Cửa Hàng Của Tôi Thông Qua Địa Phủ
Chương 17: Tai Ương Huyết Quang

Đầu dây bên kia trợ lý tỏ vẻ không cần, nhưng Từ Văn Bân biết rõ đạo lý nhân tình so với tiền còn khó trả, sau khi cúp điện thoại lại chuyển mười vạn trước, cũng nói trợ lý không đủ thì sau này sẽ tính.

Tiền vừa chuyển qua, Từ Văn Bân liền biết rõ việc làm ăn này không phải là chuyện mình có thể trả tiền.

Anh ta nhìn hoàng kim báo mà cô gái kia cho mình, hơi suy nghĩ một chút, phân lượng không nhỏ, nhưng anh ta cảm thấy thứ này có thể là đồ cổ.

Nếu nó là đồ cổ, giá trị có thể cao hơn nhiều so với vàng.

Chính là ôm loại ý nghĩ này, Từ Văn Bân sau khi về đến nhà, lập tức chụp ảnh thứ đồ kia, gửi cho một người bạn đồ cổ trong giới, nhờ người ta phân biệt xem đây có phải là đồ cổ hay không.

Không ngờ đây là rạng sáng, người bạn kia còn chưa ngủ, rất nhanh đã trả lời: “Cái nhìn này chính là đồ cũ. Màu vàng của đồ cũ là như thế này, tôi cho cậu xem đồ vàng cổ mới thu thập của tôi.”

Nói xong, bạn anh ta liền gửi tới một chuỗi ảnh. Từ Văn Bân nhìn một chút, vàng trong ảnh quả thật so với cái này trong tay anh ta còn có khí tức cổ xưa hơn.

“Được rồi, cám ơn.” Anh ta cảm ơn, trong lòng tính toán, hoàng kim báo này chỉ là tiền đặt cọc, cho dù không phải đồ cổ, làm tiền đặt cọc cũng đủ rồi, không lỗ.

......

Không thể không nói hiệu suất làm việc của Từ Văn Bân không tệ, ngày hôm sau Thẩm Loan liền nhận được hàng cô muốn, hơn nữa Từ Văn Bân còn tương đối cẩn thận để cho tài xế tám giờ tối giao hàng.

Bởi vì, Thẩm Loan mơ hồ cảm giác Từ Văn Bân tuy rằng thủ đoạn không bằng cha anh ta, nhưng chưa chắc tương lai sẽ không gánh vác nổi cơ đồ.



Trong lúc Thẩm Loan sửa sang lại kệ hàng tiện lợi của cô, trong thanh tùng quan cách đó vài dặm, Lận Trực cùng Dương Thiếu Tế, cộng thêm cô bạn gái Dương Thiếu Tế mang đến đang ngắm cảnh đêm ở Lý Thủy cổ trấn.

“Chỗ này cũng không tốt lắm.” Dương Thiếu Tế nhìn cảnh đêm trước mặt không có gì đặc sắc nói, “Chả trách không có ai đến.”

Lận Trực cảm giác đã đến thời gian, “Tớ về ngủ trước, mọi người cứ chơi đi chơi.”

Anh biết ý của hai người bọn họ không có ý say rượu, cho nên không muốn làm bóng đèn.

“Yên tâm, chúng tớ nhất định sẽ từ từ chơi.”

Danh hiệu công tử hoa hoa Dương Thiếu Tế không phải nói mà thôi, sau khi Lận Trực rời đi, anh ta và bạn gái triền miên ở một góc không người.

Củi khô gặp lửa, đang muốn thiêu đốt thì đột nhiên bên cạnh truyền đến tiếng “khụ khụ”.

Dương Thiếu Tế bị hoảng sợ: “Ai ở đó?”

“Là ta.” Một bóng người từ dưới tàng cây hoa đi ra, Dương Thiếu Tế vừa nhìn, mới phát hiện là một lão nhân mặc đạo bào.

Tuy rằng hưng sự bị quấy rầy, nhưng rốt cuộc đây cũng là địa bàn của người ta, Dương Thiếu Tế còn chưa có da mặt dày đến mức đuổi người đi tiếp tục.

Anh ta sửa sang lại quần áo, lôi kéo bạn gái đang muốn đi, kết quả đi ngang qua bên cạnh lão đầu, lại bị lão đầu gọi lại, “Vị tín sĩ này, ta thấy ấn đường cậu biến đen, hôm nay sợ có tai ương huyết quang.”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương