Cửa Cung Hoan Hỉ
-
1: Tiến Cung
Mẹ ta nói, con gái của mỗi nhà đều cực kì quý giá, có thể chịu khổ, cũng có thể chịu đựng được, nhưng nhất định không thể chịu ủy khuất! - Diệp Tư Nhàn.
Cảnh Thuận năm thứ ba, mùng tám tháng năm.
Sau cơn mưa thì ánh nắng chiếu rọi sáng rực, rọi lên mái ngói lưu ly xanh trong cung, càng làm lộ ra tường đỏ ngói xanh, cây xanh hoa hồng.
Trong Trữ Tú Cung có mấy cây đại thụ cao ngất, tán cây xanh biếc vươn rộng, che phủ cả một mảng tiền đình râm mát.
Ve trên cây líu ríu kêu không ngừng, trong khi dưới tàng cây, có hàng trăm tú nữ được tuyển chọn từ khắp các châu, phủ, quận, huyện đang yên lặng quỳ gối.
Cảnh Thuận đế Triệu Nguyên Cấp đăng cơ đã được ba năm, lễ xả tang của tiên đế cũng đã qua, hậu cung trống vắng, bên gối đìu hiu, hắn không thể không tuân theo ý chỉ của Hoàng thái hậu, cử hành đại điển tuyển tú.
Buổi sáng vừa mưa, trên mặt đất vẫn còn ẩm ướt, Diệp Tư Nhàn quỳ rất không thoải mái, ánh mặt trời chiếu vài vệt trên mặt.
Phơi nắng khiến gò má nàng đỏ bừng, chóp mũi và trên trán đều toát đầy mồ hôi, lòng bàn tay cũng dinh dính.
Hai tú nữ bên cạnh rất không vừa mắt bộ dạng của nàng, châu đầu ghé tai lén lút thì thầm.
Hừ, là một ả con gái của quan huyện, ăn mặc như vậy, nghĩ bản thân sẽ được chọn hay sao chứ.
Đúng đấy, hậu cung này đâu phải con chó con mèo nào muốn vào cũng đều vào được, các cô cô tuyển chọn kia bị mù hay sao? Cái thứ nghèo nàn kiết xác này mà cũng chọn vào đây?
Diệp Tư Nhàn không dám nhiều lời, chỉ có thể làm như không nghe thấy, nàng cũng không quan tâm tới.
Ba tháng trước, Hoàng thượng đột nhiên chiêu cáo thiên hạ, tất cả nữ tử của quan gia Thất phẩm trở lên, từ mười ba đến mười sáu tuổi chưa từng thành thân, đều phải vào kinh đợi tuyển.
Là con gái của một quan huyện Thất phẩm, lại vừa đúng mười ba tuổi, nàng không thể không đi.
Thành thật mà nói thì nàng cũng thấy mình không hợp với chốn cung điện hoa lệ này, chỉ mong sớm bị loại để về nhà, đoàn tụ với cha mẹ và ca ca, khỏi bị người ta chế giễu nữa.
Huyện Giang Hoài tuy nhỏ, nhưng tựa vào núi, ở kề bên sông, dân chúng thật thà chất phác, họ sẽ không chế giễu nàng.
Truyền! Con gái tri huyện Giang Hoài Diệp Hoài Du, Diệp Tử Nhàn vào điện yết kiến!
Nghe thấy công công gọi tên họ của mình, nàng vội vàng đứng dậy, đuổi theo tú nữ phía trước xếp thành hàng, cung cung kính kính vào điện hành lễ.
Diệp Tư Nhàn đứng ở vị trí cuối cùng, không dám ngẩng đầu, nhưng có chút hiếu kì, con ngươi trong veo như nước chuyển động, thoáng nhìn góc áo màu vàng sáng trước mặt.
Chà chà, y phục của Hoàng thượng đúng là đẹp mắt, sợi tơ tinh tế tỉ mỉ, được thêu tinh xảo, hình rồng giương nanh múa vuốt, kim tuyến đậm nhạt giao thoa, bảo thạch đen như ẩn như hiện....!
Tưởng thị Thụy Lan, úp thẻ, ban túi thơm!
Lý thị Phù Hương, úp thẻ, ban túi thơm...!
Công công quản sự hô to từng tiếng khiến bầu không khí trong điện càng thêm ảm đạm, đã có người bắt đầu nhỏ giọng khóc nức nở.
Diệp Tư Nhàn quy củ đứng im, đợi đến tên mình.
Hoàng đế tuyển hơn nửa ngày rồi, tổng cộng mới tuyển được có mấy người, cứ tiếp tục như vậy làm sao được? Một giọng nói hiền từ mang đầy vẻ lo âu.
Mấy người trước đều không hài lòng, ai gia thấy người cuối cùng này cũng rất được, chi bằng giữ nàng lại đi? Ánh mắt của Hoàng thái hậu rơi xuống trên người Diệp Tư Nhàn.
Ngươi là con của nhà nào? Năm nay bao nhiêu tuổi?
Hồi bẩm Thái hậu nương nương, thần nữ là Diệp Tư Nhàn, con gái của tri huyện Giang Hoàng, Diệp Hoài Du.
Năm nay mười ba tuổi.
Giọng nói của Diệp Tư Nhàn trong trẻo, giống như dòng suối nhỏ buổi sớm trong núi.
Vẫn còn là một đứa trẻ, khó mà bảo ngươi nói cho đầy đủ, ngẩng đầu lên cho ai gia nhìn xem.
Hoàng thái hậu mỉm cười đưa mắt nhìn sang Hoàng đế ngồi bên cạnh.
Triệu Nguyên Cấp ngồi hơn nửa ngày, nhìn thấy toàn các tỷ nhỏ nhắn xinh xắn trang điểm lộng lẫy, đột nhiên lại thấy một Diệp Tư Nhàn mặc áo tơ trắng cùng váy vải, hai mắt cũng rực sáng lên.
Vẫn là mẫu hậu có mắt nhìn, trẫm cũng thấy không tệ.
Giọng nói mộc mạc trầm thấp, bên trong vẻ uy nghiêm còn mang theo vài phần cung kính.
Diệp Tư Nhàn còn chưa kịp khẩn trương thì trong tay đã truyền tới cảm giác lạnh buốc trĩu nặng của ngọc như ý.
Diệp thị Tư Nhàn, giữ lại thẻ, ban thưởng gậy như ý....!
Lúc rời khỏi đại điện,
Toàn bộ trong đầu Diệp Tư Nhàn đều là tiếng ầm ầm, không thể trở về nhà, nàng không thể trở về nhà nữa rồi.
Quay người ra, đã thấy mấy tú nữ vừa bị loại dùng ánh mắt hung hăng nhìn chằm chằm nàng.
Bầu không khí....có hơi xấu hổ.
.....
Mùng chín tháng năm, mười hai tú nữ được sách phong, chính thức trở thành hậu phi của Cảnh Thuận đế.
Phân vị cao nhất là Lục phẩm Quý nhân, có ba vị Hoa thị, Tống thị, Bạch thị, đều là khuê tú danh môn ở Kinh thành.
Dưới có bốn Thất phẩm Mỹ nhân, bốn Bát phẩm Tài tử, Diệp Tư Nhàn không ngoài dự đoán, phân vị thấp nhất, Cửu phẩm Thải nữ.
Buổi sáng hôm nay ánh nắng vẫn nóng rực.
Nàng đã quỳ bái Hoàng hậu ở cung Tê Phượng xong, dẫn theo hai cung nữ và một thái giám xuyên qua hơn nửa hậu cung tìm tới chỗ ở của mình, Cẩm Tú Hiên.
Mặc dù tên thì rất lộng lẫy, nhưng chỗ thì lại tồi tàn.
Trong viện trụi lủi, không có lấy một loại hoa cỏ nào, vết nứt trên bàn đá cũng chưa được sửa chữa, phòng ốc đầy vết sơn xước bong ra từng mảng.
Vào trong xem xét, giường vừa nhỏ vừa cứng, bàn ghế bám đầy bụi, dùng tay khều một cái còn lung lay.
Trong đầu Diệp Tư Nhàn hết sức giận, ma xui quỷ khiến trúng tuyển không về được nhà cũng thôi đi, sau đó còn phải bị giày vò như vậy?
Tiểu chủ người đừng khóc, hôm nay cũng xem như là ngày vui của người, khóc là điềm xấu.
Cung nữ ở bên cạnh vội vàng khuyên nhủ, thanh âm ôn hòa.
Diệp Tư Nhàn rưng rưng nước mắt nhìn về phía nàng ta, nhìn thấy khuôn mặt tròn tròn, đôi mắt cong cong mang vẻ vẫn còn rất vui, liền nức nở hỏi nàng ta tên gì.
Nô tỳ là Viên Nguyệt, mười bảy tuổi, sau này sẽ hầu hạ tiểu chủ ăn uống sinh hoạt hằng ngày.
Ta biết rồi! Diệp Tư Nhàn dùng tay áo lau nước mắt, ngừng khóc.
Viên Nguyệt có chút dở khóc dở cười: Tiểu chủ, cô cô vừa dạy, không được dùng tay áo lau...
.....
Mặc cho Diệp Tư Nhàn có bao nhiêu không tình nguyện, nàng đều phải đối mặt với hiện thực, dẫn theo cung nhân vào ở trong Cẩm Tú Hiên này.
Nàng chỉ yên lặng nửa canh giờ liền bắt đầu lau dọn.
Người dân huyện Giang Hoài ở Giang Nam chất phác, mẫu thân càng là một nữ tử Giang Nam ôn nhu hiền lành.
Từ nhỏ đã dạy nàng, nữ nhân cho dù trong bụng có kiến thức hay không, tính tình phải tốt, tay chân phải chịu khó, không thể để bản thân chịu ủy khuất.
Cho nên từ nhỏ Diệp Tư Nhàn đã lanh lợi tháo vác, chút chuyện này không làm khó được nàng.
Buổi sáng cùng ngày, nàng dẫn theo đại cung nữ Viên Nguyệt, tiểu cung nữ Xảo Yến và thái giám Tiểu Tần Tử, quét dọn sạch sẽ từ trên xuống dưới Cẩm Tú Hiên, không chừa một góc nào.
Rất nhanh đã đến trưa, mọi người đều mệt mỏi tê liệt ngã xuống đất, trên người, quần áo, tóc tai đều không có chỗ nào sạch sẽ.
Tiểu chủ, người...Lúc ở nhà cũng tự tay làm những việc này sao? Viên Nguyệt lau mồ hôi.
Tất nhiên rồi!
Mẹ ta nói, một người nếu cái gì cũng không biết làm thì chẳng phải sẽ thành thứ phế vật tay chân không chăm chỉ, đến ngũ cốc cũng không phân biệt được* à? Nói tới đây, nàng từ từ cúi đầu xuống, vành mắt ửng hồng.
*Chỉ việc không tham gia lao động, không phân biệt được các loại ngũ cốc.
Miêu tả tình trạng không tham gia lao động sản xuất và thiếu kiến thức sản xuất.
Viên Nguyệt đang định an ủi, chợt nghe thấy ngoài cửa có tiếng bước chân, thì ra là Tống quý nhân và Tôn tài tử đi ngang qua.
Các nàng ấy phục trang hoa lệ, vây quanh bởi cung nhân đứng ở ngoài cửa, nhìn về phía bốn người chủ tớ cả người bẩn thỉu, nhất là Diệp Tư Nhàn, nàng leo lên thang quét mạng nhện, khiến cho cả khuôn mặt đều là tro bụi cùng mồ hôi.
Ôi chà! Diệp muội muội làm sao vậy? Tống quý nhân vội vàng dùng khăn bịt mũi.
Hahaha, Diệp muội muội như vậy coi như là cam chịu rồi à? Tôn tài tử chỉ vào mặt nàng.
Cũng phải! Nàng ta cười đắc ý: Thật ra cũng đâu phải cho Hoàng thượng đích thân chọn, không giống với chúng ta.
Còn không phải sao? Tống quý nhân ghét bỏ ném khăn Ở cái nơi như thế này, sợ là cả đời này ngươi cũng không gặp được Hoàng thượng đi? Hahaha...!
Đi thôi đi thôi, chúng ta còn phải tới thỉnh an Dung phi nương nương.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook