Cơ hồ là lăn lộn suốt đêm trở về thành phố Kinh, Dương Thiếu Tế thậm chí còn không nghĩ tới chào hỏi.

Hôm sau, Lận Trực gọi điện thoại cho anh ta nhưng không liên lạc được, đi thẳng tới nơi làm việc mà Dương Thiếu Tế thuê, lại phát hiện địa điểm làm việc của anh thế mà trùng hợp ngay trước cửa hàng tiện lợi kia.

Anh nghiêm trọng hoài nghi tên khốn Tao Kê kia không muốn đi đường xa, cho nên mới chọn một nơi nhấc chân liền tới như này.

Lại gọi điện thoại cho anh ta, vẫn không có được hồi âm, Lận Trực cũng cho Tao Kê nghỉ ngơi, bắt đầu chỉ huy hai sinh viên đại học mới sửa soạn địa bàn.

Ngày đầu tiên cứ như vậy binh hoang mã loạn trôi qua.

Sau khi trời vào đêm, Lận Trực đang muốn mời nhân viên mới ăn cơm, trong lúc vô tình ngẩng đầu lên, đã thấy cửa hàng tiện lợi đối diện không biết đã mở cửa từ lúc nào.

Ánh mắt chỉ dừng lại trên người người bên trong trong chớp mắt, sau đó liền thôi, dẫn hai nhân viên đến đầu hẻm ăn cá nướng.

Bên này Lận Trực có nhân thủ hỗ trợ, hơn nữa tiền vào chỗ, có Dương Thiếu Tế hay không cũng vậy.


Chờ đến khi kinh ngạc phát hiện Tao Kê quá mức yên tĩnh, thời gian đã trôi qua bốn ngày.

“Tao Kê sao lại không nói lời nào?” Từ Văn Bân và Từ Văn Thụ trong nhóm hỏi, trước kia trong nhóm hoạt động tích cực nhất chính là Tao Kê, dạo này anh ta không lên tiếng, trong nhóm đều vắng vẻ không ít.

Lận Trực nhìn wechat Tai Kê lúc trước cũng không trả lời, dứt khoát gọi điện thoại qua.

Cuộc gọi đã được kết nối, nhưng không ai trả lời.

Một ngày trôi qua, vẫn không trả lời.

Gọi điện thoại cho quản gia Dương gia hỏi người có ở nhà hay không, Dương quản gia nói người ở nhà, chỉ là bị bệnh, bảo anh đừng lo lắng.

“Vậy nói cách khác cậu ta không hôn mê đúng không?” Lận Trực nói.

“Ngài nói đùa.


” Quản gia trả lời.

Sau khi Lận Trực cúp điện thoại, chỉnh lý chuyện trong tay giao cho hai nhân viên làm, còn mình thì trở về thành phố Kinh một chuyến.

Với sự hiểu biết của anh về bạn tốt, trừ phi có việc gì thì nhất định sẽ không thể yên tĩnh như vậy! !.

Dương gia, Dương Thiếu Tế vừa tỉnh lại, chỉ thấy mẹ anh ta đứng bên giường vẻ mặt âm trầm nhìn mình.

“Yo, “ Dương Thiếu Tế há mồm lập tức trào phúng, “Ngài cuối cùng cũng nỡ đến thăm con trai ngài.

”“Thằng phế vật.

” Dương Lệ Hoa không thể nào nhìn thấy dáng vẻ cà lơ phất phơ này của anh ta, nghiêm nghị nói: “Mẹ bảo mày làm quen với Lận Trực là để mày học được chút bản lĩnh của thằng bé, chứ không phải để mày chơi phế mình.

”“Ngài đều nói con là phế vật, hiện tại như ngài mong muốn, con đã phế rồi đấy.

” Dương Thiếu Tế nhún nhún vai, “Nếu không ngài thừa dịp còn có thể sinh, thì mau sinh đứa khác đi, dù sao đời này con cũng sẽ không làm ăn được gì?”Dương Lệ Hoa tức giận đến da mặt co rút, hơn nửa ngày mới nguôi tức giận nói: “Được đằng chân lên đằng đầu, mẹ đã sai người hẹn bác sĩ cho mày rồi, mày ngoan ngoãn phối hợp trị liệu.

”.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương