cẩn thận đánh giá Tô Bình, lại phát hiện bên ngoài thân thể của cậu có một cỗ lực lượng sâu không lường được bao phủ, lực lượng của mình không có cách nào xuyên thấu vào trong.

Quả nhiên phía sau có người?

Trong mắt của ông ta lóe lên hàn quang, đối với điểm này trước khi ông ta tới đã có suy đoán. Dù sao người bình thường thực sự không có chút bối cảnh nào, ở vào độ tuổi như thế mà có được thành tựu như vậy, đó là điều tuyệt đối không thể đấy!

"Ngươi là học sinh môn hạ của ai?"

Giọng nói của ông lão tóc trắng lạnh lẽo vang lên.

Ông ta có thể xác định, hơn phân nửa đối phương cũng là một vị Truyền Kỳ.

Chỉ là, Á Lục khu chỉ có hai vị Truyền Kỳ, một vị ông ta quen biết, không thể nào đối nghịch với mình.

Muốn nói phía sau Tô Bình là vị Truyền Kỳ lục địa khác, ông ta cảm thấy cũng có chút không giống. Lục địa khác không cần thiết vun trồng một học sinh khu Á Lục, với lại các đại châu bọn họ xưa nay nước sông không phạm nước giếng, làm như vậy chẳng khác gì tuyên chiến!

Mặt khác mấy người còn lại nghe được ông lão tóc trắng nói, trên mặt hơi biến sắc, bọn họ nhìn ra được, Nguyên đại nhân vừa định mạnh mẽ bắt thiếu niên này tới, nhưng không thể làm được. Chuyện này không khỏi có chút không thể tưởng tượng nổi.

Hay là nói, cửa hàng này có nội tình siêu nhiên gì ẩn giấu mà bọn họ không nhìn thấy, từ trong bóng tối xuất thủ?

Mấy người đều dùng ý thức lặng lẽ thẩm thấu bốn phía của cửa hàng, lại phát hiện cửa hàng nhỏ bình thường này không có gì lạ, bọn họ thế mà nhìn không thấu!

Trong cửa hàng nhỏ này có mấy phòng, cửa bị đóng mà ý thức của bọn họ không thể thẩm thấu vào trong!

Chuyện này sao có thể?

Mấy người đều có chút chấn kinh.

Lại nhìn cửa hàng nhỏ cũ nát này, trong nháy mắt đã cảm thấy có chút kinh khủng.

Có thể ngăn cản ý thức của bọn họ xâm lấn, nhất định phải là kết giới cực cao mới được, thậm chí là cấp Truyền Kỳ!

Nghĩ đến khả năng có một vị Truyền Kỳ hư hư thực thực đang ẩn giấu ở đây, mấy người đều đề cao cảnh giác, vận chuyển lực lượng âm thầm đề phòng. Bọn họ đều thành danh đã lâu mà ở trong cửa hàng nhỏ cũ nát này đều cảm thấy một phần nguy cơ!

Tô Bình khẽ thở dài nói: "Các người là vì chuyện bí cảnh truyền thừa mà đến. Bí cảnh vốn là mở ra đấy, đã như vậy thì mọi người đều có tư cách lấy được. Các người tìm tới tôi đòi nợ, có phải quá keo kiệt một chút hay không."

Ông lão tóc trắng sầm mặt lại, hẹp hòi? Một bí cảnh truyền thừa, ai bỏ được mà chắp tay đưa người khác chứ?

"Người trẻ tuổi à, ngươi còn chưa xứng nói chuyện với ta, để người sau lưng ngươi đi ra, ta cũng phải cố gắng nhìn xem đến tột cùng là thần thánh phương nào không có mắt, không hiểu chuyện như thế, dám nhúng tay đồ vật vốn dĩ là của Nguyên Thiên Thần ta!"

Tô Bình liếc mắt, đối với Anna nói bên cạnh: "Đang xem kịch sao? Hiện tại ông chủ của cô đang bị làm nhục, có người tới cửa gây sự, còn không tranh thủ thời gian thu thập! Đúng, cái người thứ ba đứng đằng sau bên trái đấy cũng đừng xía vào, tiền bối Đao Tôn đã giúp tôi, cũng coi như đối với tôi có phần ân tình."

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương