Cửa Hàng Ăn Uống Cổ Xưa
-
Chương 12: Chương 12
Ngày nay cuộc sống đã ổn định hơn, mùa hè nóng bức còn có những sạp hàng bán đồ uống, có người cảm thấy thanh yên có mùi vị thanh mát, dễ chịu.
Nên đã cắt nhỏ rồi mang đi đun sôi trong nước, hoặc là mang đi phơi khô rồi ủ, nhiều người thích hương vị này và gọi nó là “thanh yên”.
Thanh yên được trồng nhiều ở Tứ Xuyên, Quảng Đông, con đường vận chuyển và nhập hàng rất xa, cũng vì vậy mà giá cả cũng cực kỳ đắt đỏ.
Lý Phúc cũng đã từng được nếm thử qua thanh yên, mặc dù các cửa hàng đều nói nó có tác dụng ngon miệng thần kỳ nhưng khi anh ta uống vào, chỉ cảm thấy ngoài mùi thơm ra nó chỉ có một vị chua và đắng khó chịu.
Ngoài ra cũng chẳng còn gì đặc biệt.
Nếu phải uống thứ nước chua và đắng, vậy còn chẳng bằng uống nước lọc.
Nghĩ theo hướng này, “quả chanh” được ngâm trong nước nằm bên trong bình thuỷ tinh càng nhìn càng có vẻ giống với thanh yên hơn…
Suy nghĩ bị mùi thơm trong cốc nước chanh gọi về, Lý Phúc do dự trong vài giây, không khỏi liếc nhìn quầy thanh toán vô hình đối diện.
Cơn ho ập đến, cổ họng anh ngày càng khô khốc, điều này…Vừa nãy tiên nữ có nói thứ nước này có tên gọi là “chanh” nên anh ta nghĩ nó sẽ không giống với thanh yên của phàm trần.
Sau khi cố gắng thuyết phục bản thân, Lý Phúc dứt khoát uống một ngụm nước chanh lớn.
Ngay khi nước chanh tràn ngập khoang miệng, anh ta mới chắc chắn hơn với suy nghĩ của mình rằng thứ nước chanh hoàn toàn khác so với đồ uống từ thanh yên của họ.
Tuy hương vị giống nhau nhưng nước chanh lại có mùi thơm sảng khoái, sau khi uống một ngụm, chất lỏng thanh mát chảy vào miệng, vị chanh gần như toả ra từ miệng đến toàn bộ khoang mũi, cả người sau khi uống đều có cảm giác tươi mát.
Vị chua của chanh tan vào trong nước, không hề gắt họng một chút nào, hơn nữa mùi chua cũng không hề nồng, sau vị chua, một vị đắng nhẹ của loại quả, sau đó anh ta lại có thể nếm được vị ngọt của đường trắng…
Thật là sảng khoái!!!
Lý Phúc vốn đang khát nước, không nhịn được nên đã uống hết toàn bộ nước chanh có trong cốc.
Lúc đặt cốc xuống, anh ta hiện tại đã không chút nghi ngờ về tay nghề của tiên nữ, cho dù Lục Phù Diệp mang đến cho anh ta một khúc củi và nói với anh ta đây là món ăn vặt đặc biệt, anh ta cũng sẽ cầm lên cắn thử không một chút do dự.
Đây là đang nói đến khúc củi mục, chứ càng không nói đến món gà rán chỉ được rắc thứ gia vị màu đỏ này.
Lý Phúc cho tay vào b3n trong quần áo để lau sạch, không dám chạm vào chiếc khăn vuông màu trắng kỳ lạ đặt bên cạnh, khi cảm thấy tay mình đã được lau sạch, anh ta mới cẩn thận đưa tay chạm vào chân gà…
Anh ta chỉ là một thương nhân nhỏ, nhưng lại đi lại khắp nơi nên hiểu biết nhiều hơn so với người bình thường, trước đây anh ta nghe nói triều đình có ý định kiểm soát vũ khí, nhưng người trong giang hồ lại dựa vào vũ khí để tự bảo vệ bản thân, làm sao có thể đồng ý được yêu cầu vô lý như vậy của triều đình?
Đỉnh cao là đã xảy ra một vụ tranh cãi lớn vì vấn đề này, cũng vì vậy những đồ dùng như nồi sắt* lại trở nên phổ biến với dân chúng mà chẳng có lý do gì.
Ngày nay, đi trên phố cũng có người dùng những chiếc nồi sắt đặc biệt để làm nón bánh xèo mè rang, bánh biloba…
*đoạn này có thể hiểu là vì hạn chế vũ khí nên những vật dụng bằng sắt đều được người dân quý trọng hơn.
Truyện được Edit bởi Táo Xanh, vui lòng không reup trên các nền tảng khác.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook