Cửa Hàng Ăn Uống Cổ Xưa
-
Chương 1: Chương 1
“Trò chơi thực tế ảo ba chiều đã được thiết lập hoàn tất.”
Chàng trai mặc một thân áo liền quần màu xanh đậm yêu cầu Lục Phù Diệp xác nhận lại tiến độ nhiệm vụ trên thiết bị lần cuối, trước khi rời đi còn nhắc nhở: “Đây là lần đầu bạn lắp đặt cabin ba chiều, đừng quên ghé thăm khu trò chơi mới một lần nhé.”
“Ngoài ra phải chơi đủ 300 tiếng, người dùng cabin ba chiều mới có thể nhận được gói quà tặng trong trò chơi.
Đặc biệt, đối với trò chơi mới ra mắt, không chỉ có gói quà tặng hỗ trợ cho người chơi, mà còn có quà tặng ra mắt trò chơi.
Cơ hội này có tiền cũng không mua được, đừng bỏ lỡ nhé!”
Ngày nay, quy mô và nội dung của game thực tế ảo ba chiều ngày càng phát triển lớn hơn, vì theo đuổi tính chân thực một cách tối đa, thời gian trong game được thiết lập gần như tương đồng với hiện thực.
300 giờ cũng đủ để bắt đầu trải nghiệm hai hoặc ba trò chơi rồi.
“Uhm, cảm ơn.
Lát nữa tôi sẽ đi xem.” Lạc Phù Diệp kéo khăn choàng trên cổ lại, mỉm cười lịch sự đáp lại.
“Không sao, không sao.” Nhân viên công tác không khỏi nhìn cô thêm vài lần nữa, sau khi phục hồi tinh thần bèn xấu hổ quay đầu đi, có chút lắp bắp….
“Chỉ cần nỗ lực một chút thôi…à…vậy nhé, chúc cô chơi game vui vẻ!”
Việc hướng dẫn cho người chơi mới biết những thông tin này là một phần công việc của họ, nhưng mà mọi người đều yêu thích cái đẹp, và vị khách hàng này thật sự rất xinh đẹp nên anh ấy vô thức giới thiệu càng thêm tỉ mỉ và chi tiết hơn.
Sau khi nhân viên công tác rời khỏi, Lục Phù Diệp đóng cửa lại, hất phần tóc ra sau lưng, mơ hồ lộ ra chiếc cổ trắng nõn ẩn sau mái tóc.
Phù Diệp có mái tóc đen dày mềm mại, dài gần tới đùi, mượt mà phủ xuống lưng, ngoại trừ nhu cầu công việc, kiểu tóc như vậy hiếm khi xuất hiện ở thời đại này.
Thật ra cũng chẳng có lý do gì đặc biệt, Phù Diệp vẫn luôn để mái tóc đen dài rẽ ngôi giữa như thế này chỉ vì cô lười biếng.
Không cần tạo kiểu hay cắt tỉa thường xuyên, không cần phải dưỡng hằng ngày, để kiểu gì cũng không quan trọng, ngoại trừ lúc gội đầu có hơi phiền phức ra thì hoàn toàn có thể chấp nhận được đối với Phù Diệp vốn không thích ra ngoài.
“Hy vọng trò chơi ba chiều thú vị như trên mạng nói.” Lục Phù Diệp nghiêng đầu nhìn thành viên mới của gia đình trong vài giây, sau đó nằm xuống theo hướng dẫn.”
Khí ngủ được phun ra theo hướng dẫn, ngửi thấy mùi cam quýt xanh ngọt ngào, Phù Diệp cảm thấy một cơn buồn ngủ ập đến.
Sau một khoảng thời gian ngắn trong bóng tối, khi cô mở mắt ra một lần nữa, cô nhìn thấy khung cảnh xung quanh trông giống như một khu chợ ở thế giới thực.
Hô hấp Phù Diệp ngừng lại trong vài giây, đôi mắt uể oải cụp xuống mở to, hoàn toàn bị cảnh tượng trước mắt làm cho choáng váng.
“Cái này thật sự là trò chơi không gian ba chiều sao…?” Lục Phù Diệp nhìn xung quanh và kêu lên.
Hai năm trước, Lục Phù Diệp nảy ra ý định sống ẩn dật, khi quyết định cô đã nộp đơn từ chức và rời bỏ công việc trên thành phố, đây không phải một quyết định bốc đồng mà khi đó cô rất bình tĩnh, sống lặng lẽ ở nông thôn trong hai năm, cô trồng hoa, nấu nướng và làm đồ thủ công mỹ nghệ mỗi ngày.
Cô tận hưởng với điều đó.
Sau khi không tiếp xúc với thiết bị điện tử một thời gian dài, tất nhiên cô không biết nhiều về “trò chơi ba chiều” thứ đang thịnh hành trên internet, một thời gian sau, sự phát triển của lĩnh vực này gần như đạt tới cảnh giới đỉnh cao.
Đủ để khiến người chơi và tất cả mọi người phải sửng sốt.
Truyện Được Edit Bởi Táo Xanh, vui lòng không reup ở các nền tảng khác.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook