Cửa Hàng Sủng Thú Siêu Thần
-
Chapter 1 Thế giới tinh sủng
Chương 1: Thế giới tinh sủng
"Anh, đã đến lúc rời khỏi giường rồi."
Hả?
Ai vừa gọi mình là anh?
Chờ đã, chờ đã.
Không phải mình trước nay đều ngủ một mình sao, là ai đang nói chuyện?!
Mang theo kinh nghi, Tô Bình nhanh chóng mở mắt, quay đầu nhìn lại, vừa nhìn thiếu chút nữa bị dọa cho hồn phi phách tán!
Bên gối đầu của cậu, là một gương mặt thất khiếu chảy máu, khóe miệng nứt ra nụ cười vặn vẹo, lộ ra hàm răng trắng ởn.
"Mẹ kiếp!!"
Tô Bình run rẩy trở tay chính là một cái tát đánh qua.
Bàn tay trực tiếp xuyên qua mặt quỷ, vỗ lên chiếc gối mềm mại!
Mặt quỷ khẽ nhếch miệng, lộ ra đầu lưỡi đỏ tươi.
Tô Bình hoảng sợ, vội vàng xoay người bỏ chạy, nhưng trong lúc bối rối lại không chú ý, bàn tay chống vào khoảng không, trực tiếp ngã lăn quay xuống giường, mặt đập xuống đất.
Đau!
Tô Bình cảm giác mũi mình sắp gãy, đau rát.
Bất quá vừa nghĩ đến nữ quỷ khủng bố trên chiếc giường sau lưng, Tô Bình liền cảm giác toàn thân đều lạnh thấu.
"Phụt… ha ha ha..."
Tựa hồ là cố nhịn nhưng không thể nhịn được, bên cạnh đột nhiên truyền đến một trận tiếng cười.
Tô Bình sợ tới mức run lên, quỷ đang cười?!
"Ha ha ha….Tô Bình anh muốn chọc cho tôi cười chết sao, chỉ như vậy liền bị dọa sợ, anh cũng quá nhát cáy đi!”
Tiếng cười kia từ phía bên kia truyền đến.
Tô Bình kinh ngạc,
Cậu quay đầu nhìn lại.
Chỉ thấy cuối giường có một thiếu nữ thanh tú động lòng người, mặc một bộ đồ ngủ hoạt hình màu cam, mắt xanh răng trắng, xem như là một tiểu mỹ nữ, nhưng giờ phút này lại cười đến run rẩy hết cả người, không hề có chút hình tượng nào đáng nói.
Đây là tình huống gì?
Tô Bình có chút choáng, lúc này cậu bỗng nhiên chú ý tới, hoàn cảnh chung quanh có chút bất đồng.
Rõ ràng nhất chính là trên vách tường sau lưng thiếu nữ, nơi đó dán một tấm áp phích quái thú khổng lồ, hẳn là tấm poster của một bộ phim nào đó.
Rất hiển nhiên, đây không phải là phòng của cậu!
Tô Bình chưa bao giờ có thói quen dán tranh trong phòng.
Còn nữ quỷ thì sao?
Tô Bình vừa nghĩ đến nữ quỷ kinh khủng bị phơi ở một bên, nhất thời cả kinh, vội vàng quay đầu nhìn lại.
Vừa nhìn, lại phát hiện trên giường trống rỗng, không thấy nữ quỷ kia đâu!
Rời đi rồi à?
Tô Bình giật mình, vừa thở phào nhẹ nhõm.
Bỗng nhiên, từ trong chăn có một bóng đen nhảy ra, là một con mèo đen.
Thay vì nói là "nhảy" ra, chi bằng nói là lăn ra, thân thể của nó thật sự quá mập, gần như tròn thành quả bóng.
"Tuyết Cầu, lại đây." Thiếu nữ gọi con mèo đen.
Mèo đen nghe vậy, bốn cái chân vừa ngắn vừa nhỏ liền ra sức bật lên, rốt cục đem thân thể đang nằm ngửa mặt lên trời lật lại, nó run rẩy thân thể vài cái, liếc mắt nhìn Tô Bình bị dọa trên mặt đất, dùng tướng đi tao nhã của loài mèo chậm rãi đi về phía thiếu nữ.
Có lẽ là ảo giác, Tô Bình cảm thấy mình bị một con mèo khinh bỉ.
Lúc này, Tô Bình bỗng nhiên chú ý tới, đỉnh đầu con mèo đen này có hai cái sừng đen, trong bộ lông trước trán có mấy sợi lông màu đỏ sậm, giống như mạch lửa.
Trên đầu cậu chậm rãi toát ra một dấu "? "
Ông!
Đột nhiên, giống như thời không chấn động.
Tô Bình trước mắt mơ hồ, chỉ cảm thấy trong đầu vọt tới vô số tin tức, từ bốn phương tám hướng, giống như một dòng nước lũ đánh úp tới.
Tô Bình ? Tô Lăng Nguyệt?
Tinh sủng?
Một thế giới khác?
Một lương tin tức hỗn loạn mà khổng lồ nườm nượp đánh tới, Tô Bình cảm giác như đầu cậu sắp bị nổ tung, đau nhức khó nhịn, cậu cắn chặt răng mới miễn cưỡng nhịn xuống không lên tiếng.
Cũng không biết qua bao lâu, phong bạo hỗn loạn trong đầu cậu mới chậm rãi bình ổn xuống, một đoạn ký ức dần dần theo dòng thời gian có trật tự hiện ra.
Thế nhưng lại xuyên qua...
Tô Bình có chút giật mình, khó trách cậu xuất hiện ở gian phòng xa lạ này, gặp phải thiếu nữ xa lạ này, cùng với con mèo quái lạ này.
Thế nhưng, mình chỉ là ở nhà ngủ mà thôi, như vậy mà cũng có thể xuyên qua?!
Chẳng lẽ là do tập thể dục tay trước khi đi ngủ?
Tô Bình trong lòng cười khổ, bắt đầu sửa sang lại trí nhớ trong đầu.
Đây là một thế giới tương tự địa cầu, nhưng khoa học kỹ thuật càng thêm phát triển, sớm đã vượt qua địa cầu, tiến vào thời đại giữa các vì sao, nhưng nơi này cũng không lấy việc phát triển khoa học kỹ thuật làm chủ, mà là lấy tinh sủng kỳ lạ làm chủ!
Có rất nhiều chủng loại tinh sủng, có liên hệ mật thiết cùng xã hội loài người, có công cụ sủng phụ trách xây dựng cơ sở hạ tầng, vận chuyển, cùng các phương diện sinh hoạt hằng ngày, thậm chí bao gồm cả nghiên cứu khoa học! Mà khai hoang các hành tình cùng chiến tranh, là do chiến sủng phụ trách, thậm chí chiến tranh cùng địa vị của các nước lớn, cũng đều do tính mạnh yếu của chiến sủng quyết định!
"Tinh sủng..."
Tô Bình dần dần đắm chìm trong những ký ức này, càng hiểu rõ lại càng chấn động, cậu cũng biết nữ quỷ lúc trước nhìn thấy là chuyện gì xảy ra.
"Chiến sủng hệ Ác ma, Huyễn Diễm Thú, năng lực chủ yếu là chế tạo ảo cảnh cùng khống chế nguyên tố hỏa diễm..."
Huyễn Diễm Thú này chính là con mèo đen kỳ quái kia, đây là một chiến sủng hệ Ác ma hung hãn, hơn nữa còn là tinh sủng song trọng lĩnh vực tinh thần cùng nguyên tố, thuộc loại "hi hữu", giá cả cực kỳ đắt đỏ!
Mà tinh sủng hiếm có như vậy, lại bị vị em gái Tô Lăng Nguyệt này của "mình" dùng để hù dọa mình hàng ngày...
Sau khi đọc xong ký ức của vị nguyên chủ này, Tô Bình có chút dở khóc dở cười, hai anh em này thật đúng là một đôi oan gia, từ nhỏ đã nhìn nhau không vừa mắt, khi còn bé Tô Bình luôn thích đùa giỡn, khi dễ cùng hù dọa em gái, không nghĩ tới sau khi lớn lên lại đổi ngược, đến phiên mình cả ngày lo lắng đề phòng.
Chuyển biến này là bởi vì vào năm bọn họ 12 tuổi, hai người được đưa đến hai trường học khác nhau.
Một là trường học chuyên ngành bình thường.
Một người là học viện chiến sư tinh sủng!
Trong thế giới tinh sủng làm chủ này, cũng không phải ai cũng có thể trở thành chiến sư tinh sủng, chỉ người có thiên phú nguyên hạch, mới có thể cùng tinh sủng ký kết khế ước!
Hiển nhiên, vị "Tô Bình" này không có thiên phú như vậy, mà thiên phú này là khi mỗi người sinh ra liền được quyết định, nói cách khác, từ khi sinh ra cậu đã đinh trước sẽ là một người bình thường.
Chẳng qua vào thời thơ ấu hai anh em đều không có loại khái niệm này, cho nên Tô Lăng Nguyệt có thiên phú tinh sủng ngược lại luôn bị Tô Bình không có thiên phú khi dễ.
Chờ đến khi bọn họ nhận ra sự khác biệt giữa hai bên cùng là khi tai vạ của Tô Bình bắt đầu.
Vị em gái này cũng không phải là một nhân vật dễ trêu chọc, những cừu hận khi còn bé bị khi dễ đều ghi nhớ từng khoản từng khoản, nhiều năm như vậy đã từ trên người Tô Bình đòi lại gấp bội.
Cho đến bây giờ, hai anh em đã hoàn toàn kéo dài chênh lệch, một người là thiếu nữ thiên tài, thi vào trường học danh tiếng, tiền đồ vô lượng, một người ngay cả trường đại học bình thường cũng không thể thi đậu, chỉ có thể sớm bỏ học ra giúp gia đình kinh doanh.
"Này, anh ngây ngốc ra đó làm gì, không phải thật sự là ngã đến ngu ngốc rồi đấy chứ?"
Tô Lăng Nguyệt nhìn thấy Tô Bình ngơ ngác ngồi trên mặt đất, cảm giác có chút khác thường, nghĩ đến lúc trước anh mình ngã đập mặt xuống đất, không khỏi nhíu nhíu mày.
Cô cũng không phải lo lắng cho an nguy của Tô Bình, mà là sợ cha mẹ sẽ trách cứ mình.
"Hả?"
Tô Bình đã phục hồi tinh thần lại, nhìn thoáng qua thiếu nữ kiêu ngạo đang khoang tay trước ngực này, có chút bất đắc dĩ nói: "Sau này đừng đùa giỡn như vậy.”
Hiện giờ thân thể này đã bị cậu tiếp quản, cậu cũng không hy vọng tiếp tục sống trong trò đùa dai để trả thù của vị em gái này.
Tô Lăng Nguyệt sửng sốt một chút, có chút kinh ngạc.
Thường ngày với loại tình huống này, đối phương không phải sẽ lập tức nhảy dựng lên giống như một ả đàn bà đanh đá chửi ầm lên chỉ trích mình sao?
Sao hôm nay lại yên tĩnh như vậy?
Chẳng lẽ...
Anh ta cho rằng nén giận có thể làm cho bổn cô nương mềm lòng sao?
Hừ!
“Không ngốc là được, bất quá với chỉ số thông minh đáng thương của anh, làm hỏng đầu óc có lẽ còn có thể trở nên thông minh!” Tô Lăng Nguyệt hừ hừ cười lạnh, xoay người rời đi, "Đừng dây dưa nữa, mau xuống ăn cơm, đừng để mẹ lại bắt tôi lên thúc giục anh!"
Bang!
Trở tay đóng cửa phòng.
Tô Bình khẽ cười khổ, em gái của người khác không phải đều là mấy cô em gái nhu thuận đáng yêu dễ thương sao, sao đến chỗ mình lại là một con bé có chút khuynh hướng bạo lực vậy.
Cạch!
Cửa phòng đột nhiên mở ra.
Tô Bình sợ tới mức nhảy dựng lên, thì ra là Tô Lăng Nguyệt đã đi lại quay trở về, gương mặt âm trầm của cô ở phía trước cánh cửa nói:
"Còn nữa, cũng không được đến chỗ mẹ cáo trạng, nếu không..." khoa tay múa chân một cái thủ thế cắt cổ.
Bang!
Cũng không đợi Tô Bình đáp lại, cửa phòng đáng thương lại một lần nữa thừa nhận bạo kích.
"..."
Ngồi trong phòng chốc lát, thẳng đến khi bên ngoài không xuất hiện động tĩnh gì nữa, Tô Bình mới từ trên mặt đất đứng lên.
Cậu nhìn quanh phòng một cái, nhìn thấy bên trong có rất nhiều áp phích sủng thú, mặc dù nguyên thân là người thường, nhưng nghiên cứu đối với tinh sủng lại một chút cũng không kém so với chiến sư tinh sủng bình thường.
Đương nhiên, đây không phải là bởi vì cậu ta yêu thích tinh sủng cỡ nào, mà là hoàn toàn ngược lại, người anh em này cực kỳ chán ghét tinh sủng, sở dĩ cậu ta nghiên cứu về chúng, mục đích bất quá là muốn tìm được biện pháp có thể dùng thủ đoạn của người thường đánh bại tinh sủng!
Chuẩn xác mà nói, là tìm được biện pháp đánh bại tinh sủng của em gái cậu ta!
Tuy nhiên, nhiều năm trôi qua, mỗi ngày cậu ta vẫn chịu đủ loại khuất nhục cùng khinh miệt, vô lực phản kích, có thể thấy rằng tiến triển của nghiên cứu này không quá khả quan.
Nhìn lại cuộc sống mười tám năm của người anh em này, Tô Bình có chút cảm khái, anh bạn này bản thân là một kẻ vô tích sự còn chưa tính, còn đắc tội với chỗ dựa duy nhất bên cạnh, từ nhỏ đã nghịch ngợm quấy phá, đem em gái của mình chỉnh thảm, không phải bỏ sâu bướm vào trong hộp cơm, thì chính là nửa đêm giả quỷ đi qua dọa em mình, đều sắp trở thành bóng ma thời thơ ấu của đối phương.
Hiện tại thì ngược lại, chỗ dựa biến thành địch nhân, cô em gái này cũng không phải là người tốt, ngược lại biến thành bóng ma khi trưởng thành của cậu ta.
Tô Bình đoán chừng, mình phải tìm cơ hội cùng vị em gái này hòa giải một chút mới được, nếu không cứ một mực nhiều lần bị hù doạ như thế, cho dù không lưu lại bóng ma tâm lý thì cậu cũng bị suy nhược thần kinh.
Đơn giản thu dọn một chút, Tô Bình mang dép lê xuống lầu.
"Sao bây giờ mới xuống, cháo cũng sắp nguội rồi, mau đến ăn đi."
Mẹ của nguyên thân, Lý Thanh Như nói, bà nhìn qua hơn bốn mươi tuổi, dịu dàng nhã nhặn lịch sự.
Trên bàn ăn, Tô Lăng Nguyệt đã ngồi xuống ăn cháo, còn đem con Huyễn Diễm Thú tên là Tuyết Cầu kia đặt ở trên chiếc ghế bên cạnh, mà cái ghế này là của Tô Bình.
Khóe miệng Tô Bình hơi co giật, ăn một bữa sáng mà cũng có thể cảm giác được ác ý tràn đầy...
"Con tới rồi."
Tô Bình đi vào phòng khách lấy thêm một cái ghế ngồi xuống, nhìn cháo trắng thịnh soạn cùng bánh đậu nhân thịt trên bàn, cảm giác thật sự có chút đói bụng.
Tô Lăng Nguyệt hơi nhướng mày, liếc mắt nhìn Tô Bình một cái, cô cố ý dùng Tuyết Cầu chiếm chỗ để chọc giận Tô Bình, khiến Tô Bình chủ động nổi giận hét lớn, để cho mẹ đến phê bình anh ta, không nghĩ tới người này cư nhiên lại nhịn xuống?
Kỳ quái.
Ánh mắt Tô Lăng Nguyệt bỗng nhiên có chút cảnh giác, người này có thái độ khác thường, hay là đang lén lút giở trò quỷ?
"Mẹ, con ăn xong rồi, đi học viện trước." Kế hoạch thất bại, Tô Lăng Nguyệt cũng không có tâm tình ở lại cọ xát, ăn xong bữa sáng rồi nói với mẹ.
Lý Thanh Như thấy cô muốn đi, liền nói: "Tiểu Nguyệt, chậm đã. "
"A?" Tô Lăng Nguyệt quay đầu.
"Gần đây cửa hàng anh trai con làm ăn không tốt, không có nhân khí gì, hay là con đem Tuyết Cầu để vào trong cửa hàng nuôi dưỡng một chút, kiếm chút danh tiếng?" Lý Thanh Như thăm dò hỏi.
Tô Lăng Nguyệt có chút sửng sốt, nhìn lướt qua Tô Bình đang ăn một ngụm cháo, nhất thời trợn trắng mắt, tức giận nói: "Mẹ, từ khi mẹ giao cửa hàng cho tên này, việc làm ăn chính là càng ngày càng tệ, nguyên nhân là gì chứ, còn không phải là do người này cả ngày không lo làm việc đàng hoàng, lần trước còn thiếu chút nữa bị khiếu nại đến Hiệp Hội Tinh Sủng, mẹ còn nhớ không?"
"Người ta đưa một con 'chim ncậu tin' thật tốt đến nuôi dưỡng, kết quả để cho anh ta nuôi chưa đầy một tuần, lúc dẫn về, con chim kia gặp người liền kêu 'ngốc nghếch chết đi được', miệng đầy lời thô tục, kết quả không quá mấy ngày đã bị người đánh chết, án treo đến nay vẫn chưa phá!"
"Loại người ngay cả một con chim ncậu tin cũng không nuôi tốt, mẹ còn dám đem Tuyết Cầu của con cho anh ta nuôi? Đây chính là tinh sủng cao cấp có hy vọng có thể thăng cấp lên bát giai, nếu mẹ bỏ được, con liền không có ý kiến, dù sao Tuyết Cầu cũng là mẹ mua."
Lý Thanh Như há miệng, nhưng lại á khẩu không nói nên lời, chỉ có thể hóa thành một tiếng thở dài.
Nếu như không phải do thân thể bà không tốt, cần tĩnh dưỡng, cũng sẽ không để cho Tô Bình sớm tiếp quản việc làm ăn trong cửa hàng như vậy.
Tô Bình nhìn thấy ánh mắt không tốt của Tô Lăng Nguyệt thì có chút câm nín, tiếp tục cúi đầu ăn cháo, không để ý tới.
"Hừ!" Tô Lăng Nguyệt thấy cậu thức thời, chỉ hừ lạnh một tiếng, ôm lấy Tuyết Cầu còn đang gặm xương trở về phòng thay quần áo ra cửa.
Một lát sau, Tô Bình cũng ăn xong bữa sáng, như thường lệ, dưới lời dặn dò của Lý Thanh Như, cưỡi xe đạp đi đến cửa hàng.
Cửa hàng này là cửa hàng sủng thú.
Tô Bình là một đào tạo sư gà mờ, nói là đào tạo sư, kì thực chính là loại làm phục vụ cho tinh sủng.
Dù sao thì đại sư đào tạo chân chính còn có thể thay đổi tiềm lực cùng đẳng cấp của tinh sủng, địa vị cũng không thua kém chiến sư tinh sủng bao nhiêu, thậm chí còn cao hơn!
Dọc đường đi qua, Tô Bình nhìn thấy những tòa nhà cao tầng giống như ở địa cầu, nhưng khác biệt duy nhất chính là bên cạnh người đi đường phần lớn đi theo một ít tinh sủng có bộ dáng kỳ lạ.
"Quả nhiên là một thế giới khác..."
Tô Bình có chút thổn thức, hết thảy đều giống như môt giấc mơ, nhưng lại là sự thật.
Rất nhanh, cậu đi tới cửa hàng sủng thú của mình.
Cửa hàng nằm ở cuối một con phố thương mại, có vẻ như là một vị trí tương đối hẻo lánh, nhưng trước kia nhân khí nơi này cũng không tệ lắm, bởi vì mẹ của Tô Bình, Lý Thanh Như cũng là đào tạo sư tinh sủng chính quy của Liên bang, tuy rằng chỉ là đào tạo sư sơ cấp, nhưng để mở loại cửa hàng sủng thú nhỏ này coi như là dư dả, bởi vậy khách quen rất nhiều.
Nhưng từ khi cửa hàng này rơi vào tay Tô Bình, tình hình lập tức giảm xuống ngàn trượng.
Ngươi còn có thể trông cậy vào một người chán ghét tinh sủng, có thể đem tinh sủng chiếu cố tốt được sao?
Rầm rầm!
Tô Bình kéo cửa cuốn lên, theo ánh mặt trời chiếu vào cửa hàng, có thể nhìn thấy bụi bay trong không khí.
Tựa hồ đã lâu không được quét dọn qua, trong cửa hàng truyền đến một cỗ mùi nước tiểu cùng phân sủng thú, có chút gắt mũi.
Tô Bình hơi nín thở một chút, nhíu nhíu mày.
"Trong phạm vi mục tiêu, phát hiện linh hồn thích hợp, tiến hành kiểm tra khế ước..."
"Khế ước hoàn thành, ràng buộc hệ thống..."
"Hoàn thành ràng buộc... chuẩn bị khởi động..."
Bỗng nhiên, trong đầu Tô Bình vang lên một tiếng máy móc lạnh như băng.
Hệ thống?
Tô Bình ngẩn người, trong mắt đột nhiên tỏa ra quang mang.
Thứ nên đến rốt cuộc cũng đến rồi sao...
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook